Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 305

Chương 305:

Hàn Vận Lai nhấc cơ thể có chút đau nhức của mình ra khỏi bức tường, cầm lấy chùy ngưng tụ hàn khí tụ lại một điểm lại hướng đến Hồ Kiến Lâm chạy tới.

"Tới đây!"

Hồ Kiến Lâm cơ bắp nổi lên phá tan cả bộ giáp quá khổ bên ngoài, hắn ta đã mọc ra thêm bốn cái sừng ở trên đầu đã có vài phần giống quỷ tộc, Hàn Vận Lai một chùy quật thẳng vào ngực của Hồ Kiến Lâm.

"Băng Liên Khai Thiên Chùy!"

Hồ Kiến Lâm tưởng đón đỡ đòn này sẽ dễ dàng như trước mới tự tin trực tiếp nhận lấy, nhưng hắn phun ra một ngụm máu tươi bay thẳng về phía sau khảm thẳng vào tường làm cho mảng lớn đất đá nơi hắn khảm vào sụp xuống.

Hồ Kiến Lâm từ đống đất đá chui lên lại phun ra thêm một ngụm máu lớn, hắn trừng lớn mắt nhìn Hàn Vận Lai nói:

"Ngươi lấy đâu ra thứ lực lượng này? Căn bản một Thánh Tông viên mãn bình thường như ngươi không thể tấn công thẳng vào bên trong cơ thể ta."

Hàn Vận Lai cười nhạt một chùy lại mang theo khí thế ngút trời đánh tới, Hồ Kiến Lâm cơ thể đã hóa thành huyết sắc cũng điên cuồng dùng quyền nghênh đón.

Hai bên tấn công liên tục cũng có ai chịu vào thế phòng thủ, ngươi ăn chùy, ta nhận quyền, hai bên liên tục tấn công đôi phương mặc cho cơ thể tràn đầy thương tích cùng máu tươi ướt đẫm.

"Tứ đệ."

"Tứ lão tổ."

Người của Hàn gia dùng ánh mắt lo lắng nhìn lấy Hàn Vận Lai đang tơi tả, một chùy từ dưới quất thẳng vào cằm, một quyền đấm thẳng vào má phải, hai người đều lui ra sau hơi thở gấp gáp đều đã không còn nhiều sức lực.

"Khụ!"

Hàn Vận Lai khụy một chân xuống đất, tay dùng chùy chống đỡ, tay thì ôm miệng liên tục nôn ra từng ngụm máu bằm, rất lâu rồi người của Hàn gia thấy được Hàn Vận Lai thê thảm tới vậy.

"Trăm trượng."

Hàn Vũ Thiên thản nhiên cất lời làm cho mọi người khó hiểu nhìn lấy hắn, Hàn Vận Lai thì càng thêm điên cuồng gào thét lao đến lại vung ra Loạn Chùy với tốc độ cực nhanh, Hồ Kiến Lâm cũng là song quyền nắm chặt quát lớn:

"Vạn Quyền Huyết Tẩy."


Hai bên như là ngàn vạn chùy và quyền va đập vào nhau làm cho mặt đất khói bụi mù mịt, ai cũng hồi hộp không dám rời xa trận chiến mặt, Hồ Kiến Lâm quát lớn:

"Chết cho ta!"

Một quyền vung ra trực tiếp xuyên thủng bụng trái của Hàn Vận Lai, hắn phun ra một ngụm máu cơ thể từ từ ngã về sau, chùy văng lên không trung xoay vài vòng.

"Năm mười trượng."

Âm thanh của Hàn Vũ Thiên lần nữa cất lên, chùy chuẩn bị chạm mặt đất thì đột nhiên ngừng lại, Hàn Vận Lai đã cố không để thân thể bê bết máu ngã xuống, tay nắm chặt chuôi chùy cố ngã người về phía trước hét lớn:

"Băng Liên Tuyết Nhiên!"

Đòn phản kích bất ngờ làm cho Hồ Kiến Lâm có một chút kinh hãi, nhưng trong thời khắc quan trọng hắn đã lại tránh thoát, lam quang xoẹt ngang đánh thẳng về phía sau, cũng chỉ phá hủy nửa cái đầu bên trái đang cháy đen của Hồ Kiến Lâm.

"Đáng chết! Ngươi là đang thiêu dốt sinh mệnh? Muốn cùng với ta thân tử đạo tiêu sao?"

Hồ Kiến Lâm giận dữ cơ thể đột nhiên mọc ra chi chít gai, tốc độ phục hồi cũng theo đó mà tăng mạnh, cơ thể vốn đầy vết thương đã mau chóng khôi phục lại như cũ, Hàn Vận Lai máu đã nhuốm đỏ một bên mặt, hắn mở một mắt nhìn lấy Hồ Kiến Lâm thở dốc nói:

"Ngươi là kẻ bại."

Hồ Kiến Lâm nghe thấy lời này liền cười nhạt một quyền chỉ trong một cái chớp mắt đã đấm ra, Hàn Vận Lai một chùy quất lên trực tiếp chém đứt lìa cánh tay trái của Hồ Kiến Lâm.

Tay trái bị đứt lập tức mọc lại một quyền đấm vào bụng của Hàn Vận Lai, đẩy hắn văng ra xa một lần nữa cơ thể đã sắp tới cực hạn, Hàn Vận Lai phun ngụm máu nắm lấy chùy chân dùng lực đạp mạnh cơ thể lại lao đến.

"Băng Liên Tuyết Nhiên!"

"Huyết Sát Thần Quyền!"

Hồ Kiến Lâm tay phải bạo phát huyết khí tới cực hạn trực tiếp đấm tới, chùy và quyền lần này không có trực tiếp va chạm mà là cách không chạm vào nhau tạo thành rung chân kính khủng lung lay cả đấu trường, Hàn Vũ Thiên đứng khỏi ghế đạp không bay lên.

Những người khác cũng mau chóng bay khỏi đấu trường, chỉ thấy mọi ngóc ngách của đấu trường nứt ra sau đó vỡ nát sụp xuống, Hồ Niên cau mày nói:

"Một nhân tộc mà lại có sức chịu đựng tới mức độ này, thật quá vô lý."

Khói bụi tiêu tán thấy được Hồ Kiến Lâm đã mất đi cánh tay phải, Hàn Vận Lai thì không còn nhận lấy thương thế nào, hắn lần nữa nhảy lên không trung xoay chùy tạo thành bão tuyệt.



"Băng Liên Khai Thiên Chùy!"

"Đừng nghĩ đốt lấy sinh mệnh là có thể cùng với bản vương cá chết lưới rách, tên khốn nhận lấy, Hoàng Thổ Vạn Trụ Chu Nhận!"

Hồ Kiến Lâm tay trái bấu chặt vào mặt đất tạo thành ngàn vạn gai đá như chu nhận màu huyết sắc lao thẳng về phía bầu trời, Hàn Vận Lai vận sức lao xuống cùng với ngàn vạn chu nhận đối đầu một kích đã phá vỡ hết thảy, Hồ Kiến Lâm dùng lấy tay trái ngăn lại cũng bị chặt mất không thể khôi phục nhanh như trước.

"Không, ta không cam tâm, một nhân loại sao có thể thắng được Huyết Quỷ, ngươi nhất định phải chết!"

Hồ Kiến Lâm gào thét như phát điên, cơ thể bốc lên huyết khí lại có ảo ảnh huyết quỷ đồ sộ gào rú, đây là con huyết quỷ đã cùng với hắn dung hợp thành một.

Hàn Vận Lai chậm rải bước tới tay nắm chặt chùy cười nhạt nói:

"Ngươi chỉ là mượn nhờ sức mạnh của quỷ, không xứng để ta xem là đối thủ."

Một chùy quét ngang đã thấy đầu của Hồ Kiến Lâm hóa thành vũng máu rơi vải ở phía sau, con huyết quỷ kia cũng gào thét rồi tan biến trong không khí, cơ thể không tay không đầu của Hồ Kiến Lâm ngã xuống đã là dấu hiệu cho thấy trận chiến này đã tới hồi kết thúc, kẻ thắng sau cùng là Hàn Vận Lai.

Hàn Phi Vân nâng tay liền có một chữ Hàn và chữ Hồ xuất hiện ở trái phải của nàng, Hàn bên phải đã hiện lên số 1, Hàn Phi Vân cất tiếng nói:

"Hàn Vận Lai là người trụ lại cuối cùng, Hàn gia chiến thắng trận đầu."

"Hoan hô! Tứ lão tổ lợi hại."

"Tứ lão tổ uy vũ."

Người của Hàn gia hô to vui mừng, Hàn Vận Lai cũng không còn vững được thân hình đã bắt đầu ngã xuống, bốn đạo thân ảnh lập tức tiến tới đỡ lấy hắn, năm huynh đệ đồng lòng đương nhiên sẽ không để cho Hàn Vận Lai gục ngã.

"Đệ làm tốt lắm."

Hàn Vũ Đạo đỡ lấy Hàn Vận Lai bay trở về không trung, Hàn Vũ Thiên trầm mặc nói:

"Tứ gia gia lại nén thương thế tới mức độ này, e là xương cốt sớm đã vụn vỡ, dù cho dùng hàn băng tạo thành áo giáp bảo hộ bên trong, nhưng là một cơ thể nhân tộc, suy cho cùng vẫn không chịu được loại thương thế này."

Hắn vung tay lần nữa dựng lại đấu trường rồi ngồi ở vị trí cũ, Hàn Vận Lai được đưa vào trong để điều trị thương thế, cũng may có Mạch Liên gần đó đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.


"Ta lên!"

Một thanh âm bên phía Hồ gia có chút nóng nãy lướt ngang qua đám người, Hồ Niên đột nhiên biến mất đã ở sau lưng của kẻ nóng nảy kia, một ngón tay đè nặng lên vai đã thấy kẻ kia quỳ xuống đất như bị thái sơn đè nặng trên vai.

"Chưa phải lúc, cứ để Hồ Thẩm lên."

Hồ Niên vừa dứt lời liền có một sợi tử xích từ phía sau xoẹt tới, mũi xích sắc nhọn ghim thẳng vào sàn đấu lại thấy một kẻ phi thân lên không trung chậm rải hạ xuống đấu trường, sợi xích được thu hồi lại quấn quanh hắn như trường xà.

Kẻ tới là một trung niên nhìn như bị bỏ đói sắp chết với cơ thể teo tóp thấy chỉ là da bọc xương, đôi mắt sâu thẩm làm cho người ta có cảm giác rùng mình khi nhìn vào hai hốc mắt kia.

Hàn Xuyên thở dài từ trong ống tay áo đột nhiên lóe lên lam quang, một thanh trường thương từ từ chui ra khỏi không gian hư vô kia rơi vào trong tay của lão, Hàn Vũ Đạo như có linh cảm không tốt liền nói:

"Đệ cẩn thận."

Hàn Xuyên nhẹ gật đầu biết rằng trận này cũng khó mà nắm chắc phần thắng, lão chậm rãi bước lên sàn đấu lại thấy Hồ Thẩm làm ra một động tác khiến ai cũng kinh sợ không thôi, trường xích kia quấn lấy thi thể không còn nguyên vẹn của Hồ Kiến Lâm, trực tiếp kéo thẳng về phía Hồ Thẩm lại thấy một hư ảnh huyết quỷ hiện ra, một ngụm trực tiếp nuốt lấy thi thể kia như mỹ thực.

Chỉ trong một thoáng thực lực của Hồ Thẩm đã gia tăng vượt qua cả Hồ Kiến Lâm lúc trước một phần, một phần xê xích này cũng đủ để khiến trận đấu càng thêm khó khăn đối với người của Hàn gia, Hàn Vũ Thiên cười nhạt lại thản nhiên nói:

"Những thứ có sẵn trên đấu trường cũng không có bị cấm, tam gia gia cẩn thận chút."

Mọi người kinh ngạc nhìn lấy Hàn Vũ Thiên, lại không nghĩ tới thiên tài đệ nhất Hàn gia lại mặc cho đối thủ chiếm được lợi ngay trên sân nhà của mình, nhiều người đưa mắt nhìn nhau lại càng thêm mơ hồ, nhưng Hàn Xuyên lại biết hai từ cẩn thận mà Hàn Vũ Thiên nói không phải là ám chỉ tên Hồ Thẩm ở trước mặt, mà là cẩn thận cảm nhận xung quanh xem có gì bất thương.

Dư âm cuộc chiến lúc trước vẫn còn lưu lại, Hàn Xuyên cảm nhận được pháp tắc do Khí Vực của Hàn Vận Lai tạo ra lại thu hẹp tới mức không thể tưởng tượng được, khuôn viên trăm trượng trở về sau lại là pháp tắc còn tồn đọng nhiều nhất, Hàn Xuyên trong đầu lập tức lóe lên một ý nghĩ:

"Đệ ấy nén Khí Vực tới cực điểm, dồn tới cực hạn để triển khai nó vào binh khí ra đòn tất sát? Khoan, lại giống như Thiên nhi lúc trước?"

Hàn Xuyên rất nhanh đã nhận ra được huyền cơ liền mỉm cười nhìn Hồ Thẩm, Khí Vực trực tiếp bạo phát ngay tức khắc đã là bao trùm năm trăm dặm xung quanh, Hàn Phi Vận cao giọng nói:

"Trận thứ hai giữa Hàn Xuyên và Hồ Thẩm, bắt đầu!"

Cả hai ngay tức khắc biến mất lần nữa xuất hiện đã là lưỡi thương va chạm, không có tạo ra tràn cảnh pháp tắc náo loạn như của trận đầu, đơn giản chỉ là một kích thăm dò chứ không có toàn lực nôn nóng như hai tên võ phu lúc trước.

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh
Bình Luận (0)
Comment