Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần (Dịch Full )

Chương 23 - Chương 411: Loạn Dân

Chương 411: Loạn dân

Nàng nhúng thịt vào trong nước chấm rồi ăn lại.

“Ừm! Như vậy mới ngon!”

Khoảnh khắc ấy, nữ đế đã biết được cách ăn lẩu.

Nàng lại gắp một miếng thịt nữa và bỏ vào trong nước, đợi thịt chín thì chấm nước chấm.

Lúc chấm thì thịt không còn quá nóng nữa, nhưng có thêm hương thơm nên ăn vừa đúng vị luôn, trong lòng nữ đế thỏa mãn vô cùng.

“Ăn như vậy mới thoải mái!”

Tiếp đó, nữ đế gắp không ngừng, càng ăn càng nhanh.

Lão thái giám bên cạnh tròn mắt nhìn, ngon thật sao?

Hay là hắn ta cũng làm một nồi nhỉ?

Khoảng nửa canh giờ sau nữ đế mới ăn no.

Mặc dù nàng là bậc cửu ngũ chí tôn nhưng rất hiếm khi được ăn một cách thoải mái như vậy. Bởi lẽ ngày thường nàng bận chuyện triều chính nên không được ăn cơm đúng giờ

Hơn nữa Ngự Thiện Phòng cũng ở hơi xa, thế nên một người làm hoàng đế như nàng hiếm khi được ăn đồ ăn nóng hôi hổi lắm. Nhất là vào những ngày đông như thế này, nàng muốn ăn đồ ăn nóng lại càng khó hơn.

Nhưng hiện giờ có món lẩu này thì sẽ khác. Nàng có thể ăn đồ ăn nóng và tươi ngon, muốn ăn gì thì ăn cái nấy, muốn ăn thế nào cũng được, hoàn toàn theo ý mình, vừa vui vừa thỏa mãn!

“Ái khanh phát minh ra món lẩu này đúng là quá hợp ý trẫm! Báo với Ngự Thiện Phòng mấy hôm nay xếp thực đơn theo món lẩu nhé!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Sau khi ăn no, nữ đế lại bắt đầu lo chuyện nước.

Tuy nhiên khi nhìn thấy đống tấu chương, nàng lại chau mày: “Giang Nam thời tiết trở lạnh, đổ mưa nhiều ngày…”

Mùa đông còn mưa nhiều ngày thì chẳng phải chuyện gì tốt. Mùa đông nhiệt độ thấp, vốn đã dễ khiến người ta chết cóng rồi.

Cộng thêm có mưa nên nước dâng cao, nước sông chảy ngược, ruộng và các thôn trang sẽ bị ngập, dân chúng lang thang nay đây mai đó.

Nữ đế lắc đầu: “Hi vọng trẫm chỉ đang lo buồn vô cớ mà thôi!”

Tuy nhiên bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.

Nếu như có gì thay đổi thì dù khả năng lớn hay nhỏ thì chuyện vẫn sẽ xảy ra.

Nói theo một cách khác thì ngươi càng không muốn xảy ra thì nó càng xảy ra.

Liên tiếp mấy ngày, ngày nào nữ đế cũng nhận được tin xấu từ vùng Giang Nam, mưa lớn không giảm, ngược lại càng lúc càng to.

Các thôn làng đều là vùng trũng nên gần như bị ngập trong nước, đường đi vô cùng khó khăn.

Một vài khu ruộng và thôn trang đã bị ngập hoàn toàn.

May mà người dân đã kịp thời rời đi.

Thế nhưng nguy hiểm nhất là hai con sông, nước sông đã dần dâng lên đến đê.

Một khi đê không trụ được thì nước sông sẽ ập đến, khu vực ven hai con sông sẽ gặp nạn, hàng trăm vạn người dân phải ly tán.

Nữ đế ra mấy thánh chỉ cho quan phủ vùng Giang Nam bảo vệ đê điều, đồng thời sơ tán người dân sống ven sông để giảm thiểu thiệt hại.

Tuy nhiên chuyện đáng sợ nhất vẫn xảy ra!

Đối mặt với thiên nhiên, sức người là vô cùng nhỏ bé nên cuối cùng vẫn không giữ được con đê. Nước sông tràn khắp, cuồn cuộn và nhấn chìm tất cả thôn trang cũng như ruộng đất xung quanh, hàng trăm vạn người dân mất đi nhà cửa!

Chỉ có một tin tốt duy nhất là do được sơ tán kịp thời nên dân chúng không mất mát nhiều. Song lương thực thì không kịp chuyển đi và đã bị nước cuốn trôi.

Hơn trăm vạn dân không có cơm ăn thì biết làm sao?

Nữ đế lập tức hạ chỉ cho quan viên vùng Giang Nam mở kho lương thực, cố gắng cứu giúp dân gặp nạn!

Song quan phủ vùng Giang Nam lại phản hồi rằng Giang Nam không có lương thực, mong triều đình trợ cấp!

Tại buổi triều sớm, nữ đế đập mạnh lên long ỷ, phẫn nộ nói: “Dám nói là Giang Nam không có lương thực cơ đấy? Trẫm đã điều tra ra từ lâu, rằng bọn họ có đầy đủ lương thực nhưng đã bị Giang Nam vương đem đi làm lương thực cho quân đội rồi!”

“Bệ hạ bớt giận!”

Bách quan đồng thanh nói.

“Các ngươi bảo trẫm phải bớt giận thế nào hả?”

Nữ đế tiếp tục phát hỏa: “Giang Nam vương là một kẻ đầy dã tâm và vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hoàng vị của trẫm! Hắn ta còn chưa ngồi lên vị trí này mà đã chẳng thèm quan tâm gì đến dân chúng rồi! Vì mưu đồ riêng mà lợi dụng tất cả, nếu để hắn ta có được hoàng vị thì dân chúng khắp thiên hạ còn đường sống sao?”

“Bệ hạ bớt giận!”

Bách quan lại đồng thanh nói.

“Chuyện bên Giang Nam để sau hẵng nói, giờ chuyện quan trọng nhất là phải cứu giúp dân gặp nạn!”

Nữ đế đau đầu hỏi: “Các vị ái khanh, Giang Nam vương không chịu nhả lương thực, các ngươi có kế sách gì hay không?”

Nói đoạn, nàng nhìn về phía Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm.

Hộ bộ thượng thư đứng ra, chắp tay nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, năm nay khí hậu nước ta biến hóa khôn lường ảnh hưởng đến việc thu hoạch lương thực, sản lượng giảm khoảng hai mươi phần trăm! Lương thực trong Hộ bộ có hạn, muốn cứu giúp dân chúng thì hơi khó ạ!”

Ánh mắt của nữ đế tối đi.

Hộ bộ thượng thư lại nói: “Hơn nữa thưa bệ hạ, kinh thành chúng ta cách Giang Nam xa nhất, dù có gia tăng tốc độ thì cũng phải mất hai ngày! Dẫu chúng ta có vận chuyển lương thực qua đó thì e là cũng đã muộn!”

“Ôi!” Nữ đế thở dài một hơi.

Ánh mắt nàng không khỏi nhìn qua Lâm Bắc Phàm, trong đó còn mang theo chút hy vọng. Thế nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt ấy lại trở nên ảm đạm.
Chương 412: Chẳng lẽ không tạo phản ư?

Dù hắn có thông minh tuyệt đỉnh thì cũng có tác dụng gì đâu?

Hiện giờ thứ đang thiếu là lương thực, không có lương thực thì coi như hết, chẳng lẽ hắn có thể biến ra lương thực được chắc?

Hắn là người chứ không phải thần tiên!

Đúng lúc ấy, có một binh sĩ vội vàng xông vào.

“Khẩn cấp! Giang Nam vương và quan phủ vùng Giang Nam đã đuổi hết dân gặp nạn ra khỏi Giang Nam! Đồng thời tuyên cáo tới bên ngoài rằng kinh thành có lương thực, nếu muốn sống thì tới kinh thành xin lương thực!”

“Uỳnh!”

Nữ đế lại nổi giận: “Hay lắm Giang Nam vương! Kế hiểm độc thật đấy!”

“Kế này hiểm độc thật sự!”

Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cười khổ: “Kế này của Giang Nam vương rõ ràng là vứt gánh nặng của dân chúng cho triều đình ta đây mà! Nếu chúng ta không lo thì chắc chắn sẽ mất lòng dân!”

“Nếu chúng ta lo, phát lương thực cho người dân thì dân gặp nạn sẽ còn tới nữa, nhưng lương thực trong tay chúng ta có hạn, ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn! Nếu có chiến sự hoặc gặp chuyện khác thì đúng là bất lợi vô cùng!”

Các quan viên khác gật đầu đồng ý.

“Đúng vậy, kế này ác độc thật! Dù chúng ta lo hay không lo thì đều tổn thất cả!”

“Một là mất đi lòng dân, hai là mất đi lương thực!”

“Kiểu gì cũng khiến triều ta khó khăn, phải làm sao đây?”



Bách quan đau đầu vô cùng, nữ đế còn đau hơn: “Các vị ái khanh có kế sách gì hay không?”

“Chuyện này…”

Bách quan đồng loạt lắc đầu.

“Bệ hạ, thần muốn nói một câu!” Binh bộ thượng thư đứng ra.

“Lý ái khanh, ngươi muốn nói gì?” Nữ đế hỏi.

“Bệ hạ, tới nay các phiên vương đều đang âm thầm luyện binh, bên ngoài còn có các nước lớn dòm ngó, có thể nói triều ta đang vô cùng khó khăn, cực kỳ nguy hiểm! Thế nên chúng ta bắt buộc phải nắm giữ lương thực đầy đủ mới có thể ứng phó với tất cả những điều bất lợi!”

“Nếu hiện giờ chúng ta lấy lương thực để cứu dân gặp nạn thì cùng lắm cũng chỉ thu lại được chút danh tiếng mà thôi! Mà cái này thì đâu có tác dụng gì? Nó có thể đổi ra cơm ăn được sao?”

“Không thể! Các vị phiên vương đáng đánh cũng đáng đánh thật! Nhưng những nước khác vẫn sẽ dòm ngó triều đình ta, đợi thời cơ xuất binh, thế nên bắt buộc phải giữ lương thực, còn về dân gặp nạn thì phải xem ý trời rồi!”

Lễ bộ thượng thư phẫn nộ: “Lý đại nhân, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta bỏ mặc dân gặp nạn sao? Ngươi là kẻ đọc sách cơ mà, ngươi có còn là người hay không?”

“Triệu đại nhân, bản quan cực kì hiểu vì sao ngươi lại phẫn nộ! Nhưng hiện giờ có tức giận cũng chẳng có tác dụng gì! Quốc gia vẫn phải ưu tiên, chúng ta không giữ được nước thì làm sao bảo vệ được dân?”

Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lớn tiếng chất vấn: “Nhỡ đâu nước cũng vì thế mà gặp nguy thì sao, người hy sinh là cả ngàn vạn dân chứ không phải chỉ số dân gặp nạn này! Triệu đại nhân, bản quan hỏi ngươi, tổn thất này là thứ ngươi có thể gánh vác được hả?”

“Chuyện này…” Lễ bộ thượng thư á khẩu, co rúm lại.

“Đã thế dù giờ đi cứu thì ngươi có cứu được không?”

Binh bộ thượng thư lại bảo: “Chúng ta cách Giang Nam hơn tám trăm dặm, vận chuyển lương thực đến đó nhiều nhất phải mười ngày, người đã đói thì chúng ta cứu sao được? Các ngươi nói cho bản quan biết chúng ta phải cứu kiểu gì đây? Có cứu được hết không?”

Mọi người đều á khẩu.

Binh bộ thượng thư tiếp tục: “Bệ hạ, thần xin nói một câu khó nghe, lúc này dân gặp nạn đã không còn được coi là người nữa rồi! Bọn họ đói thì đến người cũng sẽ ăn, sẽ không màng tất cả, chẳng khác gì cầm thú đâu ạ! Thế nên chúng ta hãy ưu tiên việc nước, những người này chúng ta không cứu nổi được đâu, cứ để họ tự sinh tự diệt đi thôi!”

Bách quan đồng loạt thở dài, nữ đế thì nhắm mắt lại một cách đau khổ. Triều đình rơi vào trong im lặng.

Đúng lúc ấy, có một tiếng nói vang lên.

“Thần cho rằng nên cứu dân gặp nạn!”

Hai mắt nữ đế sáng lên, bởi lẽ người nói câu nói ấy chính là Lâm Bắc Phàm.

Mỗi lần hắn lên tiếng là đều mang đến hy vọng.

“Ái khanh, ngươi có ý kiến gì thì mau nói!”

Lâm Bắc Phàm lớn giọng bảo: “Thần cho rằng bắt buộc phải cứu dân gặp nạn, hơn nữa cần phải cứu ngay, không được chậm trễ! Nếu không cứu, nước ta ắt sẽ loạn, Đại Võ sẽ tiêu vong!”

Sắc mặt mọi người thay đổi, ai cũng lên tiếng.

“Lâm đại nhân, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”

“Ngươi dám nói nước ta ắt loạn, Đại Võ sẽ tiêu vong, đúng là những lời lẽ đe dọa!”

“Chỉ là bỏ một đám dân gặp nạn thôi mà, chẳng lẽ chuyện này có thể ảnh hưởng đến xã tắc triều ta?”

“Lâm đại nhân, mong ngươi cẩn thận lời nói!”

“Còn không mau tạ tội với bệ hạ?”

Sắc mặt nữ đế có hơi khó coi, song với lòng tin lâu nay dành cho Lâm Bắc Phàm, nàng vẫn bình tĩnh nói: “Các vị ái khanh cứ từ từ, mời Lâm ái khanh giải thích!”

Cuối cùng triều đường cũng yên lặng.

“Khởi bẩm hoàng thượng, thần không nói lời đe dọa mà đây là sự thực!”

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Vừa nãy Binh bộ thượng thư Lý đại nhân có nói một câu rằng dân gặp nạn không sống nổi thì không thể coi là người! Bọn họ vì sống mà chuyện gì cũng có thể làm! Lúc này, bọn họ làm gì coi trọng triều đình nữa, làm gì còn tuân thủ pháp luật của triều ta nữa?”

“Chẳng lẽ bọn họ sẽ không… tạo phản ư?”
Chương 413: Khâm sai đại thần

Sắc mặt mọi người thay đổi.

Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Chuyện Đường Châu ngày trước, ba vạn binh sĩ vì bị khấu trừ quân lương, không được ăn cơm nên đã nổi dậy khởi nghĩa, phản lại Đại Võ ta! Huống hồ đây chỉ là một đám dân tị nạn sắp mất cả mạng?”

“Dân luôn coi trọng lương thực! Bọn họ đã không được ăn cơm trong nhiều ngày rồi, đến mạng cũng sắp mất nên còn có thể làm gì nữa? Chỉ còn cách tạo phản thôi! Không tạo phản thì chỉ còn đường chết! Mà tạo phản thì biết đâu sẽ có đường sống!”

“Hỏi các vị đang ngồi đây, nếu là các ngươi thì các ngươi sẽ chọn gì?”

“Các ngươi sẽ tạo phản hay là không?”

Lâm Bắc Phàm lớn giọng chất vấn các quan, mà ai cũng né tránh ánh mắt của hắn.

“Sự việc đã đến nước không còn gì để nói, bọn họ chắc chắn sẽ tạo phản!”

“Một khi đã tạo phản thì ắt sẽ có ảnh hưởng, đây không còn là vấn đề giải quyết lương thực nữa! Tới khi ấy, bọn họ chắc chắn sẽ xông vào các thành phố lớn, cướp bóc và tranh đoạt vật tư!”

“Đến khi đó, người chịu khổ không chỉ có trăm vạn dân mà là mấy trăm vạn, thậm chí cả ngàn vạn!”

“Dân chúng lầm than hết cả!”

“Các phiên vương và các nước lớn chắc chắn sẽ nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, khởi binh đánh triều ta! Lúc ấy, chúng ta sẽ mất lòng dân, bị bách tính chỉ trích…”

Lâm Bắc Phàm nhìn quanh một lượt: “Thần muốn hỏi bệ hạ và các vị đại nhân rằng triều đình ta còn trụ được chăng? Chúng ta vẫn có thể tiếp tục ấm no, đứng trên cao mà chỉ điểm giang sơn như trước sao?”

Sắc mặt mọi người trầm xuống, nom có vẻ bất an.

Triều đình chính là gốc rễ của bọn họ!

Nếu không được triều đình bảo vệ thì bọn họ không thể hưởng thụ như ngày hôm nay, thậm chí còn không giữ được mạng!

Sắc mặt nữ đế cũng u ám hẳn đi!

Mặc dù nàng đã có vài kế sách nhưng khi ứng đối với nguy cơ thì vẫn không đủ!

Một khi thất bại thì coi như xong, không có thuốc hối hận mà uống!

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Triều đình chúng ta đang lúc khó khăn, thực sự không thể đi sai dù chỉ một bước! Một khi đã sai thì sẽ bị kẻ địch lợi dụng cơ hội! Thế nên mong bệ hạ suy xét, mong các vị đại nhân suy xét!”

Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang nói: “Nhưng chúng ta phải cứu kiểu gì? Kinh thành chúng ta cách Giang Nam quá xa, dù có chuẩn bị lương thực thì cũng phải mất mười ngày, dân chúng đều sẽ chết đói hết!”

“Đúng vậy, không phải chúng ta không muốn cứu mà là thực sự không có cách để mà cứu!”

“Vận chuyển lương thực tới thì người cũng hầu như chết hết, không kịp đâu!”

Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt tràn ngập vẻ mong đợi: “Ái khanh, ngươi có cách gì không?”

Lâm Bắc Phàm nói: “Bệ hạ, chẳng phải Giang Nam vương thông báo rằng kinh thành có lương thực, bảo dân gặp nạn tới kinh thành sao, chúng ta cứ bảo quan phủ dọc đường cứu dân! Mặc dù quan phủ các địa phương cũng không có nhiều lương thực nhưng vẫn có thể chi ra một đến hai tấn, như thế thì có thể chống đỡ được hai đến ba ngày!”

“Ngoài ra, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian vận chuyển lương thực cứu nạn, lợi dụng các tàu đệm khí đi thẳng xuống phía Nam! Như thế một ở Bắc, một ở Nam, chúng ta sẽ gặp nhau ở giữa đường và kịp thời cứu dân!”

“Đây là cách tốt nhất hiện giờ, mong bệ hạ minh giám!”

Nữ đế gật đầu: “Phải nhanh chóng hành động! Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đâu?”

“Có thần!” Hộ bộ thượng thư đứng ra.

“Lập tức mở kho lương thực, chuẩn bị cứu dân gặp nạn!”

“Thần tuân chỉ!” Hộ bộ thượng thư lớn giọng đáp.

“Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đâu?”

“Có thần!” Binh bộ thượng thư đứng ra.

“Lập tức chuẩn bị tàu đệm khí để vận chuyển lương thực, đồng thời phái binh lính đi theo bảo vệ!”

“Thần tuân chỉ!” Binh bộ thượng thư đáp.

“Tổng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đâu?”

“Có thần!”

Cứ thế, nữ đế ra lệnh cho từng người một.

Sau khi sắp xếp xong, ánh mắt nàng liếc đến một thân hình gầy yếu trong triều, nàng nói: “Lần cứu nạn này sẽ do Lâm ái khanh phụ trách! Phong phủ thừa Đức Thiên Phủ, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm làm khâm sai, phụ trách mọi chuyện trong công tác cứu nạn này! Giữ thượng phương bảo kiếm, có quyền như trẫm!”

“Thần tuân chỉ!” Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ.

Sau đó hắn nhận lấy thượng phương bảo kiếm của nữ đế bệ hạ, đoạn lại vội vã đi thu xếp chuyện cứu nạn.

Trông bóng dáng hắn, nữ đế lẩm bẩm: “Ái khanh, đừng khiến trẫm thất vọng!”

Lúc này là lúc liên quan đến lợi ích của mọi người trong triều nên ai nấy cũng hành động nhanh vô cùng.

Từng xe hàng được vận chuyển tới sông trong kinh thành.

Nơi đó đã sớm chuẩn bị tàu đệm khí, trông như một dải lục địa cực lớn.

“Được rồi, lương thực này đủ để dân ăn trong hai ngày, lập tức xuất phát! Tiếp theo các ngươi tiếp tục vận chuyển, dừng ở ven bờ các châu phủ, cùng quan phủ địa phương cứu giúp dân gặp nạn!”

“Vâng thưa đại nhân!”

Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong, Lâm Bắc Phàm bèn nhảy lên thuyền, lớn giọng nói: “Lái đi!”

Thuyền bèn giương buồm, rời khỏi kinh thành nhờ sức gió.

Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm khẽ huơ tay, gió lớn xuất hiện và đẩy con thuyền đi nhanh hơn.

Đồng thời nước sông dưới chân hắn cũng chảy nhanh hơn. Hai bên cùng hợp sức đưa thuyền chạy nhanh hơn gấp bội!

Dưới tình hình này, mọi người nhanh chóng nhận ra sự khác thường.
Chương 414: Kỳ tích

“Sao thuyền đi nhanh vậy?”

“Chuyện gì thế?”

Lâm Bắc Phàm nói: “Là ý trời đấy, trời đang giúp Đại Võ ta! Đang giúp nhân dân ta! Ngày đêm không ngừng, toàn lực tăng tốc!”

“Vâng thưa đại nhân!”

Mọi người tập trung tinh thần, đồng thanh đáp.

Do có “ý trời” nên mọi người nhất trí đồng lòng, toàn lực tiến về phía trước.

Giang Nam cách kinh thành tám trăm dặm, dù có đi ngày đi đêm, mỗi ngày có thể đi được tám mươi dặm, dự tính phải mất đến mười ngày.

Trên đường, nếu gặp dân nạn thì cũng phải mất bảy, tám ngày.

Đây đã là tình hình tương đối thuận lợi rồi!

Thế nhưng hiện giờ mới ba ngày mà bọn họ đã đi được hơn sáu trăm dặm, đúng là một kỳ tích!

Tất cả được mọi người quy cho ý trời, ông trời đang bảo vệ bọn họ, chẳng ai nghĩ được rằng có người đã “âm thầm nhúng tay vào.”

Lâm Bắc Phàm thở phào một hơi, hắn cười: “Vẫn còn nửa ngày nữa là đến Hoa Châu, phần lớn dân đều ở đó! Mau thông báo cho tri phủ Hoa Châu lập tức đốt lửa, chỉ cần chúng ta đưa lương thực tới là có thể nấu cháo!”

“Vâng thưa đại nhân!” Cẩm Y Vệ nhận lệnh, lập tức cưỡi lên con ngựa to bên bờ và chạy nhanh đi.

Lúc bấy giờ, tại bờ sông Hoa Châu…

Tri phủ Hoa Châu trông thấy đám dân gặp nạn bèn thở dài một hơi.

Lương thực hết mất rồi!

Bốn ngày trước, sau khi nhận nhiệm vụ cứu nạn, hắn ta đã lập tức tập hợp lương thực để cứu dân.

Chỉ cần cho mọi người ăn mỗi bữa một bát cháo, trong cháo có chút gạo, hai ba miếng là xong.

Chỉ cần giữ cho bọn họ không đói chứ không thể khiến bọn họ ăn no.

Để bảo vệ cái mũ trên đầu, hắn ta không thể không dùng vài thủ đoạn, vơ vét lương thực từ các gia đình giàu có, thậm chí còn lấy cả cám bã để cho dân ăn, cứ thế mới chống đỡ được ba ngày.

Hiện giờ trong tay hắn ta chẳng còn lương thực nữa, dân chúng đã đói cả một ngày trời và chẳng đi được nữa.

Nếu thêm một ngày mà đội cứu nạn vẫn chưa tới thì có khả năng sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.

Những người dân gặp nạn không sống được thì chuyện gì cũng có thể làm! Thế nhưng hắn ta cũng biết kinh thành xa xôi biết bao!

Vận chuyển lương thực từ đó đến nhiều nhất cũng phải mất bảy, tám ngày, như vậy thì muộn mất, chức quan của hắn ta cũng coi như xong!

“Phải làm sao đây?” Tri phủ buồn rầu, tóc cũng như bạc trắng.

Đúng lúc ấy, có người của Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa tới.

Hắn ta hét: “Báo! Còn một canh giờ nữa là triều đĩnh sẽ đưa lương thực tới! Lập tức đốt lửa nấu nước, lương thực đến là cho vào nồi!”

Tri phủ Hoa Châu nghe vậy bèn kinh ngạc, hắn ta tưởng mình nghe nhầm.

Hắn ta lập tức nhận lệnh, đoạn hỏi người của Cẩm Y Vệ: “Nhanh vậy sao? Lương thực của triều đình sẽ tới trong vòng một canh giờ nữa? Ngươi không có lừa bản quan đấy chứ?”

Trông sắc mặt người của Cẩm Y Vệ có vẻ không vui: “Lừa ngươi làm gì? Đây là tình báo quân đội, ai dám nói lung tung, bản quan không thiết sống hay gì?”

Tri phủ hớn hở: “Tốt tốt tốt! Lương thực từ nơi khác đến hả?”

Người của Cẩm Y Vệ đáp: “Lương thực từ kinh thành!”

Tri phủ mơ màng: “Kinh thành ư… sao có thể? Dù có bay cũng không thể nhanh như vậy được!”

Người của Cẩm Y Vệ mất kiên nhẫn, hắn ta phất tay: “Đừng nói nhảm nữa, mau đốt lửa nấu nước đi! Nếu làm lỡ chuyện thì sẽ hỏi tội ngươi đấy!”

Tri phủ cắn răng, giọng nói lanh lảnh: “Lập tức đốt lửa nấu nước!”

Tri phủ vừa mới ra lệnh, tất cả các quan sai lập tức hành động.

Các nạn dân ở xung quanh đang đói đến mức bụng réo cồn cào, thấy vậy ánh mắt của ai nấy đều bừng lên ánh sáng của hy vọng.

"Nhóm lửa đun nước sao? Thế tức là có đồ để ăn rồi sao?"

"Tốt quá rồi, cuối cùng thì cũng không phải chịu đói nữa rồi! Nhưng mà, rốt cuộc thì lương thực đang ở đâu vậy?"

"Lương thực đâu?"

"Rốt cuộc lương thực đang ở đâu?"

Trước ánh mắt tràn ngập mong đợi của các nạn dân, tri phủ liếc nhìn Cẩm Y Vệ đang đứng bên cạnh rồi nói đại: "Theo lời vị Cẩm Y Vệ đại nhân này nói, thì chỉ một tiếng nữa thôi lương thực cứu nạn thiên tai của triều đình sẽ đến nơi! Mọi người hãy bình tĩnh, đừng sốt ruột, kiên nhẫn chờ thêm một lát nữa, sẽ mau có đồ ăn thôi!"

"Lương thực cứu nạn thiên tai của triều đình đến rồi đó sao?"

"Tốt quá rồi, cuối cùng thì cũng có cái để bỏ vào bụng rồi!"

"Suýt nữa thì ta còn tưởng là mình không chờ nổi nữa rồi ấy chứ!"

Các nạn dân mừng rỡ hoan hô.

Cứ như thế, tất cả mọi người đều mỏi mắt mà chờ mong.

Từng giây từng phút trôi qua.

Bình thường, đối với mọi người mà nói, một canh giờ trôi qua rất nhanh thôi, nhưng hiện giờ có vẻ như thời gian trôi qua rất chậm.

Mỗi giây mỗi phút đều là sự giày vò, khiến người ta rất khó chịu.

Kết quả không phụ người có lòng, trong lúc đang sốt ruột chờ đợi, cuối cùng thì mọi người cũng nhìn thấy một hạm đội với quy mô lớn đang hùng dũng tiến về phía mình từ đầu sông bên kia, dường như phủ kín cả con sông.

Mặc dù quy mô rất lớn, nhưng tốc độ của hạm đội này lại rất nhanh.

Đến cả quân đội hộ tống đi theo trên bờ cũng phải thúc ngựa mà chạy mới có thể đuổi kịp hạm đội ấy.

Cẩm Y Vệ lớn giọng hét lên, giọng nói của hắn ta vang vọng khắp nơi: "Đây chính là tàu vận chuyển lương thực của triều đình ta! Trên tàu chở theo rất nhiều lương thực, đủ để cứu tế hàng trăm hàng vạn nạn dân!"

Các nạn dân lại càng mừng rỡ hơn.

"Cuối cùng thì lương thực cũng đến rồi! Ha ha!"

"Con tàu này thật khổng lồ! Chắc chắn trên tàu chứa đầy lương thực!"

"Được ăn rồi!"

Đến cả tri phủ Hoa Châu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì lương thực của triều đình cũng đến nơi rồi, cuối cùng thì các nạn dân cũng không còn phải chịu đói nữa, cuối cùng thì áp lực đặt trên người hắn ta cũng đã giảm bớt một nửa rồi.
Chương 415: Ông trời thương xót

"Thưa bà con, lương thực của triều đình đã được đem đến, ai rồi cũng có cơm ăn cả! Bây giờ, xin mọi người đừng sốt ruột, phải giữ trật tự, xếp thành hàng lối! Sau khi nấu xong cháo, bọn ta sẽ phân phát lương thực ngay!"

Mọi người xếp hàng thật dài, chờ được phân phát lương thực.

Tàu đệm khí đem theo sự kỳ vọng của mọi người, chậm rãi dừng lại bên bờ sông.

Tàu vừa cập bến, Lâm Bắc Phàm liền phất tay lên, những người trên tàu lập tức chuyển lương thực xuống khỏi tàu.

Các quan sai ở trên bờ đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu, bọn họ nhận lấy lương thực, cho vào nồi nước sôi, nấu thành cháo.

Cháo rất mau chín, trong thời gian chưa tới nửa nén hương, hương thơm của gạo đã lan tỏa, sắp ăn được rồi.

Vì vậy, các nạn dân chờ đã lâu mừng rỡ xếp hàng để nhận cháo.

"Gạo này thơm quá, ăn rất ngon!"

"Đại nhân, có thể cho ta nhiều cháo một chút được không, ta đã phải chịu đói hai ngày liên tục rồi!"

"Đại nhân, nhà ta có ba đứa con đều đang trong tuổi ăn tuổi lớn, có thể cho ta nhiều cháo một chút được không?"

...

Quan sai vừa phân phát cháo, vừa nói: "Mọi người cứ yên tâm đi! Ai cũng có cháo cả, bọn ta có đủ lương thực mà!"

Cùng lúc ấy, tri phủ Hoa Châu đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, mỉm cười rồi chắp tay mà nói: "Đại nhân chính là vị đại thần của triều đình, phủ thừa của Đức Thiên Phủ, tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm Lâm đại nhân phải không? Ha ha, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Không sai, chính là bản quan đây! Chắc ngươi là tri phủ bản địa, có phải không?"

Tri phủ lại cúi chào hắn một lần nữa: "Tri phủ Hoa Châu, Lý Nguyên Ưu, bái kiến Lâm đại nhân!"

"Lý đại nhân, ngươi và ta đều là mệnh quan triều đình, cống hiến cho bệ hạ, không cần khách khí như vậy đâu!"

Lâm Bắc Phàm đưa tay ra đỡ hắn ta đứng dậy, mỉm cười rồi nói: "Trông Lý đại nhân có vẻ tiều tụy thế này, mấy ngày qua vất vả cho ngươi rồi!"

"Cũng đâu có gì!"

Tri phủ gượng cười, bắt đầu than thở: "Mấy hôm nay, để quản lý các nạn dân này, cho mọi người có cơm ăn, đã ba ngày rồi ta chưa về nhà! Nhưng mặc dù hạ quan tốn biết bao nhiêu tâm tư và công sức, thì vẫn chẳng thể kiếm được đủ lương thực cho các nạn dân! Nếu không có Lâm đại nhân đây đến đúng lúc, thì hạ quan cũng không biết phải làm thế nào nữa!"

"Ta hiểu, ta hiểu mà! Chống đỡ được những bốn ngày, chắc chắn Lý đại nhân đây đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, hẳn là chẳng dễ dàng gì cho cam! Đến lúc quay về, ta sẽ báo cáo lên triều đình, ghi nhận công lao của ngươi!"

Lâm Bắc Phàm cười nói.

Tri phủ mừng rỡ, chắp tay mà nói: "Cảm ơn Lâm đại nhân!"

Nhưng mà Lâm đại nhân này, hạ quan có một điều thắc mắc, khoảng cách từ kinh thành tới đây là khoảng tám trăm dặm, cho dù dùng tàu đi suốt ngày suốt đêm thì cũng phải mất chín ngày! Tại sao còn chưa đầy bốn ngày mà đại nhân đã tới được đây rồi thế?"

"Bởi vì ta được ông trời giúp đỡ!"

Lâm Bắc Phàm chỉ tay lên bầu trời: "Từ khi bọn ta bắt đầu lên thuyền, đột nhiên một cơn gió từ phương Bắc thổi tới, xuôi theo hướng Bắc Nam! Còn nữa, dưới sông có mạch nước ngầm, bọn ta lợi dụng gió và nước để một đường xuôi về phía Nam, cho nên tốc độ cũng rất nhanh!"

"Ra là như thế! Ông trời thương xót, ông trời phù hộ chúng ta đây mà!"

Tri phủ vô cùng kích động.

Cùng lúc ấy, có vài kẻ trà trộn trong số các nạn dân, thấy đoàn nạn dân xếp thành hàng dài để nhận cháo thì sắc mặt rất khó coi.

"Không hay rồi, lương thực của triều đình đã được mang đến, kế hoạch của vương gia phá sản mất rồi!"

"Phải đấy, ai mà biết được tốc độ của triều đình lại nhanh đến như thế cơ chứ? Mới ba ngày mà người ta đã vận chuyển lương thực đến đây rồi, bây giờ biết làm sao đây? Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc quay về chúng ta sẽ bị vương gia trách phạt mất!"

"Cứ chờ đã, để xem có cơ hội làm loạn hay không!"

Bọn họ nói đến đây thì dừng lại, sau đó lại tiếp tục ngụy trang thành nạn dân đi nhận cháo.

Khoảng hai canh giờ sau, tất cả các nạn dân đều đã nhận cháo và được ăn no.

Mặc dù chỉ no khoảng bốn, năm phần mười nhưng mọi người đều thấy đủ rồi, không còn cảm giác ốm yếu như ban đầu nữa.

Hơn nữa, vẫn còn nhiều lương thực cứu nạn của triều đình thế này, không sợ sau này phải chịu đói. Có hi vọng, thì không phải lo lắng nữa.

Lúc này, tri phủ Hoa Châu mời Lâm Bắc Phàm tới, lớn tiếng mà giới thiệu: "Thưa bà con,, ta giới thiệu với các vị một người nhé! Chàng thanh niên sáng lạn bất phàm đang đứng bên cạnh ta đây, chính là khâm sai đại nhân cứu nạn thiên tai do triều đình phái đến! Hắn chính là phủ thừa của Đức Thiên Phủ, tế tửu của Quốc Tử Giám, đại quan tam phẩm của triều đình, Lâm Bắc Phàm, Lâm đại nhân!"

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều xôn xao!

Không ngờ viên quan trẻ tuổi đang đứng trước mặt bọn họ, lại là khâm sai đại nhân do triều đình phái tới!

Hơn nữa người ta còn gánh vác biết bao nhiêu chức vụ, nào là phủ thừa của Đức Thiên Phủ, rồi tế tửu của Quốc Tử Giám, lại còn là đại quan tam phẩm của triều đình nữa chứ.

Chức vụ nào cũng rất vẻ vang!

"Sau đây, mời Lâm đại nhân phát biểu đôi lời với mọi người!"

Tri phủ vỗ tay khởi xướng.
Chương 416: Con đường tương lai, không có đối thủ!

"Bốp bốp bốp..."

Tiếng vỗ tay vang vọng khắp núi đồi.

Dưới sự mong đợi của mọi người, Lâm Bắc Phàm cất cao giọng mà nói: "Các vị hương thân phụ lão đến từ Giang Nam, kể từ khi biết chuyện Giang Nam mưa lớn suốt nhiều ngày, bệ hạ và triều đình luôn quan tâm đến tình hình mưa bão tại Giang Nam, liên tục truyền lệnh xuống dặn dò quan lại ở Giang Nam phải làm cho tốt công tác cứu tế, lấy việc bảo vệ tính mạng của người dân làm việc quan trọng hàng đầu!"

"Nhưng thiên uy xa xôi, mối họa thiên tai lũ lụt khiến người ta lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra! Khi biết tin hơn triệu dân chúng đang phải trôi dạt khắp nơi, bệ hạ rất đau lòng nên đã lập tức hạ lệnh mở kho phát thóc, dồn lực lượng trên cả nước vào việc cứu tế nạn dân!"

"Quãng đường từ kinh thành đến Hoa Châu, dài tổng cộng tám trăm dặm đường! Từ khi mở kho phát thóc đến khi vận chuyển được lương thảo đến Hoa Châu, nếu đường đi thuận lợi thì ít nhất cũng phải mất tám, chín ngày! Nhưng chúng ta chỉ cần bốn ngày đã làm được việc này!"

"Oa!"

Mọi người vô cùng ngạc nhiên, ai nấy đều xôn xao. Chỉ trong bốn ngày, mà đi được những tám trăm dặm đường!

Trung bình mỗi ngày đi được hai trăm dặm!

Hơn nữa còn phải vận chuyển số lương thực đủ để cung cấp cho một trăm vạn người! Chỉ cần suy nghĩ một chút, là biết được sự khó khăn trong đó thế nào.

Đây gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành nổi! Vậy mà, triều đình đã làm được rồi!

Chuyện này đúng là kỳ tích!

Một kỳ tích mà con người không thể thực hiện nổi!

Có rất nhiều người đứng dậy vì kích động, trong lòng sôi trào nhiệt huyết!

Lâm Bắc Phàm cao giọng mà nói: "Sở dĩ bản quan nói cho mọi người biết tất cả những điều này, là để mọi người hiểu rằng, bệ hạ chưa từng lãng quên mọi người! Triều đình chưa từng lãng quên mọi người! Đất nước chưa từng lãng quên mọi người!"

"Mặc dù mọi người sinh sống ở Giang Nam, nhưng vẫn là người dân của Đại Võ chúng ta!"

"Đã là người dân của Đại Võ chúng ta, là con cháu của Đại Võ chúng ta, thì bệ hạ và triều đình ta sẽ quan tâm đến mọi người!"

"Chắc chắn triều đình ta sẽ không ruồng bỏ bất cứ bách tính Đại Võ nào!"

"Cũng tuyệt đối không ruồng bỏ bất cứ con cháu Đại Võ nào!"

"Cho nên không cần biết phải trả giá thế nào, Đại Võ chúng ta cũng sẽ dốc toàn lực để cứu viện cho các vị!"

"Cho dù đây là nhiệm vụ bất khả thi, thì chúng ta cũng phải làm cho bằng được! Bằng bất cứ giá nào, bất cứ tổn thất nào, cũng phải làm cho bằng được mới thôi!"

"Bệ hạ và triều đình ta, chính là hậu thuẫn vững chắc nhất cho các vị!"

Lâm Bắc Phàm vung tay lên và hô lớn: "Bệ hạ vạn tuế! Triều đình vạn tuế! Đại Võ vạn tuế!"

Mọi người đều kích động, hô lớn theo Lâm Bắc Phàm.

"Bệ hạ vạn tuế!"

"Triều đình vạn tuế!"

"Đại Võ vạn tuế!"

...

Tiếng hét rung trời động đất, vang vọng khắp bầu trời!

Vị tri phủ đứng ở phía sau thấy vậy, tâm trạng cũng sôi sục, lớn tiếng mà hô theo.

Ánh mắt hắn ta nhìn về bóng dáng chàng thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh, trong lòng tràn ngập cảm giác khâm phục.

Khó trách chỉ trong vòng một năm mà người ta đã leo lên vị trí cao như thế, được triều đình trọng dụng, được nữ đế coi trọng, đến cả công phu nói chuyện cũng giỏi đến như thế!

Hắn mới chỉ nói dăm ba câu mà đã kích thích được nhiệt huyết của mọi người, lại còn khẳng định được danh tiếng của triều đình hết một lượt!

Thật sự quá giỏi!

"Mặc dù, hiện giờ chúng ta đang gặp khó khăn!"

Lâm Bắc Phàm tiếp tục hét lớn: "Nhưng khó khăn này chỉ là tạm thời mà thôi, không điều gì có thể đánh bại nổi chúng ta! Bởi vì chúng ta tự hào là con dân của Đại Võ, sau lưng chúng ta có bệ hạ anh minh thần võ, có các quan vì người dân mà quản lý triều đình, còn có cả đất nước này nữa!"

"Mặc dù con đường phía trước có gian nan, nhưng tuyệt đối không được sợ hãi! Mặc dù con đường phía trước có khúc khuỷu gập ghềnh, nhưng cũng có cả hi vọng! Các vị hương thân phụ lão, hãy nắm lấy tay nhau mà đồng tâm hiệp lực, tạo nên sức mạnh như thành đồng, ngẩng cao đầu tiến về phía trước!

"Không gì có thể thắng nổi chúng ta!"

Lâm Bắc Phàm vung tay lên mà hô lớn: "Con đường tương lai, không có đối thủ!"

"Con đường tương lai, không có đối thủ!"

"Con đường tương lai, không có đối thủ!"

Mọi người cứ như thể bị tẩy não, điên cuồng hét lớn! Đợt sau lại càng vang dội hơn đợt trước, liên tục lặp lại, vang vọng đến đinh tai nhức óc! Trong lòng mọi người nổi lên sự tự tin và quyết tâm trước nay chưa từng có! Càng thêm tin tưởng vào nữ đế và triều đình!

Đám người âm thầm trà trộn trong đám đông thấy vậy thì tinh thần sụp đổ!

Tất cả mọi người đều bị dao động cả rồi, ai nấy đều đầu quân cho triều đình, toàn tâm toàn ý làm việc cho triều đình, tuân lệnh nữ đế, thế thì bọn chúng biết phá hoại thế nào bây giờ cơ chứ?

Bọn chúng đuổi đám nạn dân này tới đây, là để làm liên lụy triều đình, chứ đâu phải để tăng thêm sức mạnh cho triều đình.

Nếu hàng trăm vạn nạn dân này đều đầu quân cho triều đình, thì kế hoạch mà bọn chúng ấp ủ bấy lâu nay sẽ phá sản mất.

Vì vậy, một giọng nói lanh lảnh bỗng vang lên.

"Con chó nhà ngươi đánh cái rắm thối ấy! Mọi người đừng nghe lời hắn nói, hắn chỉ nói lung tung mà thôi!"
Chương 417: Phản bác

Giọng nói này rất chói tai, lập tức kích động tất cả mọi người đang có mặt ở đây!

Mọi người sửng sốt, ai nấy đều quay đầu lại nhìn xem kẻ nào gan to bằng trời mà lại dám nói ra những lời ngông cuồng đến thế!

Sau đó, người ta phát hiện kẻ vừa lên tiếng là một người đàn ông có dáng người cao lớn, nước da sẫm màu.

Hắn ta chỉ tay vào mặt Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ rất tức giận: "Những gì tên cẩu quan này nói, hoàn toàn vớ vẩn! Bệ hạ quan tâm đến chúng ta ấy à? Triều đình quan tâm đến chúng ta ư? Tất cả chỉ là trò cười mà thôi!"

"Mọi người hãy nghĩ đến sự áp bức mấy năm gần đây chúng ta phải chịu đựng mà xem!"

"Mấy năm gần đây, chúng ta luôn sống an phận, trồng trọt cày cấy, tuân thủ pháp luật không sinh sự với ai, nhưng điều mà chúng ta nhận lại là gì? Là sưu cao thuế nặng, là lao dịch khắc khổ, là sự áp bức khiến chúng ta không được sống yên thân!"

"Bị đám quyền quý chèn ép, chúng ta đi báo quan, nhưng đám quan lại vốn chẳng hề quan tâm đến chuyện sống chết của chúng ta! Bọn chúng chỉ chăm chăm bao che cho đám quyền quý kia, đàn áp chúng ta, cướp đoạt tiền bạc của chúng ta mà thôi!"

"Mọi người hãy nghĩ lại mà xem, lúc ấy bệ hạ đang ở đâu? Các quan trong triều đình đang ở đâu hả?"

"Bọn họ có từng... suy nghĩ cho chúng ta hay không?"

Lúc này, tất cả mọi người đều bị dao động.

Đúng vậy, mấy năm gần đây, bệ hạ đang ở đâu, các quan trong triều đình đang ở đâu cơ chứ? Chúng ta bị áp bức đến như thế, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy thôi hay sao?

Mọi người rơi vào trầm mặc.

Người đàn ông có nước da sẫm màu lại tiếp tục gào lên trong giận dữ: "Mọi người đừng chỉ vì chút ân huệ nhỏ nhoi mà bán mạng cho người ta! Bọn họ cho chúng ta lương thực, là điều mà bọn họ phải làm! Bởi vì chỗ lương thực này đều là sưu thuế mà trước đây chúng ta nộp lên, là mồ hôi nước mắt của người dân chúng ta, là máu thịt mà chúng ta bỏ ra! Đã nhiều năm như thế rồi, chẳng lẽ số thuế mà chúng ta nộp vẫn chưa đủ hay sao?"

"Ta thấy, triều đình đang sợ chúng ta gây sự nên mới buộc phải giao thóc gạo ra ấy mà! Việc mà bọn họ làm chỉ là vì địa vị và quyền lực của bọn họ mà thôi, chắc chắn không phải vì chúng ta đâu!"

"Trong triều đình Đại Võ, hẳn là chẳng có kẻ nào tốt cả!"

"Nữ đế là hôn quân, tất cả quan lại đều là gian thần!"

Các viên quan và binh sĩ ở đây đều biến sắc.

"Câm miệng! Ngươi dám bôi nhọ thánh thượng sao!"

"Người đâu! Mau bắt kẻ này lại!"

...

Lâm Bắc Phàm xua tay, cười nói: "Mọi người bình tĩnh, đừng sốt ruột, để bản quan giảng cho hắn ta vài đạo lý trước đã!"

Các quan binh dừng chân, không ra tay nữa.

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, hỏi: "Vị tráng sĩ này họ tên là gì, quê quán ở đâu?"

"Sao hả, định điều tra ta đấy à? Ta chẳng sợ nói cho các ngươi biết, ta tên là Đại Hắc Ngưu, chỉ là một người nông dân nhỏ bé ở cái đất Giang Nam này, là một kẻ cô độc mà thôi, cho nên ta không sợ chết đâu! Ta ghét sự giả tạo của đám quan lại các ngươi, nói một đằng làm một nẻo, bên ngoài thì giả vờ quan tâm, sau lưng lại điên cuồng vơ vét tiền của, cho nên ta mới không chịu nổi, phải lên tiếng vạch trần bộ mặt thật của các ngươi đấy!" Người đàn ông có nước da sẫm màu hừ một tiếng.

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Ngươi đã từng tới kinh thành hay chưa?"

"Ta chỉ là một người nông dân nhỏ bé, cả ngày bận rộn trồng trọt cày cấy, làm còn chẳng hết việc, còn chưa từng ra khỏi thôn trang thì làm gì có cơ hội mà tới kinh thành cơ chứ? Khâm sai đại nhân, ngươi hỏi như thế có phải là vì tức giận đến nỗi dở hơi rồi không vậy?" Người đàn ông có nước da sẫm màu chế giễu.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Thế thì bản quan rất thắc mắc! Nếu ngươi chừng từng tới kinh thành, thậm chí còn chưa từng ra khỏi thôn trang mà ngươi sinh sống, chỉ loanh quanh trong mảnh đất nhỏ của nhà ngươi, thì làm sao mà ngươi kết luận được rằng bệ hạ là hôn quân, các quan lại trong triều đình đều là gian thần?"

"Cái đó... ta nghe người khác nói như vậy!" Người đàn ông có nước da sẫm màu giấu giếm.

Lâm Bắc Phàm dò hỏi: "Nghe ai nói vậy?"

"Ai thì ta quên mất rồi, nói chung là có người khác nói cho ta biết! Khâm sai đại nhân, ngươi cứ hỏi chuyện này mãi, có phải là định đánh trống lảng không thế hả?" Người đàn ông có nước da sẫm màu cãi chày cãi cối.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: "Đại Hắc Ngưu, ngươi thật nực cười! Đã không biết rõ, thì không có quyền lên tiếng! Ngươi chưa từng tới kinh thành bao giờ, mà lại tin lời người khác, phản bác bản quan, nói bệ hạ là hôn quân, các quan lại trong triều đình là gian thần, vậy chẳng phải lời của người khác nói cũng chẳng có căn cứ gì cả sao? Người khác sẽ không đổi trắng thay đen chắc?"

Hắn lắc đầu quầy quậy: "Đại Hắc Ngưu ơi là Đại hắc Ngưu, ta thật không biết phải nói thế nào với ngươi nữa! Ngươi thà tin lời một kẻ vô tình gặp mặt, đến mặt mũi người ta thế nào ngươi cũng chẳng nhớ nổi, chứ không chịu tin lời bản quan nói! Có phải mấy hôm trước đầu ngươi bị úng nước, đầu óc mơ màng nên mới nói ra những lời hồ đồ như vậy không hả?"

"Ha ha!" Có rất nhiều người cười rộ lên.

Lời đối đáp của Lâm Bắc Phàm thật sự quá kinh điển, dùng chính lời Đại Hắc Ngưu nói, để phản bác lại ý kiến của chính hắn ta!
Chương 418: Không thấy hổ thẹn ư?

"Ta, ta, ta..." Người đàn ông có nước da sẫm màu thẹn quá hóa giận: "Nhưng mà mấy năm nay, bọn ta luôn bị đám quan sai và đám quyền quý áp bức, chuyện này đâu phải là giả, đúng không nào? Dân chúng ở đây, đều là nhân chứng của ta!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Bản quan hỏi ngươi, ngươi bị vị quan nào áp bức?"

Đại Hắc Ngưu đáp: "Tri phủ Giang Châu!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Hắn ta là quan ở đâu?"

Đại Hắc Ngưu đáp: "Hắn ta là quan ở Giang Nam!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Tại sao hắn ta lại áp bức ngươi?"

Đại Hắc Ngưu đáp: "Chẳng tại sao cả, hắn ta cứ thích áp bức ta, thích vơ vét tiền của ta!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Ở khu vực Giang Nam, ai có quyền lực lớn nhất?"

Đại Hắc Ngưu đáp: "Tất nhiên là Giang Nam điện hạ rồi!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Nếu ngươi là tri phủ, ngươi có làm theo lệnh của Giang Nam vương hay không?"

Đại Hắc Ngưu đáp: "Tất nhiên là có rồi!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Tất cả quan lại ở Giang Nam, có nghe lệnh của Giang Nam vương hay không?"

Đại Hắc Ngưu đáp: "Tất nhiên là có rồi!"

"Thế thì, thật ra người áp bức ngươi là ai nào?"

"Tất nhiên là Giang Nam vương... không phải! Không thể nói như thế được!" Đại Hắc Ngưu hơi hoảng hốt.

"Tại sao lại không thể nói như vậy cơ chứ?" Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi nói: "Ngươi nhìn mà xem, ở đây không chỉ có người dân Giang Châu, mà còn có cả người dân Nam Châu, người dân Hà Châu, tất cả bọn họ đều là người sống ở Giang Nam, đều là người bị áp bức cả! Bây giờ tất cả mọi người tập trung ở đây, chỉ có thể chứng minh rằng, toàn bộ hệ thống quan lại ở Giang Nam đều có vấn đề cả rồi!"

"Tức là, thượng bất chính hạ tắc loạn! Chính vì Giang Nam vương không quản lý ổn thỏa cấp dưới của mình, thậm chí còn dung túng cho cấp dưới nên mới khiến các ngươi phải khổ sở đến thế này!" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ hùng hồn: "Cho nên, từ trước tới nay, người áp bức các ngươi chính là Giang Nam vương chứ không phải bệ hạ, không phải các quan trong triều đình! Các ngươi có muốn hận, thì cũng nên hận Giang Nam vương, chứ không phải là bệ hạ, không phải là các quan trong triều!"

Tất cả mọi người ồ lên!

Nghĩ lại thì những lời mà Lâm Bắc Phàm nói, chưa chắc đã không có lý! Ở cái đất Giang Nam này, Giang Nam vương nắm giữ quyền lực to lớn nhất!

Tất cả các quan lại trong địa phận Giang Nam, đều phải làm việc theo lệnh của Giang Nam vương!

Sở dĩ bọn họ tham ô, nhận hối lộ, bao che kẻ quyền quý, áp bức dân chúng, đều là làm theo lệnh của Giang Nam vương hoặc được Giang Nam vương dung túng, cho nên mới dám làm xằng làm bậy như thế!

Cho nên, nguyên nhân thật sự nằm ở Giang Nam vương! Chẳng liên quan gì đến nữ đế cả!

Cũng chẳng liên quan gì đến các quan trong triều!

Người đàn ông có nước da sẫm màu toát mồ hôi: "Không thể nói như thế được, không thể nói như thế được..."

"Tại sao lại không thể nói như vậy?"

"Quan lại ở Giang Nam, suy cho cùng thì vẫn là quan lại của triều đình, cho nên bọn họ đều phải làm theo lệnh của bệ hạ!"

"Lời ngươi nói ấy à... núi cao hoàng đế xa!" Lâm Bắc Phàm híp mắt mà cười nói: "Nơi này cách kinh thành tám trăm dặm đường, muốn truyền một mệnh lệnh xuống, có cấp báo tám trăm dặm thì cũng phải tốn một ngày một đêm, rất dễ giả mạo! Đắc tội với bệ hạ còn có cơ hội chạy trốn, nhưng lỡ đắc tội với Giang Nam vương thì muốn chạy cũng chẳng có đường mà chạy đâu! Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ nghe lệnh của bệ hạ hay nghe lệnh của Giang Nam vương?"

"Chuyện này..." Người đàn ông có nước da sẫm màu á khẩu, không trả lời được.

Hắn ta lại làm loạn một lần nữa: "Vương gia của bọn ta là người anh minh thần võ, thương yêu người dân, tuyệt đối không giống như lời ngươi nói!"

Lâm Bắc Phàm cười híp mắt mà gật đầu: "Được thôi, nếu ngươi đã nói Giang Nam vương anh minh thần võ, thương yêu dân chúng, thì tại sao hiện giờ hàng trăm hàng vạn người dân Giang Nam đang phải trôi dạt khắp nơi, mà hắn ta lại không chịu mở kho phát thóc?"

Người đàn ông có nước da sẫm màu đáp: "Vì Giang Nam vương không có lương thực!"

"Vậy hắn ta nuôi đại quân sáu mươi vạn người kiểu gì hả?"

"Chuyện này..."

Lâm Bắc Phàm chớp mắt: "Nhìn từ một góc độ khác, chẳng phải tức là hắn ta thà bỏ mặc hàng trăm hàng vạn người dân của mình chết đói, cũng không muốn đội quân riêng của hắn ta phải tổn thất dù chỉ một người hay sao! Có phải hắn ta có ý định này hay không?"

"Ta... con mẹ nó, ngươi có thể đừng nói nữa được không hả?" Người đàn ông có nước da sẫm màu thẹn quá hóa giận.

Càng nói, danh tiếng của vương gia nhà hắn ta càng xấu đi! Đến lúc quay về hắn ta biết báo cáo với vương gia như thế nào đây?

"Cho nên, chuyện đã rõ ràng rồi!"

Lâm Bắc Phàm quay mặt về phía các nạn dân, cao giọng mà nói: "Giang Nam vương đã bỏ mặc mọi người rồi! Mấy năm nay, thuế và lương thực mọi người nộp lên đã bị Giang Nam vương dùng để nuôi đội quân riêng của hắn ta cả! Nhưng đến lúc mọi người cần tới, đến một hạt gạo mà hắn ta cũng không chịu đem ra! Lại còn trục xuất mọi người ra khỏi khu vực Giang Nam, trơ mắt nhìn mọi người chết đói!"

"Sự áp bức và bóc lột mà mọi người phải chịu đựng suốt mấy năm nay, tất cả cũng đều do Giang Nam vương gây ra, không liên quan đến triều đình ta, càng không liên quan gì đến bệ hạ cả! Cho nên, từ trước tới giờ, mọi người đã hận sai người rồi!"

"Vậy mà lúc quan trọng, bệ hạ và triều đình ta lại không để bụng hiềm khích trước đây, mở kho phát thóc, cứu tế mọi người!"

"Ai tốt ai xấu, ai cao ai thấp, vừa nhìn là biết!"

"Hoàng ân bao la như thế, chẳng lẽ mọi người không nên cảm ơn ân đức của người hay sao?"

"Đây là cách mà mọi người đối xử với ân nhân của mình đấy ư?"
Chương 419: Cháy nhà đi hôi của

Các nạn dân đều quỳ xuống, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn, nước mắt lưng tròng.

"Ta sai rồi! Từ trước tới nay, ta đã trách lầm người tốt rồi!"

"Bệ hạ, thảo dân sai rồi!"

"Bệ hạ, xin bệ hạ hãy tha thứ cho ta!"

Chỉ có người đàn ông có nước da sẫm màu kia và một vài kẻ vẫn đứng đó, trông có vẻ rất sững sờ.

Lâm Bắc Phàm chỉ vào người đàn ông có nước da sẫm màu kia: "Bắt bọn họ lại cho ta, không cần giữ mạng!"

"Vâng, đại nhân!"

Các cao thủ của triều đình đồng loạt xuất hiện.

Người đàn ông có nước da sẫm màu cầm đầu mấy kẻ kia thấy chuyện đã bại lộ, đành hừ một tiếng, nhảy lên cao mười mét rồi chạy trốn.

Đến bây giờ, các nạn dân mới biết rằng mình đã bị người ta lợi dụng. Có võ công tốt như thế, tuyệt đối không phải là nạn dân!

Có võ công giỏi thế kia, thì cứ vào trong rừng săn thú cũng có thể no bụng rồi, sao lại cần triều đình cứu tế cơ chứ?

Bọn chúng trà trộn trong nhóm nạn dân, rõ ràng là có ý đồ khác! Vì vậy, trong lòng mọi người lại càng hổ thẹn.

Cuối cùng, vì số ít không địch nổi số nhiều, người đàn ông có nước da sẫm màu và mấy kẻ khác bị bắt về.

Lâm Bắc Phàm phất tay: "Cái đám dùng lời nói dối để mê hoặc quần chúng này, cứ trực tiếp giết chết!"

"Vâng, đại nhân!"

Vài tiếng răng rắc vang lên, đầu của đám người kia rơi xuống đất.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm để các nạn nhân được nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày mai, hắn sẽ tiếp tục khởi hành quay về kinh thành.

Tối hôm ấy, tri phủ Hoa Châu mở tiệc chiêu đãi Lâm Bắc Phàm trong phủ nha. Lúc trời tối, mọi người đều đã đi ngủ, Lâm Bắc Phàm lặng lẽ rời khỏi phòng, vèo một cái bay lên bầu trời.

Hắn giơ tay đánh một chiêu, gió lớn ào ào thổi tới.

Lâm Bắc Phàm cưỡi gió mà đi, hướng về phía Giang Nam cách đó một trăm dặm.

Địa phận Giang Nam, vương phủ.

Lúc này, Giang Nam vương và nhóm phụ tá của hắn ta cũng chưa ngủ.

Giang Nam vương vừa nhận được tin tức từ Hoa Châu truyền về, hắn ta tức tối đến nỗi mặt mũi xanh mét, mỡ trên người run lên, đập bàn đứng bật dậy: "Không ngờ lương thực cứu trợ thiên tai của triều đình lại được vận chuyển đến đây nhanh đến thế! Vốn dĩ phải cần tám, chín ngày, vậy mà mới chỉ ba ngày đã đến nơi rồi, hại kế hoạch của bản vương không thể tiến hành được, thật đáng ghét!"

"Vương gia bớt giận!" Các phụ tá đồng thanh nói.

"Cả tên Lâm Bắc Phàm nữa, cũng thật đáng chết!" Giang Nam vương nói trong cơn tức giận: "Dám bôi nhọ bản vương trước mặt dân chúng, hại bản vương mất hết thể diện, hỏng hết thanh danh! Nếu không giết chết kẻ này, bản vương sẽ tức đến nỗi không thở nổi mất!"

Giang Nam vương vốn đã có tâm lý thù địch đối với Lâm Bắc Phàm, Lâm Bắc Phàm đã dây dưa vơ vét gần một nghìn vạn lượng bạc từ tay hắn ta rồi!

Mặc dù hắn ta giàu có, nhưng cũng đâu thể chi tiền như thế được cơ chứ, một nghìn vạn lượng bạc không phải là tiền chắc?

Hại quân bị của hắn ta cũng phải chịu ảnh hưởng theo. Nhưng những chuyện này, hắn ta vẫn còn nhịn được.

Vậy mà bây giờ, Lâm Bắc Phàm lại phá hỏng kế hoạch của hắn ta, còn mắng hắn ta trước mặt hơn trăm vạn người nữa chứ!

Hại hắn ta mất hết thể diện, mất sạch danh tiếng! Điều này thì hắn ta không thể nhịn nổi nữa rồi.

"Người đâu, tìm cơ hội làm thịt Lâm Bắc Phàm đi!" Giang Nam vương cao giọng mà nói.

"Vương gia bớt giận! Hiện giờ Lâm Bắc Phàm nắm trong tay quyền cao chức trọng, có thể giúp chúng ta làm rất nhiều chuyện! Giết hắn có thể làm vương gia sảng khoái một lúc, nhưng lại gây ra bất lợi đối với kế hoạch của chúng ta! Để hắn sống hữu dụng hơn là giết chết hắn! Chờ tới lúc hắn không còn giá trị lợi dụng nữa hãng giết cũng không muộn mà!" Vương Phú Quý vội vàng chắp tay mà nói.

Giang Nam vương nói trong sự giận dữ: "Chỉ vì hắn hữu dụng, mà phải bỏ qua chuyện hắn ngồi lên đầu bản vương hết lần này đến lần khác chắc?"

"Thật ra thì vương gia à, Lâm Bắc Phàm cũng là người trong triều đình, hắn cũng không còn cách nào khác mà! Hắn là người phụ trách việc cứu nạn thiên tai lần này, có trọng trách lớn! Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, hắn sẽ bị triều đình trách phạt! Cho nên vì tình thế ép buộc, hắn không thể không làm như vậy!"

Thấy sắc mặt của Giang Nam vương đã có phần nguôi ngoai, Vương Phú Quý lại nói tiếp: "Thật ra cũng do đám người Đại Hắc Ngưu quá kích động! Nếu bọn họ không ra mặt, thì đã chẳng xảy ra chuyện gì rồi, bọn họ chết cũng chưa hết tội!"

Giọng nói của Giang Nam vương cuối cùng cũng dịu đi: "Chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua sao? Bản vương tức muốn chết mà vẫn chưa thể trả thù được ư?"

Vương Phú Quý vội nói: "Vương gia, đúng là nên báo thù! Vương gia là thiên tử được ông trời lựa chọn, kẻ nào bất kính với vương gia đều đáng phải nhận sự trừng phạt! Nhưng chúng ta không thể giết hắn, chúng ta chỉ có thể dạy cho hắn một bài học nhớ đời thôi!"

"Bài học nhớ đời gì?"

Vương Phú Quý thấp giọng mỉm cười: "Vương gia, triều đình vận chuyển rất nhiều lương thực đến để cứu nạn thiên tai, chỉ cách chúng ta chưa tới trăm dặm! Chúng ta hoàn toàn có thể cướp lấy số lương thực này, bổ sung vào quân lương của chúng ta!"

Ánh mắt của Giang Nam vương sáng lên: "Đúng vậy!"

Đối với một kẻ có dã tâm mà nói, có bao nhiêu lương thực cũng không đủ!

Đây là số lương thực dùng để cứu tế hàng trăm hàng vạn nạn dân, nhất định phải cướp được toàn bộ về.
Chương 420: Trả chuông đi

"Hơn nữa vương gia, có người nói lần này bọn chúng dùng tàu đệm khí để vận chuyển lương thực cứu tế nạn dân đấy."

"Hiệu quả của tàu đệm khí đã rất rõ ràng rồi, vận chuyển nhiều lương thực như thế một cách rất dễ dàng! Hơn nữa chỉ cần dùng chưa tới bốn ngày đã đi hết quãng đường tám trăm dặm từ kinh thành đến Hoa Châu, có lẽ loại tàu này được thiết kế theo kiểu đặc biệt nào đó!"

"Món lợi khí trên mặt nước tiện dụng thế này, có kẻ nào lại không muốn giành lấy cơ chứ?"

"Tàu đệm khí của chúng ta vẫn chưa có tiến triển gì cả, nếu có thể chiếm được tàu đệm khí này, chắc chắn sẽ như hổ mọc thêm cánh! Cho nên vương gia, chúng ta hãy lợi dụng cơ hội tốt này để giành lấy tàu đệm khí!"

Ánh mắt của Giang Nam vương lại càng sáng hơn: "Ngươi nói phải lắm! Cướp cả tàu đệm khí về đây cho bản vương!"

Giang Nam vương vô cùng kích động: "Nhiều lương thực như thế đang ở trước mắt chúng ta, cả tàu đệm khí, món lợi khí trên mặt nước cũng đang ở trước mắt chúng ta! Điều này chứng tỏ chuyện gì, chứng tỏ đến cả ông trời cũng đang đứng về phía chúng ta! Đại sự đã rất gần và có hy vọng rồi!"

"Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia!" Mọi người cùng đồng thanh mà hô.

"Ha ha!" Giang Nam vương cười lớn đầy đắc ý: "Lần này đúng là phải cảm ơn Lâm Bắc Phàm đấy! Nếu không có hắn thì bản vương cũng chẳng có cơ hội thu về nhiều món tốt thế này, cho nên tạm thời giữ lại cái mạng cho hắn đi!"

"Vương gia anh minh!" Vương Phú Quý lớn tiếng mà nói.

"Trời cho mà không lấy, là có tội đấy! Các ngươi lập tức sắp xếp người, xuất phát ngay sáng ngày mai, cướp lương thực và tàu đệm khí về cho bản vương! Bản vương sẽ hâm rượu, chờ các ngươi thành công quay về!" Vương gia vui vẻ ra mặt.

"Vâng, vương gia!" Mọi người đáp lời.

Tất cả vẫn thản nhiên mà chẳng hề biết rằng những gì bọn họ nói đều bị Lâm Bắc Phàm đang ở trên nóc nhà nghe thấy.

Lâm Bắc Phàm nhíu mày: "Muốn cướp lương thực của ta, còn muốn cướp cả tàu của ta nữa sao? Suýt nữa còn định lấy mạng ta nữa cơ đấy? Vương gia, nếu ngươi đã bất lịch sự như thế, ta đành tặng ngươi một món quà trước vậy!"

Hắn nhẹ nhàng rời khỏi mái nhà, vào trong kho lúa của Giang Nam vương như chốn không người.

Nhìn chỗ lương thực chất đầy trong phòng, ánh mắt Lâm Bắc Phàm lạnh đi.

"Nếu đã không mang đi được thì đành hủy hết vậy!"

Trên người Lâm Bắc Phàm bùng lên một ngọn lửa lớn, chỉ trong nháy mắt đã phủ kín cả kho, lương thực bắt đầu bị thiêu cháy.

Tình hình này nhanh chóng bị quan binh trông coi kho lúa phát hiện, bọn chúng lớn tiếng hét lên: "Cháy rồi, cháy rồi!"

"Kho lúa cháy rồi, đến đây dập lửa đi!"

"Mau chuyển nước tới đây!"

Các quan binh trông coi kho lúa đều bị huy động tới.

Bọn họ khiêng một thùng nước đến, vội vàng dập lửa. Nhưng đúng lúc đó, trên trời lại nổi lên từng trận gió lớn. Có gió thổi tới, thế lửa lại càng lớn hơn!

Cuối cùng, không chỉ kho lúa bị Lâm Bắc Phàm đốt bị cháy mà các kho lúa ở xung quanh đó cũng bắt lửa, ngọn lửa lớn bùng cháy hừng hực, ánh lửa cao ngút trời, toàn bộ người dân trong thành đều nhìn thấy!

"Cháy rồi, mau đi cứu hỏa đi!

"Cháy lớn thế này, đã mấy chục năm rồi chưa từng xảy ra đấy! Chỗ nào bị cháy thế?"

"Bên đó trông giống kho lúa thì phải!"

Sau đó ít lâu, Giang Nam vương vội vàng chạy tới.

Thấy kho lúa đã bị thiêu rụi toàn bộ, hắn ta gần như không thể đứng nổi nữa, la lối om sòm: "Mau cứu hỏa đi! Trong đó đều là lương thực cả đấy, mau cứu hỏa đi!"

Mười mấy vạn binh sĩ cùng nhau dập lửa, nhưng lại không thể dập nổi ngọn lửa này! Cuối cùng, ngọn lửa này cháy suốt một ngày một đêm rồi mới tắt.

Giang Nam vương nhìn chỗ lương thực đã bị thiêu đen thui, chẳng còn lại là bao, hai mắt hắn ta thất thần cụp xuống: "Hết rồi! Hết cả rồi!"

Chuyện này nhanh chóng truyền đi khắp nơi, các thế lực nghe mà giật mình hoảng hốt!

Kho lúa của Giang Nam vương, thế mà đã bị thiêu rụi rồi!

Trận cháy này xảy ra thật bất thường!

Đang giữa ngày đông lạnh giá, mấy hôm trước trời còn đổ mưa, không khí ẩm ướt, trong tình cảnh ấy mà vẫn cháy được, thật kỳ lạ!

Hơn nữa, mười mấy vạn người đem nước đến dập mà lại chẳng thể dập nổi ngọn lửa này! Rốt cuộc là sự cố bất ngờ, hay là do kẻ nào gây ra?

Có người nói, chuyện này không phải sự cố cũng chẳng phải do ai làm cả, mà là sự trừng phạt của ông trời!

Bởi vì cùng ngày hôm ấy, có người nhìn thấy một bóng người rực lửa giữa bầu trời, bay trên không trung hệt như ma quỷ, đang lặng lẽ quan sát trận lửa lớn này.

Giang Nam vương ruồng bỏ hàng trăm vạn nạn dân không thèm để ý tới, đã phạm phải tội không thể tha thứ! Cho nên thần tiên nổi giận, hạ phàm trừng phạt!

Cho dù lời đồn có như thế nào, thì đối với rất nhiều người mà nói, trận cháy này là một chuyện vui đáng phải ăn mừng.

Ở Ký Bắc, vương phủ.

Ký Bắc vương cười ha hả: "Hoàng đệ ơi là hoàng đệ, rồi ngươi cũng có ngày hôm nay! Mặc dù ngươi có rất nhiều tiền, nhưng chỉ có tiền thì có ích gì cơ chứ? Không có lương thực, ngươi sẽ nuôi đại quân như thế nào đây, làm sao mà đấu với bản vương được đây?"

"Chuyện này là do ông trời giúp vương gia đấy!" Quân sư Gia Cát tiên sinh nịnh nọt.

"Ha ha!" Ký Bắc vương đắc ý mà cười lớn thật sảng khoái.

Võ Tây, vương phủ.

Võ Tây vương cũng đang cười như được mùa.

Từ sau chuyện kho báu của Tà Nguyệt, hắn ta đã lâu lắm rồi không được cười lớn thế này!

"Hoàng huynh đối xử tốt với ta quá! Chắc chắn là hoàng huynh biết hoàng đệ ta đây đang buồn bã chán nản, nên mới bày ra trò đùa này đây mà! Để đáp lễ, người đâu, gửi một món quà của bản vương tới cho hoàng huynh!"

"Vương gia, tặng thứ gì cơ?"

Quân Sư Phượng Sồ tiên sinh hỏi.

"Trả cái chuông mà hắn ta tặng bản vương lại cho hắn ta đi! Ha ha!"

"Vâng, vương gia!"
Chương 421: Ai cũng có phần

Kinh thành, trong hoàng cung.

Sau khi nữ đế nhận được tin tức này, cũng kích động đến nỗi mừng rỡ.

"Hoàng thúc tốt của trẫm à, ngươi không chịu mở kho phát thóc, giờ thì bị thiêu cháy cả rồi! Vừa mất danh tiếng lại mất cả lương thực, muốn trải qua được mùa đông này cũng là cả một vấn đề đấy! Vị hoàng thúc tốt này của trẫm, có phải đã bị gậy ông đập lưng ông rồi không vậy? Ha ha!"

"Bệ hạ nói phải lắm, ông trời đang bảo vệ Đại Võ chúng ta!"

Tổng chỉ huy của Cẩm Y Vệ cười nói: "Nhưng trận cháy này rất kỳ lạ, hạ quan sẽ tiếp tục điều tra, khi nào điều tra ra chân tướng hạ quan sẽ báo cáo lên thánh thượng!"

Nữ đế chỉ mỉm cười chứ không nói gì.

Không cần phải điều tra làm gì, nàng đã biết chuyện này do ai gây ra rồi, chắc chắn là tên khốn kiếp Lâm Bắc Phàm chứ ai!

Hắn vừa đến Hoa Châu, Giang Nam liền xảy ra chuyện!

Cũng chỉ có người nắm trong tay thực lực khủng khiếp như hắn, mới có thể đi vào kho lúa được canh phòng nghiêm ngặt ấy như chỗ không người mà phóng hỏa đốt lương thực!

Chỉ một lần ra tay, đã khiến Giang Nam vương bị tổn thất nặng nề rồi! Đúng là phúc tinh của Đại Võ mà!

Nữ đế vui vẻ: "Tới khi hắn quay về ta nhất định phải ưu ái hắn mới được!"

Cùng lúc ấy, kẻ đầu sỏ Lâm Bắc Phàm đã sớm quay lại Hoa Châu, tiếp tục chịu trách nhiệm cứu nạn thiên tai.

Sau khi đun nước nấu cháo, cho nạn dân được ăn một bữa no nê, cả đoàn tiếp tục khởi hành về kinh thành.

"Mọi người yên tâm, bọn ta vẫn còn rất nhiều lương thực!"

"Ăn hết số lương thực trên con tàu này rồi, tàu phía trước vẫn còn!"

"Ở mỗi tòa thành nằm bên dòng sông, chúng ta đều chuẩn bị sẵn rất nhiều lương thực. Cứ đi dọc theo bờ sông về phía trước đến tòa thành tiếp theo là có cơm nước nóng hổi để ăn!"

"Mọi người yên tâm! Triều đình ta tuyệt đối không bỏ mặc, không quên bất cứ ai!

Theo lời Lâm Bắc Phàm kêu gọi, mọi người đi dọc theo hai bên bờ sông về phía trước với tâm trạng tự tin, đầy những người là người. Có cả quan binh ven đường đi theo hộ tống, giữ trật tự.

Lâm Bắc Phàm ngồi trên tàu đệm khí, dọc theo đường sông mà chậm rãi tiến về phía trước, quan sát hai bên suốt dọc đường.

Đúng lúc ấy, hắn nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi bị ngã. Một nữ tử xinh đẹp và trẻ trung liền cúi người xuống: "Mẹ, để ta cõng ngươi!"

"Con à, chân ta bị đau, không thể đi đến kinh thành được đâu! Đừng để ý đến ta làm gì, ngươi tự đi đi!"

"Mẹ, ngươi đang nói gì vậy, sao ta có thể bỏ mặc ngươi được cơ chứ?"

Hắn tiếp tục quan sát, có một đứa trẻ ngồi bệt xuống đất mà thở dốc: "Mẫu thân, ta không bước nổi nữa rồi!"

Một người phụ nữ trông rất tang thương đáp: "Con ơi, kiên trì thêm một lát nữa thôi! Kiên trì thêm hai canh giờ nữa là có cơm để ăn rồi!"

"Nhưng ta thật sự không thể nhúc nhích nổi nữa, chân ta đã phồng rộp lên rồi!"

Lâm Bắc Phàm liếc nhìn xung quanh thì nhận ra có rất nhiều lương thực đã được ăn hết, bỏ trống nhiều chỗ, vì vậy hắn gọi: "Trên tàu của bọn ta còn chỗ trống! Người già yếu, bệnh tật có thể lên tàu ngồi! Người còn trẻ tuổi, khỏe mạnh thì tiếp tục đi bộ trên bờ!"

Các nạn nhân lập tức mừng rỡ.

"Được ngồi tàu sao? Tốt quá rồi!"

"Đại nhân, mẫu thân ta đi bộ khó khăn, hãy cho mẫu thân ta ngồi với!"

"Đại nhân, nhà ta có hai đứa trẻ..."

Tiếc là chỗ ngồi trên tàu quá ít, nhưng lại quá nhiều người cần ngồi.

Lâm Bắc Phàm lại nói: "Mọi người đừng tranh nhau, lần lượt ngồi tàu, cứ hai canh giờ lại đổi một lần!"

Cuối cùng, trên tàu đầy người ngồi, đem theo hi vọng lớn mà tiến về phía trước.

Lâm Bắc Phàm nhìn nhóm dân tị nạn trải khắp núi đồi, cảm thấy như vậy vẫn không ổn, trời lạnh đất đóng băng mà quần áo của mọi người cũng chẳng giữ ấm được gì.

Thêm nữa ăn cũng không tính là no, còn phải đi suốt đường dài như thế, khoảng thời gian này không biết đã có bao nhiêu người chết rồi.

Vì thế hắn gọi Cẩm Y Vệ tới: “Lập tức thông báo cho toàn bộ đội tàu cứu nạn phía trước, kêu bọn họ sau khi dỡ lương thực xuống lập tức phái tàu đi vận chuyển dân tị nan ngay!”

“Rõ, thưa đại nhân!” Cẩm Y Vệ chắp tay đáp.

Lâm Bắc Phàm lại nói: “Ngoài ra, ta sợ có người nhân cơ hội làm mưa làm gió cho nên nhắc nhở bọn họ nhất định phải phái cao thủ trông chừng kỹ lương thực và tàu đệm khí, không thể lơ là, biết chưa?”

“Vâng, thưa đại nhân!” Cẩm Y Vệ nhận lệnh rời đi.

Sau khi có được chỉ thị của Lâm Bắc Phàm, Cẩm Y Vệ lập tức sử dụng thủ đoạn đặc biệt để thông báo cho đội tàu trước mặt.

Bọn họ có được mệnh lệnh dỡ hàng xong lập tức xuống phía nam vận chuyển dân tị nạn.

Mới đầu chỉ có vài chiếc tàu đệm khí nên chỉ có thể chở mấy nghìn người, nhưng dần dần tàu đệm khí càng ngày càng nhiều, dân tị nạn có thể được chở đi cũng càng lúc càng nhiều hơn.

Bọn họ men theo đường sông, một đường chậm rãi rời đi.

Mà nhóm dân tị nạn tuy rằng bây giờ đang chạy nạn nhưng lại cảm thấy càng đi càng thoải mái, càng về sau lại càng nhẹ nhõm.

Mỗi lần đến được tòa thành tiếp theo, trong thành đó đều đã nấu sẵn cháo nóng hôi hổi để tiếp tế cho mọi người.

Sau khi ăn cháo xong là có thể lập tức nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục lên đường, không cần nghĩ đến cái khác.

Tuy rằng mọi người đều dẫn theo cả gia đình nhưng có tàu đệm khí giúp chở người già yếu bệnh tật cũng đã giải quyết được nỗi lo về sau lớn nhất của dân tị nạn, áp lực nhỏ đi, thoải mái hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn không ít.

Đến cuối cùng, tàu đệm khí trở nên nhiều hơn.

Có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi khỏe khoắn cũng có cơ hội ngồi lên tàu đệm khí, đáp một chuyện xe đi nhờ.

Bởi vì có sự sắp xếp chu đáo đến như vậy nên số dân tị nạn thương vong giảm đi rất nhiều, mọi người đều tràn ngập hy vọng hướng tới kinh thành.
Chương 422: Càng nhiều vấn đề nan giải

Bất tri bất giác, kinh thành đã dần gần hơn.

Bên bờ sông ở kinh thành, nữ đế và văn võ bá quan còn có các quý nhân trong thành và một vài dân chúng đã sớm tập trung ở nơi này đón tiếp hàng trăm hàng nghìn dân tị nạn sắp tới.

Mắt thấy đám đông chi chít ùa tới từ giữa sông, mọi người đều vô cùng kích động.

“Cuối cùng bọn họ cũng tới rồi, đông người quá.”

“Nghe nói lần này có cả triệu người di chuyển, lặn lội đường xa vượt tám trăm dặm nhưng người chết lại chưa đến một nghìn người! Đây đúng là một kỳ tích trong lịch sử cứu nạn đấy!”

“Đúng vậy, phần lớn đều là người già chết, bệnh chết! Còn người chết đói thật sự lại không có một ai!”

“Tế tửu thật quá lợi hại!”



Trong tiếng bàn luận của mọi người, cuối cùng đội quân lớn cũng tới trước mặt nữ đế.

Lâm Bắc Phàm dẫn đầu, chắp tay cất cao giọng hô: “Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Toàn bộ dân tị nạn đều chắp tay cúi người, cũng cao giọng hô theo.

“Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Có người còn quỳ xuống thành kính dập đầu.

Nữ đế lớn tiếng nói: “Các con dân của trẫm, miễn lễ bình thân!”

“Tạ bệ hạ!” Mọi người đồng thanh hô.

Lâm Bắc Phàm lại lớn tiếng báo cáo: “Khởi bẩm bệ hạ, thần phụng chỉ đi cứu trợ thiên tai, trước sau tổng cộng tốn hết mười lăm ngày, không có một giây phút nào dám lười biếng! Hôm nay thần đã hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi trở về, xin bệ hạ minh giám!”

Nữ đế nói với vẻ vô cùng kích động: “Ái khanh, chuyến đi này vất vả cho ngươi quá! Tất cả những gì ngươi làm trẫm đều biết hết! Xuất phát từ kinh thành đi gấp suốt cả đêm, tốc độ nhanh như chớp chỉ tốn chưa đến bốn ngày đã tới Hoa Châu, kịp thời cứu tế nạn dân!”

“Sau đó lại thông qua một đường sắp xếp tỉ mỉ chu đáo đã giảm thiểu số lượng thương vong của dân chúng đi rất nhiều! Ngươi đã làm rất tốt, trẫm thấy được an ủi trong lòng! Ngươi cứ nghỉ ngơi vài ngày trước đi, những chuyện khác giao cho trẫm xử lý! Công lao của ngươi, trẫm sẽ ghi nhớ!”

“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm nói tiếng cảm ơn, sau đó lùi một bước nhường lại vị trí trung tâm.

Nữ đế đối diện với những ánh mắt mong chờ, nói: “Còn có các con dân của trẫm nữa, các ngươi vượt đường xá xa xôi tới được nơi này cũng đã rất vất vả rồi! Trẫm đã cho người chuẩn bị sẵn cơm canh nóng hổi, lều trại và chăn bông, sau khi các ngươi ăn uống no nê hãy nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng tinh thần!”

“Giống như Lâm ái khanh đã nói, các ngươi đều là con dân của Đại Võ, là dân của trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bất cứ một con dân Đại Võ nào, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ một người dân Đại Võ nào hết!”

“Tạ bệ hạ ban ơn!” Nhóm dân tị nạn đồng thanh hô, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng.

Vấn đề cứu trợ thiên tai đã được giải quyết, nhưng phải sắp xếp cho nhóm dân tị nạn thế nào lại trở thành một câu hỏi to lớn mà triều đình không thể không đối mặt.

Chuyện này ảnh hưởng đến vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của hàng triệu người dân, ăn uống, vệ sinh, nếu xử lý không tốt sẽ dẫn đến một loạt các hệ lụy, kéo theo hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Để giải quyết vấn đề này, nữ đế không thể không triệu tập văn võ bá quan vào thương nghị đối sách.

Ngay cả Lâm Bắc Phàm đang nghỉ ngơi cũng bị kéo vào cùng.

“Các vị ái khanh, các ngươi có diệu kế gì không?”

Các quan đều lần lượt đưa ra ý kiến của mình, nhưng bởi vì lần này người liên lụy quá nhiều, xử lý vô cùng rắc rối nên không có cách nào vẹn cả đôi đường.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng ra: “Bệ hạ, thần đã sớm nghĩ xong đối sách rồi ạ!”

Nữ đế mừng rỡ: “Ái khanh nói mau đi!”

“Bây giờ dân tị nạn không có nhà, không có đất, không có lương thực, cũng không có tiền, có thể nói là chẳng có một thứ gì hết, cho nên hiện tại điều quan trọng nhất là cung cấp một công việc cho bọn họ, sau khi có công việc mới có tiền và lương thực, có nhà và ruộng được!”

Một vị lão thần nhíu mày nói: “Nhưng ở kinh thành làm sao có thể cung cấp nhiều công việc như thế được?”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Kinh thành không có cách cung cấp nhưng triều đình ta lại có thể!”

Đôi mắt của nữ đế hơi di chuyển: “Ý ngươi là thuê người tị nạn làm công trình?”

“Bệ hạ, chính là nó.”

“Nhưng lương thực phải làm thế nào?”

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm cười khổ: “Bây giờ vấn đề lớn nhất của chúng ta chính là không đủ lương thực! Lẽ nào chúng ta phải nuôi bọn họ mãi hay sao? Nếu thật sự làm như thế, lương thực của chúng ta trên cơ bản sẽ không chống đỡ được đến năm sau!”

“Ngoài ra, thuê người tị nạn làm công trình là làm cái gì?”

Công bộ thượng thư Vương Như Thủy đứng ra: “Trong kinh thành, công trình có thể làm đều đã làm hết cả rồi! Còn thừa một vài công trình nhỏ hoàn toàn không cần đến cả triệu dân tị nạn!”

“Còn có vấn đề nơi ở nữa!”

Hình bộ thượng thư đứng ra: “Bây giờ thời tiết càng lúc càng lạnh! Hiện tại dân tị nạn đều đang ở trong lều trại, đắp chăn bông mà vẫn còn cảm thấy rét run cầm cập! Nhưng qua hai tháng nữa mới là lúc trời giá rét chân chính, nếu vẫn không thể giải quyết được vấn đề này chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết cóng, vấn đề này có thể giải quyết thế nào đây?”

Mọi người phát biểu ý kiến của mình, càng nói càng nhiều vấn đề hơn.
Chương 423: Xi măng

Nữ đế nhíu chặt mày: “Được rồi! Trẫn kêu các ngươi tới là muốn các ngươi giải quyết vấn đề chứ không phải chỉ ra vấn đề! Nếu bây giờ các ngươi đã không có cách thì nghe Lâm ái khanh nói đi, xem hắn có cách gì! Lâm ái khanh, mau nói đối sách của ngươi ra đi!”

Sau khi nói xong, một đôi mắt xinh đẹp nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ mong đợi.

Người này từ lúc làm quan cho tới nay đã giải quyết được rất nhiều việc khó, hy vọng lần này vẫn như vậy!

“Vâng, thưa bệ hạ!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ, các vị đại nhân, muốn giải quyết chuyện này thật sự không khó! Các ngươi có từng nghĩ tới việc xây dựng một tòa thành phụ trong kinh thành chưa?”

Mọi người kinh ngạc: “Xây một tòa thành phụ á?”

“Đúng thế!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: “Chỉ cần xây dựng một tòa thành thì toàn bộ vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng! Xây một tòa thành mới cần rất nhiều sức lao động, lẽ nào cả triệu người còn chưa đủ sao?”

“Sau khi xây xong thành lại có thể giải quyết các vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của nhóm dân tị nạn, làm một mẻ, khoẻ suốt đời!”

“Còn có một điểm nữa, nhân khẩu ở kinh thành chúng ta đã bão hòa rồi! Diện tích thành không thay đổi nhưng lượng người càng lúc càng đông, không có lợi cho việc quản lý và phát triển! Vừa hay có thể xây dựng một tòa thành phụ tiếp nhận một phần nhân khẩu!”

“Ý kiến này hay thì hay đấy, nhưng xây dựng một tòa thành nào có dễ như thế?”

Lễ bộ thượng thư cười khổ: “Có tòa thành nào của Đại Võ chúng ta không phải tốn đến mấy chục năm, xây dựng từng chút một mà lên? Bây giờ chúng ta hoàn toàn không có thời gian ấy! Đợi sau khi tòa thành xây xong đừng nói là dân tị nạn mà ngay cả chúng ta cũng xuống lỗ hết rồi!”

“Ngoài việc đó ra, còn phải tiêu hao rất nhiều tài nguyên, tài nguyên cần thiết trong đó cũng không cần ta nói nhiều nữa, các vị chắc hẳn đều biết, triều đình ta hoàn toàn không thể cung ứng được số tài nguyên ấy!”

“Lâm đại nhân, suy nghĩ này của ngươi có hơi viển vông rồi, hoàn toàn không thực tế.”

“Vẫn nên đổi cách khác đi thì hơn!”

Mọi người đều không xem trọng.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm chắp tay, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, thần có cách xây dựng xong một tòa thành mới trong vòng ba tháng, hơn nữa, tuyệt đối không tiêu hao tài nguyên của triều đình!”

Mọi người vô cùng kinh hãi.

“Xây thành trong vòng ba tháng, sao có thể như thế được?”

“Nói đùa đúng không?”

“Lâm đại nhân, bây giờ sự việc trọng đại, chớ có nói đùa như thế!”

Lâm Bắc Phàm lại vô cùng bình tĩnh: “Thần dám khẳng định như vậy là vì thần có năng lực này! Chuyện này liên quan đến một phát minh của thần! Phát minh này hoàn toàn không thua gì khí cầu lớn bay lên trời và tàu đệm khí nổi trên mặt nước, chỉ cần làm nó ra đảm bảo có thể giải quyết được vấn đề xây dựng thành!”

Mọi người lại được phen chết lặng.

Phát minh này lại không thua gì khí cầu lớn và tàu đệm khí sao?

Phải biết rằng hai phát minh trước đây của Lâm Bắc Phàm đều lợi hại đến thế nào!

Một cái có thể chở người bay lên trời, thực hiện giấc mộng bay lên cao suốt mấy nghìn năm nay của con người, một cái khác có thể tăng cường vận chuyển đường thủy, có thể vận chuyển binh lực và lương thực với quy mô lớn, khiến thực lực hậu cần quân đội tăng lên vùn vụt!

Bây giờ lại mọc ra một phát minh nghịch thiên nữa, hoàn toàn không thua gì hai thần khí này?

Vì thế, các quan đều mất bình tĩnh!

Nữ đế cũng mất bình tĩnh!

“Ái khanh, rốt cuộc là phát minh gì? Mau nói cho trẫm nghe!” Nữ đế cũng kích động và mong chờ như các quan, đợi Lâm Bắc Phàm giải thích.

Nhưng Lâm Bắc Phàm lại chậm rãi đáp: “Bệ hạ, phát minh này ảnh hưởng đến nển tảng lập quốc!”

“Để nghiên cứu ra phát minh này thần đã quên ăn quên ngủ, trả bằng cái giá cực lớn, cho nên có thể giúp thần giải quyết vấn đề kinh phí nghiên cứu một chút được không?”

Nữ đế đã sắp tức đến bật cười luôn rồi!

Thằng khốn này!

Lúc này rồi vẫn không quên tham tiền!

Nàng tức giận bảo: “Được rồi được rồi! Lâm ái khanh, nếu phát minh này của ngươi thật sự ích nước lợi dân, giải quyết được vấn đề cho hàng triệu dân tị nạn, còn có thể xây thành trong vòng ba tháng, vậy trẫm duyệt cho ngươi khoản kinh phí hai trăm vạn, được chưa?”

“Bệ hạ, có thể nhiều thêm một chút được không? Thần rất vất vả!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ chờ mong.

Nữ đế tức tối thật sự chỉ muốn rạch nát bản mặt được voi đòi tiên này của hắn, vo lại thành bóng rồi đá!

“Thêm năm mươi vạn, Hộ bộ cũng không có tiền gì! Công lao của ngươi, trẫm cũng đều ghi nhớ hết trong lòng, sau này cộng lại phong thưởng, được không? Mau nói phát minh của ngươi ra đi!” Nữ đế giục.

“Phát minh thứ ba của thần tên là xi măng!”

“Xi măng?” Mọi người nghi ngờ.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Xi măng là một loại vật liệu xây dựng, bình thường nó sẽ ở dạng bột, một khí tưới nước vào sẽ thành dạng sền sệt, nhưng lại có thể nhanh chóng đông cứng! Một khi đông cứng sẽ biến thành một thứ rắn chắc như đá! Như vậy có thể dùng để xây nhà, sửa cầu, sửa đường, sửa cả tường thành… ứng dụng thực sự quá lớn!”

“Nguyên liệu cần sử dụng khá đơn giản, chủ yếu là vôi sống, đất sét và một ít xỉ sắt nữa, sau khi thông qua quá trình nung và xử lý có thể hình thành xi măng!”
Chương 424: Khẩn cấp ra lệnh

Thấy bộ dáng mơ hồ của mọi người, Lâm Bắc Phàm tràn ngập sự kiêu ngạo của một sinh viên khoa học tự nhiên.

Đúng là một đám mù khoa học, lý thuyết đơn giản như thế mà cũng không hiểu!

Khác gì nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu!

Vì thế hắn bực mình nói: “Nói với các ngươi thế này đi! Nếu dùng xi măng để xây nhà thì trong ba ngày có thể xây được một căn nhà, hơn nữa mức độ kiên cố của căn nhà này hoàn toàn không thua gì đại viện sang trọng!”

Sắc mặt của mọi người cuối cùng cũng thay đổi.

Công bộ thượng thư Vương Như Thủy buột miệng thốt ra: “Trong ba ngày xây xong một căn nhà á, sao có thể như thế được? Nếu ngươi nói muốn xây một ngôi nhà tranh thì quả thật có thể miễn cưỡng xây xong trong ba ngày được! Nhưng nếu ngươi muốn xây một căn nhà kiên cố không thua gì đại viện cao cấp vậy ba ngày sao mà đủ?”

“Theo như bản quan biết, muốn xây xong một căn nhà lớn, đầu tiên phải đào móng, việc này cần ba đến bốn ngày, sau đó chính là đặt móng, việc này cũng cần đến ba, bốn ngày, không thể qua loa được!”

“Tiếp đó chính là sắp xếp trụ đá chính và dựng trụ gỗ, việc này cần ba đến bốn ngày! Đến bước này rồi mới được coi là đang xây nhà chân chính, nhưng đã tốn đến tám, chín ngày rồi!”

“Sau khi xây xong trụ gỗ lớn mới bắt đầu xếp gạch làm tường, nhanh thì bốn, năm ngày có thể xong, cuối cùng chính là lợp mái, trải ngói, việc này cũng cần bốn đến năm ngày nốt!”

“Cho nên muốn xây xong một căn nhà tốc độ nhanh nhất cũng cần đến nửa tháng, còn là dưới tình huống đầy đủ nguyên liệu! Vậy mà ngươi lại nói với bản quan chỉ cần có ba ngày, không phải đây là nói đùa hay sao?”

Mắt thấy Công bộ thượng thư nói đâu ra dấy, mọi người đều nảy sinh nghi ngờ về lời của Lâm Bắc Phàm.

“Trong ba ngày xây xong một căn nhà thật sự không có khả năng! Ví dụ như phủ trạch của bản quan đi, trước sau đã tốn đến ba năm mới có thể xây dựng xong xuôi và chuyển vào ở, một căn phòng nhỏ trong đó đã tốn đến hơn ba tháng rồi!”

“Trước đây khi bản quan còn đi học đã thích nhìn người khác xây nhà, bọn họ muốn xây xong một căn nhà lớn không đến một tháng thì hoàn toàn không thể được!”

“Ba ngày của ngươi mà đã có thể xây ra được căn nhà như vậy, bản quan tuyệt đối không tin!”

Đối diện với sự nghi ngờ của mọi người, Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh: “Các vị đại nhân, các ngươi chưa từng thấy cũng không có nghĩa nó không có! Giống như trước đây, bản quan nói sẽ nghiên cứu ra khí cầu bay lên trời, các ngươi có tin không? Không hề, các ngươi hoàn toàn không hề tin, nhưng không phải nó vẫn được bản quan tạo ra hay sao? Bây giờ còn đang sản xuất hàng loạt!”

“Cái này…”

Các quan đưa mắt nhìn nhau.

“Còn cả lợi khí trên nước là tàu đệm khí cũng do bản quan phát minh ra! Bây giờ cũng đang sản xuất hàng loạt, hơn nữa đã phát huy tác dụng to lớn! Cho dù là vận chuyển người hay lương thực đều vô cùng tuyệt vời!”

Các quan dần im lặng.

Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Cho nên bản quan cũng không phải bắn tên không đích! Nếu vận dụng tốt vậy loại xi măng này hoàn toàn không thua gì khí cầu lớn và tàu đệm khí! Thậm chí ở một vài phương diện nào đó nó còn thực dụng hơn cả hai thần khí kia!”

“Chỉ cần dùng xi măng, bản quan hoàn toàn có niềm tin chỉ trong vòng hai tháng có thể khiến hàng triệu người dân tị nạn được ở trong căn nhà vừa kiên cố vừa ấm áp! Trong vòng ba tháng xây xong một tòa thành mới!”

Sắc mặt của mọi người lại thay đổi!

Trong vòng hai tháng giải quyết được vấn đề chỗ ở cho hàng triệu người dân tị nạn!

Trong vòng ba tháng xây xong một tòa thành lớn!

Làm sao có thể làm được?

Vừa định há miệng phản bác thì nữ đế đã phất tay, nói chắc như đinh đóng cột: “Bây giờ nói nhiều nữa cũng vô ích, cứ để Lâm ái khanh thử trước đi! Ái khanh vào triều làm quan hơn nửa năm này đã từng khiến chúng ta thấy vọng bao giờ chưa. Cứ thử trước đi đã, sau khi nhìn thấy kết quả lại toàn lực ủng hộ sau!”

“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm chắp tay.

Nữ đế nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đúng rồi, nếu đã liên quan đến xây nhà vậy Công bộ cũng dốc toàn lực phối hợp đi!”

“Thần tuân chỉ!” Công bộ thượng thư lĩnh chỉ.

Sau khi có được sự ủng hộ của nữ đế, Lâm Bắc Phàm dốc sức làm việc.

Hắn cầm một tấm bàn đồ vẽ tay xung quanh kinh thành, kéo theo một đám người chạy tới chạy lui bên ngoài kinh thành.

“Đây là núi Bàn Tích, bên trong có rất niều đá vôi, các ngươi dẫn một nhóm dân tị nạn tới nơi này khai thác đá vôi đi! Bên dưới vừa vặn có một con sông chảy qua, thông qua con sông có thể vận chuyển tới nơi này!”

“Rõ, thưa phủ thùa đại nhân!”

Sau đó hắn lại chạy đến một chỗ khác.

“Chỗ này có rất nhiều đất sét chất lượng tốt có thể khai thác để nung xi măng! Các ngươi dẫn dân tị nạn tới nơi này đào đất sét sau đó thuận theo dòng chảy một đường vận chuyển tới đây!”

“Rõ, thưa phủ thừa đại nhân!”

“Nói với Công bộ vận chuyển xỉ sắt còn thừa trong quá trình sản khuất binh khí và các loại vũ khí sắt ngày thường của bọn họ đến đây! Ngoài ra thu thập xỉ sắt ở các nhà dân, càng nhiều càng tốt!”

“Rõ, thưa phủ thừa đại nhân!”
Chương 425: Năm ngày xây một ngôi nhà

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại kéo thợ thủ công ở Công bộ ra ngoài, kêu bọn xây dựng một xưởng nung to lớn ở chỗ xung quanh mình, đặc biệt dùng để sản xuất xi măng.

Sau đó hắn lại sắp xếp cho một nhóm công thợ đi chế tác khuôn đúc, lại sắp xếp cho vài người đi khai thác và vận chuyển đá vôi.

Công việc rất nhiều, nội dung rất chi tiết nhưng Lâm Bắc Phàm đều sắp xếp đâu ra đấy, sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, mọi người lập tức dốc toàn sức vào làm, một triệu dân tị nạn trừ đi khoảng ba trăm nghìn người già yếu, còn lại tất cả đều ra ngoài làm việc.

Nam nhân sức dài vai rộng sẽ phụ trách công việc khổ cực ở công trường, còn phụ nữ không khả năng làm việc thể lực sẽ phụ trách công tác hậu cần, nhóm lửa nấu cơm…

Một cảnh tượng khí thế ngút trời!

Một tuần rất nhanh đã trôi qua.

Nữ đế và các quan đều vô cùng tò mò muốn biết Lâm Bắc Phàm làm thế nào, vì thế đều ra ngoài thành xem.

Kết quả vừa tới lập tức có một loại cảm giác bà Lưu bước vào Đại Quan Viên, thấy cái gì cũng mới mẻ, nhưng làm thế nào cũng không hiểu được.

“Ái khanh, ngươi tới giải thích cho trẫm mấy thứ này để làm gì đi!”

“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm dẫn nữ đế và các quan tới một nơi nóng hầm hập.

“Bệ hạ, đây chính là xưởng sản xuất xi măng, gọi tắt là xưởng xi măng! Toàn bộ xi măng mà chúng ta cần cho quá trình xây dựng thành phố đều sẽ được sản xuất từ nơi này!”

“Xi măng mà ngươi nói trông thế nào, có thể cho trẫm xem không?”

“Đương nhiên rồi ạ!”

Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người tiến lên, chỉ vào những đống bùn đất xám ngoét như tro nói tiếp nhau và nói: “Đây chính là xi măng!”

Mọi người kinh ngạc: “Đây là xi măng á? Trông… cũng gớm ghiếc quá thì phải?”

“Các ngươi đừng thấy nó xấu nhưng nó vô cùng hữu ích đấy nhé!”

Nữ đế tò mò hỏi: “Dùng xi măng này thế nào?”

“Xi măng cần phải phải trộn chung với đất sét và nước theo một tỉ lệ nhất định, sau đó sẽ trở nên vô cùng kiên cố! Nói nữa cũng vô ích, các ngươi đi theo ta đi!”

Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người tới một khu đất bằng phẳng, trên đó là những viên gạch xám xịt xếp chồng lên nhau.

“Đây chính là nơi sản xuất gạch, chúng ta đang dùng xi măng tạo ra gạch!”

“Gạch tạo ra từ xi măng sao?” Mọi người lại nghi ngờ.

Lâm Bắc Phàm giải thích: “Trước tạo ra gạch rồi mới tiện cho xây nhà được! So với gạch truyền thống thì gạch được tạo ra từ xi măng này của chúng ta sở hữu một ưu thế không gì sánh bằng!”

“Ưu thế gì vậy?”

“Tốc độ nhanh, tiết kiệm thời gian, sức lực và tiền của!”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Teước đây chúng ta sản xuất gạch đều là đào đất sét trước, sau đó trải qua quá trình tích tụ ngoài trời suốt khoảng thời gian dài đến khoảng nửa năm, để nắng phơi và để mưa bào mòn, khiến cho bên trong phân giải và mềm đi, rồi lại thông qua xử lý có trình tự nhất định chỉ còn lại đất tinh khiết vô cùng!”

“Sau đó, đất tinh khiết và nước trải qua nhiều lần tôi luyện sẽ biến thành bùn đặc mới có thể làm thành phôi gạch, sau khi phơi lại bỏ vào trong lò nung! Trải qua mười mấy ngày nung cuối cùng mới hình thành viên gạch có thể xây tường!”

“Toàn bộ quá trình này tốn thời gian và sức lực, còn đặc biệt tốn than củi nữa!”

Mọi người nghe xong không kiềm chế được mà gật đầu.

“Nhưng gạch xi măng của chúng ta lại khác hẳn!”

“Chúng ta sản xuất xi măng chỉ cần khoảng ba ngày là đủ!”

“Sau khi xi măng được sản xuất ra, chỉ cần trộn xi măng với cát đá, nước theo một tỉ lệ nhất định thì nó sẽ biến thành dạng đất sét, có thể dựa theo khuôn đúc hiện tại để tạo thành gạch, đặt ở chỗ khô ráo phơi khô để chúng đông cứng lại, mất hai đến ba ngày có thể biến thành viên gạch xây tường! Chất lượng của nó không chênh lệch gì lắm với những viên gạch được nung ra trước kia!”

Mọi người đều thay đổi sắc mặt!

Lâm Bắc Phàm cầm hai viên gạch xi măng đã khô và rắn chắc trên đất lên, cười bảo: “Các ngươi tới nhìn xem, mấy viên gạch này có gì khác với viên gạch thường nhìn thấy không?”

Một vị lão thần trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Ngoại trừ màu sắc khác nhau ra thì mức độ rắn chắc không kém là mấy!”

“Đây lại là một ưu điểm lớn khác của xi măng, đông cứng nhanh, hơn nữa còn vô cùng rắn chắc!”

Lâm Bắc Phàm cười nói: “Có viên gạch như vậy, hiển nhiên xây nhà sẽ dễ dàng hơn nhiều và cũng tiện hơn nhiều!”

Trong lòng mọi người đã có thêm vài phần mong đợi.

“Mời mọi người đi theo ta!”

Hắn lại dẫn mọi người tiến lên, đi tới phía trước một dãy nhà một tầng.

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ kiêu ngạo: “Đây chính là căn nhà được xây từ xi măng đấy, tổng cộng chỉ tốn có năm ngày!”

“Năm ngày đã xây xong rồi sao?” Mọi người đều kinh ngạc.

“Chỉ năm ngày là xây kiểu gì?” Có người hỏi.

“Giống như các ngươi đã thấy, vận chuyển gạch xi măng đã làm xong tới đây, xếp từng viên gạch lên rồi dùng xi măng gia cố, cứ vậy là xây lên thôi!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.

“Không cần đào móng nhà sao?” Công bộ thượng thư hỏi.

“Cần chứ, nhưng không cần đào sâu như vậy, chỉ nửa ngày đã giải quyết xong rồi, bởi vì toàn bộ căn nhà ở chỗ chúng ta đều dùng xi măng nối liền với nhau, dựa vào nhau, vững như Thái Sơn!”

“Không cần dựng trụ sao?” Công bộ thượng thư lại hỏi.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không cần! Vì tường thành dùng xi măng xây lên đều vô cùng kiên cố, cho nên chúng ta có thể trực tiếp nhảy qua bước này để tới thẳng bước xây tường! Tổng cộng chỉ tốn có hai ngày, một ngày xây tường, một ngày đợi xi măng khô và đông lại!”

“Vậy nóc nhà thì sao?” Công bộ thượng thư lại hỏi.

“Cái này đơn giản nhất, mọi người nhìn lên trên đi!”
Chương 426: Thần khí định quốc

Mọi người ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy phía trên căn nhà có mấy thanh xà ngang lớn, bên trên vẫn là tường xi măng như cũ.

“Chúng ta đợi sau khi xây tường xong sẽ đặt vài thanh xà ngang lên nóc! Sau đó lại trải tấm xi măng đã làm xong từ trước lên trên, lại dùng xi măng để đông cứng chúng lại, toàn bộ quá trình chỉ cần đến nửa ngày thôi!”

“Vậy là thêm một ngày nữa, đợi phiến đá trên nóc khô và đông lại là việc lớn đã thành!”

“Đây chính là quá tỉnh xây nhà của thần, chỉ cần tạo ra xi măng là có thể sản xuất xi măng thành gạch và tấm xi măng, sau đó có thể tiến hành xây dựa theo quá trình xây nhà, toàn bộ quá trình đơn giản như xếp gỗ vậy!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: “Bệ hạ và cả các vị đại nhân đây có hài lòng về tốc độ xây nhà của thần không?”

Nữ đế và các quan vô cùng chấn động!

Trong bốn ngày xây ra một căn nhà vừa to vừa kiên cố, bọn họ đâu chỉ vừa lòng thôi đâu?

Đây đúng là quá chấn động, chấn động phát ra từ tận đáy lòng ấy!

Không có bất cứ một tính từ nào có thể hình dung được sự chấn động trong lòng bọn họ!

“Quá tuyệt vời!”

Một vị lão thần lắp bắp trong sự kinh hãi: “Chỉ bốn ngày đã xây xong một căn nhà tốt kiên cố và bền vững, bằng cách này, dân chúng nào còn lo không có nhà ở nữa?”

“Đúng vậy, hơn nữa quy trình sản xuất xi măng lại đơn giản như thế, dễ hơn gạch xanh và gạch đỏ nhiều, cũng tiết kiệm thời gian và tiết kiệm tiền của hơn! Dân chúng cắn răng cũng có thể xây được một căn nhà cho riêng mình!”

“Chẳng trách Lâm đại nhân dám tự tin nói thẳng ra, có loại lợi khí như xi măng này làm sao có thể không làm được?”

“Có xi măng rồi xây nhà cũng có thể đơn giản đến thế!”

Mọi người liên tục khen ngợi.

Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ khiêm tốn: “Các vị đại nhân quá khen rồi, hạ quan hổ thẹn không dám nhận!”

Nữ đế cũng vô cùng khiếp sợ, chỉ có chính mắt nhìn thấy mới biết được sự thần kỳ của xi măng

Xây nhà đã đơn giản như thế, vậy nếu dùng nó để xây cầu và trải đường thì sao, dùng nó để sửa tường thành thì sao?

Dùng nó để xây dựng những công trình khác, ví dụ như công trình thủy lợi thì sao?

Không nghĩ không biết, vừa nghĩ đã sợ hết hồn!

Nếu những công trình này dùng đến xi măng, không biết có thể tiết kiệm được bao nhiêu nguyên vật liệu, không biết sẽ tiết kiệm được bao nhiêu nhân công, không biết sẽ tiét kiệm được bao nhiêu tiền của và lương thực!

Tiền của và lương thực tiết kiệm được này còn có thể làm được bao nhiêu chuyện khác?

Điều này đối với triều đình mà nói chắc chắn là một chuyện lợi nhiều hơn hại, hoàn toàn có thể nhanh chóng tăng mạnh thực lực của Đại Võ!

Chẳng trách ái khanh lại nói xi măng này không thua gì hai thần khí là khí cầu lớn và tàu đệm khí, bây giờ xem ra quả đúng là như vậy!

Ánh mắt nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Tên khốn nạn này lại mang tới cho trẫm một bất ngờ to lớn nữa, thật sự không biết nên thưởng cho hắn thế nào đây!

“Xi măng này có thể xưng là một thần khí định quốc!”

Nữ đế nói trong sự kích động vô cùng: “Có xi măng rồi, mọi người đều có cơ hội được ở trong căn nhà vừa tốt vừa bền vững! Hơn nữa, các công trình về đường, cầu và tường thành đều có thể dùng đến xi măng! Chỉ cần trải xi măng lên là có thể trở nên vô cùng rắn chắc! Như vậy làm sao giang sơn Đại Võ chúng ta có thể không bền vững được?”

“Bệ hạ nói chí phải!” Các quan mỉm cười gật đầu.

“Nhưng ái khanh, trước đó ngươi nói trong ba ngày có thể xây xong nhà, bây giờ đã dư một ngày mất rồi.” Nữ đế cười nói.

Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp: “Sở dĩ dư ra một ngày là vì lần đầu tiên mọi người dùng xi măng xây nhà vẫn chưa quen thuộc cho nên hành động chậm! Đợi sau khi mọi người làm quen với cách sử dụng xi măng, trong một ngày đã có thể đào xong móng nhà và xây xong tường, lại đợi một ngày để tường đông cứng lại, đến ngày thứ ba làm mái, vậy chỉ ba ngày đã vừa vặn đủ rồi!”

Mọi người mỉm cười gật đầu, vô cùng đồng ý.

“Ngoài ra, xưởng xi măng của chúng ta vừa mới xây dựng nên sản lượng xi măng có hạn, đợi xưởng xi măng của chúng ta mở rộng và sản xuất được nhiều xi măng hơn, tốc độ xây nhà chắc chắn cũng sẽ tăng nhanh! Một ngày xây cả nghìn căn nhà thậm chí là chục nghìn căn cũng không thành vấn đề!”

“Nhất định phải mở rộng, triều đình sẽ dốc toàn sức ủng hộ!” Nữ đế lớn tiếng nói.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người tiếp tục tham quan đi dạo, suốt một đường liên tục than thở quá sức tuyệt vời.

Bọn họ cũng càng lúc càng có niềm tin hơn về những gì Lâm Bắc Phàm đã nói, trong vòng hai tháng có thể cho một triệu dân tị nạn có nhà ở, trong ba tháng xây xong thành .

Cho dù ba tháng không được thì một năm cũng có thể làm được! Một năm xây xong một tòa thành còn chưa đủ thần kỳ hay sao?

Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người tới trước mấy bản vẽ lớn.
Chương 427: Không thể giữ riêng được

“Ái khanh, đây là gì vâỵ?” Nữa đế khó hiểu.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ và các vị đại nhân, mời nhìn, đây là bản vẽ về hiệu quả xây dựng thành phố mà thần đã vẽ!”

Nữ đế và các quan nhìn thấy lại rơi vào trong chấn động!

Chỉ thấy trong bức vẽ là các ngôi nhà san sát nối tiếp nhau, chỉnh tề và ngay ngắn, đường xa rộng rãi thẳng tắp giao nhau, tường thành cao lớn và kiên cố, có thể ngăn được kẻ địch bên ngoài!

Loại cảm giác này phải hình dung thế nào?

Giống như người hiện đại nhìn thấy thành phố công nghệ trong tương lai vậy!

“Ái khanh, thứ này thật sự có thể thực hiện được sao?” Nữ đế kích động đến mức có hơi nói năng lộn xộn.

“Đương nhiên có thể!”

Lâm Bắc Phàm cũng vô cùng kích động, há miệng giang hai tay ra lớn tiếng nói: “Chỉ cần cho thần ba tháng, tòa thành kỳ tích này sẽ mọc lên từ mảnh đất này, sừng sững mãi không ngã!”

“Hay hay hay!” Nữ đế kích động khen hay.

Lúc này, Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đứng ra với vẻ mặt lo lắng: “Bê hạ, hay thì hay nhưng xây dựng như vậy tiền bạc và lương thực của triều đình chúng ta trên cơ bản không thể chống đỡ được! Đặc biệt là lương thực, thật sự không đủ!

Mọi người lập tức bị hắt cho một gáo nước lạnh, tâm trạng vui mừng bị quét sạch đi hết.

Tiền Viễn thâm quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm: “Lâm đại nhân, ngươi đã nói sẽ không tốn tài nguyên của triều đình mà vẫn có thê xây dựng được tòa thành này, nhưng sao bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì thế?”

Mọi người đều quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, xem hắn đáp thế nào.

“Tiền đại nhân không hỏi thì bản quan cũng sẽ nói ra mà!”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Tuy rằng bây giờ triều đình ta vẫn chưa có tiền và lương thực nhưng rất nhiều thế tộc phú thương đều có! Chúng ta kêu bọn họ móc tiền ra không phải là được rồi sao?”

“Không được không được!”

Các lão thần đều lắc đầu: “Loại chuyện này vi phạm đạo đức, hơn nữa còn không phù hợp với pháp luật, không đến nước bất đắc dĩ thì không thể làm như vậy, bằng không sẽ thành quan bức dân phản!”

Lâm Bắc Phàm làm ra động tác duỗi tay móc tiền, cười bảo: “Các vị đại nhân yên tâm, bản quan có thể khiến bọn họ chủ động móc tiền và lương thực ra! Hơn nưa còn vô cùng tích cực giành nhau, vội vã đến mức chỉ sợ chậm hơn một phút ấy chứ!”

“Ế?”

Mọi người vô cùng ngạc nhiên và tò mò, vậy mà lại kêu các thế gia phú thương chủ động móc tiền ra sao?

Hơn nữa còn giành nhau, vội vã đến mức chỉ sợ chậm hơn một phút?

Bọn họ thật sự thấy không đáng tin cho lắm!

Phải biết rằng, đám người như bọn họ đều là kiểu không có lời thì không dậy sớm, chỉ biết đựng tiền vào trong túi mà thôi, nếu không có lợi ích lớn gì đó thì chắc chắn sẽ không móc tiền ra ngoài!

“Ái khanh, ngươi tính làm thế nào?” Nữ đế hỏi.

“Bệ hạ, ngươi xem chất lượng xi măng tốt như vậy, một khi đông cứng có thể sánh ngang với đá! Ứng dụng lại lớn biết bao nhiêu, có thể dùng để xây nhà, có thể dùng để sửa cầu sửa đường, bất cứ công trình nào cũng có thể dùng đến! Điểm mấu chốt nhất là giá cả còn không đắt, nếu như mang ra bán, các ngươi nói xem ai không muốn nào?” Lâm Bắc Phàm vô cùng đắc ý.

“Bán xi măng? Không được không được, đây là lợi khí của quốc gia, nên để cho quốc gia dùng chứ làm sao có thể bán cho cá nhân được?”

“Đúng đó, tuyệt đối không thể bán, còn phải cấm người khác sử dụng và sản xuất nữa!”

Các quan đồng loạt lắc đầu, nữ đế cũng duy trì thái độ phủ định.

Đồ tốt thì phải nắm trong tay, giống như khí cầu lớn và tàu dệm khí! Mình có, người khác không có thì mới có thể duy trì ưu thế dẫn đầu được!

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Bệ hạ, các vị đại nhân, ta vô cùng thấu hiểu suy nghĩ của các ngươi, nhưng chúng ta làm như vậy cũng vô dụng, sớm muộn gì cách sản xuất xi măng cũng sẽ lộ ra ngoài, một khi lộ ra ngoài người khác cũng có thể sản xuất xi măng, hoàn toàn không thể ngăn được!”

“Sao lại không ngăn được?”

“Bởi vì xi măng không giống với tàu đệm khí và khí cầu lớn có hàm lượng kỹ thuật cao như vậy, có thể hình thành hàng rào kỹ thuật, còn cách sản xuất xi măng lại rất đơn giản, chỉ cần khai thác đất sét và đá vôi ra, nung chín rồi lại trộn chung với xỉ sắt là có thể tạo thành xi măng rồi, người thường nhìn một cái là biết!”

“Nguyên liệu cũng đơn giản, chỉ cần đất sét, đá vôi và xỉ sắt, trừ xỉ sắt khá khó thu thập được ra thì hai thứ còn lại đều dễ dàng tập trung được, như vậy làm sao mà ngăn được?”

“Ở đây chúng ta còn có cả triệu nhân công, mỗi ngày người tới người lui, nói không chừng đã sớm lộ ra ngoài rồi!”

Mọi người đều im lặng hết, chấp nhận một sự thật này.

“Thay vì như thế còn không bằng mang ra kiếm tiền!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Ứng dụng của xi măng rộng rãi, cung không đủ cầu cho nên chúng ta có thể bán xi măng như một mặt hàng độc quyền của triều đình giống như muối và sắt vậy, tuyệt đối có thể mang tới lợi nhuận không ngừng cho triều đình ta!”

“Bản quan đã nghĩ xong cả rồi, chúng ta có thể biến nơi này trở thành khu vực sản xuất xi măng chính, xi măng được sản xuất ở đây sẽ tiêu thụ ra toàn quốc! Muốn tiêu thụ xi măng thì cần phải có người bán, đối với một lợi khí xây nhà như xi măng này, có thương nhân nào lại không cần?”

“Lúc này, chúng ta có thể thiết lập một chế độ cống hiến!”
Chương 428: Thần khí phát tài

“Chỗ này của chúng ta đang tiến hành xây dựng quy mô lớn, thiếu lương thực, thiếu quần áo và thiếu tiền, cái gì cũng thiếu hết, chỉ cần bọn họ cống hiến mấy thứ như tiền, lương thực và ảo bông của mình để xây dựng, ai cống hiến nhiều thì chúng ta sẽ cho người đó độc quyền bán xi măng, có thể tiêu thụ xi măng của triều đình chúng ta!”

“Bằng cách này, vật tư của chúng ta không phải đã được giải quyết rồi sao?”

Mọi người đều mang vẻ mặt kinh ngạc.

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Có thể cầm được độc quyền bán xi măng dù sao cũng chỉ là số ít người, không cầm được quyền bán xi măng cũng không sao, chỉ cần cống hiến to lớn thì vẫn sẽ có hồi đáp như cũ!”

“Chúng ta có thể đặt ra thật nhiều chính sách ưu đãi về thuế trong thành phố để trao tặng lại cho những người đã cống hiến này! Ví dụ như miễn thuế trong ba năm, giảm một nửa thuế trong năm năm… chắc chắn sẽ thu hút nhiều thương nhân đến đây để mở xưởng làm ăn, kéo theo kinh tế ở nơi này phát triển, lại giải quyết được vấn đề công việc và cái ăn của rất nhiều người.”

Mọi người lại càng thêm kinh ngạc.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ, các vị đại nhân, như vậy vấn đề vật tư không phải đã giải quyết xong rồi sao? Không chỉ giải quyết được vấn đề vật tư mà đồng thời còn giải quyết xong vấn đề như lượng thực và ăn ở đi lại sau này của các dân tị nạn, triều đình chúng ta còn có thể kiếm được kha khá từ trong này, lẽ nào như vậy không tốt hay sao?”

Nữ đế dẫn đầu vỗ tay, các quan cũng vỗ tay theo!

Nữ đế kích động nói: “Hay! Đúng là quá hay! Kế này của ái khanh nếu làm thỏa đáng chắc chắn có thể giải quyết vấn đề của cả triệu người dân tị nạn, đồng thời có thể giúp triều đình thu được lợi từ trong đó, một mũi tên trúng nhiều đích!”

Các quan cũng vô cùng kích động.

“Đúng vậy, thần có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được kế sách như vậy.”

“Nếu xử lý tốt, toàn bộ vấn đề đều có thể được giải quyết dễ dàng!”

“Hơn nữa cống hiến đủ nhiều còn có thể bù lại những tổn thất trước đây của chúng ta!”

“Kế này quá tuyệt vời!”

Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm với đôi mắt tỏa sáng giống như nhìn thấy bảo bối tuyệt thế vậy: “Ái khanh, có đôi khi trẫm thật sự muốn bổ đầu ngươi ra xem, tại sao ngươi luôn có nhiều ý tưởng tuyệt diệu như vậy, ngươi đúng thật là phúc tinh mà ông trời phái xuống cứu vớt Đại Võ ta!”

“Cảm ơn bệ hạ đã khen ngợi, vi thần hổ thẹn không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn đáp.

Nữ đế lớn tiếng nói: “Một chuyện không phiền đến hai chủ, ái khanh, nếu việc này đã là ngươi đề ra vậy sẽ do ngươi quản lý đi, trẫm hết sức ủng hộ, đợi sau khi làm xong chuyện này lại luận công ban thưởng sau!”

“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm cười.

Đặc khu kinh thế ở dị giới sắp mọc lên từ trong tay ta rồi!

Trong lòng hắn nghĩ ngợi, vậy mà lại có chút kích động nho nhỏ!

Lâm Bắc Phàm đi phác thảo một bản phương án kế hoạch suốt cả đêm, sau khi giao cho bệ hạ và các quan xem cũng có được phê duyệt, hắn lập tức công bố với thiên hạ!

Để hỗ trợ một triệu người dân tị nạn xây dựng thành mới, triều đình kêu gọi những vật tư cần thiết như lương thực, vải bông, than củi từ các tầng lớp trong xã hội.

Mười người cống hiến nhiều nhất có thể nhận được độc quyền bán xi măng của triều đình trong năm năm!

Người cống hiến nhiều nhất từ hạng mười một đến ba mươi được tới thành mới xây xưởng kinh doanh, miễn thuế năm năm, giảm một nửa thuế trong ba năm!

Người cống hiến nhiều nhất từ hạng ba mươi mốt đến sáu mươi được tới thành mới xây xưởng làm ăn, miễn thuế ba năm, giảm một nửa thuế trong hai năm!

Người cống hiến nhiều nhất từ hạng sáu mươi mốt đến một trăm được tới thành mới xây xưởng làm ăn, miễn thuế hai năm, giảm một nửa thuế trong một năm!

Những người có cống hiến nổi bật cũng có thể được xét giảm thuế!

Về phần xi măng là gì thì phía sau có một đống giới thiệu dài dằng dặc, thần khí xây nhà, lợi khí sửa cầu sửa đường, thần khí định quốc gì đó… chém gió đến mức chỉ trên trời có chứ dưới đât không có!

Còn kêu gọi mọi người tới thành mới tham quan, tự nhiên mọi chuyện đều sẽ rõ.

Lần này cũng khiến lòng tò mò của mọi người nổi lên.

“Rốt cuộc xi măng là thứ gì, thật sự có thể lợi hại đến vậy sao? Trong ba ngày có thể xây xong một căn nhà kiên cố bền vững, thật sự thần kỳ đến thế ư? Sao ta thấy không tin được thế nhỉ?”

“Ta cũng không tin cho lắm, tốc độ này nhanh quá rồi, ta xây một ngôi nhà tranh cũng mất bảy đến tám ngày rồi, mấy loại đại viện bền vững đó không đến một, hai tháng thì hoàn toàn không xong nổi đâu!”

“Nghe nói xi măng là do Lâm đại nhân phát minh ra, trước đây Lâm đại nhân đã phát minh ra khí cầu lớn bay lên trời và tàu đệm khí nổi trên mặt nước rồi, cả hai đều phát huy được hiệu quả không tầm thường, xem ra xi măng này có khả năng cũng là một thứ tốt như vậy!”

“Ngược lại có thể đi xem thử xem thế nào!”

“Còn bên dưới nữa này, mức độ ưu đãi giảm thuế này quá lớn, nhìn vào khiến ta cũng muốn đi kinh doanh luôn quá!”

Rất nhiều thương nhân đã động lòng!

Nếu xi măng thật sự thần kỳ như triều đình tâng bốc vậy đó chắc chắn là một thần khí xây nhà rồi, đồng thời cũng là thần khí phát tài!
Chương 429: Quyên góp vật tư

Trên đời này ai lại không muốn có căn nhà riêng của mình?

Ai lại không muốn sở hữu một căn nhà kiên cố bền vững lại còn rẻ?

Bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt rồi!

Nếu có thể nhận được độc quyền bán của triều đình, chắc chắn có thể kiếm được một khoản!

Cho dù không lấy được quyền kinh doanh xi măng thì vì chính sách ưu đãi giảm thuế bên dưới cũng đáng để đi xem đấy chứ!

Miễn thuế nhiều năm như thế số tiền tiết kiệm được toàn là bạc trắng cả!

Mà số bạc tiết kiệm được lại có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Người làm ăn nhạy cảm ở phương diện này nhất!

Vì thế các thế gia thương nhân đều phái đại diện tới thành mới, người tới nhanh nhất hiển nhiên là thế gia thương nhân ở ngay trong kinh thành rồi.

Bọn họ nhìn thấy những căn nhà được sắp xếp ngay ngắn, dày đặc đến mức liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, cũng khiến bọn họ kinh ngạc đến suýt rớt cả mắt: “Những ngôi nhà này đều được xây dựng trong mấy ngày này sao?”

“Hiển nhiên rồi, trăm nghe không bằng một thấy, bản quan còn có thể lừa các ngươi được chắc?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười và nói.

“Lâm đại nhân, nơi này tổng cộng có bao nhiêu căn nhà vậy?”

Lâm Bắc Phàm duỗi một ngón tay ra cười đáp: “Từ lúc chúng ta khởi công xây dựng cho tới nay đã được mười ngày, trước mắt tổng cộng xây được khoảng một nghìn căn rồi.”

“Trong mười ngày đã xây được một nghìn căn rồi á?”

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả đều chết lặng đi!

Phải biết rằng quy mô của những căn nhà này đã tương đương với một huyện thành nhỏ rồi! Bọn họ chỉ tốn mười ngày đã xây ra một huyện thành nhỏ!

“Thần tích, đây đúng là thần tích!”

Có thương nhân vô cùng kích động đến mức nói năng lộn xộn.

“Quá nhanh, trung bình mỗi ngày xây được một trăm căn nhà, đây là tốc độ mà thảo dân không dám nghĩ đến! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thảo dân tuyệt đối sẽ không tin!” Lại có một thương nhân lắp bắp nói.

“Nếu không phải nơi này là một khu đất bằng phẳng thì ta cũng không tin có thể xây nhà nhanh được đến vậy!” Mọi người đều sợ hãi than.

Nhưng Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu, nói với vẻ hơi ghét bỏ: “Vẫn quá chậm!”

“Như thế mà vẫn còn chậm sao?”

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

“Đúng là quá chậm! Chủ yếu vẫn là do điều kiện sản xuất hạn chế, sản lượng xi măng còn lâu mới đủ, nếu cho bản quan đủ xi măng thì…”

Hắn mở rộng vòng tay ra, nói một cách vô cùng tự tin: “Bản quan tin rằng chỉ trong một tuần có thể xây xong toàn bộ nhà, trong hai tuần có thể xây ra một tòa thành mới!”

Các thương nhân lớn cảm giác bị hớ rồi!

Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người vào trong những dãy nhà này rồi cười bảo: “Các ông chủ, những căn nhà này đều dùng xi măng để xây lên, các ngươi nhìn thử xem hiệu quả thế nào? Có chắc chắn không, có bền vững không?”

Bọn họ tìm người tới thử, phát hiện ra thật sự rất chắc chắn và bền vững, có thể che mưa chắn nước, còn có thể ngăn lửa, tương tự với căn nhà mà bình thường bọn họ vẫn ở!

Nhưng một căn nhà như vậy chỉ mất ba ngày đã xây xong, hơn nữa còn vô cùng rẻ, có thể thỏa mãn nhu cầu chốn ở của đại đa số người, thị trường này thật sự quá rộng lớn!

Đây là miếng bánh ngọt to cỡ nào, cứ nghĩ một chút đến bất động sản bây giờ là biết!

“Lâm đại nhân, làm thế nào mới có thể nhận được độc quyền bán xi măng?” Có người không nhịn được mà hỏi.

Mọi người đều liếc mắt nhìn qua.

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Điều kiện đã sớm đưa ra rồi, thành mới của chúng ta đang dốc sức xây dựng, cần hỗ trợ các loại vật tư như lương thực, rau xanh, vải bông, dầu đốt… chỉ cần các vị cống hiến vật tư dư thừa ở nhà mình ra, mười người có cống hiến nhiều nhất có thể nhận được độc quyền bán xi măng!”

“Cho dù không lấy được độc quyền bán xi măng thì cũng không sao, chỉ cần các ngươi tới nơi này xây xưởng làm ăn, chúng ta sẽ cung cấp các loại chính sách ưu đãi giảm thuế cho các ngươi, còn miễn phí cung cấp địa điểm, lắp đặt thiết bị nguyên bộ để mọi người yên tâm làm ăn!”

“Tốt quá rồi!”

Mọi người vô cùng kích động.

Sau khi các thương nhân hào hứng tham quan hết một ngày đã lập tức trở về chuẩn bị vật tư.

Ngày hôm sau đã có những xe vật tư nối tiếp nhau chở đến nơi này.

Cùng lúc đó, thông qua những lời truyền miệng của các thương nhân ở kinh thành mà tác dụng của xi măng đã được rất nhiều người biết.

Liên quan đến chính sách ưu đãi ở thành mới cũng được nhiều người biết đến hơn.

Vì thế càng có nhiều thương nhân chạy tới đây tham quan, mỗi ngày đều nườm nượp như mắc cửi.

Một ngày ác chiến nhất còn tiếp đến ba trăm thương nhân!

Mọi người đều hào hứng đi tới và thắng lợi trở vè, thầm nghĩ chuyến đi này không tệ.

Mà vật tư được vận chuyển tới nơi này cũng càng ngày càng nhiều.

Bây giờ trên cơ bản lương thực đã thực hiện được cung bằng cầu, không cần triều đình tiếp tục tiếp tế lương thực nữa.

Mấy nhu yếu phẩm như chăn bông, dầu và gỗ cũng dần trở nên phong phú.

Cuộc sống của nhóm dân tị nạn càng ngày càng tốt hơn.

Có nhà ở miễn phí, mỗi ngày đều có thể ăn no cơm, uống no nước, lạnh còn có chăn bông đắp, người thân và bạn bè đều ở bên này, không có ai bóc lột bọn họ, cuộc sống càng ngày càng có hy vọng hơn!
Chương 430: Khách quý

Ai có thể ngờ được nửa tháng trước bọn họ vẫn còn là dân tị nạn sống lang thang, nhịn đói nhịn khát!

Cuộc sống bây giờ còn thoải mái hơn khi bọn họ ở Giang Nam!

Ánh mắt bọn họ không kìm được mà nhìn về phía người trẻ tuổi đang cười nói vui vẻ giữa các thương nhân kia.

Chính vị đại nhân trẻ tuổi đó đã cứu bọn họ ra khỏi vực sâu, lại mang tới tất cả những điều tốt đẹp này cho bọn họ!

Cảm ơn ngươi, phủ thừa đại nhân!

Bây giờ Lâm Bắc Phàm thật sự quá bận!

Ngoại trừ phải quản lý Quốc Tử Giám và quản lý các sự vụ trong kinh thành ra thì bây giờ còn phải bận xây dựng thành mới!

Không có phương diện nào có thể tách rời khỏi hắn.

Cũng may hắn là một Tông Sư, sức lực dồi dào, thể lực căng tràn, bằng không thật sự có thể mệt xỉu ngang mất!

Nhưng cho dù là như thế hắn vẫn vô cùng mệt mỏi, đặt biệt là khi đối diện với nữ nhân.

Lúc này Lý Sư sư và Lý Ngọc Tâm bưng một bát canh hạt sen cùng nhau đi vào.

Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm lập tức tái nhợt hơn một phần.

Lý Sư Sư đau lòng nói: “Tướng công, nghỉ ngơi một lúc trước đi, uống ít canh rồi hãng tiếp tục làm việc!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Công vụ còn chưa làm xong, không thể nghỉ ngơi được!”

Lý Sư Sư oán trách một tiếng: “Bận đến đâu cũng phải chăm sóc tốt cho cơ thể mình chứ, mấy công vụ này để ngày mai làm cũng chưa muộn, bây giờ việc quan trọng nhất của ngươi là phải nghỉ ngơi cho tốt!”

Nói xong, nàng đặt công vụ trước mặt Lâm Bắc Phàm qua một bên, kêu hắn nghỉ ngơi uống canh trước.

Sau khi Lâm Bắc Phàm uống được vài ngụm đã no.

Lúc này, Lý Ngọc Tâm lặng lẽ đi ra sau lưng hắn, giúp hắn ấn huyệt Thái Dương để hắn thoải mái hơn.

Lâm Bắc Phàm lại ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc đó, ngửi rồi lại thấy vô cùng dễ chịu, hắn nhắm mắt nói: “Ngọc Tâm cô nương, cảm ơn nhé, vất vả cho ngươi rồi!”

“Đại nhân mới là người vất vả chân chính!”

Lý Ngọc Tâm nói với vẻ đau lòng: “Đại nhân vì thu xếp cho trăm vạn dân tị nạn mà đi sớm về khuya, thức khuya dậy sớm, chút vất vả này của dân nữ có tính là gì, đại nhân, sau này mỗi ngày dân nữ đều sẽ tới đây mát xa cho ngươi một lần!”

“Cảm ơn Ngọc Tâm cô nương.” Lâm Bắc Phàm cảm động đáp.

“Không cần cảm ơn, đây là việc dân nữ nên làm.” Trong lòng Lý Ngọc Tâm rất mừng rỡ.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm cảm giác được trên chân khác thường, mở mắt ra nhìn lại phát hiện thấy Lý Sư Sư đang siết nắm tay nhỏ, giúp hắn xoa bóp cơ bắp ở chân, mới hỏi: “Sư Sư, ngươi đang làm gì thế?”

Lý Sư Sư cười đáp: “Tướng công, đây là tay nghề ta mới học được của Ngọc Tâm đó! Khoảng thời gian này ngươi vất vả quá, chạy lên chạy xuống miết, thiếp thân giúp ngươi xoa bóp chân, hy vọng ngươi sẽ thoải mái hơn!”

“Sư Sư, ngươi đúng là người vợ tốt của ta!”

Lúc này, tiểu quận chúa ồn ào chạy vào: “Lâm Bắc Phàm! Lâm Bắc Phàm…”

Kết quả nhìn thấy một màn kinh hãi này, cả người Lâm Bắc Phàm xụi lơ trên ghế, sắc mặt nhợt nhạt như quỷ vậy!

Trước mặt tiểu quận chúa toàn dấu chấm hỏi.

Hắn bị sao thế nhỉ?

Mới một ngày không gặp sao đã yếu như vậy rồi sao?

Có phải tối qua lại lén lút rúc ở cái chỗ khỉ gió nào rồi không?

“Lâm Bắc Phàm, ngươi… sao thế?” Tiểu quận chúa thận trọng hỏi.

“Mấy ngày nay tướng công bận chuyện xây thành mới cho nên rất mệt!” Lý Sư Sư thở dài một tiếng.

“Hóa ra là như vậy!”

Tiểu quận chúa ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Bắc Phàm, nhìn bộ dáng chỉ muốn chết quách đi cho xong này của hắn, có hơi đau lòng hỏi: “Lâm Bắc Phàm, bây giờ ngươi thấy sao rồi, có cần ta gọi ngự y tới khám cho ngươi không?”

Lúc này, Lâm Bắc Phàm duỗi bàn tay yếu ớt về phía nàng.

“Ngươi muốn làm gì?” Tiểu quận chúa chớp mắt, hỏi với vẻ khó hiểu.

“Ta mệt lắm, đưa cái mặt nhỏ của ngươi tới cho ta nhéo một cái!”

Tiểu quận chúa: “…”

Vừa định nổi giận nhưng nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của hắn, nghĩ đến nỗi khổ mấy ngày nay mà hắn phải chịu, tiểu quận chúa lại mềm lòng, nói: “Chỉ nhéo một cái thôi đó, không cho phép nhiều hơn đâu!”

“Tiểu quận chúa, ngươi thật tốt!”

Vì thế Lâm Bắc Phàm nhéo mặt tiểu quận chúa, nhắm mắt lại lén cười, nảy thật, thú vị phết!

Không lâu sau, Đại Lực đi vào: “Thiếu gia, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đại nhân tới, có chuyện muốn gặp ngươi!”

Lâm Bắc Phàm vô cùng ngạc nhiên, từ khi hắn vào triều làm quan cho tới nay, vị quan lớn đầu tiên mà hắn đắc tội chính là Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu, hai người có thể nói là kẻ thù chính trị, là loại cả đời không bao giờ qua lại với nhau ấy!

Không ngờ lại có một ngày đối phương sẽ tới tìm hắn!

“Đại Lực, ngươi đi nói với hắn ta đợi một lúc, thuận tiện pha một cốc trà, lát nữa ta sẽ tới!”

“Vâng, thưa thiếu gia!”

Một lúc sau, Lâm Bắc Phàm gặp được Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu trong đại đường, hắn chắp tay cười bảo: “Cao đại nhân, thật đúng là khách quý, không ngờ ngươi lại tới chỗ ta làm khách đấy, ha ha!”

“Khụ khụ…”
Bình Luận (0)
Comment