Edit by meomeocute
Bầu trời xanh ngắt, gió nhẹ lướt qua.
Thời tiết quá oi bức, nửa tỉnh nửa mê.
Thời Thư nằm trên ghế đá, mắt khép hờ, quạt trong tay Tạ Vô Sí vỗ nhè nhẹ quanh người y, làn gió mát dịu dàng. Thời Thư nửa mê nửa tỉnh, không rõ bản thân có phải là người chậm hiểu hay không, hoặc có thể nói, y vốn chẳng thích nghĩ sâu về những chuyện khiến mình không vui.
Tạ Vô Sí chống một tay bên cạnh, giúp y quạt mát, đối xử với y thật tốt. Đêm qua Thời Thư ngủ không ngon, giờ lại ngủ thiếp đi, mơ một giấc mộng.
Bóng dáng của Tạ Vô Sí đung đưa dưới mí mắt, trong mộng cũng là hắn.
Lúc mơ mơ hồ hồ, trước mắt hiện lên hình vẽ kia, trong lòng Thời Thư thầm chửi một tiếng: "Mẹ kiếp!"
Rắn ngậm đuôi, vòng mặt trời, sắc bén lộ liễu.
"Đồ dở hơi này..."
Lại đến rồi, lại xuất hiện rồi.
Bất cứ lúc nào, chỉ cần sơ sẩy là lập tức theo vào mộng mị.
"Người tự ăn chính mình", những đường nét méo mó đính trên vòng sáng tròn, tỏa ra như ánh mặt trời, màu đen tượng trưng cho mê hoặc, còn con rắn ngậm đuôi lại hàm ý hủy diệt và tái sinh, tràn đầy cảm giác thần bí, giống hệt cảm nhận của y về Tạ Vô Sí - phát ra sự cám dỗ không thể kháng cự, vô độ mà sa đọa. Ban đầu Thời Thư cự tuyệt Tạ Vô Sí, sau đó lại càng lúc càng khó nói rõ, ngược lại không còn truy vấn hắn nhiều nữa, giống như hình xăm kia, tồn tại trong mối quan hệ vốn nên bình thường.
"Nhìn đi."
Thời Thư lắc đầu, trong mộng vô cùng chân thực.
"Không nhìn! Cút!"
Tạ Vô Sí trong mộng còn xa lạ và sắc bén hơn khi ở ngoài đời. Đôi mắt lạnh lùng, kiêu ngạo như đang nhìn chó khiến Thời Thư rất khó chịu.
Tạ Vô Sí luôn đối xử với y rất tốt, nhưng Thời Thư vẫn thường cảm thấy đó chỉ là một lớp vỏ giả dối, con người thật của Tạ Vô Sí là một kẻ tự luyến lạnh lùng, ích kỷ và ngạo mạn.
Thời Thư quan sát hắn trong mộng. Cùng là đàn ông, Tạ Vô Sí sở hữu những đặc điểm nam tính nổi bật hơn y rất nhiều, ngoài đời hắn có thể che giấu, nhưng trong mộng, sự sắc bén ấy lại vô cùng rõ ràng.
"Ta tưởng ngươi thích nhìn hình xăm của ta." Âm thanh như ma quỷ vang bên tai.
Giọng nói như dao kiếm, cạo qua ốc tai y, cọ xát vành tai y.
Thời Thư: "Khốn nạn! Ngươi còn mặt mũi mà nói à!"
"Đổi chỗ khác đi." Trong làn sương mù lờ mờ, một bóng người nửa sáng nửa tối, đường nét cằm u ám, không nhìn rõ mặt, nhưng giọng nói thì vô cùng rõ ràng, như ác ma lướt qua tim gan.
Thời Thư muốn thoát khỏi đám sương ấy, nhưng không chịu nổi cảm giác hoảng loạn trong lòng, cuộc săn đuổi của ác ma đã bắt đầu, mục đồng thuần lương làm sao có thể thoát khỏi cuộc chiến vô tội này. Thời Thư chạm vào hình xăm. Một thân thể cường tráng khỏe mạnh, cưỡi ngựa, săn bắn, chơi thể thao mạo hiểm, được bồi dưỡng trong gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu, niềm kiêu hãnh của kim tự tháp xã hội - hình xăm ấy gần như đại diện cho toàn bộ con người Tạ Vô Sí.
Thời Thư nhìn hình xăm kia, mọi điều từng thấy về Tạ Vô Sí đều như tụ lại ở đó. Phản ứng trong mộng là bản năng, nhưng cảm giác khi chạm vào hình xăm lại không chân thực, chỉ có một phần rất nhỏ mang theo nhiệt độ của con người.
"......"
"......"
Nụ hôn trên môi lại là thật, hơi nóng lan tràn, sớm đã lặp đi lặp lại vô số lần, Thời Thư vô thức th* d*c, Tạ Vô Sí cười khẽ bên tai y, dùng giọng nói trầm thấp, đầy từ tính, tràn ngập dụ dỗ và tình tứ, dỗ dành y.
Mỗi phản ứng của Thời Thư đều được hắn đáp lại, cổ vũ, khiêu khích bằng chất giọng trưởng thành đầy hấp dẫn của một người đàn ông.
Thời Thư lại chú ý đến hình xăm, bản thân con rắn đã mang ý nghĩa mê hoặc, mà Tạ Vô Sí thì là hiện thân của bóng tối, như một yêu quái hóa hình bên ngoài bức tường, đang tìm cách điều khiển và chi phối con người.
Những nét vẽ sắc sảo và đường viền của hình xăm như mang trình độ hội họa rất cao, từng nét bút sắc lạnh, rõ ràng trong tầm mắt Thời Thư, mỗi nét đều mang theo câu chuyện của riêng nó. Thời Thư càng tỉnh táo càng nhận ra đó là cố ý - Tạ Vô Sí cố tình để y nhìn thấy.
Tạ Vô Sí... ngươi là...
Kẻ lừa đảo?
Thời Thư túm lấy cổ áo hắn, siết chặt đến đau cả ngón tay, cố sức kéo hắn ra. Con người lại có thể có nhiều kỹ xảo như thế sao? Ví dụ như Tạ Vô Sí không ngừng thể hiện với y khả năng và sức hấp dẫn của mình với tình nhân.
Giọng nói của hắn, sức mạnh của hắn, cả cảm xúc mà hắn có thể mang lại - nếu mở cánh cửa cấm kỵ kia ra, nếm thử quả cấm, hắn có thể khiến Thời Thư, dù là một người đàn ông, cũng tận hưởng được giá trị mà hắn đem lại.
Tạ Vô Sí là cố ý.
Hắn cố ý quyến rũ để Thời Thư hoàn toàn say đắm hắn.
Nếu cứ như vậy mà tháo gỡ, sẽ thế nào đây? Có lẽ sớm muộn cũng sẽ tháo gỡ, Tạ Vô Sí nói cũng không sai: "Ta không phải hôn khiến ngươi rất sướng sao?"
Rồi, cứ như vậy mà tháo gỡ, có một cảm giác nhẹ dạ mất trí.
Nghĩ đến đây, Thời Thư liền thấy khó chịu như sắp nổ tung, là cảm giác bị phản bội vì bị giấu trong bóng tối, còn có, cảm giác hoang đường khi bị một người dụ dỗ.
Phía sau bình phong, Tạ Vô Sí ôm hắn giả l*m t*nh nhân, tránh được người bên ngoài đang tìm kiếm, kề sát bên tai hắn nói khẽ.
"Bị ca ca trêu chọc như vậy... vui không?"
"Hử? Có vui không?"
Cố ý nói những lời lẳng lơ tục tĩu, cố ý dùng những câu từ k*ch th*ch thần kinh người khác. Thời Thư cẩn thận quan sát Tạ Vô Sí, giọng nói của hắn rất dễ nghe, như đầu lưỡi khẽ chạm vào răng, phát âm lười nhác, thoạt nghe như có lúc mang theo nụ cười, lúc lại lạnh lẽo thấu xương. Nhưng Thời Thư cảm thấy hắn không có cảm xúc gì, lạnh lùng, độc đoán mới là bản chất thật sự của hắn.
Rõ ràng đối với mình có vẻ rất tốt... dáng vẻ đó khó mà kìm chế, không ngừng toả ra mùi giống đực đ*ng d*c, như đang vẫy cái đuôi hồ ly đực của mình. Thời Thư cảm thấy hắn rất nguy hiểm, Tạ Vô Sí là một cơn nghiện lớn, là một ngọn lửa, muốn thiêu cháy tất cả những ai lại gần hắn, không ai có thể toàn mạng rời khỏi.
"..." Một chút cũng không vui, nhàm chán chết đi được.
Hắn lại đổi thành giọng điệu khiến người khác phải run rẩy tai.
Trong ánh mắt Thời Thư, chỉ thấy mái tóc ẩm ướt như rong biển của Tạ Vô Sí rũ xuống, rơi lên cổ hắn. Trong mơ như đang chìm trong biển cả, người cá vung đuôi làm bọt nước bao lấy người, màng nước chạm màng nước, không gian và thời gian đều méo mó không còn lối thoát, như tầng mây va chạm, lửa và ngọn lửa dung hợp, vạn vật hoá thành ráng chiều rực rỡ, như muốn thiêu hắn cháy rụi, trở thành bọt nước trên đầu tim.
Nóng quá, là sự bức bối không yên của mùa hè.
Tại sao trong mơ lại là hắn...
Thế giới như vỡ òa thành chùm sáng trắng xoá.
Thời Thư tỉnh lại từ trên tấm ván gỗ hẹp, trước mắt là mặt đá, hắn hoảng hốt kêu lên một tiếng: "A!"
"Nóng chết mất... Bây giờ là canh mấy rồi?"
Trong đầu Thời Thư trắng xóa, lồng ngực phập phồng.
"Ngủ ngon rồi à?" Tạ Vô Sí vặn nắp bình nước, dùng một tay vén tóc, trong bộ áo xanh đi tới: "Tầm hai, ba giờ chiều."
"Ngươi sắc mặt không tốt, mơ thấy ác mộng sao?"
Thời Thư liếc hắn một cái, vẫn còn th* d*c, như đang ngẩn người.
Một lúc sau, Thời Thư mới ngẩng đầu ngược ánh nắng, làn da trắng trẻo, đồng tử màu nâu: "Tạ Vô Sí, rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi?"
Tạ Vô Sí như không ngờ hắn hỏi vậy, cụp mắt: "Hai mươi tư."
"Hai mươi tư? Hèn gì người ta nói ba mươi tuổi, quan tuần phủ mới hai mươi mấy chẳng có bao nhiêu uy lực."
Thời Thư tránh ánh mắt hắn rồi đứng dậy, kéo đôi chân nặng trịch đến bên giếng, múc nước mát đổ vào chậu gỗ, sau đó vùi mặt vào trong nước nín thở. Sau khi mùa hè đến, Thời Thư rất thích trò chơi này.
Luồng khí lạnh lập tức lan lên vành tai, như cá nhỏ chạm nhẹ vào đỉnh tai.
Trên mặt Thời Thư phủ một lớp màng nước, cho đến hôm nay vẫn cảm thấy, chỉ xét ở phương diện bạn bè, hắn không thể gọi là thật sự tán thưởng Tạ Vô Sí. Tuy trước kia, Thời Thư chưa từng nghĩ mình sẽ đặc biệt vô cảm với ai đó. Nhưng người này, lại rất quan trọng với hắn.
"Sao thế?" Tạ Vô Sí đưa mắt đen láy nhìn hắn.
Thời Thư nói: "Chỉ là cảm thấy, hình như ta vẫn chưa hiểu rõ ngươi lắm. Chợt nhớ ra, muốn hỏi một chút."
Tạ Vô Sí giọng chậm rãi: "Còn gì muốn hỏi nữa không? Ta đều có thể nói cho ngươi biết."
"Không có gì, đi thôi." Thời Thư lau trán, sải bước chạy đi.
Xuân gieo một hạt lúa, thu gặt vạn hạt thóc. Địa thế phủ Tiềm An bằng phẳng rộng rãi, lác đác có núi rừng đầm lạch, dòng sông róc rách chảy qua, dọc theo đường là ruộng lúa vàng óng.
Thời Thư dùng một tay giữ nón lá, đi dưới nắng gắt, trước mắt là cảnh dân chúng Tiềm An đang thu hoạch.
"Nóng quá nóng quá nóng..." Thời Thư đứng bên mương nước, dòng nước trong vắt, hắn liền đứng đó rửa chân.
Mười ngón chân trắng trẻo lấp lánh ánh nước, Tạ Vô Sí đứng dưới ánh nắng gay gắt nhìn một lát, rồi dời ánh mắt đi.
"Xong rồi, còn phải lên đường." Thời Thư nhảy lên khỏi mương, đảo mắt nhìn quanh tình hình trước mặt.
Giữa luống ruộng là người khom lưng cắt lúa bằng liềm, cắt xong một bó liền đưa cho người bên cạnh đặt lên bờ ruộng, mồ hôi đầm đìa. Mấy người đang gắng sức gặt lúa, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời, một đứa bé tầm mười mấy tuổi cũng đang giúp đỡ. Đứa trẻ có lẽ mệt vì ôm lúa, cứ quấn lấy mẹ đòi ăn đòi uống, liền bị mắng cho một trận.
"Đồ lười! Lười chết đi được! Một chút việc cũng không giúp được!"
Đứa bé đảo mắt, liền oa oa khóc lớn.
Thời Thư nhướn mày, bước tới xoa đầu nó: "Đại ca, sao vậy? Mẹ ta nói bận thế nào cũng không được mắng trẻ con."
Người đàn ông như cuống lên: "Không phải muốn mắng nó, nó giúp không nổi còn gây rối! Chúng ta hai hôm nay phải gặt xong hết đám ruộng, sắp có mưa lớn rồi!"
Thời Thư sững lại: "Cái gì? Nắng thế này sao lại có mưa lớn?"
"Các người không biết à?"
"Thời tiết 'song cướp' ở phủ Tiềm An, phải tranh thủ nắng gắt mà thu hoạch và phơi lúa cho xong. Một khi mưa xuống lúa bị ướt, phơi không khô sẽ mốc lên mầm! Một khi thối rữa thì cả năm sau chẳng còn gì mà ăn, chết đói đấy!"
"Thì ra là vậy..."
Trong lòng Thời Thư gợn lên một đợt sóng lặng: "Ta chỉ biết lúa phải thu, không ngờ ngay cả lúc thu hoạch cũng trắc trở như thế."
"Ở Tiềm An là vậy đó. Năm nào lúa vừa chín là có mưa lớn. Năm nào cũng phải tranh thủ."
Người đàn ông nói xong mấy câu lại cúi đầu tiếp tục gặt lúa, đứa trẻ cũng khóc òa chạy đi xa. Ánh mắt Thời Thư đảo một vòng, nhìn ra đồng toàn là người, ai nấy đều bị nắng thiêu đỏ lưng, mồ hôi lăn trên làn da đồng hun, không dám nghỉ ngơi chút nào.
Gió lặng thổi qua trong lòng Thời Thư: "Thật khổ."
Sau lưng, Tạ Vô Sí tiến lên, đứng sóng vai cùng hắn, tiện tay phe phẩy quạt về phía hắn, giọng bình thản.
"Bốn biển không có ruộng nhàn, nông phu vẫn chết đói."
"Ăn cơm nhờ trời, nông nghiệp gần như sống dựa vào điều kiện địa lý. Ngập nước thì nông dân không có cơm ăn. Trời hạn quá thì mầm chết khô cũng không có cơm ăn. Hễ có thiên tai là có nhân họa, sống trông vào thu hoạch của ruộng, tính mạng treo lơ lửng nơi đó."
Thời Thư vừa nghe, tay đơn chống nón lá cho vững.
Trong lòng bao lời ngổn ngang, dâng lên từng đợt sóng, nhưng không nói thành lời.
Hắn liếc nhìn Tạ Vô Sí, cúi đầu, một mình đi lên phía trước.
*
Buổi chiều toàn là đường đi, quan sát dân tình, đi thêm chừng nửa canh giờ, Thời Thư thấy phía trước có một người phụ nữ mặc đồ tang trắng toát.
Khoảng bốn năm mươi tuổi, ngồi trên bờ ruộng gặt lúa, chỉ là cứ gặt một chút lại khóc một tiếng, vô cùng đau lòng, nhưng tay không hề ngơi nghỉ.
Thời Thư và Tạ Vô Sí liếc nhau, chuẩn bị đến hỏi vì sao bà ấy khóc thì có mấy người phụ nữ từ bờ ruộng bên cạnh đi tới: "Đừng khóc nữa, A Cửu tẩu, tụi tôi giúp chị, lúa chắc chắn gặt xong trước khi mưa."
Người mặc tang phục hỏi: "Mấy người đã gặt xong ruộng nhà chưa?"
Người khác đáp: "Sắp xong rồi, mọi người giúp nhau một tay thì thu hoạch năm nay cũng ổn cả."
"Đúng đúng, ai cũng đến, giúp A Cửu tẩu gặt lúa, tối nay qua nhà cổ ăn cơm!"
Nghe đến đó, Thời Thư cười hì hì hỏi: "Chúng ta đi ngang giúp gặt lúa, tối nay cũng được ăn cơm chứ?"
Người kia sững người: "Được được, tất cả đều đến! Lúc bận thì giúp nhau, cùng vượt qua khó khăn."
Thời Thư nhìn sang Tạ Vô Sí, hắn gật đầu.
"Vậy ta xuống đây, gặt thế nào?"
"Giữ lấy gốc lúa rồi dùng liềm lia lên chéo một cái, rơm sẽ nằm trong tay. Sau đó đặt lên bờ ruộng, để người khác mang về sân, dùng chày đập lấy hạt, như vậy mới có được lúa."
Thời Thư: "Hiểu rồi!"
Thời Thư gặt được mấy bó, quay đầu lại, trong lòng chợt nghĩ đến điều gì.
Tạ Vô Sí đứng ở bờ ruộng, thần sắc như đang suy nghĩ gì đó, chậm rãi tháo giày lụa đen, nhìn xuống bùn lầy trong ruộng nước. Hắn tuy không mặc quan phục, nhưng cả người khoác lụa trắng thanh nhã, đoan trang, tự mang khí chất cao quý và kiêu ngạo, thoạt nhìn đã thấy cách biệt với loại lao động này.
Tạ Vô Sí cũng nhìn về phía Thời Thư.
Thời Thư: "Nhìn gì? Nếu ngươi không muốn làm bẩn quần áo, thì tìm chỗ râm mát mà ngồi đợi ta, nhanh thôi, ta giúp vị đại tỷ này."
"Cũng không hẳn vậy."
Tạ Vô Sí để giày và tay nải sang một bên rồi bước vào ruộng. Thời Thư vừa gặt vừa tán gẫu với người bên cạnh, chọc cho họ cười rộ, chợt nhớ đến Tạ Vô Sí, quay đầu nhìn thì thấy hắn đã cởi áo như bao người đàn ông khác, để lộ bờ vai rắn chắc và thân thể cường tráng, hoàn toàn không còn vẻ thanh nhã lúc trước, ánh nắng chiếu lên làn da hắn. Mái tóc cũng được buộc cao hơn bằng dây, mồ hôi nhỏ xuống từ cằm hắn.
Lặng lẽ gặt lúa, nhanh chóng mở rộng phạm vi rơm đã cắt.
"......"
Trong lòng Thời Thư giật mạnh một cái, chỉ với ánh mắt làm việc như vậy, Tạ Vô Sí thật sự không nên bị xem thường.
Tạ Vô Sí cảm nhận được ánh nhìn, ngẩng đầu: "Sao vậy?"
Thời Thư không đáp, cúi đầu nắm một bó lúa, hối hả gặt lấy.
Không thể thua Tạ Vô Sí!
Gặt lúa nước không hề dễ, cực kỳ mỏi lưng, vừa dừng là dễ lười. Thời Thư không trò chuyện nữa, cúi đầu chuyên tâm gặt từng bó một. Lưng bị nắng chiếu như lửa đốt, mồ hôi nhễ nhại.
"... Sao mà mệt thế này?" Khô miệng khát nước, miệng như có lửa đốt, áo sau lưng sớm đã thấm đẫm mồ hôi, rồi lại bị nắng hong khô, gặp gió vừa dính vừa nặng.
Choáng váng đầu óc, Thời Thư mấy lần muốn nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến đây là lương thực cả năm của người khác, phải gặt xong trước khi mưa. Huống chi người phụ nữ kia vừa mất chồng, trong nhà lại không có lao động, hắn càng cắn răng chịu đựng.
Không được nghỉ.
Trời nắng gắt, đến sáu bảy giờ vẫn khiến đầu người quay cuồng. Cuối cùng gặt xong bó lúa cuối cùng, Thời Thư ngã phịch xuống đám rơm, ngửa mặt nhìn trời.
Tốt rồi.
Đã đời.
A.
Lúc đầu cánh tay còn ngứa, y thỉnh thoảng đưa tay gãi, giờ thì đã tê dại. Trên cánh tay và cẳng chân có vô số vết xước dài do bị lưỡi lá sắc bén của lúa cắt vào, cả người tóc tai rối bù, mình đầy bùn đất, mắt đờ đẫn, sức lực cạn kiệt, ngã lăn giữa ruộng, nằm dang tay dang chân như hình chữ đại.
"Lại đây ăn cơm nhanh lên! Nhìn thấy khói bốc lên từ mái ngói phía trước không? Chính là nhà đó, đặt linh cữu, treo màn xanh vải trắng, vào cái sân ấy là được, hiểu chưa? Chúng ta về trước, còn phải phơi lúa."
Thời Thư: "Được, ta đi rửa ở sông một cái rồi tới."
Thật sự mệt rã rời, Thời Thư nằm đó không nhúc nhích nổi, nhặt một hạt lúa nhét vào miệng nhai một cái: "Mùi vị này..."
Vất vả đến thế mới thu được lúa, thật không dễ gì.
Thời Thư lim dim mắt, sắp ngủ thì bên tai vang lên giọng nói: "Tìm chỗ rửa sạch đi."
"Tạ Vô Sí."
Ống quần của Tạ Vô Sí được xắn lên đến đầu gối, mái tóc dài như thác nước buộc cao bằng một sợi dây, xõa xuống bờ vai, người đầy bụi và tàn lúa, một tay xách giày, tay kia cầm bộ áo thanh liêm lấm lem không ra hình thù gì, đang bước tới.
"Mệt lắm à?"
"Tạm ổn."
Thời Thư đứng dậy, nhấc chân ra khỏi bùn, xách giày và tay nải đi về phía trước: "Đi, tắm rửa xong còn ăn cơm."
Con đường nhỏ lúc chạng vạng, cầu đá còn hơi ấm, hai người một trước một sau. Trong làng mọi người đã tan làm, ai nấy đều trở về nhà.
Mặt trời tàn rơi xuống cuối con đường, làng xóm yên tĩnh.
Những vết đau lấm tấm trên da lan dần theo mỗi bước chân. Thời Thư vừa đi vừa hồi tưởng lại. Một buổi chiều lao động, thêm bộ dạng dơ bẩn hiện tại của y và Tạ Vô Sí, cảm giác lạ lẫm trong giấc mộng trưa kia dần tan biến.
Chỗ nước chảy xiết, khuất dưới cầu đá, Thời Thư nhảy xuống sông, vô số vết thương nhỏ lập tức đau buốt như nổ tung.
"Đau quá... Dân ở đây mỗi năm phải nộp bao nhiêu lương thực?"
"Trước đây là ba bảy, nộp ba phần mười cho triều đình, nhưng hơn mười năm trước đổi thành năm năm. Sau khi biên giới phương Bắc tăng cường quân bị, Tiềm An là châu lớn về lương thực phải cung cấp quân nhu."
Nghe đến đó, Thời Thư giật bắn người, ngẩng đầu: "Xì- Bao nhiêu cơ?"
"Năm năm chia."
"Ta thu được một trăm cân, phải nộp năm mươi cân? Tức là lương tám nghìn, nộp thuế bốn nghìn?"
Tạ Vô Sí ném áo xuống nước, cũng bước vào: "Phải."
"Pháp luật đâu?"
"Pháp luật chính là như vậy. Hào tộc địa phương chiếm hữu hàng vạn mẫu ruộng tốt, một hạt lương cũng không phải nộp, một đồng cũng không cần trả. Vì có một điều luật: ưu đãi sĩ phu. Một khi thường dân có được chức quan, không chỉ được miễn thuế, miễn lao dịch, triều đình còn phát tiền tháng cho bọn họ."
"Rất nhiều đại thần tham ô của triều đình, sau khi hồi hương thì dùng tiền của mua ruộng đất, trở thành đại địa chủ hàng đầu. Quốc khố Đại Cảnh trống rỗng, dân chúng bị vắt kiệt không ngừng, từ lâu đã có người nói gốc rễ thật sự nằm ở đám sĩ phu này."
Thời Thư đứng trong nước rửa sạch bùn đất: "Nực cười."
Trên cẳng chân trắng trẻo đầy vết máu.
Tạ Vô Sí nhìn bóng lưng y, hai người đứng bên đầm nước vắng, đều cởi áo giặt sạch.
Thời Thư chợt nghĩ đến điều gì, ngón tay đặt lên vai, cuối cùng vẫn ném áo vào nước.
Chớp mắt, cả tấm lưng trắng hẳn lộ ra, chi chít vết ửng đỏ do tàn lúa kích ứng.
Thời Thư chìm vào nước, cảm giác rõ ánh mắt phía sau, nhưng vờ như không thấy, rửa sạch mồ hôi dính nhớp, xách quần áo giũ sạch bùn.
"Lưng ngươi, đầy mồ hôi."
"Ta biết."
"Ta giúp ngươi lau."
Lúc đầu Thời Thư không phản ứng gì, đến khi nghe thấy tiếng nước lay động, một bàn tay nóng bỏng đặt lên lưng y.
Bắt đầu là nhẹ nhàng xoa vai, sau đó dọc theo sống lưng lõm xuống, nhẹ nhàng chạm tới thắt lưng.
Bên đầm nước cực kỳ yên tĩnh, Thời Thư nghe thấy tiếng th* d*c nặng nề phía sau.
Lúc đầu y còn khá bình thản, không nói gì, để mặc Tạ Vô Sí vuốt nhẹ vai mình, tự tay lấy bột xà phòng trong tay nải gội đầu.
Một lát sau, đến khi hơi nóng áp sát lưng, Tạ Vô Sí thở ngay bên tai y: "Thời Thư."
Một tay hắn xương khớp rõ ràng đặt lên cằm Thời Thư, y không né tránh, tay kia liền dán lại, đợi đến khi Thời Thư khẽ lắc đầu, tay mới nhẹ nhàng buông ra.
Thời Thư xác nhận rồi, quay đầu lại: "Huynh đệ, ngươi bị quỷ ám à?"
"Hửm?"
Hắn tuy đang nói chuyện, nhưng ánh mắt lại lưu luyến bên môi y. Lần đầu tiên Thời Thư nhìn kỹ hắn, ánh sáng trong mắt Tạ Vô Sí đã tối đi nhiều, nhìn y chăm chú, trên mặt hiện rõ vẻ tham lam và d*c v*ng chưa từng để lộ trước mặt người ngoài, thoáng hiện giữa hàng lông mày đen nhánh.
Tóc Thời Thư được nước rửa sạch, y vừa định bơi chơi một chút thì cổ tay đột nhiên bị kéo lại, chóp mũi chạm thẳng vào chóp mũi đối phương.
Hơi nóng phả vào mặt, môi lướt nhẹ qua một cái. Trước khi ngọn lửa như sắp bùng lên, Thời Thư nghiêng đầu tránh đi.
Nước trong đầm lạnh buốt, khác hẳn với hơi ấm lúc chạng vạng.
Tạ Vô Sí buông cổ tay, Thời Thư bơi ra xa: "Đủ rồi, gù gù gù\~ chơi với ngươi lâu vậy cũng chán rồi, không chơi nữa, gù gù gù\~ sau này không hôn nữa đâu, gù gù gù gù\~"
Giọng Tạ Vô Sí nghe có vẻ rất dịu dàng: "Sao thế? Có gì khiến ngươi không vui sao?"
Thời Thư: "Không có, chỉ là thấy là lạ."
Thời Thư dĩ nhiên không phải loại mặt dày tới mức có thể hỏi thẳng "Ngươi thích ta à?" hay "Ngươi muốn lên giường với ta à?", đã không thể hỏi được đáp án thì cũng chỉ có thể lấp lửng nói vậy thôi.
Không nghe thấy phản hồi, y quay đầu lại, trong rừng trúc tối tăm dưới ánh chiều tà, sắc mặt Tạ Vô Sí lại sa sầm, mí mắt cụp xuống, một tầng tối đọng dưới chân mày, vẻ mặt lạnh lùng gần như băng giá.
Thời Thư nhìn hắn, ánh mắt chạm nhau, Tạ Vô Sí quay mặt đi, kéo áo lên bờ.
Thời Thư đột nhiên cũng bốc hỏa, đập mạnh một cái lên mặt nước, mắng một câu th* t*c rồi mặc áo quần.
Một trước một sau, khoảng cách còn xa hơn cả trời với đất.
Trong sân nhà đang lo việc tang, không ngờ đây cũng là một ổ phân chó. Vốn là nhà chẳng mấy dư dả, chỉ bày bốn năm bàn mời hàng xóm trong làng, lại chẳng ngờ đột nhiên có một nhóm người khác kéo tới.
Họ cầm đuốc, sau một quản gia là một đám gia nhân tráng kiện, trong tay còn cầm xích sắt xích hai con chó sói, bước thẳng vào nhà.
"Chuyện bán ruộng, ngươi nghĩ xong chưa?"
"Trời cao ơi!"
Chị dâu A Cửu vừa thấy đám người này liền trợn trắng mắt, ôm lấy quan tài rồi đập đầu lên đó, máu chảy đầm đìa.
"Ta đã nói rồi! Trò khổ nhục kế của ngươi vô dụng! Chồng ngươi năm kia gặp hạn hán, chính tay ký tên vào giấy bán một nửa ruộng ở Đại Hà Loan! Nếu năm ngoái không trả nổi, nửa phần còn lại cũng thuộc về lão gia nhà ta! Ngươi nói xem, giấy tờ có phải viết như vậy không!"
Dân làng nhao nhao: "Năm kia hạn hán, năm ngoái lụt lội, thu hoạch chỉ bằng một nửa mọi năm, sao mà trả nổi! Quản gia Trần, ngươi định ép chết người sao?"
"Bớt lắm mồm! Đã bảo đừng đụng vào mảnh ruộng đó, hôm nay ngươi còn dám gặt lúa! Ngươi đang xâm chiếm tài sản của lão gia nhà ta!"
Chị dâu A Cửu chưa chết, gào lên một hơi: "Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!"
Bà cầm dao xông tới, quản gia Trần chẳng những không tránh mà còn thả con chó sói ra: "Chồng ngươi cũng bị chính con chó này cắn chết, sao? Ngươi cũng muốn chết hả?"
"A a a a a a a a!!"
Chị dâu A Cửu gào lên một tiếng thê thảm, bị mấy người phụ nữ giữ lại, ôm vào lòng.
"Còn ai nữa? Một lũ dân đen các ngươi!!" Quản gia siết chặt dây xích, con chó sói nhe nanh, trông cực kỳ đáng sợ.
Khi Thời Thư đi vào giữa đám người, Tạ Vô Sí đã như một cơn gió đứng chắn ở phía trước. Sân nhà bày linh đường trông u ám đáng sợ, nhưng Tạ Vô Sí đứng chắn giữa chị dâu A Cửu và mấy người dân, sắc mặt càng lạnh hơn.
Thời Thư cảm nhận rõ, hắn vẫn chưa nuốt trôi cơn giận bên bờ đá lúc nãy.
"Ngươi là ai?! Dám ra mặt chuyện này!" Quản gia Trần hét to.
Tạ Vô Sí: "Tên của ta, ngươi cũng xứng biết sao?"
"Ngươi!"
Tạ Vô Sí: "Cút về, bảo lão gia nhà ngươi ra đây mà nói chuyện!"
_____
[Tác giả]
Xóa 3000 chữ trong 9000 chữ, buồn cười thật.
Đặt tiêu đề hơi "black humor", tỉnh dậy sẽ xóa.
Chương này viết mệt quá, tỉnh dậy xem chỗ nào cần sửa.
À mà các bảo bối đừng lo lắng, hai người họ chia tay không phải vì những yếu tố này đâu. Tôi còn thấy việc cả hai để lộ bộ mặt thật rồi cãi nhau là chuyện tốt. Việc chia tay sẽ diễn ra trong một tình tiết lớn ở phía sau, vì một số vấn đề về tam quan (quan niệm về thế giới, giá trị và cuộc sống) không thể dung hòa. Mọi người đừng lo lắng nhé, đừng lo lắng.