Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 142

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

 

Chương 142: Phiên ngoại- Nhật ký của chú mèo
____

 

Trong kỳ nghỉ hè ở nhà, Thời Thư đang ngồi trước bàn máy tính chơi game thì đột nhiên nghe thấy tiếng móng vuốt cào cửa.

 

"Ai vậy?"

 

Thời Thư nhìn qua mắt thần, không thấy gì, đang định quay vào thì lại nghe thấy tiếng cào cửa.

 

"Kẽo kẹt... kẽo kẹt..."

 

Thời Thư lại nhìn lần nữa, vẫn không có ai, nhưng cậu vẫn mở cửa ra. Bất ngờ thay, trước cửa có một chú mèo lông xám nâu đang ngồi xổm, móng vuốt dính đầy bùn đất đang cào cửa.

 

Thời Thư: "Trời, con nhà ai vậy? Sao lại chạy đến chỗ tui?"

 

Thời Thư cúi đầu, thấy con mèo có vẻ muốn vào nhà. Thời Thư một tay nhấc nó lên, đệm chân đầy bụi bẩn và bùn đất, đi đến đâu là để lại dấu chân đến đó: "Mi là mèo hoang à?"

 

Con mèo có vẻ rất muốn quấn vào ống quần của cậu nhưng vì chân bẩn nên đã nhịn lại. Nó lại thò đầu nhìn vào bên trong.

 

Thời Thư: "Muốn vào nhà ta à? Không phải, rốt cuộc mi là con nhà ai vậy?"

 

Thời Thư lùi lại một bước, con mèo lại tiến lên một bước, đi đến tấm thảm chùi chân rồi không đi tiếp nữa.

 

Thời Thư ngồi xổm xuống: "Sao thế?"

 

Con mèo dùng móng vuốt ấn xuống đất, để lại một dấu chân, ý là sẽ làm bẩn. Thời Thư cuối cùng cũng hiểu ra, liền túm lấy da gáy nó nhấc lên, dùng khăn ướt lau sạch móng vuốt. Quả nhiên, sau khi lau xong, con mèo nhìn bàn chân mình một lúc rồi mới chịu vào nhà.

 

Thời Thư liên tục "Ối ối ối?" vì nghĩ nó sợ hãi sẽ trốn, nhưng không ngờ con mèo lại chạy thẳng vào phòng của Thời Thư, rồi lại cào cửa "Kẽo kẹt, kẽo kẹt...".

 

Thời Thư: "Mi muốn vào phòng ta à?"

 

Thời Thư đẩy cửa ra, nhìn con mèo chạy vào, nhảy một cái lên bàn, dùng một chân gạt mạnh khung ảnh đang dựng thẳng, ấn vào mặt Tạ Vô Sí trong ảnh, rồi khó khăn xoay người sang phía mình.

 

Thời Thư bước đến lấy khăn giấy lau mặt khung ảnh: "Nhóc này, đừng nghịch linh tinh, làm bẩn hết rồi."

 

Nói xong, cậu dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào trán con mèo.

 

Con mèo cúi đầu, dùng chóp mũi chạm vào ngón tay cậu. Thời Thư lập tức bị vẻ đáng yêu của nó làm cho tan chảy, vừa định v**t v* thì con mèo đã nhảy xuống bàn và chạy đi.

 

Thời Thư: "Đi đâu vậy? Ý gì thế này? Mèo nhà ai bị lạc à? Hay là mèo hoang? Ta có mèo rồi à? Có mèo một cách giống như bị cướp vậy?"

 

Thời Thư đi theo sau nó, thấy nó chạy vào nhà vệ sinh, nhảy lên bồn rửa mặt, lăn lộn một cái, làm ướt sũng cả người.

 

Thời Thư: "Ý gì vậy?"

 

Con mèo lại cào vòi nước, dùng sức cào, cho đến khi người nó lại bị ướt. Thời Thư cuối cùng cũng hiểu ra: "Mi muốn tắm à?"

 

Con mèo gật đầu. Thời Thư 'hả' một tiếng, thầm nghĩ con mèo nhỏ này thật kỳ lạ, liền mở nước ấm ra để tắm cho nó. Thời Thư biết mèo bình thường rất sợ nước, nhưng con mèo này dường như không sợ, khi được tắm nó ngoan ngoãn bám vào thành bồn, cho đến khi tắm xong được bọc trong khăn khô. Thời Thư lau khô nước cho nó trước rồi mới sấy khô lông.

 

Nó bé tí như một con mèo con nhưng lại rất thông minh. Ngay khi Thời Thư tắm xong, con mèo bắt đầu cọ vào tay cậu, kéo ống tay áo áo hoodie của cậu, trèo lên vai cậu.

 

Thời Thư: "Ủa, ta tưởng mi lạnh lùng lắm chứ? Không lạnh lùng à?"

 

Con mèo đã đứng trên vai cậu, đến gần cọ vào mặt cậu, lông mềm mại.

 

Thời Thư: "Trời đất, mi giỏi quá!"

 

Thời Thư bị vẻ đáng yêu của nó làm cho che tim, tâm trạng không khỏi vui vẻ. Cậu lấy điện thoại ra chụp lia lịa: "Chụp một tấm nào."

 

Sau đó, Thời Thư nhanh chóng gửi cho Tạ Vô Sí: 【Nhìn nè! Có mèo!】

 

Thời Thư sợ con mèo bị ngã nên vội vàng ôm vào lòng. Con mèo thò đầu ra cọ vào cằm cậu, chóp mũi ướt át chạm vào môi cậu một cái.

 

Thời Thư: "Đáng yêu quá đi mất."

 

Thời Thư ôm nó về phòng ngủ, lấy điện thoại mua chậu cát, thức ăn cho mèo. Con mèo cũng ngồi xổm trên cổ tay cậu, dùng chân ấn vào màn hình điện thoại.

 

"Mày tự tay chọn chậu cát à? Cũng được. Còn thức ăn cho mèo?"

 

Móng vuốt của mèo ấn lên.

 

Thời Thư: "Kiểm soát lượng muối, làm đẹp lông, tăng cường chức năng tim phổi? Có ý thức tự quản lý rất mạnh mẽ."

 

Thời Thư vừa nói vừa trêu nó. Con mèo xem xong điện thoại, lại cuộn mình trong lòng cậu, cọ vào cằm, còn l**m cả vào cổ cậu dưới lớp áo hoodie.

 

Thời Thư nắn nắn bàn chân nó, không ngờ chú mèo lại rất tự nhiên cuộn mình trong lòng cậu ngủ thiếp đi.

 

Thời Thư: "Hả?"

 

Thời Thư chụp một bức ảnh rồi đăng vào nhóm cư dân, hỏi: 【Có phải mèo của ai không ạ?】

 

Không có ai nói mất mèo, nhưng có một người nói: 【Sao nó lại chạy đến nhà cậu? Vừa nãy tôi gặp nó ở thang máy, định bắt về nuôi. Trời ạ, nó cắn tôi một phát, quay đầu chạy thẳng lên cầu thang!】

 

Thời Thư: 【Hả?】

 

Chạy bộ từ tầng một lên tầng 18 à? Hoàn toàn đi bộ? Suy cho cùng, ý nghĩa của hoa dành cho mèo hoang: Nhanh tay thì có.

 

Thời Thư khẽ chạm vào trán nó đang ngủ say: "Thảo nào mệt thế, chạy bao xa vậy? Ngủ đi nhé."

 

Mèo dễ bị đánh thức, Thời Thư không tiện hoạt động nữa. May là cũng không có việc gì, cậu chỉ ngồi trên ghế xem album ảnh trên điện thoại.

 

Trong album có rất nhiều ảnh chụp chung với Tạ Vô Sí. Tạ Vô Sí có thói quen ghi lại cuộc sống, rất nhiều ảnh tự chụp chung với cậu. Thời Thư thường xuyên rảnh rỗi lại lật album ra xem, xem một tấm lại nhớ đến tâm trạng khi chụp ảnh với Tạ Vô Sí lúc đó.

 

Sau khi lật xem một lúc, tay chân bị tê, cậu liền ôm mèo lên giường, nằm xuống. Con mèo tỉnh dậy một lần rồi nhìn cậu, sau đó ngủ bên cạnh đầu Thời Thư, dựa vào cậu.

 

Hơi thân thiện quá rồi đấy, mèo ạ.

 

Thời Thư tiếp tục xem album ảnh, có một vài tấm ảnh thân mật, đều đã bị khóa. Cũng có một vài bức ảnh và video hôn nhau, xem hai cái rồi vội vàng lướt đi, vẫn là sở thích thuần túy.

 

Nhưng Tạ Vô Sí hôm nay vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu, hắn đi công tác nước ngoài. Thời Thư cũng không vội, khi nào có thời gian hắn sẽ trả lời ngay.

 

Thời Thư lại học một lúc. Thức ăn cho mèo và chậu cát đã được giao đến. Sau vài giờ ngủ say, con mèo cũng mở mắt, bốn mắt nhìn nhau với Thời Thư, rồi lại đến gần cọ vào cằm cậu.

 

Thời Thư cuối cùng cũng phát hiện ra một vấn đề: "Sao mi không biết kêu vậy?"

 

Mèo: "..."

 

Thế này là đúng à? Mèo con mà, kêu lên chắc chắn rất đáng yêu.

 

Thời Thư: "Kêu một tiếng đi."

 

Con mèo chỉ cọ vào cậu, muốn được cậu ôm, chứ không kêu.

 

"Kỳ lạ, không biết nói." Thời Thư ôm nó xuống giường, con mèo cũng rất bám cậu. Cậu pha sữa dê cho nó, lấy thức ăn cho mèo ra bỏ vào bát.

 

Nó uống hai ngụm sữa dê, nhưng thức ăn cho mèo thì chết sống không chịu ăn. Thời Thư ngồi xổm xuống nhìn nó: "Sao không ăn? Không thích thức ăn này à? Đây là thức ăn tăng cường tim phổi, kiểm soát muối, làm đẹp lông mà mi tự chọn đấy."

 

Thời Thư bốc một nắm lên. Không ngờ khi đặt trong lòng bàn tay, con mèo lại đến gần ăn một hạt.

 

Lông mềm mại cọ cọ trong lòng bàn tay, Thời Thư: "Mi... ngoan quá..."

 

Thời Thư thử lại đặt thức ăn vào lòng bàn tay, quả nhiên nó lại ăn.

 

Đặt vào bát, không ăn.

 

"Hả, mèo chảnh chọe." Thời Thư cứ thế đút từng hạt một vào lòng bàn tay cho nó ăn, nhìn nó cúi đầu ngậm một hạt rồi nhai nhai nhai, sau đó nuốt xuống.

 

Thời Thư: "Sao mi là mèo con mà cũng muốn người ta cưng chiều vậy?" Sự bám người và đòi hỏi này sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế?

 

Thời Thư đút cho nó ăn xong, trở về phòng ngủ. Bố mẹ đều đi du lịch rồi, Thời Thư tự gọi đồ ăn bên ngoài. Khi cậu ăn, con mèo ngồi xổm bên cạnh bàn làm bạn với cậu. Đi vệ sinh, nó cũng cào cửa bên ngoài. Khi tắm, nó cũng cào cào cào, Thời Thư đành phải đặt một chiếc khăn khô, đặt nó lên đó, rồi gội đầu và tắm rửa.

 

Sau khi tắm xong, Thời Thư mặc chiếc áo phông trắng, tóc đen được sấy khô rủ xuống tai. Cậu lấy chiếc gậy trêu mèo được tặng kèm khi mua thức ăn, không ngờ con mèo lại không hề hứng thú mà chạy đi chạy lại trên giường của Thời Thư.

 

Nó dường như rất quen thuộc với căn phòng của Thời Thư, đi đi lại lại, rồi lại đến tìm Thời Thư đòi ôm.

 

Thời Thư ôm nó trong lòng, nó khẽ cắn vào đầu ngón tay Thời Thư, nhưng không đau. Sau đó, nó lại cọ từ cằm Thời Thư xuống đầu ngón tay, rồi lại cuộn vào lòng cậu.

 

Thời Thư: "Hay thật đấy,"

 

Đỗ Tử Hàm liên lạc với cậu để chơi game. Thời Thư ngồi trước bàn, bật máy tính. Con mèo cũng không làm phiền cậu, mà ngồi xổm bên tay Thời Thư, dường như đang quan sát thứ mà Thời Thư chơi.

 

Thời Thư ấn vào đầu con mèo như một con chuột, nhấp hai cái: "Tiến lên tiến lên! Tiến lên tiến lên!"

 

Mèo: "..."

 

Con mèo lại ngồi trước màn hình máy tính, quan sát trò chơi. Thấy Thời Thư chơi không tệ, nó dường như lại buồn ngủ, cuộn tròn thành một cục trên tấm lót chuột, ngửi mùi của Thời Thư rồi ngủ.

 

Đỗ Tử Hàm gọi thêm bạn cùng phòng của cậu ta. Khi nghe thấy một giọng nam the thé, con mèo ngẩng đầu lên, nhìn màn hình.

 

Giọng nam này khá hay, chất giọng chuẩn như phát thanh viên, nhưng quả thực hơi the thé, mở miệng là "Bảo bối, canh cầu bên kia một chút", "Bảo bối, có túi thuốc không cho tớ một cái", "Bảo bối bảo bối bảo bối..."

 

Thời Thư im lặng, thầm nghĩ: Trên mạng có nhiều nam thần thật.

 

Kỳ quặc.

 

Tạ Vô Sí chỉ kỳ quặc với mỗi cậu, còn người này chơi game là quấy rối tất cả mọi người một cách bình đẳng.

 

Con mèo cũng tỉnh dậy, nhìn màn hình. Chờ ván này kết thúc, đột nhiên nó nhanh như chớp ấn nút tắt máy! Màn hình của Thời Thư tối sầm lại, cậu "hả?" một tiếng, cúi đầu nhìn con mèo gây án. Nó đang nhìn cậu một cách không hề chột dạ.

 

Thời Thư: "Cái tính này, làm ồn đến mi ngủ à? Vậy thì hôm nay không chơi nữa." Thời Thư gửi tin nhắn cho Tử Hàm, rồi nằm lên giường.

 

Con mèo cuộn tròn bên cổ cậu. Thời Thư một tay gãi cằm nó, tay kia xem điện thoại: "Lạ thật, sao Tạ Vô Sí hôm nay vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình?"

 

Ảnh mèo và ảnh tự chụp đã gửi mười mấy tấm rồi!

 

Hắn bận lắm sao?

 

May mắn là Thời Thư không lo lắng, Tạ Vô Sí bận xong chắc chắn sẽ trả lời từng tin nhắn một. Thời Thư nằm lên giường, chuẩn bị đi ngủ. Con mèo cọ cọ vào cằm cậu, rồi lại cuộn vào lòng cậu, ôm lấy cánh tay Thời Thư, cùng cậu đi ngủ.

 

Con mèo có chuyện gì vậy? Dù sao thì, cứ nuôi nó trước đã.

 

Thời Thư sợ đè phải nó nên nằm nghiêng, ôm con mèo vào lòng ngủ. Thời tiết mùa đông trở lạnh, tai mèo cũng lạnh buốt. Thời Thư dùng tay ủ ấm, đắp chăn thật kín, ôm chú mèo nhỏ này vào lòng.

 

Suốt đêm, trong lòng cậu đều ấm áp. Thời Thư chìm vào giấc mộng, cho đến khi tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau.

 

Trên người rất nóng, được một cảm giác quen thuộc ôm lấy. Thời Thư ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào, chú mèo nhỏ mà cậu ôm đã biến mất, thay vào đó là Tạ Vô Sí đang nằm trong chăn, ôm lấy cậu, toàn thân không mặc quần áo, tr*n tr**ng đang ngủ say.

 

Thời Thư: "Hả? Anh đến từ lúc nào vậy? Con mèo đâu rồi?"

 

Thời Thư lại nhìn lên trên. Không biết từ lúc nào, trên đầu Tạ Vô Sí mọc ra hai cái tai mèo, bị mái tóc đen che khuất, một vài sợi tóc rủ xuống sống mũi cao thẳng.

 

Thời Thư: "???" Tạ Vô Sí là con mèo hôm qua à?

 

Thời Thư đưa tay ra, sờ sờ cái tai thú của hắn, mặt lập tức đỏ bừng. Tạ Vô Sí mở mắt tỉnh dậy, chăn không che được bờ vai và cổ trần. Hắn vươn tay kéo Thời Thư lại gần hơn, rồi cọ cọ vào cằm cậu, dường như vẫn còn ngái ngủ.

 

Tai thú khẽ lướt qua mặt Thời Thư. Tim Thời Thư đập nhanh hơn, cậu đưa tay sờ vào tai hắn một lần nữa. Tạ Vô Sí nửa tỉnh nửa mê, tìm kiếm môi của Thời Thư, rồi l**m hôn lên.

 

"Ưm..." Ngủ một giấc dậy, mèo đã biến thành người!

Bình Luận (0)
Comment