Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 136



Từng cái lỗ hỏng không gian nuốt trọn vùng đất này, Hố Đen Thiên Thực dần dần yếu đi cũng là lúc Lam Huyền mở ra được Ma Luân Kiếp cùng đám người nhảy vào bên trong.

Cửa đồng bị một lực hút mạnh làm cho lỏm xuống một mản lớn, Lam Huyền rất nhanh đã thu Ma Luân Kiếp lại, hiện tại bọn họ đã ở trong ma vực của cửa đồng.

Cũng là ma giới của Lam Huyền làm chủ, một ma tướng tu vi Vũ Cảnh quỳ xuống nói:
"Chủ thượng, ngài có bị sao không?"
Lam Huyền phất tay nói:
"Chuẩn bị đan dược khôi phục tốt nhất tới đây, thêm vài gốc ma dược tăng tuổi thọ.

"
Nàng nhìn thấy tóc của Hàn Vũ Thiên đã đen hoàn toàn, lớp da cũng đã nhăn nheo lại, cơ thể gầy gò hơi thở suy yếu có thể chết bất cứ lúc nào.

Ma lệnh hạ xuống không quá 5 phút đã có một xe dược liệu và đan dược được đưa tới, Lam Huyền cho hắn ngậm một viên ở trong miệng, rút ra mấy nhanh dược liệu ném vào không trung dùng pháp lực pha trộn chúng lại.

Làm cách này có chút nguy hiểm, nhưng Hàn Vũ Thiên cần được bồi dưỡng tuổi thọ nhanh nhất có thể, trực tiếp dùng pháp lực pha trộn dược liệu, uống vào có thể bị phản phệ mà chết, tỷ lệ chỉ có 3 phần là thành, 7 phần là bại.

Nàng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần này thôi, Lam Huyền kích phát pháp lực nhanh nhất có thể, pha trộn dược liệu sau đó cho hết vào miệng của Hàn Vũ Thiên.

Lớp da nhăn nheo kia bắt đầu khôi phục lại, nhưng rồi ầm một tiếng cơ thể run lên dữ dội trở lại thành một lão già, cuối cùng là ma khí đầy trời đột nhiên xuất hiện.


Một bóng đen thần bí điểm lên mi tâm của Hàn Vũ Thiên, giữa mi tâm hắn xuất hiện một hình ngọn lửa hắc ám kì quái.

Kế tiếp tóc lại điểm trắng toàn bộ, lớp da nhăn lại khôi phục, Hàn Vũ Thiên trở lại trạng thái đỉnh phong, nhưng vẫn bất tỉnh không có dấu hiệu sẽ thức dậy.

Bóng đen kia làm xong những việc này liền tan biến, chính là hậu chiêu do ma hồn lúc trước âm thầm để lại cho Hàn Vũ Thiên, cứ nghĩ hắn sẽ không dùng tới một lần khôi phục này, nhưng hiện thực lại là cần dùng tới một cách triệt để.

"Chúng ta rời đi chưa tới 3 canh giờ, vì sao hắn đã dùng tới thứ đó rồi.

"
Một thanh niên có nét giống nữ nhân, toàn thân áo bào đen có mấy đường chỉ vàng kim chói mắt làm hoa văn trên áo.

"Chuyện gì?"
Một người khác là thanh niên anh tuấn toàn thân kim bào lộng lẫy, lại cau mày nhìn về phía thanh niên hắc bào.

Người áo đen là Chân Ma Đế, Thất Sát Ma Quân.

Người thân hoàng kim bào lập lánh gọi là Thượng Thần Đế, tên là Lưu Hiền.

Một vị là chủ nhân của Âm Sát Thất Hồn quyết, Một vị là chủ nhân của Dương Thiên Thập Linh quyết, 2 người tưởng chừng như đã bị chôn vùi trong lịch sử bỗng nhiên trở lại, thiên hạ này lại chuẩn bị nhấc lên từng đợt náo động.

"Hắn ta không phải đã khôi phục trạng thái đỉnh phong rồi sao? Bầy quái vật đó thì đáng là gì với hắn?"
Lưu Hiền cau mày trong lòng cũng dâng lên một cảm giác bất an tới kì lạ, Thất Sát đi qua đi lại trong lòng bất an nói:
"Ta đi.

"
Thất Sát vừa quay đầu đã thấy bên ngoài xuất hiện một vài bóng người.

"Xem ra không đi được rồi.

"
Lưu Hiền xòe tay kim quang lóe lên ẩn đi khí tức và hình dáng của 2 người.

Trong thế giới do Ma Luân Kiếp tạo ra, Hàn Vũ Thiên vẫn bất tỉnh, Lam Huyền cùng 2 người khác trị thương, dưới sự lo lắng của trăm ngàn ma tướng.

Lam Huyền với môi trường ma khí nồng đậm đã khôi phục tới đỉnh phong chỉ trong 1 canh giờ, 2 người khác vẫn là nhắm mắt trị thương không chút gì là lo lắng ma tộc xung quanh sẽ tấn công.

Bởi vì thế giới của bọn họ chưa bao giờ xuất hiện chủng tộc nào khác ngoài nhân tộc và yêu thú, nên không biết được ma tộc bên ngoài có cái danh hào tốt bao nhiêu.


Lam Huyền phất tay, từ phía trong một cái hồ nước đen như mực bay ra một cây trượng đầu rồng, Diêm Ma Trượng ma khí ngút trời rơi vào tay ma thần một cách nhẹ nhàng.

Lam Huyền nhìn Diêm Ma Trượng một lúc lâu thì thở dài nói:
"Để ngươi trả lại ân tình cho ta, bây giờ ta lại phải trả ân tình cho ngươi rồi, Diêm Ma Hóa Hải!"
Lam Huyền nâng diêm ma chỉ lên trời, ma hải đột nhiên cuộn trào như sóng dữ ồ ạt giữa không trung, Diêm Ma Trượng rung động kịch liệt như muốn nứt ra.

Một bàn tay bổng ngăn nàng lại, Hàn Vũ Thiên sắc mặt tiều tụy cười nói:
"Ân tình ngươi thiếu cứ để ở đó đi, ta còn muốn ngươi thiếu ta lâu hơn chút nữa.

"
Diêm Ma Trượng đột nhiên ngừng lại, Lam Huyền buông trượng xuống hừ lạnh nói:
"Bản ma thần là người như thế nào chứ?"
Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:
"Ngươi là một người rất rất xinh đẹp, là đồ chơi mà nam nhân trong thiên hạ đều yêu thích.

"
Lam Huyền con ngươi co rút sát khí lóe lên truy đuổi Hàn Vũ Thiên.

"Vô sỉ.

"
Nàng ấy sát khí ngút trời rút ra Hắc Long kiếm, Hàn Vũ Thiên đang chạy được một lúc thì phun máu, bước chân khựng lại như muốn ngã xuống đất.

Lam Huyền phía sau cũng kịp lấy kiếm đâm xuống đất để dừng tốc độ lại, nàng vẻ mặt tức giận nói:
"Trọng thương chưa khỏi còn dám chọc bản ma thần, thật sự là sợ mình không đủ mạng để chết sao?"
Hàn Vũ Thiên lau máu trên khóe miệng nói:
"Ai mà biết ta chỉ chọc ngươi như vậy thôi, ngươi đã nổi giận đuổi đánh rồi, ta thường nhớ ma nữ dù bị phỉ bán như thế nào cũng không chút để tâm, vậy mà ngươi lại để tâm.

"
Lam Huyền đánh hắn một cái nói:
"Ta là ma thần, không phải tiểu ma nữ.

"
Hàn Vũ Thiên mỉm cười cơ thể có chút loạn choạng, Lam Huyền đỡ lấy hắn trở lại chỗ cũ nói:
"Không trị thương cho tốt, ngồi ở đấy trêu chọc người khác, coi chừng mình chết khi nào không hay.

"
Hắn nhẹ gật đầu rơi vào trong bóng tối vô tận của tâm trí sinh ra, Hàn Vũ Thiên rơi vào một cái hang động yên tĩnh tới lạ thường.

Hắn ngồi ở đó nhắm mắt lĩnh ngộ một thứ mà thân chưa bao giờ chạm tới được, đây là lúc hắn còn là Thủy Tổ tu vi hay còn gọi là chí cao Tiên Đế.


"300 vạn năm ngồi ở đó, mặt cho sông cạn núi mòn, từng thế hệ và bằng hữu trôi qua biến mất trong luân hồi, hắn vẫn ngồi nơi đó cảm ngộ.

Có lẽ đó là cảm ngộ lâu nhất đời hắn, Hàn Vũ Thiên nhìn mình đang ngồi tu luyện lòng lại có chút suy ngẫm.

"Năm đó là ta muốn thực lực tăng mạnh để bảo vệ một phương thế giới này, nhưng rồi đột phá được thì lại thấy cảnh giới của ta còn là sâu kiến không đáng nhắc tới, vì vậy ta lại tham ngộ đại đạo bước chân vào trung cấp vũ trụ đầu tiên với thứ danh hiệu gọi là Minh Hoàng Nhân Đế, cái tên này với tiểu vũ trụ thì oai hùng biết bao, mạnh mẽ biết bao, nhưng nó đặt ở trung cấp vũ trụ là trò cười cho thế nhân, ta cúi đầu chịu sỉ nhục vô số cùng với 2 vị bằng hữu vượt trăm vạn khó khăn.

"
Hàn Vũ Thiên cúi mặt xuống có chút hoài niềm về năm tháng xưa cũ.

"Từ một tên lính quèn bị chà đạp không thương tiếc, tới lúc đạt tới Viễn Cổ thì tiếp tục phát hiện mình vẫn chỉ là sâu kiến, ta biết một ngày nào đó khi kẻ mạnh hơn xuất hiện, thì ta sẽ trở nên vô lực và chọn tiếp tục tu luyện, ta tu luyện quên trời quên đất cũng chỉ vì muốn bảo vệ thế giới nhỏ đó, rồi tới một lúc ta là chí cao của vũ trụ thì ta lại nhận ra, phương thế giới mà ta muốn bảo vệ đã không còn nữa, mọi thứ trải qua thêm ức vạn năm buồn chán, lĩnh ngộ lại càng thêm nhiều thứ từ khởi nguyên, kiến thức sâu rộng gần như là một cuốn Vạn Niên sách thứ 2 vậy.

"
Hàn Vũ Thiên chuyển hình ảnh tới một nữ nhân ngủ sâu trong không gian hỗn độn được hắn đem ra khỏi nơi buồn chán đó.

"Ca ca, ngươi nhìn thật giống ta đó, biết nói chuyện, biết cười, ta ở trong không gian màu xám đó thật yên tĩnh nha.

"
"Ca tên là Hàn Vũ Thiên sao?"
"Ta gọi là huynh là Thiên Thiên nha, tên thật đẹp phải không?"
"Oa, phải rồi ta là Tru Bách Hợp đó nha, tên đẹp quá, nó giống như loài hoa Bách Hợp ở trong phòng huynh đó.

"
"Thiên Thiên, ta biết múa, còn biết hát nữa nha, vậy huynh có biết đàn không?"
Niềm vui duy nhất sau ức vạn năm buồn chán của hắn, Tru Bách Hợp.

Nàng ấy tìm được một tinh giới cũng tên là Bách Hợp, cả 2 cùng ở đó hưởng thụ niềm vui đơn giản, xem nơi đây là nhà ra sức bảo vệ.

Ký ức tan dần trở lại thực tại sắc mặt hắn vẫn tiều tụy, nhưng mà đã có vẻ tốt hơn ban nãy một chút.




Bình Luận (0)
Comment