Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 61

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

 

(bổ sung 2500 chữ) (sửa đoạn cuối)

 

“…………”

 

Thời Thư trợn tròn mắt: “Ngươi không ghê tởm sao?”

 

Nói xong, cậu đặt bát xuống: “Ta không muốn ăn nữa, ngươi tự ăn đi.”

 

Thời Thư thật sự không nuốt nổi, cứ cảm thấy miệng nghẹn ứ thứ gì đó, còn khó chịu hơn cả mùi tanh của cá. Cho đến khi ăn xong và bưng đồ xuống lầu, đám người này vẫn đang đánh bài, nhưng người ăn trưa thì đã biến mất, chỉ còn Lai Phúc gặm thêm một miếng bánh bao.

 

Thời Thư hỏi: “Người muốn ăn cơm trưa ban nãy đi rồi à?”

 

Người trạm dịch nói: “Đi rồi, ăn xong là đi ngay, hình như đang vội vã lên đường.”

 

Thời Thư hoài nghi lên lầu tìm Tạ Vô Sí, cơn sốt của hắn chưa lui, rõ ràng có dấu hiệu muốn ngủ: “Hôm nay ta ra ngoài mua đồ gặp một người, kỳ lạ lắm.”

 

Tạ Vô Sí một tay buông thõng bên giường: “Kỳ lạ chỗ nào?”

 

Thời Thư: “Đứng trước bia đá phủ Thư Khang lẩm bẩm, hình như chuẩn bị tìm ngươi, nhưng bây giờ tình cảnh của ngươi đặc biệt, cũng không biết là fan cuồng hay gì, nói không chừng sẽ có phiền phức, nên ta không nói cho hắn biết.”

 

Khi được hỏi thêm, Thời Thư kể chi tiết, Tạ Vô Sí hơi nhếch mày, vẻ mặt trầm tư: “Được.”

 

“Có cần tìm hắn quay lại không?”

 

Ánh mắt Tạ Vô Sí tựa như có mây mù, nói: “Không cần, người Đông Đô biết ta bị đày đến Thái Âm phủ, nếu hắn muốn tìm ta, sớm muộn gì cũng gặp được. Ta có linh cảm, có lẽ là không lâu nữa đâu.”

 

Thời Thư không để ý lắm: “Được rồi, từ khi nổi danh, người muốn gặp ngươi để bàn luận nhiều không kể xiết, dù sao nói chuyện với người thông minh có thể học hỏi được nhiều điều hữu ích hơn, không gặp thì thôi.”

 

Thấy không có việc gì, Thời Thư nói: “Vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi, xem chiều nay cơn sốt có giảm không, Tạ Vô Sí, ngươi có thể cố gắng một chút không? Khỏe lại đi.”

 

“Ta thử xem sao.”

 

Tạ Vô Sí nằm ngủ, Thời Thư xuống lầu, đến chuồng ngựa xem con Lai Tài nhấm nháp đậu và cỏ, còn xem bọn họ đánh bài một lúc. Buổi tối khi vào phòng, hắn đang ngủ say. Tắt đèn, cùng chăn gối, Thời Thư vừa vén chăn trèo lên giường, Tạ Vô Sí như sống lại, vươn tay nắm lấy tay cậu.

 

“Ca, ngươi làm ta giật mình!”

 

Lại bắt đầu nữa rồi! Thời Thư và hắn ngầm so đo, sau một trận vật lộn sống chết, áo bị kéo mở, dán chặt vào áo hắn, bị ép quấn lấy cơ thể đàn ông một cách khít khao, hơi nóng da thịt đan xen truyền qua, hai chân cũng bị đè chặt vào nệm giường.

 

“……”

 

Thời Thư nhìn trần giường, thở hổn hển.
“Tạ Vô Sí, ngươi thật sự bị sốt sao? Cả người cứ như có sức không dùng hết.”

 

Giọng Tạ Vô Sí khàn khàn: “Ta thích.”

 

Thời Thư: “Hiểu là ngươi ốm tâm lý yếu đuối, nhưng ta nghi ngờ ngươi có phải mắc tật xấu gì do bạn trai cũ nuông chiều mà ra không? Đêm nào cũng bắt ngươi ôm ngủ, cha mẹ ruột cũng không thể như vậy.”

 

Hơi thở của Tạ Vô Sí ở bên tai cậu: “Không có.”

 

“Ngươi muốn ôm mấy ngày? Ôm nữa là ta xuống lầu tìm Hứa Nhị Lang ngủ đấy.”

 

Lời vừa dứt, cổ tay Thời Thư đang bị nắm chặt lại siết mạnh hơn: “Ngươi sẽ không đi đâu, hắn không tốt bằng ta.”

 

Thời Thư: “…Tạ Vô Sí.”

 

Một người đàn ông cao một mét chín cứ nhất quyết đòi ôm ngươi ngủ trần là cảm giác gì chứ. Đặc biệt là giới tính của đối phương còn không bình thường. Thời Thư thấy da đầu tê dại, vai tựa vào ngực hắn, trong lòng không hiểu sao lại chửi thầm một câu, chết tiệt, tập luyện kiểu gì mà cơ ngực to thế.

 

Là kiểu cởi áo quay video bên dưới sẽ có rất nhiều bình luận: muốn l**m ca ca. Kiểu vậy đó.

 

Thời Thư chống tay lên trán, cứ thế nằm trong vòng tay hắn, ngoài cửa sổ là tiếng mưa rào xối xả, gột rửa đi cái lạnh của cuối thu.

 

Đôi khi thực sự không thể nghĩ được bước tiếp theo của cuộc đời sẽ là gì, ví dụ như hơn nửa năm trước, cậu có lẽ cũng không thể ngờ sẽ không mảnh vải che thân mà ôm một người đàn ông ở thời cổ đại.

 

Con người quả nhiên là sẽ thay đổi. Thời Thư vô định nghĩ đến bố mẹ, lúc đầu luôn thấy rất xót xa, bây giờ nghĩ lại, dù ở đâu, mình sống vui vẻ, dũng cảm lạc quan, cũng coi như một sự an ủi cho họ rồi.

 

d** tai Thời Thư có một trận ẩm ướt, hơi thở của Tạ Vô Sí phả vào d** tai hóa thành sương mù, lòng bàn tay chạm vào trán Tạ Vô Sí, nóng rẫy. Có lẽ là không thoải mái, hắn cứ rúc vào cổ Thời Thư, dựa vào việc ôm chặt cậu để giảm bớt sự khó chịu.

 

“Tạ Vô Sí.”

 

“Ngươi lại là con của ai, đáng thương vậy chứ.”

 

Thời Thư lẩm bẩm xong vừa quay mặt đi, Tạ Vô Sí trong cơn hôn mê cảm nhận được động tĩnh, cúi người hôn môi Thời Thư, tự nhiên và thành thục áp môi hôn mấy cái, sau đó môi lưỡi dính chặt biến thành nụ hôn sâu.

 

“………………”

 

Tạ Vô Sí chắc chắn có bạn trai cũ, quá quen rồi.

 

Luôn không chịu nói lung tung, chẳng lẽ là vì ở thế giới hiện đại vẫn còn người đang đợi ư? Cho nên mới muốn làm bạn tình?

 

Mẹ kiếp, bọn gay các ngươi quả nhiên chơi bời thật.

 

Hai tay Thời Thư dần bị một bàn tay lớn kẹp chặt, khóa ra sau lưng, Tạ Vô Sí mỗi lần hôn người thì hoặc là bóp cổ hoặc là bẻ quặt hai tay ra sau lưng, với một tư thế kiểm soát toàn cục, ung dung tận hưởng con mồi.

 

Thời Thư chóng mặt hoa mắt, bị hắn hôn từng cái một lên môi, tay bị giữ chặt ra sau lưng, một tay khác của Tạ Vô Sí véo cằm cậu, hôn một cái rồi ngừng lại, rồi lại hôn xuống, không còn h*m m**n và khát khao như trước, mà là một cảm giác quyến luyến khó tả đối với Thời Thư.

 

Đầu Thời Thư vẫn rất tỉnh táo, Tạ Vô Sí hôn vài hơi rồi, dần dần như một sự dạo đầu, chuyển thành nụ hôn sâu bằng miệng lưỡi, vì có một sự thân mật khó tả, khiến da đầu hơi tê dại.

 

Thời Thư tự mình cảm nhận được, mình đã bị luộc như ếch trong nước ấm rồi.

 

Xong rồi, đời này thật sự cứ thế này rồi.
Hôn đi, hôn chết ta đi.

 

Không xứng với bất cứ ai.

 

Thời Thư quay đầu đi, nhìn hắn, dưới đạo đức hỏi một câu xác nhận: “Tạ Vô Sí, ngươi bây giờ độc thân, không có đối tượng yêu đương nào đúng không?”

 

Tạ Vô Sí: “Không có.”

 

“……”

 

Sao lại cảm thấy không tin lắm nhỉ? Con công này.

 

Thời Thư: “Nếu ngươi có đối tượng mà còn làm trò này với ta, ngươi bị sét đánh cho chết đi.”

 

Tạ Vô Sí khẽ cười: “Được, lại đây, kiểm tra ta đi.”

 

Nói xong hắn lại ngậm lấy môi Thời Thư, hôn một cái. Có lẽ vì hắn bị sốt, nhiệt độ cơ thể cao hơn nhiều, ma sát lên môi Thời Thư, hé môi ẩm ướt l**m vào lưỡi, k*ch th*ch một trận choáng váng lan tỏa, quấn quýt qua lại.

 

Lý trí của Thời Thư vẫn đang suy nghĩ. Trước đây, bình thường hôn Tạ Vô Sí một cái là như được tiêm adrenaline mà vọt đi ngay, nhưng có lẽ bây giờ cả hai đều nằm trên giường, đúng lúc ngủ, ngoài ra không có việc gì khác để làm, cứ thế hôn nhau một cách khó hiểu, thời gian còn lâu hơn trước.

 

Thời Thư nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy quyến rũ trước mắt.

 

Vẫn còn nhớ mấy tháng trước đã nghiêm túc tuyên bố với Tạ Vô Sí là đừng làm bậy, bây giờ thì như bị chó ăn mất rồi, nghĩ đến đây lại cảm thấy đời này xong đời rồi.

 

Thời Thư thẫn thờ, nói: “Dừng lại.”

 

Rồi, mặt cậu được v**t v*, chà nhẹ vào sống mũi: “Ngoan.”

 

Ngoan cái gì mà ngoan? Nói chuyện với thằng đàn ông nào như thế hả.

 

Thời Thư vừa định vùng vẫy thoát ra thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, sau khi bọn sai dịch và thái giám đánh bài xong, lũ lượt chuẩn bị đi ngủ, ván gỗ bị chân giẫm kêu kẽo kẹt, có mấy tiếng động xuất hiện ngay trước cửa.

 

“Tạ đại nhân và đệ đệ, ngủ sớm rồi sao?”

 

“Ngủ rồi, xem ngày mai phong hàn của hắn có đỡ không, Lý công công nói, ngày mai phải tiếp tục lên đường, nếu không sẽ bị dùng gậy hầu hạ.”

 

“Xem sao.”

 

“……”

 

Tội phạm để tiện giám sát hành tung, cửa phòng của họ không được đóng, rõ ràng cảm nhận được bước chân dừng lại ngoài cửa, xác nhận phạm nhân vẫn còn trong phòng.

 

Đêm tối mịt mùng, sai dịch mò mẫm trong bóng tối không mang ô, chỉ có thể nhìn thấy khối phồng lên trong chăn, dưới giường đặt hai đôi giày, cửa sổ đóng chặt, người hình như đang say ngủ.

 

Thời Thư thấy sống lưng lạnh toát, đầu óc đang vận hành với tốc độ cao, không ngờ Tạ Vô Sí lại không có ý định kiềm chế, ngậm lấy môi cậu mà l**m vào, hơn nữa dường như còn hưng phấn hơn, miệng bị k*ch th*ch trở nên ẩm ướt và nóng bỏng, dính chặt vào nhau, là sự cuồng nhiệt hoàn toàn khác biệt so với bên ngoài cửa, phát ra tiếng l**m láp ẩm ướt của sự trao đổi nước bọt.

 

“………………”

 

Thời Thư thấy sống lưng lạnh toát, da đầu căng chặt, nghĩ thầm Tạ Vô Sí ngươi lại sướng rồi sao? Hai người bị lầm là anh em ruột lại làm cái chuyện bẩn thỉu này trong chăn.

 

Ngươi càng b**n th** lại càng hưng phấn.

 

Thời Thư cẩn thận lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, lát sau, bước chân rời đi.

 

Thời Thư thở phào nhẹ nhõm, và Tạ Vô Sí tách môi ra, sợi tơ bạc lấp lánh, hơi thở nóng bỏng sau cơn sốt tràn ngập, hàng lông mày đen nhánh hơi nhếch lên, mặt mày sảng khoái.

 

Thời Thư nhìn hắn, nghĩ ngợi hồi lâu, chỉ nói một câu: “Ca ruột, ngươi thật là đỉnh.”

 

Không lâu sau, Tạ Vô Sí cuối cùng cũng ôm cậu chìm vào giấc ngủ, hàng mi rủ xuống hờ hững phủ bóng, sống mũi thẳng tắp. Thời Thư cảm nhận được bắp chân thẳng tắp gác lên đùi mình, khẽ cắn răng, nhẹ nhàng nâng cằm hắn, để Tạ Vô Sí giữ một tư thế thoải mái, chìm vào giấc ngủ.

 

Sự ăn ý không cần lời nói.

 

Cậu và Tạ Vô Sí làm sao có thể chia lìa, dù mối quan hệ hiện tại thật sự rất khó hiểu.

 

Tạ Vô Sí đã đỡ sốt một chút, nhưng tinh thần vẫn không tốt lắm, khi đi đường vẫn đi lúc dừng lúc nghỉ. Đến ngày thứ ba, cơn sốt mới hoàn toàn khỏi.

 

Thời Thư chưa từng đi bộ lâu như vậy, vốn dĩ có thể cưỡi ngựa, nhưng cậu vẫn kiên trì đi bộ cùng đoàn người này, vì lý do đó, mối quan hệ với mọi người đều rất tốt.

 

Có vài lần cậu thật sự đi không nổi nữa, nhưng đường dài và việc chạy bộ rèn luyện thể thao cũng tương tự, chỉ cần kiên trì, vượt qua giới hạn thể lực để thử thách ý chí, mới khiến bản thân hài lòng.

 

Tuy nhiên, thể lực của Thời Thư rất tốt, có lẽ phần lớn sức lực đều dồn vào việc móc tổ chim, trèo cây, chạy đông chạy tây trên đường, đôi khi mệt như chó hoàn toàn là do tự mình chuốc lấy, cả đoàn người đều không khỏi nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

 

“Tạ đại nhân, đệ đệ của ngài…”

 

“Khó nói lắm…”

 

Thường khi nói những lời này, Thời Thư có thể vừa vồ vập như cuồng phong lên một ngọn đồi, đang ngắm nhìn phong cảnh xa xa.

 

“Có phải lệnh đệ quên mất đây là lưu đày không?”

 

Thái giám bóng gió: “Bệ hạ sai ngài đi lần này là muốn rèn luyện tâm trí và thể chất của đại nhân, để đại nhân tự kiểm điểm sai lầm của tân chính, lệnh đệ có phải hơi khinh suất không?”

 

Ánh mắt Tạ Vô Sí hội tụ, thấy Thời Thư chạy từ đỉnh núi xuống, miệng ngậm một cọng lau sậy, tay cầm một cọng đưa cho hắn: “Hai ta mỗi người một cái.”

 

Tạ Vô Sí xòe tay đón lấy, mỗi ngày nhận những chiến lợi phẩm lặt vặt do Thời Thư thỉnh thoảng mang về, đôi khi là hoa lau, lá cây khô, một sợi lông chim, hoặc có thể là một quả trứng chim bồ câu.

 

Hứa Nhị Lang cũng nhận được một đống quà lưu niệm: “Khoảng cách giữa hai huynh đệ các ngươi thật sự là một trời một vực.” Một người thì cảm xúc khó lường, xa cách thờ ơ, một người thì nụ cười rạng rỡ trông chẳng có tí tâm cơ nào.

 

Tạ Vô Sí chỉ nói.

 

“Cứ để cậu chơi.”

 

Mây trôi nước chảy, vật đổi sao dời.
Thời tiết ngày càng lạnh, càng gần biên cương phía Bắc, địa hình địa mạo từ lúc đầu cây xanh rợp bóng, ruộng đồng xanh mướt đã thay đổi thành những sườn đồi và đất vàng thưa thớt cỏ cây, cây cối rụng lá tiêu điều, cát bụi bị gió cuốn lên, bầu trời chuyển sang màu vàng nhạt u ám.

 

Ngày hôm đó, trên sườn núi trọc lóc, Thời Thư đang nhìn chằm chằm vào những hàng xe ngựa đi dưới chân núi, vô thức, một bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống hàng mi, cậu dụi mắt, một cảm giác lạnh buốt.

 

Thời Thư đột ngột chạy như điên: “Thấy không, tuyết rơi rồi! Tuyết lại rơi rồi!”
Từ Đông Đô đi đến Thái Âm phủ, từ cuối thu, lại đi đến mùa đông.

 

Những bông tuyết lớn từng mảng từng mảng rơi xuống, nhanh chóng bám đầy tóc Tạ Vô Sí: “Đây không phải trận tuyết đầu tiên.”

 

Thời Thư: “Có phải sắp tết rồi không?!”
Hứa Nhị Lang cảm thán: “Đúng vậy, lại sắp tết rồi.”

 

Thời Thư: “Ngày tết có thể không đi đường không?”

 

“Ai ngày tết còn đi đường? Ngay cả tù nhân, lễ tết cũng phải nghỉ ngơi. Độc ở xứ người, chúng ta cũng phải ăn tết chứ.”

 

Mấy sai dịch nhao nhao cười: “Không biết ở nhà thế nào rồi.”

 

“Năm nay ta không ở nhà, mẹ ta phải một mình sắm đồ tết, lưng bà lại không tốt.”

 

“Ôi…”

 

Đi trên tuyết, vừa đi vừa nói chuyện, không lâu sau tuyết rơi càng lúc càng dày, đi thêm nửa canh giờ, mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng. Gió bấc cuốn theo bông tuyết, sắc như lưỡi dao cứa thẳng vào mặt, Thời Thư quay mặt tránh gió, đến bên cạnh Tạ Vô Sí lau tuyết trên mặt hắn: “Thời tiết ngày càng lạnh, ngươi thế nào rồi?”

 

Hai tháng.

 

Tạ Vô Sí trên người phủ đầy bụi cát và tuyết, bám vào hàng mi đen nhánh, sắc mặt kém hơn nhiều so với khi ở Đông Đô, đôi mắt dường như càng thêm u ám, “Ào ào”, xích sắt ở mắt cá chân kéo lê trên nền tuyết cát, trông như một tù nhân, lại như một thần quỷ.

 

Đồng tử của hắn phản chiếu bầu trời u ám, và cả cảnh gió cát ngập trời, cỏ dại mọc um tùm, biên cương lạnh lẽo hoang vắng, hắn hứng thú quan sát. Lông mày và ánh mắt trầm tư, nghe Thời Thư nói mới hoàn hồn, nhìn về phía cậu.

 

Mắt Tạ Vô Sí luôn rất lạnh, đôi khi có lẽ phải từ từ, mới nhận ra những nhiệt độ khác nhau.

 

Tạ Vô Sí: “Ta rất tốt.”

 

Thời Thư trong lòng chợt dâng lên một nỗi rùng mình, luôn cảm thấy trạng thái tinh thần của hắn đáng lo ngại.

 

Nếu Tạ Vô Sí thường xuyên than vãn, ngày nào cũng thở dài thì cũng giống người, nhưng hắn lại không hề nói một lời, suốt ba ngàn dặm, ngay cả Thời Thư còn có lúc kêu khổ kêu mệt, Tạ Vô Sí mang gông xiềng gánh nặng mà đi, nhưng không hề nói một chữ khổ.

 

Đám thái giám ngày nào cũng viết nhật ký quan sát Tạ Vô Sí, cũng không viết ra được.

 

“Thật đáng sợ.”

 

Hắn không hề biểu lộ cảm xúc nào, tuyệt đối không trút giận lên người khác.

 

Thời Thư về mặt này quả thật rất khâm phục hắn, đúng là một người đàn ông.

 

Thời Thư chuẩn bị nói chuyện, phía sau, vang lên tiếng ngựa hí dứt khoát. Âm thanh phóng khoáng bất kham này, hoàn toàn khác với tiếng ngựa của những công tử ăn chơi trên đường phố Đông Đô phồn hoa, theo gió tuyết, bị gió mạnh thổi tới.

 

Thời Thư quay mặt lại, mấy con ngựa cao lớn đi đầu, trên lưng là các quan võ vung roi, phía sau là từng hàng phu dịch đẩy xe, khom lưng, khó nhọc lê bước trong tuyết, trên xe chất đầy lương thảo đã được gói ghém cẩn thận, có đến gần trăm người, bánh xe phát ra tiếng kêu quá tải.

 

Thời Thư ngạc nhiên: “Đây đã là cảnh tượng biên ải rồi!”

 

Cậu lần đầu tiên nhìn thấy tướng sĩ biên ải, và cảnh tượng cát vàng ngập trời này. Khác với sự phồn hoa của thành Đông Đô, đây là sự lạnh lùng và sát khí tuyệt đối.

 

Trong tuyết bay lả tả, đám người này nối tiếp nhau như kiến, chậm rãi tiến về phía trước, phía trước thì vang vọng động tĩnh.

 

“Ai cho ngươi dừng lại! Đứng dậy!!”

 

“Tiền tuyến sông Nam Trà đang đợi lương thảo, hôm nay không được nghỉ ngơi, nếu trì hoãn sẽ xử theo quân pháp! Lấy mạng chó của các ngươi!”

 

“Cho ngươi đi! Không được nghỉ! Chát——”

 

Một roi quất vào lưng một thanh niên, da thịt bật máu. Thời Thư kinh hoàng khi bị Hứa Nhị Lang huých vào cánh tay: “Ca ngươi bị đày đến Thái Âm phủ, chính là để làm những việc này.”

 

“Cái gì?”

 

“Hoặc là vận chuyển lương thảo, hoặc là xây tường thành, dọn dẹp thi thể ở chiến trường tiền tuyến, dựng lều trại, hoặc là quản lý quân mã lương thảo quân nhu ở hậu cần, những việc này đều do giám sát của Thái Âm phủ sắp xếp. Cho nhiều tiền thì việc sẽ nhẹ nhàng.”

 

Thái giám phía sau ho khan một tiếng: “Khụ khụ khụ!”

 

Hứa Nhị Lang: “Xem ra khó rồi.”

 

Thời Thư: “Đây chẳng phải còn khổ hơn cả lưu đày sao?”

 

Hứa Nhị Lang: “Ngươi nghĩ sao, sau khi bị lưu đày, có mấy ai còn sống sót. Tất cả đều chết ở biên quan và cùng tướng sĩ lấp đầy hố.”

 

Thời Thư cảm thấy lạnh đến cực điểm: “Lạnh quá.”

 

Thời Thư không kìm được hỏi thêm: “Họ đều là tội phạm sao?”

 

Hứa Nhị Lang nói: “Không hẳn, đông người như vậy, hẳn phần lớn là ‘cừu phu’.”

 

Thời Thư: “‘Cừu phu’?”

 

Ánh mắt Tạ Vô Sí dịch chuyển, thay thế Hứa Nhị Lang đang trả lời không rõ ràng, nói chính xác hơn: “Gần giống ‘bắc lai nô’.”

 

“Hai mươi năm trước thời Ai Tông, Đại Cảnh bị thiết kỵ Đại Mẫn liên tiếp chiếm mất ba lộ sáu châu, lần lượt là Vĩnh An phủ, Thùy Đà phủ và nơi hưng thịnh của Long Hưng là Đại Thịnh phủ. Ba nơi này có hàng triệu dân Đại Cảnh dưới vó sắt bị buộc trở thành nô lệ của dị tộc. Trong đó không ít người không muốn làm nô bộc cho dị tộc, liền từ vùng bị chiếm vượt sông trốn sang Thái Âm phủ và Trường Bình phủ, sung vào quân hộ hoặc nô dịch. Quân hộ sung quân được gọi là ‘cừu quân’, ý nghĩa là cùng chung kẻ thù, báo thù rửa hận, còn những người không tham gia quân đội thì là ‘cừu phu’, nam làm nô nữ làm tì, phục vụ cho quân đội biên cương, đợi ngày thu phục cố thổ.”

 

Thời Thư đồng tử co rút: “Thì ra là vậy…”

 

“Đừng đánh giá thấp khát vọng về nhà của một người.”

 

Thời Thư nhìn những người trước mắt, quả nhiên, vì không còn đường lui, vẻ mặt những phu dịch này cũng không có nhiều lời oán than, đẩy xe lương thực đi trong gió tuyết. Thời Thư nhìn kỹ hơn, mùa đông lạnh lẽo, tay chân những người này đều nứt nẻ vết thương, mặt mày thì mọc đầy cước, miệng thở ra từng luồng khí lạnh.

 

“Chẳng trách thơ biên ải đều viết về gian khổ hoang tàn, ai mà không khổ chứ?”
Cảm thấy tướng mạo những người ở đây đều kiên nghị hơn.

 

Thời Thư thở ra một luồng khí lạnh, giấu bàn tay sắp cứng đờ vào trong tay áo, lạnh chịu không nổi: “Đi thôi đi thôi, tuyết rơi dày rồi, đến quán trọ sớm mà nghỉ ngơi.”

 

Vừa đến quán trọ liền tháo gông xiềng, cùm sắt cũng được mở. Thời tiết cực kỳ lạnh, Thời Thư buộc Lai Tài vào chuồng ngựa, khi quay lại thì một đám người đang tranh giành nước nóng ở chỗ lính trạm, bước chân vội vã, chen lấn xô đẩy, mấy thái giám còn đỏ mặt với nhau.

 

Hứa Nhị Lang cười nói: “Bọn thái giám này muốn rửa mông, nếu không người sẽ có mùi, ngươi biết không, bọn họ thiến không sạch sẽ nên thường xuyên bị rò rỉ nước tiểu, vì vậy phải tranh nước nóng để tắm hàng ngày.”

 

“Thật sao.”

 

“Đương nhiên rồi, ta cái gì cũng biết.”

 

Thời Thư nhìn một lúc, đi đến bên cạnh Tạ Vô Sí.

 

Hắn đứng ngay ngắn ở đó, đang nhìn tuyết mùa đông trong sân, vẻ mặt trầm tư, dù hai tháng nay thỉnh thoảng không có mấy quyền làm người, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, tư thế cực kỳ cao.

 

Thời Thư kéo hắn, đi vào căn phòng trống, vén tay áo Tạ Vô Sí lên: “Nhanh lên nhanh lên, kiểm tra hôm nay bắt đầu rồi, ta xem có bị cóng không.”

 

Một hai tháng nay, Thời Thư đã phát hiện ra tật xấu của Tạ Vô Sí, thuộc loại tính cách nhẫn nhịn dù bị trọng thương kim đan vỡ nát cũng không rên một tiếng, nhưng sau khi mùa đông đến biến số ngày càng nhiều, Thời Thư rất sợ xảy ra bất ngờ không thể kịp thời phát hiện, nên thỉnh thoảng phải kiểm tra tay chân hắn.

 

Thời Thư xem tai hắn trước: “Không bị cóng.”

 

Rồi kéo tay hắn lên: “Ngón trỏ bị cóng nhẹ, không vấn đề gì lớn, giặt găng tay xong hơ lửa cho khô, mai lại đeo vào.”

 

Thời Thư chưa từng chăm sóc ai, trên đường đi nhớ lại hồi nhỏ bố mẹ chăm sóc mình, bắt chước theo. Cậu kéo ống quần Tạ Vô Sí: “Cởi giày ra, để ta xem, cũng không có.”

 

Xác nhận người đẹp trai từ đầu đến chân không có tổn thương nào gây biến dạng, Thời Thư lúc này mới an ủi nói: “Được rồi, vậy thì tốt, Tạ Vô Sí, chúng ta kiên trì thêm mấy ngày nữa là đến Thái Âm phủ, tự do của ngươi sắp đến rồi.”

 

Nghĩ đến đây, Thời Thư liền vui mừng.

 

Trên đường gió sương mưa tuyết, bước chân vội vã, dài đến ba ngàn dặm, nhưng vì hai người luôn bầu bạn, dù có đến vùng đất biên giới Thái Âm lạnh lẽo này, nghĩ kỹ lại, cũng chẳng có gì đáng sợ.

 

Thời Thư uống một chén nước, như thể sống sót sau tai ương mà nói: “Vừa rồi nhìn thấy đám phu dịch kia, nghĩ đến sau này ngươi cũng sống cuộc sống như vậy, thật đáng sợ. Nhưng không sao cả, may mà ta đi cùng ngươi, ngươi đi phục dịch ta cũng đi cùng ngươi thôi.”

 

Tạ Vô Sí nhìn cậu.

 

Thời Thư nói: “Không phải sắp tết rồi sao? Đây là cái tết đầu tiên chúng ta đến đây, không cần phải đi đường nữa thì cứ ăn tết cho tử tế. Lần trước ở Tiềm An phủ ngươi đã hứa với ta, về Đông Đô sẽ mời ta ăn tiệc ăn mừng, đến giờ vẫn chưa được ăn, lần này chắc chắn ăn được rồi chứ?”

 

Tạ Vô Sí cụp mắt, không biết nói gì.

 

Thời Thư gật đầu, hiểu ý hắn: “Cũng coi như chúc mừng ngươi cuối cùng cũng đi hết ba ngàn dặm này, tương lai đều là đường bằng phẳng.”

 

Thời Thư vỗ vai hắn, bước ra cửa, chuẩn bị tìm nước nóng cho Tạ Vô Sí rửa tay rửa chân và lau người. Tạ Vô Sí đi sau lưng cậu, từ trước đến nay đều là Thời Thư đi theo Tạ Vô Sí, lần này hắn lại im lặng đến lạ, trái ngược hoàn toàn với trước đây.

 

Thời Thư lần đầu đến vùng biên giới phía Bắc hoang vắng như vậy, gió sắc như dao cắt vào mặt, đi vệ sinh cũng lạnh chết khiếp, cậu đi lấy nước nóng thì chỉ còn lại nửa thùng cuối cùng, củi còn lại phải để dành mai nấu cơm.

 

Nửa thùng này dùng để lau người, số còn lại dùng để rửa chân, Tạ Vô Sí nói: “Rửa cùng nhau, nếu không thì lạnh mất.”

 

“……”

 

Thời Thư trong lòng giật thót, đổ số nước còn lại vào chậu.

 

Hai đôi chân đặt trong cùng một chậu gỗ, Thời Thư không dám lên tiếng, mũi chân Tạ Vô Sí dường như dẫm lên mu bàn chân cậu, mặt nước lay động, da thịt tiếp xúc vào nhau.

 

Thời Thư đành giả vờ như không có chuyện gì mà rửa chân, quay mặt đi không nhìn Tạ Vô Sí, lát sau rửa xong thì đổ nước trong chậu đi, lau khô tay.

 

Thời Thư đứng ở cửa nhìn tuyết trong sân, trong lòng mơ hồ có một cảm giác, sự thèm muốn của Tạ Vô Sí đối với cậu dường như không chỉ dừng lại ở môi lưỡi, khoảng thời gian này ban đêm không phải lúc nào cũng ôm ngủ, bình thường Thời Thư không đồng ý, Tạ Vô Sí cũng có thể tôn trọng ý kiến của cậu.

 

Chỉ là một bầu không khí khó tả cứ bao trùm, nhưng Tạ Vô Sí thân tâm đều chịu thất bại trên đường đi, Thời Thư cũng không để ý kỹ, cậu vốn tính vô tư, có vài chuyện rất dễ quên.

 

Chỉ có điều, chuyện Tạ Vô Sí thích đàn ông thì dù thế nào cũng khó mà chấp nhận được.

 

Khi Thời Thư đang suy nghĩ, gió tuyết ngoài cửa quán trọ càng lúc càng mạnh, một người như cây nấm xám bước vào, rũ tuyết trên người: “Làm ơn, các đại nhân, cho xin miếng cơm ăn đi——”

 

Người lính trạm ở biên cương này tốt bụng hơn một chút, có lẽ hiểu có vài người chỉ thiếu một miếng cơm, nếu không sẽ chết cóng chết đói, nghe vậy liền cho hắn một cái bánh bao.

 

Thời Thư nhìn, người này liền ngồi xuống ở cửa, háu đói ăn ngấu nghiến.

 

Thời Thư ngồi xổm bên bậc thang nhàn rỗi ngắm nhìn, không ngờ Lai Phúc bỗng nhiên chạy đến bên cạnh người đó, Thời Thư vừa tưởng Lai Phúc định cắn người, người này chợt nhìn một cái liền nhận ra Lai Phúc: “Ơ? Vượng Tài? Sao lại là ngươi?”

 

Thời Thư bước tới: “Sao ngươi lại biết chó của ta?”

 

Người này ngẩng đầu lên, một khuôn mặt bị gió tuyết tàn phá: “Ngươi, ngươi, ngươi, lần trước ở quán trọ phủ Thư Khang, chúng ta đã gặp nhau!”

 

Thời Thư nhớ ra: “Ồ, thì ra là ngươi, ngươi ở đó nhìn bia mộ chướng khí. Ngươi không phải đi Đông Đô sao? Sao lại chạy đến Thái Âm phủ rồi.”

 

“Ta đương nhiên là đi hỏi thăm người——” Người này im lặng một lát, bỗng nhiên dùng một giọng thăm dò nói: “Kỳ biến chẵn không biến——”

 

Thời Thư vốn dĩ chưa chú ý, ngẫm nghĩ lại một chút, đồng tử bỗng nhiên trợn lớn, nhìn chằm chằm người này.

 

Không khí vang vọng một ý vị lạnh lùng, Thời Thư buột miệng: “Mẹ kiếp.”

 

Đối phương: “Mẹ kiếp?”

 

“Mẹ kiếp!”

 

“Mẹ kiếp!!!”

 

Thời Thư trong đầu máu nóng xông lên não, một cảm giác choáng váng, như thể chứng kiến thần tích, rồi đột nhiên quay đầu lại vẫy tay với Tạ Vô Sí: “Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!”

 

Không phải chứ, thật hay giả! Trong thế giới này, lại còn có người xuyên không khác.

 

Thời Thư đang gọi Tạ Vô Sí, còn người kia đã sớm nhờ mấy tiếng "mẹ kiếp" mà nhận dạng thành công, ôm chặt lấy chân Thời Thư, gào lên: “Ngươi có phải Tạ Vô Sí không! Có phải không! Huynh đệ, ta tìm ngươi khổ quá! Một hóa trị hydro clo kali natri bạc, hai hóa trị oxy canxi magie bari kẽm, kỳ biến chẵn không biến dấu xem góc phần tư, giá áo sơ mi là chín pound mười lăm pence!”

 

“Người thân, người thân đây mà! Không ngờ lại có đồng loại!”

 

Tuyết rơi mịt mù, biên ải. Thời Thư trong lòng kích động đến tột độ, chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp được người hiện đại mới ở đây, đang định vỗ mạnh vào vai hắn để đáp lại.

 

Hơi thở phía sau gần lại, Tạ Vô Sí nói: “Buông ra.”

 

Đỗ Tử Hàm nghe không rõ, giây tiếp theo, cánh tay bị bẻ phát ra một trận: “Đau đau đau đau đau đau——”

 

Buông tay ra, Thời Thư vội vàng nói: “Đừng động thủ, hắn cũng là người hiện đại.”

 

Tạ Vô Sí: “Nghe thấy rồi.”

 

Đỗ Tử Hàm vội vàng giải thích: “Huynh đệ ta không phải người xấu, ta tên Đỗ Tử Hàm, ta thật sự tên Tử Hàm, ta vẫn luôn tìm các ngươi. Ta biết việc chữa trị dịch bệnh và thực hiện tân chính, người cổ đại có thể làm được, nhưng hiệu suất cao như vậy tuyệt đối không đơn giản!”

 

Thời Thư lén nhìn những người khác trong sân, ánh mắt bọn thái giám đang đổ dồn về đây, cậu ngồi xổm xuống: “Ngươi đến đây bao lâu rồi?”

 

“Đến từ đầu xuân năm nay, ở đây một năm rồi đó! Ta khóc chết mất!”

 

Đỗ Tử Hàm mặt mày đau khổ tột cùng: “Trước đây ta còn có một người bạn, nhưng hắn không chịu nổi, đã tự sát, từ đó về sau luôn là một mình ta——”

 

Thời Thư quay đầu nhìn Tạ Vô Sí, đồng tử Tạ Vô Sí u ám, lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn.

 

Đỗ Tử Hàm lại ôm lấy Thời Thư: “Ngươi có phải Tạ Vô Sí không! Quả nhiên, ta quả là thiên tài!”

 

Thời Thư nói: “Ta không phải Tạ Vô Sí, hắn mới phải.”

 

Đỗ Tử Hàm vừa lau nước mắt vừa quay đầu nhìn Tạ Vô Sí, rồi lại nhìn Thời Thư, nói: “Không phải, xuyên không còn phải xem nhan sắc sao?”

 

Thời Thư: “Ngươi trông cũng không tệ——ta cũng không biết hai ta xuyên đến đây kiểu gì, tóm lại là ta xuyên đến ba tháng sau mới gặp hắn.”

 

Đỗ Tử Hàm nói: “Được, đổi chỗ khác nói.”

 

Thời Thư quay người lại, đám thái giám quả nhiên xúm lại, dường như muốn nghe nội dung cuộc nói chuyện. Thời Thư bịa một cái cớ, nói là người cùng quê, lúc này mới cùng nhau vào phòng.

 

Thời Thư rót cho Đỗ Tử Hàm một chén nước, tâm trạng sôi sục vẫn không thể bình tĩnh. Vốn dĩ đã cam chịu số phận rồi, nhưng bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một người xuyên không mới.

 

Thời Thư nghiêng đầu, Tạ Vô Sí đứng bên cửa sổ, không hề nồng nhiệt với người mới đến này, đầu óc quay nhanh, nói với Đỗ Tử Hàm: “Ngươi ngồi đi, chúng ta ra ngoài lấy chút đồ ăn.”

 

Kéo Tạ Vô Sí nói: “Đi đi đi, ngươi cũng đi!”

 

Cùng nhau đi ra cửa, đến nhà bếp, Thời Thư mới nhẹ giọng hỏi hắn: “Ngươi nghĩ sao về người xuyên không mới này? Ta có thể chấp nhận hắn, nhưng không biết ngươi có muốn không? Còn chuyện của ngươi, nếu không muốn tiết lộ thì ta sẽ không nói.”

 

Tạ Vô Sí: “Đừng nói, cứ quan sát đã.”

 

Hắn làm việc thận trọng, Thời Thư trong lòng hiểu rõ: “Được, ngươi yên tâm ta sẽ không nói lung tung, nhất định sẽ giữ bí mật cho ngươi.”

 

Nói xong, lại thấy sườn mặt Tạ Vô Sí in bóng tuyết, cụp mi mắt, sống mũi thẳng tắp, dường như không vui vẻ lắm.
Thời Thư: “Sao vậy, Tạ Vô Sí, ngươi trông không vui.”

 

Tạ Vô Sí ngẩng mắt lên, nhìn cậu: “Ta không thích, người khác xen vào giữa ngươi và ta.”

 

“……”

 

Thời Thư: “Hả?”

 

Tạ Vô Sí quay người ra cửa, Thời Thư nhận ra không ổn, bước nhanh theo Tạ Vô Sí cùng vào phòng.

 

Đỗ Tử Hàm đang ngồi trên ghế trong phòng, xoa tay cố gắng sưởi ấm, áo bào của Tạ Vô Sí vừa bước vào cửa, hắn liền kích động vỗ bàn: “Đại ca ơi! Ta biết chuyện của ngươi——”

 

Tạ Vô Sí bình tĩnh nhìn hắn: “Ta cho phép ngươi ngồi rồi sao?”

 

Thời Thư tim đập thình thịch, sau tai nóng ran, quay đầu nhìn hắn: Ngươi đang nói gì vậy, Tạ Vô Sí… ngươi lại có thái độ này với bạn mới sao?

 

Đỗ Tử Hàm đứng dậy, hoảng sợ nói: “Cái đó, ta.”

 

Tạ Vô Sí nói từng chữ một chậm rãi, để hắn nghe rõ: “Ta có gì nói thẳng. Ngươi muốn theo ta, nhưng ta không thích kẻ vô dụng, cũng không có tâm trạng chơi đùa cái gì là hữu nghị thuần khiết. Đây đã không còn là hiện đại nữa, ngươi muốn đi theo ta thì phải nghe lời, không nghe lời thì cút.”

 

Đỗ Tử Hàm mặt đỏ bừng, nhất thời không nói gì, Thời Thư mặt trắng bóc ngạc nhiên nhìn trái nhìn phải, trong lòng gợn sóng.

 

“Ta nói, đừng căng thẳng như vậy…”

 

Thời Thư cố gắng xoa dịu bầu không khí, “Tạ Vô Sí, rốt cuộc ngươi…”

 

Không ngờ, Đỗ Tử Hàm gật đầu nói: “Được rồi, ta đi ngủ ở phòng củi, cảm ơn các ngươi đã thu nhận ta, cảm ơn.”

 

Hắn liền sau đó thu dọn hành lý đi ra ngoài, Thời Thư ánh mắt dịch chuyển, trong lòng ngàn lời muốn nói.

 

Tại sao?

 

Rốt cuộc có gì khác biệt?

 

Thời Thư chợt nghĩ, đột nhiên nhớ lại hồi lâu trước khi cậu mới quen Tạ Vô Sí.

 

[Tác giả]

 

Chương này phải bổ sung vài ngàn chữ, mọi người cứ đọc trước nhé.

 

Tôi phát hiện một số chương trước có vấn đề, phải sửa lại, gần đây trạng thái rất tệ, rất cảm ơn mọi người đã đọc truyện! Cảm ơn sự kiên nhẫn của mọi người! Cúi đầu!

Bình Luận (0)
Comment