Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 137

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tui nhả cái hôn thư tui thấy trên weibo cho mn xem hehe

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Hôn Thư

Lưỡng tính liên loan,
Hai nhà kết duyên,
Tương phối đồng tâm,
Lương duyên vĩnh kết.

Ngày này hoa nở rực rỡ,
Phù hợp cưới hỏi, dựng nhà,
Từ nay về sau, dệt gấm kết tóc,
Nguyện làm bạn trăm năm,
Thề hẹn đầu bạc răng long.

Viết thư làm chứng,
Lưu giữ làm bằng,
Nguyện gắn bó như son sắc,
Chứng thư này làm bằng.

Ký tên: Tạ Vô Sí

 

______

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

Chương 137: Ngoại truyện - Hiện đại - Hào môn
______

Sáng sớm, Thời Thư tỉnh dậy, không nghe thấy tiếng chuông báo thức, mở điện thoại ra xem thì mới chỉ sáu rưỡi.

 

Tạ Vô Sí vừa từ ngoài cửa bước vào, trên người mặc áo choàng tắm, tóc còn ẩm ướt, những giọt nước lăn dài từ yết hầu xuống. Thời Thư chống người ngồi dậy mặc quần áo, một chiếc áo hoodie đen, nhìn là biết ngay là một chàng trai đại học đẹp trai. Thời Thư vừa ngáp vừa hỏi: "Anh đi tắm à?"

 

Tạ Vô Sí: "Ta chạy bộ buổi sáng về rồi."

 

Thời Thư: "?"

 

Thời Thư: "Anh cũng muốn vào trường thể thao à?"

 

"Ăn cơm đi," Tạ Vô Sí hỏi, "Một lát nữa ta đưa em đến trường."

 

Thời Thư nhanh nhẹn bước xuống giường, ra khỏi phòng, xuống lầu. Cơm do người làm đã được dọn sẵn trên bàn, bên cạnh đứng một người đàn ông mặc vest chỉnh tề. Thấy cảnh này, Thời Thư dừng bước, Tạ Vô Sí khẽ nói bên tai cậu: "Ngồi đi, ông ấy là quản gia."

 

Thời Thư: "Quản gia?"

 

"Vâng, cứ gọi tôi là Feline. Tổng giám đốc Tạ, bữa sáng hôm nay theo tỷ lệ mỡ cơ thể và những món kiêng kỵ, tôi đã chọn bánh mì nướng ngũ cốc nguyên hạt rưới sốt bơ, sữa ít béo, trứng luộc, ngô non."

 

"Mời cậu Thời," quản gia kéo ghế ra, "Nghe Tổng giám đốc Tạ nói cậu quen khẩu vị Trung Quốc, nên bữa sáng tôi đã chuẩn bị bánh bao nhân canh, cháo rau củ và sữa chua việt quất cho cậu. Nếu còn muốn ăn gì, cậu có thể nói với tôi bất cứ lúc nào."

 

Thời Thư: "..."

 

Khoan đã. Chờ một chút.

 

Thời Thư ngồi xuống, Tạ Vô Sí ngồi bên trái cậu, ăn bánh mì và trứng đã cắt sẵn, những chiếc đĩa đựng rất tinh xảo. Đầu óc Thời Thư vẫn đang bị kẹt: Khoan đã.
Không phải?

 

Thời Thư: "Tạ Vô Sí, anh đang giả vờ à?"

 

Tạ Vô Sí: "Không giả vờ, em cần phải làm quen lại với lối sống của anh, lối sống ở đây. Gần đây anh ở đây, vài ngày nữa sống một mình sẽ tốt hơn một chút."

 

Thời Thư: "Sống một mình gì?"

 

Tạ Vô Sí cầm cốc sữa lên, uống một ngụm: "Anh đã tìm người xem nhà gần trường của em rồi."

 

Không phải chứ??????

 

Quá nhiều thông tin, từ lúc tỉnh dậy bước vào căn nhà được trang trí xa hoa, Thời Thư đã có chút "đứng máy", cho đến khi quản gia, mua nhà ở thủ đô, các loại thông tin khác cứ dồn dập ùa đến. Thời Thư muốn tung ra hàng loạt dấu hỏi: Tạ Vô Sí, anh nói tiếng người đấy à? Đây là những lời mà con người có thể nghe được sao?

 

Thời Thư gãi gãi mái tóc mềm mại: "À? Anh—"

 

À, không phải, ở thời cổ đại, Tạ Vô Sí có ra vẻ như vậy không? Kẻ giả tạo.

 

Thời Thư cau mày bối rối, nhìn hắn một lúc lâu: "Anh—"

 

Tạ Vô Sí: "Cần thời gian để chấp nhận thân phận của anh?"

 

Thời Thư: "..."

 

Không phải, anh là ai vậy? Tôi không quen. Thời Thư nhìn hắn một lúc lâu, cúi đầu ngượng ngùng uống nửa bát cháo, rồi lại gãi gãi gãi tóc.

 

Tạ Vô Sí cười lạnh: "Gặp phải cú sốc là không hồi phục được, lại không nhận ra người nữa rồi."

 

Thời Thư lập tức sống lại: "Này! Anh nói cái gì đấy?"

 

Nhưng Thời Thư vẫn cảm thấy tâm trạng phức tạp, đành ăn xong bữa sáng, đợi Tạ Vô Sí đưa cậu đến trường, cùng nhau đi xuống gara. Tạ Vô Sí nói: "Anh không quen có tài xế, anh sẽ lái xe đưa em đi."

 

Thời Thư lề mề đi theo sau hắn, bước vào gara. Khi liếc qua, cậu đứng sững lại tại chỗ, nhắm mắt lại: Chịu rồi.

 

Trong gara có không dưới mười chiếc siêu xe, Thời Thư không am hiểu về xe cộ, nhưng đã thấy bạn cùng phòng lướt video, mỗi người đàn ông đều gào lên "Xe đẹp quá!" "Đường nét mượt mà quá!" "Đèn xe như siêu nhân" trước những chiếc siêu xe hàng đầu.

 

Thời Thư lại dừng lại tại chỗ.

 

Tạ Vô Sí cầm chìa khóa xe đi về phía trước, dừng bước, quay đầu nhìn cậu.
Thời Thư đuổi theo: "Này, em có nói gì đâu! Anh nhìn em làm gì?"

 

Thời Thư không nhìn kỹ xe của hắn, mặc dù không muốn nhận ra, nhưng vẫn nhận ra chiếc Phantom. Thời Thư ngồi vào ghế phụ, Tạ Vô Sí nghiêng người qua, thắt dây an toàn cho cậu.

 

Mũi đối diện với tóc, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người hắn. Không thể phân biệt được, nếu đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình có lẽ sẽ phân biệt được, nhưng Thời Thư thực sự không thể phân biệt.

 

Thời Thư ngồi xuống, quay đầu nhìn những chiếc xe sang khác, đành phải thu lại ánh mắt, nhìn Tạ Vô Sí: "Cái này tốn bao nhiêu tiền?"

 

Tạ Vô Sí: "Em sẽ không muốn biết đâu."

 

"Chịu rồi," Thời Thư véo mũi, thực sự không nhịn được cười, "Tạ Vô Sí, tại sao anh không giả vờ làm một người bình thường. Anh biết với điều kiện của anh, sau này không còn yêu em nữa, em sẽ thế nào không? Em sẽ dùng cả đời để hồi tưởng lại mối tình này."

 

Tạ Vô Sí: "Việc quan trọng nhất bây giờ của em là, thích nghi tốt với cuộc sống của anh, chứ không phải nghĩ đến những chuyện không thể xảy ra đó."

 

Thời Thư: "..."

 

Thời Thư nhăn mũi, trong xe có mùi hương nhang trầm nhàn nhạt, họa tiết trần xe đẹp, nội thất thoải mái và trang nhã. Thời Thư gãi tóc, lười biếng tựa lưng vào ghế, nhìn Tạ Vô Sí lùi xe ra khỏi gara, lái lên con đường nhựa yên tĩnh vắng người. Bóng cây lay động, bàn tay nổi gân xanh đặt trên vô lăng bọc da, sống mũi nghiêng thẳng và lạnh lùng.

 

Tạ Vô Sí lái xe, ống tay áo vén lên, Thời Thư cũng thấy chiếc đồng hồ của hắn, trên cổ tay gầy gò, có đường gân rõ ràng, tỏa ra vẻ quý phái của kim loại.

 

"..." Thời Thư lại quay mặt đi.

 

Phong cảnh ven đường. Bảo vệ mặc vest cúi người mở cổng, mặt đầy nụ cười, phía sau có một chiếc xe đen hộ tống. Thời Thư vẫn còn quan sát xung quanh, Tạ Vô Sí lấy tai nghe ra. Đó là một giọng nam tiếng Anh rất chuẩn, đang báo cáo chuyên nghiệp về chứng khoán và hoạt động vốn một cách chuyên sâu.

 

Tạ Vô Sí cũng trả lời bằng tiếng Anh.

 

Thời Thư nghe vài câu, lại có cảm giác như đang mơ.

 

"..."

 

Chịu rồi.

 

Thời Thư giữ khoảng cách với hắn, nói: "Tạ Vô Sí, mấy năm xuyên không này anh khổ rồi nhỉ, vừa đến đã ở trong căn nhà nhỏ ở Tương Nam Tự, lúc đó ngày nào cũng ăn màn thầu, cháo, rau."

 

Tạ Vô Sí: "Khi nào em mới có thể thích nghi?"

 

Thời Thư: "Hừ, dù sao thì một hai ngày cũng không được, em bây giờ cứ như đang nằm mơ vậy."

 

Tạ Vô Sí không nói gì, lướt mắt xuống ra hiệu cho chiếc hộp quà trong tủ: "Lấy ra đi, tặng em."

 

Thời Thư: "Cái gì vậy?" Cậu tùy tiện lấy ra, mở ra, là một chiếc đồng hồ. Hoa văn phức tạp, kim đồng hồ sắc bén lộ rõ, "Bao nhiêu tiền?"

 

Tạ Vô Sí: "Tám con số."

 

"..."

 

Thời Thư giơ nó lên không trung: "Làm hỏng thì sao?"

 

Tạ Vô Sí: "Hỏng rồi thì vứt đi."

 

Thời Thư đặt chiếc đồng hồ vào hộp, không đeo, đôi lông mày tuấn tú cứ nhíu lại: "Không chịu nổi." Thời Thư lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe cộ tấp nập, người đi bộ và xe cộ lướt qua bên cạnh. Từ góc nhìn của chiếc xe này, dường như họ không phải là người cùng một thế giới.

 

Thời Thư dần nhìn thấy con đường quen thuộc: "Sắp đến trường rồi. Thật khó tin là cuộc sống đã trở lại bình yên."

 

Tạ Vô Sí: "Cảm giác tách biệt này sẽ còn kéo dài một thời gian. Đến trường, có chỗ nào không thoải mái, nhắn tin cho anh bất cứ lúc nào."

 

Xe dừng lại, sáng sớm, trước cổng trường có rất nhiều học sinh đang mua đồ ăn sáng. Thời Thư đưa tay định mở cửa xe, chợt nhớ ra điều gì đó. Cậu quay đầu lại, Tạ Vô Sí một tay đặt trên vô lăng, quả nhiên đang nhìn cậu.

 

Thời Thư: "..." Cậu không nhịn được cười, tiến lại gần hôn nhẹ lên cằm hắn, "Em về trường đi học đây."

 

Thời Thư vừa định lùi lại, Tạ Vô Sí đã ôm lấy vành tai cậu, tiến đến hôn môi, cực kỳ tình cảm. Khi Thời Thư mặt đỏ bừng, hắn lấy một tấm thẻ từ ví ra: "Tiền tiêu vặt."

 

Thời Thư: "?"

 

Thời Thư cảm thấy cả buổi sáng nay mình toàn hỏi: "Anh có ý gì? Cho em tiền?"

 

Tạ Vô Sí: "Ba mẹ mỗi tháng cho em tiền sinh hoạt có đủ dùng không?"

 

Thời Thư: "Đủ, ăn ở căng tin một bữa mười mấy tệ, mỗi ngày không tốn bao nhiêu."

 

Tạ Vô Sí: "Cứ cầm lấy, muốn dùng thế nào thì dùng."

 

Thời Thư: "Tạ Vô Sí... anh đừng giả vờ nữa." Những lời này, nghe rất giống trong phim truyền hình, nhưng Tạ Vô Sí rõ ràng không có bất kỳ thành phần diễn xuất nào.

 

Tạ Vô Sí hờ hững nói: "Không cho anh nuôi nữa?"

 

Thời Thư cúi đầu nhìn tấm thẻ màu đen vàng này, không hỏi bao nhiêu, nhét vào túi: "Thôi được rồi, em đi vào lớp đây."

 

"Sau này mỗi ngày anh sẽ chuyển tiền tiêu vặt cho em. Tan học nhắn tin, mỗi tiếng nhắn ít nhất một lần, kèm ba tấm ảnh. Buổi trưa anh sẽ đến ăn cơm với em."

 

"..."

 

Thời Thư đứng gần hắn: "Được rồi."

 

Không khí trong xe có chút chật chội, Thời Thư nói: "Không muốn đi học nữa."

 

"Hả?"

 

"Muốn ở cùng anh." Thời Thư có chút không tự nhiên khi bày tỏ.

 

Tạ Vô Sí ngồi trên ghế, bộ vest đen được cắt may vừa vặn, tiến lại gần hôn lên mặt cậu: "Ngoan nào, nhớ anh thì nhắn tin, anh thấy sẽ trả lời ngay lập tức."

 

Tai Thời Thư nóng bừng, cậu lại gãi tóc thành một đóa bồ công anh, chuẩn bị xuống xe: "Em đi học đây."

 

Nói xong, cậu chạy nhanh như gió vào lớp. Lạ lẫm, tiết học cũng lạ lẫm. Thời Thư nằm sấp trên bàn nghe giảng tiếng Anh, cảm thấy không thể nghe lọt tai. Bạn cùng phòng luyên thuyên bên tai cậu cũng không hứng thú. Nghĩ đi nghĩ lại, đành lấy điện thoại tìm Tạ Vô Sí.

 

Thời Thư gửi một biểu tượng cảm xúc:【chú chó canh gác.jpg】

 

Tạ Vô Sí trả lời bằng chữ:【Ở trong lớp có quen không?】

 

Thời Thư:【Tất nhiên rồi, em đang rất dũng cảm học bài! Đi học cỏn con không làm khó được em đâu】

 

Thời Thư tắt điện thoại lại nghe giảng, một lát sau lại lơ đễnh, luôn không nhịn được xem tin nhắn của Tạ Vô Sí, cho đến khi lòng bàn tay vang lên tiếng báo tin nhắn mới "Bạn đã nhận được một bức ảnh". Thời Thư vùi đầu xuống bàn, Lương Ngọc Tài nói: "Cậu đang yêu qua mạng à? Sao nhắn điện thoại liên tục thế?"

 

Thời Thư mở khóa điện thoại, nhấn vào trang trò chuyện, không ngờ lại là một tấm ảnh tự sướng của Tạ Vô Sí sau khi đến công ty. Trong một phòng vệ sinh riêng tối màu, không gian rất rộng, cổ áo vest của Tạ Vô Sí cởi ra vài nút, vai rộng chân dài, có thể thấy rõ những đường nét cơ bắp ẩn hiện dưới lớp vest.

 

Thời Thư nhìn chằm chằm vào tấm ảnh này, xem đi xem lại vài giây, rồi lại nhận được tấm tiếp theo.

 

Lương Ngọc Tài ghé sát bên cậu: "Cậu đang xem gì thế?"

 

Thời Thư lướt ngón tay, lướt một giây. Khi cậu nhìn thấy làn da, rồi một vệt xăm màu đen sắc nhọn, Lương Ngọc Tài vẫn còn ghé sát tai, Thời Thư đột nhiên tắt màn hình, lưng ghế ngả về sau phát ra tiếng "cạch!" khe khẽ.

 

Mấy bạn học xung quanh quay mặt lại, cậu thiếu niên tuấn tú trắng trẻo từ tai đến cổ đều đỏ bừng, điện thoại giấu dưới bàn, cả người đỏ mặt dữ dội, lông mày cũng nhíu lại.

 

Lương Ngọc Tài: "Cậu vừa xem gì vậy?"

 

Thời Thư không nói gì, lắc đầu, chỉ cúi đầu dùng tay che điện thoại lại, gõ mạnh vài chữ:

 

"Tạ Vô Sí, anh! Anh! Đồ khốn!"

 

Nhấn gửi!

 

Thời Thư còn gửi thêm ít nhất mười biểu tượng cảm xúc chú chó cắn gấu áo, nhe răng gâu gâu gâu! Sau đó cúi đầu lén xem xong tấm ảnh, tắt màn hình, hiển thị đã lưu.
______

 

【Tác giả】

Chương sau viết ngoại truyện cổ đại, cuộc sống Đế - Hậu của hai người họ.

Bình Luận (0)
Comment