Edit by meomeocute
Tạ Vô Sí, ngươi làm cái gì vậy?
Rốt cuộc là có ý gì? Khóa sân thì thôi đi, là nam đồng tính cũng không nói, vậy còn thân nhân là có ý gì?!
Thời Thư cởi giày ném vào cửa: "Tạ Vô Sí, ngươi cứ đợi đấy! Ngươi quay về, ta thật sự sẽ nổi giận đấy! Ngươi cứ chết ở bên ngoài đi!"
Thời Thư lau khóe môi, nơi còn vương dấu vết bị Tạ Vô Sí giày vò. Lần đầu bị hôn thì mờ mịt, lần thứ hai thì kinh ngạc, đến giờ, Thời Thư cũng không hiểu nổi tâm trạng của mình, mà bản thân nên cảm thấy thế nào. Thích thì chắc chắn là không, bị hôn đương nhiên là ghét, nhưng nếu nói là chán ghét thì lại có vẻ quá mức. Chỉ cảm thấy vô cùng hoang mang.
Nghiện t*nh d*c, nghiện t*nh d*c...
"Sao lại thế này, tuổi còn trẻ mà đã bị tâm thần đeo bám."
Thời Thư điều hòa hơi thở, nhìn cánh cửa đang đóng lại mà trầm tư: "Tạ Vô Sí bị bệnh, bây giờ ta nên làm gì?"
"Này? Thôi bỏ đi! Ta nói đùa đấy, ngươi đừng chết thật ở bên ngoài nhé."
Thời Thư nhìn trái phải, tường rất cao, lại không có thang. Thử trèo lên nhưng không có chỗ bám, lập tức ngã xuống đất, ngồi bệt xuống đất, trong mắt phản chiếu ánh trăng trắng muốt, Lai Phúc đi tới, vẫy vẫy cái đuôi, dùng chóp mũi ướt nhẹp cọ cọ vào y.
"- Không trèo ra được, mẹ nó chứ!"
Thời Thư tuyệt vọng nằm dài trên đất. Một lúc sau, đành phải ngồi xuống trước cửa.
Thời Thư dựa vào cửa ngủ gật, không lâu sau nghe thấy tiếng áo giáp dồn dập từ bên ngoài truyền tới, qua khe cửa nhìn ra phố lớn: Hoàng đế sắp xuất cung, toàn thành Đông Đô giới nghiêm, hiện tại trong hoàng thành đã được tăng cường phòng bị bởi Điện quân ty và thị vệ thân quân, tướng lĩnh thị vệ đang dựng rào chắn trên phố, dọn dẹp đường phố.
Hoàng đế sắp xuất cung rồi?
Tạ Vô Sí cũng phải nhập cuộc, nếu khói mù dày đặc, mưu sâu khó lường, liệu hắn có thật sự như lời người kia nói, bị giết ngay tại chỗ?
Quên cả nụ hôn, Thời Thư chăm chú theo dõi tình hình trên đường, đám đông dần náo nhiệt, thỉnh thoảng có kiệu xanh, kiệu lục được khiêng qua. Lần này là sinh nhật của Lương Vương, triều đình đặc cách nghỉ chầu ba ngày, toàn bộ văn võ bá quan đều phải đến phủ Lương Vương chúc thọ.
Phía chân trời ửng hồng, đường phố dần náo nhiệt, hai bên đường đứng đầy dân chúng tới xem náo nhiệt, mỗi khi có một chiếc kiệu đi qua liền có người nhận ra.
"Cái này, cái này là..." Trước mặt xuất hiện một chiếc kiệu tám người khiêng vô cùng tráng lệ, có người dân vây xem hưng phấn reo lên: "Vị này thật không tầm thường, đây là kiệu của đại nhân Phủ doãn Đông Đô!"
"Đây là kiệu của Thiếu khanh Hồng Lư tự!"
"Ta biết phu xe này, đây là kiệu của Tuyên phủ sứ Phủ Thiều Hưng!"
"Đây là kiệu của Đại tướng quân!"
"......"
Thời Thư cũng ngồi ở cửa nhìn, ngậm một cọng cỏ trong miệng, trong lòng nghĩ toàn là quan lớn. Nhưng lúc đầu còn xem rất chăm chú, sau đó dần dần thấy chán.
Cho đến khi nghe thấy một trận xôn xao cực kỳ phô trương!
"Đây là đồng Trung thư môn hạ Bình chương sự, kiêm Thù mật sứ, cũng chính là đương triều Tể tướng, Phó ông Phó Ôn!"
Thời Thư bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, nhìn ra ngoài cửa, so với những chiếc kiệu xa hoa phú quý vừa nãy, thì chiếc kiệu này lại trang nhã đoan chính, nhưng được hộ vệ vô cùng đông đảo, ngoài chiếc kiệu đi đầu còn có mấy chiếc theo sát phía sau. Một cơn gió thổi qua, rèm kiệu bị vén lên, trong kiệu là một ông lão khoảng năm sáu mươi tuổi, để râu, dung mạo nho nhã thanh tú, khí chất cao quý.
Mặc trường bào gấm xanh lam thêu hoa mai, khí chất ôn hòa nhã nhặn, dung mạo từ hòa dễ mến.
Nhưng có không ít dân chúng quỳ xuống hô "Tể tướng đại nhân", người trong kiệu mắt không dính bụi trần, đối với mọi âm thanh ngoài kia đều không để tâm. Gia nhân lập tức kéo rèm xuống, hung hăng đuổi đám dân chúng chắn đường đi.
Thời Thư thầm nghĩ: Chính là cảm giác này.
Trên người Tạ Vô Sí cũng tỏa ra khí chất y hệt con cháu hoàng thất.
Thời Thư nhắm mắt lại, sau đó không còn chiếc kiệu nào đi qua nữa, chắc hẳn là ngự liễn của hoàng đế đã đến Vương phủ, không một quan viên nào dám đi sau long nhan.
Giữa trưa, thời tiết oi bức khó chịu. Thời Thư nghe thấy giọng nói ôn hòa bên ngoài cánh cửa: "Thời Thư?"
"Ai đó?" Thời Thư xoay người, "Bùi Văn Khanh, là ngươi à?"
Bùi Văn Khanh mỉm cười nói: "Là ta, ta mang đồ ăn đến cho ngươi."
Thời Thư lập tức bám lấy cọng rơm cứu mạng: "Mang đồ ăn gì chứ! Mau cứu ta ra ngoài, Tạ Vô Sí có đưa chìa khóa cho ngươi không?"
Bùi Văn Khanh thở dài: "Không đưa, mấy ngày này hắn có chuyện phải làm, bảo ta trông chừng ngươi, đừng để ngươi chạy ra ngoài."
Thời Thư: "Đáng ghét, vậy ngươi đi tìm thợ khóa đến mở, dù sao căn nhà này chủ hộ là ta."
"Ngươi đừng làm khó ca ngươi nữa, việc hắn đang làm bây giờ, biết càng ít thì càng an toàn cho ngươi, hắn cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi." Bùi Văn Khanh bày từng đĩa thức ăn ra.
"Ai cần hắn tốt cho ta? Không phải đã nói là cùng sinh cùng tử rồi sao?"
Cửa có thể mở ra một khe không rộng không hẹp, bên ngoài rõ ràng bị xích sắt khóa lại. Bùi Văn Khanh vừa đưa bánh bao, thức ăn và cháo vào bên trong, vừa nói: "Mấy hôm trước ca ngươi đến tìm ta, bảo ta viết một bản 'Sớ khuyên răn Thái Khang Đế', trong sớ ghi lại mười điều bàn luận về cải cách mà nhóm người Tân Học đã cố gắng thúc đẩy trong suốt mười năm qua."
Thời Thư chợt ngẩng đầu: "Cái gì?"
Vẻ mặt của Bùi Văn Khanh như mang theo hồi ức: "Mười năm trước, bệ hạ vừa kế thừa đại thống, mới tròn mười tám tuổi. Theo lý mà nói thì Thái hậu nên trả lại quyền chính, nhưng bà ta lại không chịu buông tay, vẫn tiếp tục lâm triều xưng chế. Bệ hạ để chống lại Thái hậu, đã gạt bỏ cựu thần tiền triều mà trọng dụng người mới, coi trọng cha ta và các nhân sĩ phái Tân Học. Nhưng cánh chim chưa đầy đủ, lại thêm xử sự nóng vội, chẳng những bị Thái hậu đoạt lại quyền, mà phái Tân Học còn bị diệt trừ tận gốc."
Thời Thư nhớ đến phụ thân y: "Ngươi đừng buồn..."
"Ta sớm đã buông rồi," Bùi Văn Khanh cúi đầu, gương mặt tái nhợt nở một nụ cười mơ hồ, "Mấy năm sau đó, bệ hạ hoàn toàn không có quyền nói gì đến chính sự. Nhưng những năm gần đây, hư chứng của Thái hậu ngày càng trầm trọng, liền giao lại việc triều chính cho bệ hạ xử lý. Có điều bệ hạ lại không như mọi người mong đợi, sau khi trở lại nắm quyền thì gắng sức chấn hưng triều cương, mà lại càng không quan tâm đến chính sự, mỗi ngày sủng ái Dụ phi, giao hết việc triều chính cho Phong Lộc và Phó Ôn xử lý."
Thời Thư: "... Bọn họ bịt kín đường ngôn luận rồi sao?"
"Đúng vậy, Thái hậu lâm bệnh hấp hối, bệ hạ lại chìm đắm trong hậu cung, triều đình liền do hai người kia định đoạt. Họ bịt chặt mọi đường truyền lời đến bên cạnh bệ hạ, khiến ngài say sưa trong giấc mộng. Huynh ngươi đột nhiên bảo ta thảo ra bản điều trần cải cách, chỉ e là muốn đánh thức bệ hạ rồi."
Thời Thư cúi đầu nhìn cháo rau, trong lòng chẳng còn vị gì: "Vậy bây giờ Tạ Vô Sí có nguy hiểm không?"
Bùi Văn Khanh khẽ ho một tiếng, nói: "Hai chữ quyền lực, một khi dính vào liền là mưa máu gió tanh, một mất một còn, nói sai một câu cũng có thể mất mạng."
Hắn lấy khăn tay che miệng, lại nói: "Huống hồ bệ hạ là người lãnh đạm, mà Phong Lộc lại hổ thị lang lang, còn có Dụ phi thêm dầu vào lửa. Chỉ dụ đã nói rõ: lần này xuất cung chỉ vì vạn thọ, không cho phép ai nghị luận chính sự! Nếu làm mất hứng bệ hạ, đó là họa thất sủng, thậm chí mất đầu."
Thời Thư ngồi xếp bằng, tay đặt lên đầu gối: "Giờ thì thật không biết phải làm sao rồi. Đành đợi thôi."
*
Thời Thư mỗi ngày bị giam lỏng trong sân viện này, Bùi Văn Khanh sáng tối đều đến một lần, kể cho y nghe tình hình trong vương phủ.
Thời Thư vô cùng hiếu kỳ về vị bệ hạ này, nhưng người có thể diện kiến hoàng đế cực kỳ ít, mà Phong Lộc gần như không rời nửa bước hầu hạ bên cạnh. Mỗi ngày chỉ có thể từ tầng tầng lớp lớp tin tức trong vương phủ biết được:
Hôm nay bệ hạ thưởng hoa sen, tâm tình vui vẻ.
Hôm nay bệ hạ uống rượu, hài lòng.
Hôm nay bệ hạ gặp mẫu thân, rơi lệ.
Hôm nay bệ hạ gặp phụ thân, Lương Vương quỳ lạy dập đầu, bệ hạ cho miễn lễ.
Hôm nay bệ hạ gặp các huynh đệ, không có gì để nói.
...
Thời Thư nằm trên tấm ván dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao lấp lánh, đây là lần đầu tiên y cảm nhận được, thế giới thật kỳ diệu, có biết bao người bợ đỡ một người, nếu không phải đang ở thời phong kiến, ai mà tin được điều này là thật?
*
Ngày thứ ba từ khi bệ h* th*n chinh đến vương phủ, sáng sớm.
Trong Phúc Thọ các nơi Vương phi ở, gió mát nhẹ nhẹ. Thái hậu của Thái Khang đế vốn là trắc phi của Lương Vương, con trai được nhận vào hoàng thất kế thừa đại thống, bà liền được lập thành Vương phi.
Tạ Vô Sí đứng ở sau tấm bình phong, bên trong cánh cửa khác. Trong chính điện có hoàng đế, được một đám thái giám hầu hạ và canh chừng, ngoài các phòng không xa là thị vệ canh gác, Phong Lộc khom lưng cúi đầu, cung kính bưng đến một chén canh nóng.
Đại Cảnh Thái Khang hoàng đế, Sở Tuân, ngồi bên cạnh Vương phi. Hắn có gương mặt nhạt nhòa thư sinh, mày nhạt, sống mũi cao, thần sắc vô cùng tĩnh lặng, đôi lúc khiến người ta có cảm giác hắn chưa từng thật sự lắng nghe bất kỳ lời nào của người khác.
Thái Khang đế nhìn chằm chằm chén canh gà trước mặt, đảo mắt nhìn quanh: "Dụ phi đâu?"
Phong Lộc có khuôn mặt tròn trĩnh, ngây ngô, nhưng tay chân lại vô cùng nhanh nhẹn: "Dụ phi nương nương tối qua chơi bài với người trong phủ đến khuya, sợ là vẫn chưa tỉnh ngủ."
Thái Khang đế nhíu mày: "Lười biếng." Nhưng giọng điệu chẳng hề trách móc, "Đi gọi nàng dậy, chải chuốt xong, dùng xong bữa trưa, rồi chuẩn bị hồi cung."
Phong Lộc: "Nô tài tuân chỉ!"
Trước khi rời đi, hắn lén lút liếc nhìn thế tử Sở Duy một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Tay của Thế tử hơi run rẩy, lén nhìn về phía Tạ Vô Sí đang đứng sau vách ngăn, Vương phi nước mắt giàn giụa, múc một bát canh gà: "Lúc còn nhỏ bệ hạ sống trong vương phủ, thích nhất là món canh gà hầm nhân sâm lộc nhung mà dì nấu cho người, hôm nay dì lại hầm cho người một bát."
Bởi vì Thái Khang đế đã sớm được đưa vào hoàng tộc làm con thừa tự, nên mẫu thân ruột của y chỉ có thể gọi là "dì", còn phụ thân ruột thì gọi là "vương thúc". Thái Khang đế nhận lấy bát canh gà, trong mắt hiện lên chút hồi ức: "Lúc đó dì còn là trắc phi, bị chính phi chèn ép đủ điều, một củ nhân sâm trăm năm cộng với lộc nhung, cũng chẳng dễ gì được uống một bát."
Thái Khang đế khẽ cười: "Nhưng kể từ khi trẫm vào đại thống, những năm qua vương phủ thực sự đã thay đổi rất nhiều."
Lương vương phi dùng khăn tay lau nước mắt: "Người đã chịu khổ rồi."
Theo thường lệ, trước khi dùng canh, các thái giám sẽ nếm thử để kiểm độc, sau đó Thái Khang đế mới nhẹ nhàng bưng bát nhấp một ngụm: "Ngon lắm, tay nghề của dì vẫn y như năm đó."
"Vậy thì uống thêm chút nữa." Lương vương phi lại múc thêm cho y.
Thái Khang đế uống thêm hai ngụm: "Nhân sâm sau khi hầm có vị ngọt nhẹ, hương thơm lan tỏa trong nước canh, lộc nhung ngấm đầy nước canh, quả thực rất thơm." Y cúi đầu, thuận miệng nói, "Nhưng mà, sao cảm giác mùi vị vừa giống mà lại cũng không giống?"
Lương vương phi vội nói: "Bệ hạ sắc mặt kém, trông có vẻ không khỏe, nên dì thêm vào canh một vài vị thuốc nữa, có dâm dương hoắc, phục linh. Chỉ mong bệ hạ sớm sinh được hoàng tự, dì ngày ngày ăn chay niệm Phật trong các."
"Ồ, thì ra là vậy."
Thái Khang đế không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng thái giám bên cạnh sắc mặt hơi đổi, khẽ nói: "Trong thực đơn trước đó không nhắc đến việc thêm thuốc, bệ hạ, ngự y viện nói thân thể bệ hạ đang trong quá trình điều dưỡng, nếu dùng thuốc không hợp-"
Lương vương phi trừng mắt nhìn tên thái giám kia: "Bệ hạ-"
Thái Khang đế nói: "Trẫm biết dì có ý tốt. Thi thoảng dùng chút thuốc bổ, chẳng lẽ lại hại chết trẫm? Không được nói chuyện với dì như vậy!"
Tên thái giám lập tức cúi người, Lương vương phi cũng gật đầu với Thế tử Sở Duy.
Thái Khang đế gắp một lát phục linh, tiện miệng nói: "Có điều dược liệu ở vương phủ này, ăn vào lại có mùi hơn trong cung."
Lúc này, sau lưng Thế tử rùng mình! Gắng gượng nén run nói: "Hồi hoàng huynh, đây là phục linh đặc sản của phủ Thư Khang, nếu hoàng huynh thích, thần đệ sẽ lập tức dâng một ngàn cân vào cung!"
Tên thái giám nhỏ kia nghe đến ba chữ "phủ Thư Khang", cả người chấn động, lập tức quay đầu, lặng lẽ ra hiệu bằng mắt với một thái giám khác đứng ngoài cửa. Tên thái giám kia lui vài bước, sau đó nhanh chóng rời khỏi Phúc Thọ các!
"Ồ," Thái Khang đế vốn đang nhìn bát canh gà, nghe thấy "phủ Thư Khang", sắc mặt lộ ra vẻ suy nghĩ, "Phủ Thư Khang, là nơi mới đây có dân biến đúng không? Trẫm nghe Phong Lộc và Tướng Phụ nói, nơi đó loạn đã được dẹp yên, bách tính cũng trở lại yên ổn rồi, phải không?"
Thế tử vội đáp: "Nhờ đức hoàng huynh che chở, phủ Thư Khang đã yên bình trở lại, dân chúng sống trong cảnh an cư lạc nghiệp."
Thái Khang đế tâm trạng tốt, hiếm khi hỏi đến chuyện chính sự: "Trẫm còn nghe nói nơi đó có dịch bệnh, nhưng cũng đã được dẹp rồi?"
Thế tử: "Hoàng huynh thánh đức! Dịch bệnh tự tiêu tan!"
Thái Khang đế không nhịn được bật cười, dân biến là chuyện trọng đại, bất kỳ hoàng đế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Y nói: "Tuy đã dẹp loạn, nhưng nguyên nhân dẫn đến dân biến nhất định phải điều tra rõ ràng, nước Đại Cảnh ta đã truyền thừa hơn hai trăm năm, đây là lần đầu tiên trong trung tâm quốc gia xảy ra phản loạn! Chuyện này không thể coi thường."
Thế tử nhìn trái phải, rồi quỳ xuống bên chân Thái Khang đế: "Hoàng huynh, lần dân biến ở phủ Thư Khang này, thần đệ có nghe được vài lời đồn đãi."
Thái giám bên cạnh mồ hôi tuôn như mưa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra ngoài các.
Thái Khang đế: "Lời đồn gì?"
Vừa dứt lời, y bỗng nhiên hiểu ra, từ bát canh gà ban đầu đến phục linh rồi đến phủ Thư Khang, đây là một lần dâng sớ khuyên can có kế hoạch.
"Không phải đã nói rồi sao, sinh thần không được bàn chuyện triều chính? Có việc gì thì nói với Phong Lộc và Tướng Phụ, trẫm không muốn nghe." Sắc mặt Thái Khang đế lạnh xuống, nhưng nhìn thấy Lương vương phi mắt đẫm lệ, sắc mặt lại dịu đi, "Thôi được, lần này bỏ qua."
Thế tử lúc này cũng chẳng còn e dè gì nữa: "Bệ hạ, Phong Lộc là gian thần, lần dân biến này chính là do hắn gây ra!"
Hắn đột nhiên rút quyển sổ tay từ trong tay áo: "Thần đệ, có bản muốn tấu trình!"
Một lúc yên lặng trôi qua, Thái Khang đế mới vỗ tay, nói: "Xem ra ngươi đã chuẩn bị từ lâu rồi, quyển sổ này, trẫm không thể không xem."
Thái Khang đế mở sổ sách ra, tùy tiện nhìn một cái: "Dù Phong Lộc có tham ô một chút, nhưng hắn trung thành tuyệt đối, loại tật xấu nhỏ này trẫm cũng không nỡ trị tội hắn. Chuyện này trẫm không truyền ra ngoài, cho ngươi một cơ hội, tránh làm hỏng quan hệ giữa ngươi và hắn."
Thế tử không nhượng bộ: "Hoàng huynh, xin lật sang trang sau nữa."
Thái Khang đế nghe vậy, lật tiếp, ánh mắt bỗng dừng lại một chốc.
Thế tử nói: "Người tìm được sổ sách là Tạ Vô Sí - Tạ tham nghị, hiện đang làm mưu sĩ trong phủ thần đệ, y chính là chủ lực bao vây chùa Tướng Nam đêm đó, lần này đến phủ Thư Khang giải trừ chứng chướng khí tại địa phương, còn tìm ra sổ sách chứng minh sự cấu kết tham ô giữa Phong Lộc và đồng bọn, từ đó phát hiện ra những chuyện này. Nếu không thì, để y đến trình bày rõ ràng với Hoàng thượng?"
Thái Khang đế: "Gọi y vào!"
Tạ Vô Sí từ hậu phòng bước vào tiền sảnh, Thái Khang đế chăm chú nhìn y, chậm rãi nói: "Quả nhiên là long chương phượng tư."
Tạ Vô Sí đáp: "Khải bẩm Hoàng thượng, trong sổ sách có ghi chép rằng, năm Thái Khang nguyên niên, Ty Nhuộm nhận được mười vạn xấp vải, trong đó sáu vạn được đưa vào tư khố của Thái hậu, ba vạn chuyển cho Đại nội, còn lại một vạn bị Phong Lộc và đảng nhân chiếm đoạt. Năm Thái Khang thứ hai nhận được ba mươi vạn xấp vải, hai mươi vạn chuyển vào tư khố Thái hậu, lại còn là loại 'chất lượng thượng thừa, tay nghề tinh xảo'; tám vạn xấp còn lại dâng cho Hoàng thượng, nhưng đều là loại nhuộm bình thường. Năm Thái Khang thứ ba-"
Thái Khang đế từ trước đến nay vẫn giữ vẻ nho nhã ôn hòa, giờ đột nhiên vung tay đập mạnh một cái lên bàn! Tiểu thái giám đứng bên run rẩy như sàng gạo, bị đá một cú bay ra xa: "Lôi ra ngoài, cắt lưỡi cho trẫm!"
Tạ Vô Sí lại từ trong áo lấy ra một bản tấu chương: "Hoàng thượng, quyển này ghi đầy hành vi tội lỗi của Phong Lộc do các triều thần báo lên Thế tử, bao gồm: tàn sát kẻ vô tội, ức h**p dân lành, hãm hại trung lương, nuốt ngân khố quốc gia, kết bè kết phái, tội trạng chất chồng kể không xuể! Thế tử giám sát Đại Lý Tự, các tấu chương oan sai dồn dập như mưa, nhưng chưa từng đến được tay Hoàng thượng, ngôn lộ bị bít kín."
Thái Khang đế nhận lấy quyển đó, xem xong liền nhắm mắt lại, bên trong có không ít dấu vân tay in máu của các đại thần, đều là những người mà Thế tử và họ Thích ở Trường Dương âm thầm liên lạc trong thời gian qua.
Thái Khang đế trầm ngâm thở dài một lúc, không biết nghĩ đến điều gì, trái lại ném quyển đó vào lò than, đốt thành tro.
Thế tử kinh hãi thất sắc, lập tức quỳ rạp xuống đất: "Hoàng huynh, vì sao lại thiêu đi chứng cứ tội trạng của Phong Lộc?... Lẽ nào hoàng huynh vẫn không muốn xử lý hắn?"
Thái Khang đế nở một nụ cười lạnh nhạt, nói thản nhiên: "Năm xưa trẫm mới lên ngôi, vốn muốn vì liệt tổ liệt tông của Đại Cảnh mà làm nên đại nghiệp, kết quả thì sao? Những kẻ trung thành trẫm dùng đều bị giết sạch, từ đó trẫm quyết định không quản nữa. Muốn các ngươi chơi thế nào thì chơi, có khiến giang sơn Đại Cảnh diệt vong cũng chẳng phải lỗi của trẫm! Sai là sai ở các ngươi - những kẻ không buông được quyền lực, bị lòng tham làm mờ mắt!"
Tạ Vô Sí cụp mắt xuống, hiểu rõ: "Quả nhiên, giữa Thái Khang đế và Thái hậu ngoài mặt thì mẫu từ tử hiếu, kỳ thực sớm đã kết thâm cừu máu, vĩnh viễn không thể hòa giải."
Thái Khang đế giận dữ gầm lên: "Hiện giờ! Đại Cảnh đã phát sinh dân biến! Lúc thì vỡ đê, lúc thì hồng thủy, rồi thiên tai tuyết tai, động đất, hạn hán, quốc khố trống rỗng, ngôn lộ bế tắc, lúc thì cần quân lương binh phí! Đến lúc này, các ngươi mới nhớ tới trẫm là Hoàng đế? Muốn trẫm hạ quyết tâm chấn hưng quốc chính, tiếp nhận cái thiên hạ nát bét do các ngươi bày ra sao?! Mơ đi!"
"Người đâu!"
Nghe thấy tiếng rống của Hoàng đế, cấm quân đeo đao lập tức tiến vào điện.
Thái Khang đế giận dữ quát: "Mừng thọ Vương phi, là ngày đại hỉ. Trẫm đã nói không được nghị luận quốc sự, thế mà lại có kẻ dám phạm kỵ húy của trẫm! Các ngươi còn để trẫm vào mắt không hả? A!"
Thế tử run rẩy như sàng gạo, đột nhiên bị gọi tên.
"Sở Duy!"
"Ngươi là đệ đệ của trẫm, không vì trẫm phân ưu, ngược lại còn sai khiến hậu cung vương hậu can dự chính sự, yêu ngôn hoặc chúng, thật sự quá mức vô pháp vô thiên! Lập tức áp giải đến Tông Nhân Phủ! Phạt bổng một năm, cho trẫm giam cho đàng hoàng!"
Thế tử Sở Duy gào khóc thảm thiết: "Hoàng huynh!"
"Còn ngươi! Gọi là gì? Tạ Vô Sí! Kẻ phàm dân bé mọn, yêu tăng hoàn tục, lại dám vì công danh phú quý mà xúi giục hoàng thân quốc thích bàn luận triều chính, làm loạn triều cương! Phong Lộc, ngươi là một tên yêu tăng tiểu dân cũng dám buộc tội sao? Lá gan thật lớn, kéo xuống, qua thọ thần sẽ xử trảm tại chỗ!"
"Lôi ra ngoài!"
"Rõ!" Cấm quân giáp trụ nghiêm nghị đáp.
Sắc mặt Tạ Vô Sí không hề rối loạn, lại từ trong tay áo lấy ra một phong thư: "Hoàng thượng, dân hèn còn có điều muốn nói."
-
Trong vương phủ lúc này nổi lên một cơn biến cục lớn.
Thời Thư giẫm lên bàn trèo lên tường, cuối cùng cũng phát hiện trên đỉnh tường cắm đầy ngói nhọn, cưỡi lên thì không chừng chỗ h* th*n bị cắt rách.
Thời Thư do dự mãi, thầm nghĩ: "Rách thì rách, ta vẫn muốn ra ngoài."
Hắn đã chuẩn bị tinh thần đùi sẽ bị cắt rách chảy máu, ai ngờ đúng lúc ấy, cánh cửa "cách" một tiếng mở ra.
"Tạ Vô Sí, ngươi về rồi à?"
Thời Thư lập tức quay đầu lại, thì ra là Bùi Văn Khanh, hắn vịn cửa, sắc mặt trắng bệch: "Thời Thư, có một tin xấu, huynh trưởng ngươi bị Hoàng thượng hạ lệnh giam giữ rồi."
Thời Thư trước mắt tối sầm, lập tức nhảy phắt khỏi bàn: "Cái gì?"
Bùi Văn Khanh nói: "Sáng sớm nay, hắn bị thân quân của bệ hạ áp giải rời khỏi Phúc Thọ Các. Ta nghe người khác truyền lại rằng bệ hạ trong các giận dữ long nhan, gào lên đòi giết hắn. Vương phi khóc không ngừng, Thế tử gào khóc vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị mang đi."
Lần đầu tiên Thời Thư cảm nhận được cái gọi là lạnh nửa trái tim, như thể bị mặt trời đập trúng vào huyệt Thái Dương: "Hắn sẽ chết sao?"
"Bệ hạ đã nói, mấy ngày này là sinh thần của Lương vương, không muốn thấy máu tanh, đợi sau sinh thần mới lấy mạng hắn."
Thời Thư nghe được nửa câu, đã điên cuồng lao ra ngoài: "Ta phải đi xem."
"Ngươi đừng đi nữa, đã là người do bệ hạ bắt, giờ chắc chắn không còn ở vương phủ."
Bùi Văn Khanh nhíu mày: "Nhưng chuyện này có một điểm khả nghi, bệ hạ không đưa hắn đến Minh Phượng Ti, cũng không giao cho Hình bộ hay Đại Lý Tự, mà lại đưa tới Ngự Sử Đài."
Thời Thư dừng bước, ôm lấy lồng ngực đang đập dữ dội: "Ngự Sử Đài?"
"Ngự Sử Đài, nghe phong thanh mà luận sự. Dưới có thể giám sát trăm quan, trên có thể hặc tấu tể tướng! Ngự Sử Đài quản tư pháp hình ngục, nhưng là quản việc bổ nhiệm, xử trí, thăng giáng, giấu lỗi của quan viên. Nhưng Tạ Vô Sí chỉ là một tham nghị trong phủ Thế tử, một chức quan nhỏ không đáng nhắc tới, tại sao lại bị hoàng đế giam vào nơi giám sát bá quan triều đình như Ngự Sử Đài!?"
Thời Thư hiểu được một phần: "Điều này có nghĩa là gì? Có thể hắn không thực sự bị xử tử?"
Bùi Văn Khanh gật gật chiếc cằm tái nhợt: "Hơn nữa, bệ hạ đã hạ lệnh nghiêm khắc, nói Tạ Vô Sí là yêu tăng gây họa cho quốc gia, vậy mà lại thu phục được lòng của một nhóm văn thần thanh lưu. Lần này e là sẽ có người dâng sớ tiến cử hắn. Vì vậy bệ hạ ra lệnh, phong tỏa nghiêm ngặt Ngự Sử Đài, không cho phép bất kỳ người ngoài nào tùy tiện ra vào."
Thời Thư không hiểu nổi cục diện trên triều, đứng ngây ra: "Vậy bây giờ chúng ta cũng không gặp được hắn?"
"Không gặp được, chỉ có thể chờ. Ta đoán..." Đồng tử đen lay động trong mắt Bùi Văn Khanh, "Ca ca ngươi không những không có chuyện, mà còn e là--"
"E là gì?"
"Bệ hạ là muốn bảo vệ hắn. Hắn dám đắc tội với Phong Lộc, ngươi biết trong triều có bao nhiêu người là phe của Phong Lộc không? Nếu bị đưa tới Minh Phượng Ti, Hình bộ, hay Đại Lý Tự, hắn đã sớm thây phơi cỏ dại rồi! Chỉ duy nhất Ngự Sử Đài, toàn là thanh lưu, hơn nữa còn có mối thù truyền kiếp với đám quan lại trong triều, khả năng bảo toàn tính mạng của hắn lớn hơn!"
Thời Thư suýt nữa trước mắt tối sầm lần nữa, dường như đã hiểu được ý đồ của Tạ Vô Sí khi ba ngày trước đột nhiên mua một căn nhà rồi còn ghi tên y vào đó.
"Tạ Vô Sí, ngươi phó thác hậu sự đó hả?! Ngươi không thể xảy ra chuyện, ngươi mà có chuyện thì ta cả đời sẽ không quên được ngươi. Chẳng lẽ ta phải ở trong sân viện này canh giữ ngươi cả đời sao? Tạ Vô Sí!"
Tâm trạng của Thời Thư vốn đã không tốt, giờ càng tệ hơn, ra sân múc một thùng nước lạnh rửa mặt liên tục, chà đến mức mặt mũi và mắt đỏ ửng cả lên.
Nhưng chưa được bao lâu, ngoài cửa xuất hiện một văn nhân dáo dác nhìn quanh, mặc một bộ y phục thanh đạm giản dị, tay cầm một chiếc quạt xếp nhẹ nhàng phe phẩy.
"Xin hỏi, Tạ Thời Thư có ở đây không? Có người nhờ ta mang một vật đến cho ngươi, nói là gửi tạm, lát nữa sẽ đến lấy lại."
Thời Thư đang rối bời, lập tức túm lấy tay người kia: "Là Tạ Vô Sí phải không?"
Người kia không trả lời, chỉ mỉm cười. Bùi Văn Khanh khẽ nhắc: "Hỏi ra thì là tội chết, trong lòng hiểu là được rồi."
Thời Thư không hỏi nữa, vào cửa mở hộp ra, bên trong là một tờ giấy mỏng.
Bùi Văn Khanh hỏi: "Ca ngươi gửi thư cho ngươi à?"
Thời Thư chỉ liếc một cái, lập tức nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, bật ra một tiếng: "Khốn thật..."
Là một hình vẽ, là một đồ án rắn nuốt đuôi tạo thành ánh hào quang mặt trời, chính là hình xăm dán trên phần da kín ở gốc đùi của Tạ Vô Sí. Khi tay chạm vào tờ giấy ấy, như dán vào một làn nhiệt độ ám muội, khiến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Thời Thư thần trí hỗn loạn, hồi lâu mới phản ứng lại được một câu.
Tạ Vô Sí, ngươi đừng có lên cơn nghiện trong Ngự Sử Đài nữa!
_____
[Tác giả]
Được rồi được rồi, anh Vô Sỉ đã xoay mình ngoạn mục, từ giờ trở đi, không ai được phép nói to tiếng với tiểu Thư Bao nữa!