Ta Là Một Tên Trộm

Chương 113

"Nhị ca, tiểu tử này nói dựa vào là có ý gì?" lúc này, tên lùn kia liền quay qua hỏi tên cao.

"Ngươi ngu như heo! Hắn đang chửi chúng ta, ngươi nghe mà không hiểu sao, thật là ngu ngốc, " tên cao kia đáp lời.

"Giết chín mươi chín tiểu đệ của chúng ta, còn kiêu ngạo như vậy, các huynh đệ lên cho ta, giết bọn hắn." Tên lùn kia liền vung tay, đám hiệp khách phía sau cũng đồng thanh hô ‘Giết’ ‘Giết’.

"Bắt giặc trước bắt vua, trước tiên phải xem thử năng lực của hai tên gia hỏa này, " Mộ Dung Tiểu Thiên nói xong, một chân đạp xuống đất quát khẽ: "Địa Thuật" phát động kỹ năng tấn công phạm vi rộng của ma pháp sư hệ thổ.

Không cần biết thế nào, ngăn cản công kích của đám Trung Cấp Hiệp Khách rồi nói sau, nếu để đám hiệp khách kia vây lại thì rất phiền toái. Lập tức, mặt đất rung động, mặt đất trong phạm vi hai mươi thước đều bị mấy trụ đá từ phía dưới đâm lên. Nhưng Địa Thuật dù sao cũng là kỹ năng thấp nhất trong các kỹ năng công kích phạm vi rộng, lực sát thương thật sự quá thấp, không tạo thành thương tổn lớn cho đám hiệp khách này, nhưng đối với việc ngăn cản tốc độ của đám hiệp khách trong chốc lát thì thập phần hữu dụng.

"Băng Vũ, " Bạch Vân cũng xuất ra kỹ năng công kích phạm vi rộng của ma pháp sư hệ băng, vô số mũi băng hướng đám hiệp khách đánh tới.

Mộ Dung Tiểu Thiên sau khi sử dụng Địa Thuật cũng lao tới, hiện tại đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm, không dám có nửa điểm sai lầm, Mị Ảnh Phiêu Di dùng đến cực hạn."Giết" Mộ Dung Tiểu Thiên nháy mắt đã tới trước mặt tên Thủ Lĩnh Hiệp Khách lùn, liền nhảy lên trên, Tán Hồn Thiết Trảo nhắm thẳng đỉnh đầu tên lùn đánh tới.

Bỗng cảm thấy hụt hẫng, Mộ Dung Tiểu Thiên dùng sức thật mạnh thiếu chút nữa là cắm đầu xuống đất, một kích toàn lực rất nhanh, rất quyết đoán không ngờ lại hụt. Tên lùn Thủ Lĩnh Hiệp Khách không ngờ né được một kích toàn lực của chính mình.

Mộ Dung Tiểu Thiên tâm trở nên trầm trọng, sau lưng toát mồ hôi lạnh, kỹ năng tự sáng chế của mình Tán Hồn Thiết Trảo cho tới bây giờ vẫn chưa từng thất bại, hơn nữa phối hợp với tốc độ của Mị Ảnh Phiêu Di, Mộ Dung Tiểu Thiên rất rõ ràng sự lợi hại của nó, không ngờ, đối mặt với tên lùn này lại thất thủ.

Mộ Dung Tiểu Thiên căn bản không có thời gian suy nghĩ tại sao lại thất bại, lợi dụng quán tính của đòn công kích, liền xuất một chưởng vào mặt đất, dựa theo lực phản chấn lộn một vòng trở về.

Một kích không thành công ngay lập tức liền lui về, nếu còn chần chừ thì chỉ có một con đường chết.

Mộ Dung Tiểu Thiên tốc độ lui rất nhanh, nhưng tốc độ xuất thủ của tên Thủ Lĩnh Hiệp Khách cao gầy so với hắn còn nhanh hơn, Mộ Dung Tiểu Thiên vẫn đang lơ lửng trên không đã cảm nhận một đạo kiếm khí màu lam sắc bén hướng thẳng chính mình đánh tới, ẩn trong kiếm khí còn có một luồng sét nhỏ nhè nhẹ rung động.

"Trời ạ, kỹ năng này cấp bậc cũng phải trên trung cấp, " Mộ Dung Tiểu Thiên rên rỉ thống khổ, hắn sau khi chuyển chức lần hai mới học được kỹ năng Liên Kích, bất quá cũng chỉ là kỹ năng chiến sĩ cơ bản cấp 2, đối với kỹ năng phát ra đạo kiếm khí lam sắc thì ít nhất cũng phải là kỹ năng chiến sĩ cấp 5, tại trò chơi 《Vận Mệnh 》, Mộ Dung Tiểu Thiên chính là lần đầu tiên nhìn thấy.

"A!" Mộ Dung Tiểu Thiên toàn thân lông tóc dựng đứng, phát ra một tiếng hét lớn, toàn lực hướng Bạch Vân nhảy tới, bây giờ chính là thời điểm sinh tử, muốn sống sót chỉ có một cách duy nhất là thoát ra khỏi phạm vi mà kiếm khí bao phủ.

Hắn cảm giác được đau đớn từ khắp toàn thân truyền tới, Mộ Dung Tiểu Thiên biết mình vẫn chưa thoát ra khỏi luồng kiếm khí, may mắn là, vẫn không có cảm giác bị chết về thành, Mộ Dung Tiểu Thiên thở phào một hơi, biết mình may mắn thoát được một mạng, xem ra vừa rồi chỉ bị luồng kiếm khí sượt qua, nếu như phải chống đỡ trực diện, hắn có thể khẳng định là trăm phần trăm chết chắc.

Mộ Dung Tiểu Thiên không dám nhìn xem còn lại bao nhiêu HP, cũng không có thời gian nhìn, thậm chí ngay cả thời gian uống thuốc hồi HP hắn cũng không có.

"Đi, " Mộ Dung Tiểu Thiên vừa thoát ra khỏi phạm vi kiếm khí, Mị Ảnh Phiêu Di sử dụng tới cực hạn, biến thành hư ảnh như tia chớp nhảy đến bên người Bạch Vân, nắm chặt tay Bạch Vân hướng đỉnh núi chạy như điên.

Mộ Dung Tiểu Thiên kéo Bạch Vân một bên cắm đầu chạy, một bên xem lại HP của mình, lúc này mới có thời gian rảnh để nhìn xem kỹ năng chiến sĩ cấp 5 của tên khốn kia có bao nhiêu uy lực.

"Thật là may mắn, " Mộ Dung Tiểu Thiên cười khổ lắc đầu, chỉ còn lại 5 HP, nếu như tốc độ chạy của mình chỉ cần chậm hơn 0,1 giây, thì hôm nay tính mạng phải bỏ lại đây rồi.

Mộ Dung Tiểu Thiên kéo Bạch Vân một bên liều mạng hướng đỉnh núi chạy, một bên lấy ra thuốc hồi HP đổ vào miệng, đồng thời trong lòng lại phi thường buồn bực. Xem ra lòng hiếu kỳ có thể hại chết người, những lời này một chút cũng không sai.

Đám hiệp khách vẫn đuổi riết phía sau,Mộ Dung Tiểu Thiên lo lắng, không ai đoán trước được có xuất hiện ma thú lợi hại hơn ở trên đỉnh núi không, hắn đang định chạy vào rừng núi hai bên, nhưng chợt nhớ ra đám hiệp khách đều là từ bên trong rừng núi mà ra, đi vào bên trong xem ra còn nguy hiểm hơn.

Mộ Dung Tiểu Thiên lúc này có một loại cảm giác bất lực, trốn một lần cũng không thể nào trốn hoài, sau khi lên đến đỉnh núi phải làm sao?

Mắt thấy cách đỉnh núi càng ngày càng gần, Mộ Dung Tiểu Thiên cũng càng ngày càng lo lắng, chính mình chết thì cũng không sao, nhưng nếu Bạch Vân chết, thì thật xấu hổ đến mức muốn tìm khối đậu hũ đập đầu chết quách đi ( DG: thằng này khôn ^.^), cũng không thể mỗi lần đi với người ta đều khiến người ta chết, mặt mũi của một nam nhân còn biết để vào đâu? Chẳng lẽ mình là khắc tinh của Bạch Vân?

"Tiểu Thiên, mau nhìn, dường như có cái sơn động nơi đó, " Mộ Dung Tiểu Thiên đang mơ màng cắm đầu chạy như điện thì bị tiếng gào vui sướng của Bạch Vân thức tỉnh.

"Nơi đó?" Mộ Dung Tiểu Thiên một bên hỏi, một bên ngẩng đầu lên theo ngón tay Bạch Vân nhìn, quả nhiên, ngay tại nơi ngón tay Bạch Vân chỉ bên cạnh khe núi hình như có một cái sơn động.

Hiện tại bọn họ cách đỉnh núi rất gần, mà càng lên cao ánh sáng mặt trời càng gay gắt hơn, vị trí hiện tại của bọn họ vừa vặn là một khúc quanh, qua khúc quanh này chính là một mảnh đất trống trải rất lớn, ngoại trừ con đường tiếp tục thông lên hướng đỉnh núi, bốn phía đã rất rộng rãi, cái sơn động mà Bạch Vân phát hiện, ở ngay góc khuất của khe núi.

"Đi sơn động, " Mộ Dung Tiểu Thiên kéo Bạch Vân chuyển hướng bắt đầu hướng sơn động chạy đi, đám hiệp khách cũng theo sát phía sau.

"Con mẹ nó, " vừa chạy đến trước mặt, Mộ Dung Tiểu Thiên cảm thấy đau đầu, ông trời cũng hay trêu chọc người khác, cái này mà là sơn động gì, bất quá chỉ là một cái khe nhỏ hẹp. Bên trong nhiều nhất chỉ có thể đủ cho bốn năm người đứng sát vách đá ép sát vào nhau, mập mạp giống Lôi Đình Bách Hợp phỏng chừng có muốn vào cũng không được.

Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 2: Thế Giới Dong Binh

- ---------

Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử để:))
Bình Luận (0)
Comment