Ta Là Sát Thủ

Chương 61

EDIT: NIỆM

NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111

“Cô! … Tức chết ta rồi! Tại sao cô cứ nhất quyết không nghe khuyên bảo thế?!” Ông cụ Trác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Bởi vì sự lo lắng của ngài hoàn toàn không cần thiết.”

“Thế nào là không cần thiết?! Ai biết thằng nhãi kia có thể ngày nào đó không cẩn thận rồi lỡ miệng nói ra hay không?!”

“Vậy thì cứ để tôi chết đi.”

“Hả? Nhóc con, cô có biết cô đang nói cái gì không?”

“Tôi rất rõ, nếu như là bởi vì do cậu ta làm bại lộ việc này, vậy thì tôi sẽ chịu án tử hình của các ông.”

“Cô, haiz, ta nói tại sao cô cứ cố chấp như vậy hả? Cô không đi gặp cậu ta thì không phải việc gì cũng đều không có sao?”

“Trước đây ngài cứu tôi không phải là nhìn trúng năng lực của tôi, để tôi cống hiến cho quốc gia? Mà tôi nghe theo mệnh lệnh của ngài, gia nhập vào tổ chức hiện nay, bảo tôi làm cái gì thì tôi đi làm cái đó, đây chẳng phải là điều các ông cần nhất ư? Đôi bên đã thỏa thuận, đó là các ông cho tôi lấy cách thức này sống tiếp, mà tôi nhất định phải dốc sức phục vụ các ông, hai bên theo như nhu cầu mà thôi. Như vậy trừ các ông yêu cầu tôi làm nhiệm vụ ra, sắp xếp khoảng thời gian khác là tự do của tôi, cái gì là lợi cái gì là hại tôi có thể phân rõ, vì thế xin ngài đừng tiếp tục phái người theo dõi tôi nữa.”

“Được! Được! Chuyện này lão già ta không quan tâm nữa, ta cũng không xen vào! Sau này có xảy ra vấn đề gì, cô nhớ trả giá cho hành vi của mình.”

Khi Trác Tiểu Tuyên đi ra từ trong phòng làm việc của ông cụ Trác, thì gặp “biểu ca” Trác Hoằng Nghị của cô ở trên hành lang, anh ta hỏi cô: “Tiểu Tuyên em lại chọc giận ông nội nữa à?”

“Không có.” Là ông ta tự chọc tức mình, không liên quan tới cô.

“Tính cách ông nội vốn có chút rất ngang bướng, ông đã lớn tuổi rồi, nên em nhường nhịn chút đi nhé.” Trác Hoằng Nghị mặc dù không quá hiểu rõ cô em họ bà con xa đột nhiên xuất hiện này, nhưng nhìn cũng không giống như là người sẽ cùng người gây sự, vậy tại sao lại làm ông nội tức giận lớn như thế?

“Vâng, không còn việc gì nữa em đi trước.”

Trác Tiểu Tuyên trở lại phòng của mình, đây là sau khi cô được đưa ra nước ngoài chỉnh hình lấy cái thân phận Trác Tiểu Tuyên trở về chuyển vào trong sân nhà Trác gia, ông cụ Trác thu xếp cho cô một phòng, trên cơ bản cô chỉ ở lúc ngủ mới ở đây.

Nửa tháng về nghỉ phép, càng bận đến chân không chạm đất, chỉ trở lại Trác gia hai ba chuyến. Lúc trước cô đồng ý điều kiện bọn họ đưa ra là gia nhập vào cái tổ chức Z hiện nay ngay cả tên gọi chính xác cũng không biết này, hiện tại mỗi ngày cứ giao dạng nhiệm vụ bôn ba khắp nơi như thế. Trong thời gian làm nhiệm vụ cô còn phải hết sức cẩn thận không thể để bị một chút xíu thương, nếu không để Ân Húc Đông thấy được lại dùng cái loại ánh mắt đáng thương đó nóng lòng nhìn cô, tuy nói như vậy sẽ khiến cô cảm thấy thật ấm áp, nhưng vẫn nên đừng để cậu ta lo lắng thì tốt hơn.

Bận rộn được nửa tháng, hiếm khi được tổ chức cho nghỉ phép một ngày để cô cố gắng nghỉ ngơi tốt một tí, cô đang định luyện nội công một lát rồi đi ngủ, thì nhận được tin nhắn của tổ chức, mục tiêu có hành động khác thường, nói cách khác cô lại phải lên đường.

Cô đành phải thay bộ áo quần màu đen bó sát người đeo vũ khí súng đạn lên lần nữa, sau đó lại khoác lên một cái áo khoác ở ngoài, đội tóc ngắn giả lên, nhanh chóng dùng đồ trang điểm trên bàn trang điểm một cái, làm bản thân hóa trang thành một cô gái phong trần trang điểm xinh đẹp.

Cô mở cửa sổ nhảy ra ngoài từ sân nhà Trác gia, tránh tai mắt đi đến đường lớn, chặn một chiếc taxi chạy đến trung tâm thành phố.

Tới trung tâm thành phố, Trác Tiểu Tuyên đi tới một tiệm sách nhỏ, ném cho ông lão đó một đồng tiền xu, “Thời tiết hôm nay thật tệ, giờ ông có tạp chí gì không?”

“Cô muốn tạp chí gì tùy ý chọn, ở đây có rất nhiều loại.”

“Có cuốn tạp chí 《 Khởi công rồi! 》 này hay không?”

“Có, cô muốn kỳ thứ mấy?”

“358.”

“Cầm đi nhé.”

Trác Tiểu Tuyên tiếp nhận tạp chí ông lão đưa tới, sau khi lật mấy cái xác định xong liền đi.

Tổ chức Z không có căn cứ cố định, hoặc là nói cô không biết có hay không, mỗi lần vừa có nhiệm vụ chính là đến tiệm sách nhỏ cố định này nhận tài liệu, đoạn đối thoại vừa rồi chính là ám hiệu của bọn họ, còn làm thế là vì để đảm bảo sẽ không bị bên địch giả làm họ đi ăn cắp tài liệu của bọn họ, con số kỳ thứ mấy mỗi lần đều sẽ thay đổi, không có nhận được con số chính xác, trả lời không đúng thì không thể nhận tài liệu.

Trác Tiểu Tuyên đi vào trong một cái hẻm nhỏ, mở tạp chí ra đọc lấy thông tin tài liệu giấu ở bên trong, rồi lấy ra một cái bật lửa sau khi đốt hết nguyên cuốn tạp chí liền xoay người đi khỏi.

Trác Tiểu Tuyên nấp trong đất tuyết ở bên đường quốc lộ vùng ngoại thành, vận nội công lên duy trì nhiệt độ cơ thể, khẽ nhìn đồng hồ đeo tay, nếu không có gì trở ngại thì nên tới rồi. Ngay vào lúc này, cái con đường quốc lộ không biết là vốn đã ít người qua lại hay là đã qua ngăn chặn xử lý, vẫn luôn không có xe cộ nào chạy qua đột nhiên ở xa có đèn xe phá tan màn đêm bắn thẳng sang đây.

Tới rồi!

Cô nhanh chóng dựng cây súng bắn tỉa lên nhắm vào tài xế của chiếc xe ở vị trí trung tâm được mấy chiếc xe hơi bao quanh đang chạy nhanh tới bên này, đang chờ xe chạy vào trong phạm vi tầm bắn của súng bắn tỉa, đột nhiên nghe thấy tiếng súng không thuộc về khẩu súng trong tay cô phát ra, có chiếc xe bị bắn trúng bánh xe mà lệch khỏi quỹ đạo ban đầu xoay lại đụng vào lớp băng mỏng trên đường quốc lộ gần đó, sau đó đoàn xe vốn ngay ngắn trật tự bởi vì vậy mà bị làm rối loạn trật tự, mà chiếc xe cô nhắm bắn kia cũng lệch khỏi quỹ đạo ra ngoài phạm vi ống ngắm súng của cô.

Thông qua ống ngắm súng, Trác Tiểu Tuyên có thể nhìn thấy phía sau đoàn xe vẫn còn một đoàn xe khác theo sau, rất rõ ràng, đoàn xe ở phía sau đang truy kích đoàn xe phía trước, một số người nhao nhao thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, cầm súng bắn phá đoàn xe phía trước.

Xem ra mục tiêu hôm nay của cô còn có kẻ thù khác truy sát, vừa lúc, cô có thể nhân lúc rối loạn giết được mục tiêu rồi đem bằng chứng phạm tội giết người dẫn lên trên người đám người đó.

Toàn bộ những chiếc xe đó đều bắn loạn một trận, căn bản là không có cách nào ngắm trúng. Trác Tiểu Tuyên bỏ súng bắn tỉa xuống, nhảy lên trên một thân cây ở bên đường quốc lộ chờ đoàn xe chạy qua, vào thời điểm toàn bộ xe đều chạy qua, cô thi triển khinh công nhảy lên đỉnh xe của chiếc xe cuối cùng, động tác của cô rất nhẹ, người bên trong xe đều không hề nhận ra trên xe chúng có thêm một người.

Xe đang lao nhanh về phía trước, Trác Tiểu Tuyên bám chặt lấy mép xe, chậm rãi di chuyển cơ thể, tựa đầu vào cửa sổ xe tìm kiếm, buông một tay rút một khẩu súng ra liền giết chết hai người ngồi ở phía sau xe, sau đó rút người về, lăn cơ thể một cái, nơi cô vừa nằm úp sấp liền bị người bên trong xe bắn mấy phát, cô cầm súng lục trong tay ở trên mui xe nhắm ngay tay lái phụ bắn liên tục mấy phát.

Trác Tiểu Tuyên cầm chuôi súng nện vào cửa sổ xe bên cạnh ghế lái, cô nằm úp sấp ở trên xe cúi đầu tựa vào thành cửa sổ xe, họng súng nhắm ngay trán người đàn ông lái xe, đụng vào mấy cái, ý bảo hắn đừng nên hành động lộn xộn, bằng không cô liền không khách sáo tiễn hắn đến gặp các anh em trong xe vừa mới chết đi không lâu.

Người đàn ông giơ một tay lên, chỉ dùng một tay cầm tay lái, tỏ vẻ hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Trác Tiểu Tuyên một tay bám vào thành cửa sổ xe, hai chân nhanh chóng với vào ghế ngồi phía sau xe nghiêng mình chui vào ghế ngồi phía sau xe qua cửa sổ xe như con cá chạch trơn bóng, mà đấy là người thường không thể nào làm được.

Những động tác đó, Trác Tiểu Tuyên đều là hoàn thành ngay trong một lần hô hấp, khi cô ngồi trên thi thể ở ghế ngồi phía sau, thì súng lục trên tay cô cũng kê vào trán người đàn ông đang lái xe, cô kéo cái mũ màu đen trùm đầu che mặt chỉ lộ ra mắt mũi lên, lộ ra cái miệng lạnh lùng nói: “Ta thấy ngươi là đang tìm chết.”

Người đàn ông từ từ lui về với vào trên người đồng bọn đã chết trên ghế lái phụ, muốn lấy khẩu súng trong tay hắn, cười hê hê nói đùa: “Hê hê, hiểu lầm, hiểu lầm, nhưng cô dù sao cũng đừng giết tôi, vậy thì sẽ không còn ai lái xe cho cô nữa.”

Trác Tiểu Tuyên hừ lạnh một tiếng, dời họng súng một cái, nhắm ngay bàn tay của người đàn ông bắn một phát, bàn tay của người đàn ông bị thủng một cái dưới một phát bắn này, để lại một cái lỗ máu, người đàn ông kêu lên đau đớn, tay lái trong một cái tay khác liền đánh trượt, chiếc xe lắc lư hai bên dữ dội.

Trác Tiểu Tuyên lại một lần nữa nhắm họng súng vào trán của hắn, “Không ngoan ngoãn lái xe cho ta, thì ta sẽ bắn ngươi ngay bây giờ.”

Người đàn ông hít sâu một hơi, chịu đựng đau đớn, dùng cái tay vẫn còn lành lạnh kia cố định vững tay lái.

Trác Tiểu Tuyên một tay mở cửa xe bên cạnh, đẩy một cái thi thể ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó lại mở ra một cánh cửa khác cũng đẩy một cái thi thể khác ra ngoài, vào lúc đó, cô đều duy trì dùng một tay cầm súng lục chĩa vào đầu của người đàn ông.

“Các ngươi là ai? Đang truy sát người nào?” Trác Tiểu Tuyên nhìn chằm chằm đoàn xe phía trước theo sát không buông hỏi.

Người đàn ông trượt xuống đủ số hắc tuyến, tôi lải nhải cái nhé, đừng nói với tôi cô là người qua đường Giáp cái gì cũng không biết thì xông vào giúp vui còn giết chết mấy đồng bọn của tôi! Tôi sẽ ói máu!

“Chúng tôi là một tổ chức xã hội đen, người bị truy sát đằng trước chính là một lão đại xã hội đen, xã hội đen với xã hội đen, cô biết rồi đấy.” Người đàn ông trả lời ậm ờ, tiếp theo cẩn thận hỏi: “Vậy, cô là ai thế? Lẽ nào cũng là thành viên của một tổ chức xã hội đen nào đó?” Ra tay dã man như vậy, nói cô ta không phải xã hội đen, người bạn đã chết ngã vào ghế lái phụ đoán chừng sẽ vùng dậy!

“Ờ, ta chỉ là đi ngang qua thôi, hãy bớt nói nhảm đi, theo sát chút cho ta, nếu như mất dấu, hừ!”

Người đàn ông mém tí nữa là muốn đâm đầu vào trong tay lái, chết tiệt! Đi ngang qua còn đi tới vùng ngoại ô hẻo lánh vắng vẻ?! Còn lao nhanh vào trên chiếc xe hơi đang chạy băng băng?! Còn trùm đầu trùm mặt giống như tên tội phạm mang theo súng lục bên người, còn giết chết mấy người bạn của hắn?! Việc này làm hắn rút ra được một bài học kinh nghiệm cực lớn — những người đi ngang qua ngày nay không phải ai cũng dễ chọc!

Đột nhiên xe phía trước đều dừng lại, còn về nguyên nhân, ở đây sợ rằng chỉ có Trác Tiểu Tuyên rõ ràng nhất, tổ chức Z rải đinh đầy đất ở đoạn đường này, cưỡng chế chặn lại những chiếc xe đó, họ nhất định phải đảm bảo mục tiêu không thể trốn khỏi lần chặn giết này.

“Sao thế? Sao thế?” Người đàn ông căng thẳng nhìn đoàn xe phía trước dừng lại.

Sau đó mấy tiếng nổ mạnh của bánh xe bị đinh đâm rách đã nói cho hắn đáp án, hắn đạp phanh lại cùng lúc đó Trác Tiểu Tuyên liền dùng chuôi súng nện vào huyệt Thái Dương của hắn, hai mắt hắn liền tối sầm ngã vào chỗ ngồi.

Hai đoàn xe đều ngừng lại, những người bị truy sát phía trước cho là phe phía sau đoán trước nên mai phục, mà những người phía sau thì cho là những người phía trước rải đinh, hai phe cũng không biết là trúng mưu của phe thứ ba, xe ai người nấy lấy làm lá chắn rồi bắt đầu bắn nhau.

Trác Tiểu Tuyên nhẹ nhàng mở cửa xe đi ra, lặng lẽ ngồi xuống tựa vào cạnh xe, thông qua đèn xe chói mắt tìm kiếm đối tượng cần chặn giết đối diện cô.

Tìm được rồi! Nhưng mà lão già kia được lớp lớp vòng vây bảo vệ, trừ khi cô đến gần đó mới có thể giết được lão ta, nhưng bây giờ hai phe đang trong trận ác chiến, phải vượt qua ranh giới của mấy đường đạn bay thoi đưa, mỗi giây có người trúng đạn chết kia.

Trác Tiểu Tuyên ló đầu đánh giá sơ bộ tình hình xung quanh, lại quay đầu nhìn tình hình bên kia của lão già một chút, cô nhanh chóng nhảy lên bay qua mấy chiếc xe hơi, nửa quỳ ở bên cạnh xe, duỗi thẳng cánh tay bắn một phát súng, giết chết người đàn ông áo đen đang che chở bên hông lão già, cái lỗ hỏng có năng lực yếu kém nhất của vòng vây liền bị lộ ra.

Ngón trỏ của Trác Tiểu Tuyên không ngừng bóp cò mấy cái, đạn theo quỹ đạo cô dự đoán bắn bay ra ngoài, mà dự đoán của cô vốn là hai viên đạn này sẽ lần lượt bắn trúng đầu mục tiêu…

Nhưng lại không ngờ tới khi đạn gần bắn trúng lão già, thì một người đàn ông áo đen bên cạnh hắn lại vươn tay ra dùng chuôi súng trong tay chém viên đạn thứ nhất xuống rồi lại giơ tay lên đánh bay viên đạn thứ hai.

Trác Tiểu Tuyên nhíu mày, đây là ai? Trước đây khi cô đi theo Sói Sài Báo lần đầu tiên biết đến bắn súng, cô tay không bắt không được đạn suýt chút nữa đã bỏ mạng, tuy nói lúc đó nội công của cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng không thể khinh thường. Người này tuy rằng không phải tay không bắt đạn, nhưng lại có thể đánh bay hai viên đạn tràn đầy lực trong thời gian ngắn ngủi như thế, e rằng không phải là một cao thủ bình thường!

Có người như thế bảo vệ lão già, nhiệm vụ tối nay của cô chỉ sợ là không thể đơn giản hoàn thành được. Ánh mắt sáng ngờ của cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo đen kia, người đàn ông áo đen dường như có cảm giác cũng ngoảnh đầu về phía bên này nhìn cô.

Dưới sự bao phủ của ánh đèn, Trác Tiểu Tuyên nhìn thấy được mặt của người đàn ông kia, trong lòng chấn động ầm ầm, là hắn! Tại sao hắn lại ở đây?!
Bình Luận (0)
Comment