Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 40.2

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

 

Vừa nghĩ, mồ hôi lạnh sau lưng Thời Thư tuôn ra, có chút hối hận sau khi mọi chuyện đã rồi.

 

"Tối qua đã làm gì vậy! Đã thấy đến đùi hắn rồi, chưa nói đến việc không chạy trốn, lại còn thuận theo hắn mà xem cả hình xăm nữa!"

 

"Uống rượu hỏng việc, đời này tuyệt đối không bao giờ uống nữa."

 

Thời Thư như trời sập, ôm trán. Vừa nãy Tạ Vô Sí ra ngoài mặc một bộ nho sam, dù không dùng loại vải quý, nhưng hắn rõ ràng ở hiện đại đã rất chú trọng đến trang phục, áo rộng tay rộng tìm người đặt may, dáng vẻ đoan chính lại thanh thoát như tùng bách, chỉ nhìn vẻ ngoài thôi đã đủ mê hoặc lòng người với vẻ thanh cao.

 

Hình xăm không phải là dâm văn, nhưng của Tạ Vô Sí thì chưa chắc. Lại còn dang chân ra, để Thời Thư nằm lên đầu gối hắn mà xem.

 

Thời Thư ôm trán ít nhất nửa tiếng.

 

Xong rồi. Toi rồi.

 

Không phải cảm thấy Tạ Vô Sí không tốt, chỉ là không thích hợp. Nhìn chân người khác, nhìn đồ riêng tư, thật kỳ cục, dù có chút không nói rõ được kỳ cục ở chỗ nào, nhưng trực giác Thời Thư mách bảo cực kỳ kỳ cục.

 

Cậu ngồi xổm đủ rồi, bế Phục Linh lên: "Đợi về Đông Đô, con sẽ theo Lâm Dưỡng Xuân làm tiểu dược đồng, không theo ta nữa đâu. Tối qua không mang con theo, hôm nay ta sẽ ra ngoài chơi với con cả ngày."

 

Thời Thư vừa ra khỏi thư viện, thằng bé con đó đã níu vạt áo sau của cậu, không ngừng dẫm lên gót chân cậu.

 

Thời Thư ra phố một chuyến, hôm nay vẫn náo nhiệt, Lễ Hội Chỉ Đỏ sẽ náo nhiệt trọn ba ngày.

 

Cậu không thích dắt người, trẻ con cũng không thích dắt, bèn đưa tay áo cho Phục Linh nắm, hai người chạy ra ngoài. Phục Linh rất thích cậu, nhưng Thời Thư mới mười tám tuổi, cậu vẫn chưa gánh vác nổi việc chăm sóc một đứa trẻ cả đời, huống hồ còn là xuyên không.

 

Đi đến Tú Các, Thời Thư đứng dưới lầu xem náo nhiệt, buổi trưa bị hạ nhân của Hứa Hành Môn nhận ra: "Công tử, huynh trưởng của ngài và chủ nhân nhà ta đang dùng bữa ở Túy Hồng Lâu, công tử bây giờ có đi không?"

 

Hứa Hành Môn và Tạ Vô Sí, những người này nói chuyện đều là những vấn đề vĩ mô, chính sự quốc gia, Thời Thư nghe không hiểu: "Không đi, ta tự đi dạo trên phố một lát."

 

Hạ nhân nói: "Thật sự không đi sao? Không đi thì tiếc lắm đó, chủ nhân hôm nay mời ngự trù trong cung đến, là bữa tiệc tiếp khách nổi tiếng nhất phủ Thiệu Hưng, ngươi mà bỏ lỡ thì thật uổng phí khẩu phúc đó!"

 

Thời Thư suy nghĩ kỹ: "Không phải vì ăn, đơn thuần là thích xem đầu bếp, đi thôi."

 

"..."

 

Hạ nhân đó dẫn cậu một mạch đến Túy Hồng Lâu, nghe nói là tửu lầu xa hoa nhất phủ Thiệu Hưng, nhìn thấy lầu cao tầng tầng lớp lớp, nghe nói những lầu gác cao cấp như thế này, một bữa ăn thôi cũng tốn kém bằng cả năm chi phí sinh hoạt của người bình thường! Tương tự như khách sạn năm sao thời hiện đại.
Thời Thư dắt Phục Linh đến ngoài cửa, nghe thấy vài người trò chuyện.

 

"Thế mà lại mời cả Tiểu Loan Tiên đến ư?"

 

"Tiểu Loan Tiên từ trước đến nay không nể mặt ai, ngay cả Thế tử vương gia Đông Đô đến cũng không dễ dàng lộ diện. Lần này vậy mà lại ôm đàn tỳ bà đến Túy Hồng Lâu, hiếm thấy thật."

 

"Tối qua thuyền hoa nhà Chu kéo cung, các ngươi không thấy sao? Khí thế hùng dũng, sức mạnh cường tráng, Tiểu Loan Tiên từ trước đến nay không thích công tử bột, chỉ thích người hào hiệp, có lẽ vì vậy mà đến."

 

"..."

 

Thời Thư dừng bước, cậu lùi lại, xuyên qua tấm bình phong thấy một bóng lưng yểu điệu, móng tay son thoa nhẹ, trên đầu cài đầy vàng ngọc, lộ ra một đoạn gáy trắng như tuyết.

 

Đám công tử văn nhã này đều phải thuận theo lời nàng mà nói, không dám có một câu trái ý.

 

Bóng lưng đó ngồi cách một ghế ở bên trái Tạ Vô Sí, xem ra có người cố ý mai mối.

 

Thời Thư gãi cằm, nói: "Tự nhiên thấy hơi khó chịu, các ngươi cứ ăn đi, ta không vào đâu."

 

Thời Thư ôm Phục Linh, lập tức một mạch chạy nhanh: "Đi mau, để huynh chúng ta hẹn hò đi."

 

Phục Linh tuy nhỏ, Thời Thư cũng xưng hô huynh đệ với cậu bé, mua một xâu kẹo hồ lô cho cậu bé: "Tiểu đệ, mau ăn đi."

 

Trong lúc đi dạo dọc bờ sông, Thời Thư lại thấy người trung niên câu cá hôm qua bên cạnh cầu gãy.

 

Lần này ông ta vẫn đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu trầm tư nhìn ngọn cây.

 

Thời Thư đi đến: "Ngươi lại văng lưỡi câu lên đó rồi à?"

 

Người trung niên quay mặt lại, cười: "Là ngươi à, tiểu hữu."

 

Thời Thư nhìn kỹ: "Hay là ta dạy ngươi trèo cây nhé? Như vậy sau này ngươi có thể tự mình lên lấy."

 

Người trung niên: "Ta biết trèo cây, chỉ là lo lắng ngã xuống, chẳng phải sẽ mất mặt sao?"

 

Thời Thư: "Ở đây có nhiều người nhìn ngươi sao? Chẳng có ai nhìn ngươi cả."

 

Người trung niên quay người cầm lấy cần câu: "Ngươi nói đúng. Dù có ngã một cái, thì có sao đâu chứ?"

 

Thời Thư kéo cành cây trèo lên, người đó nhìn bóng dáng nhanh nhẹn của cậu: "Được của ta là may mắn, mất của ta là số phận. Sao người ta sau khi có được không vui vẻ mà lại sợ hãi?"

 

Thời Thư lập tức ấp úng, cậu sợ nhất là tâm sự với người khác: "Ơ... lão huynh, ngươi cũng có người không quên được sao?"

 

"Cũng đúng," người trung niên nói, "ví dụ như cái cây này, ta trước đây muốn trèo, nhưng sau khi ngã một lần thì không trèo nữa, sợ mất mạng, chén cung xà ảnh."

 

Thời Thư: "Ngươi đang nói trèo cây sao?"

 

"Có lẽ không phải." Người trung niên nhìn Thời Thư đứng giữa cành cây, gỡ sợi dây câu trong suốt, "Nhưng lưỡi câu mắc trên cây, thực ra là cần người trèo cây lên lấy xuống. Đương nhiên người trèo cây có thể gặp nguy hiểm tính mạng, nguy hiểm treo ngược, sợ hãi rơi xuống, nhưng vẫn cần có người trèo cây. Nếu không lưỡi câu sẽ không lấy xuống được."

 

"..."

 

Thời Thư không nói gì nữa, người này chắc chắn không nói về cây.

 

Thấy dây câu căng lại, Thời Thư "đùng" một tiếng nhảy xuống, bụi bay mù mịt xung quanh: "Ta không sao, chuyện nhỏ."

 

Người trung niên nhận lấy lưỡi câu, cũng không nói lời cảm ơn, quay người đi: "Giả sử không có gì ăn uống, chỉ có một chiếc lưỡi câu này, cây lại là núi dao do kiếm sắt c*m v**, ai dám lên lấy? Dũng sĩ đi lấy, hay là người mặc giáp cầm vũ khí đi lấy, tại sao hai thứ đó không thể là cùng một người?"

 

"Nhập ma, chấp niệm. Câu cá cũng không thể câu cho thanh tịnh."

 

Thời Thư chuyển hướng câu chuyện, nhìn dòng nước nông ven bờ, tiện miệng hỏi: "Chỗ ngươi có câu được cá không?"

 

"Không câu được, phí hoài năm tháng. Nhưng lại không dám trèo cây."

 

"..."

 

Thời Thư cũng không nói gì nữa, dắt Phục Linh: "Ta đi đây."

 

Khuôn mặt nho nhã của người trung niên nở nụ cười: "Ngươi tên Tạ Thời Thư?"

 

Thời Thư giật mình ngạc nhiên: "Sao ngươi biết?!"

 

"Thư Văn Khanh gửi cho ta có nhắc đến ngươi. Hắn vẫn không chịu rời Đông Đô, muốn đợi thời cơ dâng sớ, hành động đúng lúc, một khi gặp phong vân liền hóa rồng. Nhưng ta mười năm không đặt chân ra khỏi thư viện Hạc Động, nghe hắn nói thân thể không tốt, bây giờ thì sao?"

 

Thời Thư: "Ngươi là ai?"

 

"Hứa Thọ Thuần," người trung niên ném lưỡi câu xuống sông, "mũi tên huynh trưởng ngươi bắn đêm qua ở thuyền hoa nhà Chu quả thực rất mạnh, bắn xuyên mặt ta. Mười năm trước sau khi Bùi Thực chết, vì vinh hoa phú quý tổ truyền này, ta không bao giờ chạm vào cung tên nữa. Năm đó ta không có dũng khí của hắn, bây giờ, con trai cũng không đủ dũng mãnh. Nhưng nhìn thấy hậu bối trẻ tuổi của Đại Cảnh bây giờ cường tráng mạnh mẽ như vậy, trong lòng ta rất an ủi."

 

Thời Thư sững sờ: "Các ngươi..."

 

"Thôi đi," Thời Thư nói, "nếu ngươi nói chuyện câu cá, ta có thể nói chuyện. Nói những thứ này ta không nói được."

 

Hứa Thọ Thuần: "Ha ha ha, lại đây, câu được một con cá nhỏ rồi."

 

Không xa đó, một người hạ nhân vẫn ngồi như không có chuyện gì. Thời Thư tưởng là dân thường, hóa ra là người hầu, xách con cá diếc trong giỏ cá ra.

 

"Mang đến Túy Hồng Lâu, nấu canh cho huynh trưởng hắn uống, nói là ta tặng. Còn ngươi, tiểu hữu, trước đây là một tiểu hòa thượng sao? Vậy thì ở đây cùng ta câu cá đi."

 

Thời Thư chuyển chủ đề, hễ là chuyện thăm dò cậu đều không nói, chỉ nói chuyện cá, để tránh sơ suất lộ tẩy.

 

Dù sao Tạ Vô Sí có chuyện phải làm, Thời Thư không hứng thú với triều đình, nhưng không thể bán đứng hắn.

 

Ngồi một canh giờ, Phục Linh không ngồi yên được nữa, Thời Thư liền đứng dậy đưa cậu bé đi chơi, rời khỏi cạnh cầu gãy.

 

Hứa Thọ Thuần cũng không có ấn tượng đặc biệt tốt với họ, có rất nhiều thanh niên khao khát quyền lực của Hứa thị Trường Dương, những người ưu tú lại càng nhiều vô kể, Thời Thư lại càng không biết nói những lời hay ý đẹp để lấy lòng người, Hứa Thọ Thuần chỉ nói mấy câu đó có thể coi là có ấn tượng tốt với hai người này, chỉ là một chút ưu đãi nhỏ như một con cá diếc, còn về quyền lực mà hắn nắm giữ thì sẽ không dễ dàng ban phát.

 

Chiều tối, Phục Linh được nhũ mẫu đón đi ăn cơm, ngủ nghỉ.

 

Thời Thư vừa ăn cơm xong, hạ nhân nhà Hứa lại đến: "Tiểu công tử, huynh trưởng sai người nhắn lại, tối nay không về."

 

Thời Thư: "Cái gì!!! Tạ Vô Sí tối nay không về?"

 

"Nói là du thuyền đêm, say ngủ giữa rừng hoa rồi." Hạ nhân nháy mắt ra hiệu, "Có giai nhân bên cạnh, ai mà muốn về nhà một mình ngủ trên giường trống rỗng chứ. Huynh trưởng của ngài năm nay ba mươi tuổi sao? Có phải chết vợ rồi nên mới cô đơn một mình?"

 

"Hắn vẫn là tăng nhân, mới hoàn tục cách đây không lâu..."

 

Thời Thư cảm ơn ra hiệu đã hiểu, đợi người đi rồi, bèn lấy nước tắm rửa, "Tối qua còn thèm khát như vậy, tối nay đã không về rồi, Tạ Vô Sí, ừm? Ngươi hành động cũng nhanh thật đó?!"

 

Người vừa yên tĩnh lại, ký ức đêm qua ùa về.

 

Chiếc đèn dầu lung lay trong khoang thuyền, giấc mơ đêm hè nóng bỏng nhẹ nhàng, lông mi Tạ Vô Sí gần như chạm vào lông mi cậu, ngón tay hắn v**t v* răng cậu trong miệng.

 

Hình như đã nói gì đó, cũng không nhớ rõ. Nhưng chuyện xem hình xăm của hắn tối qua thì nhớ rõ mồn một.

 

Tạ Vô Sí là người rất tốt.

 

Nhưng Tạ Vô Sí không ổn, hắn có vấn đề. Không phải vấn đề mắng chửi người, mà là vấn đề tâm lý. Thời Thư trước đây có một người bạn, không khí gia đình không tốt, cậu ấy thường xuyên phải tự hành hạ bản thân mới có thể giải tỏa cảm xúc.

 

"Trước đây đã nói có chứng nghiện s*x, xem biểu hiện của hắn có phải cũng phải thông qua cách này mới có thể giải tỏa áp lực, để bản thân duy trì vẻ ngoài bình thường không?"

 

Thời Thư dùng chiếc khăn ướt lau ngang hông trắng nõn, bị k*ch th*ch đến mức cong cả sống lưng: "Tạ Vô Sí tìm đối tượng cũng khá quan trọng, nếu không nạn nhân duy nhất chính là bạn cùng phòng là ta rồi."

 

Đầu ngón tay Thời Thư lướt qua làn nước lạnh buốt, trong đầu hiện lên cảnh tượng trong nhà tù hắn lần đầu tiên hôn cậu, đôi môi hắn và cậu dán vào nhau, những đường gân xanh trên cổ hắn lên xuống, ẩn chứa sự sống động, quyến rũ.

 

Ở Thư Khang Phủ hắn bệnh nặng, suýt chết, cơn hen suyễn làm hắn thở hổn hển đè cậu trên giường hôn cuồng nhiệt chặn lấy môi cậu.

 

Hàng mi dài như cánh quạ của Thời Thư rũ xuống, giữa trán nhíu lại, lúc đó đôi mắt đỏ ngầu của Tạ Vô Sí, như vớ được cọng rơm cứu mạng mà siết lấy cằm cậu, nghiền nát môi cậu. Dù trong lòng có kháng cự hay không, thực ra hôn cũng khá thoải mái.

 

Tối qua, xem hình xăm của hắn.

 

"Cũng không nói thích, nếu là ta thích một người, sẽ liên tục nói thích, làm những điều người đó thích, trò chuyện ăn uống đi dạo cùng người đó, chọc người đó vui vẻ."

 

"Tạ Vô Sí cũng chẳng làm bất kỳ điều nào trong số đó! Rất ổn định, đến khi không có ai thì trực tiếp 'ph*t t*nh'."

 

"Nếu gặp một người xuyên không mới, hoặc hắn gặp không phải ta, mà là một người khác." Thời Thư suy nghĩ, "Chắc cũng phải chịu đựng những gì ta đã trải qua nhỉ?"

 

Tạ Vô Sí tự tôn cao, tự kỷ luật cao, xử lý mọi việc đâu vào đấy, ung dung tự tại, đi trên quỹ đạo cuộc đời đã định như thước kẻ, mỗi ngày sáng sớm luyện tập để giữ sức mạnh và sức khỏe, viết nhật ký đọc sách làm việc, xử lý xong mọi việc rảnh rỗi mới bắt đầu "ph*t t*nh".

 

Kiêu ngạo và tự luyến, không phải là sự kiêu ngạo trẻ con, hắn chính là tự cho mình cao hơn người khác, bề ngoài đối xử với người khác lịch sự, nhưng thực chất trong lòng tràn đầy cảm giác ưu việt.

 

Đương nhiên hắn chưa bao giờ nói xấu Thời Thư, đối xử với Thời Thư cũng rất tốt, Thời Thư có thể chấp nhận, cũng không cảm thấy khó chịu, dù sao ai cũng có cách sống của riêng mình đúng không.

 

"Cho nên muốn hôn thì hôn, muốn hôn môi thì hôn môi, còn bắt ta xem hình xăm. Đổi người khác ta đã đánh người rồi, nhưng Tạ Vô Sí bị bệnh, cái này sao mà nói đây..."

 

Chiếc khăn trong tay Thời Thư đã xoắn thành nút, cảnh Tạ Vô Sí hôn cậu, những lời lẽ ám muội liên tục làm cậu choáng váng -

 

"Muốn xem hình xăm của ta không?"

 

"Ta thích ánh mắt của ngươi."

 

"Đẹp không?"

 

"Cái quỷ gì vậy! Ngươi lại không nói thích ta! Ngươi nói thích ta ta sẽ từ chối thẳng thừng, cứ để ta đoán mò thế này."

 

"Được rồi được rồi, không về thì thôi, nếu ngươi thật sự có người yêu thì ta còn chúc ngươi hạnh phúc! Nhưng điều này lại nhắc nhở ta, không thể tùy tiện chạm vào ta nữa, quả thật là một mối quan hệ không đầu không cuối."

 

Thời Thư tắm xong nằm lên giường kéo chăn, không ngờ lại gặp ác mộng, trong mơ Tạ Vô Sí không chỉ nói cười dịu dàng với cậu, mà còn bóp cổ cậu liên tục hôn, vừa hôn vừa khẽ cười, v**t v* tai cậu, hoàn toàn không để ý đến sự "thẳng thắn" của cậu. Cảm giác hắn mang lại cũng quyến rũ khó cưỡng.

 

Thời Thư chưa từng hồi tưởng lại, nhưng cũng chưa từng quên.

 

Hôn xong môi lại ấn Thời Thư chạm vào hình xăm của hắn, ngón tay chạm vào hoa văn, con rắn Ouroboros với những tia sáng mặt trời kéo dài ra ở cuối, tự hủy diệt và tự tái sinh, ánh sáng sắc bén tán xạ khắp nơi, những vết sẹo chằng chịt đâm vào chỗ đau dưới da, chưa từng thấy Tạ Vô Sí khi yêu đương, nhưng đêm đó ở Cục Y Dược Thư Khang Phủ, hắn cao ngạo hôn cậu, ánh mắt khi hôn say đắm tình cảm Thời Thư nhớ rõ mồn một.

 

Thần kinh, điên rồi!!!

 

Trong giấc mơ, Tạ Vô Sí như ma quỷ đeo bám cậu.

 

Thời Thư không nhớ mình có trốn tránh không, cậu bị Tạ Vô Sí hôn đi hôn lại trên mặt, ý thức trong trạng thái chắp vá, những âm thanh bất an, hơi thở, gân xanh trên mu bàn tay, xương cốt siết chặt, sáng tối đan xen, những lời nói của hai người, luôn tồn tại trong ký ức, một khi đan xen thành giấc mơ kỳ ảo, giống hệt như sự ám muội giữa cậu và hắn.

 

- Tiếng gà gáy, Thời Thư mở mắt tỉnh táo lại.

 

Cậu vén chăn ngồi dậy trên giường, đôi mày thanh tú, được ánh trăng chiếu rọi toát lên vẻ lạnh lùng, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.

 

"Thôi được rồi, trước đây đều là ta tự nguyện, dù sao ngươi cũng cứu mạng ta, còn luôn tốt với ta, để ngươi hôn vài cái sờ vài cái cũng coi như xong. Bây giờ ngươi có người rồi thì ta không làm nữa, nếu còn đùa giỡn thì ta không thèm để ý đâu."

 

"Ta cũng không phải người nhỏ nhen gì, chuyện nhỏ này nghĩ đi nghĩ lại làm gì chứ~"

 

"Ai cũng có bệnh lớn bệnh nhỏ, cho ngươi hôn mấy lần cũng đủ rồi."

 

Thời Thư suy nghĩ, "Chỉ là sau này nếu thật sự yêu đương thì có chút có lỗi với người ta. Hay là sau này nói rõ ràng trước, xem ai chịu chấp nhận ta. Dù sao bị đàn ông hôn cũng coi như là một vết nhơ."

 

"Nhưng mà đều đã xuyên không rồi, còn muốn yêu đương làm gì, đời này cứ thế này đi! Không yêu nữa!"

 

Thời Thư nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện tính cách vô tâm vô phì của mình, vậy mà lần đầu tiên mất ngủ!

 

Dù sao cũng không ngủ được, Thời Thư dứt khoát rời giường, ngáp ngắn ngáp dài ra sân tập chạy. Chạy bộ để gió lướt qua tai, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều, chạy đến mức mồ hôi chảy dài trên vành tai trắng trẻo, Thời Thư chống đầu gối cúi xuống nhìn những giọt mồ hôi đọng lại trên phiến đá, cuối cùng cũng hiểu ra chuyện này.

 

Tạ Vô Sí, ngươi đắc tội với ta rồi.

 

Yêu đương với Tạ Vô Sí thì không sao, hắn rất tự phụ, khả năng cao sẽ không để ý đến những nghệ sĩ.

 

Nhưng dù sao đi nữa, ngay từ đầu ngươi đã không nên trêu chọc ta.

 

Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, Thời Thư và bạn cùng phòng còn chịu đựng thói hư tật xấu của nhau nữa là, ví dụ như bạn cùng phòng nửa đêm chơi game ồn ào, Thời Thư tập luyện mỗi ngày tắm ba lần làm những người khác không vào nhà vệ sinh được. Chung sống hòa bình với Tạ Vô Sí lâu như vậy mà không có mâu thuẫn gì, bản thân điều đó đã không bình thường rồi.

 

Thời Thư đến giếng xách một thùng nước, c** q**n áo lau mình, lau sạch mồ hôi trên cánh tay.

 

Hai tháng nay, cậu thực sự quá phụ thuộc vào hắn rồi. Bởi vì Tạ Vô Sí ổn định cảm xúc, xử lý công việc lão luyện, thủ đoạn đáng tin cậy, rõ ràng cả tâm lý và sinh lý đều trưởng thành hơn cậu rất nhiều, Thời Thư liền dựa dẫm vào hắn.
Khi lau lưng, ở cuối sân một bóng người đi tới, cao ráo đoan chính, dáng vẻ vô cùng vững chãi thanh nhã, một bộ trường bào màu xanh nhạt, không phải Tạ Vô Sí thì là ai.

 

Vừa nhìn thấy hắn, trong đầu Thời Thư lập tức hiện lên cảnh tượng trong mơ và chuyện tối qua, cậu lắc đầu xua đi suy nghĩ, ngáp một cái.

 

"Về rồi à?" Thời Thư hỏi.

 

Tạ Vô Sí: "Ngươi vẫn chưa ngủ sao?"

 

Thời Thư mặc quần áo vào, đổ sạch nước trong thùng gỗ, rồi vào nhà: "Ta ngủ một giấc rồi lại dậy, hơi khó ngủ."

 

"Sao vậy?"

 

Thời Thư: "Không sao, đang nghĩ chuyện. À mà, ông lão câu cá chúng ta gặp hôm qua hóa ra chính là Hứa Thọ Thuần!"

 

"Hôm qua gặp ta đã đoán là hắn, hóa ra đúng là vậy. Không cần gặp hắn nữa, ngày mai khởi hành đi Đông Đô, bát canh cá đó coi như hắn đã hứa với ta một chuyện, sau này phải nâng đỡ ta."

 

Thời Thư: "Được." Lại ngáp một cái.

 

Tạ Vô Sí quay đầu, ánh mắt bình tĩnh lướt qua cậu: "Ngươi đang đợi ta?"

 

"...Đâu có, ta quả thật vừa mới tỉnh."

 

Tạ Vô Sí đứng cạnh đèn cầy cởi áo, sau khi cởi áo khoác ngoài, hắn giơ tay vén tóc ra sau, dùng một sợi dây đen buộc lại.

 

Thời Thư thu ánh mắt lại, cầm lấy quần áo trên giường, nói: "Ta ngủ thêm một lát, ngày mai đi đường thì gọi ta."

 

Tạ Vô Sí: "Được."

 

Nói xong, hắn liền thấy Thời Thư đi ra khỏi phòng, đẩy cánh cửa phòng bên cạnh.
_____

 

[Tác giả]

 

Đoạn trước hơi vội vàng, tôi có thể sẽ chỉnh sửa lại một chút, chương Tạ Vô Sí bị bệnh hôn tiểu thư bao tôi cũng sẽ chỉnh cho điên cuồng hơn một chút, hai ngày này phải chỉnh sửa.

 

Mở khóa một tiểu kịch trường:

 

Tiểu thư bao chủ động bò giường ám sát, ngày nào cũng hôn hít ôm ấp Tạ Vô Sí, tay sờ hình xăm mỹ nam cố ý trêu chọc, nhưng vì tiểu thẳng nam quá căng thẳng, dù ngày nào cũng hôn hít s* s**ng, nhưng vẫn không thể, phải mất một tháng mới...

 

Rồi tâm lý của tiểu thư bao khi ám sát: Tạ Vô Sí gần đây hình như đang làm chuyện lớn, từ từ đã.

 

Tạ Vô Sỉ hình như đang làm chuyện tốt, từ từ đã.

 

Hôm nay hôn mê man, quên mất...

 

Hôm nay hôn đến mềm chân, ừm, ngày mai...

 

Cứ như vậy đấy.

Bình Luận (0)
Comment