Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 120

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

 

Tạ Vô Sí được một nhóm người vây quanh, đi thay y phục trước.

 

Thời Thư ngồi trên bàn ăn, nói chuyện với Tử Hàm: "Chuyện cũ đều đã qua rồi, bây giờ, ba chúng ta cùng nhau sống tốt."

 

Đỗ Tử Hàm: "Nghe có vẻ kỳ lạ."

 

Thời Thư nhếch môi, cười nói: "Này, Tạ ca còn để lại cho ngươi một sân viện, chúng ta sẽ ở lại Yến Châu dài dài rồi."

 

Đỗ Tử Hàm: "Trời ơi! Tốt vậy sao, tiểu thư, ngươi đúng là gả vào nhà hào môn rồi."

 

Ai hiểu được chứ, ở tuổi hai mươi bảy đã sống trong phủ đệ cổ đại xa hoa, không phải tự mình, mà hoàn toàn nhờ bạn trai của huynh đệ tốt.

 

Nhân lúc Tạ Vô Sí chưa đến, Thời Thư kể lại chuyện tâm ý tương thông trong núi sâu một lượt: "Ngươi không biết đâu, lúc đó ta khóc thảm lắm."

 

Đỗ Tử Hàm: "Điều kiện của Tạ ca như vậy, khóc một tháng cũng được, tóm lại là đã khóc người ta về rồi."

 

"..."

 

Thời Thư và hắn líu lo trò chuyện, chưa được bao lâu, Tạ Vô Sí khoác áo khoác đơn giản, dáng người cao ráo ngọc thụ lâm phong, từ cửa bước vào. Đỗ Tử Hàm hiểu chuyện đứng dậy, nghe hắn nói: "Không cần, ngồi xuống ăn cơm đi."

 

Thời Thư và Đỗ Tử Hàm nói chuyện về những chuyện cũ, dù là trên đường phiêu dạt, ở Tần thôn, hay ba tháng ở Bạch Gia Thôn này, Thời Thư vừa nghe vừa cười, ánh mắt Tạ Vô Sí bên cạnh vẫn luôn đặt trên người Thời Thư.

 

Thời Thư bị hắn nắm tay, ngại ngùng rụt lại, không ngờ lại bị nắm chặt hơn. Thời Thư vừa thỏa hiệp, ngẩng đầu lên, thấy Đỗ Tử Hàm đang ngồi đứng không yên.

 

Thời Thư: "..."

 

Đỗ Tử Hàm: "..."

 

Đỗ Tử Hàm chuyển chủ đề: "Con chó đen lớn đó còn nhớ không? Không chỉ cắn người, còn gọi cả đàn chó trong làng đến, dọa hai đứa ta trực tiếp trèo lên cây, đợi rất lâu có người trong làng đi ngang qua, mới đưa chúng ta đi cùng."

 

"Còn có lần, trời mưa lớn, hai đứa ta không có chỗ nào để trốn, ướt sũng cả người..."

 

Không khí có chút gượng gạo, nhưng dù sao một bữa cơm cũng đã xong. Thời Thư đưa Đỗ Tử Hàm đến sân viện của hắn: "Đây là tiểu viện hai gian của ngươi, không có chó, cũng sẽ không bị mưa ướt nữa. Đừng sợ, chúng ta ổn định rồi, không cần phải lang thang khắp nơi nữa."

 

Đỗ Tử Hàm vốn dĩ đã nhát gan, có chút cảm khái, Thời Thư vỗ vai hắn, quay người ra khỏi sân viện.

 

Tạ Vô Sí đứng dưới gốc cây hòe, gió thu nổi lên, thổi bay vạt áo của hắn. Thời Thư ba bước gộp làm hai chạy đến: "Hiếm khi hôm nay về sớm, mau về ngủ đi, ngươi hầu như không được nghỉ ngơi gì cả."

 

Màn đêm đen tối, Thời Thư nắm tay hắn trở về sân viện, sau khi tắm xong không nói hai lời đẩy hắn lên giường, nói: "Ngủ đi."

 

Tạ Vô Sí: "Em ngủ cùng ta."

 

Thời Thư nén cười trèo lên giường: "Ta có nói là sẽ đi đâu."

 

Tạ Vô Sí chống người trên giường, Thời Thư từng chiếc từng chiếc cởi áo của hắn, lộ ra phần ngực săn chắc rộng lớn: "Ngươi muốn ngủ khỏa thân à?"

 

"Ừm."

 

Thời Thư c** s*ch quần áo của Tạ Vô Sí, khi cởi, Tạ Vô Sí cụp mắt nhìn cậu. Thời Thư nghiêng người nằm trên giường, được ôm vào lòng. Thời Thư ngửi thấy mùi mệt mỏi trên người Tạ Vô Sí.

 

Thời Thư được hắn ôm, Tạ Vô Sí thực sự mệt rồi, hơi thở phả vào tai, từ từ trở nên bình lặng. Thời Thư nghe thấy tiếng tĩnh lặng ngoài cửa sổ, người hầu đều đã được đuổi ra. Đơn thuần ngủ cùng nhau cũng rất tốt, Tạ Vô Sí thân nhiệt cao, da thịt cơ bản rất nóng, dường như có thể đốt cháy người khác.

 

Thời Thư biết hắn mệt, Tạ Vô Sí khép mắt ngủ say, cậu nhàm chán, liền nhẹ nhàng nghịch một lọn tóc của Tạ Vô Sí. Dần dần chính mình cũng buồn ngủ.

 

Giường trong phủ Yến Châu mềm mại hơn nhiều so với cái giường đất lớn trong tiểu viện đó, Thời Thư nhận ra một số thói quen ngủ của Tạ Vô Sí, hắn thích ôm cậu từ phía sau, một tay vắt ngang trước ngực, tay còn lại ôm eo, và hai chân quấn lấy cậu.

 

Hoặc ôm đối mặt, đặt chân Thời Thư lên eo, tiếp xúc tối đa khi ôm ngủ. Hai tư thế này, một số bộ phận đều dính sát vào nhau.

 

Thời Thư khó khăn lắm mới duỗi một tay ra, vén tóc Tạ Vô Sí, để lộ vầng trán tuấn tú: "Tạ Vô Sí, ngủ cũng phải như vậy sao?"

 

Tạ Vô Sí ngủ rất say. Quá nhiều công việc, tạp vụ, và áp lực, cứ chất chồng trên vai hắn. Thời Thư nhẹ nhàng hôn vào cằm hắn một cái, lập tức bị ôm chặt, vô thức cọ vào eo bụng.

 

"..." Thời Thư, "Ngủ đi ngủ đi, không chọc ngươi nữa."

 

Hôm nay trời trở lạnh, vừa tối đến, thành Yến Châu đã se lạnh rồi. Thời Thư kéo chiếc chăn mỏng lên, đắp kín tấm lưng săn chắc của hắn. Trước đây thật không ngờ, xem người khác ngủ mà có thể xem mấy tiếng đồng hồ.

 

Thời Thư cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, rồi lại mơ một giấc mơ.

 

Mơ thấy một ngày trời quang, cậu đưa Tạ Vô Sí về nhà, bố mẹ đang vội vàng rửa rau nấu cơm trong bếp, lén lút từ cửa nhìn trộm Tạ Vô Sí. Tạ Vô Sí dứt khoát đi vào bếp, trò chuyện với bố mẹ, giúp đỡ nấu cơm.

 

Thời Thư nằm trên sofa xem trận đấu, ánh nắng chiếu lên người ấm áp, lười biếng nghe họ trò chuyện.

 

"Con tên gì, họ gì vậy, bao nhiêu tuổi rồi?"

 

"Cháu lang thang ở ngoài, được tiểu thư đưa về nhà nuôi dưỡng."

 

"Mẹ ơi, mẹ xem, con không chỉ nuôi sống bản thân, còn nuôi sống người khác nữa."

 

Thời Thư nằm mơ mà bật cười tỉnh dậy, phụt một tiếng, xoa xoa má đang mỏi.

 

Nhìn kỹ bóng trăng, hóa ra đã là một hai giờ sáng rồi.

 

Thời Thư vừa định ngủ tiếp, chợt cảm thấy toàn thân nóng ran. Tạ Vô Sí không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, vòng tay ôm sau lưng cậu, từ gáy trắng nõn vuốt dọc xuống, v**t v* đường sống lưng, và những nơi thấp hơn.

 

Thời Thư được hắn ôm, ngẩng mặt: "Ngày đêm không nghỉ được sao?"

 

Tạ Vô Sí: "Giai đoạn yêu đương nồng nhiệt."

 

Toàn thân Thời Thư như có h*m m**n không dứt, trong chiếc chăn hẹp, bị hắn ôm chặt sâu sắc, từng tấc da thịt đều dán sát. Cậu từ từ đổ mồ hôi, Tạ Vô Sí với tư cách là kẻ kiểm soát tất cả, thong thả ngắm nhìn cậu, ban phát hoặc thu hồi d*c v*ng.

 

Tóc đen của Thời Thư dính vào d** tai, cậu hít thở, bình phục cảm xúc. Tạ Vô Sí khẽ nói bên tai cậu: "Một kho báu ở bên cạnh em, tùy ý em lấy dùng, nhưng em lại không biết phát hiện."

 

Thời Thư vịn hắn: "Ngươi còn muốn ta thế nào nữa..."

 

...

 

Sau nụ hôn sâu, Thời Thư nằm trong lòng hắn. Hai người ôm chặt lấy nhau. Thời Thư không ngủ được nữa, bị Tạ Vô Sí bế dậy, ra sân ngắm sao và trăng.

 

Tạ Vô Sí quần áo xốc xếch, áo trong mặc lộn xộn, hoàn toàn khác với lúc đi làm ở nha môn. Thời Thư giúp hắn khép cổ áo lại, thì bị hắn ôm hôn.

 

Thời Thư ôm vai hắn: "Ta nghe nói, một người đàn ông trẻ tuổi không nên quá sớm vướng vào tình cảm, nếu không dễ làm mềm ý chí, không làm được việc lớn, cả đời tiêu phí trong chốn ôn nhu."

 

Tạ Vô Sí cười nhạt: "Ôn nhu hương, là ta sao?"

 

Thời Thư: "Phải đó."

 

Thời Thư vừa nói xong, chân bị bàn tay lớn véo vào khoeo nâng lên, cảm thấy có thứ gì đó xâm nhập. Tạ Vô Sí vén tóc cậu ra: "Ôn nhu sao?"

 

Mặt Thời Thư lập tức đỏ bừng, ngón tay nắm chặt vai hắn.

 

Sương đêm kết thành giọt sương, phản chiếu ánh trăng long lanh. Tiếng côn trùng mùa hè trong bụi cỏ đang dần tan biến, trong phủ môn tĩnh lặng, chỉ có tiếng m*t mát của nước.

 

Tạ Vô Sí giữ lưng cậu, động đậy: "Hôm nay ta nghe được một tin tức."

 

Thời Thư nằm sấp trong lòng hắn, vốn đang rất sốt ruột, nhưng vì sự thân mật, cậu đỏ tai đáp lời: "Sao... sao vậy?"

 

"Còn nhớ tháng ba khi chúng ta mới đến không? Lúc đó, ở Hoài Nam Lộ có người làm phản xưng đế, bị quân đội của Triệu Thế Nhuệ trấn áp. Nguyên nhân là do thu thuế muối quá gấp, kích động thương nhân và thổ phỉ muối ở địa phương nổi dậy. Sau khi trấn áp quân đội thương vong mấy vạn người, lãng phí tiền bạc hàng chục triệu lượng."

 

— Bất kỳ cuộc nổi loạn nào của dân chúng, không chỉ làm lung lay lòng người, mà còn giống như xé một vết rách trên cơ thể khổng lồ của Đại Cảnh, tiền bạc thất thoát ào ạt như máu, sau khi bị thương cần thời gian để hồi phục, bị thương nhiều lần, thì có thể gây ra nỗi lo về sự diệt vong của vương triều.

 

Thời Thư kẹp lại, gật đầu lúng túng.
Ngón cái Tạ Vô Sí nhẹ nhàng vuốt khóe môi cậu, không vội vàng, thuận theo tự nhiên để phần đó m*t lấy: "Ta nhận được thư báo, trận chiến Duẫn Châu, việc thu tiền lương từ Tiềm An phủ, Trung Sở phủ quá gấp, bá tánh địa phương không chịu nổi sự bóc lột, nhân lúc binh lực tập trung về Duẫn Châu, lại nổi dậy ở hai phủ đó rồi."

 

Thời Thư vừa mới thẳng lưng, lập tức cúi xuống, sốt ruột muốn đứng dậy, Tạ Vô Sí chiều theo ý cậu, chỉ ôm cậu ngồi vững trên đùi. Thời Thư đã không còn bận tâm đến những chuyện khác nữa: "Tiềm... Tiềm An có người làm phản rồi?!"

 

"Đã mấy tháng rồi, chỉ là bị quan phủ địa phương che giấu, cho đến khi đánh ra khỏi biên giới. Bây giờ kẻ đó khoác cờ, tự xưng vương, đang đánh về Đông Đô."

 

"Thật sự có chuyện như vậy sao?!"

 

Ký ức cũ lập tức trở về trong đầu.

 

Đó là đêm tuyết gió khi thu phục Đại Thịnh phủ, Triệu Thế Nhuệ tàn sát thành, Thời Thư chạy trốn khỏi Tạ Vô Sí, đi cùng với bá tánh trong lửa chiến, chứng kiến cảnh tượng bi thảm trên đường chạy nạn.

 

Trong thời cổ đại, hầu như không có quân đoàn nào là nhân nghĩa, dù là quân của quan phủ hay quân khởi nghĩa của bá tánh. Chỉ có đốt phá giết chóc cướp bóc mới có thể nhanh chóng tích lũy của cải, mà người có thể chỉ huy hàng ngàn vạn quân, có mấy ai có lòng bồ tát?

 

Bá tánh khởi binh, dọc đường cũng đốt phá, cướp của nhà giàu, rồi lại chiếm của nhà nghèo, hô hào tất cả mọi ngách đều là giết chóc. , miệng hô "phát tài rồi", bá tánh khác chỉ đành chạy trốn khắp nơi.

 

Thời Thư đoán trước được cảnh tượng thảm khốc của hai phủ: "Lúc đó phương Bắc đã loạn rồi, ngươi vẫn luôn ở Tín Cố phủ đồn điền, ổn định và chiêu mộ lưu dân, tránh để bá tánh gây chuyện..."

 

"Bây giờ, Tây Nam của Đại Cảnh cũng loạn rồi, trung bộ sắp loạn theo."

 

Chẳng khác nào lại đâm thêm hai nhát dao vào cơ thể Đại Cảnh, máu đang chảy.

 

Thời Thư không tránh khỏi căng thẳng, được Tạ Vô Sí ôm trong lòng.

 

"Bá tánh làm phản, sau này biến số sẽ lớn hơn. Cứ chờ xem kết quả thế nào, không cần vội."

 

Tạ Vô Sí chỉ cai quản Bắc quân, Tây Nam không thuộc quyền quản hạt của hắn, bá tánh bên đó làm phản đương nhiên không liên quan đến hắn, vì vậy ngoài việc cân nhắc lợi hại, thì chỉ là khoanh tay đứng nhìn.

 

"Đời người chưa trăm năm, thường mang nỗi lo ngàn năm. Những phiền muộn của thế gian này, nếu cứ lo lắng thì đêm không thể ngủ được."

 

Thời Thư ngẩng đầu.

 

Tạ Vô Sí nói: "Hãy làm tốt việc trước mắt."

 

Thời Thư gật đầu. Dựa vào vai Tạ Vô Sí, cũng hiểu ra: "Trong lãnh thổ Bắc quân thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp, là do ngươi ngày đêm bận rộn mà có được."

 

Tạ Vô Sí: "Em cũng biết, mục đích cuối cùng của ta không phải vì dân. Nuôi dưỡng tinh thần, phát triển cứ điểm, tấn công Đông Đô, đó mới là mục đích của ta."

 

Thời Thư: "Ừm... nhưng kết quả thì như nhau."

 

Tạ Vô Sí lại ôm cậu lên đùi: "Khiến ta vui vẻ, ta có thể làm nhiều việc khiến em cũng vui vẻ."

 

"..."

 

Đừng nói những lời khiến hắn trở nên vô dụng như vậy.

 

Đêm khuya thanh vắng, trên đỉnh núi mái hiên nghỉ mát, khe suối chảy, trong đình bát giác. Thời Thư vò tóc Tạ Vô Sí, họ ở trong đình, nếu là ban ngày, chắc chắn sẽ có rất nhiều người qua lại, nhưng trong đêm nay đã đuổi hết tiểu tư đi, và cũng chẳng khác gì ở giữa thanh thiên bạch nhật.

 

Ánh trăng chiếu lên da thịt, Tạ Vô Sí vùi đầu làm việc một lúc, rồi lại hôn Thời Thư. Mồ hôi dọc theo hàm chảy xuống, lông mi hắn dính hơi nước, đen nhánh dính vào nhau. Thời Thư thực sự không chịu nổi, nói: "Tạ Vô Sí, ta hình như sắp mang thai rồi."

 

Tạ Vô Sí: "Sinh đi. Ta nuôi."

 

Thời Thư: "Ngươi nghĩ hay quá, ta mới 21, dù có mang thai cũng không thèm mang cho ngươi đâu."

 

Tạ Vô Sí khựng lại một chút, giơ tay vén mái tóc đen lên, mồ hôi khiến mọi thứ mang một ý nghĩa khác.

 

Hắn cúi đầu, lại hôn vành tai Thời Thư.

Bình Luận (0)
Comment