Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 90

An Tưởng nghỉ hai ngày sức khỏe cô mới dần hồi phục, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Ngoài ra cô còn phát hiện khứu giác của mình tốt hơn trước rất nhiều, có thể ngửi được mùi thức ăn từ xa, còn có thể ngửi được mùi thơm trong máu nữa. Máu mỗi người có một mùi hương khác nhau, cứ như vị của kẹo vậy, có rất nhiều vị.

Đây đúng là một cảm giác đặc biệt.

Từ khi ở trong bụng mẹ, sức khỏe của An Tưởng đã không tốt rồi. Sau khi sinh ra, vì đầu óc cô hơi có vấn đề, lại bị dị ứng máu người nữa nên cô chưa bao giờ thèm khát máu. Nhưng từ sau khi tỉnh lại, không chỉ khứu giác cô nhạy bén hơn trước nhiều, có thể ngửi được mùi máu mà cô còn thèm được hút máu nữa.

Đói quá.

Muốn ăn sô cô la nhân rượu.

An Tưởng li3m đôi môi khô của mình, xoa bụng đi chân đất xuống giường. Cửa được khóa rất chặt, An Ngạn Trạch bảo do anh sợ người của An gia tới đây hại cô nên mới khóa cửa lại không cho cô ra ngoài. An Tưởng chẳng nghi ngờ gì lời này của anh, đúng ba mẹ cũng chẳng thích gì cô, vì thế cô ngoan ngoãn nghe lời anh.

An Tưởng còn chưa đi ra cửa thì người đàn ông đã đẩy cửa bước vào.

An Ngạn Trạch liếc mắt nhìn đôi chân trần của An Tưởng, “Sao em lại ra đây?”

“Em đói.”

“Thế để anh bảo phòng bếp nấu đồ cho em ăn.”

“Em không muốn ăn thức ăn.” An Tưởng rất cố chấp, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm cổ An Ngạn Trạch.

Thơm quá.

Trông còn ngon hơn lúc trước nữa.

Mùi sô cô la nhân rượu nồng đượm trong không khí, quanh quẩn quanh chóp mũi An Tưởng, thành công dụ con sâu thèm ăn trong bụng cô ra. An Tưởng như bị mê hoặc từ từ đi tới gần An Ngạn Trạch, không nhịn được mà nhón chân lên để mặt mình gần cổ anh ta hơn. Cặp răng nanh nho nhỏ của cô cũng hiện ra. Ngay lúc cô định lấy răng mình c ắn vào cổ An Ngạn Trạch thì cô bị một bàn tay ngăn cản.

Lý trí An Tưởng trở về, cô ngơ ngác không hiểu mình đang làm gì.

An Ngạn Trạch cau mày, anh cũng phát hiện em gái mình có chỗ kỳ lạ. Ngày trước An Tưởng chưa từng thèm máu như này, thậm chí cô còn bị dị ứng với nó nữa, không giống như bây giờ, thèm như bị trúng độc gì vậy.

“Em muốn uống thật?” An Ngạn Trạch hỏi.

An Tưởng từ từ gật đầu.

An Ngạn Trạch nhìn chăm chú hai mắt cô, sau đó anh thở dài, đành chịu thua trước An Tưởng. Anh cắn ngón tay mình, một giọt máu đỏ tươi trào ra. Mùi hương thơm ngọt làm hai mắt An Tưởng đỏ đậm, mất hết lý trí. Cô nuốt nước bọt, há miệng muốn hút vào ngón tay kia.

“Dừng.”

An Ngạn Trạch cản An Tưởng lại, cô cắn vào không khí.

“Em nếm thử một chút, nếu không dị ứng thì anh cho em hút tiếp, được không?”

An Ngạn Trạch dỗ An Tưởng một cách kiên nhẫn, An Tưởng gật đầu, sau đó vươn lưỡi li3m thử một cái. Giọt máu đỏ tươi rơi vào trong miệng cô.

Máu An Ngạn Trạch có vị sô cô la nhân rượu. Trước đó không phải An Tưởng chưa từng ăn sô cô la nhân rượu bao giờ nhưng loại sô cô la ngày trước cô ăn không sánh nổi với sô cô la trước mắt. Loại sô cô la cô vừa ăn như món ngon nhất trên đời, mùi hương tỏa ra ở trong khoang miệng.

Đang lúc An Tưởng không nhịn được muốn hút tiếp thì cô nhớ tới mình bị dị ứng máu. An Tưởng kiên nhẫn chờ một lát. Một lúc sau, mặt cô không đỏ lên, người cũng không ngứa, cũng không bị khó thở hay bị sưng họng. Có phải điều đó có nghĩa là… bệnh dị ứng của cô đã khỏi rồi không?!

Ánh mắt An Tưởng không giấu nổi sự vui mừng, nó làm gương mặt nó của cô càng sáng lên.

“Anh Trạch, em muốn nữa ~”

Đang lúc An Ngạn Trạch do dự không biết có nên cho An Tưởng hút tiếp không thì tiếng chuông điện thoại của anh lại vang lên không đúng lúc. Nhìn ánh mắt chờ mong của An Tưởng, lại nhìn điện thoại của mình, cuối cùng An Ngạn Trạch chọn ra cửa nghe điện.

An Tưởng buồn bã rũ mắt xuống, không vui về lại giường mình.

“Tưởng Tưởng, chắc anh không ở đây với em được nữa rồi, bên công ty đang có chút chuyện gấp cần anh tới.”

“Em có thể ra ngoài đi bộ được không?” An Tưởng ở trong phòng mấy ngày liền, cô sắp nghẹn chết luôn rồi đó!

An Ngạn Trạch cau mày khó xử. Không phải anh muốn nhốt An Tưởng lại, nhưng anh sợ tai mắt của An Hòa Nguyên hoặc là Bùi Dĩ Chu phát hiện ra An Tưởng. Anh không thể chịu được nỗi đau mất đi An Tưởng lần thứ hai.

“Anh Trạch?” An Tưởng kéo tay áo An Ngạn Trạch quơ quơ.

Cô quen làm những hành động thân thiết, ỷ lại vào anh, cũng quen làm nũng với anh.

An Ngạn Trạch đầu hàng ngay lập tức, “Được, thế anh sẽ cho người đưa em đi dạo trong sân. Nhưng em đừng tự ra bên ngoài vội, chờ anh về rồi anh đưa em đi ra ngoài chơi sau.”

An Ngạn Trạch gọi người giúp việc tới chăm sóc An Tưởng, sau đó đánh xe về công ty xử lý chuyện.

Mùa xuân, cây cối sau vườn vươn mầm non mới, hoa cỏ cũng bắt đầu sinh sôi nảy nở. Không khí bên ngoài rất thanh mát, sau khi ra ngoài An Tưởng mới biết biệt thự này được xây trên núi, xung quanh không có nhà ai, yên tĩnh đến đáng sợ.

An Tưởng ngồi xổm bên hồ nước nhìn chằm chằm hai con cá koi trong đó, ngẩn ngơ nghĩ một số chuyện.

Cô không còn bị dị ứng với máu nữa, về sau cô có thể sống bình thường như một con quỷ. Theo lý mà nói, cô nên cảm thấy vui, nhưng không hiểu sao trong lòng cô cứ như thiếu thiếu một cái gì đó…

Hình như An Ngạn Trạch cố ý để cô ở chỗ này. Anh nói là vì để đề phòng người của An gia làm tổn thương cô, nhưng có lẽ còn vì nguyên nhân khác nữa. An Tưởng không dám hỏi nhiều, nhưng cô cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Ngồi xổm một thời gian dài làm chân An Tưởng tê tê. An Tưởng đang định đứng lên thay đổi tư thế thì có một đám người đột nhiên vào sân sau…

“Cút ngay! Tôi muốn thấy con gái tôi còn phải xin ý kiến mấy người à?”

“Tôi biết ngay An Ngạn Trạch chẳng phải là cái thứ gì tốt. An Tưởng đâu? Mau gọi An Tưởng tới đây cho tôi!!”

Giọng nói the thé của người phụ nữ phá tan khung cảnh yên tĩnh nơi đây. Vẻ mặt An Tưởng ngơ ngác, giọng nói này nghe rất quen. Cô quay đầu nhìn lại, đây không phải mẹ cô hay sao?

Vẻ mặt cô thay đổi ngay lập tức, ánh mắt lạnh đi tức khắc.

“Xin lỗi phu nhân, An tiểu thư vừa tỉnh lại, sức khỏe còn chưa được ổn định, bà không được…”

“Cút!”

Thai Lan Nghi đẩy hết quản gia và người hầu đang đứng chặn đường ra. Bà và An Hòa Nguyên cùng xuất hiện trước mặt An Tưởng.

Ba người mặt đối mặt nhìn nhau. Vẻ mặt hai vợ chồng An Hòa Nguyên có rất nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn.

Sau khi An Tưởng xảy ra chuyện, bọn họ chỉ cảm thấy nhục nhã và mất mặt. Trong đầu bọn họ chỉ còn suy nghĩ phế vật đã chết từ lâu. Nhưng nhiều năm trôi qua, cô con gái vốn đã chết đi của bọn họ lại tràn đầy sức sống xuất hiện lại trong mắt bọn họ. Đánh giá một cách khách quan thì An Tưởng được An Ngạn Trạch chăm sóc rất chu đáo, vì lâu ngày không ra nắng mà làn da An Tưởng trắng nõn, tóc thì đen nhánh, môi thì đỏ tương, hai mắt đào hoa cong lên như muốn hút hồn người.

Ngày trước An Tưởng nhỏ gầy lại thiếu dinh dưỡng, hai người cũng chưa từng nhìn kỹ dáng vẻ của cô. Bây giờ An Tưởng đẹp hơn rất nhiều, làm người ta không ghét nổi.

Hai mắt Thai Lan Nghi sáng lên, thân mật nắm tay An Tưởng: “Tưởng Tưởng, con tỉnh rồi hả?”

Nhìn cái tay đang giữ mình, An Tưởng chẳng có cảm xúc gì.

Thai Lan Nghi nhìn An Tưởng từ trên xuống dưới, yên lặng so sánh dáng vẻ cô với con vợ con người đáng ghét đã chết đi của Bùi gia. Bà vui mừng ra mặt: “Dáng vẻ này của con còn đẹp hơn con vợ đoản mệnh của Bùi Dĩ Chu không biết bao nhiêu lần.”

“……?”

“Bùi Dĩ Chu……?” Không hiểu sao An Tưởng cảm thấy cái tên này nghe hơi quen quen.

“Bùi Dĩ Chu đẹp trai phong độ, Tưởng Tưởng, con nhất định sẽ thích thằng bé đó.”

Thích?

Tại sao cô lại phải thích cơ chứ? Cô có biết anh ta là ai đâu?

An Tưởng khó chịu rút tay mình ra.

“Con không biết chứ con có nhiều nét giống với vợ trước của thằng bé đó lắm. Nếu con có thể gả cho thằng bé đó thì chắc chắn con sẽ hạnh phúc.” Thai Lan Nghi rất vui vì An Tưởng có thể tỉnh lại vào ngay lúc này, nếu không phải bà đã mua chuộc người bên cạnh An Ngạn Trạch từ trước, chỉ sợ lần này đã bị thằng nhóc đó che mắt rồi.

Bây giờ bộ phận tài chính của An thị đang có vấn đề, cần bổ sung một lượng lớn tiền, vì chuyện công ty mà An Hòa Nguyên sầu đến mất ngủ mất ngày. Vậy mà lúc này hai người lại nhận được thông báo An Tưởng đã tỉnh lại. Thai Lan Nghi lập tức nhớ tới dáng vẻ An Tưởng khá giống với con vợ loài người đã chết của Bùi Dĩ Chu, nếu có thể sắp xếp cho hai người gặp nhau, có lẽ Bùi Dĩ Chu sẽ lấy An Tưởng về để nguôi nỗi nhớ vợ cũ của mình. Đến lúc đó An thị có thể đúng lý hợp tình đến yêu cầu Bùi thị ra tay trợ giúp, bổ sung tài chính còn thiếu hụt rồi!

An Hòa Nguyên cũng cảm thấy rất hài lòng với sự sắp xếp này, vì thế ông lấy cớ dụ An Ngạn Trạch rời đi, nhân lúc anh ta không ở đây thì cướp An Tưởng đi.

Nói đến đây, An Tưởng hiểu ra mọi chuyện.

Cô cười khinh bỉ: “Hai người muốn cho tôi làm thế thân cho người khác?”

“Bùi gia là gia tộc quỷ hút máu thuần chủng, có nhiều tiền, hơn nữa Bùi Dĩ Chu cũng rất đẹp trai, con gả qua đó sẽ không có hại gì cho con. Hơn nữa về sau con sinh thêm một đứa nhỏ nữa thì Bùi Dĩ Chu sẽ càng yêu thương con hơn. Hơn nữa đến lúc đó thì đứa con loài người thấp hèn mà vợ trước của nó để lại cũng chẳng thể nào ảnh hưởng được đến con.”

Thai Lan Nghi càng nói càng cảm thấy kích động, bà nắm chặt tay An Tưởng: “Tưởng Tưởng, bây giờ con cùng ba mẹ về Giang Thành, con tin mẹ đi, lần này ba mẹ không hại con đâu.”

An Tưởng bị lửa giận xông lên não. Từ nhỏ đến lớn lúc nào cô cũng nhịn, ném cô đến chỗ thờ người chết cũng không sao, mắt nhắm mắt mở để các anh họ bắt nạt cô cũng không sao, từ trước đến nay cô cũng không để tâm những chuyện đó. Nhưng bây giờ cô vừa mới sống lại từ chỗ chết, vừa tỉnh lại, hai người gọi là ba mẹ này của cô chẳng thèm quan tâm thì thôi, thế mà lại còn muốn bán con gái mình để lấy tiền? Buồn cười thật!

An Tưởng lại ném tay Thai Lan Nghi ra, “Biến đi!”

Thai Lan Nghi lùi về sau vài bước, bà cũng bắt đầu tức giận, “An Tưởng, con đừng không biết tốt xấu! Nếu không phải con và loài người kia giống nhau vài phần thì còn lâu ba mẹ mới đi đường xa như vậy để tới đây!”

“Con định ở đây với An Ngạn Trạch sao?”

“Con thật sự cho rằng An Ngạn Trạch đối xử tốt với mình sao? Mẹ nói cho con biết, lúc con được hai tháng, chính An Ngạn Trạch là người bế trộm con ra ngoài, định ném con trên nền tuyết để con lạnh chết. Tuy rằng sau đó nó hối hận rồi bế con về, nhưng cũng đã muộn. Con bị lạnh sau đó hỏng luôn cả não, vì thế nó mới luôn cảm thấy áy náy với con, con có hiểu không?!”

Thai Lan Nghi giận cá chém thớt đổ lỗi lên đầu An Ngạn Trạch.

Hai mắt An Tưởng đỏ lên, tay cô nắm chặt lại, mím môi không nói lời nào, mặc kệ cho Thai Lan Nghi nói.

Mấy người không chú ý tới sự xuất hiện của một người đàn ông phái sau.

“Cô, chú, hai người muốn nói gì thì cứ nói thẳng với cháu, không cần vòng vo như vậy.”

An Ngạn Trạch lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, đứng phía trước An Tưởng bảo vệ cô.

Sau vài giây kinh ngạc, Thai Lan Nghi khôi phục lại dáng vẻ mắt cao hơn đầu của mình, bắt đầu trách móc An Ngạn Trạch: “Ngạn Trạch, nếu Tưởng Tưởng tỉnh lại, sao cháu lại không nói cho cô chú biết? Lại còn cố ý giấu con bé ở đây nữa chứ?”

“Chỗ này yên tĩnh, hợp cho người bệnh dưỡng bệnh.” An Ngạn Trạch nói xong thì dặn người giúp việc, “Đưa An tiểu thư về phòng nghỉ ngơi.”

An Tưởng không thèm ngẩng đầu nhìn anh, yên lặng theo người giúp việc rời đi.

Vẻ mặt Thai Lan Nghi khó coi hẳn lên, “Cháu có ý gì?”

Anh mạnh mẽ nói: “Tưởng Tưởng sẽ không rời đi với hai người.”

Không chờ Thai Lan Nghi mở miệng, An Hòa Nguyên đã tức giận, “An Ngạn Trạch, cháu hay thật! Trước đó lừa cô chú thì thôi, lại còn không quan tâm đ ến mệnh lệnh của chú đưa các em cháu ra nước ngoài nữa. Bây giờ cháu còn cản không cho cô chú mang An Tưởng rời đi. Rốt cuộc cháu muốn làm gì?”

An Ngạn Trạch kéo cà vạt của mình, nhìn chằm chằm vào cặp vợ chồng trước mắt. Ánh mặt trời chiếu xuống không làm ánh mắt anh ấm hơn, nhìn vào chỉ thấy nó lạnh thấu xương.

“Thâu tóm An thị, trở thành chủ tịch mới của công ty.”

Vẻ mặt An Hòa Nguyên thay đổi ngay lập tức: “Cháu nói cái gì?”

An Ngạn Trạch cười như không cười, anh từ từ đi đến gần, “Chú à, vốn dĩ cháu không định xé mặt với chú luôn đâu, nhưng nếu hôm nay chú đã đích thân tới đây rồi thì chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện.” Anh nói, “Hôm nay chú tự nhường vị trí cho cháu, đưa công ty và An Tưởng cho cháu, cháu sẽ niệm tình cảm xưa mà tìm cho hai người chỗ dưỡng già, cho hai người cái ăn cái mặc, không để hai người chịu khổ. Thế nào?”

Đúng là An Hòa Nguyên định cho An Ngạn Trạch làm người thừa kế của mình, nhưng không phải là lúc này!

“Tao còn chưa chết già! Còn An Tưởng, hôm nay bọn tao sẽ mang con bé đi!”

“Thế thì hết cách rồi…” An Ngạn Trạch nói nhỏ một câu, vẻ mặt không giống bình thường, lạnh lùng kinh khủng.

Trong lúc không khí đang căng thẳng, người giúp việc hoảng loạn chạy vào cắt ngang cuộc đối thoại của ba người: “Không, không ổn rồi! Tiểu thư An Bảo Châu đã bị tiểu thư An Tưởng bắt cóc. Tiểu thư An Tưởng bảo cô ấy chờ mọi người ở phòng khách.”

“……???”

Tác giả có lời muốn nói:

Tưởng Tưởng: Tôi trâu bò chưa? Tôi biết bắt cóc người rồi đó!
Bình Luận (0)
Comment