Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 127

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ
____

 

Ăn uống no nê, Thời Thư lên giường đi ngủ. Tạ Vô Sí ngồi mép giường, Thời Thư vươn tay cởi cúc áo ngoài của hắn, ánh sáng cam chiếu lên lưng hắn.

 

Thời Thư vươn tay sờ vết sẹo trên lưng hắn: "Gần đây tình cảm ổn định hơn rồi hả? Tính tình ngươi cũng tốt lên nhiều."

 

Tạ Vô Sí: "Ta đã nói từ sớm rồi, ta không phải là người có tính công kích mạnh mẽ."

 

Thời Thư: "…………"

 

"Ngươi có tự nhận thức được mình không đó?"

 

Tạ Vô Sí: "Khi tâm trạng tốt, ta cũng sẽ cho người ta sắc mặt tốt."

 

"Dù sao thì cũng chỉ có người khác nhìn sắc mặt ngươi thôi."

 

Thời Thư chống đầu gối không tiện, bèn ngồi thẳng lên đùi hắn, vén lọn tóc đen nhánh gọn gàng bên tai hắn. Tạ Vô Sí ngước mắt lên, bóng mũi hắn lạnh lùng. Thời Thư chăm chú nhìn: "Cũng nói chuyện yêu đương được nửa năm rồi, thỉnh thoảng ngươi nhìn ta vẫn cứ như nhìn chó vậy. Nhà ngươi kiểu gì mà dạy ngươi thành ra thế này."
Thời Thư hiếm hoi v**t v* hắn, chạm đến vết sẹo ở cổ tay, ghé sát hôn. Tạ Vô Sí để cậu hôn một lát, rồi cúi đầu, sau đó nâng cằm Thời Thư lên.
Thời Thư ngẩng đầu, nhớ lại đủ thứ chuyện trước đây: "Ta sẽ yêu ngươi cả đời mất."
Tạ Vô Sí v**t v* mặt cậu: "Hửm?"
Thời Thư: "Trước kia ngươi ngày nào cũng mang cơm cho ta, ngủ cùng ta, nửa đêm thức dậy đi vệ sinh. Ở trong chùa, ở Lưu Thủy Am, ở cái sân nhỏ ở Sâm Châu… ngươi đối xử với ta rất tốt."
Tạ Vô Sí: "Chỉ những thứ này thôi đã là tốt rồi sao?"
Thời Thư: "Tất nhiên rồi, người ta không thể cứ mãi nghĩ người khác tốt với mình, ta cũng phải tốt với ngươi chứ."
Thời Thư lăn một vòng, đè hắn xuống dưới thân. Tạ Vô Sí vươn tay giữ lấy eo Thời Thư. Mùa đông lạnh giá, trong phòng đặt chậu than, Thời Thư nhanh chóng kéo chăn đắp lên, che kín người hắn. Thời Thư ghé vào tóc hắn bên tai th* d*c, một lúc lâu sau mới nói: "Tiền lương của ta ở trạm canh gác và cục y dược đều đã để dành hết rồi."
Tạ Vô Sí: "Làm sao?"
Thời Thư: "Ngành của ngươi rất nguy hiểm, thăng trầm bất định, sau này vạn nhất lại giống như bị lưu đày ba nghìn dặm, bị tịch thu gia sản hoặc trắng tay. Ta có tiền, có thể cùng ngươi phiêu bạt chân trời góc bể."
Tạ Vô Sí lạnh nhạt nói: "Vậy thì ảo tưởng của ngươi chắc chắn sẽ tan vỡ, ta sẽ không thất bại."
"..."
Thời Thư khó khăn ngẩng đầu thở: "Ngươi."
Vừa nói xong, nụ hôn nóng bỏng lại ập đến, Thời Thư trong nụ hôn của Tạ Vô Sí cố gắng nói: "Là chuyện tốt, ngươi không thất bại là chuyện tốt."
Hôn rất lâu, cho đến khi Thời Thư buồn ngủ, mới vùi vào gối ngủ thiếp đi, cùng hắn cảm nhận sự yên bình và ấm áp. Cuối thu thời tiết trở lạnh, Thời Thư bận rộn làm việc ở trạm canh gác, tối kịp thì về đại doanh, thỉnh thoảng cưỡi ngựa về, để có thể cùng Tạ Vô Sí chung giường.
Tạ Vô Sí thì bận rộn chỉnh đốn Tứ Đại Phủ Châu, nội vụ quân đội, thu nhận tài nguyên từ Vĩnh An phủ và Bộ phủ. Lúc này hắn đã quyền lực quá lớn, An phủ sứ mới đến đã không thể hòa nhập vào thế lực Yến Châu, chế ngự hắn được nữa. Dân chính, tài chính và quân quyền của bốn châu phủ đều nằm trong tay Tạ Vô Sí, hắn chỉ có thể nhàn rỗi ở nha môn, thậm chí còn sợ bị giết.
Trong mắt mọi người, Tạ Vô Sí vẫn đường hoàng quý phái, thâm trầm kín đáo, tâm tư sâu xa, không chê vào đâu được, nhưng hắn lại để lại một cánh cửa cho Thời Thư. Mỗi khi đêm xuống, Thời Thư thường được người hộ tống đến trung quân trướng của hắn.
Mỗi khi đến ngày nghỉ, Thời Thư ngủ lại trên giường của Tạ tướng quân, người ta đều nói tình huynh đệ thâm sâu, những chuyện khác thì không ai hỏi kỹ.
Cứ thế một thời gian, hôm nay, tuyết lớn như lông ngỗng rơi đầy trời.
Năm mới sắp đến, việc nông đã xong. Thời Thư và Đỗ Tử Hàm nhàn rỗi đi dạo trong thành, buổi chiều, Thời Thư xách một con thỏ luộc, ra khỏi thành đến quân doanh, tìm Tạ Vô Sí vẫn đang bận rộn.
Trong quân doanh một mảnh trang nghiêm trầm trọng, gió lay cờ đỏ, cổng doanh trại đầy tuyết đọng. Thỉnh thoảng có những đội quân nhanh chóng đi qua, tuần tra xung quanh. Thời Thư xách con thỏ luộc, bước chân giẫm lên tuyết, sải bước về phía trước, đột nhiên, nghe thấy một tiếng sột soạt như ngọc vỡ.
Thời Thư ngẩng đầu, hóa ra có một hàng người đang đi nhanh trong tuyết. Hàng người này mặc quan bào tròn cổ bằng lụa, thắt đai, tay áo đỏ xanh tung bay, ai nấy đều vẻ mặt trang nghiêm, phi phú tức quý. Phía sau còn có rất nhiều người hầu, khom lưng hầu hạ, đón đưa xu nịnh.
Và nhóm người này, tất cả đều chỉ phụ trách một trung tâm. Người đó mùa đông mặc giáp mỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu nhạt, tóc đen búi cao, được hầu hạ ở giữa đám đông, chính là Tạ Vô Sí.
Đám người này sau khi bái lễ Tạ Vô Sí, liền đi vào trong tuyết. Đầu kia, các võ tướng, văn nhân, mưu sĩ bên cạnh Tạ Vô Sí thì đen đặc tất cả đều chờ đợi sau lưng Tạ Vô Sí.
Tạ Vô Sí cau mày suy nghĩ, dường như vừa rồi có một tin tức bất an được mang đến. Nhìn thấy Thời Thư, hắn nói: "Vào trướng nghị sự, đưa Nhị công tử vào."
"Ta? Cả ta nữa sao?"
Thời Thư tay xách con thỏ luộc, nghe người hầu nói, "Nhị công tử mời, bên ngoài lạnh, vào trong trướng sưởi lửa."
Thời Thư bước vào lều, một chậu đồng lớn vân mây đang cháy than, một nhóm người vào cửa, ai nấy tự chọn chỗ ngồi.
Thời Thư nuốt lời, ngồi vào chỗ ấm áp gần lửa, Tạ Vô Sí rũ mắt, người hầu đang cẩn thận lau đi những bông tuyết bám ngoài áo choàng của hắn, hắn không nói một lời nhìn thẳng vào tấm chiếu chỉ màu vàng rực đặt trên khay.
Tạ Vô Sí: "Mọi người nói trước đi."
Miêu Nguyên Lương là người đầu tiên nói: "Chúc mừng đại nhân thăng chức Tín Cố phủ, Trường Bình phủ Tiết độ sứ, Lâm Giang phủ An phủ sứ! Mạt tướng đã nói rồi, thu phục hai phủ của người Mân sao có thể không có thưởng, sao mãi đến tận cuối năm mới đến?"
Thời Thư giật mình, trong lòng nghĩ: Hóa ra vừa rồi những người đó là người từ kinh thành đến? Công lao hiển hách của Tạ Vô Sí khi thu phục Vĩnh An phủ và Bộ phủ, hoàng đế cuối cùng cũng ban thưởng rồi sao?
Miêu Nguyên Lương vừa nói xong, Lâm Diêm cười khẩy một tiếng, Bình Dật Xuân cũng cười nói: "Ngươi chỉ thấy ăn, không thấy đánh!"
Đánh gì chứ?
Miêu Nguyên Lương: "Sao ta không thấy đánh? Phong làm tiết độ sứ, rồi lại bắt chúng ta đi đánh phản quân Tây Nam, đây chẳng phải là thăng chức mà thực chất là giáng chức, muốn chúng ta vì cái hư danh này mà quân đội tổn thất nặng nề sao?"
Thời Thư chợt ngẩng đầu: Cái gì? Thu phục hai châu, phong làm tiết độ sứ, hóa ra không phải là thăng quan? Mà là bắt hắn nhận lấy hư danh, đi đánh phản quân Tây Nam sao?
Phản quân Tây Nam, còn gọi là "Thanh quân", Tạ Vô Sí từng nhắc đến, đã nổi loạn một hai năm rồi, bị dập tắt rồi lại bình định, lần này đánh ra khỏi cửa phủ Tiềm An, làm thiên hạ đều biết, mới thấy được tầm quan trọng của đội quân nổi dậy của dân này.
Theo lời Miêu Nguyên Lương, chẳng lẽ là cố ý bắt Tạ Vô Sí đi bình loạn, hai quân đối đầu, giống như Phùng Trọng Sơn ở Ung Châu ngày trước, bị đánh tan gia sản sao?
Người gì vậy! Tiết độ sứ không phải là khen thưởng thăng chức, thu phục hai châu cố quốc, đổi lấy sự thăng tiến trong quan trường, vậy mà lại là bắt hắn tán gia bại sản sao?
Nếu Tạ Vô Sí ra tay, thứ nhất có thể trấn áp nội loạn Đại Cảnh, thứ hai sẽ làm suy yếu thực lực của bản thân, tốt quá tốt, thật là một cách hay để giết kẻ thù diệt ngoại hoạn, giết chính mình diệt nội loạn.
Thời Thư đang lòng lạnh toát, Tạ Vô Sí thì mày mắt lại rất bình tĩnh, chỉ hỏi: "Thanh quân đã làm loạn đến đâu rồi?"
Miêu Nguyên Lương: "Bẩm đại nhân, đang làm loạn đến Trung Sở phủ, sắp qua sông là Lâm Giang phủ rồi, chắc vì thế nên mới vội vàng phong ngài làm Lâm Giang phủ An phủ sứ!"
Tạ Vô Sí vẫn bình thản: "Ồ, xem ra theo ý Bệ hạ, Bắc quân là không thể không đi rồi, các vị nghĩ sao?"
Mọi người đều nhìn sắc mặt hắn. Tạ Vô Sí trị quân xưa nay bề ngoài bình hòa, mọi người đều biết hắn là người thủ đoạn sấm sét, không tiếc mạng người, xử lý mọi việc vô cùng nhanh, ác, chuẩn.
Lâm Diêm nói: "Đại nhân, Lâm Giang phủ này là ranh giới, cùng với Thư Khang phủ cùng nhau bảo vệ Đông Đô. Nếu để Thanh quân đánh vào Lâm Giang phủ, dòm ngó long đình, thì sẽ không hay chút nào..."
Tạ Vô Sí đứng dậy cầm kẹp lửa bới than trong chậu, ánh sáng chiếu lên sống mũi hắn, nói: "Không cần ấp úng, trong quân trướng không có người ngoài."
"Vâng, đại nhân. Hạ quan cho rằng, xét về tình và lý đều phải xuất binh... Hậu quả còn chưa nói đến. Nếu không xuất binh, một là trái thánh chỉ, hai là bị người ta nói là tự ý nắm giữ binh quyền, có ý làm phản, không tốt."
Thời Thư mới phát hiện, trong căn phòng này đều là đồng bọn của Tạ Vô Sí.
Lâm Diêm vừa nói xong, Miêu Nguyên Lương đã tặc lưỡi một tiếng, cực kỳ không tán thành: "Lâm đại nhân! Kẻ âm phụng dương vi nhiều lắm rồi, có khác gì trái thánh chỉ đâu? Thứ hai, ngươi nói tự ý nắm giữ binh quyền, hiện nay trên triều đình, quan văn nào mà không chỉ vì tiền đồ, võ tướng nào mà không tự ý nắm giữ binh quyền?! Nếu không có cái 'tự ý nắm giữ binh quyền' của đại nhân chúng ta, e rằng người Mân đánh lên, Bắc quân sẽ là nơi yếu kém nhất không chịu nổi tấn công mất!"
Có người phụ họa: "Đúng vậy! Triều đình cấp lương thảo quân phí cứ keo kiệt, không lấy ra được. Đông Đô ca múa thái bình, những quan kinh thành kia ăn gan rồng mật phượng, còn tướng sĩ biên quân của chúng ta thì sao? Ai nấy đều hít gió tây bắc, nếu không có Tạ đại nhân khổ tâm vun trồng, người ngựa sao sống nổi? Tạ đại nhân vất vả cực nhọc nuôi dưỡng binh mã, tự mình quý trọng, sao lại gọi là tự ý nắm giữ binh quyền?"
Không tiện nói rõ ý đồ của hoàng đế, Bình Dật Xuân chỉ có thể nói: "Đúng vậy, đại nhân nắm giữ trọng binh ở Bắc quân, huấn luyện tân quân, là để chống lại kẻ địch bên ngoài, đâu có rảnh rỗi dùng tinh binh thiết kỵ đi đối phó với dân chúng tạo phản? Quân canh gác ở Trung Sở phủ đâu?! Cấm quân ở Thư Khang phủ và Đông Đô đâu! Sao lại bắt Bắc quân chúng ta đi bình loạn? Lương thảo của triều đình thì cứ chây ì, vừa đánh trận là nhớ đến chúng ta rồi sao? Nếu Bắc quân thực sự bị đánh tan tác, hết khí số, thì làm sao bảo vệ gia đình đất nước? Làm sao chống lại Bắc Mân?"
"Các vị nói đều có lý," Lâm Diêm gật đầu, "Chỉ là đại nhân nắm giữ then chốt Bắc quân, nhận được thánh chỉ mà không xuất binh, chuyện này không dễ giải thích đâu! Nói khó nghe hơn, 'nắm giữ trọng binh, kháng chỉ bất tuân', người trong triều tham tấu ngươi một tội 'làm phản' cũng không quá đáng!"
"Làm phản? Đây chẳng phải là ép làm phản sao?!" Miêu Nguyên Lương, "Ha ha ha ha ha ha ha!"
Thời Thư sau lưng đổ mồ hôi lạnh, nhìn ngang nhìn dọc cuối cùng cũng hiểu ra, nhóm người này, một người hát vai trắng, một người hát vai đen vậy.
Họ liên tục nói rõ lợi hại, chỉ để Tạ Vô Sí đưa ra quyết định.
Lúc này, Tạ Vô Sí ngồi trên chiếc ghế gỗ lê ở phía trước, đang thưởng thức một mặt ngọc bích, đây là món quà tặng hắn khi thăng chức tiết độ sứ.
Tạ Vô Sí không biểu lộ cảm xúc, những người dưới trướng không nhìn rõ, sau lưng đều lạnh toát.
Một quan văn cứng rắn nói: "Không thể không đi, nếu thực sự không đi, e rằng đại nhân chúng ta sẽ bị vu oan tội làm phản, đến lúc đó phiền phức sẽ rất lớn."
Một võ tướng khác nói: "Làm phản? Trong Đại Cảnh còn ít người làm phản lắm sao?"
"Một chiếu chỉ ban xuống, rõ ràng là muốn chúng ta dùng xương máu lấp đầy lỗ hổng. Dân biến ở Tiềm An phủ sao lại nổi lên? Quan lại bóc lột dân chúng, ức h**p nam nữ, bòn rút xương tủy, dân chúng nổi dậy làm phản! Những người ép làm phản, họ tự đi bình loạn đi, cứ bắt chúng ta lau đít, dựa vào đâu chứ!"
"Đại nhân, tuyệt đối không thể xuất binh! Quân mã vất vả nuôi dưỡng, chỉ cần đi lấp cái hố máu này, tiếp theo sẽ là thỏ khôn chết chó săn bị giết, chim hết cung quý bị cất đi! Quân lực Bắc quân một khi bị phản quân làm suy yếu, bài học của Phùng Trọng Sơn vẫn còn sờ sờ trước mắt đó!"
Phùng Trọng Sơn, thế gia quân phiệt, Ung Châu thiệt hại mấy chục vạn người, gia sản trực tiếp bị đánh tan, trung quân khí số suy yếu.
Tạ Vô Sí trong lòng đã sớm biết rõ, chỉ là tốt hay xấu, hắn không cần tự mình nói ra, mà để người khác nói.
Tạ Vô Sí ngồi trên ghế, nghe họ cãi nhau một lúc lâu, nói: "Thôi thôi, trật tự."
Một nhóm người đang cãi nhau long trời lở đất, nước bọt văng tung tóe, nghe thấy câu nói này, giọng không lớn không nhỏ, nhưng đủ để tất cả mọi người dừng lại.
Mọi người đều nhìn hắn.
Tạ Vô Sí nói: "Ý chỉ của Bệ hạ, đương nhiên phải tuân theo, nếu không thì ra thể thống gì nữa." Hắn chuyển hướng lời nói, nhìn sang Bình Dật Xuân bên cạnh, ném mặt ngọc bích trong tay cho y: "Mấy hôm trước nhận được thư của ngươi, nói trong địa phận Bắc Trà Hà có giặc cướp xưng vương làm loạn, tình hình thế nào rồi?"
Bình Dật Xuân ngẩng đầu, lông mày sắc như dao cau lại: "Đại nhân..."
Địa phận Bắc Trà Hà, nối liền Vĩnh An phủ, nằm dưới chân Đông Bình Lĩnh.
Lời này vừa nói ra, mọi người im lặng, Miêu Nguyên Lương: "Chuyện này có từ bao giờ?"
Đột nhiên, Bình Dật Xuân đứng dậy, áo giáp kêu vang: "Đại nhân, mạt tướng đang muốn bẩm báo chuyện này! Bọn thổ phỉ ở Đông Bình Lĩnh Bắc Trà Hà xưng vương, ngang nhiên tàn sát cướp bóc trong địa phận, mạt tướng sẽ phái đại quân đi bình loạn, trước hết đến thỉnh thị đại nhân!"
Tạ Vô Sí đứng dậy đi ra ngoài: "Trước hết bình định giặc cướp, sau đó mới tính chuyện nam hạ. Còn không đi sao?"
"Vâng!"
Gió lạnh từ rèm lùa vào, lẫn vài bông tuyết, khiến không gian ấm áp bên trong chợt lạnh lẽo.
"Bắc Trà Hà?"
"Giặc cướp Bắc Trà Hà?"
Các tướng lĩnh còn lại trong doanh trướng, nhìn nhau. Một lát sau, sống lưng những người thông minh đều lạnh toát như rùng mình.
Bắc Trà Hà làm gì có giặc cướp bao giờ?
Kháng chỉ bất tuân, từ chối xuất binh.
— Đây là "công khai làm phản".

Bình Luận (0)
Comment