Ta Là Tham Quan Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 47

Diêu Chính ho khù khụ, chỗ rượu vừa mới nuốt vào bụng hắn ta cũng phun hết ra ngoài.

Mặt mũi hắn ta đỏ bừng!

Lâm Bắc Phàm vội giơ tay vỗ lưng cho Diêu Chính, hắn bảo: “Diêu đại nhân uống chậm thôi, không phải vội!”

Diêu Chính tức giận trừng mắt với Lâm Bắc Phàm một cái.

Vì câu nói của tên tiểu tử nhà ngươi mà ta mới bị sặc đấy!

“Còn tại sao lại tham ô nhiều bạc như vậy thì…”

Lâm Bắc Phàm nhún vai, đoạn mỉm cười: “Có một câu nói rất hay, tiền không phải vạn năng nhưng không có tiền thì không làm được gì cả! Ai chẳng muốn kiếm thật nhiều tiền, ngươi nói có đúng không, hả Diêu đại nhân?”

“Hừ! Ngươi có cả một đống lý lẽ sai lệch! Lão phu không nói lại được ngươi!” Diêu Chính sầm mặt, hắn ta bưng ly rượu lên rồi lại bảo: “Kính ngươi một ly, chúc ngươi sẽ có một ngày biến thành người mà bản thân ngươi ghét nhất!”

Lâm Bắc Phàm cũng nâng ly một cách vui vẻ: “Xin được nhờ lời chúc của ngươi, ta ghét nhất là kẻ giàu có!”

Diêu Chính: “Khụ khụ…”

“Diêu đại nhân sao lại sặc nữa rồi?”

“Ngươi bớt bớt cái mồm lại cho ta nhờ!”



Uống thêm vài ly rượu nữa, Lâm Bắc Phàm tỏ rõ mục đích chuyến thăm hôm nay của hắn.

“Diêu đại nhân, thật ra ta tới là để mời ngươi tới dạy học ở Quốc Tử Giám!”

Diêu Chính giận đùng đùng, hắn ta đứng phắt dậy: “Lâm Bắc Phàm, ngươi đang sỉ nhục ta đấy à?”

“Ngươi nói vậy là sao?” Lâm Bắc Phàm không hiểu, hắn hỏi.

Diêu Chính quát: “Trước kia cùng làm quan trong triều, chúng ta cũng được tính là ngang nhau! Giờ ngươi lại mời ta về Quốc Tử Giám làm bề dưới của ngươi, ấy chẳng phải sỉ nhục thì là gì?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, bật cười: “Diêu đại nhân nghĩ nhiều rồi! Ngươi có từng thấy ai mang rượu ngon đến để sỉ nhục ngươi chưa?”

“Thế ý của ngươi là sao?” Diêu Chính lấy lại bình tĩnh rồi ngồi xuống.

“Ta nghĩ như thế này!” Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng: “Diêu đại nhân cũng có hơn ba mươi năm làm quan, có kinh nghiệm quan trường phong phú, hơn nữa còn làm chức ngôn quan phụ trách giám sát lời nói và hành động của các quan trong triều! Vậy nên ta muốn mời ngươi tới Quốc Tử Giám dạy học, truyền đạt tư tưởng, nề nếp và đạo làm quan cho các sĩ tử!”

Diêu Chính nghe vậy, trong lòng cũng xao động.

Mặc dù hắn ta không được làm quan nữa, song hắn ta vẫn có thể làm giáo quan!

Để chút sức lực còn lại của hắn ta được phát huy, dùng để bồi dưỡng ra vài học trò ưu tú.

Đến lúc đám học trò đó lên làm quan lớn thì hắn ta cũng được nở mày nở mặt!

“Ngươi không sợ ta dạy dỗ ra quan thanh liêm để đối phó với ngươi à?” Diêu Chính hỏi.

“Đó là ý mà ta muốn đấy!” Lâm Bắc Phàm khẽ cười.

Diêu Chính: “Hả?”

Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn nói với vẻ vô cùng phiền muộn: “Bởi vì triều đình giờ nhiều tham quan quá! Ai cũng cáo già, ai cũng xảo quyệt, ta không thể đối phó hết được! Thế nên ta hi vọng Diêu đại nhân đây có thể bồi dưỡng ra quan thanh liêm, chính trực để làm sạch chốn quan trường, diệt sạch bọn tham quan, có thể ta cũng được sống dễ chịu hơn chút!”

Diêu Chính: “Khụ khụ…”

Hắn ta lại điên tiết trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm!

Tên tiểu tử nhà ngươi!

Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được?

Bảo hắn ta bồi dưỡng ra quan thanh liêm để đấu đá với đối thủ chính trị của mình…

Hắn ta xin bại dưới trí tưởng tượng của Lâm Bắc Phàm!

Diêu Chính nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi yên tâm, lão phu nhất định sẽ tận tâm tận lực để bồi dưỡng ra lớp quan lại vừa chính trực vừa có năng lực! Không những diệt sạch bọn tham quan trong triều mà còn đối phó với cả ngươi nữa!”

Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Đợi tin tốt từ ngươi vậy!”

Hắn lại uống thêm mấy ly rượu, ăn uống no nê xong bèn rời đi.

Diêu Chính đi ra, lớn tiếng hét: “Không phải dọn dẹp nữa đâu, đặt mọi thứ về chỗ cũ đi!”

“Lão gia, tại sao vậy?” Diêu phu nhân lấy làm lạ hỏi.

“Chúng ta không đi nữa, chúng ta sẽ ở lại kinh thành!” Diêu Chính ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, đôi mắt đυ.c của hắn ta ánh lên tia sáng.

Đó là bởi hắn ta đã tìm được mục tiêu mới, tìm được một thứ khác để theo đuổi!

Ngày hôm sau, Diêu Chính tới Quốc Tử Giám báo danh, Lâm Bắc Phàm đích thân ra tiếp đón và làm mọi thủ tục với hắn ta.

Chuyện này nhanh chóng được lan truyền trong triều.

Mọi người đều hết sức kinh ngạc!

Một Diêu Chính đã cáo quan mà lại đi dạy học ở Quốc Tử Giám của Lâm Bắc Phàm ư?

Tiến triển thần thánh gì đây?

Trước kia chẳng phải hai người này đấu đá đến ta sống ngươi chết hay sao?

Sao đến giờ lại từ địch chuyển sang làm bạn rồi?

Chuyện này càng lan truyền càng sục sôi!

Trong hoàng cung.

Nữ đế nhanh chóng biết được tin này, nàng gật đầu với vẻ hết sức hài lòng: “Việc làm này của Lâm ái khánh… thật đúng ý trẫm lắm!”

Trước đó, nàng nổi giận và bãi chức Diêu Chính, song sau đó nàng lại hối hận.

Bởi lẽ hiếm lắm mới có một vị quan chính trực như Diêu Chính, chỉ có điều Diêu Chính quá bảo thủ, không biết co giãn nên khó mà dùng.

Nhưng bảo một cửu ngũ chí tôn như nàng phải cúi đầu lại là chuyện không thể.

Hành động này của Lâm Bắc Phàm đã giải quyết vấn đề này một cách triệt để.

Hắn mời Diêu Chính tới dạy học ở Quốc Tử Giám, để hắn ta rời xa quan trường nhưng không hoàn toàn biến mất, đồng thời cũng giữ thể diện cho nữ đế là nàng.

Hơn nữa còn có thể phát huy khả năng còn lại của Diêu Chính, để hắn ta bồi dưỡng lớp quan lại chính trực bằng kinh nghiệm mà đời này hắn ta đã học được.

Nếu như cần thiết còn có thể đề bạt hắn ta, tiếp tục trọng dụng hắn ta.

Một mũi tên trúng hai đích, có quá nhiều lợi ích!

Nữ đế càng nghĩ càng thấy vui: “Quan lại khắp triều cũng chỉ có mình Lâm ái khanh suy nghĩ cho trẫm! Hơn nữa hắn còn không tính toán mà trọng dụng Diêu Chính, lòng dạ khoan dung, độ lượng! Trẫm nhất định phải ban thưởng cho hắn mới được!”
Bình Luận (0)
Comment