Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần (Dịch Full )

Chương 32 - Chương 587: Tuyệt Vọng

Chương 587: Tuyệt vọng

Ánh mắt nữ đế ảm đạm.

“Có điều thực ra bệ hạ cũng đừng lo lắng quá!”

Ánh mắt nữ đế lại sáng lên: “Ái khanh nói vậy là có ý gì?”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đối với chúng ta mà nói thì nạn châu chấu này có sức uy hiếp rất lớn, song phải có điều kiện thì nó mới xuất hiện! Thông thường chỉ cần thời tiết nắng nóng, hanh khô thì nạn châu chấu mới xuất hiện! Thời tiết bên Giang Nam vừa hay đang trong giai đoạn này! Song từ đầu năm đến nay, kinh thành chúng ta vẫn luôn mưa thuận gió hòa, khí hậu ẩm ướt, sức uy hiếp của nạn châu chấu đối với chúng ta sẽ bị hạn chế!”

“Chỉ mong là như vậy thôi.”

Nữ đế thở dài, nghe giọng nàng tràn ngập âu lo.

Lúc bấy giờ, hai huynh đệ còn lại cũng biết chuyện Giang Nam gặp nạn châu chấu.

Tại vương phủ ở Võ Tây.

Võ Tây vương biết được chuyện này xong thì vô cùng vui vẻ, hắn ta bật cười ha ha: “Hoàng huynh ơi là hoàng huynh, không có lương thực thì ngươi đấu với bản vương được sao? Trận tranh đấu hoàng vị này ngươi phải thua cuộc trước rồi! Ha ha!”

“Người đâu, chú ý tình hình nạn châu chấu ở Giang Nam sát sao cho bản vương! Có động tĩnh gì thì lập tức bẩm báo!”

“Vâng thưa vương gia!”

Tại vương phủ ở Ký Bắc.

Ký Bắc vương cũng vô cùng vui vẻ, sắc mặt hắn ta như gió xuân: “Hoàng đệ, ngươi gặp phải hai lần thiên tai liên tiếp, đây có được tính là ý trời không nhỉ? Xem ra ngươi không có duyên với hoàng vị rồi! Người đâu, mau tặng cái chuông kia cho Giang Nam vương để an ủi hắn ta! Ha ha!”

“Vâng thưa vương gia!”

Sự chú ý của cả nước đều đặt tại Giang Nam.

Giang Nam vương nhìn đàn châu chấu dày đặc như nuốt chửng cả bầu trời đang điên cuồng gặm nhấm lúa của hắn ta, tức đến mức đầu cũng muốn nổ tung.

Nhìn thêm một giây là có hàng trăm cây lúa phải chịu tai ương.

Hắn ta kéo lấy quan viên của Giang Nam, sốt sắng nói: “Rốt cuộc là các ngươi có cách giải quyết không hả, mau nghĩ cách cho bản vương! Nếu không nghĩ được cách giải quyết đám châu chấu này thì lương thực của bản vương sẽ bị chúng nó ăn hết mất!”

Các quan viên của Giang Nam nhìn nhau với vẻ mặt khổ sở, bọn họ đồng loạt lắc đầu.

“Vương gia, chúng ta thực sự bó tay!”

“Nạn châu chấu này là một trong những thiên tai kinh khủng nhất, không thể giải quyết được!”

“Đây là thiên tai, con người làm sao đấu lại được ông trời?”

Giang Nam vương gấp gáp nói: “Thế những nạn châu chấu trước kia biến mất kiểu gì?”

“Vương gia, cái này thì thuộc hạ biết!”

Giang Nam vương mừng rỡ: “Mau nói!”

Vương Phú Quý chắp tay, vẻ mặt ngập tràn vẻ tuyệt vọng: “Khi chúng nó ăn hết tất cả lúa và lương thực xong, không còn cái gì để ăn nữa thì tất nhiên chúng nó sẽ chết vì đói!”

Giang Nam vương sầm mặt, hắn ta lảo đảo chỉ chực ngã.

“Vương gia cẩn thận!”

“Vương gia!”

“Các ngươi tránh ra, bản vương không cần người đỡ!”

Giang Nam vương hất tay của mọi người ra, nhìn đám châu chấu chỗ nào cũng thấy kia, hắn ta phẫn nộ nói: “Các ngươi nói đây chính là thiên tai, không thể dựa vào sức người để điều khiển được ư? Bản vương không tin! Người đâu, mau triệu tập tất cả các võ giả, binh sĩ, diệt châu chấu bảo vệ ruộng đồng cho bản vương!”

“Vâng thưa vương gia!”

Mọi người đồng thanh đáp.

Thế là những binh sĩ mà Giang Nam vương bồi dưỡng thi nhau ra ruộng diệt châu chấu.

Những binh sĩ không có võ công hay tu vi thì cầm lưới đánh cá để bắt châu chấu, hoặc là dùng chổi làm bằng cành cây để tiến hành diệt châu chấu.

Những người có hiệu suất làm việc cao nhất là các võ giả, bọn họ thi triển khí kình khắp người là có thể khiến rất nhiều châu chấu bỏ mạng.

Nhất là những võ giả Tiên Thiên, bọn họ đánh một trận thôi gần như đã khiến một mảnh đất trở nên trống rỗng.

Giang Nam vương nhìn hiệu quả như vậy bèn mừng rỡ: “Chính là như vậy! Tiếp tục giết cho bản vương! Một con cũng không được để lại!”

“Vương thưa vương gia!” Mọi người đồng thanh đáp rồi tiếp tục công cuộc giết châu chấu.

Tuy nhiên lúc mọi người đều đã thấm mệt mà châu chấu vẫn còn rất nhiều, chúng nó vĩnh viễn không biết mệt.

Giết xong một đàn thì lại có một đàn khác tới, cứ giết mãi cũng chẳng hết.

Ba ngày liên tiếp trôi qua như vậy, các binh sĩ của Giang Nam vương mệt đến mức gục xuống, song đám châu chấu thì chẳng thấy vơi đi là bao.

Còn ruộng đồng thì bị chúng nó ăn gần như hết sạch.

Giang Nam vương nhìn ruộng lúa tan hoang, hắn ta quỳ rạp xuống, hai mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng: “Lương thực của bản vương mất hết rồi, mất toàn bộ rồi!”

Chỗ lương thực này không chỉ là quân lương cho đại quân mà còn là hi vọng cho sự nghiệp tranh giành hoàng vị của hắn ta! Mà nay lương thực đã mất hết, đại nghiệp của hắn ta cũng đi tong!

Lúc bấy giờ, Giang Nam vương bỗng có một ý nghĩ điên cuồng.

Nếu đã mất hết lương thực thì chi bằng hắn ta khởi binh ngay lúc này, trực tiếp đánh vào kinh thành! Hoặc là khoác được hoàng bào, hoặc là chôn thân tại đất kinh thành!

“Vương gia, châu chấu di chuyển về phía Bắc rồi!”

Lúc này có một người hét lên.

“Gì cơ? Châu chấu di chuyển về phía Bắc?”

Dây thần kinh của Giang Nam rung lên, phía Bắc của Giang Nam chính là kinh thành.
Chương 588: Kinh thành bị tấn công

“Ha ha, đi là tốt! Cứ đi tới phía Bắc đi!”

Giang Nam vương bật cười ha ha rồi đứng dậy: “Ta không còn lương thực nữa, các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc giữ lại được lương thực! Để bản vương xem xem đám châu chấu kia sẽ gặm cắn lương thực của các ngươi như thế nào! Ha ha!”

Trông thấy cảnh tượng ấy, các quan viên Giang Nam thi nhau lo lắng.

“Có phải vương gia bị điên rồi không? Lúc khóc lúc cười…”

“Chắc là do chịu kích thích quá lớn thôi, vương gia đáng thương! Ôi!”

“Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Vù vù!”

Cả đàn châu chấu với số lượng cực lớn ào ào bay về phía Bắc, dọc đường chúng ăn hết các loại thực vật, nhất là cây lúa.

Sức phá hoại của chúng đúng là quá kinh khủng, gần như có thể hình dung bằng câu “một ngọn cỏ cũng không còn!”

Trông thấy cảnh tượng ấy, cơn giận của Giang Nam vương lại bừng lên.

“Cứ ăn thế đi, ăn hết sạch đi! Bản vương không được sống tốt thì các ngươi cũng đừng hòng sống tốt!”

Tin tức đàn châu chấu di chuyển về phía Bắc rất nhanh được truyền khắp thiên hạ!

Tại vương phủ ở Võ Tây.

“Đàn châu chấu lại bay về phía Bắc cơ à, bay thẳng đến hoàng thành sao?”

Võ Tây vương nghe được tin này xong thì hớn hở: “Ha ha, đúng là quá tốt rồi! Tốt nhất là cứ ăn hết sạch lương thực của triều đình đi, vụ mùa thu không có lương thực, vừa đúng lúc chúng ta phất cờ khởi nghĩa!”

“Vương gia nói chí phải!” Sắc mặt của Phượng Sồ tiên sinh hồng hào, hắn ta nói.

Tại vương phủ ở Ký Bắc.

Ký Bắc vương cũng vô cùng vui vẻ: “Trận thiên tai này đến đúng lúc quá! Vụ mùa thu không có lương thực thì triều đình khó mà sống rồi! Đây đúng là ý trời, trời muốn diệt triều đình đây mà! Ông trời đứng về phía ta!”

“Vương gia nói chí phải!”

Ngọa Long tiên sinh mừng rỡ nói: “Sau vụ mùa thu, chúng ta cũng chuẩn bị được binh mã, đúng thời cơ khởi nghĩa, đại nghiệp ngay trước mắt đây rồi!”

“Quân sư nói phải, chú ý tình hình kinh thành sát sao cho bản vương, và cả hướng đi của nạn châu chấu nữa!” Ký Bắc vương kiêu ngạo nói.

“Vâng thưa vương gia!” Quân sư lớn giọng đáp.

Những nước khác, những kẻ có dã tâm khác trông thấy cảnh tượng này cũng vui vẻ vô cùng, còn triều đình thì phải đối mặt với một kẻ địch lớn.

Đây là nạn châu chấu lớn nhất cả trăm năm nay, đi đến đâu là nơi đó không còn một ngọn cỏ!

Vụ mùa thu đang sắp tới, nếu không giải quyết nạn châu chấu thì năm nay sẽ thất thu, và kéo theo đó sẽ là một loạt những hậu quả.

Để ứng phó với nạn châu chấu sắp tới, kinh thành đã tập trung lượng lớn gà, vịt, ngỗng cho chúng ăn châu chấu.

Ngoài ra triều đình còn điều động thêm lượng lớn binh mã và các võ giả tiến hành diệt châu chấu.

Tóm lại, triều đình đã tập hợp tất cả các lực lượng để đương đầu với thiên tai.

Dẫu vậy, nữ đế vẫn thấp thỏm lo âu. Cứ hai ba hôm là nàng lại mở cuộc họp, triệu tập quân thần để bàn luận về chuyện này, u sầu đến mức bạc cả tóc.

Chỉ có Lâm Bắc Phàm là vẫn cực kỳ thong thả, hắn ăn uống như thường và chẳng coi chuyện này là gì cả.

Còn về mệnh lệnh của triều đình thì hắn cứ làm theo là xong.

Trông thấy cảnh tượng ấy, nữ đế tức tối nói: “Ái khanh, rốt cuộc là ngươi có cách gì không?”

Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Bệ hạ đừng lo lắng, chúng nó không tới kinh thành được đâu!”

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm lòng nóng như lửa đốt, hắn ta nói: “Sao lại không tới được? Chúng nó đã tới rồi đấy!”

Lâm Bắc Phàm bình tĩnh liếc nhìn hắn ta: “Giờ có sốt sắng thì cũng có tác dụng gì? Những gì cần làm chúng ta cũng đã làm rồi, chỉ có thể nghe theo ông trời thôi!”

“Ôi!”

Mọi người thi nhau thở dài.

Bảy, tám ngày sau, đám châu chấu đã tới được kinh thành.

Khoảnh khắc ấy, khắp thiên hạ đều đổ dồn ánh mắt về nơi đây.

Bọn họ muốn xem kinh thành, xem triều đình có thể vượt qua chuyện này không, khả năng lớn là không vượt qua được đâu!

Nếu vượt qua được thì đã chẳng là nạn châu chấu khiến người ta khiếp sợ rồi!

Binh mã của triều đình đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, ngoài ra binh lính và các vị võ giả cũng chuẩn bị tiến hành ngăn cản!

Nhất là các vị võ giả, trừ những người đang làm thị vệ ra thì gần như đều tham gia, quân số lên đến hơn năm nghìn người!

Bên cạnh đó còn có rất nhiều nông dân, người dân tự nguyện tới để chống nạn châu chấu. Song dẫu vậy, triều đình vẫn không dám lơ là.

Bởi lẽ nạn châu chấu này vô cùng kinh khủng! Là nạn châu chấu lớn nhất trong vòng trăm năm nay!

Vì nó, dù Giang Nam vương đã dốc hết toàn bộ sức lực nhưng vẫn không thể làm được gì!

Bọn họ đã triệu tập nhiều binh mã vậy mà vẫn chưa thể tự tin, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.

Tại kinh thành, dân chúng ai cũng lo lắng, để ý trận chiến giữa người và châu chấu này.

Nếu thua thì cuộc sống của bọn họ sẽ khó khăn vô cùng.

Giang Nam vương bám theo tới gần kinh thành, trông thấy đoàn binh mã của triều đình rồi lại thấy đám châu chấu ngập trời, hắn ta nở một nụ cười điên cuồng.

“Đi đi lũ châu chấu, nhất định phải gặm sạch lương thực của bọn họ!”

“Thể hiện sức mạnh của các ngươi đi!”

“Bản vương không được sống tốt thì những người khác cũng đừng hòng sống tốt!”

“Ha ha ha ha…”

Giang Nam vương vừa dứt lời thì những tiếng vù vù của đám châu chấu trên trời bỗng xông về phía hoàng thành.

Các tướng sĩ kinh thành như trông thấy đại địch, bọn họ hét lên: “Châu chấu tới rồi, mọi người chuẩn bị!”

“Vâng thưa tướng quân!”

Mọi người đồng thanh đáp.

“Soạt soạt soạt.”

Tất cả mọi người đều lấy vũ khí của mình ra.

Những thứ vũ khí ấy đều là thương và đao chứ không phải chổi dùng để phủi bụi. Ngoài ra còn có một thứ khá xa xỉ là lưới đánh bắt cực lớn.

Các vị võ giả cũng thi triển chân khí và kình khí để giết châu chấu.
Chương 589: Sắp có mưa

Giang Nam vương trông thấy cảnh tượng trước mặt thì khinh thường: “Nếu làm vậy có tác dụng thì bản vương đã thắng từ lâu rồi! Cơ mà vậy cũng tốt, không giãy giụa một tí thì các ngươi không biết thế nào gọi là tuyệt vọng đâu! Ha ha!”

Đám châu chấu bay vùn vụt, gần như che lấp cả bầu trời! Chỉ liếc nhìn thôi người ta đã thấy không một chút hi vọng nào rồi!

Tại cổng kinh thành, Lâm Bắc Phàm lẩm bẩm: “Kinh khủng thật đấy!”

Dù đã từng nghe nói nạn châu chấu vô cùng đáng sợ song đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến, đúng là còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng!

Chỉ liếc một cái thôi, những người mắc chứng sợ lỗ tròn chắc chắn sẽ ngất xỉu! Ở thời cổ đại hoàn toàn không có kế sách gì để ứng phó!

Dù có là võ giả khi đối mặt với đám châu chấu đông nghìn nghịt thì cũng phải bó tay chịu chết.

Cũng may, Lâm Bắc Phàm không phải không có cách để chống lại. Thứ có thể đối phó với thiên tai chỉ có…

Thiên tai!

“Đại Phong Khởi Hề Vân Phi Dương!”

Lâm Bắc Phàm vừa dứt lời thì trời bỗng nổi trận gió lớn, thổi từ Bắc sang Nam.

Gió thổi vù vù và ngăn lại đám châu chấu, trông như có một bàn tay đang chặn chúng lại.

Hàng tỉ con châu chấu tạo thành âm thanh vù vù, chúng không thể tiến lên dù chỉ một bước.

“Là gió! Gió đang chặn lũ châu chấu lại!” Có người kinh ngạc thốt lên.

Mọi người hớn hở.

“Nếu gió có thể thổi mãi thì tốt biết bao!”

Mặc dù đây là một ước muốn tốt lành nhưng tất cả mọi người đều biết, gió tới được thì cũng đi được!

Khi gió đi là lúc bọn họ phải nghênh chiến tiếp!

“Tiếng sấm rền vang san lấp đất, mưa gió vạn dặm!”

Lâm Bắc Phàm vừa dứt lời, trên trời bỗng xuất hiện những tia chớp rẹt rẹt.

Tiếp đó mây đen kéo đến che lấp đi mặt trời, tiếp theo mưa bắt đầu trút xuống.

Mưa không lớn, chỉ như mưa xuân táp lên mặt, thấm ướt da mặt và cả ruộng đồng.

Cả kinh thành ngập trong màn mưa bay bay, hơi nước mờ ảo, trông thơ mộng vô cùng.

Song với lũ châu chấu mà nói thì trận mưa này vô cùng nguy hiểm, chẳng khác gì một tai họa, mà bọn chúng thì không thể bay qua được!

Chúng quanh quẩn ở bên ngoài mãi không vượt qua được. Quan văn võ trong kinh thành và cả dân chúng đều mừng rỡ.

“Mưa rồi! Kinh thành có mưa rồi!”

“Cơn mưa này đến đúng lúc quá, chặn luôn đám châu chấu ở bên ngoài!”

“Châu chấu sợ nhất là mưa, trận mưa này đúng đến đúng lúc thật!”

“Mưa hay lắm!”

Giang Nam vương đang âm thầm quan sát tình hình cũng đờ người ra: “Sao có thể như vậy?”

Hắn ta vượt ngàn dặm xa xôi đuổi tới kinh thành là để xem đám châu chấu phá hoại kinh thành như thế nào, đồng thời giúp lòng hắn ta tìm được cảm giác cân bằng.

Giờ thì hay rồi, trời nổi gió, lại còn đổ mưa nữa.

Dù ban đầu hắn ta không hiểu về châu chấu, song mấy hôm nay cũng đã giúp hắn ta nhận ra châu chấu là loài sợ nước, còn sợ mưa hơn.

Trời vừa nổi gió vừa đổ mưa thế này, chắc chắn đám châu chấu sẽ không bay được.

“Sao có thể như vậy, sao đột nhiên lại mưa thế này?” Giang Nam vương thấy lòng mình sụp đổ.

Ngược lại, người dân trong kinh thành thì vô cùng vui vẻ.

“Mưa rồi tốt quá!”

“Mưa rồi, bọn châu chấu không dám tới nữa đâu!”

“Tiếp tục mưa đi, đừng có tạnh!”

Trên lầu cổng thành, nữ đế và các quan văn võ trông thấy màn mưa bèn nở nụ cười tươi rói.

“Đây đúng là một trận mưa tốt, đến rất đúng lúc!”

“Có mưa thì tạm thời đám châu chấu sẽ không tới, ruộng đồng của chúng ta sẽ được bảo vệ!”

“Ông trời đang phù hộ Đại Võ, phù hộ triều đình ta!”

Nữ đế liếc nhìn bách quan, binh sĩ và dân chúng, sắc mặt mọi người đều rạng rỡ như vừa mới thoát khỏi một kiếp nạn.

Song lúc này, nàng chú ý đến một người, đó chính là Lâm Bắc Phàm.

Hắn vẫn thản nhiên như thế, trông thấy mưa mà chẳng vui cũng chẳng buồn.

Nữ đế bỗng nhớ đến những lời trước đây Lâm Bắc Phàm đã nói, nàng cười rồi hỏi hắn: “Lâm ái khanh, đó giờ ngươi vẫn luôn giữ dáng vẻ thản nhiên như thế này, có phải ngươi đã liệu trước được chuyện này rồi không?”

Lâm Bắc Phàm chắp tay đáp: “Đúng vậy thưa bệ hạ! Vi thần đã nói rằng đám châu chấu không tới được mà!”

Mọi người đồng loạt nhìn hắn, ai cũng tò mò không rõ sao hắn biết được.

Nữ đế thay mọi người hỏi.

Lâm Bắc Phàm bèn mỉm cười: “Trước kia vi thần đã từng nói từ đầu năm đến nay kinh thành ta vẫn luôn mưa thuận gió hòa, không khí ẩm ướt, không thích hợp cho châu chấu sinh sống! Châu chấu thích khô, chúng sẽ không tới nơi này đâu!”

Nữ đế mỉm cười, nàng gật đầu: “Ngươi nói có lý lắm!”

“Vẫn còn một chuyện nữa, buổi đêm vi thần có nhìn trời xem sao, biết hôm nay sẽ có mưa, đám châu chấu thì sợ nước mưa nên chúng sẽ không dám tiến vào trong kinh thành dù chỉ một bước!” Lâm Bắc Phàm cười.

“Vậy sao?” Nữ đế híp mắt hỏi.

Nàng đã nghe Bạch Quan âm nói rằng từ lúc Lâm Bắc Phàm trở thành Tông Sư, hắn đã sở hữu rất nhiều năng lực kì lạ, có lẽ đây cũng là một trong số đó.

Bằng không sao cơn mưa này lại đến đúng lúc như vậy?

“Ái khanh, không ngờ ngươi còn biết xem sao, biết được sự thay đổi của thời tiết, đúng là cánh tay đắc lực của trẫm! Vậy giờ ngươi có thể nói cho trẫm biết cơn mưa này sẽ kéo dài bao lâu, có thể ngăn được hoàn toàn lũ châu chấu không?”

Nữ đế lại hỏi.

Lâm Bắc Phàm bấm ngón tay, hắn nói: “Bệ hạ, chắc cơn mưa này sẽ kéo dài khoảng ba ngày! Lượng mưa không lớn, sẽ giống như bây giờ vậy, không ảnh hưởng đến đời sống của bách tính đâu! Thế nhưng chắc là sẽ chặn được hoàn toàn đám châu chấu thôi!”

Nữ đế hớn hở, nàng lớn giọng nói: “Hay lắm! Nếu mưa thực sự kéo dài ba ngày thì trẫm sẽ ghi công cho ngươi!”
Chương 590: Lại được thưởng

Bên ngoài kinh thành, Giang Nam vương lảo đảo, hắn ta vuốt nước mưa trên mặt, trông kinh thành thấp thoáng dưới làn mưa mờ ảo mà căm phẫn: “Tạm thời cho các ngươi đắc ý! Chỉ là một cơn mưa nhỏ, rất nhanh thôi gió sẽ ngừng, mưa cũng sẽ tạnh, tới khi ấy sẽ là lúc các ngươi phải rơi nước mắt!”

Thế là hắn ta lại ở tại chỗ chờ, chờ cho đến khi gió ngừng mưa tạnh, sau đó lũ châu chấu sẽ tiến vào kinh thành, hoành hành nơi đó.

Kết quả, hắn ta cứ đợi mãi đợi mãi, đợi hết một nén nhang mà mưa vẫn chưa ngừng.

Giang Nam vương tự an ủi chính mình: “Không sao hết! Cơn mưa này vừa mới tới, có thể kéo dài lâu một chút nhưng chắc chắn sẽ tạnh nhanh thôi! Một khi mưa ngừng rơi thì cũng là lúc kinh thành các ngươi gặp nạn!”

Hắn ta lại đợi mãi, đợi mãi, đợi tiếp một canh giờ nữa mà mưa vẫn chưa ngừng.

“Đã mưa cả một canh giờ rồi sao mà vẫn chưa tạnh thế? Cơ mà không sao hết, hiện giờ đang là mùa hè, kiểu mưa này không kéo dài được lâu đâu, chắc sắp tạnh rồi! Cứ đợi thêm tí nữa, đợi thêm tí nữa là được!”

Giang Nam vương tiếp tục đợi, đợi thêm ba canh giờ nữa nhưng mưa vẫn chưa ngừng.

“Sao vẫn mưa thế này? Cơn mưa này định tiếp diễn đến bao giờ?”

Đôi mắt của Giang Nam vương như mất đi ánh sáng, hắn ta nhìn bầu trời, để mặt nước mưa lành lạnh táp lên mặt.

Song trong lòng hắn ta thì nóng như lửa đốt. Hắn ta muốn xả giận nhưng lại không biết xả kiểu gì, lúc này chỉ nhớ đến Giang Nam của mình.

Trước kia ở Giang Nam cũng hay có mưa như thế này, lượng mưa không lớn, gió cũng không mạnh, song mưa kéo dài rất lâu.

Được nước mưa tưới tắm, lúa của hắn ta sinh trưởng mạnh mẽ, năm nào cũng bội thu.

Thế nhưng năm nay lại rất kì lạ, hạn hán đến, ba tháng trời không có một giọt nước, sông cũng khô cạn hết sạch, ruộng đồng héo úa, điều kiện như vậy lại càng thu hút đám châu chấu hơn.

Nếu Giang Nam của bọn họ cũng có mưa thì hắn ta đâu phải ra nông nỗi này? Lúc bấy giờ, trời đã sẩm tối, hắn ta phải về ăn cơm thôi.

Giang Nam vương liếc nhìn bầu trời đầy mây, rồi lại nhìn kinh thành ở phía xa xa, hậm hực nói: “Bản vương không tin mưa sẽ rơi cả ngày! Ngày mai bản vương lại tới chiêm ngưỡng dáng vẻ khóc lóc của các ngươi!”

Ngày hôm sau, Giang Nam vương đến chỗ cũ.

Mưa vẫn rơi, nhìn kinh thành mờ ảo phía xa, hắn ta tức đến mức phát khóc.

“Sao mưa vẫn chưa ngừng, ngươi muốn mưa đến khi nào nữa hả?”

Các binh sĩ ứng phó với nạn châu chấu ở phía xa giờ đang thu binh, trở về sưởi ấm.

Có trận mưa này ngăn cản, đám châu chấu không thể bay vào.

Thế nhưng Giang Nam vương vẫn không từ bỏ, hắn ta tiếp tục cầu mong.

Hắn ta chắp tay, nói với vẻ cực kì thành khẩn: “Ông trời ơi, mau cho mưa dừng lại đi! Bản vương tình nguyện dùng một trăm cân thịt trên người mình để đổi lấy một đợt hạn hán khủng khiếp!

“Rào rào rào.”

Bỗng nhiên mưa càng nặng hạt hơn, những tiếng rào rào vang lên, còn Giang Nam vương thì ướt như chuột lột.

Giang Nam vương: “…”

Hắn ta cứ đợi như thế, đợi đến khi trời tối mà mưa vẫn chưa ngừng.

“Bản vương không tin trận mưa này có thể kéo dài ba ngày! Còn không tạnh nữa thì tên của bản vương sẽ viết ngược!”

Ngày thứ ba, cuối cùng Giang Nam vương đứng dầm mưa cũng sụp đổ.

Hắn ta quỳ rạp xuống, liên tiếp dập đầu: “Ông trời ơi, cầu xin ngươi đấy, đừng như vậy nữa! Ngươi đã mưa đủ rồi, đừng mưa nữa! Bọn chúng đều là một lũ trẻ hư, không xứng được ngươi thương yêu đâu! Chỉ có ta mới là đứa trẻ mà ngươi thương nhất! Ngươi mà cho mưa nữa thì trái tim của bản vương không chịu được nữa đâu, cầu xin ngươi đấy…”

“Vù vù”

Âm thanh của đám châu chấu bỗng lớn hơn.

Giang Nam vương ngẩng đầu dậy, vẻ mặt khó hiểu: “Chuyện gì thế này?”

Chỉ thấy đàn châu chấu đông nghịt bỗng chuyển hướng bay về phía Tây, rất nhanh sau đó đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

Giang Nam vương ngớ người ra: “Bọn chúng bay đi hả? Định bay đi đâu?”

Tại kinh thành, nữ đế và các quan văn võ cùng dân chúng trông thấy châu chấu bay đi thì bắt đầu hưng phấn.

“Cuối cùng chúng ta cũng vượt qua nạn châu chấu rồi!”

“Từ đầu đến cuối bọn chúng đều không vào được kinh thành chúng ta, không phá hoại được ruộng đồng của chúng ta!”

“Năm nay chắc chắn sẽ là một mùa bội thu!”

“Đúng là một trận mưa tốt!”

Mọi người đều hớn hở vô cùng, ca hát nhảy múa như vừa đánh thắng một trận chiến lớn. Thực chất đối với họ mà nói thì đây đúng là một trận thắng lớn.

Nếu không vượt qua được nạn châu chấu này, lương thực của bọn họ sẽ sụt giảm, từ đó kéo theo hàng loạt vấn đề khiến cho đất nước phải chịu khó khăn.

Nữ đế vui mừng nói: “Đây là nạn châu chấu lớn nhất trong vòng trăm năm qua, cuối cùng chúng ta cũng vượt qua rồi! Chắc chắn sản lượng lương thực năm nay sẽ tăng, trẫm phải đại xá thiên hạ mới được!”

Nàng sẽ đưa ra một vài chính sách giảm thuế để mọi người không phải nộp nhiều thuế lương thực nữa.

“Bệ hạ thánh minh!”

Mọi người vô cùng vui vẻ.

“Lâm ái khanh, quả như lời ngươi nói, trận mưa này kéo dài ba ngày! Cũng bởi trận mưa này đến rất đúng lúc nên chúng ta mới vượt qua được nạn châu chấu, ngươi lại lập công rồi!” Nữ đế cười tươi rói.

“Bệ hạ, đây là ý trời, trời phù hộ bệ hạ, phù hộ Đại Võ, vi thần không dám tranh công!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn đáp.

“Ái khanh khiêm tốn quá rồi, công này là của ngươi! Không có ngươi thì chúng ta chưa chắc đã vượt qua được nạn châu chấu, đánh thắng được trận chiến bảo vệ lương thực này!”

Nữ đế nói, nghe giọng nàng như còn có ý gì đó khác…

Nàng đọc một loạt phần thưởng, bách quan nghe mà đố kỵ vô cùng.
Chương 591: Nạn đến Võ Tây

“Bệ hạ, chúng thần cũng bỏ ra rất nhiều công sức, bệ hạ không thể chỉ thưởng cho mỗi Lâm đại nhân!”

“Bệ hạ suy nghĩ đến chúng thần đi chứ!”

“Chúng thần đều là các lão thần, cũng chẳng dễ dàng gì mà!”

Nhìn dáng vẻ kêu than của bách quan, nữ đế hào phóng nói: “Ai cũng có cả! Mỗi người được thưởng một trăm lượng, tạ chủ long ân đi!”

Bách quan văn võ: “…”

Mà lúc bấy giờ, tin tức triều đình Đại Võ vượt qua nạn châu chấu được truyền đi khắp thiên hạ, khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.

“Triều đình Đại Võ có thể vượt qua nạn châu chấu ư? Vượt qua kiểu gì thế?”

“Thế mà lại có một trận mưa liên tiếp trong ba ngày!”

“Ông trời thương triều đình Đại Võ thật đấy, đúng là cái vận may đáng chết!”

“Nếu không có trận mưa này thì chắc chắn kinh thành sẽ hỗn loạn!”

Tại vương phủ ở Ký Bắc.

Ký Bắc vương không vui, ban đầu hắn ta còn cho rằng nạn châu chấu sẽ khiến triều đình gặp đại họa, từ đó để hắn ta ngư ông đắc lợi.

Kết quả lại chẳng có chuyện gì xảy ra, hại hắn ta hục hặc khó chịu suốt hai ngày.

Quân sư Gia Cát tiên sinh khuyên nhủ: “Vương gia, triều đình đúng là may mắn thật, nhưng vận may đâu phải lúc nào cũng có! Đánh trận cần phải dựa vào chính sức mạnh của mình, chúng ta có đại quân với hàng vạn cường giả, vương gia đâu cần phải lo đại nghiệp không thành?”

“Quân sư, ngươi nói phải đấy!” Ký Bắc vương gật đầu.

Tại vương phủ ở Võ Tây.

Võ Tây vương cũng đang bực bội.

Ban đầu hắn ta tưởng nạn châu chấu có thể chơi triều đình một vố khiến bọn họ tổn thất lương thực, kết quả bọn họ chẳng bị uy hiếp gì cả.

Tâm trạng của hắn ta đang tốt, sắp đến lúc lên cao trào kết quả lại cho hắn ta nghe được tin tức này?

Một trận mưa dội sạch niềm vui của hắn ta, đang trêu đùa người khác hay gì?

Quân sư Phượng Sồ tiên sinh khuyên nhủ: “Vương gia, triều đình chỉ ăn may thôi, nhưng vận may này không kéo dài đâu! Tới nay chúng ta đã có quân đội mạnh mẽ, chỉ cần đợi sau vụ mùa thu là có thể khởi binh đánh kinh thành!”

Võ Tây vương gật đầu: “Quân sư nói chí phải! Bảo vệ lương thực của chúng ta cho thật tốt! Sau vụ mùa thu là lúc chúng ta xây dựng triều đại!”

“Vương gia nói đúng!” Phượng Sồ tiên sinh mỉm cười.

Đúng lúc đấy, có một người vội vàng chạy vào.

“Vương gia, có chuyện không hay rồi, châu chấu đang bay về phía Võ Tây chúng ta!”

Sắc mặt của Võ Tây vương biến đổi: “Sao cơ?”

Nạn châu chấu!

Đó là nạn châu chấu!

Nạn châu chấu lớn nhất trong vòng một trăm năm nay!

Hắn ta đã chứng kiến nạn châu chấu này hai lần, lần nào cũng vô cùng đáng sợ. Nơi châu chấu đi qua đến một ngọn cỏ cũng không còn, toàn bộ lương thực đều bị chúng ăn sạch, con người cũng không địch lại được, hoàn toàn không thể tiêu diệt được chúng nó!

Nạn châu chấu còn đáng sợ hơn cả lũ lụt hay hạn hán!

Võ Tây vương bắt đầu hoảng loạn!

Ngày xưa khi còn ở dãy núi Thanh Long, lúc phải đối mặt với cả vạn cường giả hắn ta cũng không hoảng loạn đến mức độ này!

Dẫu hiện giờ cái đám quỷ quái kia xuất hiện, hắn ta cũng không hề hoang mang!

Ban đầu hắn ta chỉ định ngồi xem trò hay, ai ngờ nó lại đến lượt mình!

Võ Tây vương túm lấy cánh tay binh sĩ, vội hỏi: “Ngươi nói thật sao? Nạn châu chấu tới rồi, ngươi đang lừa bản vương đúng không?”

“Vương gia, chuyện này sao thuộc hạ dám lừa vương gia ạ? Có cho thuộc hạ chín cái đầu cũng không đủ chặt!” Vẻ mặt binh sĩ kia hiện vẻ khổ sở.

“Chuyện này là thật ư?”

Thân người Võ Tây vương loạng choạng. Nếu là trước đây thì hắn ta không hề lo lắng như vậy!

Không có lương thực, cùng lắm hắn ta sẽ đi cướp, hoặc bỏ tiền ra để mua, thể nào cũng sẽ có cách.

Song hiện giờ hắn ta nghèo rớt mùng tơi, chỉ đợi đến sau vụ mùa thu để khởi binh. Ấy vậy mà chưa tới vụ mùa lương thực của hắn ta đã bị ăn hết, như thế thì hắn ta biết làm thế nào?

Khó cho hắn ta quá, có khả năng chưa đánh đến dãy núi Phượng Hoàng thì binh sĩ của hắn ta đã chết vì đói rồi!

Võ Tây vương túm lấy cánh tay của Phượng Sồ tiên sinh đứng bên cạnh, hắn ta lắc mạnh: “Quân sư, ngươi nói xem giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Ngươi mau nghĩ cách cho bản vương đi, mau nghĩ cách đi.”

Phượng Sồ tiên sinh bị lắc đến mức trợn trừng mắt.

Hắn ta có thể làm được gì chứ?

Đây đâu phải kiểu bày binh bố trận, đánh không thắng có thể chạy trốn như đi đánh trận! Đây là nạn châu chấu đấy, một trong ba đại nạn đáng sợ nhất!

Sức người hoàn toàn vô dụng trước nó!

Người chạy được, nhưng lương thực thì không!

Phượng Sồ tiên sinh lớn giọng nói: “Vương gia đừng lo lắng, hiện giờ không phải lúc để chúng ta lo lắng!”

Võ Tây vương không hiểu, hắn ta hỏi: “Quân sư nói vậy là sao?”

Phượng Sồ tiên sinh nở một nụ cười thản nhiên: “Vương gia, Võ Tây của chúng ta vô cùng lớn, chiều dài bắc nam tầm tám trăm dặm, đông tây khoảng một nghìn hai trăm dặm, đất đai vô cùng rộng rãi, nhưng nơi thích hợp trồng lúa thì không nhiều! Cái đám châu chấu kia có lẽ chỉ mới lướt qua chỗ chúng ta mà thôi, đợi đến khi bọn chúng bay đến khu lương thực của chúng ta thì vương gia lo lắng cũng chưa muộn!”
Chương 592: Quả báo

“Quân sư nói chí phải, mới nãy bản vương đã quá kích động rồi!”

Võ Tây vương lấy lại bình tĩnh.

Đúng lúc ý, có một binh sĩ vội vã chạy từ bên ngoài vào.

“Khởi bẩm vương gia, đám châu chấu đang bay về phía khu lương thực của chúng ta!”

Võ Tây vương kinh ngạc: “Gì cơ? Bay về phía khu lương thực á?”

“Đúng vậy thưa vương gia!”

Võ Tây vương lại kích động, hắn ta túm lấy cổ Phượng Sồ tiên sinh và ra sức lắc: “Quân sư, đám châu chấu đó đã bay về phía khu lương thực của chúng ta rồi kìa, ngươi mau nghĩ cách đi, mau nghĩ cách đi…”

Phượng Sồ tiên sinh lại bị lắc đến mức trợn trắng mắt.

Hắn ta cố gắng giãy ra, bảo: “Vương gia bình tĩnh lại đi! Không được hoảng loạn! Hiện giờ vẫn chưa phải lúc cần lo lắng đâu!”

Võ Tây vương thả Phượng Sồ tiên sinh ra, hắn ta lấy làm lạ, bèn hỏi: “Quân sư, ngươi nói vậy là có ý gì?”

Phượng Sồ tiên sinh ho khan hai tiếng rồi mới nói: “Vương gia, dù châu chấu có bay đến khu lương thực của chúng ta thì chúng ta cũng không được hoảng loạn! Bởi lẽ bọn chúng chỉ trùng hợp bay ngang qua mà thôi, đợi bọn chúng bay hẳn vào khu lương thực rồi hẵng nói!”

“Quân sư nói đúng, mới nãy bản vương lại kích động quá, tự mình dọa mình!” Võ Tây vương lấy lại bình tĩnh.

Đúng lúc ấy, binh sĩ thứ ba vội vàng chạy vào.

“Vương gia, có chuyện không hay rồi, đám châu chấu đã bay vào khu lương thực!”

Võ Tây vương kinh ngạc: “Châu chấu đã bay vào khu lương thực rồi ư, tốc độ nhanh vậy sao?”

Hắn ta lại túm lấy cổ Phượng Sồ tiên sinh và lắc lấy lắc để: “Quân sư, bọn chúng bay vào khu lương thực rồi, ngươi mau nói cho bản vương biết phải làm thế nào đi! Rốt cuộc chúng ta phải làm gì đây, quân sư…”

Phượng Sồ tiên sinh trợn trắng mắt: “Khụ khụ…”

Hắn ta giãy giụa: “Vương gia, hiện giờ không cần lo lắng! Nơi đó chúng ta có mười vạn quân, khí thế ngút trời, sát khí bừng bừng, họ có thể ngăn cản mọi loại côn trùng động vật, đám châu chấu kia chắc chắn sẽ không dám tới gần đâu! Đợi bọn chúng ăn vào ăn lương thực rỗi hẵng nói.”

“Quân sư nói phải, mới nãy bản vương lại kích động, thật xin lỗi!” Võ Tây vương thả Phượng Sồ tiên sinh ra.

Lúc bấy giờ, lại có người binh sĩ thứ tư vội vã chạy vào.

“Vương gia, có chuyện không hay rồi, đám châu chấu đang gặm lương thực của chúng ta! Có quá nhiều châu chấu, phải làm sao bây giờ?”

Võ Tây vương quay đầu nhìn Phượng Sồ tiên sinh, Phượng Sồ tiên sinh thốt lên trước: “Vương gia!”

Võ Tây vương hỏi với vẻ mong chờ: “Quân sư có kế hay gì sao?”

“Vương gia, kế hay thì không dám! Thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở vương gia…”

Phượng Sồ tiên sinh chắp tay, nói: “Hiện giờ vương gia có thể lo lắng rồi!”

Cái bạt tai của Võ Tây vương bay vèo đến: “Đậu má nhà ngươi, cái đồ mồm quạ đen!”

Tiếp đó, hai người bèn nhanh chóng tới khu lương thực.

Chỉ thấy khắp nơi đều là châu chấu, chúng như che lấp cả bầu trời, ánh nắng chiếu xuống dường như cũng trở nên tối đi!

Đám châu chấu ấy đang ăn lúa của Võ Tây vương, ăn một cách cực kì vui vẻ. Một cây lúa mà có tới mười mấy con châu chấu đang gặm.

Võ Tây vương vừa hoang mang vừa hoảng sợ: “Lập tức giết châu chấu bảo vệ lương thực! Mau!”

“Vâng thưa vương gia!”

Mọi người lập tức hành động.

Võ Tây vương xung phong đi đầu, ra tay diệt lũ châu chấu để bảo vệ ruộng đồng. Tin tức châu chấu hoành hành Võ Tây nhanh chóng được lan truyền khắp thiên hạ.

Tại vương phủ Ký Bắc.

Quân sư Gia Cát tiên sinh hớn ha hớn hở, hắn ta xông vào, nói: “Vương gia, tin vui!”

Ký Bắc vương không hiểu: “Quân sư, tin vui từ đâu?”

Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Ban nãy thuộc hạ nhận được tin nạn châu chấu bắt đầu từ Giang Nam đã di chuyển đến Võ Tây! Hiện giờ chúng nó đang ăn sạch lương thực của Võ Tây vương!”

Ký Bắc vương nghe xong thì mừng rỡ: “Chuyện này là thật sao? Ha ha… vậy thì tốt quá rồi! Hoàng đệ ơi là hoàng đệ, chắc chắn ngươi đã làm chuyện gì trời đất không dung thứ nên mới rước phải cái nạn châu chấu này! Ông trời muốn gây khó dễ cho ngươi đây mà, ha ha!”

“Vương gia nói phải!” Gia Cát tiên sinh cười tươi rói.

“Chú ý tình hình nạn châu chấu bên Võ Tây từng giây từng phút một cho bản vương, báo cáo mỗi một động thái của bọn họ! Nhất là sắc mặt của hoàng đệ phải thường xuyên báo cáo!”

Ký Bắc vương đắc ý vô cùng: “Bản vương tin rằng chắc chắn vẻ mặt hắn ta sẽ rất hay ho cho mà xem!”

“Vương gia, thuộc hạ tuân mệnh!”

Tại vương phủ ở Giang Nam.

Giang Nam vương đã trở về với vẻ rầu rĩ không vui.

Do phải chịu đả kích quá lớn nên hắn ta lại tự bế, nhốt mình ở trong phòng không chịu ra ngoài.

Vương Phú Quý chạy tới, vui mừng nói: “Vương gia, ban nãy thuộc hạ nhận được tin nói rằng mặc dù nạn châu chấu không thể xâm nhập vào kinh thành, song giờ chúng nó đã bay tới Võ Tây và đang cắn phá lương thực, ruộng đồng ở nơi đó!”

Ầm một tiếng, Giang Nam vương đứng phắt dậy: “Thật vậy sao? Ta không đọc nhiều sách, đừng có lừa ta!”

“Vương gia, chuyện này là thật, sao thuộc hạ dám lừa vương gia?” Vương Phú Quý bật cười.
Chương 593: Còn nước còn tát

“Ha ha ha…”

Giang Nam vương thẳng eo lên, hắn ta cười: “Đây đúng là ý trời, đúng là báo ứng! Đây mới đúng là hướng đi chính xác của nạn châu chấu! Hoàng đệ đáng thương của ta, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha…”

Sự u sầu mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng được xả ra, Giang Nam vương chỉ thấy một từ thôi: sảng khoái!

“Phú Quý à, bản vương muốn nhờ ngươi một chuyện!”

“Mời vương gia nói!”

“Tặng cái chuông kia cho hoàng đệ của bản vương để an ủi hắn ta, ha ha!”

“Vâng thưa vương gia!”

Tại kinh thành, triều đình Đại Võ, nữ đế cũng đang rất vui, nàng cứ híp mắt cười mãi, cả buổi triều sớm miệng cũng không khép lại được.

“Không ngờ hoàng thúc của trẫm lại gặp phải nạn châu chấu lớn nhất trong vòng trăm năm này, trẫm rất thông cảm… à không, trẫm rất lấy làm tiếc! Người đâu, mau viết kinh nghiệm chống thiên tai rồi truyền cho hoàng thúc của trẫm!”

Bách quan hoang mang: “Bệ hạ, chúng ta có kinh nghiệm chống thiên tai gì chứ?”

“Đương nhiên là cầu trời ban mưa rồi!”

Nữ đế cười tươi rói: “Lâm ái khanh, ngươi nói kinh nghiệm chống thiên tai của chúng ta đi!”

Lâm Bắc Phàm hoang mang: “Bệ hạ, chuyện này phải tích đức! Người có đức thì trời mới ban mưa, châu chấu mới bị diệt! Người không có đức thì sẽ phải ngươi sống ta chết với đám châu chấu!”

Nữ đế vỗ bàn, cười nói: “Nói đúng lắm, chuyện này phải xem nhân phẩm!”

Một người khác cũng rất vui vẻ là quân Tà Nguyệt đang nuôi thỏ và dúi mốc ở hai dãy núi.

“Công chúa điện hạ, Võ Tây vương đang gặp nạn châu chấu! Theo thuộc hạ được biết thì đây là nạn châu chấu lớn nhất trong vòng một trăm năm nay, sức người khó mà địch nổi, lần này Võ Tây vương phải chịu khó khăn rồi! Chuyện này vô cùng có lợi cho đại nghiệp của chúng ta!”

Tử Nguyệt công chúa hớn hở: “Nói đúng lắm, nạn châu chấu cũng là thiên tai, chứng tỏ ông trời đang giúp chúng ta! Võ Tây vương không còn lương thực nữa, còn chúng ta lại có rất nhiều thịt cá, lương thực, phần thắng đang nghiêng về phía chúng ta!”

“Điện hạ nói chí phải, đại nghiệp của chúng ta có hi vọng thành công rồi!”

Bọn họ liếc mắt nhìn, khắp dãy núi những thỏ là thỏ. Đám thỏ này chính là thức ăn của bọn họ, quy mô hiện tại khá là lớn.

Rất nhiều quân Tà Nguyệt đang bận bịu chế biến thỏ thành thịt khô để dự trữ như lương thực.

“Võ Tây vương đang gặp nạn châu chấu, đây đúng là thời cơ để chúng ta ra tay!”

“Công chúa điện hạ, công chúa định…”

“Không sai!”

Tử Nguyệt công chúa gật đầu, nàng mỉm cười: “Võ Tây vương đang bận đối phó với châu chấu, không thể không lo vì chúng nó! Chúng ta có thể nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu, giết người, đốt lương thực, làm giảm sức mạnh của bọn họ!”

“Công chúa điện hạ nói rất đúng, thuộc hạ sẽ đi sắp xếp người!”

“Khoan đã! Không cần phái quá nhiều người, cử một vài cao thủ thôi là được!”

“Vâng thưa công chúa điện hạ!”

Thế là quân Tà Nguyệt bắt đầu hành động, trận chiến du kích lại bắt đầu.

Bọn họ giết người, phóng hỏa, đốt lương thực, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch tiêu diệt châu chấu của Võ Tây vương!

Võ Tây vương lo cái nọ mất cái kia, tức đến nỗi cả người như sắp nổ tung: “Cái đám quân kia dám nhân cơ hội làm loạn, làm gì có cái lí ấy! Bản vương không đội trời chung với các ngươi! Đợi diệt xong nạn châu chấu, bản vương sẽ ra tay cho các ngươi đẹp mặt!”

Cuối cùng, Võ Tây vương vẫn không vượt qua được nạn châu chấu, đã thế còn bị quân Tà Nguyệt gây tổn hại thêm.

Hắn ta nhìn ruộng lúa bị cắn nham nhở, nôn một ngụm máu: “Lương thực của bản vương mất hết rồi!”

Võ Tây vương thấy tuyệt vọng vô cùng!

Chỗ lương thực này chính là hy vọng của hắn ta, hắn ta chỉ đợi đến vụ mùa thu để khởi binh!

Giờ thì hay rồi, lương thực mất sạch thì hắn ta còn khởi binh gì nữa? Hoàn toàn không thể đánh trận được.

Dù hiện giờ có khởi binh cũng vô dụng, số lương thực dự trữ của hắn ta không chống đỡ nổi hai tháng!

Hắn ta bắt buộc phải đánh tan dãy núi Phượng Hoàng trong vòng hai tháng rồi tấn công vào Trung Nguyên, như vậy mới có thể giành được đầy đủ lương thực.

Thế nhưng triều đình đã phái binh lính canh phòng ở tất cả các ngả đường vào núi Phượng Hoàng, binh lính của hắn ta muốn vào đúng là khó hơn lên trời.

Dựa theo tính toán của hắn ta thì dù không phải đánh đổi tất cả cũng phải mất ba đến bốn tháng mới có thể phá tan núi Phượng Hoàng. Tới khi ấy, binh mã của hắn ta đã chết vì đói rồi.

Hơn nữa trong quá trình diễn ra trận chiến còn phải cẩn thận đám quân Tà Nguyệt kia.

Hiện giờ đối phương đã có quy mô, không thể không đề phòng.

“Chẳng lẽ… bản vương phải chịu thua ư?” Gương mặt Võ Tây vương tràn ngập vẻ thất vọng.

Hắn ta cố gắng cả nửa đời người, khó khăn lắm mới lập nên căn cơ vững chãi, sở hữu trăm vạn binh mã, một lòng muốn xây dựng sự nghiệp, đánh vào kinh thành, khoác hoàng bào, đăng cơ xưng đế.

Kết quả hiện giờ kẻ địch của hắn ta chẳng bị tổn hại gì cả, còn hắn ta thì đã ngã gục! Cảm giác này quá mức tuyệt vọng!

Ban đầu không hi vọng còn tốt, hiện giờ cho hắn ta hi vọng rồi lại trở tay đập cho hắn ta một gậy!

Cảm giác này đúng là đau đến cùng cực!

“Không! Bản vương chưa thua!”

Võ Tây vương lấy xương rồng vẫn luôn mang theo bên người ra, nói với Phượng Sồ tiên sinh vẫn đang lo lắng: “Quân sư, lập tức liên lạc với Đại Nguyệt, bản vương muốn nhiều lương thực! Sau khi có lương thực chúng ta lập tức khởi binh đánh Trung Nguyên!”

Phượng Sồ tiên sinh thấy vương gia đã quyết tâm, hắn ta bèn chắp tay nói: “Vâng thưa vương gia!”
Chương 594: Quân cờ ngầm

Tại vương phủ Giang Nam.

Lúc này, Giang Nam vương đã đi đến bước đường cùng.

Kinh tế tại Giang Nam sụp đổ hoàn toàn, lương thực cũng không còn nữa, giờ chỉ còn cách đánh một trận sống chết. Nếu không đánh thì hắn ta cũng xong đời.

“Năm ngày sau chúng ta sẽ khởi binh đánh vào kinh thành!” Giang Nam vương nói với phụ tá của mình.

Vương Phú Quý kinh ngạc: “Nhưng mà vương gia à, chúng ta không có đủ lương thực, không đánh trận được đâu!”

“Ai bảo không có?”

Giang Nam vương lớn giọng nói: “Mặc dù chúng ta không có lương thực nhưng chúng ta có thể mua của Đại Viêm!”

Vương Phú Quý do dự, hắn ta nói một cách uyển chuyển: “Nhưng mà vương gia này, Đại Viêm là địch quốc, bọn họ đồng ý bán cho chúng ta sao?”

Hắn ta chỉ thiếu điều nói rằng bọn họ không thể bán lương thực cho chúng ta đâu!

“Bọn họ không muốn tiền tài, thế không biết bọn họ có muốn xương rồng quý báu hay không?” Giang Nam vương lạnh lùng cười, hắn ta cẩn thận lấy xương rồng mà mình cất giữ ra, ánh mắt thoáng lộ vẻ không nỡ.

Đây là báu vật tuyệt thế, là niềm hi vọng cho sự trường sinh thành tiên của hắn ta! Vì nó mà gần như hắn ta đã khuynh gia bại sản!

Thế nhưng hắn ta cũng hiểu rằng, báu vật là thứ của tự nhiên, phải là người có đức hạnh mới có thể sở hữu. Nếu hắn ta đã không còn thực lực thì chắc chắn không bảo vệ được xương rồng.

Đã thế chi bằng hắn ta đem xương rồng đổi lấy lương thực, đổi lấy một cơ hội cho mình. Nếu thành công thì về sau hắn ta vẫn có cơ hội lấy được xương rồng.

Còn nếu thất bại thì hắn ta sẽ từ bỏ tất cả, không cần phải bận tâm nữa.

“Vâng thưa vương gia! Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!” Vương Phú Quý nói.

“Khoan đã!” Giang Nam vương gọi.

“Vương gia còn có gì cần dặn dò sao?”

“Liên lạc với Lâm Bắc Phàm trước đã, cái tên này rất xảo quyệt, trong tay hắn chắc chắn còn xương rồng!”

“Vương gia, ý của vương gia là…”

“Lấy hết tiền tài, châu báu của bản vương ra đổi lấy xương rồng, sau đó dùng xương rồng đổi lấy lương thực! Lần này…”

Ánh mắt của Giang Nam vương trở nên điên cuồng: “Không thành công cũng phải thành nhân!”

“Vương thưa vương gia!” Mọi người đồng thanh đáp.

Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm nhận được chỗ vàng bạc châu báu trị giá hơn năm trăm vạn lượng của Giang Nam vương.

Thế là hắn đành ngậm ngùi chia xương rồng trong tay thành hai phần.

“Xương rồng đúng là một thứ đồ tốt! Hai tháng nay chẳng mất gì mà đã kiếm được mấy ngàn vạn lượng! Đã thế còn không ngừng giúp mình kiếm tiền…”

Lâm Bắc Phàm đắc ý vô cùng, hắn cho rằng việc ngụy tạo ra cú lừa xương rồng này chính là quyết định sáng suốt nhất của hắn!

“Võ Tây vương nghèo rớt mồng tơi, Giang Nam vương cũng nghèo rớt mồng tơi, nội chiến chuẩn bị diễn ra rồi! Xem ra ta bắt buộc phải làm công tác chuẩn bị thôi!” Lâm Bắc Phàm tới phủ nha đưa ra hai mệnh lệnh.

Dưới tình hình này không chỉ hắn nhận ra mà cả triều đình cũng “đánh hơi” được.

Tại buổi triều, nữ đế đi thẳng vào vấn đề, nàng nói: “Trải qua nạn châu chấu, Võ Tây hết lương thực, Giang Nam cũng hết lương thực, hai vị hoàng thúc của trẫm đã đến bước đường cùng nên chắc chắn sẽ tức nước vỡ bờ! Các vị ái khanh có kế sách gì hay không?”

“Khởi bẩm bệ hạ, đúng là hai vị vương gia đã đến bước đường cùng, trừ cách mưu phản ra thì bọn họ không còn con đường nào để đi nữa! Trong đó về phía Võ Tây chúng ta có điểm yếu để lợi dụng! Chỉ cần canh phòng nghiêm ngặt dãy núi Phượng Hoàng thì Võ Tây vương đừng hòng tiến vào Trung Nguyên dù chỉ một bước.”

“Ngoài ra, bên ngoài Võ Tây có Đại Nguyệt vương triều đang nhìn chằm chằm như hổ đói, bên trong thì có nghĩa quân đang làm mưa làm gió. Dưới tình hình cả trong lẫn ngoài đều bất ổn như vậy, Võ Tây chắc chắn sẽ không lo chu toàn được, chúng ta tạm thời không phải sợ bọn họ!”

“Vi thần chỉ lo Võ Tây vương quên mất gốc gác mà đi cấu kết với Đại Nguyệt vương triều thôi!”

Nữ đế ngồi trên long ỷ nở nụ cười lạnh lùng, bọn họ đã cấu kết với nhau từ lâu rồi!

“Ngoài ra, vi thần còn lo nghĩa quân có khả năng sẽ hòa giải với Võ Tây vương và cùng nhau đối phó triều đình ta! Điều đáng sợ hơn nữa là ba thế lực này sẽ liên minh… Khả năng này là rất thấp, nhưng chúng ta không thể không đề phòng!”

Nữ đế cười thầm trong lòng, không cần phải lo bọn họ sẽ hợp tác, bởi lẽ nghĩa quân có thù nước nợ nhà với Đại Nguyệt, hai bên như nước với lửa, bọn họ sẽ không hợp tác với nhau.

Đại Nguyệt vương triều và Võ Tây vương cấu kết với nhau nên chắc chắn nghĩa quân sẽ đối đầu với bọn họ.

Nếu bọn họ khởi binh, nghĩa quân nhất định sẽ lập tức hành động cho bọn họ biết mặt.

Nghĩ tới đây, nữ đế không khỏi nhìn về phía Lâm Bắc Phàm đang trộm lười biếng.

Cái tên này năm đó đã âm thầm chôn giấu một quân cờ, để nay nó phát huy tác dụng cực lớn.

Đúng là trung thần mà trẫm tin yêu nhất!

“Võ Tây có điểm yếu, Võ Tây vương lại đang lo giặc trong giặc ngoài, tạm thời chưa cần lo về bọn họ! Người vi thần lo lắng nhất vẫn là Giang Nam vương! Lúc này Giang Nam vương đã chẳng còn gì, trừ khởi binh ra thì hắn ta không còn con đường nào khác để đi nữa!”

“Chúng ta cũng không nắm được điểm yếu gì của Giang Nam nên khá khó đối phó, bắt buộc phải chuẩn bị thật tốt!”

“Ngoài ra còn cả Ký Bắc vương ở Ký Bắc xa xôi nữa, hắn ta là một kẻ có dã tâm rất lớn, không thể không đề phòng!”

“Còn cả những nước xung quanh Đại Võ đang rình mò như hổ đói đất Trung Nguyên chúng ta, không thể không đề phòng!”
Chương 595: Nội chiến bắt đầu

Bách quan lần lượt đưa ra ý kiến, nữ đế gật đầu.

Tóm lại là: Võ Tây vương chắc chắn sẽ tạo phản, nhưng chỉ cần canh chừng núi Phượng Hoàng thì tạm thời không phải lo lắng về hắn ta.

Giang Nam vương chắc chắn sẽ tạo phản, Giang Nam và kinh thành đều là những vùng bằng phẳng, đường thủy phát triển và không có địa thế hiểm trở, khi đánh trận cực kì nguy hiểm, thế nên bắt buộc phải chuẩn bị từ sớm, điều động binh mã, bày binh bố trận.

Ký Bắc vương có thể sẽ thừa nước đục thả câu, bắt buộc phải đề phòng thật chắc.

Còn những nước xung quanh cũng sẽ nhân cơ hội làm loạn, không thể không đề phòng.

“Lâm ái khanh, ngươi có cao kiến gì không?” Nữ đế hỏi.

Lâm Bắc Phàm chắp tay nói với giọng điệu thản nhiên: “Khởi bẩm bệ hạ, như bách quan đã nói, chỉ cần canh chừng núi Phượng Hoàng là tạm thời không cần phải lo về Võ Tây! Ký Bắc vương có thể sẽ nhân cơ hội làm loạn, các nước xung quanh cũng vậy, nhưng bọn họ đều là những kẻ gió chiều nào theo chiều nấy. Chỉ cần chúng ta có thể giữ được một cục diện ổn định là bọn họ sẽ không dám hành động ngông cuồng!”

“Vậy nên hiện giờ người mà chúng ta chủ yếu phải đối mặt là Giang Nam vương và binh mã của hắn ta! Chỉ cần nắm chắc Giang Nam là có thể nắm chắc mọi thứ!”

Nữ đế gật đầu: “Ái khanh, ngươi tiếp tục nói đi!”

“Mặc dù kinh thành và Giang Nam không có địa thế hiểm trở, vô cùng bị động, song lại có sông Tùng! Con sông này rộng hơn ba mươi trượng, nước sâu khoảng sáu trượng, miễn cưỡng được coi là nguy hiểm!”

“Chúng ta sắp xếp binh lính ở đó, Giang Nam vương muốn đánh cũng chưa chắc đã dễ!”

Nữ đế lại gật đầu: “Nói hay lắm, tiếp tục đi!”

“Thứ hai, trận chiến này chúng ta hãy cố gắng kéo dài, không được hy sinh vô nghĩa! Giang Nam không còn lương thực, chúng ta lại có lương thực, chỉ cần giữ vững sông Tùng, kéo dài càng nhiều thời gian thì càng có lợi cho chúng ta, không cần đánh Giang Nam vương cũng tự động thua!”

Nữ đế gật đầu: “Hay lắm!”

“Thứ ba, nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là sơ tán dân chúng, chuyển hết người dân ở gần Giang Nam tới bên sông Tùng để tránh việc Giang Nam vương lấy họ làm quân bài! Bên cạnh đó di dời luôn cả lương thực và tiền tài, không mang theo được thì đốt hết!”

“Nói đúng lắm!”

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại đưa ra thêm vài đề nghị nữa.

Nữ đế rất hài lòng, nàng híp mắt cười, nhìn Lâm Bắc Phàm và nói: “Ái khanh, xem ra ngươi đúng là người nhìn xa trông rộng, hiểu cách bày binh bố trận, là một đại tướng tài ba! Một chuyện không thể để hai người làm chủ nên việc này trẫm giao cho ngươi xử lý! Trẫm phong ngươi làm giám quân, chủ quản quân vụ Giang Nam!”

Lâm Bắc Phàm ngớ người: “Lại bảo thần đi đánh trận?”

Bách quan cũng ngớ người: “Lại là hắn?”

“Một lần chưa quen thì hai lần khắc quen mà!”

Nữ đế cười tươi rói: “Trước kia ngươi dẫn binh bảo vệ được Hổ Lao Quan, đánh bại thái tử Đại Hạ và hoàng triều Đại Hạ, đến Đại Hạ mà ngươi cũng đánh bại được thì Giang Nam vương có là gì, đúng không?”

Lâm Bắc Phàm trộm lười, hắn tìm một cái cớ: “Nhưng mà việc ở kinh thành nhiều lắm…”

Nữ đế lắc đầu: “Ngươi đừng gạt trẫm! Hiện giờ mọi việc ở kinh thành đều đang đi đúng với quỹ đạo của nó, bách quan mỗi người một chức trách, còn cái tên phủ doãn kinh thành nhà ngươi thì hay nhân lúc rảnh rỗi đi quyến rũ con gái nhà người ta lắm!”

Lâm Bắc Phàm: “…”

Hắn tranh cãi: “Bệ hạ, làm gì có chuyện ấy, bệ hạ đừng nghe người khác nói linh tinh!”

Nữ đế hừ một tiếng: “Thế y nữ Lý Ngọc Tâm không phải à?”

Lâm Bắc Phàm: “…”

“Vệ sĩ Mạc Như Sương bên cạnh ngươi không phải à?”

Lâm Bắc Phàm: “…”

“Với cả cái cô kiều nữ tên Tử Nguyệt kia không phải à?”

Lâm Bắc Phàm: “…”

Hắn thấy hoang mang quá, sao nữ đế lại biết rõ ngọn ngành như vậy chứ? Đừng bảo nữ đế điều tra hắn đấy nhé?

Thế thì những chuyện hắn âm thầm làm…

Thấy sắc mặt Lâm Bắc Phàm biến đổi, nữ đế thở dài một hơi, đoạn bảo: “Được rồi ái khanh à, chuyện nam nữ riêng tư tạm thời bỏ qua một bên, trận chiến lần này sẽ do ngươi đảm nhiệm! Ngươi đi thì trẫm vô cùng yên tâm!”

Tiếp đó, nữ đế bèn ban thánh chỉ.

Nàng cho Lâm Bắc Phàm làm giám quân, còn cho hắn Thượng Phương Bảo Kiếm và binh phù, làm chủ quân vụ Giang Nam.

Nhận thánh chỉ xong, Lâm Bắc Phàm rất đau buồn: “Vương gia, không phải thuộc hạ muốn đối đầu với ngươi mà là do ta bị quân mệnh làm khó! Bệ hạ quá âm hiểm, cứ bắt chúng ta phải tàn sát lẫn nhau! Hi vọng khi ở dưới suối vàng ngươi đừng có trách ta!”

Võ Tây vương lợi dụng xương rồng đổi được lương thực đủ dùng trong hai tháng từ Đại Nguyệt vương triều, sau đó lập tức khởi binh.

Đại quân sáu mươi vạn người hùng hổ kéo đến núi Phượng Hoàng.

Giang Nam vương cũng lợi dụng xương rồng đổi được lương thực đủ dùng trong vài tháng từ hoàng triều Đại Viêm, sau đó cũng khởi binh.

Nội chiến tại Đại Võ chính thức bắt đầu!

Người khắp thiên hạ đều đang quan sát trận nội chiến này.

Rốt cuộc là triều đình Đại Võ thắng hay là hai vị phiên vương có dã tâm bừng bừng kia thắng đây.
Chương 596: Không cần phải nhiều quân

Tại vương phủ Ký Bắc.

Quân sư Gia Cát tiên sinh hưng phấn chạy vào: “Vương gia, có tin vui rồi! Cuối cùng Võ Tây vương cũng không nhịn được, dẫn đại quân sáu mươi vạn người tấn công núi Phượng Hoàng, đang đối đầu với binh mã của triều đình ở cứ điểm quan trọng! Giang Nam vương cũng không nhịn được mà khởi binh đánh Đại Võ! Hiện giờ triều đình đang phải đối mặt với hai thế lực địch, cơ hội của chúng ta tới rồi!”

Ký Bắc vương bật cười: “Bản vương biết ngay hai vị hoàng đệ của bản vương sẽ không chịu ngồi yên mà! Không có lương thực thì bọn họ chỉ còn cách đánh cược một vố thôi! Bằng không về sau sẽ không còn cơ hội nữa!”

“Vương gia nói chí phải!” Gia Cát tiên sinh mỉm cười.

“Quân sư, cơ hội của chúng ta tới rồi, hiện giờ ngươi có kế sách gì hay không?”

Ký Bắc vương hỏi với vẻ mong chờ.

“Vương gia, cơ hội của chúng ta đã tới là thật, song hiện giờ chưa phải lúc để ra tay!”

Gia Cát tiên sinh nói: “Giờ đang là ba bên tranh đấu ngươi sống ta chết, nhất thời chưa phân biệt được thắng thua!”

“Đợi lúc cả ba bên đều chịu thiệt hại mới là lúc chúng ta ra tay! Thời gian càng lâu thì thực lực của bọn họ càng yếu đi, chúng ta thì càng mạnh, điều này vô cùng có lợi cho chúng ta! Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!”

Ký Bắc vương gật đầu, hắn ta cũng nghĩ như vậy.

“Có điều vương gia à, tuy giờ chưa phải lúc chúng ta khởi binh, song chúng ta có thể phái vài cao thủ đi âm thầm làm loạn khiến bọn họ đánh nhau ác liệt hơn!” Gia Cát tiên sinh lại nói.

“Ngươi nói không sai! Chuyện này giao cho quân sư phụ trách, bản vương tin tưởng ngươi!” Ký Bắc vương vỗ vai Gia Cát tiên sinh.

“Đa tạ vương gia đã tin tưởng!” Gia Cát tiên sinh lớn giọng nói.

Tại Võ Tây, quân Tà Nguyệt cũng biết được chuyện này.

“Võ Tây vương đã khởi binh rồi! Chuyện này bất ngờ mà cũng hợp tình hợp lý!”

“Đúng vậy, không khởi binh thì quân Võ Tây sẽ chết đói mất!”

“Bọn họ đã bị ép đến đường cùng rồi, chỉ còn cách mưu phản thôi!”



“Các vị tướng sĩ, đây chính là cơ hội để Tà Nguyệt chúng ta báo thù!”

Tử Nguyệt công chúa vui vẻ nói: “Quân sư nói đúng, Võ Tây vương đã khởi binh, chắc chắn hắn ta sẽ cấu kết với Đại Nguyệt mời bọn họ phái binh giúp đỡ! Chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào lợi thế địa hình để cho quân Đại Nguyệt một kích chí mạng!”

Mọi người bắt đầu thấy hưng phấn.

“Công chúa nói phải, đã đến lúc chúng ta báo thù rồi!”

“Chúng ta đã đóng quân ở Võ Tây lâu rồi, dù có là Võ Tây vương thì cũng chẳng làm gì được chúng ta! Một khi quân Đại Nguyệt tiến vào Võ Tây, chúng chắc chắn sẽ trở thành cái bia ngắm của chúng ta, chúng ta muốn đánh như thế nào cũng được!”

“Bọn họ đến bao nhiêu thì chúng ta đánh bấy nhiêu! Tuyệt đối không thể để bọn họ sống sót trở về!”

“Chỉ cách một bước nữa thôi là có thể khôi phục đại nghiệp của chúng ta rồi, ha ha!”

Tử Nguyệt công chúa hăm hở nói: “Các vị tướng sĩ, hiện giờ chúng ta có thể làm xao nhãng quân Võ Tây, khiến bọn chúng bị bao vây tứ phía! Như vậy Võ Tây vương sẽ không địch lại được và phải mời quân Đại Nguyệt tới, khi ấy sẽ là lúc chúng ta báo thù!”

“Công chúa nói phải!”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Cơn giông tố cứ thế bắt đầu!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã mang theo hoàng mệnh tới bên bờ sông Tùng.

“Hạ quan/Mạt tướng bái kiến Trung Dũng Bá, phủ doãn Lâm đại nhân!” Bách quan đồng thanh nói.

Lâm Bắc Phàm đi thẳng vào vấn đề: “Tình hình hiện giờ ra sao rồi? Đã sơ tán toàn bộ dân chúng chưa? Bố trí ổn thỏa rồi chứ? Binh mã của Giang Nam vương thì sao, giờ đã đánh đến đâu rồi?”

“Khởi bẩm Lâm đại nhân, sau khi nhận được mệnh lệnh từ triều đình, binh mã của chúng ta đã lập tức hành động. Về cơ bản, bách tính đã được di dời đến bờ bên kia của sông Tùng! Những gì có thể mang theo cũng đã mang theo, không mang được thì đều hủy bỏ, tuyệt đối không cho quân Giang Nam lợi dụng được bất cứ thứ gì!”

“Còn về quân Giang Nam thì hiện giờ toàn quân đang xuất phát! Do chúng ta không cử người đi phản kích nên tốc độ của bọn họ rất nhanh! Chắc khoảng trưa mai là bọn họ sẽ đến sông Tùng để đối phó với chúng ta!”

Lâm Bắc Phàm liếc nhìn sông Tùng, người dân đông nghịt bên bờ đang bắt đầu nổi lửa thổi cơm. Hắn rất hài lòng: “Tốt! Các ngươi làm rất tốt! Ta sẽ ghi công các ngươi!”

“Đa tạ Lâm đại nhân!” Bách quan hớn hở.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã được coi là người đứng đầu trong triều rồi!

Hắn quyền cao chức trọng, lại được nữ đế tin yêu, được hắn khen thưởng và khẳng định khiến bọn họ vô cùng vui vẻ và kích động.

“Hiện giờ chúng ta đang ở sông Tùng đối địch với quân Giang Nam, không được để bọn họ bước qua sông!”

“Vâng thưa Lâm đại nhân!”

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm đi tuần tra tình hình quân bị và tình hình sắp xếp cho người dân, không phát hiện ra vấn đề gì quá lớn.

Đến buổi trưa ngày hôm sau, quân Giang Nam đã đến.

Đại quân tổng cộng năm mươi vạn người, bọn họ dựng cờ, người đông nghìn nghịt, trông khí thế vô cùng.

Liếc một cái thôi là đã thấy áp lực rồi.

Ngược lại, binh mã của triều đình chỉ có hơn hai mươi vạn, khí thế kém hơn rất nhiều. Trên thực tế không phải triều đình không thể sắp xếp nhiều binh mã mà là Lâm Bắc Phàm thấy không cần thiết.

Trận chiến này kéo dài thời gian là chính, chỉ cần nắm chắc được sông Tùng không cho quân Giang Nam vượt qua, cứ kéo dài ba tháng cho đến khi đối phương không còn lương thực nữa thì quân Giang Nam tự khắc sẽ sụp đổ.

Về phía quân Giang Nam, có một người dáng người mập mạp, mặc áo giáp lạnh lẽo, ngồi trên xe chiến được làm bằng sắt thép do bốn con ngựa kéo, trông hoành tráng vô cùng.

Người đó chính là Giang Nam vương. Dù đã mặc áo giáp nhưng vẫn không thể che được dáng người mập mạp hắn ta.
Chương 597: Không còn đường lui

Đây là lần thứ hai Lâm Bắc Phàm trông thấy Giang Nam vương.

Lần đầu tiên là khi lương thực của đối phương bị đốt sạch.

Lần thứ hai dẫn binh đi gặp hắn ta, hắn thấy tâm tình mình rối bời vô cùng.

Có lẽ hắn chính là khắc tinh trong cuộc đời này của Giang Nam vương chăng?

Giang Nam vương nhìn chằm chằm vào thanh niên đẹp trai ngời ngời phía bên kia bờ, trên người hắn mặc quan bào màu đỏ, được bách quan bao vây xung quanh, nhìn cái là biết hắn chính là trọng thần trong triều đình.

Tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí đó, cả triều đình chắc cũng chỉ có mình hắn làm được. Trung Dũng Bá, phủ doãn kinh thành, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm.

Đây là lần đầu tiên Giang Nam vương trông thấy Lâm Bắc Phàm, người này hoàn toàn khác với hình tượng tham quan trong tưởng tượng của hắn ta!

Một tham quan trong tưởng tượng của hắn ta là một kẻ xấu xí và đáng ghét!

Thế nhưng người trước mắt hắn ta đây lại khiến người ta cảm giác hắn kiêu ngạo, tự cho mình là thanh cao, khác hoàn toàn với người thường.

Song, cứ nghĩ đến việc hắn đã cuỗm mất mấy nghìn vạn lượng bạc từ tay mình, hiện giờ còn dẫn binh đối đầu với mình là tâm trạng của Giang Nam vương lại vô cùng phức tạp.

Ngươi lấy mất bao nhiêu tiền của ta rồi còn quay ngược lại đối phó ta, ngươi không thấy lương tâm mình day dứt à?

Lâm Bắc Phàm có day dứt hay không Giang Nam vương cũng chẳng biết, chứ hắn ta thì day dứt lắm, hắn ta cảm giác đã ném mấy nghìn vạn lượng của mình cho chó ăn.

Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Xin chào Giang Nam vương điện hạ, vương gia thiên tuế!”

“Lâm Bắc Phàm, cuối cùng thì bản vương cũng được gặp ngươi! Không ngờ lần đầu tiên gặp nhau lại diễn ra trong tình cảnh này!”

Giọng điệu của Giang Nam vương phức tạp vô cùng: “Thực ra bản vương rất thích ngươi, cho rằng ngươi là người tài và luôn muốn chiêu mộ ngươi! Song tiếc rằng số phận trêu đùa, chúng ta còn chưa kịp gặp nhau mà đã phải đối đầu rồi!”

“Đa tạ vương gia đã yêu thích, bản quan không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm chắp tay nói.

“Có điều cho đến nay bản vương vẫn rất thích ngươi! Đứa cháu gái kia của bản vương là hôn quân, ngươi theo nàng sẽ chẳng có tương lai gì đâu, chi bằng đến chỗ bản vương, chúng ta cùng nhau làm nên sự nghiệp, ngươi thấy thế nào?”

Giang Nam vương đang nói lời thật lòng, mặc dù hắn ta đau lòng chuyện Lâm Bắc Phàm đã cuỗm mất số tiền lớn của mình song hắn ta thực sự yêu thích tài hoa của người này.

Hắn có thể quản lý kinh thành đâu vào đấy chứng tỏ hắn rất có năng lực.

Ngoài ra hắn còn có nhiều năng lực khác nữa.

Hắn quá toàn năng, hầu như biết tất cả mọi thứ.

Tóm lại, có được Lâm Bắc Phàm đồng nghĩa với việc có được một tướng tài, vô cùng có lợi cho sự nghiệp của hắn ta.

Hơn nữa trong tay đối phương còn có xương rồng, thứ này hắn ta cũng rất muốn.

“Giang Nam vương điện hạ, ngươi đang nói liên thiên gì đấy?”

Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ chính trực: “Ta là trung thần của triều đình, chỉ trung thành với bệ hạ, tuyệt đối sẽ không cấu kết với một tên giặc như ngươi!”

Giang Nam vương tức đến mức suýt chút nữa thì ngã khỏi xe ngựa.

Ngươi mà là trung thần ư?

Những chuyện ngươi âm thầm làm, tất cả số tiền tài mà ngươi tham ô được, có giết ngươi một trăm lần cũng không thể xóa sạch.

Nói mình là trung thần, trước tiên ngươi cứ nôn tiền của bản vương ra đi đã!

Giang Nam vương phẫn nộ: “Lâm Bắc Phàm, ngươi nói vậy có biết xấu hổ không? Đừng quên những chuyện mà ngươi đã làm!”

Lâm Bắc Phàm mắng lại: “Giang Nam vương, ta thấy ngươi mới là kẻ không biết xấu hổ! Hoàng gia nuôi ngươi, ngươi lại không trung thành với triều đình, ngược lại còn đâm triều đình một kiếm! Lương tâm của ngươi bị chó gặm mất rồi hay gì? Gái điếm còn có tình có nghĩa hơn ngươi!”

Hắn dám coi mình như gái điếm vậy đó, Giang Nam vương tức đến nỗi kêu ầm lên.

Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Giang Nam vương, bản quan khuyên ngươi nên đầu hàng nhận thua đi! Niệm tình ngươi là thân vương của triều đình, bệ hạ nhất định sẽ khoan hồng tha cho ngươi một mạng! Nếu ngươi còn tiếp tục ngoan cố thì đừng trách bản quan vô tình!”

“Muốn bản vương nhận thua trước đứa cháu gái kia sao? Không có khả năng!”

Giang Nam vương hừ một tiếng: “Từ lúc bản vương bước lên con đường này đã không nghĩ đến đường lui rồi! Một là ta khoác được hoàng bào, một là chôn thân tại hoàng thành!”

Lâm Bắc Phàm thấy nuối tiếc vô cùng: “Giang Nam vương điện hạ, ngươi cần gì phải như thế? Con kiến còn biết sống tạm bợ…”

“Im miệng!”

Giang Nam vương quát: “Hoàng đế phải thay phiên nhau làm, năm nay đến nhà ta! Hiện giờ là lúc nàng ta nên nhường lại vị trì rồi! Các vị tướng sĩ, vượt sông cho bản vương, đánh vào hoàng thành!”

“Vâng thưa điện hạ!”

Mọi người đồng thanh đáp.

Quân Giang Nam bèn vượt sông theo mệnh lệnh của Giang Nam vương. Có người chèo thuyền, có người thì cứ thế nhảy xuống bơi.

Lâm Bắc Phàm hét lên: “Giữ vững bờ sông cho bản quan, không được để bọn họ lên bờ!”

“Vâng thưa Lâm đại nhân!”

Lính bắn cung tiến lên và phóng tên vun vút!

Những binh sĩ khác cũng thi nhau ném đá!

Còn có một vài binh sĩ cầm khiên và đao kiếm đứng bên bờ, đợi đối phương tới là giết!

Trận chiến trên sông Tùng bắt đầu, rất nhanh sau đó nước sông đã nhuốm một màu đỏ.
Chương 598: Tâm lý chiến

Triều đình là bên phòng thủ ở bờ sông nên chỉ bắn tên và ném đá trên bờ là được. Nhiệm vụ đơn giản, mức độ nguy hiểm cũng thấp.

Quân Giang Nam là bên qua sông, vừa phải qua sông vừa phải tránh tên của triều đình nên cực kì nguy hiểm.

Nước sông gần như bị máu của quân Giang Nam nhuộm đỏ. Giang Nam vương thấy vậy bèn than không ổn, tổn thất quá lớn.

Binh mã của hắn ta còn chưa qua được sông Tùng mà đã chết mất một nửa. Giang Nam vương giơ trường đao trong tay lên, hét lớn: “Để các võ giả qua sông trước, cao thủ Tiên Thiên dẫn đường, những võ giả khác theo sau, mở một lối đi cho bản vương!”

“Vâng thưa vương gia!” Mọi người đồng thanh đáp.

Sau đó các võ giả tiến lên trước, thi triển khinh công để băng qua sông.

Trong đó lợi hại nhất là các cường giả Tiên Thiên, bọn họ qua bờ bên kia một cách dễ dàng và bắt đầu giết binh mã của triều đình.

Lâm Bắc Phàm phất tay một cách bình tĩnh: “Binh đánh binh, tướng đánh tướng, ngăn bọn họ lại cho ta!”

“Vâng thưa Lâm đại nhân!”

Cường giả Tiên Thiên của triều đình bắt đầu xuất trận.

Theo ý của Lâm Bắc Phàm, kẻ mạnh sẽ đấu với kẻ mạnh, kẻ yếu sẽ đấu với kẻ yếu, cố hết sức ngăn chặn.

Hai bên đối đầu tại sông Tùng tạo thành một trận đại chiến.

“Keng.”

“Coong.”

Đao kiếm giao nhau, chân khí hoành hành!

Binh mã hai bên lần lượt lùi lại ba mươi trượng, để lại một khoảng đất trống rộng lớn.

Cuối cùng do quá nguy hiểm nên các võ giả không thể không lùi lại, chỉ để các cao thủ Tiên Thiên tiếp tục tranh đấu trên sông Tùng.

Lâm Bắc Phàm khẽ cười, hắn nhìn Dạ Lai Hương: “Tiếp theo nhờ vào ngươi đấy,”

Dạ Lai Hương vừa phe phẩy quạt vừa kiêu ngạo nói: “Cứ để ta!”

Hắn ta gấp quạt lại rồi đổi thành một thanh đao nhỏ trông có vẻ bình thường, bắt đầu tấn công về phía sông Tùng.

Lão giả bảo vệ bên cạnh Giang Nam vương bỗng mở mắt, sau đó bay vụt đến sông Tùng và ngăn Dạ Lai Hương lại, khí thế mạnh mẽ vô cùng.

Dạ Lai Hương kinh ngạc: “Tông Sư cơ à!”

Giang Nam vương cười ha ha: “Dạ Lai Hương, bản vương đã biết ngươi từ lâu rồi, sao có thể không đề phòng ngươi chứ?”

Vị lão giả này đúng thật là Tông Sư, do nợ ân tình Giang Nam vương nên được hắn ta mời đến trợ giúp.

Chỉ thấy cường giả Tông Sư bình thản nói: “Dạ Lai Hương, bản tọa có quen biết sư phụ của ngươi! Nể mặt sư phụ ngươi, ngươi lui xuống đi, bản tọa sẽ không động đến ngươi!”

Dạ Lai Hương vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Bảo ta lui xuống á? Nhỡ đâu ngươi giết bách tính bên ta thì sao?”

Vị cường giả Tông Sư kia kiêu ngạo nói: “Yên tâm, bản tọa cũng là người sống cần mặt mũi! Trừ phi xuất hiện cường giả cùng cấp bậc hoặc có người uy hiếp đến Giang Nam vương điện hạ không thì bản tọa sẽ không ra tay!”

“Được! Nói lời giữ lời!” Dạ Lai Hương bèn quay về.

Hắn ta bất lực báo cáo với Lâm Bắc Phàm: “Đối phương là Tông Sư, đã thế còn quen biết sư phụ ta, ta không thể ra tay!”

“Ta hiểu được!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.

Sau khi khuyên Dạ Lai Hương lui xuống, vị Tông Sư kia lại quay về canh chừng bên người Giang Nam vương, trông hắn ta như một pho tượng.

Cứ thế, hai bên chỉ để các Tiên Thiên đại chiến trên sông.

Trận chiến này diễn ra trong một ngày, hai bên không làm gì được đối phương, cuối cùng đánh trống thu binh, nổi lửa thổi cơm.

Thế nhưng do bên Lâm Bắc Phàm có nhiều dân hơn, được họ nấu cho nên cơm canh đã xong xuôi từ lâu.

Vừa mới thu binh xong, hương thơm của cơm trắng lan tỏa, không chỉ toàn quân ngửi thấy mà bên bờ bên kia cũng ngửi thấy, khiến các binh sĩ của Giang Nam đói meo.

“Mùi cơm thơm quá!”

“Lâu lắm rồi chưa được ăn cơm thơm như vậy, muốn ăn quá!”

“Hoài niệm thật đấy!”

Phải biết rằng Lâm Bắc Phàm phụng chỉ tới đây đánh trận. Sao hắn có thể ngược đãi binh lính của mình được chứ?

Thế nên gạo mà hắn mang tới là chuyển từ kho lương thực của triều đình, là loại gạo tốt nhất của triều đình.

Còn quân Giang Nam thì sao, do trận lũ lụt năm đó cộng thêm một mồi lửa của Lâm Bắc Phàm khiến nửa năm nay bọn họ đã chẳng được ăn một bữa cơm tử tế, không bị đói bụng đã là tốt lắm rồi.

Dù hiện giờ có lương thực để ăn nhưng đều là gạo cũ Đại Viêm không cần đến nữa, sao so được với gạo mới của Lâm Bắc Phàm?

Lúc này, lại có hương thơm truyền đến, quân Giang Nam ngưỡng mộ đến mức mắt muốn long ra ngoài.

“Đây là mùi thịt! Bọn họ có thịt ăn kìa!”

“Hành quân đánh trận mà vẫn có thịt để ăn ư?”

“Sao đãi ngộ cho binh lính của triều đình lại tốt như vậy?”

Phải biết rằng ra ngoài đánh trận, lương thực hậu cần là một vấn đề vô cùng lớn và luôn tiêu tốn rất nhiều sức người sức của, thế nên có lương thực để ăn đã là tốt lắm rồi.

Thế nhưng đối phương còn có thịt để ăn, đúng là quá xa xỉ!

Song lúc bấy giờ, lại có thêm hương thơm truyền đến. Quân Giang Nam hâm mộ đến mức đỏ cả mắt.

“Rượu! Bọn họ có cả rượu uống nữa!”

“Ra ngoài đánh trận mà cũng có rượu để uống sao?”

“Đây là đãi ngộ tuyệt vời gì thế?”

“Ghen tị quá!”
Chương 599: Đánh trận như đi chơi

Vận chuyển lương thực là một vấn đề cực lớn chứ đừng nói đến vận chuyển rượu.

Rượu là thứ dễ va đập, đó giờ chưa thấy ai đi đánh trận mà mang theo rượu cả.

Vậy mà đối phương lại có rượu để uống…

Điều này khiến các binh sĩ Giang Nam đã mấy tháng không biết mùi rượu là gì ngưỡng mộ vô cùng. Đến lương thực bọn họ còn chẳng có thì lấy đâu ra rượu?

Giang Nam vương cũng rất kinh ngạc, triều đình không những có lương thực ngon mà còn có cả rượu thịt, đây đâu phải ra ngoài đánh trận nữa, đây rõ ràng là đi hưởng thụ thì có!

Giờ triều đình giàu có tới vậy à?

Nhìn binh sĩ của mình chảy nước miếng, trông cực kì thảm bại, Giang Nam vương vô cùng thẹn. Hắn ta phẫn nộ nói: “Nhìn gì mà nhìn? Còn không mau nhóm lửa nấu cơm đi?”

“Vâng thưa vương gia!”

Binh lính của Giang Nam mau chóng đi nấu cơm.

Nói là nấu cơm nhưng thực chất chẳng khác gì nấu cháo.

Bởi lẽ bọn họ không có nhiều lương thực nên chỉ có thể ăn tiết kiệm. Hơn nữa lương thực đều đã vàng hết, trông như kiểu còn có côn trùng, cứ thả vào nồi là lại vàng.

Bữa tối ngoài cái đó ra thì không còn gì khác nữa.

Quân Giang Nam lại nhìn về phía bờ bên kia, nước miếng chảy ròng ròng. Tại sao cùng là đánh trận mà đối phương có thể ăn ngon đến thế? Bất giác, chí khí của bọn họ đã tụt xuống.

Giang Nam vương thấy vậy bèn than thầm, thế này không được, chí khí của binh sĩ không có thì làm sao đánh trận được nữa? Hắn ta lập tức nói: “Các vị tướng sĩ, mặc dù hiện giờ chúng ta chỉ được ăn gạo vàng, song chúng ta chắc chắn sẽ không ăn nó mãi mãi! Chỉ cần chúng ta sang được bờ bên kia, chỗ lương thực của bọn họ sẽ là của chúng ta, thịt cũng là của chúng ta, rượu cũng là của chúng ta!”

Binh sĩ Giang Nam nghe vậy bèn lấy lại tinh thần!

Vương gia nói đúng!

Chỉ cần sang được bờ bên kia thì lương thực sẽ là của bọn họ, thịt là của bọn họ, lương thực cũng là của bọn họ!

Chúng ta có thể cơm no rượu say, được ăn thịt, được uống rượu!

Giang Nam vương thấy lời nói của mình có hiệu lực bèn tiếp tục: “Thế nên hiện giờ các ngươi ăn cơm ngay cho bản vương, ăn nhiều vào, ăn no thì mới có sức đánh, có sức mà qua bên kia bờ cướp rượu cướp thịt!”

“Vâng thưa vương gia!”

Tinh thần của mọi người sôi sùng sục.

Tuy nhiên lúc đó, Lâm Bắc Phàm lại phất tay, trời bỗng đầy mây đen tối mịt, mưa bắt đầu trút xuống.

Giang Nam vương và các tướng sĩ Giang Nam đờ đẫn!

Đang yên đang lành sao lại có mưa thế này?

Muốn mưa thì mưa, nhưng sao chỉ mưa ở bên chúng ta còn bên kia thì không?

Má nó cái cơn mưa kỳ lạ này!

Các binh sĩ Giang Nam ướt như chuột lột. Tuy nhiên, việc xui xẻo hơn nữa đã xảy đến.

Trận mưa này làm ướt tất cả củi của bọn họ, đồng thời cũng làm tắt ngọn lửa đang nấu cháo của bọn họ.

“Đậu má! Tắt lửa rồi!”

“Trời mưa lửa tắt, thế này thì nấu cơm kiểu gì?”

“Củi cũng bị ướt hết rồi!”

Binh sĩ Giang Nam lập tức thấy tê dại!

Nước vừa mới được nấu, độ ấm còn chưa đủ, như thế này thì nấu cơm kiểu gì? Chẳng lẽ bọn họ phải ăn gạo sống ư?

Thôi xin, ăn gạo sống thì hại đường tiêu hóa lắm!

Lúc này, ở bên bờ đối diện, Lâm Bắc Phàm và mấy vị quan viên bưng rượu tới, nhìn bờ bên kia tối đen, hắn bèn gọi: “Vương gia, nay trời mưa không nấu cơm được, đúng là khiến người ta đau đầu! Vương gia có muốn bản quan tặng ngươi chút gạo thịt không?”

“Vương gia, chúng ta còn có rượu nữa!”

“Ngươi muốn uống rượu gì chúng ta cũng có, chúng ta tặng ngươi!”

“Nếu ngươi đói mà gầy đi thì chúng ta có tội lớn mất!”

Giang Nam vương cực kỳ phẫn nộ, cái lũ khốn khiếp này đang khích hắn ta đây mà!

“Hừ! Bản vương không cần, các ngươi cứ lo cho mình đi!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Mặc dù vương gia không cần nhưng chúng ta cũng phải bày tỏ một chút chứ, bằng không thì bất kính lắm! Thôi thì chúng ta bày bàn tại đây luôn, mời Giang Nam vương điện hạ nhìn mơ giải khát cho đỡ đói, vương gia thấy thế nào?”

Hai mắt các quan viên sáng lên: “Ý kiến hay đó!”

Thế là bàn được bày ra, cơm canh và rượu được dọn lên.

Lâm Bắc Phàm và các vị quan viên, tướng quân vừa ăn uống vừa cười khanh khách, còn cùng nhau ngắm nhìn màn mưa bên bờ đối diện, nhìn Giang Nam vương ướt như chuột lột.

Giang Nam vương tức đến mức run rẩy: “Cái đám tiện nhân này!”

Gương mặt của Vương Phú Quý lộ vẻ khổ sở: “Vương gia, mưa thế này thì không nấu cơm được rồi, chúng ta phải làm sao đây?”

Giang Nam vương hừ một tiếng: “Dựng lều, nấu trong đó!”

Vương Phú Quý do dự: “Nhưng mà tốn nhiều thời gian lắm, các tướng sĩ…”

Giang Nam vương quát: “Thế ngươi có cách gì hả?”

“Vâng thưa vương gia! Thuộc hạ biết phải làm thế nào rồi!”

Vương Phú Quý rời đi.

Giang Nam vương ngẩng đầu để mặc cho nước mưa táp lên mặt, sau đó hắn ta vuốt sạch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bản vương hận trời mưa!”

Cứ thế, binh mã triều đình đã đi nghỉ ngơi mà quân Giang Nam vẫn đang nấu cháo.

Do lều nhỏ, củi lại ướt nên nấu cháo cực kì chậm.

Một canh giờ trôi qua mới nấu được mấy chục nồi cháu, hai, ba vạn quân đã chia nhau ăn hết sạch, mấy chục vạn quân còn lại tiếp tục chịu đói và tiếp tục nấu cháo.

Buổi đêm ấy chỉ có mười vạn binh mã được ăn cháo, còn lại bốn mươi vạn người phải chịu đói.

Tuy nhiên cháo này cũng chẳng ấm bụng.
Chương 600: Hết cách

Một buổi tối qua đi, những người đã ăn cháo lại đói. Ai cũng đói đến đau dạ dày!

Ai cũng kêu gào đòi ăn!

Ban đầu Giang Nam vương định tiếp tục qua sông, song giờ xem ra không cần qua nữa rồi.

Chắc bơi được nửa đường là sẽ chết ngay trong lòng sông vì đói.

Hắn ta ngẩng đầu, nhìn trời vẫn còn đang mưa: “Bản vương hận trời mưa!”

Lúc này, giọng nói của Lâm Bắc Phàm truyền đến: “Giang Nam vương, thời gian nghỉ ngơi kết thúc rồi, ra chiến tiếp thôi! Chúng ta tiếp tục trận đại chiến ba trăm hiệp nào!”

Sắc mặt Giang Nam vương biến đổi!

Biết rõ hắn ta không thể nhóm lửa nấu cơm còn nói ra mấy lời kiêu ngạo đó… Hắn đang muốn hắn ta tức đến chết có đúng không?

“Giang Nam vương, ra chiến tiếp thôi!”

“Đừng trốn bên trong không nói năng gì nữa, ta biết ngươi còn ở đó!”

“Ngươi định làm con rùa rụt cổ hả?”

Những tiếng nói hung hăng kiêu ngạo của binh lính triều đình truyền tới.

Giang Nam vương phẫn nộ, hắn ta xông ra đến bên bờ, gào lên: “Người đâu, mau tấn công bờ bên kia cho bản vương!”

Tướng lĩnh Giang Nam kinh ngạc: “Nhưng mà vương gia…”

“Bản vương đang nói các cường giả Tiên Thiên, những người khác tiếp tục nấu cơm!” Giang Nam vương quát.

“Vâng thưa vương gia.”

Thế là các Tiên Thiên lại đi tấn công. Tiên Thiên của triều đình cũng hành động.

Hai bên lại tranh đấu trên sông Tùng.

Lâm Bắc Phàm dẫn đầu đại quân quan sát tình hình trận chiến, cờ chiến vẫy không ngừng, khí thế càng lúc càng dâng cao, ý chí chiến đấu cũng vậy.

Binh sĩ Giang Nam đã đói đến mức da bụng dán da lưng, hiện giờ còn đang bận nấu cơm để lót bụng, hoàn toàn không có sức kêu gào nên khí thế càng lúc càng yếu, ý chí chiến đấu cũng giảm sút.

Đánh trận chủ yếu dựa vào thực lực. Nếu thực lực đã ổn thì xét đến những phương diện khác.

Ví dụ như hậu cần hay sức chiến đấu, khí thế…

Ai mạnh hơn sẽ là người chiến thắng.

Mặc dù các Tiên Thiên của Giang Nam có thực lực rất mạnh, năng lực phát huy cũng ổn nhưng dưới tình hình khí thế hai bên đối lập thế này, bọn họ vẫn yếu hơn vài phần, khi đánh nhau cũng khó chịu vô cùng.

Giang Nam vương thấy vậy bèn bùng lửa giận, hắn ta cũng đang rất khó chịu.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn màn mưa rả rích, lại mắng: “Cái thời tiết quỷ quái này! Bản vương hận trời mưa!”

Tiên Thiên hai bên lại đánh nhau mất một ngày vẫn chưa phân cao thấp, cuối cùng hai bên bèn thu binh.

Lại tới giờ nấu cơm, mùi thơm hấp dẫn con người ta, hương rượu hương thịt lại bay đến bên bờ bên kia.

Binh lính Giang Nam đói lả, ngửi được mùi hương này thì lại càng đói hơn nữa.

“Bọn họ lại nấu cơm rồi, thơm quá!”

“Còn được ăn thịt uống rượu, quá là xa xỉ! Được làm binh lính của triều đình đúng là hạnh phúc, hâm mộ quá!”

“Cháo của chúng ta nấu xong chưa? Bao giờ mới được ăn đây?”

“Hai hôm nay mới ăn được một bát cháo, chẳng khác gì uống nước!”

“Cháo chưa xong thì ta đã chết trước rồi!”



Giang Nam vương vô cùng sốt sắng, hai hôm nay chẳng làm được gì cả, chỉ bận nấu cháo!

Cứ tiếp tục thế này thì còn đánh trận gì nữa, còn thực hiện đại nghiệp gì nữa?

“Rốt cuộc là nấu xong chưa?” Giang Nam vương thúc giục.

“Vương gia, hết cháo rồi!” Gương mặt Vương Phú Quý lộ vẻ khổ sở.

Giang Nam vương phẫn nộ: “Bản vương có nhiều lương thực vậy mà ngươi lại nói đã hết cháo rồi?”

Vương Phú Quý vội chắp tay nói: “Vương gia, lương thực thì đủ nhưng không có củi lửa! Giờ củi của chúng ta đã ướt hết, ẩm lắm, không thể nhóm lửa được! Chúng ta muốn thu thập củi cũng phải chạy ra khỏi vùng có mưa! Nhưng cứ đi đi về về thế không biết phải tốn biết bao nhiêu thời gian…”

Giang Nam vương lại bừng bừng lửa giận: “Bản vương không muốn nghe ngươi giải thích! Bản vương chỉ muốn trước sáng ngày mai mỗi một binh sĩ đều phải được ăn một bữa no! Nếu không làm được thì xử lý theo quân pháp!”

Vương Phú Quý kinh hãi: “Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!”

Thế là Vương Phú Quý đã dẫn một nhóm binh mã đi kiếm củi. Song đến hôm sau khi trời sáng bọn họ mới mang được vài xe củi về.

Đúng là như muối bỏ biển, hoàn toàn không đủ dùng.

Binh mã Giang Nam lại càng đói hơn, ai cũng nằm trên mặt đất một cách vô lực, xoa bụng với đôi mắt vô thần, trông chẳng khác gì thi thể.

Lúc ấy, đến nói chuyện bọn họ cũng chẳng muốn nói, tốn sức lắm.

Giang Nam vương sốt sắng cực kì, hắn ta bảo: “Kêu mọi người ngâm lương thực với nước rồi uống luôn đi!”

“Nhưng mà vương gia à, như thế thì sao tiêu hóa được…”

“Quan tâm nhiều vậy làm gì, đợi nữa là mọi người chết đói hết đó!”

“Vâng thưa vương gia!”

Thế là bọn họ đem lương thực đi ngâm với nước cho binh sĩ ăn.

Thế nhưng người bình thường ăn gạo sống sẽ rất khó tiêu hóa, mà gạo này lại là gạo cũ, vừa vàng vừa có côn trùng. Các binh sĩ đói lả ăn không nổi dẫn đến những cơn đau kịch liệt.

Ăn đâu tiêu chảy đến đấy, cả người yếu ớt hơn cả ban nãy.

Có một vài binh sĩ đói đến mức không chịu được nữa, cộng thêm việc không đủ dinh dưỡng, cơ thể lại có bệnh nên ăn gạo xong đã toi mạng luôn.

Giang Nam vương thấy vậy bèn lập tức bảo mọi người đừng ăn.

Nhịn đói mấy ngày mà còn ăn gạo sống nữa là người sẽ đi luôn.
Chương 601: Chiêu hàng

“Ôi chao, phải làm thế nào đây?”

Giang Nam vương sầu đến bạc cả tóc. Hắn ta bỗng quay đầu nhìn về phía bờ bên kia, phát hiện Lâm Bắc Phàm lại ngồi ăn uống vui vẻ với mấy vị quan viên, hương rượu thơm phưng phức, bọn họ lại bắt đầu thưởng thức dáng vẻ chật vật của hắn ta.

Giang Nam vương tức điên lên, hắn ta nghiến răng chửi: “Đồ tiện nhân! Đồ khốn khiếp! Cái đồ được gái điếm nuôi…”

Lúc này dường như Lâm Bắc Phàm cảm nhận được điều gì đó, hắn bưng ly rượu, cụng ly với Giang Nam vương.

Dáng vẻ đắc ý đó khiến Giang Nam vương tức mà không thể xông qua cho hắn một trận.

Trong lúc không có kế sách gì, Giang Nam vương tới tìm một vị Tông Sư, chắp tay cung kính nói: “Tiền bối, tình hình của bản vương ngươi cũng thấy rồi đấy, có thể làm phiền ngươi ra tay giải quyết nguy nan giúp bản vương không?”

Tông Sư mở mắt, giọng nói bình thản: “Vương gia, hồi đầu bản tọa có thề rằng chỉ phụ trách an nguy của ngươi! Những chuyện hành quân đánh trận khác bản tọa không quan tâm! Ngươi bảo bản tọa đồ sát dân thường và binh lính thì bản tọa thấy có lỗi với chính mình!”

Sắc mặt Giang Nam vương sầm lại.

Lúc này, vị Tông Sư kia lại nói: “Vương gia, không phải bản tọa không muốn giúp ngươi mà là triều đình cũng có Tông Sư! Đến vị giám quân trẻ tuổi kia cũng có một vị Tông Sư đứng đằng sau! Một khi bản tọa ra tay thì chắc chắn Tông Sư của đối phương sẽ đứng ra bảo vệ! Một vị Tông Sư bản tọa còn có thể đối phó, nhưng nếu là hai vị, ba vị thì bản tọa không thể! Thế nên bản tọa lực bất tòng tâm!”

Sắc mặt Giang Nam vương lại sầm xuống.

“Có điều…”

Tông Sư nói: “Nếu vương gia nhất quyết muốn bản tọa ra tay cũng không phải không được! Song sau khi bản tọa ra tay, món nợ ân tình này coi như xong, hai ta không ai nợ ai nữa!”

Giang Nam vương giật mình: “Không cần đâu tiền bối, chuyện này bản vương có thể giải quyết!”

Tông Sư lại nhắm mắt dưỡng thần.

Giang Nam vương trở lại với gương mặt rầu rĩ, nhìn binh sĩ nửa sống nửa chết, rồi lại nhìn binh lính triều đình bên kia đã ăn no uống say, trong lòng hắn ta vừa phẫn nộ vừa bất lực.

Ngày thứ tư, cuối cùng mưa cũng tạnh, thế nhưng củi vẫn ẩm ướt, không thể nhóm lửa nấu cháo được.

Thế là binh sĩ Giang Nam tiếp tục nhịn đói.

Binh mã triều đĩnh vẫn ăn đủ uống đủ, tinh lực tràn trề và giữ vững ở bờ bên kia. Tiên Thiên hai bên đấu cả nửa ngày rồi ai về phe người nấy.

Ngày thứ năm, cứ ngỡ thời tiết sẽ tốt lên ai dè trời lại đổ mưa. Cái cơn mưa quỷ quái này lại chỉ có ở bên Giang Nam, bên còn lại chẳng ảnh hưởng gì cả.

Giang Nam vương muốn mắng ông trời, lần nào làm chuyện lớn ông trời cũng gây cản trở cho hắn ta.

Hắn ta cảm giác ông trời đang cố tình nhắm vào mình.

Các binh sĩ Giang Nam tiếp tục nhịn đói.

Binh sĩ triều đình thì ăn uống đầy đủ, tinh lực tràn trề, giữ vững bờ bên kia. Tiên Thiên hai bên giờ cũng lười chẳng muốn đánh nhau nữa.

Chạng vạng tối ngày thứ sáu, một mình Lâm Bắc Phàm bưng rượu và ly tới bên bờ sông uống một mình…

Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của mọi người bên Giang Nam.

“Hắn đang làm gì thế?”

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm bỗng lên tiếng, hắn gọi: “Các tướng sĩ Giang Nam, các ngươi còn định nhịn đến khi nào hả? Hiện giờ các ngươi đi theo Giang Nam vương để làm gì? Để xem mặt hắn ta dày cỡ nào, xem hắn ta có tắm rửa hay không à?”

Giang Nam vương đen mặt: “Tên khốn kia, ngươi dám nói bản vương như vậy hả?”

Lâm Bắc Phàm tiếp tục: “Giang Nam vương là người như thế nào các ngươi còn không rõ sao?”

“Ban đầu khi có lũ lụt nghiêm trọng, hắn ta đã bỏ mặc dân chúng, đuổi hết họ ra khỏi Giang Nam, tình nguyện cho họ chết đói chứ không muốn bỏ ra một chút lương thực nào!”

“Những nạn dân ấy đều là đồng hương của các ngươi, trong đó còn có thể có cả người thân của các ngươi, kết quả lại bị hắn ta vứt bỏ! Một người vô tình vô nghĩa như thế mà cũng xứng để các ngươi đi theo hay sao?”

“Các ngươi đi theo một người ích kỉ thì có tương lai không?” Giọng nói của hắn vang vọng khắp nơi.

Binh sĩ Giang Nam nghe vậy, trong lòng không khỏi dao động!

Bị người ta vạch vết sẹo ra ngay trước mặt thế này, sắc mặt Giang Nam vương xanh mét, hắn ta gào lên: “Đủ rồi, đừng nói nữa!”

“Tại sao không được nói? Chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho dân đốt đèn à?”

Lâm Bắc Phàm bật cười: “Giang Nam vương điện hạ, ngươi ngang ngược quá rồi đấy! Ngươi có thể chặn miệng người ta một thời, nhưng ngươi có chặn được cả đời không? Ngươi chặn được miệng của chúng ta thì có chặn được miệng của toàn thiên hạ hay không?”

Sắc mặt Giang Nam vương lúc trắng lúc xanh, cơn giận của hắn ta đang bùng lên.

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục nói: “Thực ra bản quan rất thông cảm cho các ngươi! Sở dĩ đa số các ngươi đi theo Giang Nam vương là bởi miếng ăn, bởi các ngươi phải sống, điều này không sai!”

“Nhưng hiện giờ các ngươi có sống được không?”

“Sáu ngày nay các ngươi còn chẳng được ăn bữa cơm nào, biết bao người chết vì đói, đi theo một người như thế thì còn tương lai gì nữa? Chi bằng các ngươi về trồng cỏ ăn biết đâu còn sống được!”

“Ở đây thì chỉ có đợi chết mà thôi!”

“Các ngươi muốn sống nhưng Giang Nam vương lại bắt các ngươi phải chết! Hoặc là bị chúng ta giết chết, hoặc là đói mà chết! Các tướng sĩ Giang Nam, đây là kết cục mà các ngươi mong muốn sao?”
Chương 602: Thằng khốn

Binh sĩ Giang Nam lại dao động.

Đúng thế, cứ đánh thế này thì còn tương lai gì nữa?

Bọn họ đi theo Giang Nam vương chủ yếu là vì miếng ăn, bảo bọn họ sống mà giờ đến cơm cũng không có thì sống kiểu gì?

Đánh qua bờ bên kia vẫn bị đối phương giết chết thôi!

Kiểu gì cũng phải chết, vậy chi bằng về nhà trồng cỏ còn có khả năng được sống!

Giang Nam vương trông thấy ánh mắt của mọi người xong thì thầm than không hay rồi, hắn ta lớn giọng nói: “Các vị tướng sĩ, khó khăn chỉ là tạm thời, chúng ta có thể khắc phục! Bản vương hứa chỉ cần đánh sang bờ bên kia thì sẽ có lương thực, có rượu có thịt! Các ngươi muốn gì có nấy!”

Lâm Bắc Phàm lập tức tiếp lời: “Đúng đấy, có tất cả! Chỉ cần các ngươi cố gắng đủ, vương gia của các ngươi chắc chắn sẽ được sống cuộc sống mà hắn ta mong muốn! Hắn ta có thể ăn cá ăn thịt, có thể mặc vải vóc lụa là, có thể trái ôm phải ấp, thậm chí còn có thể khoác long bào, ngồi lên hoàng vị! Thế còn các ngươi thì sao, các ngươi nhận được cái gì?”

“Các ngươi chỉ có thể tiếp tục ăn đất, uống nước lã, tiếp tục bữa no bữa đói, chịu đói chịu rét, biết đâu còn đi gặp Diêm Vương trước ấy chứ!”

“Nói trắng ra thì Giang Nam vương hoàn toàn không quan tâm gì đến tính mạng của các ngươi! Bởi lẽ trước nay hắn ta là kẻ vô tình vô nghĩa, một kẻ ích kỉ và tư lợi!”

“Ầm!”

Âm thanh này đã tạo thành một gợn sóng cực lớn trong lòng mọi người, khiến tâm thần bọn họ chao đảo!

Chỉ cần bọ họ cố gắng đủ thì Giang Nam vương có thể trải qua cuộc sống mà hắn ta mong muốn!

Hắn ta có thể ăn thịt ăn cá, có thể có cuộc sống giàu sang, có thể trái ôm phải ấp, thậm chí có thể khoác hoàng bào lên người, sở hữu thiên hạ!

Mà bọn họ vẫn chỉ có thể ăn đất và uống nước bẩn như cũ, tiếp tục ăn bữa nay không biết bữa mai ra sao, tiếp tục nhịn đói nhịn khát, nói không chừng còn có thể tới chỗ Diêm Vương gia báo tên…

Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy lời Lâm Bắc Phàm nói có lý, trong lòng cũng dần sụp đổ!

Nếu đã như vậy, tại sao còn phải cố gắng? Tại sao còn phải liều mạng?

Bản thân đánh đổi nhiều như thế, đến ngay cả mạng cũng không cần, chỉ để Giang Nam vương được sống tốt hơn?

Mà mình thì tiếp tục ăn đất? Tiếp tục chịu khổ?

Trong lúc nhất thời, sĩ khí của quân Giang Nam giảm mạnh, đã không còn sức chiến đấu nữa!

Giang Nam vương hoảng loạn, vội vàng giải thích: “Các vị tướng quân đừng nghe tên khốn Lâm Bắc Phàm này nói lung tung! Hắn hoàn toàn chỉ đang gây khiêu khích, ly gián chúng ta! Bản vương vẫn luôn coi các vị như huynh đệ ruột thịt, quan tâm và yêu mến còn không kịp nữa là…”

Lúc này, Lâm Bắc Phàm bật cười thành tiếng: “Giang Nam vương, ai thèm tin lời này của ngươi? Ngươi nhìn bản thân ngươi trước đi, ăn đến béo núng béo nính, ăn đến phát phì, cả người mập ú, lôi ra ép dầu cũng đủ cho toàn quân nhóm lửa nấu cơm rồi đấy!”

“Ngươi lại nhìn lính của ngươi đi, các huynh đệ ruột thịt trong miệng ngươi, người nào cũng gầy như cây sậy, người nào cũng gầy đến mức da bụng dính da lưng, có người nào đối xử với huynh đệ như ngươi không?”

“Ngươi đúng là bám lên người huynh đệ mình mà hút máu của bọn họ, ăn thịt của bọn họ, lóc xương của bọn họ, còn muốn khống chế linh hồn của bọn họ, khiến bọn họ bán mạng cho ngươi… Từ trong ra ngoài đều bị ngươi lợi dụng triệt để, không hề lãng phí một chút nào cả.”

“Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ngươi còn dữ hơn cả hổ!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Lời nói của Lâm Bắc Phàm rơi vào trong lỗ tai của quân Giang Nam lại đập ra một gợn sóng khổng lồ khác.

Quân tâm tiếp tục dao động, sĩ khí tiếp tục sụt giảm.

Giang Vương nam nổi đóa: “Thằng khốn Lâm Bắc Phàm nhà ngươi, câm miệng ngay cho bản vương!”

Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Sao thế? Ngươi dám làm lại không dám cho người khác nói sao? Trước khi ngươi phản bác bản quan hãy che cái bụng như có bầu ba tháng của ngươi cho kỹ đi, như vậy nói chuyện còn đáng tin hơn đấy!”

Giang Nam vương tức không chịu được: “Thằng khốn!”

Cái miệng này quá cay độc, nhát nào cũng chí mạng, nhát nào cũng rướm máu!

Chỉ vài ba lời đã đánh bay sạch sĩ khí của quân Giang Nam!

Bây giờ hắn ta hoàn toàn không sang được bờ đối diện để băm thây Lâm Bắc Phàm ra làm nghìn mảnh!

Lâm Bắc Phàm tiếp tục lớn tiếng hô: “Các binh sĩ Giang Nam, các ngươi vì sinh mạng nên mới dốc sức phục vụ Giang Nam vương, bản quan vô cùng thấu hiểu! Nhưng bây giờ các ngươi đã không thể sống tiếp được nữa, tại sao còn muốn tiếp tục bán mạng cho hắn ta?”

“Con kiến còn sống tạm bợ được, còn các ngươi như vậy đúng là tự tìm đường chết! Nếu đã như thế, tại sao không chọn một con đường sống khác?”

Trong quân Giang Nam có người nhìn qua với vẻ ngơ ngác.

“Một con đường khác sao?”

“Chúng ta… có đường sống khác sao?”

“Đương nhiên có rồi!’

Giọng nói của Lâm Bắc Phàm trở nên ôn hòa: “Thật ra nói đến cùng các ngươi đều là con dân của Đại Võ, đều là đội quân con em của Đại Võ, chẳng qua bị người có lòng lợi dụng, đi lầm đường mà thôi!”

“Nhưng bệ hạ của chúng ta vẫn bằng lòng tiếp nhận các ngươi như cũ, Đại Võ chúng ta vẫn bằng lòng chấp nhận các ngươi!”

“Chỉ cần các ngươi buông vũ khí xuống và bơi đến bờ bên này cúi đầu nhận tội, chấp nhận sự thống trị của triều đình chúng ta! Bản quan đảm bảo các ngươi chắc chắn sẽ có một miếng cơm no bụng, nói không chừng còn có thể ăn được thịt, uống được rượu!”

“Triều đình ta đối đãi với binh lính xưa nay luôn hào phóng nhất! Mấy ngày qua các ngươi chắc hẳn cũng đã nhìn thấy, không cần bản quan phải nói nhiều nữa!”

“Hơn nữa, nếu các ngươi đều đầu hàng vậy cũng không cần đánh trận nữa!”
Chương 603: Ta muốn sống!

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nói: “Mọi người đều là người Đại Võ, nào có thù qua đêm đâu? Hoàn toàn có thể bình tĩnh ôn hòa ngồi xuống, ăn miếng cơm nóng, ăn miếng thịt ngon và uống hớp rượu ngon, sau đó cùng nhau bảo vệ tổ quốc, vậy chẳng phải rất tốt hay sao?”

Quân Giang Nam bị Lâm Bắc Phàm nói cho động lòng vô cùng, theo Giang Nam vương không có đường sống, còn không bằng đi theo triều đình.

Dù sao nói đến cùng thì bọn họ cũng là lính của Đại Võ, chỉ là đi theo sai người mà thôi. Chỉ cần bọn họ cúi đầu nhận tội, lại quy thuận triều đình như xưa, luật pháp không trách tội phần chúng, triều đình nhất định sẽ tiếp nhận bọn họ.

Chí ít, cái mạng này còn có thể sống tiếp!

Đối với quân Giang Nam không còn đường để đi mà nói, có thể sống sót tốt hơn bất cứ thứ gì khác!

Giang Nam vương hoảng hốt, lớn tiếng kêu gọi: “Các vị tướng sĩ, mong mọi người hãy bình tĩnh! Đối phương hoàn toàn chỉ đang dùng lời xảo trá để mê hoặc mọi người, đổi trắng thay đen, mọi người tuyệt đối đừng mắc bẫy!”

“Cho dù mắc bẫy thì đã sao? Ở nơi này chỉ có thể đợi chết, nhưng đi đến bên đó lại có thể ăn được cơm! Ta không muốn chết, ta muốn sống!”

Một binh lính lâu năm vất trường mâu trong tay, ùm một tiếng nhảy vào dòng sông, bơi đến bờ đối diện.

Sức mạnh của tấm gương vô cùng lớn, lại có vài binh lính Giang Nam nữa ném vũ khí, nhảy xuống sông.

“Ta cũng muốn sống, ta muốn sống thì có gì sai?”

“Nói đến cùng, ta hành quân đánh trận chẳng qua là vì miếng ăn mà thôi, ai cho ta ăn no thì ta làm cho người đó!”

“Tuy ta là lính Giang Nam nhưng về mặt bản chất vẫn là người Đại Võ! Quy hàng Đại Võ cũng không mất mặt!”

“Ta đã không muốn đánh trận nữa, ta muốn đầu hàng!”



Dưới sự dẫn dầu của vài lính Giang Nam, lại có rất nhiều người nhảy xuống sông.

Giang Nam vương vừa sợ vừa giận, lớn tiếng hô: “Không được phép đi! Không kẻ nào được phép đi hết! Ai đi thì xử theo quân pháp! Chặn bọn chúng lại cho bản vương! Ai nhảy xuống… cứ giết cho bản vương!”

Sau một trận gió tanh mưa máu, hơn trăm lính Giang Nam đã bỏ mạng!

Bọn họ không phải chết trong tay triều đình mà là chết trong tay người của mình, khiến người nhìn thấy mà ghê sợ!

Giang Nam Vương hai tay đẫm máu, đứng bên bờ tức giận nói với một đám võ giả: “Các ngươi canh chừng đầu sông kỹ vào cho ta, không cho phép bất cứ người nào lại gần, ai tới thì giết kẻ đó!”

“Rõ, thưa vương gia!” Các võ giả đáp lời.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Giang Nam vương, không thể cứu vãn được nữa đâu!”

Màn đêm rất nhanh đã kéo tới, bên ngoài vẫn đổ mưa rả rích, quân Giang Nam vẫn tất bật nấu cháo lấp bụng.

Những binh lính khác có người trốn dưới tàng cây hoặc là tránh mưa trong lều.

Lúc này, một tiểu đội nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó đồng loạt đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Một tướng lĩnh kêu: “Các ngươi đi đâu đó?”

Một binh lính lõi đời đáp lời: “Bọn ta đi ẻ!”

“Ăn nhiều cháo như vậy còn ẻ được sao?”

“Ẻ nữa là hết, ngươi có đi không?”

Tướng lĩnh kia vô cùng chán ghét: “Bỏ đi, các ngươi tự đi đi, nhưng đừng gần sông Tùng!”

“Biết rồi, ta vẫn cần cái mạng này mà!”

Bọn họ đi về hướng hoàn toàn ngược lại với sông Tùng, cũng không thu hút sự chú ý của người khác.

Nhưng khi không còn thấy ai nữa, bọn họ lập tức quành một vòng lớn, cuối cùng chạy tới bên bờ sông Tùng không có người giảm sát, sau đó cẩn thận bơi sang bờ bên kia.

Sông Tùng rộng hơn ba mươi trượng, cũng không tính là dài, bọn họ rất nhanh đã bơi đến bờ đối diện, sau đó chạy về phía trận doanh triều đình.

“Chúng ta là quân Giang Nam, chúng ta tới đầu hàng!”

“Bây giờ ta vừa lạnh vừa đói, cho chúng ta xin miếng cơm đi!”

“Bằng không thật sự sẽ chết đói mất!”

Chuyện này kinh động đến Lâm Bắc Phàm.

Hắn nhìn thấy một đám lính đào ngũ bơi từ bờ bên kia qua, cười bảo: “Các ngươi có thể biết sai mà sửa, mạo hiểm mất đầu mà tới được đây khiến bản quan vô cùng vui mừng! Chỗ chúng ta còn thừa ít cơm canh, các ngươi ăn tạm trước đi, ăn no rồi nói sau!”

Đám lính Giang Nam mừng húm: “Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!”

“Chẳng qua chỉ có một ít, bản quan phải nhắc nhở các ngươi! Bây giờ các ngươi vẫn là lính đầu hàng, thân phận khá nhạy cảm cho nên các ngươi phải phục tùng sự sắp xếp! Chỉ cần các ngươi nghe lời, hiểu chuyện chắc chắn sẽ không đói bụng!”

Bọn họ liên tục gật đầu: “Nghe! Chúng ta nhất định sẽ nghe lời!”

Lâm Bắc Phàm vô cùng hài lòng: “Tốt lắm! Sau khi trận chiến này kết thúc, ta sẽ khôi phục binh tịch cho các ngươi, hoàn toàn có thể hưởng thụ đãi ngộ giống như binh lính triều đình!”

Bọn họ liên tục dập đầu: “Cảm ơn đại nhân đã chấp thuận!”

Ngay tối hôm ấy, Lâm Bắc Phàm lại gặp được một tốp lính Giang Nam đầu hàng khác, hắn đều đối xử tử tế như thế.

Đến ngày thứ hai, quân Giang Nam đếm nhân sổ, phát hiện thiếu mất mười tám người.

Chuyện này vừa vặn bị Giang Nam vương bắt gặp, hắn ta hỏi: “Mười tám người đó đi đâu rồi? Ai là người phụ trách, đứng ra cho bản vương!”

Một tướng lĩnh trong số đó run rẩy đứng ra: “Khởi bẩm vương gia, mạt tướng chính là tướng lĩnh phụ trách đám người Trương Tam, bọn họ nói đi vệ sinh, đến bây giờ vẫn chưa về…”’

Một tướng lĩnh khác cũng sợ hãi đứng ra: “Khởi bẩm vương gia, mạt tướng là tướng lĩnh phụ trách đám người Lý Tứ! Bọn họ cũng nói ra ngoài đi vệ sinh, đến bây giờ vẫn chưa về…”

“Đi vệ sinh có thể đi lâu như vậy sao, sẽ không bỏ trốn đấy chứ?” Giang Nam vương đè nén cơn giận, nói.

“Chắc là… không có khả năng đâu?”

Đúng lúc này, một tướng lĩnh vội vàng chạy về, thì thầm vào tai Giang Nam vương.

Giang Nam vương nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi.

Hắn ta vội vàng lao ra khỏi lều, đi tới bên bờ sông và nhìn sang bên bờ đối diện.

Chỉ thấy có vài người mặc áo giáp Giang Nam ở bờ bên kia, đang làm một vài việc nặng như vận chuyển khí giới dưới sự giám sát của binh lính triều đình.

Mấy người này rất nhanh đã bị nhận ra.
Chương 604: Thảm cảnh

“Đây không phải là đám người Trương Tam sao? Vậy mà đã chạy đến bờ bên kia rồi!”

“Đây không phải Lý Tứ sao? Cũng chạy tới bờ bên kia luôn!”

“Bọn họ chạy sang đó từ bao giờ vậy? Chuồn nhanh vãi, cũng không thèm dẫn ta theo.”

“Rốt cuộc bọn họ đã trốn thế nào vậy?”



Đúng lúc này, bọn họ cũng làm xong việc, đến giờ ăn cơm trưa.

Bọn họ nhận một cái bánh bao bột mì trắng và một bát cháo nóng hổi, trong cháo còn có ít dưa muối, sau đó ăn một cách rất ngon lành, ăn đến độ phải kêu là thơm, phải thốt lên là hài lòng.

Đám quân Giang Nam nhìn chằm chằm, nước miếng nhiễu đầy ra.

“Đậu má! Làm quân đầu hàng còn có thể ngăn ngon như vậy á!”

“Cháo trắng như vậy, còn có dưa muối, chắc chắn rất ngon đây!”

“Còn có bánh bao bột mì trắng nữa, rất lâu rồi ta chưa được ăn bánh bao! Xa xỉ quá!”

“Ăn còn ngon hơn chúng ta, ta cũng rất muốn đến bên kia!”

“Ngưỡng mộ thật!”

Tâm thái của Giang Vương sụp đổ, tức run cả người: “Đám khốn nạn đó chắc chắn cố ý! Cố tình làm dao động quân tâm bên ta, quá ác độc, quân dã man!”

Lúc này, Lâm Bắc Phàm thân là giám quân đi ra tuần tra.

Nhìn thấy lính Giang Nam đầu hàng đang ăn bánh bao và cháo, hắn lập tức lại gần thân thiết an ủi: “Bữa sáng thế nào? Mấy cái bánh bao và cháo này có hợp khẩu vị của các ngươi không?”

Đám lính Giang Nam đầu hàng lập tức đứng dậy.

“Chào buổi sáng, đại nhân! Bánh bao và cháo này thật sự rất ngon, ta rất thích!”

“Đặc biệt là cái bánh bao bột mì trắng này, vừ to vừa đầy đặn, lại vừa mềm vừa xốp, cắn một miếng quá ư là thoải mái!”

“Còn dưa muối nữa, muối rất đúng vị, vừa mặn vừa thơm!”

“Nếu có thể được nhiều thêm một chút thì tốt!”

“Đúng vậy, nếu có thể nhiều thêm một ít thì tốt rồi, không đủ no!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu cảm thán: “Bản quan vô cùng hiểu các ngươi, nhưng đại quân chúng ta vẫn phải hành quân đánh trận cho nên chỉ có thể tưu tiên cung ứng cho bọn họ trước, thiệt thòi cho các ngươi rồi!”

Lính Giang Nam đầu hàng lập tức lắc đầu nguầy nguậy, nói với vẻ được thương mà sợ: “Đại nhân, chúng ta cũng không thiệt thòi tí nào cả, thật sự không thiệt tí nào hết, ngược lại còn thấy vô cùng may mắn ấy chứ!”

“Thấy may mắn?” Lâm Bắc Phàm nghi ngờ khó hiểu.

“Đúng vậy, ta thật sự cảm thấy rất may mắn, may vì đã chuồn được tới đây!”

Lính Giang Nam đầu hàng đưa mắt nhìn nhau, đều cười tươi rạng rỡ:” Bằng không, nào có bánh bao vừa thơm vừa to như vậy ăn, còn có cháo vừa ngọt vừa thơm như vậy mà uống chứ!”

“Thế này mà đã thấy may mắn rồi sao? Trước đây các ngươi sống thảm lắm sao?” Lâm Bắc Phàm càng nghi ngờ hơn.

Câu nói này dường như hỏi đúng chỗ đau của bọn họ, một tay lính lâu năm trong số đó nước mắt tung bay: “Đại nhân ơi, trước đây chúng ta thảm lắm, ngươi không biết chúng ta đã trải qua cuộc sống thế nào đâu!”

“Bản quan xin rửa tai lắng nghe!” Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm nặng nề hơn hẳn.

Hắn gọi người kê cái bàn qua, trên bàn đặt ít hạt dưa và điểm tâm, chuẩn bị nghe kỹ câu chuyện bi thảm đó của tay lính lâu năm này.

Sợ bầu không khí không đủ nên hắn lại gọi thêm một đám quần chúng hóng hớt nữa tới, bầu không khí được khuếch đại vừa đủ, chuyện xưa cũng mở màn.

“Đại nhân, trước đây chúng ta sống rất thảm!”

Tay lính lâu năm nước mắt nước mũi tèm nhèm, kêu lên ai oán: “Thật ra thảo dân cũng không muốn làm lính đâu, hơn nữa dựa theo quân luật của triều đình thì con độc đinh trong nhà cũng không cần làm lính! Nhưng Giang Nam vương mặc kệ luật pháp của triều đình, cưỡng chế bắt ép chúng ta nhập ngũ!”

“Làm lính cũng thôi đi, nhưng các tướng lĩnh của Giang Nam vương hoàn toàn không coi chúng ta là con người, không phải đánh chúng ta thì là chửi mắng, giẫm đạp lòng tự trọng của chúng ta!”

“Ngoài ra, còn thường xuyên khấu trừ quân lương của chúng ta, thậm chí còn không phát quân lương, chỉ cho chúng ta ăn no một bữa! Ngoài vậy ra cũng không còn gì nữa!”

Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: “Lẽ nào các ngươi không phản kháng sao?”

Tay lính lâu năm vừa lau nước mắt vừa đáp: “Chúng ta nào dám phản kháng? Bọn họ còn không coi chúng ta là con người cơ mà, một khi phản kháng sẽ đánh chết luôn! Rất nhiều người đều bị bọn họ đánh chết tươi!”

“Đúng đó, bọn họ đều không phải con người, không coi chúng ta là con người!”

“Giết người như ngóe đối với bọn họ mà nói là chuyện thường như cơm bữa, binh lính không đủ thì lại bắt tới là được!”

“Một huynh đệ tốt của ta đã bị đánh chết như vậy đấy!”

Lâm Bắc Phàm nổi giận: “Lẽ nào Giang Nam vương không quản sao?”

Tay lính Giang Nam lâu năm tức giận nói: “Đời nào hắn ta chịu quản? Bản thân hắn ta chính là một người tàn nhẫn bất nhân, lại tham lam thành thói! Trên làm dưới theo, người bên dưới có thể không tàn bạo, có thể không tham lam được sao?”

Lâm Bắc Phàm tức run người: “Cầm thú! Súc sinh! Đồ khốn nạn! Tiện nhân không biết xấu hổ…”

Giang Nam vương ở bờ bên kia cũng tức run người: “Ngươi chỉ gà mắng chó ai đấy?”
Chương 605: Cho các ngươi một cơ hội

“Nhưng thảm nhất vẫn là sau nạn lũ lụt kìa!”

Đôi mắt đục ngầu của tay lính Giang Nam lâu năm tràn đầy vẻ bi thương: “Trước nạn lũ lụt, chúng ta vẫn có thể ăn được một bữa no, cố nhịn cũng qua đi! Nhưng sau nạn lũ lụt thật sự không phải cuộc sống của con người nữa rồi!”

“Trận hỏa hoạn ngút trời đó đã đốt sạch toàn bộ quân lương! Từ đó về sau, trên cơ bản chúng ta bữa no bữa đói, cho tới bây giờ cũng chưa được một bữa tử tế! Ngày lễ ngày tết thì đào ít cỏ với rễ cây về thêm món!”

“Thật ra, sau này để gom đủ quân lương, Giang Nam vương đã cướp lương thực của quan to, quý nhân và thương nhân, trong quân doanh chúng ta vẫn có ít lương thực nhưng đều bị người bên trên tham ô hết, rơi đến chỗ chúng ta cũng chỉ còn lại ít gạo thừa, khiến chúng ta không thể ăn no nhưng lại không chết đói được, cứ vật vờ như vậy mãi!”

Lâm Bắc Phàm lại tức giận: “Nào có lý này! Lẽ nào Giang Nam vương không quản sao?”

Tay lính Giang Nam lâu năm cũng giận dữ: “Hắn ta quản cái mẹ gì đâu! Cả ngày hắn ta ở trong vương phủ ăn cá ăn thịt, ăn đến cả người đều toàn thịt mỡ, mồ hôi chảy ra cũng là dầu, nào có nghĩ đến chúng ta!”

Lâm Bắc Phàm tức run người: “Cầm thú! Súc sinh! Đồ khốn nạn! Tiện nhân không biết xấu hổ…”

Giang Nam vương ở bờ bên kia cũng tức run người: “Thằng khốn nhà ngươi lại chửi ta!”

“Vốn tưởng khởi binh đánh trận thì cuộc sống sẽ tốt hơn một chút, nhưng không ngờ còn chẳng bằng trước đây!”

Tay lính Giang Nam lâu năm rưng rưng nước mắt, gương mặt đen sạm khóc đến nở hoa: “Ăn toàn là gạo cũ lâu năm có mọt, còn không thể ăn no! Sau khi mưa dầm, ngay cả gạo cũng chẳng được ăn, chỉ có thể đợi chết! Đại nhân ơi, ngươi nói cả đời chúng ta vất vả khổ sở rốt cuộc là vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì hả?”

Lâm Bắc Phàm lại nổi giận: “Đánh trận cũng không cho các ngươi ăn cơm, Giang Nam vương không quản hay sao?”

“Hắn ta quản, nhưng còn không bằng không quản!”

Tay lính Giang Nam lâu năm bất bình bảo: “Hắn ta chính là một kẻ máu lạnh và ích kỷ! Bây giờ trời mưa rồi, hành quân đánh trận bất lợi, cách tốt nhất chính là tạm thời lui binh nhưng hắn ta nhất quyết không chịu rút lui! Hắn ta muốn chúng ta chết rét hết, muốn muốn chúng ta chết đói hết, muốn kéo tất cả mọi người chết chung với hắn ta!”

Lâm Bắc Phàm tức run người: “Cầm thú! Súc sinh! Đồ khốn nạn! Tiện nhân không biết xấu hổ…”

Giang Nam vương ở bờ bên kia: “Lâm Bắc Phàm, ngươi đủ rồi đây!”

“Cho nên, ta đã chịu đủ lắm rồi!”

Tay lính Giang Nam lâu năm vỗ bàn đứng dậy, kêu lên: “Vừa có cơ hội, thảo dân đã không hề do dự mà bơi qua đây! Vì thảo dân hiểu sâu sắc một điều, theo Giang Nam vương tuyệt đối không có tương lai! Quá khứ không có, hiện tại không có, sau này chắc chắn cũng không có nốt! Cho nên ta phải cải tà quy chính! Ta muốn bỏ tối theo sáng! Ta muốn bỏ ác theo thiện…”

Lâm Bắc Phàm vội hô: “Đồng chí, ta hiểu nỗi khổ của ngươi! Mau ngồi xuống, đừng kích động như vậy…”

“Đại nhân, để ta nói xong đã!”

“Được, ngươi nói đi!”

“Đai nhân, ta biết trước đây ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với triều đình, bây giờ ta rất hối hận, rất phiền não! Trước đây ta không được chọn, nhưng bây giờ ta muốn làm một người tốt!”

Tay lính Giang Nam lâu năm nước mắt lưng tròng, van xin: “Đại nhân, có thể cho ta một cơ hội mới được không?”

Lâm Bắc Phàm vô cùng cảm động: “Có câu biết sai mà sửa mới là đáng quý nhất! Ngươi có thể nhìn nhận rõ lỗi sai của mình, cũng nghiêm túc kiểm điểm, hối cải để làm người mới, vẫn là đồng chí tốt của nhân dân chúng ta, là chiến sĩ tốt của quốc gia ta! Sau khi trận chiến kết thúc, bản quan nhất định sẽ báo lên triều đình, giúp ngươi về lại đơn vị thuận lợi! Chúng ta cùng nhau sát cánh chiến đấu, bảo vệ quốc gia!”

Tay lính Giang Nam lâu năm mừng rỡ: “Cảm ơn đại nhân đã cho thảo dân cơ hội này!”

Những tay lính Giang Nam khác nhìn thấy đều tới tấp mở miệng.

“Đại nhân, ta cũng biết sai rồi, ta muốn trở về triều đình, dốc sức phục vụ triều đình!”

“Đại Võ có thể không có ta nhưng ta không thể không có Đại Võ!”

“Cho ta một cơ hội đi, ta muốn làm người tốt, ta muốn làm một chiến sĩ bảo vệ quốc gia!”



Lâm Bắc Phàm lại cảm động nữa, hắn nói với vẻ kích động: “Đồng chí tốt! Các ngươi đều là đồng chí tốt của nhân dân! Chính vì có các ngươi mà nhân dân chúng ta mới có sức mạnh, tổ quốc mới có tín ngưỡng, dân tộc mới có hy vọng!”

“Vâng!”

Mọi người ra sức gật đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định.

Lâm Bắc Phàm tiếp tục kích động nói: “Hãy chăm chỉ làm việc! Tuy rằng các ngươi đều là lính đầu hàng nhưng bản quan đã coi các ngươi thành đồng chí cùng chung chí hướng, coi thành chiến hữu kề vai tác chiến! Mang rượu lên đây!”

Có người mang một vò rượu ngon lên, Lâm Bắc Phàm ôm rượu ngon rót đầy cho mỗi một người lính đầu hàng.

Hắn giơ cao bát rượu, lớn tiếng nói: “Không nhiều lời vô nghĩa nữa, cạn!”

“Cạn!”

Những người lính đầu hàng đồng thanh hô.

Sau đó tất cả đều uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy khí phách căng tràn trong lồng ngực!

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Rượu này thế nào?”

“Rượu ngon! Ha ha!”

Đám quân Giang Nam ở bờ bên kia lại dao động.

Cháo trắng thơm ngon, bánh bao mềm xếp ngon miệng, còn có sự coi trọng và quan tâm của quan lớn triều đình đối với bọn họ nữa…

Không có một điểm nào là không thu hút bọn họ!
Bình Luận (0)
Comment