Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 325

Chương 325:

Ách Âm Châu cuối cùng đã nhận thức được chuyện này nghiêm trọng tới mức nào, Lân Hi Đường cũng là một Bán Thần thế lực tuy so về tổng thể yếu hơn Bích Ly Tông và Vân gia hoàng thất thì cũng là một cái Bán Thần, hai thế lực này hợp tác nhất định là có mưu đồ, Vân gia nếu không mau hành động thì hai cái Bán Thần thế lực liên thủ lại e là Vân gia khó thoát khỏi kiếp nạn.

"Ồ, bổn cung cũng từng nghe hoàng đế bệ hạ nhắc tới Lân Hi Đường, đúng là một thế lực rất tốt, bệ hạ có nói có dịp sẽ cùng với sứ giả Lân Hi Đường đàm đạo, xem ra hôm nay là duyên trời định để bổn cung và lão đây gặp nhau, chi bằng theo bước ta trở về để thỏa lòng của bệ hạ."

Toàn bộ người ở Bích Ly tông đều trợn mắt há hốc mồm, Ách Âm Châu đây chính là muốn lôi kéo người về phe mình, lại dùng lời nói vô sỉ như vậy, Quy Lộc vuốt râu lắc đầu cười nói:

"Lão phu từ chối, ta thấy ngươi cũng là bậc tiền bối mà lại dung túng cho tiểu bối quá mức như vậy, thì chắc chắn rằng Vân gia các ngươi cũng toàn là người không ra gì nhỉ?"

"Ngươi dám?"

Ách Âm Châu trầm mặc khí tức không kiềm chế được mà bộc phát, Quy Lộc gõ trượng xuống đất uy áp phong ra hoàn toàn bức lui đi khí tức của Ách Âm Châu, Thập Tứ trưởng lão kinh sợ trong lòng có chút bất ngờ thầm nghĩ:

"Một vị Thánh Tông viên mãn."

Ách Âm Châu trong lòng sợ hãi còn chưa phản ứng thì Quy Lộc đã đứng ở trước mặt nàng, bàn tay khô giơ lên định hạ sát thủ thì một âm thanh từ phía sâu trong Bích Ly Tông truyền tới nói:

"Sứ giả đại nhân, nể mặt bọn ta đừng hạ sát thủ."

Quy Lộc dừng lại thì Ách Âm Châu mới phản ứng kịp nhảy về sau, lão ta nhìn lấy một lão thái giám bên cạnh cười nói:

"Nếu không phải mấy vị Bích Ly Tông ngăn cản, hẳn là ngươi cũng sẽ ra tay mà đúng không?"

Lão thái giám cười vô tư nói:

"Lão nô không có đảm lượng đó."

Một thân ảnh từ phía xa bay tới chậm rãi hạ xuống ở giữa hai người, người này bộ dáng trung niên y phục màu lam phiêu động hai con tiểu ngư xung quanh trông rất đẹp mắt, Thập Tứ trưởng lão cùng các người lão ngoại môn ôm quyền nói:

"Bái kiến Thập Tam trưởng lão."

Người gọi là Thập Tam trưởng lão này tu vi đã là đại viên mãn Thánh Tông vượt xa cả Thập Tứ hai tiểu cảnh giới, Thập Tam trưởng thấp giọng nói:

"Thập Tứ, chuyện ở đây để ta, Nhất trưởng lão tìm ngươi."


"Rõ."

Thập Tứ trưởng lão biết với tu vi của mình thì không thể ở đây tiếp chuyện, Nhất trưởng lão tìm hắn tất nhiên là cho hắn một đường lui cũng không có lưu lại mà quay đầu rời đi.

Hàn Vũ Thiên truyền âm cho Quy Lộc nói:

"Giải quyết nhanh chóng đi."

Quy Lộc cười nói:

"Thập Tam trưởng lão, chúng ta lại bàn chuyện hợp tác."

Khi đám người chuẩn bị rời đi thì Tùng Lâm ôm quyền nói:

"Thập Tam trưởng lão, chuyện ở đây giải quyết thế nào?"

"Hòa đi."

Thập Tam vung tay cũng không quan tâm nữa mà cùng Quy Lộc hướng nơi khác rời đi, Hàn Vũ Thiên nhìn Ách Âm Châu một lúc khóe môi lại mỉm cười ôm quyền nói:

"Phỉ tử nương nương, quyết định của Thập Tam trưởng lão ngươi đã nghe rồi chứ?"

"Xem như ngươi may mắn."

Ách Âm Châu hừ lạnh cũng bỏ lại Vân Hạo theo Thập Tam trưởng lão tới một nơi an tĩnh hơn để bàn luận, Hàn Vũ Thiên liếc nhìn Vân Hạo cười nói:

"Ngươi hôm nay giữ được một mạng, hãy cố mà trân trọng."

Hắn dùng linh lực nâng lấy cơ thể của Thuận Tâm rồi rời khỏi đây, Lục Nhan phía xa thấy vậy cũng theo bước sư tôn rời đi, Trung Nguyên lườm Vân Hạo một cái thấp giọng nói:

"Trận này hòa, đợi Thuận Tâm khôi phục sẽ tái chiến."

Mọi người không ai cho ý kiến đối với lời của Trung Nguyên trưởng lão, Vân Hạo là dùng thủ đoạn đê hèn mới thắng được Thuận Tâm, nếu không phải Thập Tam trưởng lão lên tiếng thì Vân Hạo đã sớm phải nhận thua rồi, hắn trong thời gian tới sẽ chịu rất nhiều lời chỉ trích từ đám động, dù là Vân gia hoàng tử cũng không thể bịt được hết miệng của mấy chục vạn đệ tử ngoại môn.

Hàn Vũ Thiên trở về phủ không nói lời nào chỉ vung tay, một đạo sinh mệnh lực dồi dào từ trong ống tay áo hắn bay tới quấn lấy Thuận Tâm lơ lửng trên không trung, vết thương chí tử làm hắn thoi thóp đang dùng tốc độ rất nhanh để khôi phục lại, Lục Nhan trố mắt kinh ngạc thật không ngờ tới sư tôn mình lại có đảm lượng như vậy, Hàn Vũ Thiên nhìn Lục Nhan nói:



"Ngươi đưa hắn về phòng, đợi sau khi tỉnh lại thì tiếp tục đến kháng đài."

"Vâng, sư tôn"

Lục Nhan mau chóng đỡ lấy Thuận Tâm dìu hắn vào trong thư phòng, Hàn Vũ Thiên bước vào chính điện thản nhiên nói:

"Giết Ách Âm Châu, đợi nàng ta rời khỏi Bích Ly Tông thì ra tay."

Không biết từ khi nào sau lưng Hàn Vũ Thiên đã có một đạo bóng người nhỏ nhắn quỳ một chân, thân khoác áo choàng đỏ sậm quá cở so với cơ thể nhỏ bé của nàng, Như Ý ôm quyền nói:

"Vâng, chủ nhân."

Một ngày trôi qua thì Thuận Tâm cũng đã tỉnh lại, Hàn Vũ Thiên bước ra khỏi phòng cùng với hai đệ tử lần nữa tới kháng đài, mọi người thấy được Thuận Tâm chỉ trong một ngày đã khôi phục toàn bộ thương thế thì tràn đầy kinh ngạc, Thuận Tâm bị thương chí ít phải mất hơn tháng mới khôi phục lại được, Từ Nghiêm Hiếu cười nói:

"Hàn Vũ trưởng lão quả là gan dạ, cho đệ tử của mình sử dụng Huyết Tâm Đan để khôi phục, xem ra ngươi cũng là một kẻ hiếu thắng, nhưng sau khi trận đấu kết thúc thì đệ tử này của ngươi còn mạng hay không đây?"

Những đệ tử khác tràn đầy nghi hoặc không biết cái gọi là Huyết Tâm Đan kia cuối cùng là thứ gì, Tùng Lâm đắc ý giỏi thích nói:

"Huyết Tâm Đan là đan dược siêu cấp khôi phục, uống một viên thì toàn bộ thương thế sẽ khôi phục trở lại đỉnh phong, đáng tiếc là hiệu quả đan dược chỉ kéo dài một ngày mà thôi, khi đan hết tác dụng thì thương thế trước đó sẽ lại bộc phát mà còn đau đớn hơn gấp mười lần lúc trước, Hàn Vũ trưởng lão tự đưa đệ tử của mình vào đường chết, thật thất vọng."

Hàn Vũ Thiên thở dài nói:

"Ta không giống tạp chủng gian lận như ngươi, không có lấy tính mạng đệ tử ra đùa giỡn, miệng ngươi lúc nào cũng thích gây thị phi có ngày sẽ đầu lìa khỏi cổ đó."

Tùng Lâm tức giận nắm chặt tay cũng không có nói thêm gì, hắn biết bản thân không phải đối thủ của Hàn Vũ Thiên cũng không có ra tay động thủ, Từ Nghiêm Hiếu cười nói:

"Có dùng Huyết Tâm Đan hay không thì cuối ngày sẽ rõ cả thôi, Huyết Tâm Đan là cấm kị e rằng Hàn Vũ trưởng lão sẽ chịu không ít trừng phạt từ Nhị trưởng lão đâu."

Từ Nghiêm Hiếu đương nhiên có ẩn ý bên trong, Thuận Tâm và Lục Nhan là hai đệ tử mà nhị trưởng lão chọn ra cho Hàn Vũ Thiên, nếu hai người trong tay hắn mà có chút điểm nào bất ổn thì không tránh khỏi bị trách phạt, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Hàn mỗ không quan tâm , hai ngươi lo cho đệ tử của mình trước đi, bằng không lại gian lận thì Trung Nguyên trưởng lão và Phong Châu trưởng lão sẽ không để yên cho hai ngươi."

Hàn Vũ Thiên nói ra lời này làm cho Trung Nguyên và Phong Châu trong lòng có vẻ thoải mái hơn vài phần, hai tên Từ Nghiêm Hiếu và Tùng Lâm liên tục đem người khác ra hâm dọa Hàn Vũ Thiên mà không hề nhìn lại xem ai đang có thẩm quyền quyết định ở đây, điều càng làm cho hai vị trưởng lão nhìn Hàn Vũ Thiên bằng ánh mắt khác.


Tùng Lâm và Từ Nghiêm Hiếu thì nét mặt có chút âm trầm, 8 cặp đấu đã sớm kết thúc chỉ chờ Vân Hạo và Thuận Tâm tái đấu để chọn ra người cuối cùng bước vào vòng đấu 4 cặp, hai người lần nữa bước lên sân đấu, Thuận Tâm không còn vẻ mặt ung dung tiêu sái mà càng lá âm trầm bất định, Vân Hạo vẫn vậy bộ dạng kiêu ngạo đắc ý vô cùng, hai người không có nói với nhau câu nào đã lấy ra binh khí trực tiếp lao vào đánh nhau làm cho ngay từ giây đầu tiên mọi thứ đã ác liệt.

"Thủy Thượng Lưu Vũ."

Đột nhiên có thêm ba cái phân thân bằng nước xuất hiện vây quanh Vân Hạo, bốn thân ảnh cũng chung động tác vung ra đường kiếm uốn lượn như dòng nước cực kì hoa mỹ và yên ắng, Vân Hạo xoay trường mâu cắm xuống đất tạo thành ngân quang hóa ra màn sáng ngăn cản công kích tứ phía, Thuận Tâm xoay tròn giữa không trung chém xuống một đường kiếm theo hình tròn nện xuống màn sáng làm cho nó nứt toát.

"Thủy Luân Trảm."

"Thủy Liêm Lưu Lưu Vũ."

Màn sáng vừa bị hủy thì kiếm trong tay Thuận Tâm lần nữa uyển chuyển phi tới như là dòng nước chảy lưu loát mượt mà, Vân Hạo nhảy về sau tránh được khỏi trọng thương, nhưng ở ngực lại có một vết chém dài ở ngay phía trên, máu tươi chảy ra truyền tới cơn đau làm Vân Hạo nhăn mặt cố nhịn, hắn bắt lấy trường mâu đổi lấy tư thế chuẩn bị phóng lấy thanh mâu trong tay về phía Thuận Tâm, tay đang ôm vết thương của hắn lại có động thái cong ngón chuẩn bị búng vật gì, Hàn Vũ Thiên cũng cong ngón búng ra một viên sỏi lao tới, Vân Hạo vừa lúc búng viên đan dược lên miệng thì bị viên sỏi kia lao tới đánh bay viên đan nhỏ kia.

"Thủy Liêm Tiên Kiếm, Lặng."

Dưới chân Thuận Tâm trào ra sóng nước nhỏ làm toàn sân ướt sũng, mũi kiếm vừa chạm nhẹ lên mặt nước nhỏ đã tạo ra gợn sóng lan ra mặt nước an tĩnh, Vân Hạo sắc mặt đại biến phát giác được chiêu thức này kinh khủng tới mức nào, hắn toàn lực ngưng tụ vào một kích hướng tới Thuận Tâm bên kia ném trường mâu lao tới, Thuận Tâm cơ thể nhẹ nhàng lướt qua trường mâu xuất hiện ở sau lưng Vân Hạo, nguyên bản vết thương ở ngực đã ngưng rỉ máu lại lần nữa trào ra cùng với rất nhiều vết chém bắt đầu xuất hiện, Thuận Tâm một cước đạp lên đầu Vân Hạo sau đó chà vài cái nói:

"Thứ yếu kém như ngươi, nếu không dựa vào gian lận thì không thể nào thắng nổi ta."

Vân Hạo đôi mắt xích hồng toàn thân nổi lên sát ý lại nuốt lấy một viên đan dược vào trong cơ thể khí tức bạo nộ hỏa diễm bốc lên xèo xèo, một nửa cơ thể của Vân Hạo đã hóa thành ma thú trông quái dị vô cùng, Phong Châu đứng dậy tức giận nói:

"Hóa Ma Đan, người cắn vào trong một khoảng thời gian tăng cao thực lực gấp chục lần, đồng thời cũng mất đi nhân tính hóa thành ma nhân, tên khốn này nhiều lần phá hủy luật lệ tông môn gian lận, hôm nay lão phu phải trừng trị hắn."

Phong Châu định ra tay thì Hàn Vũ Thiên đã ngăn lại cười nói:

"Trưởng lão không cần động tay, đối với phế chủng này thì Thuận Tâm có thể tùy ý giải quyết."

Trung Nguyên thở dài vốn dĩ chuẩn bị trấn áp Vân Hạo cũng đã thu lực ngồi yên quan sát, đám trưởng lão ai cũng trầm mặc chỉ duy có một mình Từ Nghiêm Hiếu là cười thầm trong lòng, dựa vào Tùng Lâm sao có thể đưa cho Vân Hạo Hóa Ma Đan được chứ, lúc trước là hắn âm thầm đưa cho Vân Hạo để hắn có thể triệt để giết đi Thuận Tâm, còn loại bỏ được Tùng Lâm do cho đệ tử dùng Hóa Ma Đan ở thi đấu, về phần Tùng Lâm lúc này sắc mặt đã ngốc trệ ngồi ở trên ghế tay chân bủn rủn không dám động, gian lận bình thường còn có thể xử phạt cho qua, còn gian lận với tà vật hay ma vật thì thân là sư tôn cũng như trưởng lão tông môn thì Tùng Lâm hắn khó tránh khỏi việc bị trục xuất.

"Không, ta còn có phi tử Ách Âm Châu bảo hộ, dù có bị trục xuất cũng có phi tử che chở không lo không có nơi nương tựa."

Tùng Lâm xoay chuyển cuối cùng vẫn là có thể bám vào gốc cây phi tử kia, Hàn Vũ Thiên như nhìn ra được ý nghĩ trong lòng của Tùng Lâm miệng thì lẫm bẩm truyền âm cho Từ Nghiêm Hiếu vài câu, Từ Nghiêm Hiếu vốn là thản nhiên xem trò vui khi nghe xong lời ấy thì sắc mặt tối đi toàn thân lạnh toát.

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh
Bình Luận (0)
Comment