Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 102

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

An Tưởng lại bị Bùi Dĩ Chu lăn lộn đến tận sáng. Cô không thể ngờ được anh lại có nhiều sức đến vậy, cứ như máy móc hoạt động mãi không mỏi vậy. Cả người cô đau nhức, eo mỏi nhừ, chỉ muốn nằm dài ra ngủ. Nhưng nghĩ tới lúc này đã là 10 giờ, An Tưởng đành phải lết cái thân tàn của mình dậy.

An Tưởng vừa mới rửa mặt xong, Bùi Dĩ Chu đã mang bữa sáng đến trước mặt cô. Cô cũng không kén chọn, ăn vài món rồi chuẩn bị ôn bài.

“Vợ à.”

Xưng hô này của Bùi Dĩ Chu làm An Tưởng giật mình một cái. Một lúc lâu sau cô mới ý thức được là Bùi Dĩ Chu đang gọi mình. Cô quay đầu, ngơ ngác nhìn qua.

“Em ở cùng anh và con hay anh và con sang đây ở với em?”

“……?”

Bùi Dĩ Chu lạnh lùng nhắc nhở: “Chúng ta đã kết hôn.”

“……” Cũng đúng, làm gì có đôi vợ chồng mới cưới nào vừa kết hôn xong đã ở riêng rồi đâu?

An Tưởng cắn ngòi bút. Nhà chính Bùi gia cách nội thành khá xa, muốn ra ngoài đi mua sắm cũng chẳng tiện chút nào. Huống chi vài tháng nữa thôi là cô phải thi đại học rồi, thỉnh thoảng còn phải đi ký giấy tờ, làm thủ tục. Nghĩ tới nghĩ lui, An Tưởng cảm thấy ở chung cư của mình là tốt nhất.

Chung cư tiện thì tiện thật nhưng mà hơi nhỏ một chút.

An Tưởng ngượng ngùng nói: “Hay chúng ta cứ ở riêng đi?”

Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu không đồng ý.

“Buổi trưa buổi tối em đều có lớp, em đăng ký học lái xe rồi, vì thế…”

“Ừ, thế ba con anh đến đây ở với em.” Bùi Dĩ Chu không chút do dự nói.

An Tưởng chớp chớp mắt: “Hả?”

Bùi Dĩ Chu liếc nhìn cô một cái: “An Tử Mặc, con của em.”

An Tưởng nhăn nhó: “… Nhưng em không biết chăm sóc trẻ con.”

Bùi Dĩ Chu từ từ thưởng thức tách trà mình mới pha xong, “Không sao, thằng bé có thể tự chăm sóc bản thân.”

An Tưởng: “……” Người này có phải ba ruột của Mặc Mặc không vậy?

**

Hiệu suất làm việc của Bùi Dĩ Chu rất cao, hôm sau anh đã cho người mang toàn bộ đồ đạc của mình đến chung cư. An Tưởng không còn tủ quần áo nào khác, vốn dĩ cô định dọn tủ khác để Bùi Dĩ Chu treo đồ, ai ngờ anh trực tiếp nhét hết đồ của mình treo cạnh quần áo cô. Đến cả qu@n lót anh cũng bỏ vào ngăn kéo của cô. Ngoài ra, anh còn mang giày, máy tính, sách báo, tài liệu,… tới.

Dường như phòng ngủ không còn là phòng ngủ của cô nữa, phòng đọc sách cũng không còn là phòng đọc sách của cô nữa. Trong chung cư này, có thể tìm được sự tồn tại của một người khác từ những thứ nhỏ nhất.

Cảm giác này khá kỳ lạ.

Rõ ràng không lâu trước đây cô vẫn sống cô đơn một mình. Bây giờ cô có gia đình rồi sao?

An Tưởng véo má mình một cái. Đau, không phải mơ.

Cuối cùng Bùi Dĩ Chu cho người sửa phòng của khách thành phòng cho trẻ con. Sau khi An Tử Mặc tan học thì cậu sẽ vào ở chỗ đó luôn.

“Chờ khi nào em thi xong, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. Em thấy thế nào?”

An Tưởng ngơ ngác gật đầu.

Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu dịu dàng, “Thỉnh thoảng anh có việc phải ở lại công ty làm thêm, cũng có những lúc anh có việc đột xuất phải đi công tác. Nếu không về nhà được, anh sẽ báo trước với em.”

“Vâng.”

“Nếu em không yên tâm thì có thể tới công ty kiểm tra.”

Mí mắt An Tưởng giật giật: “Không yên tâm?”

Bùi Dĩ Chu nghiêm túc nói: “Ví dụ như em lo có người nào đó quyến rũ anh?”

“……”

“…… Anh à, anh cũng nghĩ hơi nhiều quá rồi đó!”

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng An Tưởng vẫn nhớ kỹ địa chỉ công ty của Bùi Dĩ Chu, cô định sẽ dành một hôm nào đó tới đó tham quan.

Đến buổi tối, An Tử Mặc được tài xế lái thẳng vào chung cư của An Tưởng.

Nhìn bạn nhỏ đeo ba lô trước mặt, An Tưởng xoa xoa lòng bàn tay, vẻ mặt cô hơi xấu hổ: “Cái đó… Từ nay về sau, mẹ chính là mẹ kế của con!”

An Tử Mặc vừa vào cửa: “……”

Bùi Dĩ Chu: “……”

An Tưởng không cảm thấy mình nói sai chỗ nào.

Dù sao thì sinh cậu bé ra cũng là chuyện của kiếp trước rồi, kiếp này, cậu nhóc và cô có quan hệ gì không? Không! Vì thế, đúng là có thể coi như cô là… mẹ kế của An Tử Mặc!

Cách gọi “mẹ kế” kia làm An Tử Mặc cảm thấy khó chịu, cảm giác đó nhanh chóng lan ra toàn thân cậu.

“Mẹ là mẹ ruột của con.” An Tử Mặc cắn răng sửa đúng lời An Tưởng, “Là mẹ ruột của con.”

An Tưởng: “Mẹ chưa từng chăm sóc trẻ con bao giờ, nếu mẹ làm gì chưa đúng thì con nhớ bảo mẹ.”

An Tử Mặc: “Không sao, con tự chăm sóc được bản thân.”

Hai người nói xong mấy câu đó thì không nói gì thêm với nhau nữa.

An Tử Mặc bỏ ba lô xuống, nghiêm túc đi dạo quanh nhà như tuần tra lãnh địa của mình. Sau khi đi vào phòng ngủ, thấy cái giường trong phòng thì cậu nhăn mày lại, hai mắt nhìn thẳng vài Bùi Dĩ Chu: “Ngày mai ba bảo người ta chuyển quan tài của con đến đây được không? Con ngủ không quen cái này.”

“Quan tài?” An Tưởng nắm được trọng điểm.

An Tử Mặc nhìn về phía cô: “Mẹ cũng thích ngủ quan tài, mẹ còn nói quan tài chính là thứ lãng mạn nhất của quỷ hút máu.”

“……”

Cô từng nói cái này sao?!

Cô chẳng nhớ chút nào hết!!

Dù sao An Tử Mặc cũng là đứa con cô sinh ra ở kiếp trước, cậu muốn gì cô vẫn nên chiều theo ý cậu nhóc. Vì thế cô trực tiếp tới cửa hàng quan tài mua một cái quan tài có kiểu dáng mới nhất, hơn nữa còn đổi luôn giường ngủ phòng mình thành quan tài hợp táng cho vợ chồng. Quan tài đó có khắc hoa văn màu đỏ bên trên trông rất đẹp.

Ừm, tổng thể mà nói thì trông khá thích mắt.

An Tưởng rất thích!

Chờ Bùi Dĩ Chu về, An Tưởng gấp gáp khoe anh quan tài mới, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Người một nhà phải dùng đồ giống nhau chứ. Anh thấy sao?”

Quan tài giữa phòng ngủ không hợp với các đồ vật trong phòng. Quan tài này hơi cao một chút, vì thế dưới chân có đặt ba bậc thang. Bên trong quan tài có máy lọc khí cùng một cái điều hòa nhỏ, nắp quan tài được lắp cảm biến, chỉ cần vỗ tay là có thể tự động mở ra đóng vào. Từ trước đến nay Bùi Dĩ Chu chưa từng nghĩ quan tài có thể to như này.

Khóe mắt anh giật giật, sau đó xoa đầu An Tưởng: “Em thích là được rồi!”

An Tưởng cảm thấy không vui: “Không được, không được. Bây giờ chúng ta là vợ chồng, làm gì có chuyện chỉ mình em thích là được. Nếu anh không thích thì thôi mình không dùng cái này nữa.”

Vốn dĩ An Tưởng cũng không có quá nhiều chấp niệm với việc mua quan tài này. Khổ nỗi lúc đi vào cửa hàng bán quan tài, nhìn thấy cái quan tài này, cô lập tức động lòng, không dời mắt được như bị trúng tà. Cái quan tài này có đường cong uyển chuyển quyến rũ, không gian bên trong rộng rãi thoải mái. Quỷ hút máu nào ngủ trong cái quan tài này thì đúng là hạnh phúc nhất trên đời!

Cuối cùng cô cũng tin lời lúc trước An Tử Mặc nói, “Quan tài chính là thứ lãng mạn nhất của quỷ hút máu!”

“Anh, anh không thích à?” An Tưởng không giấu nổi sự thất vọng.

Bùi Dĩ Chu nhìn An Tưởng, lại nhìn quan tài. Ánh mắt anh lóe lên, trực tiếp bế An Tưởng vào trong quan tài.

An Tưởng nhỏ giọng kêu lên một tiếng, không nhịn được ôm lấy cổ Bùi Dĩ Chu.

“Anh, anh muốn làm gì?”

“Lăn…” Bùi Dĩ Chu suy nghĩ vài giây rồi sửa lại lời nói, “Lăn quan tài.”*

*Minh An: lăn quan tài này kiểu giống như “lăn giường” á mấy bồ 

“?”

Hai giờ sau, cuối cùng Bùi Dĩ Chu cũng lăn quan tài xong. An Tưởng ngơ ngác nhìn chằm chằm nắp quan tài.

Nhận xét nghiêm túc thì lăn trong này khá thoải mái.

Mặt An Tưởng đỏ bừng, cô kéo chăn lên che khuôn mặt xinh đẹp của mình.

Hai người nằm trong quan tài nghỉ một lúc lâu. An Tưởng cảm thấy hình như mình quên một cái gì đó. Nghĩ mãi nghĩ mãi cô mới nhớ ra mình quên cái gì, cô nhảy dựng lên ngay lập tức.

“Chết rồi!”

“Sao thế?”

“Có phải Mặc Mặc về rồi không?”

Bàn tay đang ôm eo An Tưởng của Bùi Dĩ Chu cứng đờ. Vẻ mặt anh hơi thay đổi.

An Tưởng nuốt nước bọt: “Ừm, nhà trẻ có nấu bữa tối cho thằng bé không… nhỉ?”

An Tưởng nhìn đồng hồ. Giờ đã hơn 8 giờ rồi! Thế mà hai người họ lại lăn quan tài lâu đến vậy!

Bùi Dĩ Chu im lặng.

An Tưởng sốt ruột tìm quần áo để mặc vào. Cô vừa mặc vừa tự trách, nói rằng mình không phải bà mẹ kế đủ tiêu chuẩn. Dáng vẻ lẩm bẩm lầm bầm này của cô làm Bùi Dĩ Chu không nhịn được phì cười. Anh không cười còn được, anh cười làm An Tưởng tức giận, cô duỗi chân đạp lên bụng anh một cái.

Hai người dùng thời gian nhanh nhất để mặc quần áo, thu dọn đồ đạc. An Tưởng sợ cậu nhóc thấy dấu vết trên cổ mình nên cố ý dùng phấn nền để phủ lên. Sau khi chắc chắn không còn gì bất thường thì cô mới từ từ ra khỏi phòng ngủ.

Phòng khách vô cùng yên tĩnh, mùi hương đồ ăn trong bếp bay ra khắp nhà.

An Tưởng lần theo mùi thơm thì phát hiện cơm trong nồi vẫn còn đang nóng, nhìn qua thì đồ trên bàn cũng không phải là thức ăn mua ngoài.

Đây là…

“Mặc Mặc làm hả?”

An Tưởng sốc.

Thật ra thấy những thứ này, Bùi Dĩ Chu cũng cảm thấy bình thường. An Tử Mặc không giống đứa trẻ bình thường, nó là thằng nhóc đã thấy điều gì thì sẽ không quên điều đó, năng lực học tập mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng được. Vì thế việc nhỏ như nấu cơm này cũng chẳng phải là việc khó với cậu nhóc.

Bùi Dĩ Chu bình tĩnh lấy thức ăn ra, đưa đũa cho An Tưởng: “Em ăn đi.”

An Tưởng không nhịn được mà nếm thử một miếng. Mặn nhạt vừa đủ, mùi vị không tồi.

An Tưởng buồn bã: “… Em đúng là bà mẹ kế không đủ tiêu chuẩn.” An Tưởng vừa buồn vừa ngồi ăn, “Đến cả bữa tối em cũng còn quên không nấu cho con.” Lại còn bắt con về nấu cho ăn nữa.

Bùi Dĩ Chu nói: “Không sao. Từ nay về sau cứ để thằng bé làm.”

An Tử Mặc mới đi từ trong phòng ngủ ra: “??”

Đây có phải tiếng người không thế??

“Mặc Mặc, con ra rồi à?”

“Vâng.”

Trong lòng An Tử Mặc đang có lửa giận, cậu không muốn nói chuyện với hai người kia.

Có trời mới biết cậu vui vẻ chạy từ nhà trẻ về sau đó thấy căn nhà rỗng không thì tâm trạng cậu thay đổi như nào. Vốn dĩ An Tử Mặc còn cho rằng hai người không ở nhà, vì thế cậu ngồi đọc sách Olympic Toán xong thì đọc sách y, sau đó tiện tay nấu bữa tối cho mình luôn. Làm xong thì cũng bảy rưỡi tối. Lúc này, An Tử Mặc mới phát hiện ra có gì đó sai sai. Cậu gọi điện cho Bùi Dĩ Chu thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng.

Khi đó An Tử Mặc mới phát hiện hai người lớn kia đã quên luôn cậu.

Nghĩ vậy, mặt cậu nhóc đen sì cướp bát cơm trong tay Bùi Dĩ Chu ra, vô cảm nói: “Không làm cho ba ăn.”

Bùi Dĩ Chu không tức giận. Anh nhìn về phía An Tưởng: “Vợ ơi, anh đói.”

Nghĩ đến cơ thể “yếu ớt” làm người ta thương xót của Bùi Dĩ Chu, An Tưởng lập tức đứng dậy định vào trong bếp nấu đồ cho anh ăn.

Khóe mắt An Tử Mặc giật giật, cậu trả lại bát cơm cho Bùi Dĩ Chu: “Ba ăn đi.”

“Vợ ơi, anh có cái ăn rồi!”

An Tử Mặc tức giận quay đầu đi.

Cô nhìn người lớn rồi lại nhìn người nhỏ, cuối cùng cô ngượng ngùng xoa đầu An Tử Mặc: “Xin lỗi Mặc Mặc nha, ba, ba con dạy mẹ học nên ba mẹ mới không để ý thời gian. Mẹ hứa lần sau sẽ không như thế nữa!”

An Tử Mặc nhíu mày: “Dạy học?”

“Ừm… Dạy, dạy học.”

Dù sao cũng không thể nói là làm chuyện giới hạn độ tuổi được!

An Tưởng căng thẳng nhìn cậu nhóc, không ngờ được tất cả những suy nghĩ trong lòng của mình đều bị An Tử Mặc nghe hết.

An Tử Mặc nhìn chằm chằm Bùi Dĩ Chu đang bình thản ngồi ăn, tay nhỏ hết nắm chặt lại thả ra, thả ra rồi lại nắm chặt. Cậu bắt đầu lo, không biết có phải mấy tháng nữa là mình lên chức anh rồi hay không.

Tâm trạng của An Tử Mặc đi xuống, vẻ mặt cậu càng đen hơn trước.

“Mai chúng ta đi mua sắm được không?” An Tưởng động não nghĩ ra cách an ủi An Tử Mặc, “Mẹ sẽ đưa con đi chơi sau đó mua kem cho con ăn nhé?” Mấy bạn nhỏ đều rất thích cái này, cô tin An Tử Mặc cũng vậy.

An Tử Mặc cũng không quá hứng thú với việc này. Nhưng nghĩ đến việc có thể ở riêng với mẹ, cậu lập tức gật đầu.

“Anh có đi không?” An Tưởng nhìn về phía Bùi Dĩ Chu.

Ánh mắt Bùi Dĩ Chu liếc qua An Tử Mặc, dưới ánh mắt dọa người của cậu nhóc, anh từ từ gật đầu.

An Tử Mặc: “……” Chắc chắn người đàn ông chó má kia cố ý!!!

***

An Tử Mặc chưa bao giờ cùng người nhà ra ngoài đi dạo phố. Với cô, trải nghiệm này vừa mới lạ vừa thú vị.

An Tử Mặc rất ngoan, cậu không giống các bạn nhỏ khác hết đòi cái này lại đòi cái kia. Dường như cậu chẳng hứng thú với bất cứ cái gì hết, cả quá trình cậu đi cạnh An Tưởng như vệ sĩ nhỏ bảo vệ cho cô. Ngược lại, An Tưởng lại giống trẻ con hơn. Cô vui vẻ mua hết túi này túi nọ.

Đột nhiên cô nhận ra An Tử Mặc hơi yên tĩnh một chút. Câu cứ mím chặt môi đi cạnh cô, dáng vẻ đó của cậu làm người nhìn cảm thấy khá đau lòng.

An Tưởng nhìn xung quanh một lát, sau đó cô thấy có một cửa hàng đồ chơi bên cạnh.

“Chờ mẹ xíu nha.”

An Tưởng nói rồi chạy nhanh vào trong cửa hàng đó. Lúc đi ra, trên tay cô cầm thêm một cái hộp to.

“Tặng con nè.”

An Tử Mặc mở to mắt nhìn hộp đồ chơi kia, mãi chẳng nói được câu nào.

Cậu không nói câu nào làm An Tưởng hơi hoảng hốt, cô nắm chặt lấy cái hộp, ngập ngừng hỏi: “Con không thích à?” An Tưởng không biết các bạn nam thích chơi cái gì nên cô cố ý hỏi chủ cửa hàng rồi mới mua con rô bốt này. Chủ cửa hàng bảo các bạn nhỏ tầm tuổi An Tử Mặc rất thích mấy con rô bốt biến hình có màu sắc lòe loẹt như này. Nhưng nhìn dáng vẻ của An Tử Mặc, hình như cậu nhóc không thích lắm…

“Nếu con không thích thì mẹ mua cho con cái khác nhé?” Nói rồi, An Tưởng nhấc chân định quay lại cửa hàng.

An Tử Mặc lấy lại tinh thần, vội kéo cô lại: “Không cần.”

“Hả?”

“Con thích nó lắm.” An Tử Mặc ôm cái hộp to kia, ngẩng khuôn mặt nhỏ của mình lên. Hai mắt cậu sáng lấp lánh như chứa hàng vạn vì sao trong đó, “Con thích lắm. Con cảm ơn mẹ.” Nói xong cậu nở nụ cười với An Tưởng.

Vốn dĩ cậu nhóc đã rất đẹp rồi, lúc cười lên trông cậu càng đáng yêu hơn.

Trước đó An Tưởng từng cảm thấy bạn nhỏ này không có chút dáng vẻ của trẻ con nào. Rõ ràng mới có bốn năm tuổi, nhưng lúc nào cũng xụ mặt, chẳng cười cũng chẳng nói mấy, trưởng thành như người lớn vậy.

“Con thích là tốt rồi. Từ sau Mặc Mặc phải cười nhiều hơn đó.” Trong lòng An Tưởng cảm thấy ngọt ngào. Cô do dự vài giây rồi vươn tay mình qua chỗ cậu nhóc, “Mặc Mặc có muốn nắm tay mẹ không?”

An Tử Mặc cố nhịn cái mũi đang cay cay của mình, tay nhỏ giơ về phía trước đặt vào trong lòng bàn tay An Tưởng.

Trợ lý đi sau thấy vậy thì vội đi tới: “Cậu chủ à, đưa đồ chơi cho chú được không?”

“Không cần đâu.” An Tử Mặc bình tĩnh tránh tay của trợ lý đi, “Cháu tự cầm được.”

Đây là quà mẹ tặng cho cậu.

Món quà này giống như đúc món quà đầu tiên mẹ tặng cậu, nhưng lúc đó câu không biết quý trọng, phá hỏng con rô bốt kia rồi. Lần này cậu phải giữ gìn món quà này thật cẩn thận.

An Tử Mặc ôm chặt hộp, trộm ngắm An Tưởng.

Cậu biết mẹ cậu yêu cậu rất nhiều, cũng sẽ không hoàn toàn quên cậu.

Trong lòng An Tử Mặc như có một chú chim nhảy nhót không ngừng. Nụ cười bên môi cậu không biến mất lúc nào.

Hai mẹ con tay trong tay đi phía trước, Bùi Dĩ Chu cùng trợ lý ôm đầy túi đi đằng sau. Trong mắt Bùi Dĩ Chu hiện lên hình bóng của hai mẹ con An Tưởng. Với anh mà nói, hai người trước mắt chính là điều quý giá nhất của cuộc đời anh.

Món đồ chơi kia như mở ra một suy nghĩ mới cho An Tưởng. Tiếp đó cô mua rất nhiều đồ cho An Tử Mặc. Nào là đồ chơi xếp gỗ, nào là đàn nhựa, không chỉ vậy, cô còn mua quần áo, giày cho An Tử Mặc nữa. Phải công nhận An Tử Mặc mặc bộ nào trông cũng rất đáng yêu.

“Bạn nhỏ kia cứ như người mẫu ấy nhỉ?”

“Đúng rồi đấy, tôi chưa bao giờ thấy bé trai nào đáng yêu như thế đâu?”

Cứ là khách đi ngang qua đều sẽ khen An Tử Mặc một câu. An Tưởng nghe mà cảm thấy vinh dự.

Cả quá trình An Tử Mặc đều ngoan ngoãn đứng yên để An Tưởng mặc đồ cho mình. An Tưởng bảo cậu thay hết bộ này đến bộ nọ. An Tử Mặc không kêu khổ cũng chẳng than mệt, dáng vẻ vừa nghe lời vừa ngoan ngoãn này của cậu làm rất nhiều vị phụ huynh dắt theo con đến đây phải ghen tỵ.

“Con cô ngoan thật đấy, đã thế còn trông rất đẹp nữa!”

Lúc này, có một bà mẹ trong cửa hàng không nhịn được đi qua chỗ An Tưởng khen.

An Tưởng nhìn An Tử Mặc đang đứng trước gương, cô gật đầu, chẳng chút khiêm tốn nào nhận: “Đúng là vừa ngoan vừa đẹp thật!”

An Tử Mặc được khen đỏ hết cả mặt, cậu không khỏi chen lời vào: “Vì con giống mẹ!”

An Tử Mặc xoa xoa đôi tai đang nóng lên vì ngại của mình. Đột nhiên trong lòng cô cảm thấy rất vui vẻ và ngọt ngào.

Chủ cửa hàng cùng vị khách kia nghe thế thì sửng sốt, sau đó bật cười: “Thật hả? Thế còn ba cháu thì sao?”

Vẻ mặt An Tử Mặc trở nên lạnh lùng ngay lập tức. Cậu vô cảm nói: “Ba con xấu.”

Vị khách nữ kia sửng sốt: “Ba con cũng tới đây hả?”

Chủ cửa hàng và vị khách kia nhìn theo tầm mắt An Tử Mặc. Lúc này hai người mới phát hiện có một người đàn ông đang ngồi ở góc đằng sau.

Người đàn ông đó mặc một cái áo sơ mi màu trắng, quần dài màu đen. Anh ngồi thẳng lưng, vắt chéo chân lại. Gương mặt đẹp đến xuất sắc của anh làm người ta không nhịn được phải nín thở. Anh đã cố tình thu lại khí thế của mình, nhưng khí chất hơn người của anh vẫn làm người ta phải cách xa không dám tới gần.

Ai cũng có thể nhìn ra anh không phải người thường.

Lúc này Bùi Dĩ Chu nâng mắt lên. Đến lúc anh đứng dậy, đi qua chỗ An Tưởng thì chủ cửa hàng cùng vị khách kia lập tức lùi về phía sau. Trong ánh mắt họ không giấu nổi sự sợ hãi.

“Thích không?” Anh mở miệng nói chuyện với An Tưởng. Mặt anh dịu đi ngay tức khắc, ánh mắt không giấu nổi sự dịu dàng.

“Thích chứ.” An Tưởng chưa bao giờ cảm thấy Bùi Dĩ Chu đáng sợ, cũng vì lẽ đó mà cô không để ý tới thay đổi của những người xung quanh. Cô cho Bùi Dĩ Chu xem quần áo mới, “Anh thấy bộ này có đáng yêu không?”

Trong tay cô cầm một cái quần yếm có hình thỏ con ôm cà rốt, trông rất đáng yêu.

Bùi Dĩ Chu cười gật đầu, “Ừ, đáng yêu.”

“Đúng rồi, anh có mua gì không?”

“Không.” Bùi Dĩ Chu nắm lấy tay An Tưởng, “Anh đói rồi.”

Lúc anh nói lời này, An Tưởng mới nhận ra giờ là giữa trưa.

Cô đưa quần áo cho chủ cửa hàng, sau đó tự nhiên ôm lấy cánh tay Bùi Dĩ Chu, “Thế chúng ta đi ăn cơm đi, để em mời anh nha?”

“Ừm, được.”

Thế là một nhà ba người tay trong tay ra khỏi cửa hàng.

Hình như ở sảnh lớn của trung tâm thương mại đang tổ chức hoạt động. Phần thưởng đang được trưng bày lập tức hấp dẫn ánh mắt của An Tưởng. Đó là một con hổ con màu cam có bộ lông xù lên, dáng vẻ của nó rất ngây thơ và đáng yêu. Cô vừa nhìn là đã thấy thích, nhưng sau khi thấy yêu cầu về đối tượng tham gia, An Tưởng tủi thân thu lại mong muốn của mình.

Chỉ có trẻ con dưới 10 tuổi mới được tham gia.

Lại còn thi tính nhẩm nữa chứ.

Cô hơn 10 tuổi rồi, lại còn ngốc.

“Sao thế em?”

An Tưởng lắc đầu, rũ mắt giấu đi sự buồn bã của mình sau đó kéo Bùi Dĩ Chu ra chỗ khác. Cô vừa đi vừa ngắm con hổ con kia.

Chẳng còn cách nào khác. Thôi để chờ bao giờ cô về cô sẽ đi lên mạng tìm thử, nhỡ đâu tìm được cái giống như con hổ kia thì sao?

Đang nghĩ thì áo cô bị ai đó kéo.

“Mặc Mặc?”

Ánh mắt An Tử Mặc lấp lóe: “Mẹ thích con hổ kia à?”

An Tưởng sửng sốt. Sao bạn nhỏ này lại đoán được suy nghĩ của cô nhỉ?

“Cũng, cũng không phải là thích lắm đâu.”

An Tử Mặc làm như không nghe được, cậu nhìn Bùi Dĩ Chu, dùng giọng điệu như ra lệnh với anh: “Ba đi đăng ký cho con đi.”

Bùi Dĩ Chu nhướng mày: “Con muốn tham gia?”

“Vâng.” An Tử Mặc gật đầu. Tuy rằng cậu coi thường mấy kiểu thi nhạt nhẽo như này, nhưng nếu mẹ vui thì cậu tham gia một chút cũng chẳng sao.

Bùi Dĩ Chu không hỏi gì thêm, anh xoay người định đi đăng ký.

An Tưởng cảm thấy căng thẳng, cô vội ngăn hai người lại: “Không cần đâu. Con không đọc trong thời gian giới hạn phải đưa ra đáp án chính xác à? Mặc Mặc mới có 4 tuổi thôi, với con mà nói thì nhiệm vụ này quá khó rồi.”

Nghe cô nói vậy, hai ba con liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: “Ồ.”

An Tưởng: “???”

Sao lại thế này?

Vừa rồi cô vừa bị hai người kia khinh thường đúng không? Cô vừa bị hai người kia khinh thường hả?

Tác giả có lời muốn nói:

An Tử Mặc: Mẹ coi thường con quá rồi!
Bình Luận (0)
Comment