Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 33

Edit by meomeocute

 

"Rắc" một tiếng sấm vang lên, dường như ngoài cửa sổ có một cái chậu lăn qua.

 

"Tiếng gì vậy?"

 

Thời Thư quay đầu định nhìn, cằm đã bị một bàn tay chai sần nắm lấy, hơi nóng theo đó truyền đến như thiêu đốt, buộc y phải quay đầu lại.

 

"Tạ Vô Sí, ngoài cửa hình như có gì đó!..."

 

Lời còn chưa dứt, bàn tay mang đầy khao khát kiểm soát đã bóp lấy cổ Thời Thư, nụ hôn lại lần nữa ập đến. Môi nóng ẩm và ướt át ngậm lấy môi y, hôn như mổ chim.

 

"!!!"

 

Thời Thư chết lặng, mạnh mẽ đẩy ngực hắn: "Tạ Vô Sí, buông ra, đừng chạm vào ta, bây giờ không phải lúc làm mấy chuyện này!"

 

Thậm chí, căn bản không nên làm chuyện này!

 

Nhưng bị đẩy ngã lên giường khiến đầu óc Thời Thư choáng váng, y mở to mắt, mái tóc dài của Tạ Vô Sí rũ xuống quét qua vành tai y, tầm nhìn bị chiếm cứ. Trong gian phòng tối đen, dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, chỉ có thể thấy rõ gương mặt sắc sảo phóng to của Tạ Vô Sí, đôi môi đang mở ra, và một giọt mồ hôi từ chóp mũi chảy xuống.

 

Nóng quá, nóng đến mức khiến Thời Thư choáng váng. Y đẩy hắn: "Tạ Vô Sí! Ngươi điên rồi!"

 

"Chụt..."

 

Tay bóp cổ y từ từ xoay chuyển, nụ hôn lại rơi xuống. Tạ Vô Sí như một con ma nam nằm đè lên người y hút máu.

 

"Á á á đừng hôn ta nữa, đồ điên, ngươi đúng là đồ điên!"

 

Đầu óc Thời Thư quay cuồng, y liều mạng đá hắn, chăn bị đá rối tung. Nhưng đôi chân dài và rắn chắc hơn đã khóa chặt y lại, kẹp ngang đầu gối Thời Thư, khiến y không thể động đậy.

 

"Tạ Vô Sí, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi sốt đến thế mà còn có sức hôn người sao?"

 

Thời Thư bị đè tay xuống, cố gắng quay mặt đi, nhưng nụ hôn lại rơi vào vành tai y, bị ngậm lấy rồi hôn mãi không dứt.

 

"Đồ điên, đồ điên! Có gì hay mà hôn chứ!"

 

Thời Thư vừa quay đầu định cắn mạnh hắn một cái, thì ánh mắt đỏ như máu của Tạ Vô Sí cũng nhìn lại. Hắn như đã hoàn toàn nhập ma, đầy những tơ máu, đôi mày đen cau chặt.

 

"Á á á tức chết ta rồi!" Thời Thư lại không muốn cắn nữa.

 

Cả người Tạ Vô Sí bệnh tật, mồ hôi đẫm đìa, màu mắt vốn sâu như hàn đàm của một Phật tử bị khuấy đục, tròng mắt đầy vẻ u ám của bệnh nặng cùng sát khí. Ánh mắt hắn đỏ hoe như thể đang đau đớn đến rơi lệ.

 

Thời Thư: "Ngươi đừng khóc, ta sắp khóc rồi hu hu hu hu..."

 

Đành chịu thôi, xin tha mạng!

 

Gặp phải kẻ thần kinh, còn biết làm sao nữa.

 

Nhịn đi nhịn đi nhịn đi, Thời Thư liều mình nhắc nhở bản thân: "Hắn là bệnh nhân, chẳng phải không muốn để hắn chết sao? Còn làm gì được nữa!"

 

Thời Thư cắn môi: "Tạ Vô Sí, có bản lĩnh thì ngươi cứ hôn chết ta đi! Ta mất miếng thịt chắc?"

 

Huống hồ đây là thời cổ đại, bọn họ đã xuyên không rồi, ai sẽ biết một người đẹp trai như y thật ra từng bị nam nhân hôn chứ? Sẽ không ai biết đâu!

 

Đôi mắt tuấn tú của Thời Thư mở to trong bóng tối, thở phì phì như mèo, giây sau, môi nóng như thiêu của Tạ Vô Sí đã phủ xuống.

 

"Ưm..." Thời Thư dứt khoát nhắm mắt lại.

 

Nóng quá, nóng như bị một cái lò lửa bao trùm. Lưỡi Tạ Vô Sí chui vào giữa răng, mang theo mùi cay đắng của thuốc. Ướt át l**m lấy lưỡi y, như đang uống nước, một ngụm một ngụm l**m. Mặc dù không muốn nhớ lại, nhưng so với trải nghiệm trong ngục trước đây thì không giống, lần này không có nhiều d*c v*ng, giống như một con thú bị thương đang l**m vết thương trong góc.

 

Thời Thư không dám động đậy, cả người cứng đờ, trừng trừng nhìn đôi mày nhíu chặt tái nhợt của Tạ Vô Sí.

 

"Cầu xin ngươi, cơn nghiện của ngươi mau qua đi..." Thời Thư cầu nguyện trong lòng.

 

Y lại nghe thấy tiếng bước chân rón rén trong mưa to, dường như có người ngoài cửa sổ, nhưng Thời Thư không chắc có phải ảo giác hay không.

 

"Ư... chụt..." Lưỡi bị xâm nhập, cảm giác trơn mượt như đang ăn một miếng bánh kem rất mịn. Thời Thư thật sự không hiểu tại sao con người nhất định phải hôn như vậy. Y vùng vẫy trong chăn, Tạ Vô Sí chống vai lên gối, cúi người hôn y.

 

Thời Thư thầm nghĩ: "May mà ta không để ý, nếu đổi lại là nam nhân khác mà bị ngươi hôn, chắc cả đời này coi như xong!"

 

"Tạ Vô Sí, ngươi có phải nghiện hôn rồi không, hả?!"

 

Thời Thư tranh thủ lúc đổi hơi, trừng mắt nhìn hắn.

 

Tạ Vô Sí không nói gì, giây sau lại cúi đầu ngậm lấy môi y, đ** l*** **t *t l**m qua vòm miệng, khiến sống lưng Thời Thư tê rần, lời nói nghẹn lại trong cổ, nuốt ừng ực nước bọt: "A..."

 

Thân mật, quá thân mật. Tạ Vô Sí dường như biết con mồi sẽ không trốn nữa, giống như con sư tử nơi thảo nguyên tha linh dương vào bụi rậm, từ tốn thưởng thức chiến lợi phẩm.

 

Miệng Thời Thư mềm nhũn vô lực, như không còn là của mình nữa, sự ướt át và nóng bỏng kia như ủi phẳng cơn giận trong đầu y, khiến y yên lặng trong chốc lát, cảm nhận lưỡi hắn nhẹ nhàng cọ quẹt trong khoang miệng, từng chút từng chút một.

 

Thật thân mật.

 

Thân mật đến mức có phần b*nh h**n.

 

Tạ Vô Sí dường như chưa từng có, cho nên mới khao khát đến vậy.

 

"A ha..." Thời Thư mặt trắng nõn đỏ bừng, đôi mắt ướt át, nhìn đầu lưỡi bị hắn nhẹ nhàng cắn lấy kéo ra khỏi môi, trong bầu không khí mờ tối đan xen với lưỡi của Tạ Vô Sí, tơ bạc dính kết, mấy lượt l**m m*t.

 

Màu đỏ thịt đối lập hoàn toàn với căn phòng tối tăm, quấn quýt không rời. k*ch th*ch đến mức sống động chân thực, khiến đầu óc Thời Thư trống rỗng.

 

"Trời ơi, tuyệt đối không thể để người khác biết!"

 

"Chờ hắn khỏe lại hay là kiếm ít thuốc, đầu độc Tạ Vô Sí cho câm luôn..."

 

Nếu bị người khác biết mình thân mật đến vậy với một nam nhân, đời này của Thời Thư coi như xong!

 

Thời Thư thành tâm cầu nguyện Tạ Vô Sí khi tỉnh dậy sẽ mất trí nhớ, nếu không thì phải mất trí nhớ bằng cách vật lý, Thời Thư thậm chí còn đang nghĩ nên kiếm loại thuốc gì.

 

Cuối cùng, thân hình Tạ Vô Sí ngã ngửa ra sau, ánh sáng mờ nhạt rơi xuống từ hàng mi của hắn, sống mũi và môi trong ánh tối nhuộm một tầng ánh bạc mỏng. Hắn nhắm mắt trong căn phòng u ám, dường như đang thở gấp.

 

Một tay chống lên vuốt tóc, hai chân dạng ra đè lên người Thời Thư, toàn thân toát lên cảm giác chiếm hữu và hoang dã như đang nắm quyền kiểm soát tình hình.

 

Thời Thư: "Ngươi nghiện xong rồi?! Sướng chưa? Có thể kết thúc chưa?"

 

Thời Thư vừa nói xong, Tạ Vô Sí lại đổ người xuống, môi một lần nữa tham lam hôn lấy y.

 

Thời Thư: ".................."

 

Nhưng Tạ Vô Sí cũng có một điểm tốt, là chỉ hôn thôi, hoàn toàn không có hành vi bạo lực nào. Trong nụ hôn của hắn cũng có sự dịu dàng, nhưng giống như là khao khát, là chiếm đoạt. Bị hắn hôn, miệng mềm nhũn, trong lòng cũng kỳ lạ mềm nhũn theo.

 

"............Chịu thua."

 

Thời Thư dứt khoát cầm lấy bánh bao cắn một miếng, ngậm trong miệng, Tạ Vô Sí nửa người cúi xuống, môi kề sát lấy đi từng miếng, từng miếng nuốt xuống.

 

"Ai là chim non? Ngươi mới là chim non ấy."

 

Thời Thư đút từng miếng, Tạ Vô Sí cũng ăn từng miếng, có lẽ vì hôn quá lâu, trán Tạ Vô Sí rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Thời Thư không nhịn được lau cho hắn: "Ngươi đã trải qua chuyện gì mà đến mức tinh thần rối loạn thế này?"

 

"Nói thật, ngươi hôn ta lâu vậy ta cũng chịu không nổi. Đợi ngươi tỉnh lại tốt nhất giải thích rõ ràng, ta thật sự sắp phát điên rồi, tiếp tục thế này ta không ở với ngươi nữa đâu, ta sẽ tự mình bỏ đi."

 

Ăn hết một cái bánh bao, không biết làm sao để đút cháo, Thời Thư uống một ngụm ngậm trong miệng, Tạ Vô Sí liền chặn môi y lại, khuấy đảo trong miệng, từ từ l**m lấy cháo trắng sang miệng mình.

 

Mặn chát, khi bị hắn l**m m*t, trong mắt Thời Thư phản chiếu đôi mày mắt tuấn tú mà mê loạn của Tạ Vô Sí, hơi nóng tỏa trong khoang miệng, từng chút từng chút tra tấn đầu lưỡi mềm mại của Thời Thư, chỉ có khoang miệng là đang giao tiếp với thân thể hắn, kh*** c*m x*c th*t lên đến cực điểm.

 

...

 

Đây không phải xuyên thời không, mà là xuyên vào sắc văn rồi?

 

Thân mật quá mức, hai người trong căn phòng tối đêm mưa mù mịt hôn nhau không biết mệt, l**m m*t không dứt, Thời Thư nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy thật điên rồ.

 

Nhưng Thời Thư vẫn chưa thể phản kháng, khi uống ngụm thứ hai thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng "rầm". Thời Thư sững người, lập tức lật người xuống giường, dán mắt nhìn cánh cửa gỗ mỏng manh kia.

 

"-Có chuyện gì vậy?"

 

Quái dị, vô cùng quái dị! Da đầu Thời Thư lập tức tê rần, hormone dâng vọt.

 

Đêm mưa gió ở Ty Nhuộm, phát ra âm thanh lớn như vậy, ngoài ma quỷ ra thì còn gì nữa? Vừa rồi Thời Thư đã nghe thấy tiếng xào xạc, tưởng là chuột, nhưng qua bóng người lay động phía sau cánh cửa, chắc chắn là con người.

 

Thời Thư thổi tắt đèn, vớ lấy gậy gỗ sau cửa, dán mắt nhìn chăm chăm phía sau cửa.

 

Một lúc sau, cánh cửa bị đá văng, một người áo đen bước vào. Thời Thư gần như ngay lập tức kéo Tạ Vô Sí cùng lăn vào khe hở dưới giường. Thời Thư dựng tai nghe động tĩnh, siết chặt gậy gỗ chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

 

...Mấy lời Tằng Hưng Tu sửa sáng nay y đều nghe được, đám người này, có lẽ là người của Minh Phượng Ty tới phủ Thư Khang để bịt miệng.

 

Thời Thư vừa đè Tạ Vô Sí xuống, không ngờ chỗ chật hẹp ấy hắn lại tiến sát qua, mổ lên mặt Thời Thư một cái. Tai Thời Thư nóng bừng lên, trong bóng tối trừng mắt nói: "Ngươi có thể ngoan ngoãn chút được không, bây giờ đang nguy cấp, lát nữa cả ngươi lẫn ta đều mất mạng đấy."

 

Tiếng bước chân tiến vào trong phòng, mượn ánh tối đêm mưa, Thời Thư thấy đối phương đi thẳng đến giường "bịch!" một gậy giáng thẳng vào sau gáy, tốc độ rất nhanh, Thời Thư từng tập cầu lông, người kia như bị đập chết, ngã gục trên giường.

 

Lòng bàn tay run rẩy, Thời Thư nói: "Xin lỗi nhé, nhưng người còn chưa khỏe mà các ngươi đã đến tận diệt, ta thật sự rất tức giận!"

 

Bị một gậy giáng trên giường, người bình thường chắc chắn sẽ ngất hoặc vỡ đầu, vậy mà người này vẫn vùng vẫy bò dậy như con sâu vặn vẹo, đầy hung hãn.

 

"Ngươi còn bò dậy được?!"

 

Đối phương cầm lấy một con dao găm, chém về phía Thời Thư.

 

-Tĩnh lặng.

 

Ánh dao kiếm lóe lên bạc trắng, phản chiếu tia chớp sáng. Trên gương mặt trắng trẻo của Thời Thư, trong con ngươi phản chiếu gương mặt dữ tợn của kẻ kia.

 

Lần đầu tiên, có người muốn giết y không hề che giấu. Lạnh lùng tàn nhẫn, như đang giết một con bò hay con dê. Mạng người là bò dê sao?

 

Thời Thư sống lưng cứng đờ, phản xạ thể thao giúp y nhanh nhẹn, đầu chưa kịp phản ứng thì thân thể đã cúi xuống, khi hoàn hồn lại, cánh tay tê dại do va vào ghế, vang lên tiếng "rắc" rõ mồn một khi gậy gỗ đập trúng xương người.

 

Thời Thư đạp lên bàn tay đối phương đá văng con dao, sau đó đỡ lấy Tạ Vô Sí, bất chấp tất cả chạy khỏi cửa.

 

Đêm mưa bão, người kia chắc chắn còn có đồng bọn.

 

"Tạ Vô Sí, có người muốn giết bọn ta, mau chạy!"

 

Tạ Vô Sí mở mắt trong cú va chạm bất ngờ, mưa lớn xối l*n đ*nh đầu hai người, rơi từ hàng mi đen nhánh xuống cằm góc cạnh. Không phân biệt nổi là mưa hay mồ hôi, Thời Thư chợt nhớ đến vô số đêm mưa từng chạy xuyên qua.

 

Y thích chạy bộ, có thể bỏ cả thế giới lại phía sau.

 

Cha bắt y chạy, Thời Thư liền chạy, từ năm sáu tuổi chạy đến mười tám tuổi, y trời sinh hiếu động, chạy bộ, giống như cứ mãi chạy về phía hi vọng.

 

Quần áo ướt sũng cọ sát, vai Thời Thư chống đỡ thân thể Tạ Vô Sí, vòng qua mấy cửa đình rồi thấy một sân viện hoang tàn, dưới mái hiên chất đầy củi lửa, Thời Thư đạp lên đám rêu rậm rạp, cùng Tạ Vô Sí bất ngờ xông vào một căn phòng.

 

Nhà củi im lìm, chuột kêu chít chít.

 

"Tạ Vô Sí, ngươi dựa vào cột ngồi một lát đi, mưa lớn quá, ngươi không đủ sức chạy xa. Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, trong thành đang giới nghiêm, chúng ít người, chắc chắn không tìm ra được nơi này."

 

Con ngươi Thời Thư co rút mạnh, thở hổn hển từng ngụm lớn, tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Hắn đỡ Tạ Vô Sí ngồi xuống, cánh tay run rẩy dữ dội.

 

Thời Thư lắp bắp: "Là Phong Lộc sao? Hắn muốn giết chúng ta?"

 

Sắc môi Tạ Vô Sí tái nhợt, từng giọt nước trượt theo cằm rơi xuống: "Kể một câu chuyện kinh dị nhé."

 

"Cái gì?"

 

"Người được cử lên trên điều tra, chết bất đắc kỳ tử rất nhiều. Ngươi muốn tìm lỗi của người khác, nhưng người khác thì lại không muốn bị ngươi tìm ra."

 

Thời Thư hít sâu: "Ngươi tỉnh rồi à?"

 

"Còn sống."

 

Thời Thư lau mồ hôi trên trán, muốn hỏi về nụ hôn kéo dài vừa rồi, nhưng sau một phen liều mạng chạy trốn, lại cảm thấy sự quấn quýt và nụ hôn đó như thể đã cách một đời.

 

Ngửi thấy mùi nắng hắt lên từ củi khô, Thời Thư ôm từng bó rơm trải ra: "Tạ Vô Sí, thân thể ngươi yếu, nằm nghỉ trước đi. Ở đây điều kiện không tốt, chỉ có thể làm một cái giường đơn giản thôi."

 

Hắn đỡ Tạ Vô Sí nằm xuống, để y tựa vào mình. Tay Thời Thư lạnh buốt, mà người Tạ Vô Sí lại vừa nóng vừa lạnh.

 

"Ép người quá đáng, thật sự quá đáng! Ta giận rồi." Thời Thư va lập cập, "Chùa Tương Nam chỉ là cướp đoạt tài sản của tăng lữ, liên quan gì đến hắn? Ở phủ Thư Khang, rõ ràng chúng ta đã làm chuyện tốt, vì sao ngươi bệnh thành ra thế này, lại còn bị truy sát! Hắn hận ngươi đến vậy sao?"

 

Tạ Vô Sí: "Chẳng đến mức hận, chỉ là nhân vật nhỏ thôi, hắn động một ngón tay là đủ."

 

Thân thể Thời Thư và Tạ Vô Sí dính sát vào nhau, chẳng biết phải làm sao để sưởi ấm.

 

"Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta tìm mưu sĩ, hay là trốn trước?"

 

"Ám đấu giết ám đấu, cáo trạng vô dụng. Bây giờ không thể dùng thân phận công khai xuất hiện nữa, phải hành động trong bóng tối, khiến bọn chúng tưởng rằng hai ta đã chết là được."

 

Cổ họng nuốt khan, Thời Thư đem sự kinh hoàng và sợ hãi từng chút một đè xuống, thay vào đó là bình tĩnh và trấn tĩnh. Trong vũ trụ tối đen, hắn và Tạ Vô Sí ngồi trong căn phòng chất củi ảm đạm, trước mắt là cảnh tượng tiêu điều.

 

"Tiếp theo, chúng ta sẽ sống trong căn phòng chứa củi này à?"

 

Thời Thư nhìn chằm chằm ra cửa, không dám dời ánh mắt.

 

Trong bóng tối, sắc mặt Tạ Vô Sí cực kỳ tái nhợt, giống như ác quỷ vừa trồi lên từ địa ngục.

 

"Quyền thế áp người, ta nhất định trả lại gấp trăm lần."

 

Lại là một trận yên lặng lạnh lẽo.

 

Thời Thư chợt nhớ ra gì đó: "Đứa trẻ đó có quan trọng không?"

 

"Có."

 

"Ngươi cứ nằm nghỉ, ta đi tìm nó về." Trước khi đi, Thời Thư nắm lấy tay Tạ Vô Sí, "Đừng sợ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ lại ngươi một mình."

 

-

 

Trong phòng chất củi tràn ngập mùi ẩm mốc, Tạ Vô Sí tựa lưng vào một đống củi khô, nghiêng đầu lặng lẽ ngồi, sốt cao khiến y gần như không mở nổi mắt. Y nín thở ngồi im, một lúc sau, cửa phòng chất củi bị nhẹ nhàng đẩy ra.

 

Thời Thư một tay xách nồi bát, một tay dắt đứa nhỏ tên là Phục Linh: "Ta về rồi."

 

Tạ Vô Sí vẫn nhắm mắt.

 

Thời Thư lấy từ trong bọc ra quần áo khô: "Ngươi nói rất đúng, Phong Lộc đã quyết tâm giết chúng ta, Thái y Lâm kia đã bị hắn lục soát một lượt rồi, giờ không tiện để lộ mặt. Đứa nhỏ này rất nghe lời, có lẽ vì ta cho nó ăn táo, nên nó cũng không sợ ta."

 

Trong yên lặng, Phục Linh tròn mắt nhìn quanh, ngồi lên đống củi.

 

Tạ Vô Sí vẫn nhắm mắt: "Dao, có không?"

 

Thời Thư khựng lại, lục trong bọc đưa cho y.

 

Tạ Vô Sí cầm lấy, một lần nữa cắt rạch huyệt đạo trên tay. Thời Thư quay mặt đi, che mắt Phục Linh lại: "Đừng nhìn."

 

Phục Linh rất ngoan, nhưng không nói được, từng chứng kiến loạn quân tràn vào thành tàn sát xưởng nhuộm khiến nó sợ tới đờ đẫn, Thời Thư che mắt nó, hơi thở mong manh của nó truyền đến lòng bàn tay.

 

Thời Thư lấy quần áo khô đưa cho Tạ Vô Sí: "Ban đêm ta không dám đốt đèn, ngươi thay quần áo khô rồi ngủ đi."

 

Tạ Vô Sí: "Làm phiền ngươi rồi."

 

Thời Thư giúp y thay quần áo, trong đầu lại hiện lên cảnh trên giường ban nãy, y đè hắn hôn. Thời Thư vò tóc, quay mặt đi. Đợi ngươi khỏe rồi, ta sẽ tính sổ với ngươi.

 

Tạ Vô Sí nằm ngủ, Thời Thư để Phục Linh tựa vào, cứ vậy mà ngủ. Hôm sau nghe tiếng gà gáy, Thời Thư dậy tìm vài khúc củi, dựng nồi lên, nấu thuốc cho Tạ Vô Sí, còn bê cả nồi cơm lên.

 

"May mà phủ Thư Khang quản chế nghiêm ngặt, không cho nhiều người vào, mấy tên thái giám kia chắc không phát hiện được chúng ta đâu."

 

Thời Thư còn dùng củi dựng quần áo lên, chuẩn bị hong khô.

 

Khi hắn dọn dẹp mọi thứ, Phục Linh liền ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn ngọn lửa nhảy nhót.

 

Thời Thư chưa từng thấy mệt đến vậy: "Người già, kẻ yếu, bệnh tật, tàn tật, được rồi, đủ bộ sưu tập rồi."

 

"Tiếp theo phải làm sao đây?" Thời Thư nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ, "Bị thái giám do Phong Lộc phái tới truy sát, không thể lấy thân phận công khai xuất hiện nữa, Tạ Vô Sí còn phải điều tra nguyên nhân dân phản."

 

Nguyên nhân tìm ra là do Phát vận sứ Doanh Bộc nô dịch bách tính quá mức. Có người ở phủ Thư Khang tiết lộ, sổ sách của Ty nhuộm có hai bản âm dương. Một bản là trình lên triều đình, ghi rằng Ty nhuộm trong sạch, mọi vải vóc đều cung ứng theo định mức của triều đình.

 

Còn bản kia lại ghi lại chuyện tham quan ô lại cấu kết lộng hành, bóc lột Ty nhuộm quá đáng, đem phần ngự cẩm lẽ ra phải cung ứng cho hoàng cung mà gia tăng sản xuất, lén lút cung cấp cho quyền thần khác.

 

Việc lén lút cung cấp cho quyền thần khác khiến Ty nhuộm sau khi hoàn thành định mức còn phải dâng thêm, dẫn đến việc phải roi vọt thúc ép dân chúng và thợ dệt làm việc ngày đêm, ngược đãi người đến chết, dân oán tích tụ đến sôi trào, một tiếng hô vang liền có người hưởng ứng tạo phản, từ cốt lõi làm tổn thương triều đình Đại Cảnh.

 

Nếu có thể lấy lý do này để dâng sớ buộc tội Phong Lộc, bệ hạ tất sẽ chấn động, lung lay tín nhiệm dành cho Phong Lộc.

 

Bởi vậy tìm được chứng cứ then chốt là vô cùng quan trọng.

 

Hiện tại, Thời Thư nhìn Phục Linh đang chơi với lửa: "Ty nhuộm bị tàn sát chỉ sau một đêm, chỉ còn mỗi mình ngươi sống sót, nhưng ngươi lại là một đứa bé câm chừng năm sáu tuổi."

 

"Thật thảm."

 

"Thảm thật, thảm quá."

 

"Thảm đến cực cùng nhân thế."

 

Lẽ ra không nên thảm đến thế, dù là lĩnh quân lương hay giải vây dịch độc cho phủ Thư Khang, Tạ Vô Sí đã cứu biết bao người, rõ ràng là chuyện tốt...

 

Thời Thư lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ vô ích, hỏi Phục Linh: "Ngươi muốn ăn gì?"

 

Phục Linh: "Ờ hơ hơ hơ hơ hơ."

 

"..."

 

Thời Thư quay đầu nhìn Tạ Vô Sí. Y vừa trích máu, cả người toát ra khí lạnh thấu xương, cằm dưới ánh sáng sớm càng thêm tái nhợt, lộ rõ đường nét sắc sảo. Đôi chân dài bắt chéo, y đang yên tĩnh ngủ say.

 

"..."

 

Thời Thư: "Muốn làm hoàng đế cũng không dễ gì."

 

Bất kỳ thứ gì muốn có, đều phải trả giá mới đổi được. Chỉ có rèn luyện mới mài giũa nên dũng sĩ chân chính.

 

"Chúng ta cũng đang được rèn luyện à?" Thời Thư đi đến bên Tạ Vô Sí, ngồi xuống: "Cha mẹ ta nói, bất kể gặp chuyện gì, cũng phải nhìn về phía có hy vọng. Tạ Vô Sí, trải qua trận bệnh này, ngươi sẽ mạnh mẽ hơn, ta cũng sẽ lợi hại hơn."

 

Tự thuyết phục xong, tâm trạng Thời Thư lại ổn định, tìm một mảnh vải buộc Phục Linh vào bó củi: "Một bệnh, một tàn, ta đi nhà bếp trộm chút đồ ăn, kẻo hai ngươi bị ta nuôi đến chết thì khổ."

 

"..."

 

Thời Thư lén lút rời phòng chất củi, tới nhà bếp lấy một cái túi, nhét đầy gạo, bột, ngũ cốc và thịt. Vừa nhét vừa thầm lẩm bẩm, ôm một túi to trở về căn phòng vắng vẻ.

 

Phục Linh chạy tới, ngồi xổm bên cạnh hắn như một cây nấm.

 

Thời Thư: "Hầm canh khổ qua sườn, thanh nhiệt giải độc, đầy dinh dưỡng."

 

Hắn xào nấu một hồi, Tạ Vô Sí thi thoảng tỉnh lại, thấy sau lưng Thời Thư bận bịu gà bay chó sủa. Mấy tiếng sau, Thời Thư cuối cùng cũng hầm xong, nhưng vì không nắm được lửa, khổ qua đã tan hoàn toàn trong canh.

 

Phục Linh uống một ngụm: "Oẹ-"

 

Thời Thư: "Khó uống đến vậy à?"

 

Hắn cũng uống một ngụm: "Chậc."

 

"Nghe nói mắc phải dịch độc thì vị giác sẽ tạm thời mất cảm giác." Thời Thư bưng bát canh khổ qua quay người lại: "Tạ Vô Sí, ăn cơm thôi..."

 

Tạ Vô Sí ngồi nguyên chỗ cũ, mắt khẽ mở. Hôm nay là ngày thứ ba y sốt cao, cố thêm chút nữa, có lẽ bệnh tình sẽ qua khỏi.

 

Thời Thư quỳ trên đống rơm, cúi người xuống trước mặt y. Hắn đưa tay chỉnh lại cằm y, Tạ Vô Sí mở mắt, trong mắt đầy tơ máu đỏ rực.

 

Hai đôi mắt chạm nhau.

 

Tay Thời Thư khẽ run, trong đầu lại hiện lên đêm qua. Cuồng phong bạo vũ, sấm sét đì đùng, hắn bị đè dưới giường, dưới ánh đèn lập lòe, bị y hôn đến quay cuồng không dứt.

 

Thời Thư: "Ờ..."

 

Hắn gãi đầu: "Giờ ngươi là tỉnh hay không tỉnh?"

 

Tạ Vô Sí: "Ta vẫn luôn rất tỉnh táo."

 

"............" Thời Thư sững lại vài giây, "Cái đó..."

 

Hắn ngơ ra vài giây, vốn là kiểu người nếu thích sẽ thẳng thắn bày tỏ. Tạ Vô Sí chưa từng nói thích, chắc chắn không phải đồng tính, cũng chẳng có hứng thú với hắn. Vậy nên tối qua, chắc là y có tật xấu gì đó, hoặc cơn nghiện... gì đó phát tác, muốn hôn người.

 

Dù sao thì Thời Thư cũng thấy rất xấu hổ, nhưng bây giờ có vẻ không phải lúc nói chuyện yêu đương: "Ngươi có thể tự uống không?"

 

Ánh mắt tối sâu bình tĩnh của Tạ Vô Sí nhìn chằm chằm vào hắn.

 

Thời Thư: "Ở đây có trẻ con, chúng ta không thể như vậy."

 

Tạ Vô Sí: "Không có, thì được à?"

 

".................."

 

Thời Thư: "Ngươi không thấy... kỳ kỳ sao?"

 

Tạ Vô Sí cụp mắt: "Là kỳ kỳ."

 

"Uống đi." Thời Thư đưa bát đến bên miệng y, "Đợi ngươi khỏi rồi, chúng ta sẽ nói chuyện này sau."

Bình Luận (0)
Comment