Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 112

Năm thân ảnh lóe lên bay thẳng về phía trời xanh, chỉ trong nháy mắt tất cả đều biến mất.

"Dương Thiên, Bát Linh Thái Dương Hạ!"

Mây trêи trời tách ra để lộ một thái dương ngàn trượng đang hạ xuống dưới, một màn này làm cho trời đất nóng lên, cây cối ở Lang Lăng bắt đầu khô héo và bốc lửa.

Khí tức bức người làm cho tứ đại yêu thú hoảng hốt không thôi, thánh uy ngập trời ngưng tụ một đòn toàn lực đánh lên thái dương đang hạ xuống kia.

Ngoài sức tưởng tượng của mọi người chính là thái dương vừa va chạm đã hóa thành từng khối từng khối vỡ ra.

"Chỉ có vậy?"

Hổ 3 đầu vẫn là chưa mất cảnh giác, nó cảm nhận được một điều khác thường đang tới.

Từng khối thái dương bị vỡ kia hóa thành dòng chảy hỏa diễm ầm ầm nện xuống phía dưới, hổ 3 đầu xòe cánh tránh ra đầu tiên.

3 đầu yêu thú còn lại phản ứng chậm chạp đã ăn trọn hỏa diễm, hổ 3 đầu tuy phản xạ rất tốt nhưng vẫn bị thiêu một nửa cánh phải.

Sau dòng hỏa diễm chính là từng cái lưu tinh rơi xuống mặt đất, hóa một phần ba Lang Lăng thành bình địa.

Nhưng yêu thú yếu đuối không đủ sức chạy đều chết ở trong mưa thiên thạch đó, tiếp đến chính là 8 tia nước đánh tới hổ 3 đầu, ầm một tiếng nó đã bị thương ở lưng không thể chấp nhận được.

"Gào!"

Nó gào một tiếng giận dữ định lao lên tấn công, Ai đứng dưới chạm tay xuống mặt đất:

"Thạch Đao Bạo Phá."

Từng khối đất như mũi đao đâm vào da thịt của tứ đại yêu thú, một lần nữa nổ tung khiến bọn chúng thê tham không thôi.

Hầu vương và hổ 3 đầu là kẻ bị thương nặng nhất, giao long có long lân giảm được một ít sát thương, tắc kè thì lại có thạch giáp ngàn năm bảo hộ, còn 2 bọn chúng thì không có gì để gia thân.

"Thiên Sát, Thiên Phạt Nhân."

Từ trời cao bạch quang mang theo khí thế ngút trời, bọn chúng lại định tẩu thoát thì Ố xuất hiện ở phía sau dùng kiếm chỉ xuống đất quát:

"Địa Sát, Đại Địa Khai Mở!"



Mặt đất lúng xuống giam cầm tứ đại yêu thú vào trong, bạch quang cũng hạ xuống từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.

"Nhân Sát, Trụ Thiên Ngũ Sắc."

Vô cũng chính là Hàn Vũ Thiên chân thể mang theo ngũ sắc quang mang từ kiếm chém xuống.

Mấy trăm thanh kiếm từ ngũ sắc hào quang hóa thành đâm xuống phía dưới, khói ập lên mấy ngàn trượng.

Gió thổi khói bay lộ ra 4 đại yêu thú bị ngũ sắc kiếm xuyên qua lưng định trụ ở dưới đất.

Hàn Vũ Thiên thu hồi lại 4 thân ảnh khác đứng ở giữa không trung cười nói:

"Lũ súc sinh, năm đó là bản tôn vừa mới hiện thế, thực lực chưa đủ nên mới bị ức hϊế͙p͙, hiện tại các ngươi đều phải nằm sát đất quy phục ta."

Giao long mang theo một chút long huyết trong cơ thể nên rất kiêu ngạo, nó tức giận tốt độ quát:

"Nằm mơ sao? Ta vì sao lại nằm sát đất? Chỉ vì một tên nhân tộc ngươi à?"

Hàn Vũ Thiên khóe môi cong lên ngón tay chỉ lên trời sau đó đổi hướng điểm xuống mặt đất.

Trọng lực nặng nề đè ép lên thân thể tứ đại yêu thú, khiến bọn chúng vốn đang yếu đuối chống cự cho mình không quỳ xuống, lại đã nằm sát mặt đất.

Hàn Vũ Thiên ánh mắt có sát ý ngút trời, nhưng vẫn là cố kiềm nén để thu phục bọn nó làm hộ sơn thần thú.

"Nhân Sát, Nô Ấn Vạn Linh."

Nô Ấn Vạn Linh là một trong những ấn thuật khống chế đáng sợ nhất, ấn này ăn sâu vào trong căn nguyên, mỗi lần đều là bào mòn từ từ khiến đối phương đau tới muốn chết đi.

Bốn nô ấn đang chậm rãi khắc vào bên trong căn nguyên của bọn chúng, Hàn Vũ Thiên nhìn vào bên trong Lang Lăng thấy được cổ trận kia vẫn còn.

Hắn đạp không mà đi, mỗi một bước đi đều có ma khí ăn mòn cây cối xung quanh.

Hắn chán ghét cái khu rừng đã khiến mình gặp không ít xui xẻo, xóa bỏ nó đi lại càng thêm dễ chịu a.

"Ộp."



Một tiếng kêu của cáp mô làm cho Hàn Vũ Thiên di dời sự chú ý, một đầu cáp mô màu đen thuần đang ngồi ở một vũng lầy to lớn.

"Ngươi đây rồi."

Hàn Vũ Thiên chém ra một đạo bạch quang đánh tới, cáp mô thản nhiên tưởng chừng như vô hại, nó há mồm nuốt lấy bạch quang.

Hàn Vũ Thiên tiếp tục vung đòn liên tiếp không ngừng, mỗi một đòn đều là khí thế trùng trùng.

Cáp mô như là với được một bữa đại tiệc liền há mồm nuốt hết, nó vừa nuốt xong thì phía dưới có 3 cái đao đá đâm vào bụng hất nó lên trời.

Hàn Vũ Thiên cơ thể chớp động kiếm phát ra lôi điện màu trắng xóa chém tới.

Một kiếm này làm cho cáp mô đau đớn bị điện giật, nhưng nó nén đau đón há mồm hút hết lôi điện vào trong bụng.

Chiếc lưỡi như roi quất tới, Hàn Vũ Thiên xoay người tránh được.

"Căn Nguyên Sung Pháo."

8 tia nước đánh tới nhưng cáp mô vẫn là dễ dàng nuốt lấy, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Tấn công pháp lực không có tác dụng với ngươi, vậy thì thưởng thức một chút biến hình của ta."

Hắc ám một lần nữa phủ xuống hóa thành Thâm Uyên Ma Thể, hắn dùng quyền cước đánh tới với tốc độ cực cao.

Đánh cho cáp mô loạn choạng không phân biệt được phương hướng, ma trảo định chộp một đòn chí tử thì da cóc nổi lên từng cái chất nhầy.

Ma trảo vừa chộp vào liền bị ăn mòn khủng khϊế͙p͙, Hàn Vũ Thiên dùng cánh tay khác cắt bỏ đi phần tay bị dính chất nhầy.

"Kịch độc này thật là lợi hại."

Hắn sắc mặt hơi xanh xao, nếu vừa nãy sơ suất dùng thân tấn công, hẳn là không còn mạng để trở về rồi.

Hàn Vũ Thiên khôi phục lại cánh tay đã mất mà còn mọc thêm 2 cánh tay khác, hắn 4 cánh tau bấm pháp quyết huyền ảo vô cùng, nhanh tới mức mắt thường không theo kịp.

"Cự Ma Nguyên!"

Hắc khí phía sau hội tụ thành một hư ảnh ma tộc bốn tay to lớn, cơ thể rắn chắc.

Bình Luận (0)
Comment