ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Chương 140: Ngoại truyện - Tưởng tượng: [Công tử Hồ ly]
_____
Kỳ thi Hương, còn gọi là Thu Vi, được tổ chức vào tháng 8 tại thủ phủ.
"Tiểu Thư, con là tú tài duy nhất của mười dặm quanh đây, khi đi thi Hương nhất định phải làm cho ba mẹ tự hào nhé!"
Thời Thư đeo túi sách, lúc này đang là tháng 7, 8, Bách Mặc nhét thêm bánh bao vào túi cho cậu, rưng rưng nước mắt: "Con chưa bao giờ đi xa thế này, chuyến đi này mất cả chục ngày, làm mẹ lo quá..."
Ba Thời khoanh tay, giật vạt áo dài: "Thằng đàn ông rồi, cứ để nó đi!"
Thời Thư: "Con có thể mang Lai Phúc theo không?"
Ba Thời: "Con nói xem? Lớn rồi còn vậy à? Lỡ làm mất con chó thì sao."
Thời Thư: "...Không mang thì không mang."
Thời Thư quay người, đi trên con đường hẹp, mang theo hành lý, tay cầm một cây gậy trúc. Con đường từ làng ra huyện vốn quen thuộc, thường ngày cậu vẫn đi học, nhưng những con đường sau khi rời huyện thì trở nên xa lạ. Thời Thư cầm bản đồ, vấp váp tiến về thành lớn của phủ.
Thời tiết nóng nực, nắng gắt khó chịu, ban đầu còn có người đi cùng trên đường lớn, nhưng dần dần đường đi vào rừng sâu, không một bóng người, không khói bếp. Thời Thư cầm cây gậy trúc vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, núi non bao bọc, cây cối rậm rạp, chim ưng bay lượn, làm gì có nửa bóng người?
Thời Thư đang đi, bỗng thấy một con rắn hổ mang hoa văn trong bụi cỏ, sợ hãi "Oa a!" một tiếng rồi cắm đầu cắm cổ chạy, túi sách xóc nảy, cậu ôm chặt vào lòng, đầu tóc rối bù chạy như điên -
"Cứu mạng! Cứu mạng! Con rắn to quá!"
Thời Thư mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại, tóc đen dính vào tai, gương mặt tuấn tú trắng như tuyết. Sau khi chạy một mạch không dám ngoảnh đầu, cậu không ngờ con đường trước mắt càng lúc càng hẹp, xuyên qua khu rừng, lại là một con đường núi càng chật chội hơn.
Gió lạnh thổi quấn lấy mắt cá chân, ánh nắng không thể xuyên qua rừng cây rậm rạp, đen kịt, chỉ còn một con đường đất đầy lá khô, kéo dài đến chân núi.
Nhìn hai bên là rừng mồ mả, phế tích, nhà tre mục nát, dây thừng dính mỡ từng treo người chết, giếng sâu, Thời Thư khóc nức nở, rưng rưng nước mắt che tai chạy về phía trước: "Ông trời ơi, ông trời ơi, cứu mạng! Cứu mạng..."
Thời Thư bước đi vội vã, luôn cảm thấy sau lưng có những cơn gió lớn, đặc biệt là trước mắt lại có rất nhiều bia mộ, ngay dưới chân, trên bia khắc chữ, thậm chí có cả mộ bị mở ra, lộ ra xương trắng chất đống -
Thời Thư lạnh sống lưng, toàn thân căng thẳng, vừa chạy như bay vừa khóc nức nở, chỉ cảm thấy gió lạnh sau lưng càng lúc càng rợn người.
Tim cậu co lại, đập thình thịch, ngay khi Thời Thư gần như ngất đi vì sợ hãi, bỗng nghe thấy tiếng nói vọng lại từ xa: "Công tử, tìm thấy nước rồi, uống một ngụm đi!"
Giọng nói này thô ráp, nghe có vẻ là của một người đàn ông vạm vỡ. Thời Thư nghe tiếng mà nhìn theo, lại nghe một giọng nói nhàn nhạt khác: "Tìm thấy ở đâu? Ngọn núi này không có người, nước có uống được không?"
"Tôi đã uống rồi, nước suối mát lạnh!"
Thời Thư nghe thấy hai người đàn ông đang nói chuyện, vội vàng nhìn sang, thấy hai người đang đi tới từ một ngã rẽ. Một người đi phía sau, mặc áo đen ngắn, cao to vạm vỡ. Người còn lại cao ráo, tuấn tú, mặc áo choàng dài màu đen thêu họa tiết, khuôn mặt trầm tĩnh như nước sâu, lông mày ép xuống mắt, toát ra vẻ lạnh lùng như một lưỡi dao sắc bén được giấu trong vỏ.
Hai người, một trước một sau, đi trên con đường núi âm u này, trang phục lại toát lên vẻ phú quý, hoàn toàn không giống người phàm.
Thời Thư giật mình: "Ngượ, các anh là..."
Tân Tân nói: "Ô kìa, sao lại có người ở đây?"
Người kia nghiêng đầu, cụp mắt, nhìn Thời Thư từ đầu đến chân một lượt. Sau đó nở nụ cười: "Thật trùng hợp, ngọn núi này âm khí dày đặc, ta cứ tưởng chỉ có hai người chủ tớ bọn ta, không ngờ lại gặp được một thư sinh."
Thời Thư: "Các ngươi là ai?"
Tạ Vô Sí nói: "Ta có một người thân ở huyện Hoài, đang trên đường đi thăm. Ngươi mang túi sách, lẽ nào là thí sinh đi thi ở phủ?"
Thời Thư: "Đúng vậy, đúng vậy, ta chính là tú tài đi thi!"
Tạ Vô Sí: "Nơi hoang sơn dã thú, sao ngươi lại đi một mình?"
Thời Thư chạy lên, nói: "Trong làng ta chỉ có một mình ta là tú tài, đành phải đi một mình. Vừa nãy ở chân núi ta gặp một con rắn hổ mang to lắm, sợ quá ta chạy qua ngọn núi này, không ngờ trong núi cũng toàn là mồ mả! Thật sự quá đáng sợ!"
Khi Thời Thư đến gần hắn, ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí. Cậu sợ hãi muốn đến gần con người, nhưng ngay khoảnh khắc đến gần, sau lưng cậu đột nhiên nổi lên một cảm giác tê dại rùng mình.
Thời Thư vô thức lùi lại một bước, người đàn ông trước mắt hắn có vóc dáng cực cao, trang phục sang trọng, ánh mắt mang theo vẻ băng giá, một cách khó hiểu lại có chút rợn người.
Tạ Vô Sí liếc mắt nhìn xuống, nói nhàn nhạt: "Ngôi làng này, nhiều năm trước có rất nhiều người ở, mười mấy năm trước một trận chiến đã giết sạch người trong làng, máu chảy thành sông, nên nơi đây còn được gọi là làng ma. Ngươi gan thật, đi một mình xa thế này."
Thời Thư: "...Đây cũng là hoàn cảnh bắt buộc."
Thời Thư thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng thấy các ngươi, ta không còn sợ nữa."
Thời Thư và Tạ Vô Sí đi song song về phía trước: "Đường xuống núi còn xa không?"
Tạ Vô Sí: "Nửa canh giờ."
Thời Thư: "Con đường này đều là rừng mồ mả sao?!"
Thật sự quá đáng sợ. Thời Thư nhìn những bia mộ gần ngay dưới chân, vô cùng sợ hãi, đành phải đi sát vào Tạ Vô Sí, ngửi thấy mùi trầm hương trên người hắn, tâm trí hơi choáng váng, sau lưng lại một trận rùng mình. Vị công tử này, quả thật là điềm tĩnh, và vẻ ngoài thì quý phái tuấn tú...
Lúc này Thời Thư mới hỏi: "Xin hỏi huynh đài tên gì?"
Tạ Vô Sí: "Tạ Vô Sí."
Thời Thư: "Tạ Vô Sỉ?"
Tạ Vô Sí gật đầu: "Sí."
"Ồ ồ ồ, xin lỗi," Thời Thư thấy hắn không ngẩng đầu mà bước đi, bước chân thong dong, cậu ngưỡng mộ nói: "Tạ huynh, ngươi thật dũng cảm, ngươi không sợ mấy thứ thần thần quỷ quỷ này sao?"
Tạ Vô Sí: "Ta không sợ. Nếu ngươi sợ, có thể khoác tay ta."
Thời Thư vội vàng lắc đầu: "Thôi, ngại lắm."
Thời Thư giữ khoảng cách với hắn, tuy Tạ Vô Sí cao lớn nhưng bước chân vừa phải, vừa vặn để Thời Thư có thể theo kịp. Cậu cùng hắn xuống núi, nhìn những ngôi mộ xanh suốt cả quãng đường, cuối cùng cũng đi ra, cảm giác lạnh lẽo sau lưng lập tức biến mất, nắng nóng ập đến.
Thời Thư bắt đầu khát nước, cầm túi sách lên uống, nhưng thấy nước đã cạn: "Sao hết nước rồi? Mình uống nhanh thế à?"
Bên cạnh, Tạ Vô Sí đưa một túi nước đến: "Uống của ta không?"
"Cảm ơn, cảm ơn! Tạ huynh thật tốt bụng!" Thời Thư nhận lấy, vô tình chạm vào đầu ngón tay của hắn, bị nhiệt độ cao làm giật mình. Cậu cúi đầu uống nước, nước mát lạnh, làm dịu cổ họng và lồng ngực.
Thời Thư trả lại túi nước cho hắn, lúc này đã là đường lớn rồi, cậu hỏi: "Tạ huynh, ngươi còn đi tiếp không?"
Tạ Vô Sí nói: "Thật không may, ta phải đi một nơi khác, e là không cùng đường rồi."
Thời Thư không giấu được vẻ thất vọng: "À..."
Đáng tiếc, hiếm khi trên đường gặp được một người bạn đồng hành, xem ra chỉ là người qua đường rồi.
Thời Thư nhìn Tạ Vô Sí và tên hộ vệ kia, một trước một sau, bước chân không nhanh không chậm biến mất ở cuối con đường nhỏ dưới chân núi, trong lòng tuy thở dài, nhưng nghĩ rằng thiên hạ rộng lớn thế này, đâu có mấy ai cùng đường, đành đeo túi sách lên, tiếp tục đi tiếp.
Đi cả buổi chiều, thấy trời dần âm u, có vẻ sắp mưa. Thời Thư đeo túi sách lên chân mà chạy, mưa nhỏ quả nhiên bắt đầu rơi xuống. Thời Thư hỏi một người đi đường, biết được trạm dịch gần nhất còn phải đi hơn mười dặm nữa, cậu thấy vô cùng phiền muộn.
Người đi đường đang cuốc đất, không nhìn rõ mặt, nói: "Nhưng ở phía trước, có một ngôi chùa, hoang phế không người, có thể nghỉ lại một đêm."
Thời Thư: "Chùa? Thật không vậy?"
Thời Thư tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn, vội vàng đi về phía trước, đi được vài bước quay đầu muốn hỏi lại, người chỉ đường lúc nãy bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại cái cuốc.
"Biến mất nhanh vậy, lẽ nào về nhà rồi?"
"Kỳ lạ, kỳ lạ..."
"Tự mình hù dọa mình thôi..."
Thời Thư bước thấp bước cao, đi trên đường, thấy mưa phùn lất phất, trên con đường hẹp có những ngôi mộ xếp thành hàng dài vô tận, và trong rừng mồ mả đó quả thật có một ngôi chùa. Nhìn thấy mái hiên ngôi chùa bị mất, góc mái bị hư hỏng, lầu đài giăng đầy mạng nhện, từng làn khói xanh bốc lên từ những viên ngói, xung quanh quạ kêu loạn xạ, cú mèo bay lượn.
"Nơi này, cũng quá kỳ quái rồi..."
Thời Thư đi một bước, không biết dẫm phải thứ gì mềm nhũn, sợ hãi "ú òa" một tiếng, quay đầu chạy vào trong chùa.
"Không sợ nữa, không sợ nữa, vào chùa rồi thì không sợ nữa." Thời Thư chạy vào sân, đi vào thiền phòng đóng chặt cửa sổ, lấy nến trong lòng ra thắp, thấy ánh đèn chiếu sáng bóng tối trong phòng, cuối cùng cũng thở phào.
Đêm nay nghỉ ngơi một ngày đã. Đọc sách đọc sách... Thời Thư lấy sách kinh ra, lấy bánh bao, ăn vài miếng với nước lạnh, vừa đọc sách vừa ra sân, chuẩn bị tắm rửa.
Trong sân không một bóng người, những phiến đá mọc rêu xanh. Thời Thư c** q**n áo tắm rửa, giặt sạch quần áo rồi phơi dưới mái hiên, đang kỳ lưng thì bỗng nghe thấy tiếng cười của phụ nữ.
Nửa đêm nửa hôm, tiếng cười từ đâu ra?
"Ảo giác, ảo giác... Nơi này thật sự quá đáng sợ rồi, vẫn nên đi ngủ sớm thôi." Thời Thư vội vàng quay về phòng, nằm lên giường, cẩn thận thổi tắt nến, chuẩn bị ngủ.
Nhưng đúng lúc này, cơn mưa lại tạnh, ngoài cửa sổ bao phủ một lớp sương mù xanh. Thời Thư bỗng nghe thấy tiếng bước chân, càng lúc càng gần.
Thời Thư chợt mở mắt, tiếng bước chân dường như đã dừng lại, đang đi đi lại lại ngoài cửa.
"............"
Ai vậy?
Nơi này toàn là rừng mồ mả, sao lại có tiếng bước chân? Tim Thời Thư co thắt lại, vén chăn nhìn ra ngoài, quả thật có một cái bóng đang đứng ngoài cửa.
"Là ai..."
Thời Thư không dám lên tiếng, nhìn xuống, lại thấy cái bóng đó không chạm đất, "người" này đang lơ lửng giữa không trung!
Lưng Thời Thư toát mồ hôi lạnh, kìm nén tiếng hét, nghe thấy giọng nói từ ngoài cửa: "Công tử..."
Thời Thư rụt xuống chân giường, cả người không có tiền đồ mà ôm chặt lấy chăn. Ông trời ơi, không muốn đọc sách, cũng không muốn đi thi nữa. Thời Thư không dám hó hé một tiếng, lén lút xuống giường muốn tìm chỗ trốn, không ngờ, cánh cửa bắt đầu "cộp cộp" vang lên, đang bị đẩy ra -
Thời Thư mồ hôi đầm đìa, nhìn cánh cửa bị đẩy càng lúc càng mạnh, hồn bay phách lạc, bỗng nhiên, giọng nói ngoài cửa kêu lên một tiếng, cái bóng đột nhiên biến mất.
Thời Thư không hiểu chuyện gì, trốn sau cái bàn không dám lên tiếng, sau một tiếng "ầm" vang lên, cánh cửa bị đẩy ra -
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đen bước vào, gió đêm thổi nhẹ, vài sợi tóc bay lất phất, hắn đang cởi áo mưa, đôi mắt bình tĩnh nhìn vào trong phòng, giày và quần áo không dính một hạt bụi.
Thời Thư đột nhiên lên tiếng: "Ấy, là ngươi! Ngươi..."
Tạ Vô Sí nghiêng mặt: "Ồ, là ngươi à?"
Sau lưng hắn, Tân Tân bước tới, đặt gánh đồ xuống: "Công tử, đêm nay chúng ta ở đây nhé?"
Thời Thư vốn nghi ngờ Tạ Vô Sí đột nhiên xuất hiện giữa đêm, thấy Tân Tân có vẻ là người sống, cậu thở phào nhẹ nhõm: "Hai người mau vào đi! Vừa nãy, ngoài cửa có ma, các ngươi có thấy không?"
Tạ Vô Sí đang chăm chú nhìn mặt cậu: "Ta dường như không thấy."
Thời Thư: "Sao lại không thấy? Chẳng lẽ dương khí của các ngươi nặng? Vừa nãy cô ấy ở ngay ngoài cửa, mau vào đi mau vào đi."
Thời Thư kéo tay hắn, còn Tân Tân, sau khi đặt hành lý xuống, lập tức đi vòng ra sau sân không rõ đi đâu. Thời Thư đứng ở cửa gọi hắn: "Này, anh bạn!"
Tạ Vô Sí nhàn nhạt nói: "Hắn đi tìm củi, không cần để ý đến hắn."
Thời Thư lo lắng: "Có ma ở đây! Có ma!"
Tạ Vô Sí: "Thật sao?"
Giây tiếp theo, cánh cửa mục nát trước mặt Thời Thư bỗng bị một lực cực lớn "bụp!" một tiếng đập vào nhau, Thời Thư lập tức lùi lại một bước, cái bóng ma không chạm đất kia lại xuất hiện ngoài cửa.
"Cô ấy đến rồi! Cô ấy đến rồi!"
Thời Thư "a" một tiếng thảm thiết, muốn mở cửa sổ, cửa sổ cũng không mở được, nghe thấy tiếng vỗ cửa, chạy loạn khắp phòng, bỗng nhiên, cậu nhìn thấy bên cạnh có một cái tủ đứng.
Cánh cửa sắp bị đập bung ra.
Thời Thư không nói hai lời, lập tức trốn sau cái tủ, vừa kéo Tạ Vô Sí vào. Một tiếng "ầm", cửa bị đập tung. Thời Thư vội nín thở, co mình sau cánh cửa tủ, không dám phát ra tiếng động gì.
Cái tủ khá rộng và cao, Tạ Vô Sí cũng bị cậu kéo vào, lúc này cả hai đang trốn trong không gian chật hẹp này. Thời Thư nhìn ra ngoài qua khe tủ, nhìn một cái, mắt tối sầm. Người đến ngoài cửa là một người phụ nữ, mặc đồ tang trắng, tóc đen rũ sau lưng, mặt trắng bệch, đang đi đi lại lại khắp phòng.
Thời Thư bịt miệng, nghiêng đầu nhìn Tạ Vô Sí bên cạnh.
Hai người đàn ông trốn trong một cái tủ, không gian không đủ dùng, cánh tay vô thức chạm vào nhau. Thời Thư nghiêng đầu, thấy Tạ Vô Sí không hề bận tâm đến con ma hoang dã ngoài tủ, ngược lại hắn cụp mắt nhìn cậu.
Thời Thư nghĩ thầm: "Nhìn gì chứ? Có ma kìa! Lớn lên đến từng này, lần đầu tiên ta thấy ma."
Nghe nói chỉ cần nín thở người sống, sẽ không bị phát hiện. Thời Thư cố nín thở, nín đến đỏ cả tai, con ma cô kia không những không đi, mà còn nhìn về phía cái tủ này.
"............"
Thời Thư khóc nức nở, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, đang lúc nghẹt thở, cổ tay bỗng bị kéo qua, một bàn tay nóng hổi bịt miệng cậu, giây tiếp theo, cậu bị che trong tay áo, một luồng không khí trong lành nhanh chóng tràn vào khoang mũi.
Không khí trong lành, hòa lẫn với mùi trầm hương trên người hắn.
Thời Thư hít thở, sinh khí bị ngăn cách trong tay áo, quả nhiên không làm kinh động đến con ma ngoài tủ. Thời Thư toàn thân căng cứng, con ma cô kia chậm rãi đi tới, càng lúc càng gần, Thời Thư không dám nhìn kỹ, vô thức áp sát vào người bên cạnh, suýt nữa ôm lấy hắn.
Tuy nhiên, lưng cậu được ôm lấy, cả người thuận thế dựa vào lòng Tạ Vô Sí, không lâu sau, con ma cô đi một vòng trong phòng, lững lờ bay ra ngoài cửa.
Thời Thư tạm thời không dám ra ngoài, thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn Tạ Vô Sí. Mũi và miệng cậu vẫn bị tay hắn nhẹ nhàng bịt lại, cảm nhận được bàn tay đó đang khẽ v**t v* cằm cậu.
Bàn tay rất nóng, nhiệt độ cơ thể cao, dường như còn cọ cọ lên môi cậu.
Thời Thư vội vàng đứng dậy khỏi người hắn: "Xin lỗi, xin lỗi! Tạ huynh, ta nhát gan, đây là lần đầu tiên ta gặp thần thần quỷ quỷ, thật sự xin lỗi, đã đường đột với ngươi rồi!"
Tạ Vô Sí: "Không sao, thư sinh nghỉ lại ở chùa hoang ngoài đồng, rất dễ gặp những chuyện kỳ lạ, ngươi sợ hãi lắm không?"
Thời Thư lăn ra khỏi cửa tủ, vội vàng phủi bụi trên người, trên môi một cách khó hiểu vẫn còn lưu lại hơi ấm.
Kỳ lạ thật, vị huynh đài này. Thời Thư nhìn mặt hắn, vội quay đi: "Chúng ta đi mau đi, ngôi chùa này không thể ở lâu được."
Tạ Vô Sí: "Bây giờ ra ngoài, có thể sẽ đụng phải những linh hồn đó, ngươi thật sự muốn ra ngoài sao?"
Thời Thư: "Cái này..."
Thời Thư lo lắng, rồi chợt nhớ ra: "Tên đầy tớ của ngươi thì sao?"
"Hắn đã được xem bói, bát tự rất cứng, đêm dám ngủ ở bãi tha ma, sẽ không sao đâu, không cần lo lắng cho hắn."
Thời Thư: "Vậy, vậy chúng ta làm thế nào? Đêm nay trốn ở đây một đêm sao?"
Tạ Vô Sí: "Con ma này e là sẽ không quay lại nữa, ngươi có thể đi ngủ, ta giúp ngươi trông chừng, nếu cô ta quay lại, ta sẽ gọi ngươi dậy cùng nhau trốn."
Thời Thư: "Cái này, bây giờ ta không dám ngủ."
"Cũng được," Tạ Vô Sí chuyển chủ đề, "Buổi trưa gặp nhau, vội vàng chia tay. Ngươi đã ăn cơm chưa?" Vừa nói, hắn vừa lấy ra một cái bánh nướng nhân thịt bò từ trong lòng: "Ta chưa ăn cơm, ăn cùng không?"
Thời Thư vội vàng xua tay: "Ta ăn rồi... Bánh nướng mẹ ta làm cho, còn có cả bánh bao nữa."
Tạ Vô Sí: "Ăn no chưa?"
Thời Thư: "Ha ha ha, người đi đường đọc sách nào mà chẳng bữa no bữa đói! Ta không đói đâu!"
Tạ Vô Sí đưa bánh thịt cho cậu, nói nhỏ: "Ăn đi, ta còn nhiều lắm."
Thời Thư đỏ mặt, xua tay: "Không không không."
Tạ Vô Sí bước đến gần, đặt bánh vào tay cậu, đầu ngón tay khẽ chạm, mỉm cười: "Đừng khách sáo quá, sẽ trở nên xa lạ đấy."
"..."
Nhiệt độ cơ thể hắn thật nóng.
Thời Thư liếc nhìn hắn, gãi đầu, thấy vị công tử này khi cười cũng rất đẹp, nhất thời cảm thấy ngại ngùng: "Không ngờ đi đường lại gặp được người tốt như vậy."
Tạ Vô Sí ngồi một bên ăn bánh, uống nước, Thời Thư ngại ngùng, lấy một cái bánh nướng từ trong túi ra đưa cho hắn: "Vậy của ta cũng chia cho ngươi một ít."
Tạ Vô Sí cũng nhận lấy, nếm thử: "Ngon."
Lúc này Thời Thư mới cầm lấy bánh cắn một miếng, mùi thịt thơm lừng, còn nóng hổi. Mấy ngày nay cậu đi đường chưa được ăn bữa nào ngon, há miệng nhai nhai nhai, không ngờ, trong sân lại truyền đến tiếng động khác, một nhóm đàn ông đi đường đã đến sân, Tân Tân cũng ôm củi quay lại.
Thời Thư: "Ấy! Có nhiều người đến thế!"
Tạ Vô Sí liếc mắt, nhàn nhạt nói: "Tốt rồi, người sống nhiều, dương khí nặng, con ma kia đêm nay e là sẽ không xuất hiện nữa, có thể yên tâm ngủ rồi."
Thời Thư thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá! Hết hồn, cuối cùng cũng có người sống đến rồi."
Đông người vẫn tốt hơn.
Nhóm đàn ông đó trong sân múc nước, tắm rửa, nhóm lửa, nói chuyện, hỏi ra mới biết họ là thương nhân đi buôn, Thời Thư càng yên tâm hơn, thấy những người đó cũng nhanh chóng tìm phòng trống để ở.
Thời Thư đang định nằm lên giường, Tạ Vô Sí đứng ở cửa, có vẻ đang phân vân.
Thời Thư: "Ngươi..."
Thời Thư nhìn quanh: "Ngươi đêm nay ngủ ở..."
Tạ Vô Sí cau mày, Thời Thư chạy ra sân nhìn, các phòng đều đã bị chiếm, Thời Thư nói: "Hay là, Tạ huynh, đêm nay ngươi ngủ tạm với ta một đêm nhé?"
Tạ Vô Sí suy nghĩ: "Có làm phiền ngươi không?"
Thời Thư: "Không không, ta không chiếm giường, đêm nay ta cũng hơi sợ."
Tạ Vô Sí quay lại: "Được, vậy ta xin phép."
"..." Xa xứ, hiếm khi gặp được một người bạn, giúp người cũng là giúp mình. Thời Thư vội vàng lùi vào phía trong giường, nhường nửa cái chăn cho hắn: "Mời."
Tạ Vô Sí đứng bên giường, nói một tiếng cảm ơn, giơ tay c** q**n áo.
"............"
Thời Thư ngẩng đầu nhìn, chỉ có một cảm giác kỳ lạ. Cậu quay mặt đi, thấy Tạ Vô Sí đã nằm xuống bên cạnh, ngũ quan của hắn lần đầu tiên được nhìn gần, lông mày và mắt đen như mực, môi mỏng... Nhìn làm tim Thời Thư thắt lại một cái, mặt đỏ bừng: "Ờ... cái đó..."
"Sao vậy?"
Thời Thư ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí, có thể thấy người này sau khi giặt quần áo còn phải dùng hương liệu, thật là... thơm quá.
Thời Thư hai tay túm chặt lấy chăn: "Tạ huynh, vậy, vậy ta ngủ trước đây..."
Để tránh sự ngại ngùng khi tiếp xúc gần với người đàn ông này, Thời Thư nhắm nghiền mắt lại.
Cậu dường như nghe thấy một tiếng thở rất nhẹ bên tai.
Xa nhà, đất lạ, lại bị dọa sợ, Thời Thư cuộn tròn lại, tim đập thình thịch, một lúc lâu sau mới ngủ thiếp đi.
Có lẽ vì tâm thần bất an, Thời Thư cũng nằm mơ, mơ thấy một căn nhà rách nát tương tự. Giữa mùa đông, mưa tuyết rơi, một trận bão tuyết chưa từng có bao phủ khắp núi sâu, tuyết mù cuồng bạo, làm mờ mắt người. Thời Thư khi còn nhỏ chạy từ trên núi về nhà, trong lòng ôm một con cáo đen thuần chủng bị thương.
Đứa trẻ mới mười mấy tuổi, con cáo đen này có một vết thương lớn trên người, máu đông lại, da thịt bị rách nát. Thời Thư ôm nó về nhà, vội vàng nhóm lò sưởi.
Ba Thời về phòng nhìn thấy: "Nhặt ở đâu ra vậy? Lại là một con cáo?"
Ba Thời đến gần nhìn: "Ối, cái móng vuốt to thế kia, mau buông ra! Lỡ nó nổi điên cắn người, xé cổ họng con uống máu, buông ra mau!"
Thời Thư: "Nó bị thương, không có sức để cắn con đâu."
Ba Thời: "Vứt đi, vứt đi! Mau vứt đi, chưa từng thấy con cáo đen nào, lại còn trong ngày bão tuyết, xuất hiện có vấn đề."
Thời Thư ôm chặt lấy cổ con cáo: "Con không vứt! Không vứt! Con nhặt được!"
Ba Thời nhức đầu, Bách Mặc nhìn thấy cũng giật mình: "Đứa trẻ này nhặt ở đâu ra vậy?"
Thời Thư: "Con ra ngoài chơi, thấy trung tâm của cơn bão tuyết, con đuổi theo, không ngờ bên trong là một con cáo bị thương."
Thời cha nghe càng sợ, cầm chổi: "Mau vứt ra ngoài, có tin ta đánh con không?"
Thời Thư "oa!" một tiếng khóc nức nở, ôm chặt con cáo không buông: "Con không vứt, con không vứt!"
Bão tuyết đang lớn, Thời Thư ôm con cáo đen cứng đờ bên cạnh chậu đồng sưởi ấm, khóc nức nở. Chờ đến khi cơ thể con cáo đen mềm ra, những vệt máu lớn nhỏ nhỏ giọt xuống đất, mùi máu tanh hôi thối. Ba Thời giật lấy con cáo đen ném ra ngoài, Thời Thư chạy ra tuyết, lại ôm con cáo đen quay lại.
"...Con!"
Bách Mặc nói: "Thôi đi, máu chảy khắp nơi, trước tiên xem có cứu được không, chết trong nhà không tốt."
Ba Thời nhăn mày: "Con tự đi đến đầu làng tìm chú Lý, chú ấy thường xuyên nuôi heo, hỏi xem gia súc thì chữa như thế nào?"
Thời Thư lau nước mắt, bỏ con cáo đen vào túi áo, ôm như ôm một đứa trẻ, trong trời tuyết lớn ôm nó chạy ra khỏi cửa.
Bách Mặc: "Ôi, nó vẫn còn là một đứa trẻ..."
"Cứ để nó tự đi, để nó hiểu, làm bất cứ việc gì cũng phải trả giá." Ba Thời vào nhà.
Thời Thư chạy một mạch đến nhà chú Lý nuôi gia súc trong làng, xin ông ấy thảo dược, hứa sẽ giúp ông ấy chăn bò một tháng sau khi xuân về, chú Lý mới nhai nhai thảo dược, nhổ vào vết thương của con cáo đen.
Mắt Thời Thư ướt át, thấy con cáo đen co móng vuốt lại, yếu ớt mở mắt nhìn bọn họ một cái, rồi há miệng về phía chú Lý, lộ ra răng nanh.
Chú Lý giơ tay, Thời Thư vội vàng che đầu nó lại: "Chú đừng đánh nó!"
Chú Lý tặc lưỡi, đưa cho cậu một nắm thảo dược nữa: "Chỉ có mấy đứa trẻ các con mới vô vị thế, nhặt một con gia súc về làm bảo bối, cũng chẳng nghĩ đến trên người nó có mùi hôi, tốn bao nhiêu công sức mới nuôi sống, hao tốn bao nhiêu tâm tư."
Thời Thư không muốn nói chuyện với ông ấy, chỉ ôm chặt con cáo đen: "Cảm ơn chú, con về đây."
"Nhớ đấy nhé, xuân về phải giúp ta chăn bò!"
Thời Thư ôm con cáo đen, chạy về nhà. Đôi mắt vàng sẫm của con cáo đen cứ nhìn chằm chằm cậu, khi đến ngã rẽ, nó nhảy xuống định chạy, nhưng chạy được vài bước đã bị tuyết vùi lấp. Thời Thư đến gần: "Mi chạy gì vậy?"
Cậu lại bế nó lên, bỏ vào lòng, cho đến khi về đến nhà.
Bách Mặc đang ngồi bên bàn bát tiên đợi: "Trong nhà không cho phép nuôi động vật, nếu con thật sự muốn nuôi nó, dạo này ở nhà phải ngoan ngoãn, mỗi ngày những cuốn Tứ thư Ngũ kinh mẹ bắt con phải thuộc lòng, có được không?"
Thời Thư: "Thuộc lòng thì có thể nuôi nó sao?"
Bách Mặc nói: "Đúng vậy, nếu con không thuộc, mẹ sẽ không cho con nuôi nó nữa, chơi bời làm nhụt chí học hành."
Thời Thư: "Con nhất định sẽ thuộc!"
Ba Thời còn muốn nói gì đó, Bách Mặc ngăn lại: "Thôi đi, trong nhà chỉ có một mình thằng bé, cứ để nó chơi đi."
Ba Thời đành nghiêm mặt: "Bỏ nó xuống, đi rửa tay, rửa tay rồi ăn cơm."
Thời Thư liền đặt con cáo đen vào cái giỏ tre, lấy quần áo của mình lót, đặt bên cạnh lò sưởi, cậu đi đến bàn ăn cơm, rồi để dành những món ăn cha mẹ gắp vào bát, đặt vào lòng bàn tay, mang đến bên giỏ tre cho nó ăn.
"Ăn đi, ăn đi, đây là thịt."
Thời Thư ngồi xổm thành một cục tròn, đưa miếng thịt đến miệng con cáo đen: "Mi ăn đi."
Đôi mắt vàng sẫm của con cáo đen nhìn chằm chằm cậu.
"To quá sao?" Thời Thư xé miếng thịt thành từng sợi nhỏ, rồi lại đút: "Như vậy mi ăn không?"
Con cáo đen bị thương, tính tình lại không tốt, Thời Thư dỗ dành mãi, con cáo đen mới ăn một miếng thịt nguội, cho đến khi Thời Thư đút từng miếng cho nó ăn no, còn ăn một cục cơm nhỏ.
Khi Thời Thư đút cho nó ăn, Thời cha đang đóng cửa lại: "Tuyết đã phủ kín đường núi, mùa đông này không có việc gì làm, chỉ có thể ở nhà thôi!"
Thế là mùa đông này, Thời Thư chuyên tâm nuôi con cáo đen bị thương mà cậu nhặt được, mỗi ngày thay thuốc cho nó, băng bó chân bị thương, cho nó ăn uống. Mấy đêm đầu, Thời Thư đặt nó trong giỏ tre bên cạnh lò sưởi, dùng tàn lửa sưởi ấm cho nó, nhưng tàn lửa đến nửa đêm thì nguội hẳn, đêm khuya con cáo đen lạnh co ro thành một cục, dường như sắp đông cứng.
Nó cuộn tròn trong quần áo của Thời Thư, khi Thời Thư bế nó, nó như thể tức giận, nhảy ra khỏi chân cậu.
Thời Thư nghĩ: "Ôi, làm sao đây?" rồi lén lút, bế nó lên giường, ôm con cáo đen vào lòng, trên chiếc giường sưởi ấm nóng hổi, dùng chăn đắp lên đầu nó.
Ngày hôm sau, trước khi cha mẹ thức dậy, cậu vội vàng bế nó về giỏ tre. Con cáo đen bị thương, thích ngủ, thỉnh thoảng vẫn chưa tỉnh ngủ, bị đặt vào giỏ tre lại tỉnh vì lạnh.
Lặp lại vài lần, quả nhiên bị phát hiện. Bách Mặc nói: "Không được để cáo lên giường, trên người cáo có một mùi hôi!"
Thời Thư ôm nó ngửi đi ngửi lại: "Không có mùi mà!"
"Thì cũng không được lên giường."
Thời Thư ôm con cáo đen khóc thút thít: "Lỡ, lỡ nó chết cóng thì sao?" Nước mắt rơi trên bộ lông của con cáo đen, con cáo đen l**m l**m bộ lông ẩm ướt.
Cha mẹ cũng hết cách: "Tùy con, cái giường của con, mùa đông này mẹ sẽ không nhìn đến một lần nào nữa."
Thời Thư cuối cùng cũng đường hoàng ôm nó ngủ trên giường, ban đêm ôm vào lòng, bộ lông ấm áp mềm mại. Thời Thư nắn chân nó ngửi mấy lần: "Thật sự không hôi..." rồi ghé sát vào bụng nó, hít một hơi.
Thời Thư để ý, chỗ trứng của con cáo có một vết sẹo đen, cậu nhìn kỹ: "Đây là vết thương sao?"
Đưa tay ra định cạy.
Con cáo đen thò móng vuốt ra định đá người, chạm vào trán ấm áp của cậu, nó thu móng vuốt lại, bị cậu cạy cảm thấy bực bội. Thời Thư vui vẻ nuôi con cáo đen, ban đêm ôm nó ngủ, ban ngày ôm nó lên bàn ăn cơm, rảnh rỗi còn ôm con cáo đen đọc sách, học chữ.
Nói ra cũng lạ, Thời Thư là người không thích đọc sách, không thể tĩnh tâm, nhưng vì để cha mẹ không ngăn cản việc nuôi nó, cậu lại trở nên chăm chỉ, thuộc lòng không ít đoạn văn, cha mẹ cũng đành làm ngơ.
Còn con cáo đen này, không để ý đến ai, chỉ mỗi ngày nằm trên đầu gối của Thời Thư, cuộn tròn lại ngủ, dưỡng sức, cũng rất yên tĩnh.
Thỉnh thoảng, nó còn chạy tới chạy lui, để Thời Thư đuổi theo chơi.
Chỉ là cha mẹ cậu đã nhìn ra manh mối: "Rốt cuộc là thằng bé trêu con cáo, hay là con cáo trêu thằng bé vậy? Không hiểu."
Thoáng chốc, mùa xuân đã đến. Thời Thư như đã hứa, mỗi ngày đi chăn bò cho chú Lý, trên bãi cỏ, Thời Thư cầm sợi dây ngồi giữa bụi hoa đọc sách, con cáo đen nằm bên cạnh cậu, hoặc đi đi lại lại, nó đã sớm hồi phục sức khỏe.
Nhưng con cáo đen không rời đi, mà ở lại bên cạnh Thời Thư.
Cứ như vậy, cả làng đều biết, Thời Thư nuôi một con cáo đen hiếm thấy, ngày nào cũng đi ra ngoài cùng cậu.
_____
Tạ hồ ly tinh~
Thư meo meo