Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 39.1

Edit by meomeocute

 

( Sửa đổi nhỏ)

 

"Ngươi không hiểu rượu, thì phẩm được gì chứ."

 

Thời Thư: "Không biết uống thì không được học à?"

 

Tạ Vô Sí vén áo ngồi xuống, nhận lấy bầu rượu: "Rượu còn được gọi là 'mị dược', có tác dụng khơi gợi t*nh d*c, là chất k*ch th*ch của tình ái. Cậu thích thì có thể uống thêm vài chén."

 

Tay Thời Thư lập tức giật lại như bị rắn cắn: "...Á?"

 

Tạ Vô Sí: "Nói chung là có thể khiến người ta thả lỏng cảm xúc, vui vẻ."

 

"Hừ, ta không tin, cứ uống thôi. Không ai có thể làm loạn tâm trí của thiên sứ chính nghĩa như ta, ngồi gần mà không loạn, ngươi hiểu không? Ta không phải là loại dâm ma như ngươi đâu - cái này không cay, ngọt."

 

Tạ Vô Sí khinh bỉ cười: "Muốn uống rượu mạnh à? Chủ quán."

 

Nghe vậy, người chèo thuyền đang chống sào đáp lời: "Ở trong cái nia đó, phiền tự mình đi sàng, sàng được bao nhiêu thì lúc xuống thuyền tính tiền!"

 

Tạ Vô Sí dẫn Thời Thư vén giỏ tre lên, bên trong có mấy vò rượu, mở ra là những vò rượu với độ cồn khác nhau, có rượu nếp cái hoa vàng đặc sản địa phương, còn có rượu hoa, hoa điêu, mạch khúc, và cả rượu đốt. Thời Thư múc một bát rượu nồng nhất, quay về ngồi trước bàn nhỏ.

 

Nói thật, giờ phút này Thời Thư đang rất vui vẻ.

 

"Cái này có khác gì đi du lịch đâu! Nguyên bản hương vị."

 

Tạ Vô Sí dốc rượu vào họng: "Đúng vậy. Bách tính đáng thương khi chiến tranh, nhưng những lúc lễ tết có hy vọng thế này, lại thấy vạn vật đáng yêu trở lại."

 

Thời Thư nhấp từng ngụm nhỏ: "Ta thích lễ tết, ngày nào cũng là lễ tết thì tốt biết mấy."

 

Càng đến gần sân khấu hát và lầu thêu, người thuyền phu dừng thuyền ở một vị trí ngắm cảnh thích hợp, nói một câu "Hai vị nếu muốn về thì thắp đèn lồng lên", rồi bước lên các ván thuyền khác nhảy lên bờ.

 

Thời Thư: "Hắn cũng đi xem náo nhiệt à?"

 

Tạ Vô Sí: "Để lại không gian riêng tư, không tốt sao?"

 

"Được thôi, đúng là không tệ. Có ông chủ ở đây ta hơi không tự nhiên, hắn đi rồi thì tốt. Cảm giác ngồi thuyền thật tuyệt!"

 

Thời Thư phấn khích tay chân không ngừng nghỉ, nằm sấp trên boong tàu vớt cá. Không ngờ, tay hắn bỗng vớt được gì đó, nhấc một cục đen kịt ướt sũng lên nhận diện một lát: "Tạ Vô Sí, quần áo của ai rớt xuống sông vậy?"

 

Tạ Vô Sí cũng ngước mắt lên nhìn, cau mày: "Vứt đi. Mẹ cậu không dạy cậu đừng tùy tiện nhặt đồ sao?"

 

Thời Thư: "Sao vậy?"

 

"Đây không phải quần áo, mà là yếm."

 

"Á?!!! Yếm?!"

 

Thời Thư "xoạt" một cái ném xuống sông, múc nước rửa tay: "Yếm thì ta biết rồi, đồ cuồng đồ! Eo! k*ch th*ch vậy sao? Yếm mà cũng rớt xuống nước..."

 

"Cậu đoán xem?"

 

Tạ Vô Sí bưng chén rượu, ánh mắt mơ hồ rời khỏi người Thời Thư: "Lễ Tình nhân trùng hợp là lúc nam nữ yêu đương, nhờ vào cồn hoặc không khí lễ hội k*ch th*ch, con người dưới sự k*ch th*ch của dopamine sẽ càng khao khát tình yêu, do đó cảm xúc khó kiềm chế hơn."

 

"Nam nữ yêu đương cũng không phóng khoáng đến mức này chứ? Cô gái này còn vứt cả quần áo."

 

Tạ Vô Sí đính chính: "Cậu vớt được là yếm của nam giới. Đương nhiên, đối tượng là nam hay nữ thì khó mà loại trừ."

 

".................."

 

Thời Thư rửa sạch tay: "Đàn ông cũng mặc yếm à?"

 

"Để bảo vệ rốn," Tạ Vô Sí cụp mắt nhìn chén rượu đang lay động, cười như không cười, "Các tình nhân còn có tục lệ tặng yếm làm tín vật định tình, người nhận luôn mang theo bên mình, ý nghĩa sâu sắc, làm sao cậu có thể biết người ta sẽ nghĩ ra bao nhiêu cách thể hiện tình yêu."

 

Thời Thư: "...Nghe thật d*m d*c."

 

"Tình yêu, là chia sẻ hơi ấm và mùi hương của nhau."

 

Ánh mắt Tạ Vô Sí dừng lại ở cổ và vành tai trắng nõn của Thời Thư, không biết nghĩ đến gì, hắn thu lại ánh mắt, uống cạn chén rượu trong tay: "Muốn cảm nhận tình yêu, có thể gặp mà không thể cầu."

 

"Ôi, làm bẩn tay ta rồi."

 

Thời Thư gãi gãi cằm, câu nói này chợt lướt qua trong đầu hắn.

 

Hắn hoàn toàn không chú ý lắng nghe, gắp một miếng cá muối: "Chưa ăn bao giờ, thử xem sao."

 

Con thuyền nhỏ nhẹ nhàng lay động trên mặt nước, xung quanh các thuyền đánh cá vọng lại tiếng cười nói vui vẻ cụng chén, nghe tiếng hò reo lọt qua mui thuyền nhìn ra, trên lầu thêu, bà mai Hồng Tuyến đã bắt đầu mai mối, đèn đuốc sáng trưng, bà ta đang kéo một chàng trai trẻ tuấn tú.

 

"Được thôi, để ta hỏi xem, cậu bao nhiêu tuổi, nhà có mấy người, muốn tìm người thế nào?"

 

"Năm nay mười chín, nhà chỉ có cha mẹ, mở xưởng dầu ở đầu phố Đông, muốn tìm người hiền thục tháo vát."

 

"Chậc chậc chậc, mở xưởng dầu, các cô nương, nhà này có tiền đấy! Cha mẹ có dễ nói chuyện không?"

 

"Cũng được, cha mẹ ta đều thật thà."

 

"..."

 

Thời Thư hai mắt sáng rỡ, chống cằm xem náo nhiệt: "Mai mối vẫn phải xem người khác mai mối, tự mình lên đài thật không được."

 

Tạ Vô Sí liếc nhìn, thản nhiên uống rượu, không nói gì.

 

Khoảng cách thuyền cũng khá gần, dưới đài nhiều người hò reo, Thời Thư cũng rất nhập tâm, tiếp theo đến lượt bà mai phân tích điều kiện cá nhân của một người đàn ông khác: "Cao sáu thước ba, ba mươi lăm tuổi, trong nhà có hai bé trai, không có ruộng đất bạc màu, nhưng có một tiệm bánh màn thầu do cha để lại, hai căn nhà. Mọi người nói người đàn ông như vậy có nên gả không?"

 

Thời Thư cẩn thận xem xét người đàn ông đó: "Không gả, người đàn ông này không có việc làm, ăn chơi lêu lổng. Tạ Vô Sí, ngươi nói có nên gả không?"

 

Tạ Vô Sí ngẩng mắt lên, nhìn thấy ánh sáng trong suốt phản chiếu trên đầu mũi Thời Thư, thu lại ánh mắt: "Hỏi xem người đàn ông đó có huynh đệ không, nếu có thì không gả. Nhìn sắc mặt hắn e rằng chết sớm, không có huynh đệ thì sẽ thừa kế tài sản, huynh đệ sẽ tranh giành sản nghiệp."

 

Thời Thư: "Oa! Ngươi còn nghĩ được cả những thứ này, không hổ là đại ca nhà giàu."

 

Tiếp đó, trên đài lại xuất hiện một chàng trai tuấn tú, mảnh khảnh, dáng vẻ phong nhã, khí chất hoang dã của thiếu niên. Hắn nhận được tú cầu không nghĩ ngợi gì liền ném về phía góc: "Bắt lấy!"

 

Thời Thư nhìn kỹ, hóa ra trên cành cây còn có một cô gái trẻ đứng đó, bị tú cầu đập vào đầu đỏ mặt quay người bỏ chạy, chàng trai trẻ này ba hai bước nhảy xuống lầu, vội vàng vượt qua đám đông đuổi theo.

 

"Chạy gì! Còn ngại ngùng sao? Tháng sau về nhà chồng rồi!"

 

Xung quanh vang lên tiếng cười trêu chọc: "Con lớn trai gái, thanh mai trúc mã đó!"

 

"Cặp này tốt! Ta tán thành!"

 

Thời Thư cũng cười: "Chậc chậc chậc, ngọt thật. Kiếp trước ta giết người nên kiếp này phải xem cái này sao?"

 

Gương mặt trắng nõn của Thời Thư phản chiếu ánh sáng, nụ cười rạng rỡ, quay người bưng chén rượu cay nồng uống thêm một ngụm, lông mày nhuộm màu đỏ tươi.

 

Tạ Vô Sí một tay móc sợi tua rua treo ở góc bàn, có lúc có lúc không, hơi lạnh lướt qua đầu ngón tay hắn. Ánh mắt trên gương mặt góc cạnh của hắn dừng lại trên sống mũi Thời Thư, rồi chuyển xuống.

 

Tạ Vô Sí: "Mai mối, thật thú vị."

 

Thời Thư không khỏi động tâm, đùa cợt nói: "Tạ Vô Sí, nói điều kiện của ngươi xem nào, ta phân tích xem loại người như ngươi có đáng gả không, tiện thể xem có ai hợp với ngươi không."

 

Tạ Vô Sí: "Ta à?"

 

"Nói nhanh nói nhanh nói nhanh."

 

Tạ Vô Sí: "Bản chất của xem mắt là so sánh lợi ích, điều kiện của ta, bọn họ không xứng biết."

 

Thời Thư: "Ta điên rồi, ngươi có cần phải kiêu ngạo thế không."

 

Tạ Vô Sí thản nhiên: "Nhưng cậu có thể hỏi ta thích loại người như thế nào."

 

Thời Thư: "Vậy ngươi thích loại người như thế nào?"

 

Tạ Vô Sí nâng chén, trong mắt phản chiếu rượu trong: "Ta muốn ôm ấp, chạm vào và l*m t*nh với người khác, cho nên ta thích người ngoan ngoãn, hiểu chuyện một chút."

 

Thời Thư giơ ngón cái: "Đỉnh, ai mà chẳng thích người ngoan ngoãn?"

 

Đây chẳng phải là nhân vật chính bị "hành" sấp mặt trong mấy cuốn truyện tổng tài bá đạo sao? Tự trọng cao, tự luyến cao, coi người khác như chó, dù có yêu đương cũng muốn đối phương hoàn toàn phục tùng mình, bên cạnh đại gia thường có một cô vợ ngoan ngoãn.

 

Giọng Tạ Vô Sí trầm xuống: "Cậu thích loại người như thế nào?"

 

Thời Thư gãi gãi cằm dưới: "Ta thế nào cũng được."

 

"Càng không có yêu cầu, yêu cầu càng cao." Tạ Vô Sí rót một chén rượu, "Hay là cậu chỉ cần người khác quấn lấy không rời, cầu xin với sự tự ti, khóc lóc cầu cậu yêu hắn, cậu sẽ ở bên hắn? Dù sao cậu hoàn toàn không biết từ chối."

 

Thời Thư suy nghĩ về viễn cảnh hắn đã định: "...Khoan đã, ngươi đừng nói."

 

Thời Thư quả thật là có chút vô dụng, hắn vốn dĩ mềm lòng, tạm thời cũng không xác định rõ thích gì, nhưng nếu có người đặc biệt yêu hắn đến mức độ đó, Thời Thư yêu đương như vậy cũng không phải không được, dù sao chân tâm của con người là rất quý giá.

 

"Chân tâm đổi chân tâm, trân trọng mới xứng đáng sở hữu."

 

"..."

 

Con thuyền nhỏ khẽ lướt sóng.

 

Tạ Vô Sí uống cạn chén rượu trong tay: "Ta thì khác, ta sẽ không cầu người khác yêu ta, yêu thích nên là sự cướp đoạt."

 

"Nghe không hiểu rồi, tình yêu thứ trừu tượng thế này có gì đáng bàn đâu." Thời Thư đứng dậy, "Ta muốn xem mai mối cơ."

 

Tuy nhiên, khi Thời Thư nhìn về phía đó, trên bờ nổi lên từng đốm lửa, có người cầm từng ngọn đèn hoa đăng đi tới.

 

"Mua đèn hoa đăng không? Có mua đèn hoa đăng không?"

 

Đèn hoa đăng sau khi thả xuống nước liền xuôi theo dòng chảy uốn khúc, trôi xa trên sông. Có người chèo thuyền nhỏ đến hỏi: "Mua đèn hoa đăng nào, cầu chúc mọi sự hanh thông!"

 

Thời Thư gọi người bán lại: "Chờ chút, cho ta xem được không?"

 

"Đến đây, có đủ kiểu hoa sen, uyên ương, chim hoa... Nếu hai vị là tình nhân thì chọn một cặp uyên ương thả cùng nhau."

 

Thời Thư chọn trong giỏ: "Hai con chim hỷ thước này đẹp đó. Cảm ơn nhé."

 

"Khách sáo rồi ngài ơi!"

 

Người bán chống sào rời đi, Thời Thư nghịch đèn hoa đăng trong tay, đưa cho Tạ Vô Sí một chiếc: "Nhập gia tùy tục, ta chưa thả đèn hoa đăng bao giờ, náo nhiệt thế này kiểu gì cũng phải có cảm giác tham gia chứ. Tạ Vô Sí ngươi nghĩ một điều ước đi, ta cũng nghĩ."

 

"Cậu có điều ước gì?"

 

"Ta chỉ có một điều ước, xuyên không về nhà."

 

Bên tai yên tĩnh, Thời Thư chuyên tâm thả đèn hoa đăng xuống nước, lực nổi của nước giúp đèn hoa đăng trôi xa hơn, đợi đến khi nhìn thấy chiếc đèn hoa đăng nhỏ biến mất trong rừng đèn mịt mờ, Thời Thư quay đầu nhìn thấy Tạ Vô Sí đưa tay đặt một chiếc đèn xuống mặt sông, ngón tay dài đẩy nhẹ đế đèn đi xa.

 

"Ta không tin những thứ này, nhưng ta giúp cậu cầu một điều ước giống vậy."

 

Thời Thư sững sờ một chút, ngay sau đó vỗ tay: "Anh, anh thật tốt bụng! Không tệ không tệ, vỗ tay."

 

"Khách sáo rồi."

 

Một đêm cá rồng nhảy múa.

 

Thời Thư sau những ngày căng thẳng ở Thư Khang Phủ, hiếm khi vui vẻ đến vậy, không khí trong tiếng cười nói cũng rất tốt, không kìm được uống thêm vài chén, cho đến khi đầu óc trở nên rất nhẹ, khó mà tập trung suy nghĩ.

 

Thời Thư cảnh giác: "Tạ Vô Sí, đầu ta hơi choáng."

 

Tạ Vô Sí: "Cậu say rồi, nhưng không sao, lát nữa ta sẽ đưa cậu về."

 

Thời Thư: "Say rượu là cảm giác này à? Chân mềm nhũn, không thể tập trung, suy nghĩ hơi tách rời."

 

"Thích cảm giác lâng lâng không?"

 

".................."

 

Thần kinh à, tại sao Tạ Vô Sí luôn có cảm giác dụ dỗ người ta sa ngã vậy.

 

"Bình thường thôi, hôm nay tâm trạng tốt nên uống thêm vài chén, tiếp theo định nửa năm không uống." Thời Thư đắc ý nói.

 

Thời Thư nhìn cảnh sông bóc một hạt lạc ăn, vừa cắn một miếng liền ôm miệng: "Đau quá."

 

Tạ Vô Sí: "Sao vậy?"

 

"Đau răng, ta có phải bị nhiệt miệng không, hay là mọc răng khôn?"

 

Tạ Vô Sí: "Cậu còn chưa mọc răng khôn?"

 

Thời Thư ngẩng đầu há miệng: "Không biết nữa, có thể vừa mới mọc, chỉ là đau răng ghê lắm."

 

Tạ Vô Sí: "Há miệng ta xem."

 

Đầu óc Thời Thư choáng váng lắm rồi: "Ngươi nhìn miệng ta làm gì? Không nhìn."

 

Tạ Vô Sí rót một chén nước ấm sạch sẽ, đưa qua: "Súc miệng."

 

Thời Thư không phục, nhưng vẫn cầm lấy nước súc miệng ùng ục, nhổ vào cái chậu bên cạnh. Thời Thư: "Đã bảo không nhìn mà, chẳng phải chỉ là đau răng thôi sao? Cùng lắm lát nữa sẽ không đau nữa."

 

Tạ Vô Sí: "Tùy cậu."

 

Nói là vậy, nhưng Thời Thư sau đó không ăn gì nữa, miễn cưỡng uống một ngụm rượu, lập tức đau đến mức rít lên, một tay ôm miệng. Thời Thư từ bỏ ý định tiếp tục ăn uống, quay người nằm sấp trên khoang thuyền, ngẩng đầu nhìn sân khấu hát đối diện lúc ẩn lúc hiện.

 

Cảm giác say rượu không hề dễ chịu, nếu ở thời hiện đại có cha mẹ quản lý thì Thời Thư không uống được một ngụm, bây giờ không ai quản lý lại có thể say đến mức lâng lâng.

 

Thời Thư nằm vật ra thành hình chữ đại: "Đau răng."

 

Đau răng không phải bệnh, nhưng đau lên thì thật muốn chết. Thời Thư vốn đã hơi buồn ngủ, nhưng vì đau nên nhất thời cũng không ngủ được, một lát sau, cho đến khi thân thuyền đột nhiên bị thuyền bên cạnh va vào, Thời Thư vội vàng nhảy dựng lên.

 

Thuyền bên cạnh nói: "Xin lỗi xin lỗi! Đuôi vẫy mạnh quá, va vào rồi."

 

Thời Thư thu lại ánh mắt, lúc này Tạ Vô Sí một tay vịn vào vách trong khoang thuyền, và va vào hắn, thân ảnh chợt chồng lên nhau.

 

Thời Thư: "Đau răng--"

 

Hắn chưa nói hết lời, Tạ Vô Sí một tay giữ lấy cằm hắn, nhẹ nhàng v**t v* vị trí xương hàm dưới: "Đừng động."
Thời Thư: "...Ngươi có thể nhìn ra được gì chứ."

Bình Luận (0)
Comment