Ta Là Người Hiện Đại

Chương 29




Diệp Nguyên tỉnh lại từ nhập định thì mặt trời đã trôi qua đỉnh đầu. Nhìn sang bên cạnh, hắn mỉm cười khi thấy Tiểu Miêu đang dựa đầu vào hông hắn ngủ say sưa.

“Có lẽ ta nên đi trước Thiên Mộc thành!” Diệp Nguyên trong đầu tính toán.

“Theo lời huynh đệ họ Văn thì xuôi dòng Loan Giang có thể đến được Thiên Mộc thành. Chỉ có điều lúc này ta không có đồng nào trong người, xem ra phải tự nghĩ ra cách di chuyển vậy!”

“Làm thế nào bây giờ? Phi hành dài ngày không phải là chuyện tốt, còn có Tiểu Miêu bên cạnh nữa!”

“Xem ra lịch duyệt giang hồ không phải dễ dàng gì a!”

Diệp Nguyên ngồi loạn nghĩ một chút, rồi hắn mỉm cười thì thầm:

- Nghe nói hai bên bờ Loan Giang phong cảnh rất đẹp, chỉ cần ta có một chiếc thuyền nhỏ là đủ để thưởng ngoạn rồi!

“Thuyền nhỏ sao?” Diệp Nguyên trong đầu lẩm bẩm rồi ánh mắt sáng lên nhìn quanh các tán cây rừng.

- Hắc hắc! Xem ra phải cần một bản vẽ rồi!

Như đã tìm được đáp án ình,Diệp Nguyên thân hình chợt lăng không lao đến một gốc cây cổ thụ to bằng vài người ôm rồi miệng nhếch nụ cười. Bàn tay nhanh như cắt rút ra từ bên hông một con dao nhỏ sáng quắc rồi hắn chém ra một dao tràn đầy lực lượng. Thân cây cổ thụ lập tức bị chém ngang thân đổ rập xuống.

Thân hình thoăn thoắt vung ra mười mấy dao như thể đăng cắt xẻ bùn đất, chẳng mấy chốc Diệp Nguyên đã cầm trong tay một tấm gỗ vuông vức phảng phất mùi thơm dễ chịu.

- Vẽ một con thuyền nào!

Diệp Nguyên chuyển thân mình đến bờ suối, đặt tấm gỗ xuống một phiến đá bằng phẳng rồi bắt đầu dùng mũi dao khắc họa từng đường nét một. Theo thời gian từng chi tiết của một con thuyền nhỏ bắt đầu hiện ra trên tấm gỗ lớn.

Diệp Nguyên không biết rằng lúc này trong một tán rừng cách hắn tầm trăm trượng, ba kẻ bịt mặt đang ngồi trên tán cây nhìn chằm chằm hắn.

- Hắc hắc! Hai vị sư huynh chút nữa bắt lấy con mèo kia, còn tiểu tử kia để uội! Một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên.

Thì ra đây là đây là hai thiếu niên cùng tiểu cô nương lúc trước vẫn đuổi theo Diệp Nguyên.


- Tuyết muội! Công phu truy tung của muội thật đáng nể! Thiếu niên tên Vân Thanh nói nhỏ.

Tiểu cô nương hích mũi đáp:

- Ta là tiên thiên mộc linh căn lại tu luyện công pháp Thiên Mộc Quyết. Tiểu tử kia trốn trong rừng thì trước sau gì cũng bị ta tìm thấy.

Thiếu niên tên Vân Hòa cũng nở nụ cười mỉm hỏi:

- Tuyết muội định bắt đi thú cưỡi của tiểu tử kia thật sao?

- Tất nhiên là thật! Ta bắt cả thú lẫn người rồi đem về Thiên Mộc thành.

- Ách! Tuyết muội không sợ Vân Huỳnh trưởng lão sao?

- Điều này…các huynh yên tâm! Ta đem cả hai đứa nó giấu trong “Sinh Mộc Bình” thì quỷ thần không ai biết.

- Cái gì? Muội…muội trộm “Sinh Mộc Bình” của gia chủ đem đến nơi này sao? Thiếu niên tên Vân Hòa kêu lên một tiếng.

- Uy! Huynh nhỏ tiếng một chút! Là muội mượn của cha muội chứ sao có thể coi là trộm! Tiểu cô nương bĩu môi đáp.

Hai thiếu niên nghe vậy quay sang nhìn nhau với ánh mắt có chút e sợ. Sinh Mộc Bình vốn là một pháp bảo có thể thu giữ sinh vật sống hết sức kì diệu. Hơn nữa sách cổ ghi lại “Sinh Mộc Bình” vốn là một pháp bảo vô cùng bá đạo, có thể tùy tâm của người sử dụng mà hút lấy đối thủ rồi biến thành “mộc nhân” hoặc đem đối thủ hình thần câu diệt.

Tiểu muội muội này từ nhỏ đã vô cùng tinh nghịch, phá phách khiến không biết bao nhiêu gia nhân trong Vân phủ sợ hãi. Hai thiếu niên này mang tiếng là sư huynh của nàng nhưng cũng không khác gì hai tên tiểu đệ luôn đi theo bên cạnh nàng từ thưở nhỏ.

Tiểu cô nương ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chặp Diệp Nguyên rồi ngón tay bỗng chỉ về phía trước một cái ra hiệu:

- Động thủ!

“Vù..vù..vù!” Từ khoảng cách gần trăm trượng ba đạo quang mang màu lục lấy tốc độ như thiểm điện, chia làm hai hướng lao về phía Diệp Nguyên và Tiểu Miêu.

- Kẻ nào!

Diệp Nguyên hét một tiếng rồi thân hình như quỷ mị đạp trên bờ đá phiêu dật lùi về phía sau. Tấm gỗ đang vẽ dở cùng con dao nhỏ được hắn hút vào không gian nhẫn ngọc một cách mau lẹ. Bên cạnh hắn Tiểu Miêu lông xù lên dữ tợn rồi bắn vọt sang một bên. Cùng lúc đó cả Tiểu Miêu và Diệp Nguyên đều tránh được ba thủ trảo đang chộp tới.

Thủ trảo chụp sượt qua cổ áo Diệp Nguyên mang theo một mùi hương dịu nhẹ làm ánh mắt hắn lay động một chút. Tiểu Miêu nhanh như cắt phóng lại đứng cạnh Diệp Nguyên rồi nhìn chằm chằm ba kẻ lạ mặt đang đứng cách nó hơn mươi trượng.

- Các ngươi là ai? Vì sao lại tấn công bọn ta?Diệp Nguyên khuôn mặt bình tĩnh hỏi.

- Hé..hé..hé! Chúng ta là sơn tặc! Tiểu cô nương bịt mặt thân hình nhỏ đứng trước cười the thé rồi nói.

Hai tên thiếu niên bịt mặt đứng sau nghe vậy ánh mắt ngây ra nhìn nhau một cái, rồi cùng trầm giọng đáp:

- Phải! Chúng ta là sơn tặc!

Diệp Nguyên nghe vậy ánh mắt quái dị nhìn ba người, hai kẻ bạch y sạch sẽ, một kẻ lục y thướt tha nhìn chả có dáng dấp gì của đạo tặc cả khiến hắn cảm thấy buồn cười.

- Thì ra là ba vị sơn tặc! Không biết vì sao ba vị lại tấn công ta? Diệp Nguyên giọng nói trẻ con vang lên.

- Ngu ngốc! Tất nhiên là cướp sạch của ngươi rồi! Tiểu cô nương cao giọng.

Diệp Nguyên ánh mắt đảo nhanh một vòng trên cơ thể ba người cố gắng nhìn xem có thể phát hiện được tu vi của ba người kia không. Thật không ngờ khi hắn vừa nghĩ đến việc xem xét tu vi của ba người, một lực đạo vô hình không biết từ đâu trong cơ thể đổ dồn về hai mắt của hắn. Sát na sau đó đáy mắt hắn xẹt qua một tia quang mang màu bạc khó nhận biết.

“Không thể nào! Ta có thể nhìn rõ tu vi của bọn họ!” Diệp Nguyên trong đầu giật mình với dị dạng vừa rồi của mình.

“Cả ba đều sắp đạt đến tứ giai tu sĩ…!” Diệp Nguyên không có thời gian giải thích việc kì lạ vừa xảy ra với bản thân mình mà nhanh chóng đưa ra đáp án về tu vi của ba người.

Hắn âm thầm vận chuyển công pháp Huyễn Ảnh Ngự Phong, trên miệng nở nụ cười nhạt nói:

- Ta không có tiền bạc, không có đồ gì đáng giá! Các ngươi cướp cũng vô dụng!

- Trói!

Tiểu cô nương không nói dài dòng lập tức hét một tiếng rồi thân hình lao đến trước mặt Diệp Nguyên. Bên cạnh nàng hàng loạt dây leo chằng chịt bắn ra từ lòng đất rồi bao trùm lấy Diệp Nguyên. Trông tư thế lúc này của nàng chẳng khác nào nhện đăng giăng tơ vậy. Hai bạch y thiếu niên cũng chia làm hai hướng vây chặt lấy Diệp Nguyên.

Diệp Nguyên hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý đến đám dây leo đang chuẩn bị cuốn chặt lấy thân mình. Tay trái hắn tuôn ra một luồng lực đạo bao phủ lấy Tiểu Miêu rồi thân hình uốn éo mấy cái đã mang Tiểu Miêu lùi về phía hạ nguồn của dòng suối, cách ba kẻ bịt mặt chừng hai mươi trượng.


- Thân pháp quá quỷ dị! Một bạch y thiếu niên kêu lên đầy vẻ ngạc nhiên.

Tiểu cô nương ánh mắt cũng mở to nhìn màn thoát hiểm của Diệp Nguyên, lần đầu tiên nàng thấy thân pháp quái dị như vậy. Ngay cả gia gia của nàng bộ pháp hình như cũng không phức tạp như tên tiểu tử trước mặt.

- Xú nha đầu! Là ngươi dẫn người đuổi theo ta sao?

Diệp Nguyên lúc này đứng trên một ụ đá giữa dòng nước cười cười nói, vì không nhận thấy sát khí của ba người nên hắn không cảm thấy điều gì khẩn trương.

Tiểu cô nương nghe vậy ngón tay chỉ thẳng vào Diệp Nguyên nói lớn:

- Ngươi…ngươi dám gọi ta như thế?

Diệp Nguyên bĩu môi cười đáp:

- Chẳng lẽ không phải sao? Chỉ có xú nha đầu như ngươi mới bịt hết mặt mũi đi làm sơn tặc như vậy!

Nói rồi chẳng đợi tiểu cô nương kia phản ứng hắn đã nói lớn:

- Ta không có thời gian chơi đùa với ngươi! Đừng có đuổi theo ta nữa!

Lời nói của hắn vừa dứt, một cự chưởng lạnh lẽo tràn đầy hắc khí đen ngòm đã đập thẳng về phía ba người nọ. Khoảng cách hai mươi trượng trong chớp mắt bị thu ngắn. Cũng trong sát na đó, thân hình Diệp Nguyên mang theo Tiểu Miêu đạp bộ pháp biến mất khỏi dòng suối.

- Cẩn thận! Hai thiếu niên bên cạnh hô lên một tiếng rồi nhanh như cắt đứng chắn trước người tiểu cô nương. Hai vòng tròn năng lượng màu lục tỏa ra quang mang chói mắt hiện ra trên tay mỗi người rồi sau đó như tên bắn lao vào cự chưởng màu đen.

“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên, hai vòng tròn màu lục xuyên qua cự chưởng rồi đánh thẳng xuống lòng suối làm đất đá bay mù trong không trung. Hóa ra cự chưởng vừa rồi của Diệp Nguyên chỉ là phô trương thanh thế.

Tiểu cô nương nhìn dòng suối trước mặt không một bóng người thì giật khăn che mặt xuống để lộ khuôn mặt đáng yêu rồi hậm hực nói:

- Lại để hắn chạy thoát rồi! Các huynh thật là vô dụng!

- Tuyết muội à! Tu luyện là để theo đuổi đại đạo không phải để chém giết! Muội theo chúng ta trở về thôi!

- Hai huynh thật chán chết! Đến lúc ta bị người khác đuổi giết hai huynh có thể nói như thế không?

- Chuyện đó thì lại khác! Muội phải biết phân biệt phải trái chứ…!

- Xùy! Không nói với hai huynh nữa, ta một mình đuổi theo hắn! Nói rồi nàng đạp cổ kiếm lao vụt về phía trước.

Nhìn bóng nàng bay đi, thiếu niên tên Vân Hòa thiểu não nói:

- Sư huynh, làm sao bây giờ?

Vân Thanh đáp:

- Được rồi! Tý nữa mạnh tay một chút đem tiểu tử kia bắt lại cho sư muội chơi một lát đi!

- Được! Xem như chúng ta hoạt động gân cốt một chút! Tiểu tử kia cũng không phải kẻ yếu đuối!

- Hắc hắc! Đi thôi!



Tại một không gian khác, trên một con đường mòn nhỏ trong rừng, lão thuật sĩ đang đều đều rảo bước. Vừa đi mũi lão vừa “khịt…khịt” liên tục rồi thì thầm:

- Công phu nướng thịt không tệ! Dù đã qua gần canh giờ rồi mà mùi thơm vẫn còn khiến bụng ta nhộn nhạo.

Chẳng biết lão nói thật hay đùa, chỉ thấy lão từ trong người rút ra một tấm đạo bùa màu vàng. Trên lá bùa ghi ba chữ “Thổ Hành Phù” màu đỏ chói. Quẹt lá bùa qua đầu lưỡi một cái đầy vẻ tùy tiện sau đó lão dán lá bùa lên ấn đường của mình rồi lẩm bẩm:

“Hồn du thiên địa, vạn thổ tốc khai…”

Lão vừa lẩm bẩm xong thì lá bùa chợt sáng lên một cái rồi hóa thành một dải quang mang màu vàng đất bao trùm lấy người lão rồi thu liễm lại dung nhập vào bên trong thân thể lão. Bấy giờ khí tức toàn thân của lão chợt thay đổi, cảm giác như lão vừa dung nhập cả đại địa, cả người lão toát lên phong thái vô cùng cao thâm mạt trắc.

“Hắc hắc!” Tiếng cười của lão vang lên rồi lão bước nhẹ về phía trước mấy bước. Điều kì dị là mỗi bước chân của lão vượt qua hư không kéo dài đến vài chục trượng, một sát na ngắn ngủi lão đã biến mất vào trong tán rừng rậm rạp.



Lại nói về Diệp Nguyên, chỉ mấy canh giờ đến Đông Châu hắn đã bị người khác truy đuổi khiến hắn cảm thấy dở khóc dở cười. Cảm giác vận xui đang đeo bám làm bộ pháp của hắn ngày một nhanh, mang theo Tiểu Miêu đạp hư không lao vun vút trong rừng.


“Lần này ta đi vài ngàn dặm xem nha đầu kia có thể đuổi kịp không” Diệp Nguyên trong đầu hậm hực nói một tiếng.

Vài ngàn dặm với hắn lúc này cũng không có gì khó khăn, cứ lấy tốc độ của hắn lúc này thì năm sáu canh giờ là có thể đi hết khoảng cách ba ngàn dặm. Chỉ là lúc đó linh lực trong người hắn sẽ cạn kiệt không còn chút nào nữa.

Phía sau cách Diệp Nguyên mấy trăm dặm đường, tiểu cô nương vẫn đang ngự kiếm dùng “Vạn Lý Truy Tung” để đuổi theo. Hai sư huynh của nàng cũng ngự kiếm bay sát bên cạnh.

- Tuyết muội! Chúng ta đã cách xa quán trọ Đông Loan gần ngàn dặm rồi, mau trở về thôi.

- Sắp bắt kịp hắn rồi! Các huynh đừng làm ta mất hứng!

- Tuyết muội! Bắt được hắn rồi thì muội định làm gì?

- Cướp mèo của hắn làm vật nuôi! Còn hắn cũng bắt luôn về Vân phủ làm nha hoàn!

- Ách! Muội nói thật sao?

- Tất nhiên là thật! Nhìn hắn nghèo rớt như vậy đến cả pháp bảo cũng không thấy ta đem hắn về Vân phủ xem như làm phúc cho hắn rồi!

Tiểu cô nương khuôn mặt tràn đầy vui vẻ. Đây là lần đầu tiên xa nhà nàng được chạy đi chơi thoải mái như vậy. Hai bạch y thiếu niên nghe vậy đánh mắt nhìn nhau cười khổ.

Rừng rậm ngày càng âm u, Diệp Nguyên không biết mình đã phi hành bao nhiêu canh giờ chỉ biết ánh nắng đã dần tắt lịm. Tuy vậy hắn không có chút khẩn trương nào, quãng thời gian ở sơn cốc rồi ba năm một mình tu luyện đã hình thành nên trong hắn tình cảm với núi rừng. Lúc này hắn chỉ cảm thấy cảm giác thân thuộc đang bao phủ xung quanh mình.

- Kì quái! Lâu như vậy mà chưa thấy một con thú rừng nào?

Diệp Nguyên vừa phi hành vừa lẩm bẩm, hắn bắt đầu phát hiện khu rừng này có điều khác lạ. Chú tâm nhìn quanh một chút ánh mắt hắn sáng lên vì phía xa mấy trăm trượng hắn phát hiện một con đường mòn nhỏ.

“Hưu!” Mang theo Tiểu Miêu bay vút đến hạ xuống lối mòn, Diệp Nguyên cười vỗ đầu Tiểu Miêu nói:


- Có đường mòn thì có người đi! Chúng ta thong thả đi thôi Tiểu Miêu. Nói rồi hắn nhảy tót lên lưng Tiểu Miêu. Tiểu Miêu dường như hiểu rõ lời hắn bắt đầu phóng nhịp nhàng về phía trước.

Cõng Diệp Nguyên chạy một đoạn chừng hơn dặm, ánh mắt màu lam của Tiểu Miêu bắt đầu sáng lên rồi thân hình nó bắt đầu di động theo những phương hướng kì quái như thể tránh đi thứ gì đó.

Diệp Nguyên thấy vậy xoa đầu nó hỏi:

- Mày bị làm sao vậy?

Tiểu Miêu nghe tiếng Diệp Nguyên tốc độ càng trở nên gấp gáp, đôi mắt màu lam càng luân chuyển quang mang kì lạ. Diệp Nguyên biết có điều không ổn định bay lên xem xét thì Tiểu Miêu bỗng tốc độ tăng đột ngột rồi mang theo Diệp Nguyên nhảy như bay theo các phương vị ngoắt ngéo trên con đường mòn. Mà lúc này bên tai Diệp Nguyên tiếng vi vu của gió cũng bắt đầu tạo nên những tiết tấu quái lạ, dường như xung quanh và trước mặt hắn đang có một bước tường vô hình cản trở.

Đột nhiên lúc này, sau cú nhảy cao hơn trượng của Tiểu Miêu trước mặt con đường mòn chợt bùng lên ánh sáng màu lục chói mắt. Diệp Nguyên chưa kịp phản ứng thì đã bị luồng ánh sáng này thôn phệ, hắn cảm giác thân thể lâng lâng như đang trôi trong làn nước ấm. Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu hắn: “Kết giới”

Tại một không gian khác, trên một con đường mòn khá rộng rãi hai bạch y thiếu niên và một lục y thiếu nữ đang đứng nhìn chằm chằm một người, một mèo trước mặt.

- Hừ! Cuối cùng cũng đuổi kịp tiểu tử ngươi! Tiểu cô nương bĩu môi nói.

- Tuyết muội cẩn thận! Có cái gì đó không đúng! Vân Thành bên cạnh nhắc nhở.

Tiểu cô nương chẳng thèm nghe lời của gã thân thể nàng đạp cổ kiếm lao về phía trước rồi đánh ra một chùm quang mang màu lục tạo thành một chiếc lưới rộng hơn trượng, chụp xuống một người một mèo.

Bỗng sát na cánh tay nàng vừa duỗi ra phía trước chuẩn bị tạo thành thủ trảo bắt lấy kẻ trước mặt thì thân hình nàng bỗng dừng lại trên không. Một cỗ lực lượng vô hình không biết từ đâu tràn ra, thôn phệ lấy thân thể nàng. Cùng lúc đó một chiếc bình bằng lục ngọc bay ra khỏi thân thể nàng rồi tỏa hào quang bao bọc lấy nàng. Không gian chấn động một cái, thân thể nàng đột nhiên biến mất vào hư không.

- Tuyết muội!

Hai bạch y thiếu niên kêu lên một tiếng hoảng sợ rồi lao tới nhưng thân thể bị phản chấn trở lại. Một màn lục quang nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện không biết từ lúc nào đã chắn trước con đường mòn. Cảnh sắc sau màng lục quang càng làm tinh thần hai bạch y thiếu niên hoảng sợ, bởi sau màng lục quang là một dải xương cốt trắng xóa trải dài liên miên bất tận.


Bình Luận (0)
Comment