ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
( thêm chương, sửa đổi)
Thế nhưng nụ hôn này đầy vẻ vội vã, Thời Thư dùng sức đụng vào hàm dưới của hắn, Tạ Vô Sí lùi lại một bước tựa vào khung cửa sổ, đôi môi khô khốc dán chặt vào nhau.
Thời Thư vừa tức giận hôn hắn, chà xát môi hắn, phải kiễng chân, có chút khó khăn, may mà Tạ Vô Sí đã cúi đầu xuống.
Quản gia ngoài cửa vừa bước lên một bước đã sợ hãi "rầm" một tiếng bỏ chạy, Thời Thư chần chừ một thoáng, nhưng nghĩ đến Tạ Vô Sí có thể xử lý, cùng lắm thì nói là người em mắc chứng hoang tưởng đang phát bệnh.
Môi Thời Thư khó khăn dán chặt vào môi hắn, quá thô lỗ, khiến môi răng va chạm đến đau.
Ngọn lửa trong lòng Thời Thư đang cháy, Tạ Vô Sí người này một chút cũng không thay đổi, vẫn y như cũ, dùng cái chết của hàng chục vạn quân binh phe mình để hạ bệ tiền đồ của Phùng Trọng Sơn, làm sao hắn có thể buông dao đồ tể? Hắn chỉ rửa sạch máu trên tay, rồi mới vào cửa mỉm cười với cậu.
"Thời Thư... sao vậy?"
Tạ Vô Sí vừa mở miệng thì môi đã bị chặn lại.
"Chúng ta là gương vỡ lại lành sao?"
Thời Thư hôn trong miệng hắn, nhưng kỹ thuật cứng nhắc không tốt, Tạ Vô Sí bị hôn "chụt~" một tiếng, quay đầu đi, tay cứng đờ không biết có nên đẩy cậu ra không. Một lọn tóc rũ xuống, che đi ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Vô Sí, làm tan đi vài phần lạnh lẽo.
Rõ ràng lúc này là một nụ hôn đã lâu không có, nhưng không biết tại sao, luôn không có được bầu không khí như khi Tạ Vô Sí từng đối xử với cậu, cái cảm giác quyến rũ lòng người ấy.
Bây giờ, ngược lại chỉ có sự vướng víu không dứt.
Khi chia ly, Đỗ Tử Hàm từng nói, hắn là bạn trai cũ của cậu sao? Những ngày tháng ở cùng Tạ Vô Sí, có gì khác biệt với việc hẹn hò đâu? Thỉnh thoảng đùa giỡn nhắc đến hắn, cũng đều là bạn trai cũ.
Bạn trai cũ... chúng ta từng thân mật không kẽ hở đến vậy sao? Nhưng khoảng cách hiện tại lại vô cùng xa.
Thời Thư và hắn, lẽ ra đã sớm quen với việc hôn nhau bất cứ lúc nào rồi.
Thời Thư nghĩ, Tạ Vô Sí không phải thích người khác chạm vào cơ thể hắn sao? Như vậy sẽ vui không?
Ngươi vui không? Càng nghĩ càng thấy lửa bốc lên, sống mũi cay xè.
Thời Thư có chút sốt ruột, sợi chỉ bạc dính trên đôi môi tách rời của cậu, nhưng bầu không khí với Tạ Vô Sí không thăng cấp thành d*c v*ng, Tạ Vô Sí đứng yên dựa lưng vào tường, dường như không hiểu cậu rốt cuộc muốn làm gì, chốc lát sau mới khò khè nơi cổ họng nói: "Thời Thư... thế này không tốt."
Thời Thư: "Tại sao không tốt? Ngươi không phải thích sao? Thích ta quan hệ với ngươi, thích ta trèo lên giường sao? Vậy như vậy ngươi có vui không?"
Tạ Vô Sí nhìn thẳng vào cậu: "Bây giờ ngươi vui không?"
Từ khi quen biết đến nay, rất nhiều ký ức lướt qua trong đầu, càng hồi tưởng càng thấy lòng phức tạp: "Ta vui, không được sao?"
Cảm xúc của Thời Thư càng ngày càng kích động, ghé sát lại, hôn hắn lần nữa.
Khi làm chuyện này Thời Thư không nghĩ nhiều, trong đầu cậu còn chưa dứt cơn giận đã làm rồi, trùng phùng mấy ngày, không thể khôi phục mối quan hệ thân thiện như trước thì thôi đi, cảm xúc cũng luôn ẩn giấu dưới mặt hồ, cho đến bây giờ mới bùng phát.
Tạ Vô Sí nắm lấy cánh tay Thời Thư, vô thức dùng ngón cái xoa mu bàn tay cậu: "Thời Thư..."
"Ngươi... sẽ không nguyện ý làm như vậy đâu."
"Tạ Vô Sí, chỉ cần ngươi thích không phải là được rồi sao?" Thời Thư ghé sát hôn hắn, dán vào đôi môi lạnh lẽo của hắn. Gân xanh trên trán Tạ Vô Sí giật giật, sức mạnh cổ tay hắn mạnh mẽ, dễ dàng có thể bẻ gãy tay Thời Thư, nhưng hắn chỉ hư nắm lấy.
Hắn khẽ mở môi: "Thời Thư, đừng như vậy."
Nhưng trong đầu Thời Thư, chỉ có đề nghị của Tạ Vô Sí, muốn nuốt chửng quân đội của Phùng Trọng Sơn ở trung lộ, thế là nội đấu, hy sinh binh lính.
Thời Thư hôn sâu hắn, Tạ Vô Sí quay mặt đi.
Đã lâu rồi, hơn một năm sau, cuối cùng cũng thấy được trên mặt Tạ Vô Sí biểu cảm quen thuộc nhất khi còn là bạn thân chí cốt, họ không phải là người yêu, nhưng cũng không phải là bạn bè.
Hành vi của Thời Thư đã vượt quá giới hạn, hóa ra trong mơ mình thật sự rất bạo ngược, mà sự phức tạp đối với Tạ Vô Sí thì không biết phải nói thế nào mới phải.
Chính là tức giận, tức giận.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ rải khắp sân viện, Thời Thư thấy thân hình cường tráng của Tạ Vô Sí, trưởng thành và rộng lớn hơn so với cơ thể thiếu niên của cậu, cho đến lúc này Thời Thư chỉ muốn tranh giành. Hắn vốn đã cao lớn hơn đàn ông bình thường, vai rộng chân dài do tập luyện quanh năm, quần áo mặc lên người vừa vặn như người mẫu được ủi phẳng phiu, mọi đặc điểm nam tính của hắn đều rõ ràng hơn Thời Thư nhiều.
Thời Thư th* d*c cắn răng một cái, không còn che giấu nữa, nhìn thấy hình xăm hình kim của hắn. Hoa văn màu xanh đen quỷ dị tà ác, giống như tia sáng mặt trời phân tán chiếu rọi, những đường nét phức tạp, dường như chứa đựng những cảm xúc phức tạp, nhưng lại hướng về một trung tâm mất kiểm soát.
Trên thân thể đầy mê hoặc của Tạ Vô Sí, giống như một bức tượng thời Phục hưng vừa khỏe mạnh vừa đẹp đẽ, hình xăm cũng đầy tính nghệ thuật.
Thời Thư ngẩng đầu nhìn hắn, mới phát hiện hình xăm không được phẳng phiu, vết thương loang lổ, sẹo chồng chất.
"Nếu là vì chiến sự, còn cần bàn bạc thêm, Thời Thư, ngươi đừng làm khó mình."
Tạ Vô Sí kháng cự nụ hôn của Thời Thư, đôi mắt đen nhánh như hồ sâu lạnh lẽo, nhưng lại không có hành vi bạo lực, chỉ đẩy Thời Thư ra: "Thời Thư, ngươi từ trước đến nay không thích ta hôn ngươi, tại sao phải miễn cưỡng mình? Buông ra."
Thời Thư: "Ta không buông, lúc ngươi hôn ta năm xưa, cũng luôn không màng ý muốn của ta. Hơn nữa, bây giờ ngươi hẳn là cảm thấy rất tốt chứ?"
Nghiện t*nh d*c... dù có giả vờ thanh cao đến mấy, chỉ cần nảy sinh cảm xúc mọi thứ sẽ được giải tỏa, đặc điểm của kẻ b*nh h**n.
Thời Thư không nể mặt, nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, khi mất tập trung thì cơ thể đột nhiên bay bổng — cậu bị Tạ Vô Sí ôm bổng lên, đi về phía phòng ngủ.
Lại là cái tư thế bế này, cơn giận trong đầu Thời Thư đang cuộn trào, văng vẳng, bất kỳ ký ức nào về việc Tạ Vô Sí từng tốt với cậu trước đây, đều có thể làm tăng thêm sự tức giận hiện tại của cậu.
Thời Thư cúi đầu, răng nanh trắng bóc cắn một miếng vào xương quai xanh tr*n tr** của Tạ Vô Sí. Cắn chặt không buông, vừa cắn vừa ư ử, tay cũng dùng sức, mãi cho đến khi nghe thấy giọng Tạ Vô Sí: "Thời Thư..."
"Nhẹ chút, cắn đau rồi."
Xương rất cứng, thịt săn chắc, cắn vào hàm răng cậu cứ như sắp bốc cháy vậy. Thời Thư cắn vai hắn, Tạ Vô Sí đưa tay gỡ ngón tay cậu ra nhưng cậu vẫn không buông, một tay lại kéo tay Tạ Vô Sí.
"Bảo bối, buông ra được không?"
"Không, buông."
Ngồi xuống giường, Tạ Vô Sí mặc kệ Thời Thư cắn người, chỉ thở hổn hển. Hơi thở của hắn ban đầu còn bình tĩnh, trước đó còn cố gắng nhịn, cuối cùng dường như không thể chịu đựng được nữa, dường như bị nỗi đau khó kiềm chế giày vò, cho đến khi da thịt bị hàm răng trắng nhọn đâm thủng.
"Thời Thư..."
Máu từ xương quai xanh của Tạ Vô Sí rỉ ra, Thời Thư ngồi hẳn lên người hắn, hai tay nắm chặt vai Tạ Vô Sí. Khi áp sát, cậu nắm chặt lấy vải áo hắn, cứ thế giận dỗi hôn hắn không chịu buông ra.
"... Ngươi muốn thế nào mới hả giận?" Tạ Vô Sí đành phải hôn cậu, càng lúc càng không rõ ràng, yết hầu hắn co lại, gân xanh cũng nổi lên. Rõ ràng là lúc không trong sáng, Tạ Vô Sí không những không có ý trách mắng cậu, mà còn tỏ ra thờ ơ với Thời Thư.
Răng cắn xương, Tạ Vô Sí đành phải đưa tay dùng lòng bàn tay ngăn cản tay Thời Thư, khi máu chảy giữa kẽ tay, tâm trạng giận dữ của Thời Thư cuối cùng cũng dịu lại.
... Cậu ngửi thấy mùi máu thoang thoảng, mùi trên người Tạ Vô Sí khô ráo, ấm áp, độ ẩm bão hòa trong không khí như đêm trước cơn bão, bất an đến vậy.
Trong lòng bàn tay hắn, máu chảy từng sợi từng sợi, máu tươi cho thấy sự khỏe mạnh và cường tráng của cơ thể nam giới, nhưng hắn lại đi một con đường khác. Lông mi Thời Thư phủ một lớp sương nước, môi dính máu, cúi đầu nhìn bãi chiến trường trước mắt.
Ngực Tạ Vô Sí phập phồng thở, máu đã rỉ ra mấy giọt, cảnh tượng bạo lực kinh hoàng này khiến Thời Thư có chút ngây người, nhận ra Tạ Vô Sí đã bị cậu làm tổn thương.
Hắn không phải là người có tính khí tốt, nhưng đối với mình thì luôn bao dung chiều chuộng.
Đôi mắt nâu của Thời Thư đảo qua đảo lại, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú sạch sẽ, nhìn chằm chằm Tạ Vô Sí. Cơn giận trong đầu hoàn toàn lắng xuống, chân răng có chút đau, những giọt máu ở xương quai xanh đang chảy xuống, cậu ngồi thẳng dậy, trên mặt còn vương lại cảm giác ngượng ngùng của việc cưỡng ép.
... Thời Thư buông tay hắn ra.
Điên rồi, không bình thường rồi.
Lòng bàn tay ướt đẫm máu, Thời Thư xoay người nhảy xuống giường, tiếng nói trong lòng cũng liên tục hỏi: "Tại sao lại là ngươi? Tạ Vô Sí, tại sao người nói những lời đó lại là ngươi."
"Tại sao Diêm Vương sống tùy ý chôn sống hàng chục vạn người lại là ngươi?"
"Nếu không phải ngươi thì tốt rồi."
"Tại sao lại là ngươi chứ..."
Thời Thư đi ra ngoài, đến giếng nước múc nước rửa tay, nước giếng trong vắt hơi lạnh không chỉ rửa sạch tay, mà còn lau sạch cả tóc và mặt. Cậu chuẩn bị đi, Tạ Vô Sí đứng ở cửa, quần áo đã chỉnh tề không chút xô lệch, dáng người cao ráo thẳng tắp, khi hắn không nói gì, đường nét lông mày và sống mũi cực kỳ kiêu ngạo và thờ ơ.
Đôi mắt đen nhánh của Tạ Vô Sí đang nhìn cậu: "Thời Thư..."
"..."
Thời Thư nhìn hắn một cái, vậy mà lại không có suy nghĩ gì, quay người lao ra ngoài. Thời Thư chạy một mạch về phía doanh trại quân thù, mấy hộ vệ đuổi không kịp, bị bỏ lại xa phía sau.
Thời Thư cảm thấy mình cũng thay đổi rồi, làm ra chuyện quá đáng với Tạ Vô Sí như vậy, vậy mà lại bỏ chạy mà không nói lời nào. Tạ Vô Sí... ngươi... ngươi thật sự khiến ta...
Thời Thư băng qua đường phố, chạy ra khỏi cổng thành, đi dọc theo quan đạo và rừng rậm tiến vào rừng sâu, lá cây và ánh sáng đổ bóng liên tục thay đổi trong mắt cậu. Việc chạy bộ giải tỏa sự oán hận trong lòng, máu sôi lên, gió lướt qua tai không ngừng, dần dần biến thành sự bình tĩnh và sảng khoái.
Thời Thư và Tạ Vô Sí vốn dĩ không phải là mối quan hệ bình thường, bản thân cậu luôn cho rằng mình thẳng thắn, vốn dĩ rất kỳ lạ, cứ như tự lừa dối mình vậy.
Thời Thư chạy về phía trước, bỏ lại tất cả phía sau, cậu dùng sức mà chạy.
_____
[Tác giả]
Ngoài ra tôi muốn nói, hai người họ vượt qua giai đoạn này là có thể ngọt ngào rồi, và sẽ rất ngọt ngào, kết cục mọi người đều rất tốt, không chỉ Tiểu Thư Bao và Tạ Vô Sí tốt, mà tất cả mọi người đều tốt, chủ đề tôi muốn thể hiện không phải là chiến tranh tiêu cực hay bản chất con người, mà là một chủ đề khác, xin hãy đợi tôi một chút.
Ngoài ra có một số bảo bối nói, đọc mấy chương này rất khó chịu, có lẽ có thể tạm dừng theo dõi truyện, nếu vẫn muốn đọc thì tôi sẽ đánh dấu chương nào mà hai người họ ngọt ngào rồi (chắc không còn dài lắm đâu), mọi người có thể nhảy chương mà đọc cũng được.
Lại có bảo bối nói, Tạ Vô Sí sao lại biến thành tính cách như vậy, hắn có được tình yêu, sẽ nhanh chóng trở lại như cũ, cứ coi như hắn đang cosplay đi, Tiểu Thư Bao có thể cứu rỗi hắn.
Lại có bảo bối hỏi, Thời Thư có thật sự muốn giết Tạ Vô Sí không, quá đáng vậy. Tôi muốn nói, dù có giết thì cũng là kết cục rồi, lúc đó Tạ Vô Sí đã làm hoàng đế, bây giờ hắn còn chưa làm hoàng đế, cũng không thể giết được. Ngoài ra ý nghĩ và hành động thực tế là hai chuyện khác nhau, chuyện trèo lên giường này, nói trắng ra là chất xúc tác tình cảm, mọi người đừng nghĩ quá sâu xa, ở đây cũng sẽ không có tình tiết nào kiểu lấy dao đâm công rồi công còn rất sướng đâu.
Lại có bảo bối hỏi, Thời Thư tại sao lại có ý nghĩ đó với Tạ Vô Sí? Không hiểu. Tôi nghĩ với tư cách là mẹ ruột, tôi đã viết rõ ràng cái ác của Tạ Vô Sí trong sách rồi, tại sao lại phải phủ nhận Thời Thư không thể chấp nhận chứ? Tôi thực sự cảm thấy, Thời Thư đối với Tạ Vô Sí khá tốt, hơn nữa ban đầu Tạ Vô Sí cũng nghĩ đến việc lợi dụng Thời Thư, cũng chưa thực hiện hành động nào, hai người họ nhiều nhất chỉ coi là hòa nhau. Ngoài ra những việc Tạ Vô Sí đã làm, thực sự có một số là quá đáng, tôi biết mọi người rất thích hắn, nhưng vì hắn mà lại hoàn toàn không hiểu Thời Thư, tôi thấy không có lý.
Tóm lại, những bảo bối nào khó chấp nhận thì có lẽ nên tích trữ chương lại trước? Đợi kết thúc rồi xem đánh giá rồi hãy đọc, tôi chỉ có một mục đích, hy vọng mọi người đọc truyện hít cp thật sướng!