Ta Là Sát Thủ

Chương 22

EDIT: NIỆM

NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨ

st111

Một ngày sau khi kết thúc huấn luyện, các học sinh vốn tràn đầy sức sống mãnh liệt đều nhao nhao tắm rửa sạch sẽ nhanh nhanh xong rồi tắt đèn đi ngủ, đợi đến âm thanh của tiếng chuông nghỉ ngơi cuối cùng vang lên sau một khoảng thời gian, thì trong túc xá đã vang lên liên tiếp tiếng ngủ say.

Bỗng nhiên trên một cái giường có một dáng người như cá chép nhảy lên ngồi dậy, lấy đồng hồ đeo tay ra mượn ánh sáng mờ mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào xem đồng hồ, lại nghiêng tai lắng nghe tiếng hít thở của những người khác trong túc xá một lúc, hô hấp của mọi người đều rất đều rất trầm, đều đã ngủ hết. Tần Khả Tuyên từ trên giường xuống, để phòng chuyện chẳng may đều điểm từng huyệt từng huyệt ngủ của họ, sau đó tìm một bộ quần áo màu đen thay, còn dùng một miếng vải đen che mặt.

Phòng ký túc xá này là ở lầu 4, không tính cao, Tần Khả Tuyên từ ban công ấy nhảy xuống, nửa đường giẫm lên một vài chỗ để giảm bớt xung lực, cuối cùng lặng yên không một tiếng động mà rơi xuống trên mặt đất, sau đó thi triển khinh công chạy nhanh về phía tòa nhà nơi duy nhất không phải là khu ký túc xá trong trường quân đội.

Ngay khi gần tới gần tòa nhà đó, nơi đó ánh đèn sáng trưng, xa xa Tần Khả Tuyên lại phát hiện có người đang canh gác, cô nhanh chóng ẩn thân đến chỗ tối, ánh mắt quay vòng tỉ mỉ quan sát cái thứ mà có thể nhìn thấy tất cả thông qua một cái máy nhỏ ở bốn phía trên bức tường, cô nhớ Sói Sài Báo nói qua, thứ đó gọi là Camera giám sát.

Cách mỗi một khoảng sẽ có một cái Camera, đem lối vào giám sát chặt chẽ không chút che giấu, canh gác nghiêm ngặt như vậy làm cho cô càng thêm tin chắc rằng súng ống được cất giữ ở trong tòa nhà này, vậy thì đêm nay cô càng không thể tay không mà về.

Tình hình bây giờ muốn từ cửa chính đi vào là không thể nào, hơn nữa không xác định được ngoại trừ nhân viên canh gác ở cửa ra, trong góc tối có còn người giám thị hay không, cô tiện tay nhặt lên mấy viên đá nhỏ từ trên mặt đất, sau đó bắn ra mấy phương hướng, viên đá rơi xuống đất phát ra âm thanh va chạm bất ngờ vào ban đêm vắng vẻ.

“Ai đó?!” Binh lính canh gác cảnh giác quay đầu nhìn về nơi có tiếng vang, lại không nhìn thấy bất cứ ai, nghi ngờ qua đó dò xét một lần, vẫn chưa gặp được bất cứ nhân vật khả nghi nào, phải nói đến cả bóng ma cũng không có một con, cũng đúng, đây chỉ là căn cứ huấn luyện quân sự, người không có bản lĩnh không dám tới, mà có bản lĩnh lại càng không cần thiết phải đến loại địa phương nhỏ này chơi.

Tần Khả Tuyên nấp trong bóng đêm ánh mắt sắc bén xác nhận chỉ có một người đang canh gác, đứng lên nhẹ nhàng từ bên cạnh vòng qua Camera giám sát tới gần bên tường lầu, nếu không phải là vì không muốn đả thảo kinh xà (đánh cỏ động rắn), cô đã sớm dùng cục đá giải quyết từng cái Camera mà nghênh ngang đi vào.

Hít thở sâu một hơi sau đó đề khí nhảy lên, chưa phát ra một chút âm thanh nào thì đã dừng lại rơi vào trên lan can ban công của hành lang lầu hai kéo dài, hơi nghiêng mặt dựa lưng vào vách tường nhìn vào hành lang lầu hai, quả nhiên lại có vài cái camera ở đó, cô rụt đầu về, quan sát xung quanh một chút, ánh mắt rơi vào trên cửa sổ.

Cô vươn tay bám dọc theo vách tường chậm rãi tới gần cửa sổ, rất nhanh đã tới bên cửa sổ, cô đem chân đạp vào bệ cửa sổ, sau đó hai tay bám vào ở hai bên, sau khi ổn định cơ thể, mới buông một tay ra thò vào trong túi lấy ra một con dao nhỏ, đây là một dạng dụng cụ mà Sói Sài Báo cho cô, nghe nói vô cùng sắc bén.

Mở con dao nhỏ ra, bắt đầu thận trọng cạy cửa sổ, chưa đến mấy lần thì một tiếng động nhỏ răng rắc vang lên, đã cạy mở được cửa sổ, Tần Khả Tuyên bỗng nhiên bi ai phát hiện bản thân đã đối với cái loại nghề ăn trộm lén lén lút lút vô cùng thuần thục rồi… Cô nhẹ nhàng mở cửa sổ ra khống chế không phát ra tiếng động, xốc rèm cửa sổ lên, mượn ánh đèn mông lung từ bên ngoài xuyên vào nhìn thấy được tình hình trong phòng, là một ít dụng cụ gỗ, thất vọng thay đổi mặt trận, cạy mở cửa sổ thứ hai, là quân phục…

Cho đến khi cạy mở cửa sổ thứ tư, đôi mắt cô lộ mơ hồ ở bên ngoài miếng vải bịt mặt lập tức sáng ngời, tìm được rồi! Cô nhảy xuống phòng chứa súng ống, cất bước đi tới bên cạnh súng ống được xếp thành một hàng, cầm lấy một khẩu, rất nặng, so với súng lục cô nhìn thấy ở trong ti vi lớn hơn nhiều, xem ra muốn lấy một khẩu mang về là chuyện có khả năng không lớn.

Cầm khẩu súng trong tay suy xét, uy lực của thứ này, đừng nói là lấy làm ám khí, cho dù ngoài sáng cũng không ai có thể ngăn được, cô đã từng ném qua thiệt hại của nó. Cô đảo tròng mắt qua rơi xuống cái rương bên cạnh, vươn tay mở, tràn đầy vô số viên đạn, cầm vài viên lên rồi nhét vào trong túi áo đang mặc định bụng mang về cân nhắc nghiên cứu, sau đó lại cầm lấy một viên cùng với khẩu súng trên tay khoa tay múa chân thử nạp đạn bắn, nhưng làm thế nào cũng tìm không được lỗ thích hợp có thể đem đạn nhét vào. Cô như nghĩ tới cái gì nhìn nhìn họng súng, rồi cầm đạn trong tay nhét vào chỗ họng súng, sau đó đem khẩu súng cầm trong tay, dùng ngón tay thử bóp cò như nhìn thấy trên ti vi.

Không phản ứng, Tần Khả Tuyên thất vọng đổ đạn ra để lại vào trong rương, lại đem súng ống đặt vào chỗ cũ, suy tính có nên đi tìm xem có khẩu súng nho nhỏ nào có thể mang đi hay không, chợt nghe một tiếng răng rắc rất nhỏ, là từ cửa kia truyền đến, sau đó cửa đột nhiên bị mở ra, hai người xông vào, hướng phía Tần Khả Tuyên quát to: “Ai đó?!”

Tần Khả Tuyên không lên tiếng, dưới chân khẽ động, vọt tới trước mặt bọn họ, vung tay vào trước mặt một trong hai người đó đánh đòn phủ đầu, người này hiển nhiên không phải là kẻ đầu đường xó chợ, dựa vào bản năng tránh né nguy hiểm mà đem đầu ngưỡng ra sau tránh thoát đòn tấn công của Tần Khả Tuyên. Tần Khả Tuyên vốn tưởng rằng đột kích có thể một kích đắc thủ, vậy mà người này cũng có luyện qua, tay chân coi như linh hoạt, hơn nữa chiều cao khác biệt, hắn ngưỡng ra sau, thì tay cô đã với không tới nữa, cô thỉnh thoảng vẫn sẽ quên cơ thể hiện nay đã cùng cơ thể vốn có của mình có điều khác biệt, có nghĩa là xem như cô đã phạm sai lầm.

Cô lập tức nhấc chân quét ngang qua, nhưng người còn lại bên cạnh cũng đá ra một cước, với độ cứng rắn cơ thể của hai người mà nói, nếu như hai người cùng đột ngột va chạm mạnh vào nhau, tuyệt đối là Tần Khả Tuyên có hại, cô cũng đã biết rõ mức độ yếu ớt của cái cơ thể mỏng manh này, vì thế nhấc đầu gối giơ lên thay vì quét tới, dùng mu bàn chân đá vào bắp chân của hắn một cái, người đó thoáng chốc mất đi thăng bằng mà ngã ngồi trên mặt đất.

Tần Khả Tuyên thuận thế khom lưng ấn hai tay xuống trên người hắn, xoay người về sau một cái, đứng chổng ngược dùng chân đạp vào trước ngực của người đàn ông tránh thoát kích đầu tiên của cô, sức mạnh của cô đều là dùng vừa phải, đem hắn gạt ngã nhưng không đến mức đem xương của hắn đạp nứt ra. Cô biết rõ nếu như tạo thành thương vong, tuyệt đối sẽ đem tới rắc rối lớn, bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha cô, cho nên cô mới thủ hạ lưu tình không hạ sát chiêu.

Hai chân Tần Khả Tuyên vừa rơi xuống đất đang muốn đứng dậy từ cửa lao ra, thì bị người đó túm lấy giữ hai tay của cô lại, khuỷu tay của cô đụng vào trên huyệt Thái Dương của hắn, hắn bị đụng liền hôn mê, trên tay buông lỏng, Tần Khả Tuyên liền đem tay rút ra, lách mình một cái đã lao ra khỏi nhà kho chứa vũ khí quân sự, một tay chống lan can hành lang nghiêng người vượt qua từ trên lầu nhảy xuống trên mặt đất.

Binh lính đang canh gác đột nhiên nhìn thấy một bóng đen từ trên đỉnh đầu nhảy xuống, sửng sốt một chút, lập tức hô to xông về phía cô, “Ai đó?! Đứng lại không được nhúc nhích!”

Tần Khả Tuyên nửa quỳ trên mặt đất, quay đầu lại cầm viên đá trên tay ném vào bắp chân của binh lính đang lao về phía cô, trên đùi binh lính bất ngờ đau đớn thoáng cái mất lực quỳ xuống, cứ như vậy mà trơ mắt lại thêm hoảng sợ nhìn Tần Khả Tuyên giống như ma quỷ nhanh đến mức nhìn không thấy bóng dáng chìm vào trong rừng cây phía đông biến mất không thấy nữa.

Binh lính nghiến răng gắng gượng đứng lên, dùng bộ đàm báo cáo nhà kho xảy ra tình trạng khác thường.

Trong lầu hai của nhà kho vũ khí quân sự, một người khẩn trương dùng tay vỗ mặt của người bạn bị ngất xỉu, “Tiểu Tống! Mau tỉnh lại!” Nhìn thấy người bạn từ từ tỉnh lại mới yên lòng, đỡ Tiểu Tống dậy.

Đầu Tiểu Tống vẫn còn choáng, tiếp tục rên nhẹ, dùng một tay ấn nhẹ vào vị trí huyệt Thái Dương hai cái, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, nắm lấy cánh tay của người bạn vội hỏi: “Người kia đâu?!”

Tiểu Giang mắt trợn trắng, buồn bực nói: “Đã sớm chạy rồi, tốc độ của người này quá nhanh, tôi chạy theo ra thì chỉ kịp nhìn thấy cô ta lẻn vào trong rừng cây phía đông mà đi, muốn đuổi kịp căn bản là chuyện không thể nào, giờ chúng ta nên nhanh chóng đem việc này đi báo cáo với cấp trên, nhận phạt thôi!”

Trong rừng cây Tần Khả Tuyên nằm ở trên cây quan sát một chút không có ai bám theo tới đây, mới từ đông vòng về phía tây của tòa lầu ký túc xá, đề khí thi triển khinh công, dưới chân điểm nhẹ mấy cái không tốn chút sức lực nào mà nhảy vọt vào trong ban công của ký túc xá, rất tốt, ai nấy cũng còn giống như con lợn ngủ say như chết. Cô nhanh chóng thay đồ, rồi mới đem đạn cầm về giấu vào một nơi bí mật, nằm ở trên giường điều tức một hồi mới nhợt nhạt ngủ thiếp đi.

Rạng sáng ngày hôm sau trời còn chưa sáng, phát thanh tập hợp luyện công buổi sáng đã vang lên, sau đó cả tòa lầu ký túc xá giống như là nổ tung, ai nấy đều cuống quít mà rửa mặt thay quần áo, e sợ muộn sẽ bị phạt, mũ thắt lưng đều là vừa chạy vừa mang vào.

Sau khi Tần Khả Tuyên rửa mặt xong xuôi, nhìn bạn cùng phòng trong túc xá ở vào tình huống rung chuyển lớn như thế còn có thể ngủ say, hiếm khi có lòng tốt mà đem từng người từng người bọn họ “đập” tỉnh lại, “Thức dậy, tập hợp.”

Những người này mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghe được trong tiếng hỗn loạn bước chân ầm ầm có xen lẫn tiếng phát thanh tập hợp mỏng manh, đều kinh hoảng thất sắc lảo đảo từ trên giường nhảy xuống.

Tần Khả Tuyên là người thứ nhất trong lớp 15 đến địa điểm tập hợp, trải qua sự kiện phạt chạy bộ ngày hôm qua, Trung đội trưởng đã biết cô nữ sinh này, hơn nữa còn đặc biệt yêu thích cô, thế là đi tới trước mặt cô cùng cô tán gẫu, “Em tên là gì?”

“Tần Khả Tuyên.”

“Tiểu Tần, em có tập luyện qua chạy đường dài?”

“Không có.”

“Không có? Bộ dạng gầy teo nhỏ con của em nhìn không ra thể lực còn rất tốt, vậy có tập qua Taekwondo Karate gì gì đó không?”

“Không có.”

“Vậy có nghĩ tới thi vào trường quân đội hay không?”

“Không có.”

“Tôi cảm thấy em rất được đó, ngày nay nữ binh đều rất khó chiêu, rất nhiều nữ sinh đều không chịu nỗi những cái khổ này, thật ra nữ binh được đãi ngộ rất tốt…”

Trung đội trưởng của một lớp khác bên cạnh đi tới đấm Trung đội trưởng của lớp 15, cười mắng: “Cậu đó sao có thể dụ dỗ cô bé yếu ớt nhập ngũ như thế hả?! Nhập ngũ vất vả lắm nhé, gió thổi nắng phơi, nhiều cô tươi ngon mọng nước đều bị lăn qua lăn lại thành than đen, cô bé em đừng nghe Trung đội trưởng của em nhen, cố gắng học tập tìm công việc tốt đi.”

“Ầy, vậy làm binh văn nghệ cũng rất được nha!” Trung đội trưởng của lớp 15 không vui, hắn đây là đang làm lớn mạnh lực lượng quân dân của quốc gia, sao có thể bị phá hỏng chứ?

“Không có hứng thú.” Ở trong ý thức của Tần Khả Tuyên, tòng quân nhập ngũ là chuyện của đàn ông, phụ nữ đứng sang bên.

“Trường quân đội chỉ tuyển học sinh trung học cấp ba, vẫn còn ba năm để suy nghĩ thật kỹ. Nhưng mà, chiều cao bây giờ của em cũng chưa đủ, nếu như sau này trong ba năm có thể cao hơn đạt tiêu chuẩn vẫn còn có hi vọng, em nên uống nhiều sữa chút.”

“…”

Đợi mọi người tập hợp xong, Trung đội trưởng bỗng nhiên ủ dột nghiêm mặt hướng mọi người tuyên bố: “Môn huấn luyện bắn súng của lớp chúng ta hôm nay đổi thành ngày mai, hôm nay chúng ta sẽ tiến hành huấn luyện nghỉ nghiêm quay trái phải trước sau.”

“Hả? Vì sao a?!” Mọi người vô cùng bất mãn, nghỉ nghiêm này đó ai không biết a? Vốn tưởng rằng hôm nay có thể thoải mái bắn bia một chút!

Trung đội trưởng nhe răng cười, quay sang trừng mắt, lớn tiếng quát: “Đừng nhiều vì sao như vậy, đây là mệnh lệnh! Hôm nay các em còn mười vòng chưa chạy! Bên trái quay, chạy!”
Bình Luận (0)
Comment