Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 157



Hàn Vũ Thiên triệu hoán song lang, Thâm Uyên Ma Thể hóa ra 4 cánh tay, 2 tay cầm Liệt Hỏa Kiếm và Cửu Hàn Kiếm, 2 tay cầm Thủy Thiên Thương và Lôi Mã Thương.

Song lang phóng tới càn quét những binh lính đang bỏ trốn, Hàn Vũ Thiên thì truy đuổi cường giả Thánh Nhân.

Bọn họ không thể nào hiểu được Hàn Vũ Thiên lấy đâu ra nhiều thủ đoạn giết người như vậy, trong mắt người của Tây Phỉ thì hắn như là ác thần không hơn không kém.

"Tên Thổ Tương vô dụng, đợi xong việc ở đây lão phu sẽ giải quyết ngươi!"
Lão già nâng đao quét ngang đẩy lui Kiều Nguyệt Nga, pháp tắc nổ vang hóa hào quang khảm lên đại đao.

"Thánh Tông trung vị.

"
Hàn Vũ Thiên con ngươi co rút không ngờ tới lại là một tên Thánh Tông trung kì, nếu dùng để so sánh với Thổ Tương thì cách nhau một đoạn dài.

Lão già một kiếm quét tới phía một lăng mộ ở trên đất, Hàn Vũ Thiên nâng Cửu Hàn Kiếm chém ra một vệt xám quang man.

"Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm, Tam Ý Hỗn Thiên Quang.

"
Một kích đánh bật đao đang quét tới, Hàn Vũ Thiên từ trạng thái Thâm Uyên trở lại thành hình dáng ban đầu, sử dụng một chiêu thức vượt ngoài cảnh giới đã khiến một thân tu vi Thánh Tông tạm thời hoàn toàn bị tiêu tán, nhưng hắn cũng để lên trên thân đao một lỗ lớn cùng những vết rạn.

"Không thể nào! Đây là vũ khí cấp Tông hạ phẩm, dù là Thánh Tông trung kì cũng chẳng thể phá hủy nó.

"
Lão già kinh sợ liếc nhìn Hàn Vũ Thiên, nhưng lão rất nhanh đã nhìn ra hắn đã kiệt sức sau khi vung một đòn vừa rồi.

"Ha ha ha, ngươi không thể cản nổi lão phu cứu Thổ Tương rồi.

"
Lão già cười lớn một đao ngưng tụ tiếp tục quét tới, dù bị khoét một lỗ lớn trên thân, nhưng nó vẫn tản ra khí tức kinh khủng như ban đầu.

Hàn Vũ Thiên một trảo giơ lên không trung sau đó bóp chặt lại.

"Hỗn Thực, Bội Thiên.

"
Từ cái lỗ bị khoét kia bắt đầu hình thành chất dịch màu xám, nó bắt đầu lan ra như có sự sống bao phủ lấy cây đao của lão già, kế tới chính là một nửa cánh tay phải.

Lão phát giác nguy hiểm lập tức chặt tay bỏ đao lui về sau vài chục bước, Hàn Vũ Thiên giờ phút này ôm ngục phun máu, một ngụm máu xám rơi trên đất sau đó tản ra hỗn độn khí tức rồi tiêu tán.


Cảnh tượng tuyết rơi hay ma trảo bay đầy trời đột nhiên biến mất không tung tích, Hàn Vũ Thiên kiệt lực rơi tự do xuống mặt đất.

Những cường giả Tây Phỉ biết thời cơ đã tới liền đồng loạt quay đầu xuất thủ, Tiêu Hao ở dạng hỏa long đột nhiên xuất hiện một vuốt quét ngang, đẩy lui toàn bộ cường giả ra xa.

Giao lão xé nát không gian ôm lấy Hàn Vũ Thiên, nhanh chóng chui vào không gian trở về Vạn Niên cung.

"Diệu Thủ Hồi Xuân.

"
Kiều Nguyệt Nga đã tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này thi triển chiêu thức chữa thương cho người Vạn Niên cung.

Hàn Diệp nâng bút vẽ trong hư không một bức họa bầy chim ưng, ngay lập tức bức tranh hóa thành thật lao xuống tấn công người của Tây Phỉ.

"Thật hiếm có kẻ dùng pháp bảo tương đồng với lão phu.

"
Phùng Huy mở cuộn giấy lập tức một bầy cá chép tung tăng bơi trong không trung lao lên đánh với bầy chim ưng.

Chỉ trong một thoáng khi Hàn Vũ Thiên bất tỉnh cũng là lúc Tây Phỉ cường giả phản công, Thải Thuận Nhi rút kiếm từng đường thủy lưu linh động như có sinh mệnh liên tục đẩy lui vài vị Thánh Nhân, nàng ấy hiện tại cũng đã đột phá Chí Thánh, nhưng là chí thánh không hoàn chỉnh.

Nói nàng ấy là chí thánh chưa hoàn chỉnh, đơn giản là vì nàng ấy chưa độ cửu đạo lôi kiếp, chỉ là trong chiến đấu cảnh giới đạt tới chí thánh mà thôi, so với chân chính chí thánh thì còn kém rất xa.

"Hắc Ám Vương Triều!"
Trương Quan bay lên cao một tòa hắc ám cung điện đột nhiên xuất hiện, từ trong cung điện lao ra ma binh ma tướng vô số, tu vi so sánh cao nhất chính là Vũ Cảnh viên mãn.

"Sa Vệ!"
Yết Huyên hai tay đặt xuống đất một lượng lớn cát ập lên sau đó xếp hàng hóa thành từng tên binh linh cầm khiên.

Bọn chúng phụ trách chống đỡ những đòn công kích tầm xa và phi kiếm, khiến cho nguy cơ tử vong của Vạn Niên cung giảm đi đáng kể.

— QUẢNG CÁO —
"Xạ tiễn!"
Một âm thanh quen thuộc vang lên, Hàn Vũ Thiên ở cổng cung điện chỉ đạo từng đợt cung thủ thay thổi đội hình.

Loạt tiễn phóng tới hướng phía xa mà lao xuống hạ gục rất nhiều quân Tây Phỉ, cũng cùng lúc đó đội xạ thủ bắn tỉa do Phổ Huyên làm thủ lĩnh cũng đã ở tường thành.

Hiện tại đội bắn tỉa đã lên số lượng 30 vị, số lượng 30 tuy rất ít nhưng mỗi một viên đạn bắn tới đều có thể xuyên phá toàn bộ giáp sắt, đối với Hàn Vũ Thiên 30 người này đã là đủ.

"Bắn tỉa nghe lệnh, Xuyên Phá!"
30 tia quang man từ nòng súng phát sáng sau đó là 30 viên đạn bắn tới, xuyên phá vô số hộp sọ và giáp sắt, lấy đi sinh mệnh của mấy trăm binh sĩ, trong đó cũng có tướng quân cấp bậc không nhỏ.

Đội liên đạn do Phùng Nghi, Đổng Ngạc phụ trách có tới 300 người, toàn bộ bọn họ đều rời thành mang theo súng liên thanh nã đạn thảm sát Tây Phỉ quân.

Đội súng ngắn do Mộng Chân dẫn đầu 60 vị, hắn trước khi ra trận đã được Hàn Vũ Thiên cho mượn 2 cặp long phượng súng lục.

Mộng Chân xuất thủ mỗi một viên đạn đều mang theo long âm phượng hống.

Thái Ân dẫn đầu tiểu đội sử dụng shotgun gồm 10 người, mỗi một loạt đạn bắn ra đều khiến trên người đối phương có vô số lỗ máu, còn khiến đối phương văng ra sau.

Tình thế binh lính của Tây Phỉ đột nhiên giảm mạnh, sau khi Xạ Thủ đoàn xuất thủ, làm cho cường giả Tây Phỉ ai cũng trố mắt kinh ngạc.

Hàn Vũ Thiên không vì vậy mà buông bỏ khoảng thời gian quý báu này, tế ra lò luyện đan bỏ vào trong đó mấy loại thảo dược cấp cao để luyện chế.

Một thân nội thương cùng với tu vi sụt giảm mà vẫn có thể tập trung tinh thần để luyện đan, dù là luyện đan sư giỏi nhất cũng không thể làm được, Hàn Vũ Thiên ban đầu miệng lại tràn ra vệt máu, nhưng hắn lại mặc kệ tiếp tục ngưng tụ tinh thần trên lò luyện.

Giao lão ngồi xếp bằng trong cung điện hấp thu pháp lực mà Hàn Vũ Thiên đã điều động từ ghế cung chủ ra.

"Đã trọng thương còn dám luyện đan? Tiểu tử ngươi chán sống rồi.

"
Lão già đang định giải cứu Thổ Tương đang bị phong ấn thì phát giác được Hàn Vũ Thiên lơ là cảnh giác, lập tức vỗ tới một chưởng đầy uy lực.

Ban đầu một chưởng này Kiều Nguyệt Nga có thể than nhiên ngăn cản, nhưng sau khi lão đầu bạo phát tu vi Thánh Tông trung kì về sau, nàng ta đã là toàn lực cũng chỉ ngăn cản được gần nửa phần lực lượng của nó.

Không nghĩ tới một đòn toàn lực lão hướng tới lại là Hàn Vũ Đạo mà không phải Hàn Vũ Thiên, khí tức tương đồng làm cho lão muốn rửa hận.

Hàn Vũ Đạo tập trung toàn lực vào đối thủ, không thể nào ngờ tới một đòn kinh khủng này lại nhắm vào mình mà đánh tới.

Hàn Vũ Đạo không quay đầu lại mà băng kiếm trong tay đảo quanh một vòng phóng tới, kiếm lao ngang qua lão già hướng thẳng tới bên cạnh Hàn Vũ Thiên cắm xuống đất.

Một chưởng ập tới Hàn Vũ Đạo đập vào tường thành khí tức tán loạn, xương cốt vỡ vụn chỉ còn thoi thóp chờ sinh mệnh cuối cùng tan biến.

Hàn Vũ Thiên đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hắn mở đôi mắt xích hồng nhìn lấy tổ phụ thoi thóp đằng kia, không nhịn được sự phận nổ tột độ liền bấm pháp ấn.

"Ha ha ha, tức giận rồi sao? Lão phu xem thử ngươi có đủ sức để vừa luyện đan vừa nuốt lấy sự căm hận này không?"
Lão già đắc ý cười như điên như dại, một đòn hướng tới Hàn Vũ Đạo theo suy đoán của lão là hoàn toàn chính xác đã kích động đối phượng, sớm muộn cũng làm Hàn Vũ Thiên nhập ma.


"Bản tôn vốn muốn nguyên hồn khôi phục, nhưng là ngươi ép ta dùng tới nó.

"
Hàn Vũ Thiên nguyên hồn thoát xác, chỉ thấy một cái linh hồn tồn tại phiêu dật như sắp tan biến, linh hồn này chỉ còn phần vai tới đầu, những phần còn lại đều là không thấy.

"Hả? Ha ha ha, ha ha ha, một đạo tàn hồn mà thôi, lão phu cứ tưởng ngươi lợi hại cỡ nào cơ chứ.

"
Lão già cười to, cười lại càng thêm phần phẫn nộ bởi vì một Thánh Tông trung kì lại bị tàn hồn đả thương rồi phá nát Tông khí sơ giai.

Nguyên hồn mở mắt một cổ khí tức áp đảo toàn bộ chúng sinh truyền tới, thần hồn bao trùm toàn bộ Tô Lăng giới lại, cái đầu kia trong miệng phun ra một thanh Cửu Hàn Kiếm.

"Thiên Địa Nhân.

"
Ba chữ vang vọng đất trời truyền tới từng ngóc ngách trong Tô Lăng giới.

"Hả! Hắn ta phát hiện ra chúng ta rồi sao?" — QUẢNG CÁO —
Funman kinh sợ lập tức ôm lấy Balloon chạy trốn.

"Tam Ý Định Thiên Hạ!"
Cửu Hàn Kiếm chém vào hư không một vệt gợn sóng vô hình, sau đó lão già bị chia làm hai nửa với vẻ mặt kinh sợ còn đọng lại trên khuôn mặt.

"Ê khoan, hắn không phải là phát hiện ra chúng ta, mà là hắn đang chiến đấu với tồn tại nào đó khá mạnh, mới dùng tới chiêu nguyên hồn thoát xác, bởi vì hắn trùng sinh không bao lâu mà, làm gì phát hiện được chúng ta chứ, si si si.

"
Funman che miệng cười lăn lộn ở trên đất rất sảng khoái, sau đó lại trở về vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sau chiếc mặt nạ hề vui nhộn đó là một ánh mắt sắc lạnh.

"Không biết kẻ đó là ai, nhưng ta rất biết ơn việc hắn làm ra! "
Funman ném lên không trung một quả bóng, quả bóng kia bay lên không trung sau đó tiêu tán, kì thật quả bóng ấy đã bám vào thần hồn của Hàn Vũ Thiên đang bao phủ lấy Tô Lăng giới.

"Vậy là tìm được vị trí của hắn rồi nhỉ?"
Balloon ngồi ở dưới đất nghiêng đầu nhìn lên không trung, Funman cũng là gật đầu nhìn lên trời cao.

Hàn Vũ Thiên nguyên hồn lại nhạt thêm một phần, hắn thổi ra hắc ám hấp thu nhục thân của lão già kia.

Nguyên hồn bắt đầu thu nhỏ phạm vi thần hồn phát tán, trở lại vào trong thân thể Hàn Vũ Thiên, một đạo năng lực hắn lưu lại liền điểm lên ngực của Hàn Vũ Đạo.

"Gia gia nhất định phải sống.

"
"Huynh trưởng.

"
4 vị gia chủ khác cũng là trở lại tường thành quan sát thương thế của Hàn Vũ Đạo.

"Lão phu sống tới giờ này đã là mãn nguyên rồi, tiếc là gia gia không thể thấy cháu cố của mình rồi.

"
Hàn Vũ Đạo cười liên tục phun ra máu tươi, Hàn Vũ Thiên nâng tay pháp quyết ngưng tụ hút lấy linh hồn của Hàn Vũ Đạo.

"Nhục thân này không thể sử dụng được, vậy Thiên nhi giúp người tìm một bộ nhục thân mới.

"
Linh hồn của Hàn Vũ Đạo được hắc ám bảo vệ, Hàn Vũ Thiên đưa linh hồn lão cho Hàn Tống.

"Lôi Triển"
Lôi vân ngưng tụ giáng xuống một đòn sấm sét xuống phía Phùng Huy.

Hàn Vũ Thiên sau khi thôn phệ lão Thánh Tông trung vị, cũng miễn cưỡng khôi phục lại 4 phần thực lực, bởi vì một đòn Thiên Địa Nhân, Tam Sát Kiếm lúc trước tiêu hao quá lớn, phải dùng lực lượng vừa thôn phệ bù đắm vào thì nhục thân mới không sụp đổ.

"Xin lỗi lão phu tới trễ.

"
Hồ Niên dẫn theo vài vị Thánh Nhân từ trên không trung hạ xuống, phía bắc dâng lên ma khí cùng với 4 luồng khí tức mạnh mẽ.

Phía đông tiên khí phiêu dật dẫn đầu là lão Quân, tiên binh hùng hậu cũng có một vài vị cao thủ mới đột phá.

"Mọi chuyện có vẻ xấu nhỉ?"
Lam Huyền hạ xuống bên cạnh Hàn Vũ Thiên tay cầm một quả táo, nàng ta cắn một miệng táo nói:
"Ngươi hẳn là có gần 10 vị Chí Thánh, tới cuối cùng vẫn là rơi vào bại trận sao?"
Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi trọng khí nhếch môi nói:
"Ngươi nhìn Vạn Niên cung giống kẻ thua cuộc lắm sao?"
Lam Huyền áp sát bên tai của Hàn Vũ Thiên, tay còn lại sờ lên ngực đã bị rách vải của hắn nói:
"Không thua, nhưng hơi thê thảm đấy.

"
Năm ngón tay được bọc hộ giáp vàng sờ lên cơ thể khiến hắn có chút khó chịu, cũng vào lúc đó hồng quang lóe lên một cánh tay hất văng tay của Lam Huyền ra.


— QUẢNG CÁO —
"Cút, ngươi đừng giở trò yêu ma mê hoặc đó.

"
Kiều Nguyệt Nga ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn Lam Huyền, ma thần thì mỉm cười nói:
"Một nam nhân mà thôi, bản ma muốn lúc nào mà không được?"
Lời này nói cho Kiều Nguyệt Nga, nhưng ánh mắt và điệu cười lại hướng tới Hàn Vũ Thiên.

"Bọn chúng đơn giản là có ngụy Thánh Tông và Chí Thánh số lượng hơn ta vài phần, tồn tại một tên Thánh Tông trung kì.

"
"Thánh Tông trung kì?"
Lam Huyền ánh mắt trở nên chói sáng, nàng ta mỉm cười nói:
"Hắn ở đâu?"
Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng cao ngạo nói:
"Chết rồi.

"
Lam Huyền phun miệng táo vừa cắn ra nhếch môi cười lạnh nói:
"Nói xạo không ngượng à? Bằng vào bản ma dùng toàn bộ nội tình mình tích góp, cũng không thề giết chết một trung vị Thánh Tông, khi mình ở cảnh giới Chí Thánh đâu.

"
Hàn Vũ Thiên búng tay một bộ hắc y được thay thế cho bạch y đã rách, hắn cười nói:
"Trùng hợp là 2 ta sinh ra với thiên phú đặc biệt, nhưng ta lại tới từ tầng lớp cao hơn ngươi rất nhiều.

"
Lam Huyền bổng nhiên có chút thay đổi sắc mặt, nàng ta chỉ trong một thoáng đã hiểu ra ẩn ý trong lời nói cùa hắn.

"Trung hợp" và "sinh ra" nếu bỏ 2 chữ cuối lấy 2 chữ đầu ghép lại thì có nghĩa là trùng sinh.

Tầng lớp cao hơn trong câu nói đó ám chỉ tới Hàn Vũ Thiên tới từ một nơi còn cao cấp hơn cả Tô Lăng giới.

Lam Huyền biết Hàn Vũ Thiên đang ám chỉ hắn còn rất nhiều thủ đoạn vượt ra xa sự hiểu biết của nàng.

"Khoác lác.

"
Lam Huyền hừ lạnh cắn một quả táo không thèm chú ý tới hắn nữa.

"Lão tổ, người tới trễ.

"
Kiều Chi ôm một thân thương thế ở dưới chiến trường hô lớn về phía lão Quân.

"Kiều nhi của ta, con có sao không? Tên Hổ Thanh đó lại không bảo vệ tốt cho cháu gái của ta, ta phải đánh chết hắn.

"
Lão Quân ở phía xa lời nói có chút giận dữ làm cho một đám người Vạn Niên cung sợ xanh mặt, những người tái xanh mặt mài là những người đã từng thấy qua khí thế kinh khủng của lão Quân.

"Lão tổ không được làm vậy! Phu quân vì bảo vệ Kiều Chi, nên suýt nữa mất mạng, hiện tại đang bất tỉnh và được trị thương trong thành.

"
Lão Quân thấy mình trách nhầm cháu rễ liền lãng tránh qua việc điều động nhân lực.

"Vạn Niên cung chủ, hoàng đế điện hạ muốn biết tiểu công chúa hiện giờ ra sao?"
Hồ Niên đang vừa một mình quấn lấy Phùng Huy và Ô Thanh Hải, vừa quay sang hỏi hắn.

"Nàng ta rất tốt, hiện tại đang bế quan tu luyện.

"
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu nói tình hình của Hồ Nguyệt Nhi, kì thật hắn cũng không biết tiểu công chúa kia hiện giờ ra sao.

.


Bình Luận (0)
Comment