Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 34

"Các ngươi nghĩ mình dễ dàng phá trận khi có bọn ta ở đây sao?"

Hàn Phi và một đám người bao vây trận pháp đang bắt nhốt người của Hàn gia Bát Quan thành.

Bên phía Bát Quan thành mây đen ngập trời, ngoài thành có vô số tiếng ngựa hí và yêu thú gầm thét, đội quân của Liên Ly tông và liên minh đã tới.

"Có quân địch tập kϊƈɦ!"

Thành chủ Bát Quan thành, Tạ Đằng hét lớn, một binh sĩ lập tức đánh trống vang lên từng thanh âm chấn động toàn bộ thành.

Tiếng ngựa hí vang cả một vùng trời, cổng thành mở rộng tràn ra vô số binh, tướng nghênh địch nhân.

Quân đôi hai bên va chạm binh khí hỗn chiến một trận, tu sĩ cấp cao thì ở giữa không trung hướng tới Bát Quan thành bay tới.

"Thật nghĩ Tạ Đằng ta không tồn tại sao?"

Bát Quan thành chủ tay cầm trường mâu đứng ở không trung nhìn mấy vị cường giả bên địch nhân.

Mấy đạo thống trong thành giờ phút này mới phản ứng cử người trong tộc và tông môn ra giúp binh sĩ Bát Quan một tay.

"Các ngươi nhận ra điều bất thường có phải hơi chậm rồi không?"

Một lão già hồng bào bay lượn cười nói, Tạ Đằng cau mày vẻ mặt chút khó hiểu, một lão già khác mặc lam y nói:

"Hàn gia đã đi hết rồi, Liên Ly tông bọn ta không còn kẻ ngán đường, Bát Quan thành đã là vật ở trong rọ rồi."

Các cường giả trong thành đều kinh hãi không thôi, giờ phút này bọn họ mới nhận ra hỗn chiến trước đó, chỉ là dẫn dụ Hàn gia ra bên ngoài thành.

Mạnh Lang lão đứng ở tường thành quan sát trận đấu, Thanh Hoa lâu chỉ làm ăn không dính dáng tới tranh đấu, nên dù Bát Quan thành bị chiếm cũng không ảnh hưởng tới Thanh Hoa lâu.



"Chậc chậc, đông vui thật."

Giao lão từ trong Đoạn Tình viện đạp không mà lên, cuồng phòng từ từ khuếch tán ra tứ phía.

"Không ngờ ngươi vẫn còn sống đấy."

Lão già mặc hồng bào híp mắt nhìn Giao lão cười nói, Giao lão cười cười thản nhiên nói:

"Lão phu phước lớn mạng lớn đã được gia chủ đời trước của Hàn gia cứu."

Lão già mặc hồng bào kinh ngạc nói:

"Thảo nào độc của Liên Ly tông không giết được ngươi, là do Hàn gia nhúng tay vào."

Giao lão tay phải xuất hiện một thanh trường thương ánh mắt đầy sát ý nói:

"Thù năm đó, bây giờ nên tính hết ở đây đi."

Giao lão và hồng bào lão nhân là hai người đầu tiên lao tới chiến đấu.

"Lại là Liên Ly tông, thứ tà đạo lại muốn chạm vào Bát Quan thành, chết đi!"

Tạ Đằng trường mâu bay múa quấn lấy ba vị cường giả vào trong chiến đấu, một thân tu vi Hợp Đan thượng kì bộc phát.

Ở bên ngoài thành là tràn cảnh chém giết đẫm máu, trong thành thì dân thường hỗn loạn trốn ở trong nhà.

"Các con đừng sợ."



Tiêu Nhiên ôm mấy đứa bé trốn ở một góc Đoạn Tình viện, an ủi từng đứa trẻ tội nghiệp.

Hỷ, Nộ, Ai, Ố nhìn ra bên ngoài thành không chút cảm xúc.

"Cung chủ có lệnh, bày trận diệt địch dám bước chân vào Đoàn Tình viện."

Hỷ âm thanh trầm thấp phát ra, bốn người tản ra bốn góc khác nhau trần thủ Đoạn Tình viện.

"Báo cáo quản sự! Vạn Niên cung đang bị vây khốn."

Một tên thủ vệ chạy tới quỳ xuống nói với Mạnh Lang lão.

"Thật là hỗn xược! Việc làm ăn của Thanh Hoa lâu các ngươi cũng dám phá sao?"

Mạnh Lang lão bạo nộ khí tức ngập trời lao về phía Vạn Niên cung đang xây, lão thấy được một nhóm đại quân gần 10 vạn đang dằn co với tu sĩ của Thanh Hoa lâu.

"Chết!"

Mạnh Lang lão vung lên một chưởng mang theo uy thế của cường giả Vũ Cảnh, oanh xác hơn một nửa đội quân hùng hậu kia.

Mạnh Lang lão ngồi ở giữa không trung âm thanh đầy tức giận nói:

"Bát Quan thành lão phu có thể không để ý, nhưng Vạn Niên cung là khách làm ăn lớn của Thanh Hoa lâu, kẻ nào đụng vào đừng trách lão phu vô tình."

Mọi chuyện đều diễn biến ngoài dự đoán của mọi người, chưa gì Liên Ly tông và liên minh đã bị mất hơn 5 vạn đại quân.

"Tất cả không ai được động vào Vạn Niên cung nữa! Toàn lực đoạt lấy Bát Quan thành!"

Tiếng của đại thống soái ở chiến trường Bát Quan vang lên, binh sĩ đang tấn công Vạn Niên cung đều quay đầu lại.

Bình Luận (0)
Comment