Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 97

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

 

( Thêm chương, sửa đổi)

 

Thời Thư: "Nàng ấy nói thế sao?"

 

Một câu "xem ta chết chưa" đúng không?
Tạ Vô Sí lãnh đạm nói: "Là ta diễn đạt sai. Nàng ta hỏi, ân công bây giờ còn sống không? Ân công sức khỏe thế nào, ân công-"

 

"...Thôi được rồi," Thời Thư tin, rồi trầm ngâm: "Nàng còn sống thật tốt. Nhưng ta có ơn gì với nàng ấy đâu? Đưa nàng ra khỏi thành bốn mươi dặm, giúp đuổi chó đuổi ngỗng, thật ra cũng chẳng đáng gì, vậy mà nàng ấy lại đặc biệt đến thăm ta."

 

Tạ Vô Sí móc lấy bộ y phục treo đầu giường, mặc vào: "Đúng vậy, lại còn từ vùng Mân của địch quân đến địa phận Đại Cảnh. Theo lý mà nói, trong ba ngày không thể vượt biên từ Trà Hà Bắc đến đây, e là nàng ta đã đi theo quân Mân ngay từ đầu, là gia quyến của quân quan, bây giờ đang sống ngoài thành Dũn Châu."

 

"Đến cùng Nguyên Hách và Nguyên Quan?"

 

Tạ Vô Sí: "Nàng ta đã gả chồng rồi, còn đi theo cha mẹ sao?"

 

Lòng Thời Thư đột nhiên rùng mình, sống lưng lạnh toát, dâng lên cảm giác bất an: "Nhưng nàng chỉ là một cô bé... chắc không có ý xấu gì? Mà nói đi cũng phải nói lại, hai ba năm trước nàng mười bốn tuổi vẫn là em gái nhỏ. Giờ đã mười bảy mười tám tuổi rồi, thời gian trôi thật nhanh."

 

Tạ Vô Sí đã sải bước về phía cửa: "Tóm lại, tuy nàng là cố nhân của ngươi, nhưng bây giờ nửa bước chân đã dấn vào quân Mân, phía sau có lẽ có người xúi giục, không thể xem thường. Chút nữa, ta sẽ cùng ngươi gặp nàng."

 

Mắt đào hoa của Thời Thư nheo lại, chống tay chán nản: "Biết rồi, ngươi cứ lo việc của ngươi đi, người bận rộn. Tin tức cái chết của Giả Ô còn đang chờ ngươi xử lý."

 

"Ta sẽ về sớm thăm ngươi," Tạ Vô Sí trước khi đi, nhìn cậu thêm lần nữa: "Buổi trưa cố gắng về, cùng ngươi ăn cơm."

 

Thời Thư: "Á?" Xem ra Tạ Vô Sí là loại đàn ông hễ yêu là chuyện gì cũng muốn đôi bên cùng làm.

 

Thời Thư không muốn nói không muốn, nói muốn lại có chút ngượng. Nhìn Tạ Vô Sí ra khỏi cửa, bóng hình ẩn vào màn đêm rồi biến mất. Cậu ngồi thẳng người, vừa định nằm vật xuống giường, liền vội vàng bật dậy như cá chép nhảy để tránh tấm lưng đầy vết thương bị giáng xuống, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó: "Suýt nữa thì quên mất mấy vết thương này!"

 

Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, mùi đàn hương trắng nhàn nhạt trên ghế ngồi cho thấy Tạ Vô Sí vừa về. Thời Thư thầm nghĩ Tạ Vô Sí thật có gu, ngày nào đi làm cũng vùi đầu vào công việc, tối về lại thay đủ loại y phục lộng lẫy, chỉnh tề như công khoe sắc, tinh lực thật dồi dào.

 

Thời Thư ngồi cho đến khi mùi hương nhạt đến mức không ngửi thấy, lại chạm vào cuốn xuân cung đồ kia, không nhịn được cầm lên xem lần nữa.

 

"Thương phong hóa! Thương phong hóa!"

 

Đầu ngón tay chạm vào như bị điện giật, mỗi động tác đều tr*n tr** đến mức khiến tim đập nhanh, nghĩ đến lời Tạ Vô Sí đã nói: Chờ ngươi khỏi rồi, cái gì cũng muốn thử.

 

"Đừng hòng! Mấy cái hình lung tung gì thế này, còn tưởng là tiểu thuyết hay ho lắm chứ, nhìn thế này thì thôi rồi, bọn ta thẳng nam không hiểu nổi."

 

Cái tình yêu thân mật vô gian đó, trong đầu Thời Thư đột nhiên liên tưởng đến Tạ Vô Sí. Thời Thư tức thì đỏ mặt tía tai, hận không thể xé nát cuốn sách, vội vàng đặt sách về chỗ cũ, giả vờ như chưa từng nhìn thấy, chán nản ở trong phòng, dứt khoát đứng dậy thanh tâm quả dục đi ra ngoài.

 

Trời vừa tờ mờ sáng, Lâm Dưỡng Xuân đến một chuyến để thay thuốc cho cậu, vừa vào cửa đã mồ hôi đầm đìa nói: "Ngoài kia không yên bình rồi!"

 

Thời Thư đang nằm sấp trên giường đọc sách đứng đắn: "Ngươi nói cái chết của Giả Ô?"

 

"Chơi bời với Mân Cơ, đêm đêm yến tiệc, nửa đêm ngủ say bị đám đàn bà đó giết, đúng là đáng đời, đã đến lúc quốc cừu gia hận thế này mà còn không ngừng nghỉ ngơi."

 

Ngón tay Thời Thư khẽ động, đây là kế che trời đổi biển của Tạ Vô Sí sao? Nói: "Đã đồn khắp nơi rồi sao? Hóa ra là chết như thế à? Ta vừa mới biết."

 

"Ngươi vừa mới biết?" Lâm Dưỡng Xuân đột nhiên xích lại gần, cười tủm tỉm nhìn cậu: "Tạ tiểu lang, vị kiểm nghiệm thi thể và ta từng là đồng niên, mời ta cùng xem thi thể, mũi tên xuyên qua yết hầu có lực rất mạnh, những hộ vệ khác bị cắt cổ họng, nhìn vào vết cắt thì lực tuyệt đối không phải là do con gái tùy tiện gây ra-"

 

Cuốn sách trên tay Thời Thư suýt rơi: "Lâm thái y, ngươi còn kiêm luôn pháp y à?!"

 

"Pháp y gì? Không hiểu." Lâm thái y lấy cao dược bôi lên lưng cậu: "Tóm lại, nghe nói mấy vũ nữ đó trốn ra ngoài thành bị bắt, có người chết vì loạn tiễn, còn có người không biết trốn đi đâu, đang truy tìm. Phó sứ Xu Mật biên quan bị giết, đây là một chuyện chấn động triều đình."

 

Thời Thư nghe ông ta nói, không dám lên tiếng, cứ lật đi lật lại hai trang sách đó. Trong lòng cũng có vài suy nghĩ: "Tạ Vô Sí và Giả Ô không hợp nhau, Giả Ô chết, Tạ Vô Sí e là sẽ trở thành đối tượng bị nghi ngờ, việc cấp bách hiện giờ của hắn là phải nhanh chóng đổ tội cho người Bắc Mân."

 

"Đổ thế nào?" Thời Thư lẩm bẩm.

 

Lâm Dưỡng Xuân: "Đổ gì?"

 

Thời Thư vội vàng giơ cuốn sách lên: "Tề Dân Yếu Thuật, nghiên cứu gieo trồng, lúa phải đổ thế nào. Thấy chưa? Ta toàn đọc sách đứng đắn, tuyệt đối không đọc sách lung tung."

 

Lâm Dưỡng Xuân khó hiểu: "Hử?"

 

"..............."

 

Thời Thư đánh trống lảng: "Bây giờ ngoài thành còn ổn không? Cái chết của Giả Ô, mọi người phản ứng thế nào?"

 

"Phản ứng là-Duẫn Châu cũng sắp đổi chủ rồi." Lâm Dưỡng Xuân nói: "Mau đổi đi, người chết trong hố sắp không chứa nổi nữa rồi!"

 

Thời Thư đáp lời, cái chết của Giả Ô e là không thể che giấu được nữa, Phó sứ Xu Mật, ý chỉ người đứng thứ hai trong quân vụ triều đình, dù bản thân Phó sứ Xu Mật không có binh lực trong tay, nhưng chức quan này cũng có thể coi là vinh hiển.

 

Hầu hết hàng triệu người đang theo dõi cuộc chiến này đều biết tên Giả Ô, và chính một vị quan lớn được kỳ vọng như vậy, lại đột ngột chết giữa đêm, lại chết dưới tay những ca kỹ mà hắn nuôi dưỡng hằng ngày. Đương nhiên, hiện tại còn có tin đồn về việc bị kẻ thù cũ ám sát, tóm lại, cái chết của Giả Ô chắc chắn sẽ trở thành một vụ án công khai chấn động trong ngoài triều đình.

 

Thời Thư chán nản lật sách, trong lòng muốn ra ngoài thành đi dạo, nhưng cơ thể hiện tại lại quá yếu. Thời Thư rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Lâm thái y trước khi đi đột nhiên bắt đầu lục hòm, lấy ra một gói đồ.

 

"Tạ tiểu lang, đồ của ngươi, cầm lấy."

 

Thời Thư nắm trong lòng bàn tay, chạm vào hộp tròn và bao cao su quen thuộc, sống lưng cứng đờ, mặt tức thì đỏ bừng: "Lâm thái y, ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi đây là..."

 

"Thân thể ngươi bây giờ không tiện, không thể đi lại lung tung, chắc chắn sẽ ngày đêm ở cạnh hắn, hoặc hắn đến ở cạnh ngươi. Đàn ông đàn bà khi nào có thời gian sinh con, lòng người khi nào h*m m**n d*m d*c, Lâm mỗ rõ lắm! Ngươi giữ lấy."

 

"..............."

 

Thời Thư vỡ trận: "Lâm thái y, ngươi đúng là y giả nhân tâm, gặp ai cũng cứu đấy!"

 

Lâm Dưỡng Xuân: "Bệnh tật dù sao cũng không tốt, Lâm mỗ lượng sức mà làm. Ta đi đây, tái kiến."

 

Lâm Dưỡng Xuân vác hòm thuốc, quay người rời khỏi phòng.

 

Thời Thư nhìn gói đồ đen sì trước mắt, toàn thân cứng đờ tại chỗ, một lát sau Thời Thư mở ra xem, khẽ thở dài dưới ánh mắt sao: "Nghĩ ta Thời Thư đường đường là một thằng đàn ông thẳng tắp, vậy mà lại rơi vào cảnh này, đọa lạc, đọa lạc."

 

Bên trong túi đựng ba hộp thuốc mỡ, ruột cừu phơi khô, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Trong đầu Thời Thư lại hiện lên những miêu tả và hình ảnh trong thoại bản.

 

Mặt đỏ tai nóng, tim đập nhanh.
Lâm Dưỡng Xuân đi chưa xa khỏi cửa, nghe thấy giọng nói trung niên khô khốc của ông ta: "Gặp đại nhân."

 

"Lâm thái y, đi thong thả." Giọng Tạ Vô Sí.

 

"!!!" Thời Thư nhanh chóng thắt chặt dây gói đồ, như vứt bỏ thứ gì đó không thể cho ai thấy, nhanh chóng giấu dưới lớp chăn ở mép giường, đè chặt.

 

Cửa "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, Tạ Vô Sí mặc tang phục trắng tinh, tóc được buộc bằng một dải lụa trắng, áo choàng dài chấm đất, thanh chính trang trọng, dưới đôi mắt rủ xuống là vẻ u ám nồng đậm, giữa trời nóng nực, hắn vừa đi viếng tang từ viện của Giả Ô trở về.

 

Tạ Vô Sí vừa vào cửa đã cởi áo c** q**n, thoát bỏ bộ tang phục rườm rà trên người.

 

Thời Thư vã mồ hôi vì lo lắng, sợ bị nhìn thấy thứ đang giấu, đảo mắt nhìn quanh.

 

Tạ Vô Sí cởi dây thắt bên hông, ánh mắt dừng lại ở vành tai đỏ bừng của Thời Thư: "Trong phòng nóng lắm sao?"

 

Thời Thư: "Không nóng, cũng được mà..."

 

Tạ Vô Sí lại nhìn tấm chăn giường lộn xộn, vết gấp rõ ràng là cố ý, ánh mắt né tránh của người yêu. Hắn chậm rãi đi đến bên giường, chỉ còn lại dây thắt lưng, nói: "Giúp ta."

 

Thời Thư đưa tay ra: "Sao thế? Buộc chặt lắm à?"

 

Rồi, đột nhiên phản ứng lại. Ngẩng đầu, đây quả nhiên là một trong những thú vui của Tạ Vô Sí, bảo cậu giúp cởi dây áo. Ngón tay Thời Thư bắt đầu cong queo: "Khó cởi thế sao?"

 

Khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần, hơi thở nóng rực của Tạ Vô Sí vừa phơi nắng phả đến, vai rộng bụng hẹp, dây thắt vừa vặn ở phần eo bụng, theo hơi thở nhẹ nhàng, những múi cơ rõ ràng cũng đang phập phồng.

 

Thời Thư cho đến giờ nhìn thấy cơ bụng của Tạ Vô Sí, phản ứng đầu tiên vẫn là cạnh tranh nam tính: "Luyện thế nào vậy?"

 

Bất giác đã rất gần Tạ Vô Sí, nửa cúi đầu, lồng ngực săn chắc, gọn gàng của hắn đang ở ngay trước mắt. Tạ Vô Sí chỉ là da mỏng, không phải là cơ mỏng, những đường nét mạnh mẽ, thon dài rất rõ ràng, nơi tích tụ sức mạnh ẩn chứa khí thế hùng dũng bùng nổ, đối với hắn, cảm giác kiểm soát sức mạnh của bản thân là không thể thiếu, sẽ thường xuyên luyện tập, tăng cường sức mạnh và sự phối hợp.

 

Tạ Vô Sí: "Trong quân, cùng với các tướng sĩ luyện tập."

 

Thời Thư không còn cảm giác rùng mình gai người trước đây với thân thể của Tạ Vô Sí, thu lại ánh mắt, ngón tay chăm chú cởi dây, nghiên cứu cấu tạo của nút thắt này, thỉnh thoảng lại dừng lại gãi gãi mái tóc mềm mại.

 

Một lát sau, bên tai dường như có tiếng thở dài khe khẽ.

 

"Thật sự chỉ lo cởi dây áo."

 

"Nhìn ta nhiều hơn."

 

"..............."

 

Máu Thời Thư tức thì xông l*n đ*nh tai, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, ngẩng đầu dùng vẻ mặt "Tạ Vô Sí, ngươi biết ta muốn chửi ngươi cái gì, ta sẽ không nói" để biểu lộ tâm trạng.

 

Lại cúi đầu, Tạ Vô Sí thường xuyên luyện tập cùng binh lính trong quân, cưỡi ngựa tuần tra mười vạn đại doanh, những nơi có gân xanh nổi trên mu bàn tay càng đen sạm, màu da trưởng thành hơi sẫm, một cách kỳ lạ lại mang đến cảm giác kiểm soát.

 

Thời Thư nhìn thêm hai lần, thầm nghĩ loại màu da này thật quá nam tính, rốt cuộc luyện thế nào vậy?

 

Vừa nghĩ xong, cằm Thời Thư đã bị bàn tay chai sạn thường xuyên cầm binh khí véo lấy, nụ hôn rơi xuống.
_____

 

[Tác giả]

 

Cảm ơn đã đọc bài viết.

 

Bình Luận (0)
Comment