ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Thời Thư: "Sao ngươi biết!?"
"Lần đầu gặp mặt, ngươi nói sinh nhật ngươi vào tháng Hai."
"Nói một lần mà ngươi nhớ luôn à?"
Tạ Vô Sí: "Một số thông tin quan trọng, ta sẽ ghi nhớ đặc biệt."
Thời Thư: "Oa, lợi hại vậy à, ta còn tưởng ngươi biết tiên tri cơ."
Thật ra Thời Thư cũng không nhớ rõ sinh nhật mình, thường hay quên, nhưng đến ngày đó thì bà Bách Mặc sẽ nấu mì mừng thọ đặt trước mặt, rồi dẫn cậu ra ngoài chơi, mua đồ, căn bản chẳng cần nhớ.
Thời Thư: "Ồ, xem ra còn mấy ngày nữa, vẫn chưa đến nhỉ? Vậy sinh nhật của ngươi thì sao? Đừng không nói, ngươi đề phòng ta à?"
Tạ Vô Sí ngừng lại một lát rồi đáp: "Tháng Tám."
"Tháng Tám?" Thời Thư dẫm lên lớp tuyết sột soạt, "Vậy là khi chúng ta quen nhau vào năm ngoái? Ngươi lén lút qua sinh nhật mà không nói với ta?"
Tạ Vô Sí: "Chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, ngươi thấy ta tổ chức sinh nhật à?"
"......"
Tháng Tám năm ngoái, Tạ Vô Sí ở trong nhà lao của Ngự Sử Đài tham gia một canh bạc sinh tử, thắng thì khoác áo trắng vào triều, thua thì đầu lìa khỏi cổ. Thời Thư bỗng hiểu ra, nhìn hắn cười: "Ngươi có khái niệm thời gian rõ như vậy, chắc chắn nhớ hôm đó là sinh nhật mình? Nhớ mà vẫn ở trong ngục, chẳng phải rất cô đơn sao."
Tạ Vô Sí quay mặt đi, bình thản nói: "Ta không để tâm."
"Không để tâm à? Đúng là người cố chấp."
Dường như chẳng có khó khăn nào thực sự ảnh hưởng được đến hắn.
"Thôi được rồi," Thời Thư quệt lớp bùn tuyết trên giày, nhớ tới chuyện náo nhiệt chiều nay còn chưa xem hết, liền hỏi: "Triệu Thế Duệ và Phùng Khôi Trực thế nào rồi? Sau trận đánh nhau thì kết cục ra sao?"
"Đi đến phủ quân sự đóng tại Doãn Châu, tìm Phùng Trọng Sơn để phân rõ phải trái."
Thời Thư vẫn không hiểu: "Sao mà nóng nảy thế?"
"Tranh đoạt quyền lực. Có một ngày, ngươi nhận ra người bạn thân thiết ngày đêm bên cạnh hóa ra lại là đối thủ lớn nhất trên con đường sự nghiệp của ngươi, thì tình bạn từng kề vai chiến đấu sẽ bắt đầu vặn vẹo và biến chất"
Tạ Vô Sí dường như thấy thú vị, khẽ mỉm cười "Cho đến khi mọi tình cảm tan biến, chỉ còn lại sự theo đuổi quyền lực."
Lưng Thời Thư chợt lạnh, bước đi trên tuyết nghe xong câu này, quay đầu nhìn hắn.
Tạ Vô Sí có ẩn ý gì trong lời nói không? Cảm giác khẩu khí của hắn thật lạnh lẽo.
Cách nội địa Sâm Châu vẫn còn một đoạn, ba người chậm rãi bước đi trong tuyết, bóng hoàng hôn phủ xuống, Thời Thư kéo Tử Hàm đang đi bên cạnh, khoác vai hắn: "Bọn họ có ân oán gì thế? Nói nghe thử đi, đường dài buồn chán quá."
Tạ Vô Sí nhìn tay hai người đang khoác lấy nhau, liếc mắt đi chỗ khác: "Hai mươi năm trước, nước chư hầu Mẫn dưới quyền cai trị của Đại Cảnh nổi loạn. Thủ lĩnh Nguyên Cách Nhĩ là kẻ có tài xuất chúng, dẫn dắt tộc Mẫn nhanh chóng đánh chiếm Thùy Đà, Đại Thịnh và Vĩnh An. Khi đó, dưới vó ngựa sắt chẳng ai không kinh hoàng, thậm chí hoàng đế còn định chạy sang Đông Đô lánh nạn. Họ Triệu và họ Phùng là hai gia tộc trấn giữ biên cương nhiều đời, phụ thân của Triệu Thế Duệ là Triệu Hằng đã chiến đấu đến cùng, nhưng thất bại trong trận phản công ở Trà Hà và tử trận nơi sa trường."
Thời Thư nhớ đến vết sẹo trên mặt Triệu Thế Duệ: "Hắn?"
Tạ Vô Sí phủi tuyết trên tay áo: "Đúng, vết sẹo trên mặt hắn là vết thương bị quân địch rạch khi đó. Triệu Hằng vốn là đại tướng có tài nhất của quân biên cương. Sau khi ông ta chết, triều đình liền sụp đổ như núi đổ, không còn sức phản kháng. Lúc ấy, Phùng Trọng Sơn đưa ra một đề nghị: lấy Trà Hà làm ranh giới, chia đất nghị hòa."
Thời Thư lờ mờ cảm thấy không ổn: "Sao không kháng cự mà lại nghị hòa?"
Đỗ Tử Hàm lấy can đảm chen lời: "Chỉ có thể giữ hòa bình trong thời gian ngắn thôi đúng không?"
"Ừ, hôm đó các ngươi đều thấy rồi, Đại Mẫn tự cho mình dũng mãnh, thỉnh thoảng lại vượt Trà Hà quấy rối, tàn sát dân sót, nhưng binh lính Đại Cảnh thì bị nghiêm cấm vượt sông khiêu chiến, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương giết người."
"Cái này... ai mà chịu nổi? Chả trách..."
Thời Thư âm thầm nghĩ: Chả trách đám người Tống Tư Nam cứ nhắc đến Phùng Trọng Sơn là chửi rủa, nghị hòa rồi bị làm cháu suốt hai mươi năm.
Tạ Vô Sí chậm rãi gật đầu, nói: "Phùng Trọng Sơn cũng nhờ đề nghị này mà bắt tay với Đại Mẫn, đến năm bốn mươi tuổi trở thành tiết độ sứ đầu tiên của Đại Cảnh được phong tước khi còn sống."
Tiết độ sứ là chức quan như thế nào? Kiểm soát quân sự, dân sự và tài chính của nhiều châu, không kém gì các tổng đốc cát cứ thời sau.
Thời Thư mím môi, theo bản năng nói: "Tiết độ sứ nghị hòa mà ra, Tử Hàm, ngươi thấy sao?"
Đỗ Tử Hàm: "Khó đánh giá, dù sao trong tiểu thuyết thì thường là phản diện."
Tạ Vô Sí nghênh gió tuyết đi phía trước: "Ừ. Triệu Hằng chết trận, Phùng Trọng Sơn nghị hòa, Triệu Thế Duệ liền lớn lên bên cạnh Phùng Trọng Sơn, vẫn tiếp tục rèn luyện trong quân biên cương. Hai mươi năm trôi qua, Phùng Trọng Sơn dần già yếu, quyền lực sắp chuyển giao. Giờ đây trụ cột của quân biên giới sẽ thuộc về đám người trẻ tuổi này. Phùng Khôi Trực và Triệu Thế Duệ chính là hai người cạnh tranh mạnh nhất cho vị trí lãnh đạo tiếp theo của quân biên cương."
Thời Thư bừng tỉnh đại ngộ: "Quyền quyền quyền, lại bắt đầu đánh nhau rồi đúng không?"
Chợt nhớ tới điều gì, Thời Thư nói: "Tên Phùng Khôi Trực kia chẳng phải cố tình đi qua lộ vận lương của Sâm Châu để khoe thanh thế đấy chứ? Hai người bọn họ tranh đấu, kéo theo bao nhiêu người bị đánh roi, còn có cả một nam sủng bị sung quân nữa..."
Thời Thư đá nhẹ lớp tuyết dưới chân, cổng thành Sâm Châu đã gần ngay trước mắt, y không nghe thấy ai trả lời, quay đầu lại thì thấy Tạ Vô Sí đang trầm ngâm, nét mặt đầy suy nghĩ.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy, Tạ Vô Sí?"
Thời Thư luôn cảm thấy, từ sau khi đến Sâm Châu, Tạ Vô Sí như đang ấp ủ điều gì đó, hơn nữa đã rất lâu rồi.
"Ta đang nghĩ, làm sao để dùng 'mới' thay thế 'cũ'."
Thời Thư không chú ý dưới chân, đột nhiên ngã sõng soài, chật vật bò dậy, phía sau, Tạ Vô Sí đưa tay đỡ lấy cậu: "Không sao chứ?"
Thời Thư cảm nhận được hơi ấm từ tay hắn: "Ngươi vừa đến, sao đã biết Triệu Thế Duệ và Phùng Khôi Trực vì chuyện này mà tranh đấu rồi?"
Tạ Vô Sí phủi sạch tuyết trên người cậu, cẩn thận kiểm tra một lượt rồi mới đứng thẳng dậy, nói: "Đây là quy luật tiến bộ của loài người. Phe cũ suy tàn nhưng vẫn nắm giữ lượng lớn quyền lực, không chịu buông tay. Phe mới đã trưởng thành, muốn có không gian để phát huy tài năng. Thế là 'mới' và 'cũ' tranh đấu, cướp đoạt, rồi lại biến thành 'cũ' mới, sinh ra 'mới' mới. Mỗi người vì lợi ích khác nhau, sẽ vô tình hay hữu ý đứng về phía 'mới' hoặc 'cũ', không ai thoát khỏi quy luật này."
Quyền lực.
Tạ Vô Sí khẽ nói rồi ngẩng đầu: "Thậm chí không chỉ là quyền lực. Nền văn minh nhân loại cũng tiến lên qua những cuộc tranh đấu như vậy."
Tóc mai của Thời Thư bị gió thổi tung, làn da trắng trẻo, chóp mũi vì lạnh mà đỏ ửng. Cậu im lặng ghi nhớ những lời đó, mãi một lúc sau mới đáp: "Chỉ là vật hi sinh bị đào thải thì quá nhiều."
Vừa trò chuyện, họ vừa đi đến sân viện.
Thời Thư toàn thân mệt mỏi, vừa vào cửa đã nằm vật ra ghế. Nghĩ đến cuộc sống ở biên cảnh này còn phải chịu đựng bao lâu nữa? Chẳng lẽ mỗi ngày đều ra ngoài phục dịch, rồi lại trở về trong gió tuyết? Hay qua được mùa đông thì sẽ khá hơn?
Người được thuê nấu cơm cho họ là thân thích của quân hộ địa phương, làm xong việc liền cài cửa rời đi.
Từ sau khi Đỗ Tử Hàm gia nhập, quan hệ giữa ba người đã có thay đổi. Ví như trước kia Thời Thư sẽ cùng Tạ Vô Sí viết nhật ký, nhưng từ khi có Đỗ Tử Hàm, Thời Thư lại cùng cậu xem mèo, lục tìm mèo trong kho củi, bàn bạc ngày mai ăn gì hoặc chơi gì đó.
Tình thế từ phân cực chuyển thành một siêu nhiều mạnh.
Không phải là không tìm Tạ Vô Sí nữa, Thời Thư vẫn tìm hắn, nhưng một số chuyện vặt không quan trọng thì không.
Ăn cơm xong, Thời Thư rón rén gọi Đỗ Tử Hàm: "Đi, xem mèo nào."
Vừa dứt lời, sau lưng đột nhiên bị một cánh tay ôm chặt, còn chưa kêu lên, đã bị Tạ Vô Sí bế bổng dậy: "A! Cứu ta! Tử Hàm cứu ta với!"
Đỗ Tử Hàm: "Ta, ta sao?"
Thời Thư bị bế vào trong phòng, cửa cũng bị đóng lại. Bị kéo vào trong phòng, đèn lồng mờ được thắp lên, thư của Tạ Vô Sí đang viết dở.
Thời Thư bị đặt lên chiếc ghế đẩu bên cạnh, Tạ Vô Sí nói: "Ngồi yên, ở bên ta."
Thời Thư: "......"
Thời Thư nghiêm túc nói: "Ca, ngươi thấy có tôn trọng tự do của ta không?"
"Ta viết xong rồi, sẽ cùng ngươi đi xem mèo."
Thời Thư còn định mắng hắn, lời nghẹn trong cổ họng: "Tạ Vô Sí, ngươi bá đạo vô lý quá rồi, ta đâu phải đồ vật của ngươi, ta cũng có tự do cá nhân và quyền được chơi với ai tùy thích, hứ."
Tạ Vô Sí ngừng bút: "Hiểu rồi. Ngươi ngồi yên đừng nhúc nhích."
"............"
"Lập tức đi với ngươi."
Thời Thư: "Ta không cần ngươi đi cùng."
Thời Thư rảnh rỗi buồn chán, đứng dậy ngồi lên mặt bàn, đưa tay lật giấy hắn viết, lúc này mới để ý: "Ngươi vẫn liên lạc với Thế tử?"
"Hắn giờ không phải Thế tử nữa, đã được phong làm Hàn vương. Ừm, tất nhiên vẫn liên lạc."
Thời Thư cầm thư lên xem: "Làm gì vậy?"
Tạ Vô Sí để hắn xem thư, không ngăn cản: "Biên quân và quan lại triều đình dĩ nhiên phải có liên hệ, ta liên lạc với Hàn vương là chuyện bình thường."
Thời Thư có thể đọc hiểu, chỉ là không có kiên nhẫn, đại khái đọc được mấy từ như "Triệu Thế Duệ... Phùng Khôi Trực bất hòa... chủ chiến...", liền hỏi luôn: "Ngươi đọc cho ta nghe một lần."
Tạ Vô Sí nhận lại bức thư: "Triệu Thế Duệ và Phùng Khôi Trực không hợp, Triệu Thế Duệ có thái độ chủ chiến với Cảnh Mân."
Thời Thư lúc này mới phản ứng lại: "Thế tử biết mấy chuyện này để làm gì?"
"Hắn cũng phải quyết định, sẽ chủ chiến hay chủ hòa. Nhưng lợi ích của phe chủ hòa từ lâu đã bị chia sạch, khả năng cao hắn sẽ chủ chiến." Tạ Vô Sí dùng sáp đỏ niêm phong bức thư, đặt lên bàn, mấy hôm nữa sẽ gửi về Đông Đô.
Thời Thư vung chân đung đưa không yên: "Tạ Vô Sí, ngươi căn bản đâu có bị lưu đày thảm hại gì đâu, ngươi rõ ràng có cả đống chuyện phải làm, đúng không?"
"Ừ."
Vừa dứt lời, đầu gối Thời Thư vô tình cọ vào vạt áo hắn, liền nói: "Xin lỗi, ta không cố ý."
Vừa dứt lời, đã bị kéo chân lôi về phía trước, "Ê ê ê ê?" còn chưa kêu xong, cả người đã bị kéo vào lòng, hai tay không biết đặt đâu đành bám lấy vai Tạ Vô Sí.
Trước mắt tối sầm, môi Tạ Vô Sí áp lên môi hắn, mềm mại ấm áp, trong ánh đèn lay động nơi bóng tối, hắn cứ thế hôn Thời Thư một lúc, một tay nhẹ nhàng v**t v* vành tai cậu, tư thế đầy triền miên.
Thời Thư ngẩng đầu, khẽ cọ khóe môi.
Sao cảm giác giống như trực tiếp bước vào giai đoạn yêu đương với Tạ Vô Sí rồi vậy?
Người khác yêu nhau cũng như thế sao?!
Thời Thư: Không phải đâu, ca.
Khi Thời Thư còn đang phản ứng, Tạ Vô Sí nói: "Đi thôi, đi xem mèo con."
"......"
Thời Thư ngơ ngác nhảy xuống bàn, tay liền bị Tạ Vô Sí nắm lấy, ban đầu còn có chút lạ lẫm, rồi dần dần chuyển thành mười ngón đan chặt, bàn tay ấm nóng siết lấy không buông.
Âm thanh nghi hoặc trong lòng cậu ngày càng lớn.
A?
Thời Thư đúng là chưa từng nắm tay ai, nhưng ba mẹ lúc đi dạo phố thỉnh thoảng cũng nắm tay nhau, bây giờ bị Tạ Vô Sí nắm tay kéo ra ngoài. Theo trí nhớ của Thời Thư, trước kia cũng từng nắm, nhưng chưa từng đến mức mười ngón đan xen thế này.
Gió tuyết ngoài cửa gào thét giận dữ đập vào cửa, Thời Thư lảo đảo ngồi xổm xuống bên hộp gỗ đựng mèo con, bên cạnh vẫn còn hơi ấm từ bếp sưởi.
Thời Thư đưa tay nhấc mấy viên bánh mèo nhỏ xíu đặt lên lòng bàn tay. Cảm thấy cảnh này rất giống hai vợ chồng sau một ngày lao động trở về nhà, có một khoảnh khắc bình yên trong đêm.
Tạ Vô Sí không đụng vào mèo, hắn chỉnh lại cổ áo, ngồi xổm xuống bên cạnh, lông mày đôi mắt vô cùng điềm đạm đoan chính, nghiêng đầu nhìn Thời Thư chơi đùa với mèo. Ban đầu Thời Thư còn rất vui, thổi nhẹ vào mèo con, chạm đầu nó, nhéo móng nó, nhưng càng bị Tạ Vô Sí nhìn, động tác trong tay càng gượng gạo, cuối cùng không chơi nổi nữa, đặt mèo trở lại vào hộp.
"......"
Tạ Vô Sí: "Xem đủ chưa?"
"À ha ha ha ha."
Thời Thư cười vài tiếng nhưng trong lòng rối rắm: "Tạ Vô Sí từ khi nào trở nên dịu dàng bám người thế này, ánh mắt cũng không còn như nhìn chó nữa, còn chịu bỏ thời gian ra ở bên người khác, là sao chứ? Thật sự thích ta rồi à? Không đâu huynh đệ, chuyện này là sao chứ?"
Thích ta sao? Căn cứ cho suy đoán này ngày càng nhiều, Thời Thư nhìn chằm chằm những quả bóng mèo đang quay cuồng trong hộp, mấy con nhỏ xíu, lúc thì đè lên nhau, lúc thì bị đè, Lai Phúc đứng bên cạnh bảo vệ, đứa nào bò ra ngoài liền bị tha về.
Từ nhỏ đến lớn, Thời Thư không thiếu người theo đuổi, mỗi khi phát hiện ra liền giữ khoảng cách, tránh xảy ra cảnh cùng vào văn phòng. Nhất là các bác trai bác gái của Thời Thư đều là giáo viên, thật khó tưởng tượng cuộc sống của cậu như thế nào.
Đây là lần đầu tiên, cậu trực diện với tình cảm của người khác.
Thời Thư thở dài, đứng dậy: "Ngủ thôi, mai lại chơi, còn một đống việc phải làm. Ngủ ngon."
Tạ Vô Sí: "Đợi đã."
--Đợi gì nữa? Chuồn thôi!
Thời Thư co chân chạy về phòng mình, không quay đầu lại. Vừa mới rút then cài cửa ra, một bàn tay đã kịp chặn lại giữa khe cửa, Thời Thư trừng mắt, chưa kịp phản ứng thì Tạ Vô Sí đã bước vào phòng.
Tuyết phản chiếu ánh trăng, ánh sáng nhạt màu lam trắng hắt vào căn phòng. Trong thứ ánh sáng nhàn nhạt ấy, Tạ Vô Sí kéo cổ áo, áo trên vai trượt xuống một bên, lộ ra làn da trưởng thành nhẵn mịn.
Thời Thư mắt đào hoa trợn tròn: "Ngươi làm gì thế? Này, Tạ Vô Sí, ngươi làm gì vậy, đừng như vậy!"
Thời Thư kéo áo của Tạ Vô Sí lên, chỉnh lại quần áo cho hắn: "Đừng cởi, đừng cởi, hai ta thật sự không nói rõ được đâu."
Tạ Vô Sí cụp mắt, mỉm cười nhạt: "Không nói rõ thì đừng nói nữa."
"Không được, ngươi đừng như thế."
Tạ Vô Sí nói: "Ta không muốn ngủ một mình."
Thời Thư: "Hả?"
"Sẽ gặp ác mộng."
"Cái gì?"
Tạ Vô Sí mà cũng gặp ác mộng sao? Không, ngươi đúng là có nhiều chiêu thật đấy. Nếu là người khác thì Thời Thư đã tin rồi, nhưng đổi thành Tạ Vô Sí, cái gã cao mét chín này rốt cuộc đang nói cái gì thế?
Tạ Vô Sí: "Không biết vì sao, gần đây cứ nằm mơ vào ban đêm, mơ thấy... quá khứ. Có lẽ là vì ở lại Sâm Châu chẳng có gì làm."
Thời Thư: "Ngươi từng có chuyện gì không hay à?"
"Không mấy tốt đẹp."
Không rõ là thật hay giả, nhưng hắn đã nói đến nước này, tay Thời Thư đang giữ cửa cũng dần thả lỏng: "Tạ Vô Sí, ngươi thật sự..."
Không thể nói là ghét việc ngủ chung giường với hắn, cứ coi như ôm một con gấu bông lớn là được. Hơn nữa người Tạ Vô Sí rất ấm, ít ra được hắn ôm khi ngủ thì không sợ lạnh. Thời Thư bèn ra điều kiện ba không: "Không được cởi áo, không được c** q**n, không được sờ tay sờ chân."
Vừa mới nằm lên giường, bên cạnh đã có người đè xuống, đúng là vẫn mặc nguyên quần áo, nhưng chẳng mấy chốc Thời Thư đã mở to mắt.
"Không được cởi! Đã bảo không được cởi--"
Mắt Thời Thư phản chiếu trần giường phía trên, thân thể bị đè lên, môi bị hôn một cái.
Thời Thư da đầu tê rần, cánh tay chống giường lùi ra sau, lại bị hôn thêm một cái lên đầu môi. Thôi xong rồi, Tạ Vô Sí nhất định là thích mình.
Thời Thư không biết nên nói gì, cậu nhìn mấy sợi tóc rũ xuống trước mặt, cái hôn nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi, bất giác nghĩ rằng, nếu cứ ở cạnh Tạ Vô Sí thế này, có khi một ngày nào đó sẽ cùng hắn đi đến bước cuối cùng, thậm chí bị hắn làm thật.
Đến lúc ấy, không chừng sẽ ngầm mặc định là đã ở bên nhau rồi.
Nghĩ tới đây, vậy mà lại không thấy ghét bỏ kết quả ấy, tuy chẳng hề mong chờ, chỉ là nếu thực sự đến ngày đó, có lẽ mình cũng sẽ sống cùng hắn tiếp tục.
Đây là gì chứ? Biến thành yêu đương à? Không sao cả.
Thời Thư nghĩ nghĩ, bắt đầu buồn ngủ, rồi nhắm mắt lại.
Khi Thời Thư tỉnh dậy, gió tuyết ngoài cửa vẫn chưa ngừng. Cậu thỉnh thoảng tỉnh giấc lại bị dọa bởi người đàn ông bên cạnh, phải mất mấy giây mới nhớ ra chuyện gì đang xảy ra.
Tạ Vô Sí cũng đã tỉnh, đang ngồi trên giường mặc quần áo. Phải công nhận rằng, dù ở cổ đại, Tạ Vô Sí cũng rất có gu chọn thợ may, luôn ăn mặc chỉnh tề, thu hút ánh nhìn.
Thời Thư chăm chú nhìn hắn, Tạ Vô Sí đang dùng trâm gỗ cột tóc, lông mày đôi mắt đều vô cùng tuấn tú.
Đẹp trai thế này, lên giường với hắn cũng không có gì to tát.
Thời Thư xoay người, bước ra khỏi phòng, thì thấy Đỗ Tử Hàm cũng đã dậy, đang quét tuyết đọng trong sân. Do vừa rồi có chút dao động về thái độ của Tạ Vô Sí, Thời Thư nhìn Đỗ Tử Hàm, trong đầu tưởng tượng xem có khả năng yêu đương với hắn hay không.
Đỗ Tử Hàm quay đầu lại, hào hứng nói: "Đệt! Người tuyết tối qua ta đắp vẫn còn nguyên nè!"
Thời Thư bước tới, đá văng đám tuyết vụn bên cạnh. Đỗ Tử Hàm thì... thôi vậy.
Thời Thư ngồi xổm xuống đắp người tuyết, ngón tay lạnh tê, một lúc sau nghe tiếng Đỗ Tử Hàm: "Má ơi."
"Sao thế?" Thời Thư quay đầu lại.
"......"
Tạ Vô Sí khoác một thân đoạn lam, áo choàng ngoài thêu hoa văn uốn lượn, trong tuyết toát lên vẻ kiêu sa. Hắn và nền tuyết phía sau tôn nhau, càng thêm tôn quý.
Đỗ Tử Hàm: "Đại ca tôi mỗi lần ra khỏi cửa đều như đang diễn thời trang."
Thời Thư quay đầu, trong lòng bất giác khựng lại: "Ít quản anh ngươi thôi."
Khen hắn mặc cái áo kia đẹp, thế là hắn mặc nhiều lần hơn, Thời Thư ngẫm lại, không nhịn được mà bật cười. Thật thú vị.
"Hôm nay đi đâu thế?"
Tạ Vô Sí đáp: "Đến trại dân lưu lạc, điều vài người tới hỏi chuyện."
Thời Thư: "Ta đi cùng ngươi xem thử."
____
Gió Bắc thổi qua, cờ xí phần phật.
Từng đám mây vàng dày đặc ép xuống đỉnh trời, đứng trên lầu cao của tường thành, cách một đoạn lại có trạm gác, giáp sắt trên người bị băng tuyết làm đông cứng vẫn đứng sừng sững thẳng tắp.
Hôm nay là lần đầu tiên Thời Thư bước vào quân doanh Sâm Châu, từ xa đã thấy cổng trại lớn dựng đứng, cắm lá cờ to ghi chữ "Triệu", phần phật tung bay trong gió, phía dưới là từng hàng binh sĩ đứng nghiêm, từng đội từng đội quân tuần tra đi qua, tay cầm trường thương.
Trong doanh trại uy nghiêm, dù Sâm Châu đóng quân hàng vạn người, nhưng vẫn vô cùng yên tĩnh, không một ai dám phát ra tiếng.
Thời Thư nhìn quanh, trong lòng thầm thán phục: "Đội hình quân sự thật nghiêm mật..."
Hai người cùng bước vào một lều trại, Tạ Vô Sí ngồi xuống, chẳng mấy chốc, từng người một là dân lưu lạc mới tới và các tướng lĩnh quân thù lần lượt được gọi vào, chờ hỏi chuyện. Trước mặt Tạ Vô Sí là bàn bút, mực, giấy và nghiên mực.
Người tới là một nam tử trẻ tuổi, Tạ Vô Sí hỏi: "Ngươi đến từ đâu?"
Người kia đáp: "Tiểu nhân đến từ thôn Tiểu Chu Gia, huyện Xà, bên kia sông Trà."
Tạ Vô Sí: "Thoát khỏi tuyến phòng thủ của Bắc Mân thế nào? Vị trí đóng quân của Bắc Mân, còn cả bản đồ địa hình phía bắc sông Trà, ngươi nhớ được bao nhiêu?"
"Tiểu nhân nhớ được một phần, là do cậu mang chúng tôi trốn về. Khi còn trẻ cậu từng làm mã phu, địa hình phía trên nắm rõ như lòng bàn tay. Hay là tìm cậu của tiểu nhân, rồi hỏi thêm đường?"
Tạ Vô Sí: "Gọi hết lên đây."
Thời Thư ngồi bên cạnh Tạ Vô Sí, nghe thấy trong trướng có người bảy mồm tám lưỡi bàn tán, hồi tưởng lại lộ trình chạy về phương Nam, thỉnh thoảng lại có người nói:
"Ta nhớ là thôn Trần Gia có binh lính phòng thủ."
"Có à? Sao ta nhớ là thôn Lưu, đóng đến mấy nghìn người cơ mà!"
"Vào trong rồi là có tướng sĩ đi tuần qua lại, bị nhìn thấy thì thế nào cũng bị tra hỏi."
"Dọa chết ta rồi, cứ nghĩ tới hôm trốn về được, ta đi hết trăm dặm đường."
Thời Thư không hiểu lắm những từ như "phòng tuyến" là gì, mãi đến khi vẽ ra được một bản đồ rõ ràng trên giấy.
Tạ Vô Sí nói: "Dọc bờ sông Trà đều có quân đóng, để đề phòng đối phương bất ngờ tiến công, có thể tổ chức quân đội ứng phó. 'Phòng tuyến' là vị trí đóng quân được chọn lựa dựa trên đặc điểm địa lý, nhằm phối hợp với nhau, bảo vệ lãnh thổ, khi có tình huống khẩn cấp sẽ thông báo các nơi xung quanh, hiệp lực bao vây tiêu diệt."
Thời Thư suy nghĩ: "Ta hiểu rồi! Nếu biết được chỗ đóng quân của đối phương, vòng qua đó, thỉnh thoảng là có thể đánh bất ngờ rồi?"
Tạ Vô Sí cười cười: "Đúng vậy, đó là kỳ binh, còn có chính binh nữa. Kỳ chính tương sinh."
"Cho nên đây là bí mật, Bắc Minh không để lưu dân dễ dàng trốn thoát, cũng là vì sợ lộ bí mật. Phủ Đại Thịnh bị chiếm hơn hai mươi năm, bản đồ cũ từ trước giờ không thể dùng nữa, hỏi những người mới vừa trốn về, có lẽ sẽ biết được chỗ đóng quân của Bắc Minh, còn cả tuyến vận lương, đường xe của chúng. Tất nhiên, cũng phải đề phòng gián điệp."
Trong lòng Thời Thư dâng lên từng gợn sóng: "Thì ra là thế, những bách tính này có thể trốn thoát khỏi tầng tầng lớp lớp phong tỏa, trở về cố quốc, thật sự lợi hại."
Không chỉ có thể trở về quê hương, mà còn có thể cung cấp tin tình báo cho quân đội.
Thời Thư nhìn tấm bản đồ này, Tạ Vô Sí hỏi thăm những lưu dân này, từng chút một bổ sung hoàn chỉnh bản đồ phía bên kia sông Trà. Kế tiếp còn rất nhiều lưu dân cần phải hỏi, Thời Thư thấy hơi buồn chán nên ra ngoài hít thở không khí.
Băng tuyết ngập trời, rét buốt len lỏi vào người, mùa đông giá lạnh đã đến. Thời Thư chạy mấy bước để làm nóng người, không ngờ bị ai đó vỗ nhẹ một cái lên vai.
"Tạ Thời Thư!"
Thời Thư xoay người, nhìn thấy một gương mặt tươi cười sáng sủa.
"Tống Tư Nam, trùng hợp vậy." Thời Thư nhìn kỹ, không chỉ có hắn, bên cạnh còn có mấy binh sĩ khác, có vẻ đều là hộ vệ của "Cừu Quân".
Tống Tư Nam cười hỏi: "Sao ngươi lại tới doanh trại của Triệu tướng quân thế?"
Thời Thư: "Ta theo ca ca ta đến, còn ngươi sao lại đến? Cừu Quân không phải đóng quân ở nơi khác à?"
Tống Tư Nam: "Ta cũng theo ca ca ta đến."
Không xa có một nam nhân mặt mày rám nắng, anh tuấn quyết đoán, có vẻ có việc quân sự phải bẩm báo, Thời Thư chỉ thấy một thân ảnh cứng cỏi giữa gió tuyết. Không khỏi nhướng mày: "Ca ngươi đang bận, ca ta cũng đang bận, thế phải làm sao?"
"Không biết nữa, bọn ta cũng đang nghĩ cách giết thời gian. Bãi đất này rộng lắm, muốn luyện đấu vật một chút không? Rèn luyện thân thể."
"............"
Thời Thư: "Giữa mùa đông thế này, ta xem các ngươi trước đã, lát nữa ta tới."
"Được thôi! Đã nhập ngũ rồi, mà không có thể lực thì làm sao được, xem bọn ta này! Tất cả đấu thử đi!" Tống Tư Nam rõ ràng có năng lực tổ chức, rất nhanh đã chỉ huy mấy hộ vệ trẻ tuổi, nói: "Nào! Ai thắng thì tối nay được ăn thêm một bát thịt!"
Thời Thư nhịn không được bật cười, mắt nheo lại. Đều là một đám thiếu niên, trong quân đội có niềm vui của quân đội, khi vinh hoa cũng có niềm vui của vinh hoa.
"Mẹ nó! Quật hắn đi! Dùng đầu húc vào!"
"Nghiêng trái, móc chân hắn!"
"Đè thêm chút nữa là thắng rồi!"
"......"
Nhiệt huyết quá!
Thời Thư không nhịn được: "Ta cũng tới! Ai đấu với ta?"
Tống Tư Nam nói: "Ta không thể đấu với ngươi, trên người ta còn bị thương, ngươi tự chọn một người đi."
"Ta chọn à?" Thời Thư không tiện chọn người cao to nhất, cũng không tiện chọn người gầy nhất, bèn chọn một người ở giữa, nói: "Ta chưa từng luyện qua đó, nói trước! Chạy bộ thì có thể, chứ đấu vật thì chỉ là chơi thôi!"
"Được được được, ai cũng biết mà."
Thời Thư quay đầu: "Tử Hàm, còn ngươi?"
Đỗ Tử Hàm: "Ờ, ta là người đọc sách, không tham gia đâu." Nói xong nhịn không được cười, ngồi thụp xuống đất.
Tiếng cười nói của đám thiếu niên vang vọng cả bãi đất.
Tạ Vô Sí đang vẽ khe núi và sông núi trên bản đồ, nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy, đi tới cửa vén rèm lên.
Rồi hắn thấy Thời Thư bị một Tráng Hán "vèo" một cái quật ngã, sau đó Thời Thư vừa cười vừa lăn trên tuyết: "Mẹ nó! Mẹ kiếp! Các ngươi ăn gì lớn lên thế, sao sức ai cũng khỏe thế!"
Trên tuyết là vô số khuôn mặt cười rạng rỡ, Tạ Vô Sí lặng lẽ nhìn, sắc mặt không hẳn là lạnh lùng, nhưng cũng không có mấy phần ấm áp.
Không xa, Tống Tư Quy sau khi báo quân tình trở về, quát lớn: "Ở đây ồn ào cái gì, không nhìn xem là chỗ nào à, mất mặt! Không mau cút đi!"
Tống Tư Nam lập tức ngậm miệng, nói: "Chúng ta đi đây!"
Thời Thư: "A? Nhanh thế."
Thời Thư chống tay lên tuyết, lười biếng ngồi dậy, đưa tay phủi mấy cọng tuyết dính trong tóc.
Tống Tư Nam lấy ra từ trong ngực một vật: "Tặng ngươi, lần sau gặp lại."
Thời Thư nhận lấy mới phát hiện đó là một sợi dây, trên đó buộc vài đoạn sắt, nút thắt cũng được buộc rất phức tạp, là vũ khí bọn họ tự sáng chế.
"Dùng thứ này buộc đồ rất chặt. Bọn ta quay lại doanh trại Cừu Quân đây, lần sau gặp lại!"
Thời Thư cầm món quà này, đứng dậy: "Lần sau gặp lại!"
Thời Thư ban đầu đã thu lại nụ cười, phủi tuyết trong áo, nhưng giây tiếp theo vừa nhìn thấy Tạ Vô Sí, mắt liền cong lên: "Ngươi thấy chưa?"
Tạ Vô Sí đi tới, giúp hắn vén tóc: "Thấy rồi."
Thời Thư: "Bọn họ cũng thú vị lắm, chỉ là ta chưa luyện qua, thua mất. Nếu mà ta luyện rồi, thêm chút tích lũy nữa, chắc chắn ta sẽ thắng."
Đỗ Tử Hàm nói: "Ừ, tích lũy."
Tạ Vô Sí không biết đang nghĩ gì, có chút tâm trí không yên, lặng lẽ phủi từng mảng tuyết trên mặt Thời Thư: "Được rồi, về nhà thôi, bảo bối ngoan."
Nghe thấy cách xưng hô này, Đỗ Tử Hàm ngẩng đầu nhìn trời tuyệt vọng, tim Thời Thư cũng đập mạnh một cái. Trong lòng muốn đỡ trán: Tạ Vô Sí ngươi thật là...
Nhưng bên ngoài thì Thời Thư vờ như không nghe thấy, nhưng thật sự không nhịn được: "Tạ Vô Sí, ngươi chú ý một chút!"
Tạ Vô Sí cúi đầu trầm mặc, nhìn cậu chốc lát không nói gì, rồi ánh mắt lại dõi theo đám người đi xa giữa gió tuyết.
_____
[Tác giả]
Hề hề hề, mòn mỏi chờ cảnh "leo giường" đây.