Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 119

Hàn Diệp tuổi nhỏ đã bộc lộ bản chất thiên tài của mình, 3 tuổi biết nói, 4 tuổi biết đọc, 5 tuổi biết võ.

"Đây dường như là một bản sao của thiếu gia chủ, bộc lộ thiên chất hơn người."

Một lão nô sống nhiều năm trong Hàn gia cảm thán một câu, khiến cho ai ai cũng bất tri bất giác giật mình.

Quả thật là giống thiếu gia chủ năm đó, thiên tư hơn người bộc lộ từ nhỏ là phong thái của một vị cường giả.

"Hàn Diệp quả thật rất giống Thiên nhi."

Hàn Vũ Đạo gật gật đầu tán thành lời nói của lão nô ấy, Hàn Diệp tò mò nghiêng đầu hỏi:

"Gia gia, Thiên nhi mà người gọi là ai vậy?"

Hàn Tuyên đi tới gõ gõ vào chóp mũi của Hàn Diệp nói:

"Đó là Hàn Vũ Thiên, người đã tạo ra Vạn Niên cung đấy, thường được mọi người gọi là cung chủ."

Hàn Diệp ánh mắt sáng như sao trêи trời nói:

"Vạn Niên to lớn như vậy, một mình ngài ấy tạo ra sao?"

Hàn Vận Lai cười đắc ý xoa đầu Hàn Diệp nói:

"Phải, bọn ta khi xưa còn chưa quật khởi vẫn còn bị những kẻ khác chèn ép, tới Thiên nhi trưởng thành lập ra vô số kì tích, sáng tạo Vạn Niên quật khởi Hàn gia, cũng giúp vô số người bị bỏ rơi có nơi ăn chốn ở, niềm vui ấm áp."

Hàn Diệp nghiêng đầu nói:

"Như vậy đâu còn gọi là Vạn Niên cung nữa."

Hàn Tuyên cười tò mò hỏi:

"Vậy theo Diệp nhi thì gọi là gì mới hợp?"

Hàn Diệp vui vẻ giơ hai tay lên trời nói:

"Phải gọi là Vạn Phúc cung, Vạn Hỷ cung đó nha, bởi vì mọi người ở đây cảm thấy hạnh phúc và ấm áp, cũng có thể được gọi là nhà đấy."

Mọi người trong điện đều cười rất vui vẻ, Hàn Diệp đúng là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện.



Nhưng lại có một vấn đề lớn nằm ở chính Hàn Diệp, pháp lực cường đại tới mức làm người ta sợ hãi không thôi, chưa tu luyện đã đạt được pháp lực tựa như Thiên Cảnh.

Vấn đề không phải pháp lực cường đại mà hắn không thể nào sử dụng công pháp, dù là công pháp thấp kém nhất cũng chẳng thể dùng được.

Nguyên lý hoạt động và cảm ngộ đều sâu sắc, giảng giải cho người cùng lứa như là trưởng bối thâm sâu, nhưng chính bản thân Hàn Diệp lại không thi triển ra được.

Thất thường một cách khó hiểu mà không ai có thể lý giải được về việc này, Hàn An từ bên ngoài bước vào nói:

"Các vị gia chủ, Giao lão truyền tin tức tới nói là đợt chuyển tài nguyên lần này, truyền tống trận bên phía tiên tộc đã hỏng, phải để các vị gia chủ cực khổ một chuyến rồi."

Hàn Vũ Đạo cười nói:

"Hàn gia thủ vệ luôn sẵn lòng."

Từ trong bóng tối xuất hiện mấy trăm vị Thánh Nhân từ sơ tới viên mãn, Hàn gia mấy chục năm nay đã xuất hiện vô số Thánh Nhân, mơ hồ là vượt qua thời kì hoàng kim trước kia.

"Gia gia, con muốn theo xem, có được không?"

Hàn Diệp nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt của mình nhìn Hàn Vận Lai.

Tứ gia chủ cũng không nở để một đứa bé như vậy năn nỉ vô ích, hắn cũng gật đầu lén đem Hàn Diệp để vào trong xe ngựa của mình.

Hàn gia ngũ đại gia chủ cùng mấy trăm tộc nhân bước theo đoàn người tới phía tiên thành.

Đội hình hùng hậu cứ như nghênh đại địch, Giao lão không yên tâm còn phái theo Luân Chi, Thải Thuận Nhi, Hàn An và Hàn Phúc âm thầm phía sau hành động.

"Truyền tống trận bố trí ở tiên thành có vấn đề, kẻ nào đó ở trong cung đã động thủ, ý đồ bất chính khó mà thăm dò."

Giao lão vuốt râu đứng ở một gốc cao trong Vạn Niên cung quan sát tứ phía, ở sau lưng là nhị vị thiếu cung chủ.

"Xem ra không sớm thì muộn, Vạn Niên cung sẽ loạn thôi."

Thanh Hiên ngậm một chiếc lá trong miệng ánh mắt sâu xa nhìn trời xanh.

"Nếu dùng Tham Lam dò xét từng người, e là không ổn rồi, chỉ còn chờ hắn tự lộ diện thôi."

Trương Tuân Vinh bước xuống bậc thang để lại lời nói này rồi rời đi.

Giao lão nhìn xe ngựa của Hàn gia bàn tay nâng lên phóng tới một đạo không gian pháp tắc.

"Chưa yên tâm sao?"



Thanh Hiên mỉm cười từ trêи cao rơi tự do xuống, sau đó hóa thành lưu quang đuổi theo đoàn người Hàn gia.

Cung thủ đội ở trêи cao tuần tra khắp nơi trong Vạn Niên thành, ngày nào cũng tuần tra xem những thương buôn tới sinh sống có gì đáng ngờ, nếu là nội giáng tội tử không cần giải thích.

"Hồng Thiên lão tặc, ngươi nói xem khi nào ngài ấy lại trở về?"

Mạch Liên duỗi hai tay ra thoải mái nằm trêи thảm cỏ hỏi, Hồng Thiên chồng cằm cười nói:

"Chủ nhân xưa giờ khó đoán, ngài ấy có khi là ngày mai hoặc là mấy chục năm sau chẳng hạn."

Hai lão già ở trêи thảm cỏ tám chuyện vui vẻ, Đoạn Tình viện thì lại mang một bầu không khí khác.

Tiêu Hạo từ khi mất đi mẫu thân có vẻ đã trưởng thành hơn trước, hắn nghiêm túc tới làm người khác khϊế͙p͙ sợ, một đám đệ tử nuôi dạy ở Đoạn Tình viện đều rất ưu tú và cực kì nghiêm túc.

"Viện chủ, mấy đệ tử phái tới Đại Sa đều đã trở về."

Một đại đệ tử dẫn đầu nhóm người khảo hạch ở Đại Sa cung kính nói.

Tiêu Hạo ngồi ở chủ vị ghế viện chủ không nói lời nào, vẫn yên lặng chờ câu tiếp theo của đệ tử trước mắt.

"Nhiệm vụ... thất bại."

Lời này vừa ra đại điện bắt đầu trở nên có chút ngột ngạt, không gian xung quanh dần dần nóng lên tới lạ thường.

"Các ngươi đi 2 năm, sau khi trở về lại nói với ta là thất bại sao?"

Tiêu Hạo thở ra một ngụm khí nóng làm cho đám đệ tử quỳ xuống run rẩy.

"Là đệ tử vô dụng, không dẫn dắt được các tiểu đệ và tiểu muội hoàn thành nhiệm vụ."

Tiêu Hạo đứng dậy từng bước đi tới nói:

"Phải, là ngươi vô dụng, đám các ngươi đều vô dụng."

Ánh mắt nhìn xuống khiến đám đệ tử toàn thân đổ mồ hôi, Tiêu Hạo giơ 1 ngón tay lên nói:

"Cơ hội cuối cùng để được ở lại Đoạn Tình viện, ta cho các ngươi thời hạn tiếp tục là 2 năm, hoàn thành nhiệm vụ ở Đại Sa."

Tiêu Hạo vung tay một luồng khí nóng đánh bay nhóm người ra khỏi Đoạn Tình viện, đám đệ tử xung quanh đều nuốt nước bọt kinh sợ không thôi.

Bình Luận (0)
Comment