Ta Là Người Hiện Đại

Chương 34



Phố phường trôi dạt qua tầm mắt, Diệp Nguyên điên cuồng chạy về phía trước. Chẳng mấy chốc, một căn nhà hai tầng xinh xắn nằm ở cuối con phố nhỏ đã hiện ra. Hơn bốn năm rồi hắn mới được nhìn lại khung cảnh quen thuộc này.

Gió lay động hàng cây, mây vui đùa trong nắng, một góc phố thân quen gắn liền với năm tháng tuổi thơ hiện ra làm bước chân hắn chậm lại. Cảm giác nghèn nghẹn làm thân thể hắn run nhẹ.

“Bao năm tháng rồi…”

Diệp Nguyên trong đầu lẩm bẩm, hắn chậm rãi bước từng bước cẩn thận về phía trước. Lúc này hắn sợ hãi, sợ hãi thật sự. Hắn sợ nếu bản thân chạy quá nhanh thì khung cảnh thân thuộc này sẽ vĩnh viễn biến mất. Hắn sợ giấc mộng này sẽ theo làn gió tan biến vào hư vô. Từng bước chân nặng nề kéo thân hình hắn tiến về phía trước, dường như mỗi một bước chân như đang xé toang khoảng cách thời gian, giúp hắn tìm về với quá khứ.

“Chín mươi, tám chín, tám tám…” Không hiểu sao trong đầu Diệp Nguyên lại nhớ đến trò chơi đếm bước chân ngày bé hắn thường chúng bạn đùa nghịch. Hắn còn nhớ rõ từ đầu phố đến cuối phố tổng cộng gần một ngàn bước. Nhà hắn và đám bạn thời nối khố đều ở cuối phố nên cái trò chơi tưởng chừng nhạt nhẽo này lại là kỷ niệm khó quên của hắn.

Bỗng lúc này, không gian quanh hắn lan tỏa những dao động năng lượng kì lạ. Những dao động năng lượng này quỷ dị dung hợp với từng bước chân của hắn. Mỗi một lần hắn bước về phía trước một bước, không gian lại rung lên. Cảm giác lung lay, sụp đổ khiến hắn giật mình lo sợ.

“Ta chỉ muốn nhìn lại một lần nữa những người thân thuộc…” Diệp Nguyên trong lòng gào lên một tiếng. Bước chân của hắn lại nhanh hơn một chút.

“Rắc…rắc…” Hai bên đường từng mảng tường kiên cố bỗng nứt toạc như vừa trải qua một cơn di chấn. Diệp Nguyên ánh mắt đầy vẻ hỗn loạn nhìn dị tượng xung quanh mình.

“Bốn mươi sáu bước chân nữa thôi…” Diệp Nguyên tự nhủ.

“Ầm…!” Một mảng tưởng đổ sụp, kéo theo cát bụi mịt mù.

“Không được…!”

Diệp Nguyên hét lên một tiếng rồi bước vội vã về phía trước, chỉ có điều thân thể hắn lúc này như hóa đá không thể cử động. Một cỗ lực lượng vô hình đã chôn chặt đôi chân hắn xuống lòng đường.

“Rắc…rắc…” những tiếng động báo hiệu sự đổ vỡ làm tim hắn nhảy liên hồi. Sát na ngắn ngủi sau đó những tiếng “ầm…ầm…” sụp đổ hai bên đường vang lên. Nhà cửa, cây cối nghiêng ngả rồi sụp xuống.

“Không!”

Diệp Nguyên gào lên một tiếng, đôi mắt đã đỏ ngầu. Mái nhà thân thuộc đã gần ngay trước mắt nhưng không thể chạm đến làm lòng hắn thắt lại.


- Phá cho ta!

Diệp Nguyên hét lên một tiếng rồi không biết lấy đâu ra sức mạnh bật người về phía trước, thoát khỏi trói buộc của lực lượng kì dị kia. Hắn bất chấp tất cả lao về phía trước. Hắn không hề biết rằng, lúc hắn thoát khỏi trói buộc kia, một bóng người mờ ảo vẫn đứng như hóa đá ở vị trí của hắn lúc trước. Bóng người này mang hình dáng của hắn chỉ có điều mông lung không rõ mặt.

Vừa chạy được mấy bước thân hình hắn chợt sững lại, lúc này một luồng lực đạo vô hình khác lại chế trụ lấy nửa thân dưới của hắn. Cảm giác như bị người khác ôm chặt lấy đôi chân vậy. Từng tiếng động ầm ầm vẫn vang lên bên tai Diệp Nguyên. Chẳng mấy chốc những kẽ nứt, hố sâu này sẽ lan phía ngôi nhà của hắn.

“Ta muốn nhìn lại một lần thôi…” Diệp Nguyên ánh mắt tràn đầy vẻ tiếc thương vô hạn.

Xa nhà, xa cố hương, xa người thân, những tình cảm đè nén hơn bốn năm qua lúc này bộc phát. Dù biết là ảo cảnh hắn vẫn muốn chìm vào trong đó, muốn một lần nữa chìm vào những ký ức khó quên đó.

Từng đợt cuồng phong bắt đầu xuất hiện, những cơn gió thét gào mang theo vô tận lực lượng bắt đầu càn quét mọi thứ. Từng mái nhà, từng khung cửa sổ, từng nhành cây, ngọn cỏ bị cuốn bay.

“Aaaa…!”

Diệp Nguyên gào lên một tiếng không cam lòng. Thân thể một lần nữa bứt ra khỏi trói buộc vô hình chạy về phía trước. Lúc này hắn cách cánh cổng trước nhà hơn ba mươi bước chân mà thôi. Ấy vậy mà hắn cảm giác như muôn ngàn xa cách, như thể mấy chục bước chân kia là vô hạn thời không. Cùng lúc hắn bứt ra khỏi lực lượng kia, một lần nữa một bóng người mờ ảo lại đứng vào vị trí của hắn lúc trước.

“Ào…ào…” Gió lốc điên cuồng quét qua, cánh cửa trước nhà bị cuốn bay vào vòng xoáy trên cao.

“Không!” Diệp Nguyên lại thét lên một tiếng.

Mười tám bước chân cuối cùng trước khi chạm đến cửa ngôi nhà, thân thể hắn chợt xảy ra dị biến. Mỗi một bước chân hắn đạp xuống nền đường, một bóng ảnh ngay lập tức lưu lại vị trí của hắn. Chẳng mấy chốc năm bóng người mờ ảo nối tiếp nhau đã hiện ra sau lưng hắn.

Mái nhà bị lật tung, bờ tường, đồ đạc trong nhà bị nghiền nát sau đó chôn vùi trong lốc xoáy. Ánh mắt Diệp Nguyên dại ra thẫn thờ nhìn khung cảnh trước mặt. Cất thêm một bước chân nữa, Diệp Nguyên cảm thấy thân thể mất đi hết cảm giác. Cùng lúc đó một “Diệp Nguyên khác” hiện ra đứng vào vị trí bước chân phía sau hắn.

Một bước nữa, thân thể hắn cứng lại không thể cử động được nữa. Cùng lúc này một “Diệp Nguyên khác” lại thay thế vào bước chân phía sau hắn. Khung cảnh muôn phần quỷ dị hiện ra trên con phố nhỏ. Ba người giống nhau như đúc đang đứng nối tiếp nhau, phía sau ba người này là bảy bóng người mờ ảo nối tiếp nhau liên tục.

Ba hồn, bảy phách! Đây chính là ba hồn bảy phách của Diệp Nguyên bị lực lượng vô hình trong ảo trận của Chiêu Hồn Kính tách ra.

Con người có ba hồn bảy phách, trong đó ba hồn bao gồm: Sinh hồn, Giác hồn và Linh hồn. Tuy hắn lúc này ở trạng thái “linh hồn thể” nhưng ba hồn bảy phách vì lực lượng của Cổ Mộng kết giới nên vẫn liên kết đầy đủ. Tuy nhiên lúc này ba hồn, bảy phách bị tách rời khiến hắn chẳng khác nào kẻ đã chết.

Thật ra Diệp Nguyên cũng không biết rằng, việc hắn còn nhận ra đây là ảo cảnh đã là kỳ tích. Tình cảnh của Vân Tuyết so với hắn còn đáng sợ hơn nhiều lần. Chỉ là không biết lực lượng nào đã bảo toàn linh trí, giúp Diệp Nguyên nhận ra nơi đây là ảo cảnh. Tuy vậy hắn vẫn bị cuốn theo ảo cảnh, vẫn bị ảo cảnh khơi dậy những kí ức chôn sâu trong đáy lòng.

“Bồng…!” Không gian một lần nữa chấn động mãnh liệt, một dải lục quang mờ ảo bao trùm lấy tất cả. Khung cảnh phố phường lập tức tiêu tán vào hư vô. Sát na này, Diệp Nguyên chợt cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Chính xác hơn “ba hồn bảy phách” của hắn cảm nhận được mọi thứ xung quanh.

“Mọi thứ cũng chỉ là hư ảo…Kiếp này ta không gặp lại được mọi người rồi…!”

Diệp Nguyên thật lâu sau cơn xúc động tâm tình, thoáng qua một tia suy nghĩ lí trí.

Lúc này xếp theo thứ tự thì Linh Hồn của hắn đang đứng trước, tiếp theo là Sinh hồn cùng Giác hồn. Bảy phách lần lượt nối tiếp phía sau. Điều kỳ lạ là ba hồn bảy phách này tuy đã tách biệt nhưng lại không tan biến mà đang được một cỗ lực đạo quỷ dị nào đó liên kết. Đây cũng là lí do vì sao Diệp Nguyên lúc này còn có thể suy nghĩ.

“Đây là không gian trong Chiêu Hồn Kính sao?”

“Thân thể ta sao lại thế này”

Chưa để hắn tìm được câu trả lời, một tia bạch quang chói mắt đột nhiên bạo phát giữa ấn đường của mười thân ảnh. (tg: ba hồn cùng bảy phách lúc này đang trong trạng thái hình thể của Diệp Nguyên) Sau đó tia bạch quang này xuyên qua đầu mỗi thân ảnh rồi liên kết cả mười thân ảnh lại với nhau. Sát na tiếp theo, mười thân ảnh chợt lay động rồi bắt đầu dung nhập vào nhau. Chẳng mấy chốc, ba hồn bảy phách đã nhập lại làm một. Diệp Nguyên bấy giờ cũng cảm nhận lại được thân thể của mình.

“Thật kỳ lạ…” Diệp Nguyên lẩm bẩm.

“Vù…vù…ù..” Không gian lại vang lên vô vàn tiếng động như thể mây gió thét gào. Một cỗ lực lượng bài xích vô cùng mãnh liệt không biết xuất phát từ nơi nào tỏa ra bốn phương tám hướng. Sau đó cỗ lực lượng này lao thẳng về phía Diệp Nguyên.

“Không ổn!” Diệp Nguyên hô một tiếng trong đầu.

Chưa kịp để hắn phản ứng, cỗ lực lượng kia đã tràn tới như muốn xé nát hắn thành ngàn vạn mảnh.

“Không xong rồi!” Diệp Nguyên toát lên một tia cười khổ. Hiện tại hắn không có chút sợ hãi nào mà chỉ còn sự bất lực. Tu vi không còn, sức người có hạn mà cỗ lực lượng kia lại như ma thần không thể chống lại được.

“Xoẹt…!” thân thể hắn bị xé tan. Đây là cảm nhận của hắn, ngay cả một chút đau đớn cũng không có nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được thân thể mình đã bị xé nát thành ngàn mảnh.


“Tại sao ta vẫn còn suy nghĩ được vậy?”

“Những đốm sáng màu bạc này là gì?”

“Ách! Đây không phải là thân thể của ta chứ?”

Giữa không gian màu lục, hàng ngàn hàng vạn đốm sáng màu bạc trôi nổi lềnh bềnh trong không khí. Mỗi một đốm sáng dường như vừa là một cá thể riêng biệt vừa có sự liên hệ với nhau. Đây đúng là thân thể của Diệp Nguyên bị cỗ lực lượng kia đánh nát nhưng không biết vì sao lại biến thành trạng thái quỷ dị này.

“Không chết là tốt rồi”

“Không gian này thật quỷ dị”

“Làm sao thoát khỏi nơi này đây?”

“Làm sao tụ lại thành hình thể bây giờ?”

Những dòng suy nghĩ của Diệp Nguyên liên tục hiện lên. Không gian màu lục lúc này lại yên tĩnh một cách lạ thường. Dường như sau khi đánh tan thân thể Diệp Nguyên thành ngàn vạn đốm sáng màu bạc, lực lượng bài xích kia hoàn toàn biến mất.

Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, những đốm sáng màu bạc bắt đầu ảm đạm dần. Cùng lúc đó Diệp Nguyên cảm thấy một cơn buồn ngủ kéo đến. Hắn không hiểu vì sao thân thể đã “nát như tương” như thế này rồi còn xảy ra phản ứng buồn ngủ.

“Quỷ dị a…!” một tia suy nghĩ của Diệp Nguyên hiện lên rồi tắt lịm, hắn rơi vào “giấc ngủ”.



Ở một không gian khác.

Đây là một khu vườn đầy hoa thơm cỏ lạ. Giả sơn, lầu các uốn lượn quanh co vô cùng đẹp mắt. Có lẽ nơi đây là một hoa viên của một nhà quyền quý. Một chiếc xích đu nằm ngay ngắn trên một bãi đất trống bằng phẳng một góc vườn hoa đang vang lên tiếng trêu đùa vui vẻ. Thì ra một thiếu phụ xinh đẹp cùng một tiểu cô nương chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang ngồi trên xích đu cười nói.

- Tuyết nhi! Xích đu này con thích không?

- Con thích lắm!

- Hì hì…mỗi ngày mẹ sẽ cùng con ở đây vui đùa!

- Mẹ còn đau không?

- Tuyết nhi ngoan! Bệnh của mẹ đã khỏi từ lâu rồi.

Tiếng cười đùa vui vẻ của hai người vang vọng một góc vườn. Tuy thế không ai nhận ra sau mỗi lần cười đùa vui vẻ, một tầng lục quang lại dập dờn ẩn hiện bao bọc lấy một mảnh vườn xinh đẹp.



Vạn Tiên Sơn

Trước đại điện của Vạn Thú Môn.

Năm thân ảnh từ hư không hiện ra rồi hạ xuống quảng trường rộng lớn bên dưới. Tiếp đó cả năm người thân hình như thiểm điện bước mấy bước đã hiện ra ở cổng đại điện. Năm người này chính là năm người của Thượng Kiếm Tông vừa thông qua Dẫn Tiên Đài xuyên qua hư không tiến nhập vào phạm vi của Vạn Thú Môn.

- Thì ra là Liễu trưởng lão! Bên trong đại điện, một bóng người bay vụt ra rồi tươi cười nghênh đón. Thì ra là người đứng đầu Thập Nhất Tán Tiên, Vạn Trường Hy.

- Mười năm không gặp, Vạn trưởng lão phong thái ngày càng khiến người khác hâm mộ. Liễu Dung chắp tay cười nói.

- Đây là hai vị trưởng lão mới của Thượng Kiếm Tông! Liễu Dung nhanh chóng giới thiệu.

Vạn Trường Hy đáp lễ rồi ánh mắt quét qua hai thiếu niên đứng sau.

- Vãn bối Lôi Lâm! Ra mắt Vạn tiền bối!


- Vãn bối Lữ Chiến Hoa! Ra mắt Vạn tiền bối.

Thì ra đây là hai đệ tử kiệt xuất trong trăm năm trở lại đây của Thượng Kiếm Tông. Lôi Lâm cùng Lữ Chiến Hoa ở Thượng Kiếm Tông đều là nhân tài trong nhân tài. Mỗi người lúc này tu vi đã đạt đến đỉnh phong của lục giai có thể tiến vào Hoàng Chân Cảnh bất cứ lúc nào.

Vạn Trường Hy nhìn hai người Lâm, Lữ rồi cười nói:

- Không tệ! Xem ra Thượng Kiếm Tông đời nào cũng xuất hiện nhân tài!

Liễu Dung khuôn mặt không dấu vẻ vui mừng nói:

- Bọn chúng còn phải cố gắng nhiều! Lần này ta mang chúng đến xem qua một lần Cổ Mộng kết giới!

Vạn Trường Hy gật đầu sau đó mời người của Thượng Kiếm Tông vào bên trong đại điện. Cùng lúc này nhiều cửa ánh sáng trong không trung được mở ra. Từng nhóm người nhanh chóng bước ra rồi hạ thẳng xuống cửa đại điện. Chớp mắt mười ba người chia thành năm nhóm đã tạo thành một đội hình hùng hậu trước cửa đại điện. Mỗi người đều tỏa ra anh khí bức người chứng tỏ tu vi không hề đơn giản.

Vạn Trường Hy ánh mắt xẹt qua chút tinh quang cười nói:

- Xem ra Cổ Mộng kết giới lần này thu hút được không ít người a!

- Vạn lão đầu! Ngươi còn lảm nhảm cái gì nữa? Không mau sắp xếp cho chúng ta chỗ nghỉ ngơi! Một tiếng nói oang oang từ cửa đại điện vang lên làm không ít đệ tử của các tiên môn bịt tai chịu đựng.

Người vừa lên tiếng là Lý Thiền Quang, một trong những người đầy quyền lực của Huyền Thanh Tông, một trong đại ngũ tông của Đông Châu. Lý Thiền Quang này tuy tu vi thâm sâu, tuổi tác đã lớn nhưng tính tình thì ngang tàng, có gì nói nấy, thẳng như ruột ngựa. Đây là đặc điểm nhận biết đặc trưng nhất của vị trưởng lão Huyền Thanh Tông này.

- Ha hả! Lý huynh mau vào thôi! Mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ!

Mấy nhóm người nhanh chóng vào bên trong đại điện, chẳng mấy chốc tiếng chào hỏi đã vang lên rầm rì. Nhóm người này đa số là trưởng lão của các đại tông phái đã quen mặt nhau, chỉ có đám đệ tử đi theo là còn lạ lẫm.

Lý Thiền Quang dẫn theo một thiếu niên nước da ngăm đen, thân hình khá béo tốt đến bên cạnh Vạn Trường Hy cười cười nói:

- Hy lão đầu! Đây là đệ tử chân truyền của ta! Chuyến này nhờ ngươi kiếm cho nó một con linh thú!

- Vãn bối Lý Thiền Nam, ra mắt Vạn tiền bối!

Vạn Trường Hy và Lý Thiền Quang vốn là bạn cũ nên vừa nghe tên của tiểu bối kia thì ánh mắt đầy ý vị nhìn sang Lý Thiền Quang.

- Ngươi nhìn ta cái gì? Nó là cô nhi mười mấy năm trước ta nhặt về nuôi! Lý Thiền Quang giọng nói đầy vẻ giải thích.

- Thì ra là thế! Ta cứ tưởng…

- Ngươi tưởng cái gì?

- Không gì! Không gì! Vạn Trường Hy cười cười đáp.

- Ngươi...tức chết ta rồi! Lý Thiền Quang mặt hầm hừ nói.

- Ha hả!



Thời gian mọi người trò chuyện, bên ngoài từng cánh cửa không gian cứ cách nhau một đoạn thời gian lại khai mở. Những nhóm người khác của đại ngũ tông cùng đại cửu cung nhanh chóng xuất hiện. Chỉ mấy canh giờ Vạn Thú Môn đã tiếp đón gần như đầy đủ những người quyền cao chức trọng của đại ngũ tông cùng đại cửu cung.


Bình Luận (0)
Comment