Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần (Dịch Full )

Chương 38 - Chương 703: Bám Theo Kiếm Công

Chương 703: Bám theo kiếm công

Ngày hôm sau, hắn dẫn mọi người xuất phát.

Hắn chọn ngồi thuyền, một đường thuận lợi mà đi, tốn mười ngày nửa tháng là đến được Đa La.

Đội ngũ dẫn theo cũng không nhiều, đại khái hơn trăm người, chủ yếu là dùng để lo liệu chốn ở và thức ăn, dọc đường hộ tống bảo vệ bản thân an toàn, đồng thời tiện truyền đạt trên dưới, chấp hành mệnh lệnh là đủ.

Kết quả khi tới bên bờ sông đã trợn tròn mắt.

Hay lắm, trong đội ngũ hơn trăm người lại lẫn mười mấy tướng lĩnh, chức vị thấp nhất cũng đến lục phẩm, chức vị cao nhất thậm chí còn đến tam phẩm!

Số lượng Tiên Thiên lại đạt đến mười tám người!

Trước đây lúc dẫn binh đánh trận cũng chưa từng xa xỉ như thế!

Lâm Bắc Phàm sa sầm mặt mũi: “Các vị đại nhân, các ngươi muốn làm gì?"

Các vị tướng lĩnh chắp tay, đáp một cách nghiêm túc: “Tham kiến thừa tướng đại nhân! Lần này thừa tướng đi chinh phạt nước Đa La bất nghĩa, đường xá xa xôi vô cùng nguy hiểm, chúng ta nguyện bảo vệ, đi theo làm tùy tùng, mong thừa tướng chấp thuận!"

Gương mặt của Lâm Bắc Phàm càng tối tăm hơn: “Nào cần nhiều người như thế? Lần này bản quan tới Đa La sớm đã tính sẵn trong lòng, hoàn toàn không cần đến các ngươi! Các ngươi về ngay cho ta, ai về chức nấy!"

“Thừa tướng đại nhân không thể nói như vậy được!"

Một vị tướng quân tuổi già sức yếu nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Một mình ngươi tới nước Đa La chỉ huy tác chiến, trọng trách nặng nề, ngày đêm vất vả, cũng sẽ có lúc suy nghĩ không chu toàn! Hành quân đánh trận không phải trò đùa, tuy hạ quan không có chiến tích nỏi trội nào nhưng thắng ở cái đã từng dẫn binh đánh trận nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, có thể phụ tá thừa tướng đại nhân, giảm thiểu áp lực cho thừa tướng đại nhân!"

Một tướng lĩnh trẻ tuổi đứng ra, nói với vẻ oai phong lẫm liệt: “Thừa tướng đại nhân, sự an nguy của ngươi liên quan đến xã tắc, không thể để xảy ra chút chuyện gì được! Hạ quan sợ nên nhất định phải đi theo ngươi mới yên tâm được! Chỉ huy tác chiến thì hạ quan không được nhưng ở phương diện hộ giá hộ tống, hạ quan chắc chắn là người giỏi nhất! Muốn đả thương một cọng tóc của thừa tướng đại nhân thì phải bước qua xác của hạ quan trước rồi hãy nói!"

“Thừa tướng đại nhân!"

Lại có một vị tướng lĩnh khác đứng ra, nói: “Hạ quan có một chiêu tuyệt kỹ đó chính là nghe tiếng đoán được vị trí! Có thể thông qua chấn động trên bề mặt đất mà phát hiện ra hướng di chuyển và số lượng quân địch trong phạm vi mấy chục dặm! Lần này viễn chinh phải bước vào nơi xa lạ, nguy hiểm vô cùng! Có hạ quan hỗ trợ, thừa tướng đại nhân cũng thoải mái hơn một chút, phần thắng cũng càng lớn hơn!"

“Thừa tướng đại nhân..."

Các vị tướng lĩnh tự phát biểu ý kiến và chứng tỏ năng lực của mình, chém gió phần phật.

Hơn nữa còn cùng tỏ vẻ cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực cho Lâm Bắc Phàm, một đường hộ tống bảo vệ hắn, muốn hại Lâm Bắc Phàm nhất định phải bước qua xác bọn họ.

QuáchThiếu Soái vô cùng cảm động, đôi mắt đỏ hoe: “Hóa ra các vị tướng quân đều là người trung nghĩa, là nam nhân tốt nhiệt huyết! Đại Võ có các vị anh hùng hảo hán còn sợ gì không thịnh?"

“Cút!”Lâm Bắc Phàm bực mình nói: “Các ngươi có ý đồ gì đừng tưởng ta không biết! Ta thật sự không cần nhiều người như vậy, các ngươi đều về hết cho ta! Bằng không ta sẽ tâu lên thánh thượng, trị các ngươi tội tùy tiện rời khỏi cương vị công tác!"

Đúng lúc này, một giọng nói chói tai truyền tới: “Bệ hạ giá đáo!"

Mọi người quay đầu nhìn qua, quả nhiên trông thấy nữ để chậm rãi đi tới, diễm lệ xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành như thế.

“Bái kiến bệ hạ! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Mọi người đồng thanh hô.

“Các vị ái khanh miễn lễ!” Nữ đế mỉm cười phất tay.

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Bệ hạ, sao ngươi lại tới đây?"

“Ái khanh!"

Nữ đế cười rạng rỡ đi tới: “Lần này ngươi viễn chinh tới Đa La, đường xá xa xôi, vô cùng nguy hiểm, trẫm không yên lòng cho nên đặc biệt tới đây tiễn ngươi, chúc người thuận buồm xuôi gió, khải hoàn trở về!"

Lâm Bắc Phàm chớp mắt, trước đây lúc ta đi đánh ba đại phản vương cũng đâu thấy ngươi tới tiễn lần nào.

Chỉ một nước Đa La nho nhỏ mà cũng khiến ngươi đặc biệt chạy tới một chuyến, đến mức đó sao?

Không nói ra được tại sao, cứ cảm thấy trong này có gì đó kỳ lạ.

“Cảm ơn bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ cảm động rơi nước mắt.

Lúc này, nữ đế cũng nhìn thấy các tướng lĩnh bên cạnh, nàng hơi kinh ngạc: “Các ngươi... sao các ngươi đều tập trung ở đây? Các ngươi cũng tới tiễn Lâm ái khanh sao?"

“Bệ hạ, chúng ta không tới đây tiễn!"

Lâm Bắc Phàm nhân cơ hội cáo trạng: “Bọn họ đều muốn gia nhập vào đội ngũ của thần, cùng tới Đa La kiến công lập nghiệp! Bọn họ tự tiện rời khỏi cương vị công tác, thân là võ tướng thế này làm sao mà được? Bệ hạ mau phạt bọn họ đi!"

Các tướng lĩnh sợ hãi.

“Bệ hạ, nước Đa La tự xé hiệp ước, thần vô cùng tức giận cho nên muốn góp một phần sức cho triều đình!"

"Bệ hạ, chuyến viễn chinh này của thừa tướng đại nhân đường xá xa xôi, vô cùng nguy hiểm! Sự an nguy của thừa tướng liên quan đến xã tắc, chúng ta cũng lo cho thừa tướng đại nhân, sợ hắn xảy ra chuyện cho nên mới tự đề cử mình, hộ tống bảo vệ!"

“Sợ bệ hạ không đồng ý nên chỉ có thể tiền trảm hậu tấu!"

“Bệ hạ, xuất phát điểm đều tốt, tất cả đều bị lòng yêu nước sai khiến mà thôi!"

“Vi thần biết sai, mong bệ hạ thứ tội!"

1095 chữ
Chương 704: Phê chuẩn hết

“Hóa ra là như vậy!"

Nữ đế nổi nóng nói: “Vậy là các ngươi không đúng rồi!"

Lâm Bắc Phàm thêm dầu vào lửa: “Không sai, quá không đúng!"

Nữ đế tiếp tục nổi giận bảo: “Thân là võ tướng đương triều mang chức trách trên người, trọng trách to lớn, làm sao có thể tùy tiện rời khỏi cương vị công tác! Chí ít... chí ít các ngươi cũng phải bẩm báo với trẫm chứ!"

Lâm Bắc Phàm tiếp tục thêm dầu: “Đúng vậy, làm sao có thể tùy tiện rời khỏi cương vị công tác mà không bẩm báo với bệ hạ?"

Nữ đế vô cùng nóng giận: “Các ngươi làm như vậy là hoàn toàn không coi trẫm ra gì!"

Lâm Bắc Phàm lại thêm dầu: “Đúng thế, không coi bệ hạ ra gì, các ngươi đáng tội gì hả?"

Nữ đế nổi giận đùng đùng: “Trẫn là người nhỏ nhen như vậy hay sao? Trẫm là người không hiểu ý người như vậy sao? Nếu các ngươi thành thật báo cáo với trẫm, trẫm còn không đồng ý hay sao?"

Lâm Bắc Phàm lại thêm dầu tiếp: “Đúng vậy! Tại sao không thành thật bẩm báo với bệ hạ, bệ hạ còn không đồng ý hay sao? Hửm?"

Hắn hơi ngẩn người, chớp mắt, cảm thấy có hơi không đúng!

Các vị tướng lĩnh mừng như điên, một tướng quân già trong số đó cẩn thận hỏi: “Bệ hạ, ý của người là chỉ cần chúng ta thành thật bẩm báo với ngươi, ngươi sẽ đồng ý?"

Nữ đế cười đáp: “Đương nhiên rồi, xuất phát điểm của các ngươi đều tốt, đều là vì thừa tướng, vì trẫm, vì Đại Võ, trẫm là một người tiến bộ, làm sao có thể không đồng ý?"

Các vị tướng lĩnh mừng húm.

Vẫn là vị tướng quân già đó mở miệng trước: “Bệ hạ, thừa tướng đại nhân tới Đa La chỉ huy tác chiến, sự việc trọng đại! Hạ quan dẫn binh đánh trận nhiều năm có kinh nghiệm phong phú, có thể hỗ trợ thừa tướng, giảm thiểu áp lực cho thừa tướng đại nhân!"

Nữ đế hào phóng đáp: “Trẫm phê chuẩn!"

Lâm Bắc Phàm: “..."

Tướng lĩnh trẻ tuổi kia nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Bệ hạ, sự an nguy của thừa tướng đại nhân liên quan đến xã tắc, không thể để xảy ra chuyện! Hạ quan rất giỏi ở phương diện bảo vệ người, nguyện hộ tống bảo vệ thừa tướng! Muốn đả thương một cọng tóc của thừa tướng nhất định phải bước qua xác của hạ quan!"

Nữ đế lớn tiếng đáp: “Được! Chuyến này cần những nhân tài hộ giá như ngươi, trẫm phê chuẩn!"

Lâm Bắc Phàm: "..."

“Bệ hạ, vi thần có thể nghe tiếng đoán vị trí! Có thể thông qua chấn động trên bề mặt đất để phát hiện ra phương hướng của quân địch cách mấy chục dặm, tiện cho thừa tướng chỉ huy tác chiến! Có hạ quan hỗ trọ, thừa tướng đại nhân có thể thoải mái hơn một chút!"

Nữ đế vỗ tay nói: “Năng lực này không tồi, trẫm chuẩn!"

Lâm Bắc Phàm: "..."

Cứ như vậy, các tướng lĩnh vốn dĩ bị Lâm Bắc Phàm từ chối đều thông qua nữ đế để gia nhập vào đội ngũ của Lâm Bắc Phàm.

Mọi người đều vô cùng thích thú, cười tươi như hoa nở, giống như đã nhặt được công lao vậy.

“Bệ hạ, sao có thể như vậy được?"

Lâm Bắc Phàm oán trách: “Rõ ràng bọn họ chỉ muốn tới Đa La vớt chiến công thôi, mong bệ hạ minh giám!” Nữ đế lắc đầu, nói với giọng điệu hơi trách cứ: “Ái khanh, đây là ngươi không đúng rồi!"

Lâm Bắc Phàm ngơ ngác: “Ta không đúng?"

“Đúng vậy, ngươi không đúng! Ngươi tưởng kiến công lập nghiệp dễ dàng như vậy sao? Rất nhiều tướng quân tướng sĩ nhập ngũ mấy chục năm có khả năng chưa từng đánh trận một lần nào! Không đánh trận thì lấy đâu ra chiến công, ngươi nói có đúng không?"

“Cho nên, ngươi chắc hẳn nên lượng thứ cho bọn họ mới phải! Nhiều năm như thế, bọn họ không có công lao thì cũng có khổ lao, nhưng lại bị giới hạn bởi điều kiện nên chậm trễ mãi không có cách nào thăng quan, vô cùng khó khăn! Ngươi dẫn bọn họ đi vớt công lao thì đã sao?"

Các vị tướng lĩnh cảm động rơi nước mắt, đồng thanh hô: “Bệ hạ thánh minh!"

Lâm Bắc Phàm: “..."

“Nhưng bọn họ đều đi hết vậy sự vụ ở kinh thành phải làm sao? Ai phụ trách, ai quản lý! Quốc gia không thể một ngày không có chủ, quân cũng không thể một ngày không có tướng!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Đây cũng không phải vấn đề gì cả!"

Nữ đế cười bảo: “Bây giờ Đại Võ đã kết thúc nội loạn, uy chấn các nước, dân chúng đang nghỉ ngơi dưỡng sức, thiên hạ thái bình! Lúc này trong quân thiếu vài vị tướng lĩnh cũng không thành vấn đề!"

“Lúc này, vấn đề lớn nhất chính là chuyện Đa La! Ái khanh, ngươi vượt ngàn dặm xa xôi tới Đa La khiến trẫm vô cùng lo lắng! Nhưng có bọn họ trợ giúp thì trẫm cũng yên tâm hơn!"

Các vị tướng lĩnh đồng thanh hô: “Bệ hạ nói chí phải!"

“Các ngươi đều nghe kỹ đây cho trẫm!"

Nữ đế nghiêm giọng nói: “Chuyện quan trọng nhất trong chuyến đi này của các ngươi chính là bảo vệ Lâm ái khanh chu toàn! Nhất định phải đưa Lâm ái khanh trở về nguyên vẹn, thiếu một cọng tóc cũng sẽ hỏi tội các ngươi!"

“Thần tuân chỉ"

Mọi người lại đồng thanh đáp, sau đó nhìn về phía Lâm Bắc Phàm với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Bệ hạ thật sự quá sủng ái thừa tướng, còn thân hơn con trai ruột!

Xem ra giữa đường nhất định phải nịnh nọt nhiều lên, tranh thủ có được hảo cảm của thừa tướng!

“Ái khanh, đi sớm về sớm, trẫm cần ngươi!” Nữ đế nhắc nhở.

“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng, đây có lẽ là phiền não của hạnh phúc chăng.

Tiếp theo đó, hắn vẫy tay tạm biệt nữ đế, sau đó dẫn mọi người ngồi lên con thuyền lớn xa hoa tiến về Đa La.

1071 chữ
Chương 705: Bước đi đầu tiên

Đoàn thuyền này tổng cộng có năm con, con lớn nhất dành cho đám người Lâm Bắc Phàm.

Bốn con thuyền còn lại bảo vệ xung quanh, bên trên toàn là tướng lĩnh tòng quân và những nhân viên cần thiết khác.

Còn có một vài tướng sĩ đi dọc bờ sông để hộ tống bảo vệ.

Nếu chỉ nhìn trang phục, không có ai cho rằng bọn họ đi đánh trận mà chỉ là đi du lịch ngắm cảnh mà thôi.

Ngay một khắc Lâm Bắc Phàm xuất phát, tin tức liên quan đến việc hắn sắp dẫn binh thảo phạt nước Đa La nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, đồng thời cũng truyền tới Đa La.

Vương thất Đa La và bách quan trong triều như lâm đại địch.

“Cuối cùng Đại Võ cũng định ra tay rồi!"

"Lần này lại phái thừa tướng Lâm Bắc Phàm! Đừng thấy người này trẻ tuổi nhưng vô cùng giỏi đánh trận! Năm nay đã đánh mười trận rồi, vốn toàn là lấy ít thắng nhiều, thắng vô cùng đẹp! Chuyến này chỉ sợ người tới không có ý tốt!"

“Sợ cái gì? Lẽ nào Đa La ta dễ bắt nạt hay sao?"

“Nghe nói con người Lâm Bắc Phàm này kiêu ngạo tự đại, cũng không coi Đa La chúng ta ra gì! Còn chưa kiểm kê nhân mã, cũng không chuẩn bị lương thảo mà đã dẫn người nhà một đường đi du sơn ngoạn thủy rồi!"

“Nào có lý ấy! Vậy mà lại dám coi thường Đa La ta! Nhất định phải cho hắn ta biết mặt một chút mới được!"

“Cho dù thế nào cũng phải chuẩn bị ứng chiến thôi!"

Trong triều đình Đa La, Đa La vương hỏi tam vương tử: “Cáp Mộc, ngươi từng tiếp xúc với tênLâm Bắc Phàm này, ngươi thấy thế nào?"

“Phụ vương, nhắc đến con người Lâm Bắc Phàm này."

Cáp Mộc vương tử đứng ra, sắc mặt hơi rúm ró: “Con người hắn ở trong ấn tượng của nhi thần chính là người gian trá như hồ ly, lòng tham không đáy! Lúc đầu khi nhi thần vừa mới tiếp xúc với hắn, vì muốn hắn du thuyết cho chúng ta và giảm nhẹ gánh nặng mà đã phải trả cái giá rất lớn, điều này ngươi cũng biết rồi đấy!"

Đa La vương gật đầu.

“Nhưng hoàn toàn không ngờ, hắn quả thật đã làm được việc song lại chôn một mầm mống tai họa ở Đa La ta!"

Cáp Mộc vương tử hận đến nghiến răng ken két: “Chúng ta chỉ hy vọng giảm thiểu bồi thường, còn hắn lại muốn nuốt chửng Đa La chúng ta! Cũng may kịp thời phát hiện, bằng không qua hai, ba năm nữa, Đa La chúng ta sẽ phải đổi chủ mất!"

Đa La vương lại gật đầu.

“Hơn nữa, trong vòng chưa đến hai năm mà hắn từ một quan viên nhỏ vừa mới thi đỗ trạng nguyên đã leo nhanh đến chức vị cao, trở thành thừa tướng đương triều của Đại Võ, tuyệt đối không thể coi thường người này!"

"Hắn dùng binh như thần, đích thân chỉ huy bốn trận chiến lớn và đều thắng hết! Trong nước thì trấn áp ba đại phản vương, bên ngoài thì hại Đại Nguyệt và Đại Hạ, uy thế ngút trời! Hiện giờ tới đây thảo phạt, chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sằn toàn lực ứng phó"

Đa La vương gật đầu, nói với giọng già nua: “Cáp Mộc, ngươi nói đúng! Ta đã già rồi, trận chiến này giao cho ngươi phụ trách, ta sẽ toàn lực ủng hộ! Nếu vượt qua được kiếp nạn này, vị trí thái tử này chính là của ngươi!” Cáp Mộc vương tử vô cùng kích động: “Vâng, thưa phụ vương!” Tuy rằng trận chiến này vô cùng khó đánh, nhưng sự thành thì thu hoạch lại rất lớn!

Vì thế Cáp Mộc vương tử hào hứng chạy ra ngoài kiểm kê nhân mã, điều động vật tư, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Mà lúc này, đám người Lâm Bắc Phàm vẫn đang chơi thuyền trên sống, mấy con thuyền lớn không nhanh không chậm, một đường thưởng thức cảnh đẹp núi non hai bên bờ, cuộc sống rất thoải mái thích chí, thong thả tự tại. Lúc này, bọn họ cách kinh thành vẫn chưa xa và cách nước Đa La chừng một nghìn dặm. Bấy giờ, có một tướng lĩnh nhảy lên thuyền, đưa một tờ giấy lên.

Lâm Bắc Phàm mở ra đọc, cười bảo: “Cáp Mộc vương tử phụ trách chuyện này? Thú vị! Năm đó tạm biệt đúng là hết sức nhớ mong, bây giờ bản quan sẽ tặng hắn ta một món quà lớn! Kế hoạch tiêu diệt Đa La có thể bắt đầu!"

Lâm Bắc Phàm viết lại mấy chữ trên tờ giấy: “Chặt đứt lương thực vật tư, để thành trì tự loạn"

“Truyền về, cứ làm theo kế này!"

“Rõ, thừa tướng"

Mệnh lệnh này nhanh chóng truyền về nước Đa La.

Nhóm người Đại Võ ẩn náu ở nước Đa La lập tức hành động, chặt đứt những vật tư quan trọng mà Đại Võ cung ứng như lương thực, muối dầu, áo bông, sau đó tung tin đồn.

“Binh mã Đại Võ chuẩn bị đánh tới đây, toàn bộ lương thực đều ngừng cung cấp hết, mọi người mau cướp đi, không cướp thì sẽ không còn mất!"

Dân chúng Đa La vừa nghe đã lập tức nôn nóng.

“Cái gì? Đại Võ sắp đánh tới đây, muốn chặt đứt cung ứng lương thực á?"

“Thế không được đâu, sao có thể chặt đứt lương thực được? Không có lương thực ăn thì ta phải uống gió Tây Bắc à?"

“Không được, ta nhất định phải đi cướp ít lương thực về!"

“Còn không cướp thì sẽ chết đói mất!"

Vì thế, toàn bộ dân chúng đều vội vã lao về phía các thương gia lớn.

Bọn họ đột phá hàng rào của các binh lính Đa La, điên cuồng lao vào trong các cửa hàng lớn do thương nhân Đại Võ mở để giành lương thực, muối dầu, vải bông... bất cứ thứ gì có thể cướp đều cướp hết.

Toàn bộ khu chợ loạn như cào cào, tất cả các con phố đều hỗn loạn.

1201 chữ
Chương 706: Mê hoặc dân tâm

Trong triều đình Đa La, một người hớt hải chạy vào: “Tam vương tử điện hạ, không ổn rồi, bên ngoài có loạn dân!"

Cáp Mộc vương tử kinh ngạc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói chi tiết cho bản cung nghe!"

"Vương tử điện hạ, bên ngoài đồn nhau rằng Đại Võ chuẩn bị tấn công nước ta, lương thực vật tư sẽ ngừng cung cấp cho nên dân chúng đều phát điên lên, tất cả đều lao vào mấy cửa hiệu lớn giành lương thực và các vật tư khác, loạn như cái chợ vỡ rồi ạ!"

Cáp Mộc vương tử nổi giận nói: “Vậy ngươi còn không mau phái binh đi ngăn cản bọn họ, duy trì trật tự?"

“Điện hạ, người đông quá, không ngăn được đâu ạ! Gần như người dân toàn thành đều bạo động, đều tới cướp vật tư! Chút xíu người đó của chúng ta hoàn toàn không thể khống chế được!” Đối phương cười khổ.

Sắc mặt của Cáp Mộc vương tử thay đổi.

Nếu người dân toàn thành bạo động vậy đúng là không ngăn được thật!

Hắn ta đau đầu bảo: “Vậy ngươi đi trấn an bọn họ trước, nói với bọn họ lương thực đều đủ, không cần cướp!"

“Vương tử điện hạ, đã nói rồi nhưng bọn họ không nghe! Bây giờ bọn họ đã điên hết với nhau cả rồi!"

Cáp Mộc vương tử vội vàng đi ra đường lớn, phát hiện quả nhiên dân chúng đã phát điên, điên cuồng tranh giành, cứ hễ là chút đồ có giá trị đều không bị bọn họ bỏ qua.

Còn xuất hiện một màn lạnh lòng nữa là rất nhiều người còn bị giẫm chết trong quá trình tranh giành. Vậy mà người xung quanh lại không thề đồng cảm một chút nào cả, ngược lại vẫn điên cuồng giành giật tài vật trên người hắn ta, lột sạch hắn ta.

Cáp Mộc vương tử lớn tiếng hét lên: “Mọi người đừng cướp nữa! Lương thực vẫn đủ, vật tư vẫn đủ, mọi người yên tâm, người nào cũng có hết!"

Hắn ta vẫn rất có uy tín, nghe được lời của hắn ta, mọi người hơi bình tĩnh lại chút ít.

Nhưng lúc này, trong đám người truyền ra một tiếng nói vô cùng giận dữ.

“Yên tâm cái mẹ gì? Mọi người đừng tin lời hắn ta, kẻ cướp bóc đầu tiên chính là vương thất và quan viên triều đình! Bọn họ đã giành hết đồ tốt đi rồi, chúng ta còn không giành thì thật sự sẽ không còn gì nữa!"

Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức hỗn loạn.

“Nói đúng lắm, người cướp đầu tiên chính là vương thất!"

“Bọn họ đã cướp hết đồ tốt đi rồi, chỉ để lại mấy thứ tồi tàn này cho chúng ta thôi!"

“Còn không cướp nữa thì sẽ không còn gì mất!"

“Mọi người mau cướp đi!"

Mọi người lại giành giật, còn điên cuồng hơn cả vừa rồi.

“Chết tiệt!"

Cáp Mộc vương tử nghiến răng nghiến lợi: “Mau lôi cái tên điêu ngoa mê hoặc dân chúng kia ra đây cho bản cung!"

Một đám binh linh lao về phía giọng nói truyền ra đó nhưng lại chẳng phát hiện được gì.

Sắc mặt của Cáp Mộc vương tử xanh mét, hắn ta biết mình bị người hại, mà người đó cực có khả năng là người của triều đình Đại Võ.

Nhìn đám người điên cuồng giẫm đạp tranh nhau, nhìn con phố lớn loạn như cái chợ vỡ, Cáp Mộc vương tử nghiêm giọng nói: “Lập tức gọi mười vạn quân bảo vệ thành bên ngoài thành qua đây trấn áp đám điên cuồng này cho bản cung! Ai không nghe thì giết!” Quan viên tùy tùng sợ hãi: “Vương tử điện hạ, như vậy sẽ có rất nhiều người chết!"

Cáp Mộc vương tử nổi nóng bảo: “Vậy ngươi nói cho bản cung biết còn có cách gì hả? Bây giờ đại chiến sắp tới, nếu không giải quyết mấy tên điêu dân này thì chúng ta đánh với Đại Võ bằng răng à? Trị loạn thế phải dùng cách mạnh tay, mau đi!"

“Rõ, tam vương tử điện hạ!"

Không lau sau, mười vạn lính Đa La bảo vệ thành chậm rãi vào thành.

Tốn một ngày một đêm cuối cùng cũng trấn áp được bạo loạn nhưng Cáp Mộc vương tử lại ho ra máu vì dân phong Đa La quá dũng mãnh, dân chúng cũng rất biết đánh nhau!

Để trấn áp đám bạo dân giành giật với nhau này, binh lính của hắn ta đã tổn thất đến hơn năm nghìn người!

Kẻ địch còn chưa đánh đến mà mình đã thương vong nghiêm trọng, có thể không thổ huyết hay sao?

Lúc này, đám người Lâm Bắc Phàm vẫn chơi thuyền trên sông, thưởng thức cảnh đẹp bên sông như cũ, nơi này cách Đa La còn hơn chín trăm dặm.

Lâm Bắc Phàm nhìn tờ giấy vừa mới truyền tới và mỉm cười.

Lúc này, tiểu quận chúa hào hứng chạy bước nhỏ tới: “Công tử, mau đi với ta đi, ở kia có một ngọn núi lớn, thoạt nhìn rất giống một con ngựa, trông hài lắm!"

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Tiểu quận chúa, ta hỏi ngươi vài câu nhé!"

Tiểu quận chúa sững sờ: “Có câu gì ngươi cứ hỏi đi!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Ngươi thích ăn bánh quẩy và sữa đậu nành không?"

Tiểu quận chúa cười: “Đương nhiên thích rồi!"

Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Nếu kêu ngươi ăn bánh quẩy với sữa đậu nành mỗi ngày, ngươi có bằng lòng không?"

Tiểu quận chúa phát điên: “Làm sao mà bằng lòng được?"

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Tại sao không bằng lòng?"

“Vì ta còn thích ăn thịt kho Đông Pha, vi cá, tổ yến, Bụt Nhảy Tường... mấy thứ này đều ngon hơn bánh quẩy với sữa đậu nành! Tại sao ta không ăn mấy món ngon đó chứ, chỉ ăn bánh quẩy với sữa đậu nành làm gì?"

Nói rồi tiểu quận chúa lại chảy nước miếng.

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Nếu sau này chỉ cho ngươi ăn bánh quẩy với sữa đậu nành, ngươi sẽ thế nào?"

“Ta sẽ phát điên!” Tiểu quận chúa đáp một cách vô cùng khoa trương. “Đúng vậy, nếu chưa từng thấy ánh sáng thì ta còn có thể nhẫn nhịn chịu đựng bóng tối! Nhưng..."

Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa gật đầu: “Ăn quen sơn hào hải vị rồi lại quay về ăn cám bã, sẽ không ai chịu được! Đã quen với cuộc sống tốt, nếu bị đánh về thuở trước sẽ khiến người phát điên!"

Lúc này, tiểu quận chúa lại kêu: “Lâm Bắc Phàm, đi thôi, mọi người đang gọi chúng ta kìa!"

“Ngươi đi trước đi, ta sẽ tới sau!"

Lâm Bắc Phàm viết lại mấy chữ: Mê hoặc dân tâm, hủy hoại đạo đức của bọn họ!

Sau đó giao cho binh lính đi theo!

“Kêu bọn họ làm theo kế này!"

"Vâng, thừa tướng"

1061 chữ
Chương 707: Ta muốn làm người Đại Võ

Lúc này, trong nước Đa La.

Tuy rằng bạo loạn đã bị trấn áp nhưng trên đường lớn vẫn tiêu điều và quạnh quẽ hẳn, toàn bộ cửa hàng đều đóng cửa, không ai làm ăn buôn bán nữa.

Vì mọi người đều biết Đại Võ chuẩn bị đánh tới đây, tất cả vật tư đã ngừng cung cấp cho nên vật tư đang vô cùng thiếu thốn.

Mọi người giữ chặt lương thực và vật tư trong tay, không dám tùy tiện trao đổi, người giàu có còn đỡ, còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian.

Nhưng mấy người vô sản kia thì thảm rồi, thiếu lương thực, thiếu dầu, thiếu muối, cái gì cũng thiếu, cuộc sống túng quẫn vô cùng.

Loại người này thường chiếm đại đa số.

Cuộc sống về với trước kia, vì thế tin đồn lại truyền ra tiếp.

“Cuộc sống trước đây tốt bao nhiêu! Không cần vất vả như thế mà vẫn có cơm ăn, có áo mặc! Vốn tưởng ngày tháng sẽ càng ngày càng tốt lên, kết quả bây giờ lại bị đánh về ngày xưa, cứ như một giấc mộng vậy!"

"Đều tại triều đình, đều tại vương thất lòng tham không đáy! Vậy mà lại thất tín bội nghĩa, xé bỏ hiệp ước, giành hết toàn bộ tài sản của thương nhân Đại Võ, chọc giận Đại Võ chặt đứt lương thực!"

“Tại sao nghiệt mà bọn họ tạo ra lại để chúng ta gánh chịu?"

“Đúng đó! Chúng ta mới sống tốt được có mấy ngày mà đã cướp hết tất cả của chúng ta, không muốn thấy chúng ta sống tốt đúng không?"

“Triều đình đúng là xấu xa, đúng là ác độc!"

“Cần loại triều đình như vậy còn có ích gì? Dứt khoát lật đổ cho xong!"

“Đúng, lật đổ hắn ta đi! Sau đó quy thuận Đại Võ để Đại Võ tới tiếp quản, cuộc sống của chúng ta lại có thể tốt lên!"

“Nghe nói Đại Võ đang thực hiện phương pháp nghỉ ngơi dưỡng sức, dân chúng trồng trọt cũng không cần nộp thuế, sinh nhiều con còn được thưởng, triều đình còn miễn phí phát giống, giúp tu sửa công trình thủy lợi, nhân dân Đại Võ thật sự quá hạnh phúc!"

“Thật sao? Có chuyện tốt như vậy sao?"

“Lừa ngươi làm gì? Chuyện này đã truyền ra từ lâu rồi mà ngươi vẫn chưa biết sao?"

“Trời ơi! Kêu Đại Võ tới quản chúng ta giùm cái, ta muốn làm người Đại Võ!"

Cuối cùng càng đồn càng rộng, dân chúng khắp nơi giận dữ, lòng dẫn dao động!

Lúc này, dân chúng Đa La đều đang nhớ đến sự tốt đẹp của ngày trước.

Trước kia, thương nhân Đại Võ tới đây thông thương xây xưởng, mọi người chỉ cần trả sức lao động giá rẻ là đã có lương thực để ăn, có tiền tiêu, có áo mặc, cuộc sống không biết tốt bao nhiêu. Còn có một vài thư sinh dạy học tốt bụng qua đây dạy con cái bọn họ đọc sách biết chữ, hiểu cách làm người.

Nhưng đều tại triều đình Đa La tham lam, ham mê tài phú của thương nhân Đại Võ, thất tín bội nghĩa, đuổi thương nhân và tiên sinh dạy học đi, đồng thời cũng đánh bọn họ về nguyên hình, tiếp tục trải qua cuộc sống khổ sở.

Nếu có thể khôi phục lại cuộc sống trước kia thì tốt biết bao!

Nếu nghĩ theo chiều hướng tốt hơn, để Đại Võ tới thống trị bọn họ, để bọn họ trở thành người Đại Võ, vậy chẳng phải càng tốt hơn sao?

Một khi hạt giống này trồng xuống sẽ nhanh chóng sinh sôi nảy mầm.

Dù sao, phần lớn bọn họ chỉ là bách tính bình thường mà thôi, chỉ muốn lăn lộn kiếm miếng cơm ăn, thiếu sự giáo dục nên quan niệm quốc gia mờ nhạt, ai thống trị thì bọn họ cũng chẳng quan tâm, ai cho bọn ăn no cơm thì mới quan tâm.

Trước đây không được chọn nhưng bây giờ không phải không có cơ hội.

Sự thay đổi trong hơn một năm này, bọn họ đều để mắt đến, cuộc sống có Đại Võ và không có Đại Võ hoàn toàn khác nhau.

Đồng thời, trải qua sự tuyên truyền của các tiên sinh dạy học ở Đại Võ, bọn họ đều biết Đại Võ đất rộng của nhiều, tài nguyên vô cùng phong phú, dân chúng sinh sống ở Đại Võ có cuộc sống tốt hơn nhiều so với bọn họ.

Có lương thực đủ ăn, có quần áo đẹp để mặc, có nhà cửa chắc chắn để ở...

Hơn nữa, nữ đế vô cùng nhân từ khoan dung, trước mắt đang thực hiện nền chính trị nhân từ, cổ vũ sản xuất nông nghiệp, khyến khích sinh đẻ, giảm nhẹ tô thuế, tăng cường giáo dục, cuộc sống của dân chúng Đại Võ càng ngày càng tốt!

Vì thế, tiếng hô trở thành người Đại Võ trong dân chúng Đa La càng ngày càng cao, nhưng người nổi dậy cách mạng sẽ phải rớt đầu, rất nhiều người cân nhắc đến các nguyên nhan thực tế cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong triều đình Đa La.

“Vương tử điện hạ, không hay rồi!” Một viên quan hớt hải lao vào trong.

“Lại sao nữa?” Cáp Mộc vương tử vô cùng nóng nảy.

Bây giờ hắn ta đang chuẩn bị chiến đấu, ứng phó với binh mã Đại Võ hừng hực khí thế, áp lực vốn đã rất lớn giống như dây cung bị kéo căng rồi.

Kết quả ở bên ngoài cứ dăm ba ngày lại xảy ra chuyện, hắn ta có thể không nổi nóng được sao?

Viên quan đó vội vàng nói: “Điện hạ, bây giờ bên ngoài đã phát điên cả rồi, nói triều đình chúng ta ác độc, vì lợi ích cá nhân mà thất tín bội nghĩa, chọc giận Đại Võ, hại cuộc sống của bọn họ thay đổi đột ngột! Bọn họ không muốn bị triều đình chúng ta thống trị nữa, bọn họ muốn quy thuận Đại Võ, khẩu hiệu đã hô ra thành: Thà làm người Đại Võ còn hơn làm chó Đa La!”1155 chữ
Chương 708: Chạy hết thôi

“Cái gì?” Cáp Mộc vương tử tức đến váng cả đầu.

Thà làm người Đại Võ còn hơn làm chó Đa La, câu nói này quá chí mạng!

Thế này không phải là vả thẳng vào mặt vương triều bọn họ hay sao?

Cáp Mộc vương tử nổi lửa giận ngút trời, nói: “Rõ ràng là Đại Võ rắp tâm hại người trước, có ý đồ nuốt chửng Đa La ta nhưng bị chúng ta kịp thời ngăn cản, giờ ngược lại biến thành lỗi của chúng ta là sao? Chắc chắn có kẻ đã dùng lời xảo trá mê hoặc dân chúng rồi!"

“Điện hạ nói chí phải!"

“Còn không mau đi giải thích để dân chúng biết dụng tâm ác độc của Đại Võ!” Cáp Mộc vương tử nói.

Viên quan cười khổ: “Điện hạ, đã giải thích rồi nhưng bọn họ không nghe!"

Cáp Mộc vương tử nói: “Sao lại không nghe?"

“Điện hạ, ngươi quên rồi sao? Trước đó chúng ta phái binh lính trấn áp bạo động, bạo động quả thật đã bị áp chế nhưng mối quan hệ giữa chúng ta với dân chúng cũng chuyển biến xấu đến cực điểm, làm sao bọn họ còn nghe lời giải thích của chúng ta nữa?"

Cáp Mộc vương tử càng giận dữ hơn, nghiến răng nghiến lợi: “Chết tiệt! Bị tính kế rồi!"

Bây giờ làm sao hắn ta còn không hiểu đây hoàn toàn là một cái bẫy liên hoàn?

Trước đó, đối phương dùng kế khiến dân chúng nổi dậy, bọn họ vì giải quyết bạo loạn không thể không phái binh lính đi trấn áp, dẫn đến mối quan hệ giữa quan và dân xấu đi.

Mà lúc này, đám người kia lại nhân cơ hội dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng, ly gián mối quan hệ giữa quan và dân bọn họ, mỗi một bước đều vô cùng thành công, vô cùng đúng thời điểm.

“Điện hạ, bây giờ phải làm sao đây?” Viên quan cẩn thận hỏi.

Cáp Mộc vương tử tức giận đáp: “Trước mắt chuẩn bị chiến tranh, trong nước không thể loạn cho nên lập tức phái binh lính bắt hết toàn bộ mấy tên nói năng xuyên tạc, nhiễu loạn lòng quân đó lại, khống chế tốt dư luận!"

"Điện hạ, người có hơi đông..."

“Cho dù đông như vậy cứ bắt trước rồi lại nói sau!"

“Rõ, thưa điện hạ!"

Vì thế nước Đa La lại phái binh mã đi bắt mấy kẻ nói năng xuyên tạc.

Rất nhiều người đều bị bắt nhốt vào đại lao, nhà giam rất nhanh đã chật ních.

Để giải quyết vấn đề nhà giam, không cần nhốt đám người nói năng xuyên tạc vào trong nhà giam nữa mà trực tiếp vả miệng, đánh cho răng rụng như ngô.

Trong lúc nhất thời, nội cảnh Đa La sợ bóng sợ gió, người nào cũng cảm thấy bất an, mọi người lại càng oán hận triều đình Đa La hơn!

Đã cướp đoạt cuộc sống hạnh phúc của bọn họ lại còn cướp luôn quyền tự do ngôn luận của bọn họ, triều đình này, không thể cần nữa!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã ngồi con thuyền lớn sang trọng tới Nam Châu – một vùng đất màu mỡ và nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của quan viên địa phương, hắn dự định ở nơi này hai ngày để trải nghiệm con người và phong cảnh, cũng như nếm thử cao lương mỹ vị ở đây.

Nơi này cách nước Đa La bảy trăm dặm.

Nhìn Lâm Bắc Phàm bình tĩnh uống rượu và thưởng thức vũ cơ nhảy múa, tiểu quận chúa có hơi nổi điên: “Lâm Bắc Phàm, thế này là đi đánh trận đó hả? Chậm rì rì như vậy khi nào mới tới nơi?"

“Đúng đó công tử, thật sự không vội sao?” Mạc Như Sương hơi lo lắng nói.

Các tướng lĩnh khác cũng đồng loạt nhìn qua.

Lâm Bắc Phàm thản nhiên lắc đầu, cười đáp: “Không vội, không vội một chút nào hết! Bây giờ người vội là bên Đa La, càng kéo dài thì càng có lợi cho chúng ta.

Đúng lúc này, một binh lính vội vàng chạy vào, đưa một mảnh giấy qua.

Lâm Bắc Phàm viết vài chữ bên trên: Mở rộng quân uy, chấn động nước khác!

Sau đó hắn giao cho binh lính để truyền xuống dưới, cứ theo kế sách mà làm việc!

Nhìn bầu không khí có hơi yên tĩnh, Lâm Bắc Phàm phất tay cười bảo: “Đừng dừng lại! Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa đi!"

Lúc này, lời đồn cũng lan rộng trong các quy tộc cấp cao ở Đa La.

“Biết gì chưa, lần này người dẫn binh Đại Võ đi đánh trận chính là thừa tướng đương triều Lâm Bắc Phàm đấy!

Trong năm nay, hắn đã đánh bốn trận chiến lớn và đều thắng hết! Ngay cả Đại Nguyệt vương triều, Đại Hạ vương triều cũng không được, Đa La chúng ta chắc tám phần là không trụ được đâu!"

“Ta cũng nghe nói rồi, bốn trận chiến lớn này, quy mô nhỏ nhất cũng đến năm mươi vạn người, quy mô lớn nhất lên đến hơn trăm vạn người!"

“Hơn nữa, đối phương chính là một người siêu lợi hại!"

“Lợi hại cỡ nào?"

“Đánh bốn trận chiến lớn đó, có hơn trăm vạn binh lính chết gián tiếp dưới tay hắn, ngươi nói có lợi hại hay không?"

“Vãi! Đó nào phải lợi hại, phải gọi là hơn cả lợi hại mới đúng"

“Hơn nữa, nghe nói hắn thích nhất là xét nhà diệt tộc, đặc biệt thích xét nhà của người giàu có và quý tộc! Chỉ cần nước mất, người đầu tiên gặp tai ương chính là chúng ta!"

“Đa La chúng ta... trụ nổi không?"

“Trụ cái con khỉ! Người tàn nhẫn như thế cơ mà, chạy thôi!"

“Nói đúng lắm! Chạy!"

Vì thế, rất nhiều quý tộc chạy trốn suốt đêm.

“Tam vương tử điện hạ, không hay rồi!” Viên quan vội vàng chạy vào.

“Lại sao nữa đây?” Cáp Mộc vương tử nổi trận lôi đình.

Mấy ngày nay không phải xảy ra chuyện này thì chính là xảy ra chuyện kia, không có một ngày nào được yên ổn! “Điện hạ, rất nhiều quý tộc và quan lớn triều đình ở nước ta đã chạy trốn trong đêm rồi ạ.

Trước mắt Cáp Mộc vương tử tối sầm: “Vậy mà bọn chúng lại chạy rồi sao? Bao nhiêu người rồi?"

Viên quan kia nơm nớp lo sợ đáp: “Nhiều lắm, đếm không xuể! Nhưng quý tộc xếp một trăm hạng đầu đã có chín mươi sáu người chạy mất, khu quý tộc đã sắp trống không"

“Cái gì?” Cáp Mộc vương tử gần như tức muốn xỉu ngang xỉu dọc.

1109 chữ
Chương 709: Ai chạy thì giết ngươi ấy

Quý tộc xếp một trăm hạng đầu đã có chín mươi sáu người chạy mất dép, vậy trên cơ bản là chạy hết rồi còn gì! Phải biết rằng mấy quý tộc này đều là cấp cao ở quốc gia, có rất nhiều người mang địa vị cao, sở hữu quyền lực to lớn, chiếm rất nhiều tài nguyên, muốn duy trì quốc gia vận hành còn phải dựa vào bọn họ.

Kết quả bây giờ đều chạy hết, trận này còn đánh kiểu gì nữa?

Cáp Mộc vương tử tức nghiến răng nghiến lợi: “Bình thường vớt không ít lợi ích, kết quả lúc gặp nguy hiểm chạy còn nhanh hơn thỏ! Lập tức đuổi theo bọn chúng cho bản cung"

“Rõ, điện hạ!"

Đại quân ra khỏi thành đuổi theo mấy tên quý tộc chạy trốn kia.

Sau một đêm, Cáp Mộc vương tử không ngủ nổi, hai mắt đỏ ngầu: “Bọn họ... có bắt được không?"

Vẫn là viên quan đó run lẩy bẩy đáp: “Điện hạ, không bắt được ai hết.

Cáp Mộc vương tử nổi giận nói: “Bản cung phái nhiều quân lính đi như vậy tại sao lại không bắt về được?"

“Vì... vì rất nhiều tướng lĩnh trong đại quân cũng chạy luôn rồi!"

“Vậy mà lại chạy hết sao?"

Cáp Mộc vương tử phun một ngụm máu, tức la inh ỏi: “Một đám khốn nạn vong ân bội nghĩa, làm bản cung tức chết mất!"

Sau khi trút giận xong, cuối cùng hắn ta cũng bình tĩnh lại, hắn ta biết bây giờ nổi nóng cũng không giải quyết được vấn đề.

“Bây giờ ngươi cứ về đi, lập tức phái người trông chừng kỹ cho bản cung! Nếu còn một người nào nữa chạy, bản cung sẽ hỏi tội ngươi!” Cáp Mộc vương tử ra lệnh.

Viên quan cười khổ: “Điện hạ, canh được nhất thời chứ không canh được cả đời! Bọn họ đều là người quyền quý của triều đình ta, quan hệ rắc rối khó gỡ, sức mạnh vô cùng to lớn, có thể chạy trốn bất cứ lúc nào!"

“Bản cung biết, nhưng bản cung có cách, ngươi cứ trấn an bọn chúng trước đi!"

“Điện hạ, ngươi định làm thế nào?"

“Bọn họ đều vì sợ Lâm Bắc Phàm nên mới chạy trốn! Nếu đã như vậy, nếu bản cung phái người đi giết Lâm Bắc Phàm, không phải đã giải quyết được vấn đề rồi hay sao?” Cáp Mộc vương tử cười bảo. “Nhưng, bên cạnh Lâm Bắc Phàm chắc chắn có rất nhiều cao thủ bảo vệ, dựa vào thực lực của chúng ta..."

"Không cần chúng ta ra tay, chỉ cần chúng ta treo thưởng đầu của Lâm Bắc Phàm ở chợ đen, chắc chắn sẽ có sát thủ hàng đầu đi lấy cái mạng chó của hắn! Ha ha..."

Nói là làm, Cáp Mộc vương tử cắn răng, móc một trăm vạn lượng ra treo thưởng cái đầu của Lâm Bắc Phàm.

Kết quả treo hai ngày lại không ai ứng tuyển.

Cáp Mộc vương tử buồn bực chết mất, vừa hỏi thăm lại tức muốn bùng cháy!

Vì sát thủ ở chợ đen đều đang cười nhạo hắn ta.

“Có phải Cáp Mộc vương tử bị ngu rồi không? Một trăm vạn lượng bạc mà cũng muốn treo thưởng cái đầu của Lâm Bắc Phàm?"

“Người ta chính là thừa tướng của Đại Võ, là người tâm phúc trước mặt nữ đế, giết hắn tương đương với đối đầu với toàn bộ Đại Võ, ai mà gánh được? Không đến ba trăm vạn thì ta chẳng thèm suy nghĩ"

“Tiền thưởng có cao tới đâu cũng vô dụng cả thôi! Chuyến đi này người ta có mười tám cao thủ Tiên Thiên hộ tống bảo vệ, ngay cả lão hòa thượng Tông Sư trong nhà hắn cũng đi theo! Đội hình xa hoa như thế, ai giết nổi Lâm Bắc Phàm hả trời?"

“Ta cần tiền nhưng ta cần mạng hơn!"

“Cáp Mộc này ngu quá, chỉ số thông minh sỉ nhục người, ta không nhìn nổi nữa rồi, có ai treo thưởng đầu hắn ta không? Chỉ cần mười vạn lượng ta sẽ đi hái cái đầu của hắn ta xuống ngay!"

Cáp Mộc vương tử tức điên lên: “Cái đám dân đen này dám cười nhạo sau lưng bản cung cơ đấy! Đợi bản cung hết bận, bản cung nhất định sẽ đưa đại quân sang tiêu diệt các ngươi! Giết sạch các ngươi, một đứa cũng không chừa!"

Không trông cậy được vào sát thủ nữa, mà Cáp Mộc vương tử cũng không muốn phái người đi tự chui đầu vào đường chết nên hắn ta chỉ đành thu hồi phần thưởng, tiếp tục chuẩn bị chiến tranh.

Có điều do phần lớn quý tộc đã rời đi, rất nhiều chức quan cũng đang để trống dẫn đến việc vận hành quốc gia gặp nhiều khó khăn. Cáp Mộc vương tử vô cùng đau đầu, hắn ta không thể không đề bạt một vài quý tộc hay tiểu quan, hoặc vài người có danh vọng trong dân gian lên để lấp đầy những vị trí đó.

Thế nhưng quan mới nhậm chức, mỗi người một ý, rất nhiều việc đều loạn hết cả lên khiến cho Cáp Mộc vương tử không thể không vừa phát điên vừa chỉ huy, dạy bọn họ cách làm việc.

Ngày hôm ấy Cáp Mộc vương tử mệt mỏi cực độ, thậm chí hắn ta còn muốn chết quách đi cho xong! Hắn ta còn thấy loạn chứ huống hồ là người khác?

Các quan viên trong triều đình Đa La thấy Đa La càng ngày càng bất ổn, ngày càng lụi bại bèn cho rằng phần thắng cực nhỏ, nếu ở lại đây bọn họ sẽ bị tiêu diệt nên đã lén lút trốn đi hết.

Ngoài ra rất nhiều binh sĩ biết mình sắp phải đối đầu với một tên đại ma vương giỏi hành binh đánh trận như Lâm Bắc Phàm cũng tự biết sức mình chẳng bằng địch, thi nhau trốn đi.

Vị trí trống này được lấp đầy thì vị trí trống kia lại thiếu người, Cáp Mộc vương tử tức đến ói máu.

Cuối cùng, hắn ta gào lên: “Ai chạy thì giết người đấy cho bản cung!"

Cứ thế, cuối cùng hắn ta cũng quản lý được một vài người.

Thế nhưng nước Đa La vẫn vô cùng bất ổn.

Do bị đàn áp nên dân chúng chẳng dám ho he gì, còn các quan viên thì từ bỏ việc chạy trốn do sợ hãi.

1076 chữ
Chương 710: Bài thơ đầy sát khí

Lúc Cáp Mộc vương tử đang buồn bực thì Lâm Bắc Phàm và mọi người đang nhàn hạ ngồi trên thuyền lớn để tới Hoa Châu, sau đó bọn họ dạo chơi nước non dưới sự dẫn dắt của tri phủ Hoa Châu.

Nơi này cách nước Đa La năm trăm dặm, là nơi trồng rất nhiều hoa cúc.

Hoa cúc nở rộ khắp núi tạo thành một biển ánh sáng cực kỳ bắt mắt, đẹp không thể tả. Tâm trạng của Lâm Bắc Phàm cũng tốt hơn.

Lúc này, tri phủ Hoa Châu hỏi hắn một vấn đề: “Thừa tướng đại nhân, lần này đại nhân viễn chinh tới Đa La, tại sao đại nhân lại nhàn rỗi, không hề gấp gáp lên đường vậy?"

Lâm Bắc Phàm đang thấy rất vui, hắn cười: “Bởi vì Đa La đã nằm trong tay bản quan rồi! Muốn xào muốn nấu thế nào là do bản quan, thế nên bản quan muốn “om” từ từ để cho ra hương vị thơm ngon nhất, như vậy mới bắt miệng!"

“Hóa ra là vậy!” Tri phủ Hoa Châu gật đầu.

“Ví dụ như loại hoa này...” Lâm Bắc Phàm ngắt một bông hoa cúc, đoạn bảo: “Ta hi vọng khi ta tới thì đúng lúc trăm hoa đua nở! Khi ta đi, trăm hoa lụi tàn, theo gió mà bay! Vẻ đẹp của sinh mệnh, vẻ đẹp của sự lụi tàn ta đều nhìn được hết!” Nói đoạn, Lâm Bắc Phàm bèn vò nát bông hoa cúc trong tay: “Bản quan đang muốn làm thơ, lấy bút đến đây!"

Bút được đem tới, Lâm Bắc Phàm bèn bắt đầu “vung mực” trên giấy. Khi hắn viết xong, mọi người bèn lập tức xúm đến, đọc: “Đợi mùng tám tháng chín mùa thu tới, hoa ta nở rộ, hoa khác tàn!"

"Hương thơm ngút trời thấu La Thành, khắp thành đều mặc giáp vàng kim!” Trong đó La Thành chính là thủ đô của nước Đa La.

Bài thơ này toát lên sự ngông cuồng và sát khí, mọi người có mặt nghe xong bèn vỗ tay khen hay: “Thơ hay quá!"

Bài thơ này không biết đã được truyền tới Đa La bằng cách nào! Sát khí trong đó cũng được truyền đi và khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

“Thừa tướng Lâm Bắc Phàm của Đại Võ đã làm một bài thơ ở Hoa Châu rằng: Đái đáo thu lai cửu nguyệt bát, ngã hoa khai hậu bách hoa sát, hắn tính giết người Đa La chúng ta, sát khí mạnh quá!"

“Hoa Châu cách chúng ta có hơn năm trăm dặm thôi! Điều này cũng có nghĩa là chỉ cần vài ngày thôi là Đại Võ đã có thể dẫn binh qua đây! Binh mã của Đại Võ như thần, trăm trận trăm thắng, liệu chúng ta có chống đỡ được không?"

“Chống đỡ cái con khỉ ấy, không thể đánh lại được đâu, mau chạy thôi!"

Các binh sĩ Đa La bèn loạn như cào cào. Còn các binh sĩ canh gác biên giới của Đại Võ hay tin thừa tướng Lâm Bắc Phàm sắp tới thì bừng bừng sĩ khí.

“Các tướng sĩ, thừa tướng sắp tới rồi, đây là lúc chúng ta lập công! Chúng ta hãy thay áo giáp, bày binh bố trận, chuẩn bị thật tốt! Chỉ cần thừa tướng tới là tấn công Đa La, giết chết những kẻ không hiểu quy củ!"

"Giết! Giết! Giết!"

Chí khí của đại quân rực cháy như lửa, mọi người thi nhau hô.

Họ thay áo giáp rồi tiến hành bày binh bố trận, trông ngay ngắn thẳng thắn vô cùng! Sát khí ngút trời!

Ở một bên khác, các binh sĩ của Đa La nhìn mà ngây ngốc! Đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy trận thế của Đại Võ như thế này.

Ý chí chiến đấu dâng cao, sát khí ngút trời khiến bọn họ sợ sệt đi rất nhiều! Bọn họ cứ cảm giác không thể đánh thắng được đại quân của Đại Võ!

Thế nên càng lúc càng có nhiều người chạy trốn!

Cáp Mộc vương tử tức đến mức thổ huyết, hắn ta tức giận gào lên: “Chỉ một bài thơ mà đã khiến các ngươi sợ sệt đến mức này, có đến mức vậy không? Người ta còn chưa đến mà các ngươi sợ cái gì? Đừng có mà tự làm mình loạn, tất cả về hàng cho ta, ai chạy ta sẽ giết kẻ đó!"

Ở một bên khác, Lâm Bắc Phàm đã tới Chu Châu, nơi này cách Đa La hơn bốn trăm dặm.

Hắn được người địa phương tiếp đãi, còn có hai người biểu diễn múa kiếm, kết hợp độc đáo giữa cương và nhu khiến ý muốn làm thơ của Lâm Bắc Phàm lại dấy lên, thế là hắn lại cho ra đời một bài.

“Giết hết La Thành trăm vạn lính, bảo kiếm bên hông ngập máu thù!"

“Áo giáp bên thân quyết chí tiến, không phá Đa La quyết không về!"

Sát khí cuồn cuộn một lần nữa được truyền tới nước Đa La cách đó bốn trăm dặm. Binh sĩ của Đa La lại được phen ngây ngốc.

“Lại thêm một bài thơ đầy sát khí nữa!"

“Sát khí mạnh quá, nghe xong mà toàn thân ta phát lạnh, không thể khống chế!"

“Làm liên tiếp hai bài thơ cực kì dọa người, sao vị thừa tướng này lại muốn giết chúng ta như vậy?"

“Mau chạy thôi, bị hắn giết là coi như xong đời!"

Các tướng sĩ của Đại Võ lại có thêm một bài thơ đầy sát khí nữa nên ý chí chiến đấu của họ càng dâng cao. Họ mặc áo giáp luyện binh, vừa luyện vừa hô to.

“Giết hết La Thành trăm vạn lính, bảo kiếm bên hông ngập máu thù!"

“Áo giáp bên thân quyết chí tiến, không phá Đa La quyết không về!"

Sát khí đáng sợ tiếp tục bành trướng! Càng lúc càng có nhiều binh sĩ của Đa La chạy trốn!

Cáp Mộc vương tử cực kì tức giận, hắn ta hét lên: “Chỉ là một bài thơ thôi mà? Một bài thơ thì có gì đáng sợ đâu?

Tất cả quay lại cho bản cung, ai không quay lại thì sẽ xử lý theo quân pháp, tất cả những kẻ đó đều sẽ phải rơi đầu!"

1123 chữ
Chương 711: Mất niềm tin

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm đã tới được địa điểm tiếp theo sau một ngày một đêm di chuyển.

Nơi này cách Đa La hơn ba trăm dặm.

Lâm Bắc Phàm rất có nhã hứng, hắn lại làm một bài thơ “giết người” nữa!

“Nam nhi phải giết người, cứ giết chẳng sờn lòng"

“Nghiệp thiên thu muôn thuở, chém giết lập nên công"

Bài thơ này mang theo sát ý mãnh liệt và lại được truyền tới Đa La. Các binh sĩ Đa La lại ngây ngốc.

“Lại thêm một bài thơ “giết người” nữa!"

“Đây đã là bài thứ ba rồi đấy!"

“Mỗi ngày một bài thơ, ý muốn giết người của hắn mãnh liệt biết bao!"

“Càng đọc càng sợ, chạy thôi!"

Sĩ khí của binh sĩ Đại Võ không ngừng dâng cao, ý chí chiến đấu bừng bừng tựa lửa, họ vừa đọc thơ vừa luyện binh! Sát khí tích tụ lại và làm Đa La chấn động!

Thế là càng có nhiều binh sĩ Đa La chạy hơn nữa.

Cáp Mộc vương tử tức đến mức thổ huyết, hắn ta gào lên: “Chạy gì mà chạy? Một bài thơ cỏn con thôi có gì mà sợ? Các ngươi đúng là đám chuột nhắt nhát gan, tất cả quay lại cho bản cung, quay lại mau!"

Cuối cùng hắn ta chẳng gọi được ai quay lại.

Cáp Mộc vương tử giận đến mức mặt mày tím tái, hắn ta nhìn về hướng Đại Võ, căm phẫn nói: “Cố ý làm thơ để gây rối lòng quân, đúng là vô liêm sỉ! Bản cung không tin ngươi còn làm được đến bài thơ thứ tư!"

Kết quả ngày hôm sau, lúc tới nơi chỉ cách Đa La hai trăm dặm, Lâm Bắc Phàm lại muốn làm thơ và cho ra thành quả.

Phóng mắt theo từng trang lịch sử, có ai chưa phải giết người không? Đời trai nhiệt huyết nam nhi thế, lý nào không bằng các cổ nhân?

Tiếp tục là một bài thơ sát khí ngút trời!

Tướng sĩ Đại Võ nghe xong thì bừng bừng khí thế, nhiệt huyết dâng trào, bọn họ thi nhau luyện binh, mũi thương chỉ về phía Đa La.

Chỉ cần thừa tướng tới là bọn họ sẽ tấn công Đa La, lập đại công cho triều đình!

Ngược lại, các tướng sĩ Đa La lại sợ sệt vô cùng, càng lúc càng có nhiều người chạy trốn!

Bốn bài thơ liên tiếp, ý muốn giết người quá mãnh liệt khiến bọn họ chẳng hề nghĩ đến phản kháng.

Cáp Mộc vương tử tức đến mức lục phủ ngũ tạng như cháy thành than, hắn ta lớn tiếng mắng: “Cái tên cẩu tặc Lâm Bắc Phàm kia! Ngươi không làm thơ thì sẽ chết hay gì? Có bản lĩnh thì ngươi lấy đao lấy thực lực ra, đừng có mà lợi dụng mấy cái mánh lới này nữa!"

Có quan viên bên cạnh toát mồ hôi nói: “Điện hạ, đã có bốn bài thơ liên tiếp rồi, đối phương cũng coi như có tài hoa, vả lại cũng hết thời rồi! Chúng ta không cần phải để ý hắn, cứ toàn lực ứng chiến!"

“Ngươi nói đúng lắm! Đánh trận người ta hơn thua nhau ở thực lực chứ không phải ngâm thơ vẽ tranh!” Cáp Mộc vương tử gật đầu.

Thế nhưng cứ nghĩ tới tình hình cam go hiện giờ của Đa La là hắn ta lại bắt đầu đau đầu.

Một ngày nữa lại trôi qua, Lâm Bắc Phàm đi thuyền tới địa điểm tiếp theo, nơi này chỉ cách Đa La có một trăm dặm.

Lần này hắn cũng không thể kiềm chế được mình, viết tiếp một bài thơ “giết người”.

“Giết một người là tội Giết vạn người: anh hùng Giết được trăm ngàn vạn Anh hùng trong anh hùng"

Một bài thơ với sát khí ngút trời tiếp tục được lan truyền khiến chí khí của binh sĩ Đại Võ dâng cao và dọa sợ rất nhiều binh lính của Đa La.

Lần này đến cả Cáp Mộc vương tử cũng thấy hơi sợ! Bởi lẽ bài thơ này là bài thơ có sát ý mãnh liệt nhất!

Giết được trăm ngàn vạn có nghĩa là định giết sạch người Đa La bọn họ, đúng là quá dã man. Lúc bấy giờ Lâm Bắc Phàm chỉ cách Đa La một trăm dặm, chỉ cần ba ngày thôi là hắn sẽ tới nơi, sau đó sẽ khởi binh đánh trận. Tình thế đang vô cùng cam go, song khi nhìn những gì mình chuẩn bị, Cáp Mộc vương tử lại thấy tự ti vô cùng.

Quý tộc và quan viên triều đình Đa La đã chạy trốn mất ba phần tư, giờ Đa La chỉ có thể vận hành một cách miễn cưỡng, cầm cố.

Điều đáng sợ nhất là quân đội, Đa La bọn có có đại quân năm mươi vạn người, song hiện giờ đã có hơn ba mươi vạn người chạy trốn, chỉ còn lại hai mươi vạn người miễn cưỡng kiên trì. Cáp Mộc vương tử không thể không bắt ba mươi vạn người dân để bù vào chỗ trống đó.

Song những người này đều là lính mới, đến xếp hàng còn không biết thì đánh trận kiểu gì?

“Trận chiến này chúng ta có thắng nổi không?” Cáp Mộc vương tử thấy hơi sợ.

Phải biết rằng hiện giờ kẻ địch mà bọn họ phải đối mặt chính là Lâm Bắc Phàm!

Hắn không những là thừa tướng của triều đình Đại Võ mà còn là tướng quân dụng binh như thần, dẫn binh đánh trận trăm trận trăm thắng, đó giờ chưa từng thua ai!

Những binh lính tạm thời triệu tập này của bọn họ liệu có đánh được không?

Cáp Mộc vương tử thực sự không nắm chắc một chút nào, bỗng có một suy nghĩ mà ngay cả bản thân hắn ta cũng không thể tin được rằng: Hay là mình cũng chạy đi?

“Bảo A Mộc tướng quân dẫn quân chống đỡ ở trước thành, không được để quân Đại Võ tiến vào!"

“Thế còn điện hạ thì sao?"

Cáp Mộc vương tử ho khan một tiếng: “Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, hiện giờ nơi này vô cùng loạn! Muốn đánh ngoài thì bắt buộc phải ổn định bên trong cái đã, thế nên bản cung bắt buộc phải trấn giữ hậu phương, điều động tài nguyên vật tư để giúp đỡ mọi người!"

“Vâng thưa điện hạ!"

Lại thêm hai ngày nữa trôi qua, dưới sự mong chờ của mọi người, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng tới Trấn Thủ Quan!

1105 chữ
Chương 712: Toà thành đầu tiên

Trấn Thủ Quan là cứ điểm biên phòng chắn ngay trước nước Đa La. Người dân Đa La muốn vào Đại Võ thì bắt buộc phải đi qua Trấn Thủ Quan.

Tại quảng trường phía trước Trấn Thủ Quan, một vị lão tướng quân dẫn theo các tướng sĩ tới bái kiến Lâm Bắc Phàm.

“Mạt tướng Vu Liên dẫn các tướng sĩ Trấn Thủ Quan tới bái kiến thừa tướng đại nhân!"

Vu Liên là tổng binh ở Trấn Thủ Quan, là tướng quân tam phẩm của triều đình.

Lâm Bắc Phàm vội đỡ hắn ta lên, đoạn cười bảo: “Vu tướng quân không cần đa lễ! Ngươi canh giữ Trấn Thủ Quan đã nhiều năm, không cho Đa La xâm phạm, ngươi chính là một cây định hải thần châm ở phía nam của triều ta, công lao to lớn, vất vả nhiều rồi!"

“Đây là chức trách của mạt tướng, không tính là vất vả!” Vẻ mặt lão tướng quân vô cùng chính trực.

Lâm Bắc Phàm ngước mắt nhìn, phía sau người hắn ta là cả vạn binh sĩ.

Trên người bọn họ mặc áo giáp, đứng san sát nhau, cờ chiến bay phấp phới, người đông như biển, ý chí chiến đấu mãnh liệt vô cùng!

“Đây là binh mã mà lão tướng quân đã huấn luyện sao? Không tồi, rất có khí thế!"

Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.

Lão tướng quân mỉm cười: “Lão phu nào có cái bản lĩnh ấy? Các huynh đệ nghe nói thừa tướng đại nhân sắp tới chỉ huy tác chiến, dẫn mọi người tấn công Đa La, trấn áp những kẻ không hiểu phép tắc như bọn họ! Thừa tướng đại nhân là quân thần của triều đình ta, dụng binh như thần, trăm trận trăm thắng, thế nên chí khí của mọi người mới mãnh liệt hào hùng như vậy!"

“Hóa ra là thế!” Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu.

“Thừa tướng đại nhân!"

Hai mắt của lão tướng quân như phát ra ánh sáng, hắn ta nóng lòng hỏi: “Chúng ta đã chuẩn bị xong từ lâu rồi!

Chỉ đợi thừa tướng ra lệnh là chúng ta sẽ xuất phát, tiến thẳng về phía Đa La!"

“Tiến thẳng tới Đa La!"

“Tiến thẳng tới Đa La!"

Mọi người đồng thanh hô, ý chí ngút trời!

Lâm Bắc Phàm cũng thấy tâm trạng mình bồi hồi hơn, hắn lớn giọng nói: “Được! Mọi người nhóm lửa thổi cơm, nghỉ ngơi một ngày! Sáng sớm ngày mai đại quân xuất phát, tiến thẳng tới Đa La!"

“Tiến thẳng tới Đa La!"

"Tiến thẳng tới Đa La!"

Mọi người lại đồng thanh hô, chí khí càng mạnh hơn nữa!

Chí khí đáng sợ ấy được truyền tới Đa La khiến bọn họ không thể không tháo chạy!

“Thừa tướng Đại Võ Lâm Bắc Phàm đã tới Trấn Thủ Quan rồi, sáng sớm ngày mai sẽ đánh chúng ta, mau chạy đi thôi!"

“Trận chiến còn chưa bắt đầu mà đã chạy, đâu đến mức như vậy?"

“Gì mà đâu đến mức như vậy, đấy là ngươi không biết thôi! Hắn là quân thần của Đại Võ, dụng binh như thần đấy!Từ đầu năm nay hắn đã chỉ huy bốn trận chiến lớn, tất cả đều giành thắng lợi, lấy yếu để thắng mạnh! Đại quân liên quân hơn trăm vạn người mà cũng thua! Đại quân võ giả cả vạn người cũng không thắng nổi! Kẻ địch càng mạnh thì hắn càng thuận tay, chúng ta sao có thể chọc vào hắn cho được?"

“Hơn nữa lần này hắn còn mang theo mười tám vị Tiên Thiên, còn có cả một vị Tông Sư đi theo, ngươi nói xem chúng ta có hy vọng giành chiến thắng hay không?"

“Đậu má! Nhiều cường giả vậy sao, chúng ta không có cửa thắng đâu, xem ra ta cũng phải chạy trốn thôi!"

"Bắt buộc phải chạy, đây là cơ hội cuối cùng rồi!"

Mọi người thi nhau chạy trốn, có ngăn cũng chẳng ngăn được, trong thành giờ trống mất một nửa!

Cáp Mộc vương tử tức đến mức phát điên: “Chạy gì mà chạy? Kẻ địch còn chưa tấn công mà các ngươi đã chạy loạn hết cả lên rồi! Hắn có mạnh nữa mạnh mãi thì cũng chỉ có một mình mà thôi! Phế vật! Các ngươi là lũ phế vật!"

Sau khi xả giận xong, Cáp Mộc vương tử ngồi phịch xuống, hắn ta càng lúc càng thấy phần thắng của mình rất mong manh.

Hắn ta không hiểu nổi: “Rõ ràng mới hai năm trôi qua, tại sao lại trở nên như vậy chứ?"

Hai năm trước, nước hắn ta không phải là đối thủ của Đại Võ, song cũng vô cùng khí phách, khiến Đại Võ không dám làm càn.

Kết quả hai năm sau, đến ngày hôm nay, Đại Võ vẫn chưa tấn công mà bọn họ đã loạn như cào cào rồi.

Người chạy, người trốn, hỗn loạn vô cùng!

Mọi người đều chỉ biết nghĩ đến việc bảo vệ mạng sống chứ không hề nghĩ đến việc đương đầu với Đại Võ! Rốt cuộc là tại sao chứ?

Rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào?

Mặc dù không biết vì sao, song hắn ta lại biết rõ kẻ đứng phía sau gây chuyện!

Cáp Mộc vương tử lẩm bẩm: “Tất cả đều do cái tên gian tặc Lâm Bắc Phàm kia gây ra! Tất cả đều do hắn! Nếu không phải hắn thì Đa La ta sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này! Người này vô cùng đáng ghét, cực kì đáng ghét!"

Sau khi xả giận xong, Cáp Mộc vương tử tiếp tục vùi đầu chuẩn bị cho trận chiến.

Lúc bấy giờ, sau một đêm nghỉ ngơi, Lâm Bắc Phàm dẫn quân xuất phát, đại quân mười vạn người hừng hực khí thế tiến tới Đa La.

Ban đầu Đa La cũng định phái binh ứng chiến với quân Đại Võ.

Thế nhưng tình hình trong nước rối như một mớ bòng bong, rất nhiều quý tộc và binh lính đã chạy trốn, hoàn toàn không thể tổ chức đánh trận được nên họ chỉ có thể bảo vệ thành, như vậy mới có được một chút ưu thế. Không lâu sau, quân đội Đại Võ đã đến Sa Hải thành – tòa thành đầu tiên của Đa La.

Thành này không lớn, quy mô dân số chỉ có ba đến bốn chục vạn người. Thế nhưng hiện giờ đã chẳng còn mấy người ở lại.

1044 chữ
Chương 713: Chúng ta đều vô tội

Người phụ trách trấn giữ Sa Hải thành là Mạc La, hắn ta đứng trên tường thành, nhìn đại quân khí thế hừng hực của Đại Võ mà tuyệt vọng vô cùng.

Theo như thông tin hắn ta nhận được thì lần này Đại Võ phái mười vạn binh, tất cả đều là những binh lính thiện chiến tinh anh nhất.

Chủ soái chính là thừa tướng Đại Võ Lâm Bắc Phàm. Đừng thấy hắn là một kẻ thư sinh mà lầm tưởng, hắn có khả năng dụng võ như thần, chỉ huy mấy trận chiến quy mô lớn đều giành được chiến thắng vẻ vang khiến các nước chư hầu xung quanh phải chấn kinh!

Hơn nữa lần này hắn còn đưa theo mười tám vị Tiên Thiên, cộng thêm các cường giả Tiên Thiên ở Trấn Thủ Quan nữa thì quân số phải lên tới hai mươi người.

Nghe đâu bên cạnh hắn còn có một vị Tông Sư đi theo bảo vệ nữa.

Mà hiện giờ hắn ta chỉ tập hợp được năm, sáu vạn binh sĩ, mà phần nhiều là những người tạm thời kéo đến. Cao thủ Tiên Thiên thì chẳng được mấy người, Tông Sư thì không có ai cả. Như vậy thì đánh trận kiểu gì? Hoàn toàn không thể đánh được!

Mạc La thực sự tuyệt vọng vô cùng, trận chiến này hắn ta không có một chút khả năng thắng nào cả, bản thân hắn ta cũng muốn chạy trốn!

Hắn ta liếc mắt nhìn những binh sĩ bên dưới đang run rẩy, không một chút ý chí chiến đấu! Dù không muốn đánh thì hắn ta vẫn bắt buộc phải đánh!

Mạc La nhìn khắp đại quân Đại Võ, cuối cùng hắn ta trông thấy một người trẻ tuổi mặc quan bào màu đỏ đứng ở phía trước đại quân.

Mặc dù trông hắn rất trẻ nhưng lại được các đại tướng quân và cường giả bảo vệ bên người, vừa nhìn đã biết là một người không hề tầm thường.

Thế là Mạc La bèn cao giọng nói: “Ngươi là thừa tướng Đại Võ Lâm Bắc Phàm đúng không?"

Lâm Bắc Phàm chắp tay, nói: “Không sai, bản quan chính là Lâm Bắc Phàm!"

Mạc La nói: “Thân làm quan viên Đại Võ, ngươi không ở Đại Võ làm tròn chức trách của mình đi còn dẫn đại quân tới xâm chiếm lãnh thổ nước ta, ngươi có ý gì hả?"

“Cái này phải là ta hỏi ngươi mới đúng chứ!"

Lâm Bắc Phàm lớn giọng chất vấn: “Nếu không phải do Đa La các ngươi xảo trá, hủy bỏ hiệp ước giữa hai nước, xua đuổi thương nhân và thầy dạy học của triều đình ta, xâm phạm lợi ích của nhân dân ta, thì sao bản quan phải làm vậy?"

Mạc La cười khổ, chuyện này bọn họ cũng không biết!

Ngày xưa bọn họ bại trận, về lí mà nói thì phải bồi thường cho Đại Võ, thế nhưng Đại Võ không những không nhận bồi thường của bọn họ mà còn hết sức ủng hộ giúp đỡ Đa La xây dựng đất nước, bọn họ phải biết ơn mới phải.

Hiện giờ khi được Đại Võ giúp đỡ, cuộc sống của mọi người đã tốt đẹp hơn rất nhiều.

Kết quả, triều đình lại hủy đi hiệp ước giữa hai nước, xâm phạm lợi ích của Đại Võ, xua đuổi thương nhân và thầy dạy học của họ, đắc tội Đại Võ!

Hành vi vong ơn bội nghĩa như vậy ai mà chẳng tức giận!

Hắn ta cũng không hiểu, triều đình Đa La bị ngu hay gì mà lại đi làm một chuyện mất não như thế! “Hoàng triều là nơi không thể sỉ nhục! Nếu Đa La các ngươi đã vong ơn bội nghĩa thì tất nhiên Đại Võ chúng ta cũng sẽ không khách khí nữa! Người không hiểu lý lẽ thì đáng chết, đáng bị tiêu diệt! Giết! Giết! Giết!” Lâm Bắc Phàm hét lên.

“Người không hiểu lý lẽ thì đáng chết!"

“Người không hiểu lý lẽ thì đáng chết!"

“Giết! Giết! Giết!"

Đại quân mười vạn người đồng thanh hô, khí thế ngút trời!

Bên trong thành, binh sĩ và bách tính đều sợ đến mức run như cầy sấy, sắc mặt ai cũng trắng bệch.

Mạc La lại tuyệt vọng, trận chiến này không thể đánh được rồi! Chẳng lẽ hắn ta phải bỏ mạng ở nơi đây sao?

Tại sao rõ ràng là do triều đình Đa La gây chuyện mà lại bắt hắn ta phải chịu trách nhiệm?

Mạc La thấy không cam lòng, hắn ta lớn giọng nói: “Khoan đã! Đừng quá khích!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Hiện giờ binh lính hai bên đang chuẩn bị giao chiến, ngươi còn muốn nói gì nữa?"

Mạc La vội bảo: “Thực ra kẻ hủy hiệp ước là quan trên, là triều đình Đa La, chứ không hề liên quan đến người dân Đa La ta, người dân Đa La chúng ta không muốn làm kẻ địch của Đại Võ!"

Lâm Bắc Phàm lấy làm lạ, hắn hỏi: “Vậy thì có gì khác nhau đâu? Triều đình Đa La chẳng đại diện cho ý nguyện của các ngươi còn gì?"

“Đó là trước kia, hiện giờ đã khác rồi!"

Mạc La nói: “Triều đình Đa La tham lam vô độ, đã bị lợi ích làm mờ con mắt nên đã hủy bỏ hiệp ước mà không được sự đồng ý của chúng ta, sau đó xâm phạm lợi ích của các ngươi! Thực ra chúng ta hoàn toàn không muốn đánh trận, không muốn làm kẻ địch của các ngươi, chúng ta chỉ muốn có một cuộc sống tốt đẹp như trước đây mà thôi!"

Dân chúng bên trong thành và các binh sĩ đồng loạt hỗ.

“Đúng vậy, bọn ta thực sự không muốn đánh trận đấu!"

"Cuộc sống tốt đẹp chỉ vừa mới bắt đầu, ai ăn no rửng mỡ mà đi đánh trận?"

“Là do triều đình Đa La đáng chết kia cả, bọn họ xảo quyệt, vì lợi ích mà không màng tất cả, thậm chí hủy cả hiệp ước!"

“Thực ra chúng ta đều vô tội!"

1016 chữ
Chương 714: Chỉ có tốt hơn lúc trước thôi

Lúc này Lâm Bắc Phàm mới “ngộ ra”, hắn nói: “Hóa ra là vậy, xem ra bản quan đã trách lầm các ngươi rồi!"

“Thừa tướng Đại Võ!"

Mạc La chắp tay, hắn ta thấp thỏm nói: “Nếu như chúng ta đầu hàng thì liệu hai bên có thể giống như ngày trước không? Các ngươi tiếp tục phái người tới làm ăn buôn bán, cung cấp các loại vật tư, các ngươi vẫn sẽ phải thầy dạy học tới dạy chúng ta chứ?"

Hắn ta vừa dứt lời thì bách tính trong thành đều ngẩng đầu chờ mong!

Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Các ngươi hỏi đúng người rồi đấy! Các ngươi có biết hiệp ước giữa hai nước là do ai đề ra không?"

“Ai vậy?” Mạc La vội hỏi.

Lâm Bắc Phàm ưỡn ngực: “Chính là bản quan đây!"

Mọi người có mặt bèn kinh ngạc: “Hả? Là thừa tướng ư?"

Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Đúng là bản quan! Khi ấy Cáp Mộc vương tử của nước Đa La đã tới triều đình ta để bàn chuyện bồi thường! Bản quan thấy các ngươi là một nước nhỏ mà phải chịu bồi thường thì người dân các ngươi sẽ khốn khó vô cùng, thế nên bản quan không đành lòng và đã tốn rất nhiều công sức khuyên bảo, thuyết phục thánh thượng với triều đình bỏ đi khoản bồi thường chiến tranh ấy!"

“Về sau khi nghĩ đến việc các ngươi sống chẳng hề dễ dàng, bản quan lại đề nghị với triều đình mở rộng kinh doanh, để hai nước giao lưu, cung cấp việc làm cho các ngươi, cung cấp cả lương thực nữa, giúp các ngươi có được một cuộc sống tốt hơn! Đã thế ta còn phái rất nhiều thầy dạy học tới giúp các ngươi đọc sách biết chữ, hiểu lí lẽ hiểu đạo đức, từ đó làm một người tốt!"

“Hóa ra tất cả đều nhờ thừa tướng đại nhân!” Dân chúng bên trong thành nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt của bọn họ đã thay đổi!

Hóa ra người trước mắt này chính là ân nhân của bọn họ! Là ân nhân đã mang đến cuộc sống ấm no cho bọn họ!

Hắn chính là người phe mình!

Chẳng trách trông hắn lại thân thiết, hiền hòa dễ gần như vậy!

“Bản quan đã bỏ ra nhiều như vậy mà chẳng màng đến báo đáp, song ai ngờ..."

Lâm Bắc Phàm tức giận: “Triều đình Đa La lại vì một chút lợi ích mà hành động xảo quyệt, hủy bỏ hiệp ước, xâm phạm lợi ích của nhân dân chúng ta, lại còn đuổi bọn họ ra khỏi biên giới, đúng là quá không biết điều! Bản quan cực kì phẫn nộ, cơn giận phải dùng máu mới dập tắt được! Thế nên bắt buộc phải xuất binh san bằng Đa La thì mới hả giận được!"

“San bằng Đa La thì mới hả giận!"

“San bằng Đa La thì mới hả giận!"

Đại quân phía sau lưng Lâm Bắc Phàm phẫn nộ hét lớn.

Mạc La vội bảo: “Thừa tướng đại nhân, tất cả những điều đó đều do triều đình Đa La làm, không liên quan gì đến chúng ta!"

“Ban đầu bản quan không biết, nhưng hiện giờ bản quan đã biết rồi! Có điều hiện giờ các ngươi đang đóng cửa thành, chỉ đạo vào bản quan, các ngươi định coi bản quan là kẻ địch đúng không?” Lâm Bắc Phàm nói. “Thừa tướng đại nhân, chúng ta cực kì không hài lòng với triều đình Đa La, không muốn ủng hộ bọn họ nữa! Còn về binh khí..."

Mạc La hô lớn: “Mau bỏ binh khí xuống, tất cả bỏ binh khí xuống, đừng khiến thừa tướng đại nhân hiểu lầm!"

Soàn soạt, mọi người đồng loạt bỏ binh khí xuống.

“Vẫn còn cổng thành này!” Lâm Bắc Phàm chỉ vào cánh cổng lớn ở phía trước.

“Thừa tướng đại nhân, hiện giờ hạ quan vẫn còn một câu hỏi nữa!"

Mạc La hỏi với vẻ chờ mong: “Nếu chúng ta mở cổng thành đầu hàng thì chúng ta vẫn sẽ như trước chứ? Hai nước vẫn sẽ hợp tác làm ăn, Đại Võ vẫn sẽ cung cấp việc làm và vật tư cho chúng ta chứ?

Các binh lính và dân chúng đều nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm, trong lòng bọn họ thấp tha thấp thỏm, ai cũng khẽ lắc đầu.

Lòng mọi người trùng xuống.

Chẳng lẽ thừa tướng đại nhân vẫn đang tức giận, cuộc sống tốt đẹp của bọn họ sẽ không trở lại nữa sao?

Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại cười: “Sao lại giống như ngày trước được? Chỉ có tốt hơn ngày trước thôi!"

Dân chúng Đa La kinh ngạc: “Hả? Tốt hơn ngày trước á?"

Mọi người nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ mặt ngơ ngác.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nói: “Hành động này của chúng ta chủ yếu là để diệt trừ triều đình Đa La vong ơn bội nghĩa! Thế nhưng diệt trừ triều đình Đa La thì rồi ai sẽ tiếp quản Đa La đây? Đương nhiên là Đại Võ chúng ta rồi!

Tới khi ấy, mọi người đều là người Đại Võ, là người một nhà cả, các ngươi nói xem, chúng ta còn ngược đãi người của chính mình ư?"

“Đúng vậy!"

Ánh mắt người dân Đa La sáng rực.

“Tới khi ấy chúng ta không chỉ giúp các ngươi khôi phục được thương nghiệp, sản xuất, giáo dục mà còn cho các ngươi hưởng những chính sách tốt đẹp mà chỉ dân Đại Võ mới được hưởng!"

“Ví dụ như chúng ta sẽ tu sửa hệ thống thủy lợi ở nơi đây, vận chuyển lượng lớn phân bón đến, thúc đẩy trồng lương thực phát triển! Chúng ta sẽ cung cấp miễn phí lúa giống cho các ngươi, giải quyết vấn đề cơm ăn của các ngươi!"

“Ôi chao!"

Hai mắt dân chúng Đa La lại càng sáng hơn nữa.

1083 chữ
Chương 715: Binh pháp tối cao

“Chỉ cần các ngươi trồng ruộng thì năm thứ nhất sẽ được miễn thuế, tất cả lương thực thu được đều là của các ngươi! Tới năm thứ hai, các ngươi chỉ phải nộp một nửa thuế, như vậy là có thể lấy được một nửa số lương thực!

Tới năm thứ ba các ngươi cũng chỉ phải nộp một phần thuế, tuyệt đối không đến mười phần trăm!"

“Ôi chao!"

Ánh mắt người dân Đa La sáng chói.

“Giúp các ngươi sửa cầu sửa đường, mở rộng đường thủy, tiện cho các ngươi hoạt động"

“Ôi chao!"

Mắt người dân Đa La càng sáng hơn nữa. “Bên cạnh đó chúng ta còn khuyến khích các ngươi sinh đẻ, chỉ cần các ngươi sinh nhiều con thì sẽ được miễn thuế, sinh càng nhiều càng bớt được gánh nặng!"

“Ôi chao!"

Dân chúng Đa La sáng rực mắt, cái này bọn họ biết.

“Chính sách tốt đẹp quá nhiều, bản quan không kể được hết đâu! Các ngươi cứ đi nghe ngóng mà xem, rất nhanh sẽ biết được thôi! À đúng rồi, vị tướng quân kia bản quan phải xưng hô với ngươi như thế nào?"

“Thừa tướng đại nhân, ta lên là Mạc La!” Mạc La lập tức trả lời.

“Xin chào Mạc La tướng quân! Nếu như ngươi đầu hàng thì ngươi sẽ nhận được rất nhiều lợi ích!"

Mạc La sững người: “Hả? Ta nhận được rất nhiều lợi ích ư?"

“Đương nhiên rồi!"

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn nói: “Ngươi cứ nghĩ mà xem, chỉ cần Đa La thuộc về Đại Võ, ngươi lại là tướng quân của Đa La nhiều năm, như vậy thì ngươi cũng sẽ là tướng quân của Đại Võ! Ngươi có thể hưởng bổng lộc của triều đình chúng ta, có thể tới những nơi khác đánh trận lập công lao, có thể thăng quan tiến chức, đây không là chuyện tốt thì còn chuyện gì là chuyện tốt nữa?"

"Đúng vậy đó, đúng là một chuyện cực kì tốt!” Mạc La gật đầu lia lịa.

“Trước mắt thì đang có một công lao cực kì to lớn đang đợi ngươi đây!"

"Công lao gì thế?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Hiện giờ ngươi hãy cho tất cả mọi người đầu hàng để giảm thiểu thương vong cho hai bên! Vừa giúp đỡ bách tính Đa La có một tương lai tốt đẹp hơn vừa giúp Đại Võ ta mở rộng lãnh thổ, đây là một công lao quá lớn còn gì?"

"Đúng vậy, đúng vậy...” Mạc La mừng rỡ, hắn ta gật đầu.

“Tiếp theo, chúng ta còn muốn dẫn binh tiếp tục vào thành, ngươi quen thuộc môi trường cũng như địa thế ở đây, ngươi hãy dẫn đường cho chúng ta, cùng nhau đánh triều đình Đa La, đây chẳng phải công lao vô cùng to lớn hay sao?"

“Không sai!” Mạc La lại gật đầu đầy vui vẻ.

Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi: “Mạc La tướng quân, ngươi thật may mắn! Vừa mới vào Đại Võ chúng ta mà đã lập được hai công lao to lớn, đã mạnh hơn những tướng quân khác không biết bao nhiêu, tiền đồ vô cùng rộng mở!"

Mạc La vô cùng kích động, cứ nghĩ đến tương lai tươi đẹp của mình là hắn ta lại kích động đến mức toàn thân run rẩy!

“Thừa tướng đại nhân, ngươi không cần nói nhiều nữa, hiện giờ ta sẽ dẫn toàn quân trong Sa Hải thành đầu hàng"

Mạc La lớn giọng nói: “Mở cổng thành, chào mừng thừa tướng vào thành!"

“Mở cổng thành, chào mừng thừa tướng"

“Mở cổng thành, chào mừng thừa tướng!"

Âm thanh hưng phấn dần dần truyền đi khắp thành.

Tiếp đó, chỉ thấy một tiếng uỳnh vang lên, cổng thành Sa Hải đã được mở.

Các binh sĩ Đại Võ ngạc nhiên đến mức đờ người ta!

Còn chưa đánh trận, người còn chưa chết mà sao Sa Hải thành đã đầu hàng rồi thế này? Đúng là quá nhanh chóng, quá hiệu quả!

Mọi người đồng loạt nhìn về phía thân ảnh mặc quan bào màu đỏ đứng trước đại quân kia, ánh mắt bọn họ tràn ngập vẻ sùng bái!

Thừa tướng đại nhân quá giỏi, chỉ cần nói thôi cũng khiến đối phương đầu hàng!

Triệu Khoát đứng lẫn ở giữa trông thấy cảnh tượng này bèn kích động vô cùng, hắn ta siết chặt nắm đấm: “Cuối cùng ta cũng đợi được rồi, đây chính là binh pháp tối cao trong truyền thuyết!"

Ánh mắt của hắn ta dời đến người Lâm Bắc Phàm, đôi mắt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ: “Thừa tướng đại nhân quả nhiên nắm vững binh pháp! Hắn đúng là một vị quân thần, là thánh của binh gia!"

Lúc bấy giờ, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Mạc La tướng quân dẫn một nhóm binh lính tới, tươi cười đối diện với Lâm Bắc Phàm. Hắn ta chắp tay nói: “Mạt tướng Mạc La bái kiến thừa tướng đại nhân!” Những người đằng sau cũng đồng thanh nói: “Mạt tướng bái kiến thừa tướng đại nhân!"

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Các vị tướng quân mau miễn lễ! Từ bây giờ trở đi, chúng ta chính là người một nhà! Hi vọng sau này mọi người cùng nhau giúp đỡ, tận tâm trung thành vì bệ hạ, cống hiến cho Đại Võ!"

"Vâng thưa thừa tướng đại nhân!” Mọi người vui vẻ đáp. “Thừa tướng đại nhân, mời đi bên này!” Mạc La đi phía trước dẫn đường.

Trên đường, có rất nhiều binh lính Đa La chào mừng hắn, tinh thần của bọn họ dâng cao, dáng người đứng thẳng tắp như đang đón đồng đội chiến hữu khải hoàn chứ không phải kẻ thù.

Ở bên ngoài chính là dân chúng Đa La, bọn họ hoan hô, cười nói vui tươi như vừa mới đánh thắng trận vậy.

Trông thấy cảnh tượng này, Lâm Bắc Phàm không nhịn được phất tay: “Xin chào các chiến sĩ!"

Dân chúng khắp thành đồng thanh đáp: “Xin chào thừa tướng!"

Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Các chiến sĩ vất vả rồi!"

Mọi người lại đồng thanh hô: “Vì thừa tướng phục vụ!"

Lâm Bắc Phàm xua tay: “Khoan đã, các ngươi phải nói là vì bệ hạ phục vụ mới đúng chứ!"

Mọi người lại đồng thanh: “Vì bệ hạ phục vụ!"

1097 chữ
Chương 716: Không tổn thất gì cả

“Rất tốt!"

Lâm Bắc Phàm hài lòng vô cùng, hắn tiếp tục nói: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là người Đại Võ! Đợi chúng ta đánh bại triều đình Đa La, giải phóng toàn quốc, ta sẽ lập tức khôi phục thương nghiệp, sản xuất, giáo dục, khôi phục tất cả luôn! Tất cả những gì người Đại Võ có thì các ngươi cũng sẽ có! Tất cả đều sẽ có!"

“Được!” Mọi người kích động vỗ tay rầm rầm.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm chú ý tới áo giáp rách nát trên người mấy người Mạc La, hắn nói: “Các ngươi đã là tướng lĩnh của Đại Võ rồi, tiếp tục mặc áo giáp của Đa La thì còn ra thể thống gì! Người đâu, lấy áo giáp của chúng ta ra đây, đưa cho Mạc La và các vị tướng quân khác thay!” Mấy người Mạc La hí hửng: “Chúng ta cũng được mặc áo giáp của Đại Võ ư?"

“Đó là điều đương nhiên, các ngươi là binh của Đại Võ ta nên mặc áo giáp của Đại Võ là đúng rồi còn gì!"

Mấy người Mạc La mừng rỡ, bọn họ cởi bỏ áo giáp trên người, đổi sang áo giáp của Đại Võ, đoạn ưỡn ngực đứng thẳng người trước mặt Lâm Bắc Phàm. Không thể không nói, người đẹp vì lụa, đổi sang áo giáp khác là trông khác hẳn luôn.

Trông bọn họ vạm vỡ uy mãnh hơn, anh tuấn hơn, khi đứng cùng các tướng quân của Đại Võ trông không khác gì mấy.

Dân chúng phía dưới nhìn thấy vậy, trong lòng lại càng tán thưởng hơn!

“Các ngươi mặc áo giáp của Đại Võ thì chính là người của Đại Võ ta! Còn về chức quan đợi sau khi trận chiến kết thúc, bản quan sẽ trình tấu lên thánh thượng, ban chức quan theo công lao lập được!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười. “Vâng thưa thừa tướng!” Mấy người Mạc La đồng thanh nói.

Lúc bấy giờ, các vị tướng sĩ của Đại Võ cũng đi tới, bọn họ có hơi oán giận.

“Mạc La, các ngươi đầu hàng nhanh quá rồi đấy!"

“Đúng đó, tốt xấu gì cũng phải đấu tranh một lúc đi chứ để chúng ta còn có cơ hội ra tay, bằng không thì chúng ta lập công kiểu gì?"

“Ngươi hại chúng ta mất đi cơ hội lập rất nhiều công lao rồi đấy!"

Mạc La phì cười: “Chỉ có thằng ngốc mới không đầu hàng thôi! Quân đội của Đại Võ mạnh thế kia, có cứng đầu thì cái kết cuối cùng vẫn là chết thôi, không đánh lại được thì gia nhập thôi! Hơn nữa, ta không muốn chết vì triều đình Đa La để mà trở thành một oan hồn!"

“Đúng là một lựa chọn sáng suốt!"

Mọi người đồng loạt giơ ngón tay cái lên.

Khóe miệng Mạc La lộ vẻ khổ sở, hắn ta lắc đầu: “Nhắc đến lại thấy buồn cười, ban đầu ta chỉ là một tiểu tướng trong quân đội Đa La, xuất thân dân thường, đó giờ vẫn luôn bị người ta áp bức, tiền đồ tối tăm! Nếu như không phải đám quý tộc chỉ biết đến lợi ích của mình kia đã chạy trốn hết sạch thì làm gì đến lượt ta lên làm tướng quân! Mãi đến khi nhận nhiệm vụ đầu tiên thì lại là đến đây để nộp mạng! Nếu đã như vậy thì tại sao ta phải giúp bọn họ chứ? Tại sao ta phải ra chiến trường vì cái đám chỉ biết đến lợi ích của bản thân như bọn họ?"

"Ngươi nói đúng lắm!” Mọi người đồng loạt gật đầu. “Bất kể là vì ta hay là vì bách tính trong thành, đầu hàng mới là sự lựa chọn tốt nhất!” Mạc La nhìn Lâm Bắc Phàm, giọng nói của hắn ta mang theo vẻ mong chờ: “Thừa tướng đại nhân, khi nào thì chúng ta xuất phát đến tòa thành tiếp theo?"

Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Vừa mới gia nhập với chúng ta mà đã sốt sắng muốn lập công rồi hả? Không tồi, không tồi, Đại Võ chúng ta cần những người tài như các ngươi! Binh sĩ không muốn làm tướng quân thì không phải là binh sĩ tốt!"

“Thừa tướng đại nhân, đại nhân hiểu lầm hạ quan rồi!"

Mạc La cười: “Sở dĩ hạ quan hỏi như vậy là bởi người bảo vệ tòa thành tiếp theo chính là bạn cùng quê của ta! Năm ấy chúng ta cùng rời thôn làng, lập chí quyết xây dựng sự nghiệp thành công rồi mới trở về! Quan hệ giữa chúng ta rất tốt, bản quan tin sẽ thuyết phục được hắn đầu hàng và mở cổng thành, giảm thiểu thương vong!"

Lâm Bắc Phàm mừng rỡ nói: “Đúng là ông trời đang giúp ta mà! Chúng ta nghỉ ngơi thêm nửa canh giờ rồi xuất phát đến tòa thành tiếp theo!"

"Vâng thưa thừa tướng đại nhân!"

Mọi người đồng thanh đáp...

Nửa canh giờ sau, Lâm Bắc Phàm dẫn đại quân xuất phát. Lần này không phải mười vạn người nữa mà là mười lăm vạn người!

Bởi vì có binh mã của Đa La gia nhập, bọn có muốn nhân cơ hội này lập đại công, lấy được thành tích chiến đấu hiển hách hơn nữa!

Đại quân mười lăm vạn người hùng hổ tiến tới tòa thành thứ hai!

Mà lúc này, tại triều đình Đa La.

Một vị quan viên vội vã chạy vào: “Tam vương tử điện hạ, không hay rồi!"

Cáp Mộc vương tử kinh ngạc: “Gì đấy? Thất thủ nhanh vậy ư? Còn chưa đến một ngày cơ mà!"

“Đúng vậy đó vương tử điện hạ!” Vị quan viên đó khổ sở đáp.

Sắc mặt Cáp Mộc vương tử khó coi vô cùng: “Đại Võ đáng sợ hơn ta tưởng tượng đấy! Cái tên Lâm Bắc Phàm kia cũng đáng sợ hơn so với tưởng tượng! Có điều đánh bại một tòa thành trong vòng một ngày, chắc bọn họ cũng tổn thất khá nhiều nhỉ?"

“Điện hạ, bọn họ không tổn thất gì cả..."

“Sao lại có chuyện không tổn thất gì được? Ngươi đừng đùa nữa! Công thành vốn đã là một chiến dịch dễ tổnthất nhiều nhất, dù bọn họ người đông thế mạnh, cao thủ nhiều như mây thì cũng không thể tránh khỏi tổn thất!” Cáp Mộc vương tử lắc đầu.

1110 chữ
Chương 717: Chiêu hàng tiếp

“Điện hạ, bọn họ thực sự không bị tổn thất gì cả! Bởi vì bọn họ đâu có đánh trận, tướng quân canh giữ thành Mạc La đã đầu hàng và mở cổng thành, hắn ta đã phản bội và gia nhập vào quân đội của Đại Võ rồi!” Quan viên kia vội nói.

Cáp Mộc vương tử kinh hoàng: “Gì cơ? Mạc La phản bội chúng ta cơ á, hắn ta đầu hàng Đại Võ rồi ư?"

"Đúng vậy thưa điện hạ! Hiện giờ cái tên Mạc La phản bội kia đã đầu quân cho quân đội Đại Võ, đi theo bọn họ tới tòa thành tiếp theo rồi!” Quan viên kia tiếp tục nói.

Cáp Mộc vương tử tức đến mức đầu choáng mắt hoa, trông hắn ta như chỉ chực ngã xuống!

Binh lính của hắn ta chưa đánh trận đã đầu hàng, lại còn giúp kẻ địch đối phó hắn ta! Làm gì có cái lẽ ấy! Cáp Mộc vương tử đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên phản đồ Mạc La đáng chết làm hỏng đại sự của Đại La ta, biết vậy ta đã không tiến cử hắn ta rồi! Đúng là cái đồ vong ơn bội nghĩa, thấy lợi ích là quên luôn tình nghĩa, đồ lòng lang dạ sói! Đợi trận chiến này kết thúc bản cung nhất định phải băm chết hắn ta!"

“Trận chiến vẫn còn đang trước mắt, điện hạ bớt giận!” Quan viên kia an ủi.

Cáp Mộc vương tử cũng biết hiện giờ không phải lúc phát điên lên, hắn ta hỏi: “Tòa thành thứ hai do ai canh giữ? Có nhiều binh lính không, có ngăn được đại quân của Đại Võ không?"

“Khởi bẩm điện hạ, tòa thành thứ hai là Bàn Thạch thành do Thanh Phong tướng quân canh giữ! Trước mắt Bàn Thạch thành có khoảng tám vạn binh mã, binh lực khá hùng hậu, chắc là có thể chống đỡ được hai ngày!"

“Hóa ra là tướng quân Thanh Phong!"

Cáp Mộc vương tử mỉm cười: “Đây là một tướng quân trẻ tuổi mà bản cung vừa mới tiến cử, hắn ta rất trung thành, năng lực lại xuất chúng! Chỉ dựa vào thực lực của hắn ta chắc cũng sẽ chống đỡ được ba ngày đấy, thời gian như vậy là đủ cho chúng ta tranh thủ rồi!"

“Điện hạ nói phải!"

Lúc này, một ngày trôi qua, đại quân Đại Võ đã tới được tòa thành tiếp theo – Bàn Thạch thành.

Trên tường thành Bàn Thạch thành có một tướng quân mặt chữ điền đang nhìn binh mã Đại Võ ào ào tiến tới, sắc mặt nghiêm nghị vô cùng.

Chỉ dựa vào thực lực của hắn ta và quân đội trong thành chỉ hoàn toàn không thể ngăn chặn được đại quân của Đại Võ, thế nhưng hắn ta không thể đánh cũng phải đánh!

Mới nãy hắn ta nhận được mệnh lệnh của tam vương tử điện hạ rằng bắt buộc phải chống đỡ được ba ngày để hậu phương có thời gian chuẩn bị.

“Chống đỡ ba ngày? Chống đỡ được hai ngày đã cảm tạ trời đất lắm rồi!” Thanh Phong thấp giọng mắng.

Tam vương tử lấy cả một tòa thành để kéo chân đại quân Đại Võ trong vòng ba ngày. Hay nói một cách khác, thực ra bọn họ đã từ bỏ rồi.

Đúng lúc ấy, hắn ta bỗng kinh ngạc.

Bởi lẽ hắn ta trông thấy bên trong quân đội Đại Võ hình như có rất nhiều binh lính Đa La đang mặc áo giáp của bọn họ.

Những người này đều là binh lính của Đa La, sao họ lại gia nhập với Đại Võ thế kia?

Lúc ấy, Thanh Phong lại được phen kinh ngạc.

Bởi lẽ hắn ta trông thấy rất nhiều người quen bên trong quân đội của Đại Võ.

Trong đó còn có một người có hóa thành tro bụi hắn ta cũng nhận ra, người đó chính là Mạc La - anh bạn cùng thôn của hắn ta, năm ấy hai người cùng nhau đi làm lính.

Ấy thế mà Mạc La lại mặc áo giáp của Đại Võ, nói cười với tướng lĩnh của Đại Võ, cùng bọn họ tiến về phía trước.

“Mạc La, sao ngươi lại ở đây?” Thanh Phong kinh ngạc nói.

“Thanh Phong à, lâu rồi không gặp!” Mạc La phấn khích, hắn ta vẫy tay rồi gọi.

Đoàn quân Đại Võ cùng dừng chân.

Thanh Phong tướng quân lại hỏi: “Sao ngươi lại ở đây, lại còn mặc áo giáp của Đại Võ nữa?"

“Điều này rõ như ban ngày rồi còn gì?"

Mạc La có hơi tự đắc, hắn ta nói: “Ta đã đầu hàng, từ bỏ cái ác để làm cái thiện, gia nhập vào Đại Võ, trở thành tướng quân của Đại Võ!"

Thanh Phong quát: “Mạc La, ngươi dám tạo phản hả? Ngươi không thấy có lỗi với nước mình hả?"

“Đương nhiên là không, ta làm vậy là bởi Đa La, bởi dân chúng Đa La!"

Mạc La lớn giọng nói: “Triều đình Đa La chẳng khác gì cầm thú, vì lợi ích của mình mà vong ơn bội nghĩa, hủy bỏ hiệp ước giữa hai nước, hại dân chúng nước ta rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, khốn khó vô cùng! Thanh Phong, những điều này ngươi không nhìn thấy hay sao?"

“Ta biết, nhưng mà..."

“Nếu ngươi đã biết, tại sao ngươi còn bán mạng cho triều đình Đa La?"

Mạc La tiếp tục mắng: “Trước kia khi ngươi báo đáp triều đình, mọi người đều coi thường ngươi! Hiện giờ gặp khó khăn bọn họ lại lôi ngươi ra nộp mạng! Ngươi còn phe phẩy đuôi giúp bọn họ, ngươi không biết nhục hả?"

“Ta...” Thanh Phong bị nói trúng nỗi đau nên khổ sở vô cùng.

“Thanh Phong, ngươi nghĩ cho kĩ mà xem! Đầu tiên đáng lẽ ra ngươi sẽ là tướng quân của Đa La chứ không phải con chó của triều đình! Đáng lẽ ra ngươi phải suy nghĩ cho bách tính Đa La nhiều hơn chứ không phải suy nghĩ cho lợi ích của bọn người kia!"

Thanh Phong không khỏi rơi vào trầm tư.

Mạc La chỉ tay vào Lâm Bắc Phàm, hỏi: “Thanh Phong, ngươi có biết người này không?"

Thanh Phong híp mắt nhìn: “Thừa tướng Đại Võ, Lâm Bắc Phàm?"

“Không sai, đây chính là thừa tướng Lâm Bắc Phàm! Ngươi có biết hắn đã làm biết bao chuyện cho người dân Đa La không?"

“Hắn... đã làm những gì?"

1081 chữ
Chương 718: Càng đánh càng đông quân

Mạc La lớn giọng nói: “Năm ấy Đa La thất bại, chính thừa tướng đại nhân đã đề xuất với triều đình miễn cho chúng ta không phải bồi thường! Bên cạnh đó thừa tướng còn thương thảo thành công hiệp ước giữa hai nước, cho chúng ta một cuộc sống tốt đẹp!"

Thanh Phong kinh ngạc: “Những chuyện này... đều do thừa tướng Lâm Bắc Phàm làm ư?"

“Đó là điều đương nhiên, ta lừa ngươi làm gì?"

Thanh Phong bỗng nghiêm túc hơn, hắn ta chắp tay nói: “Đa tạ Lâm thừa tướng! Nhờ có sự giúp đỡ của thừa tướng mà quê hương ta mới tốt đẹp! Thay mặt cha mẹ người thân ở quê, ta xin được cảm ơn thừa tướng"

Lâm Bắc Phàm gật đầu, hắn khẽ mỉm cười.

“Trước đó ta đã từng nói với thừa tướng đại nhân là tất cả mọi trách nhiệm đều là của triều đình Đa La, không liên quan gì đến dân chúng chúng ta hết! Thừa tướng đại nhân tốt bụng nên đã thương xót bách tính, hứa chỉ cần tiêu diệt được triều đình ác ôn kia thì sẽ khôi phục thương nghiệp, sản xuất, giáo dục, khôi phục tất cả, cho chúng ta tiếp tục được sống ấm no hạnh phúc!"

“Thật sao?” Hai mắt Thanh Phong sáng rực lên. “Không chỉ có vậy thôi đâu!"

Mạc La kích động nói: “Tới khi ấy, Đa La chúng ta sẽ gia nhập Đại Võ, chúng ta đều là người Đại Võ, thứ chúng ta sắp nhận được còn nhiều hơn cơ! Đại Võ sẽ phái người tu sửa hệ thống thủy lợi, sửa đường sửa cầu, cung cấp giống lúa miễn phí cho chúng ta, còn giảm thuế... Tất cả những gì mà dân chúng Đại Võ có được thì chúng ta đều có!"

“Thật sao?” Hai mắt Thanh Phong càng sáng hơn nữa.

“Và những quan võ như chúng ta cũng sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn! Chỉ cần về Đại Võ là chúng ta sẽ thành tướng quân của Đại Võ, có thể nhận bổng lộc hậu hĩnh, còn có cơ hội thăng quan tiến chức, trở thành trọng thần của hoàng triều! Bên cạnh đó chúng ta còn được đi đánh trận ở những nơi khác, tầm nhìn sẽ được rộng mở!"

“Thật sao?” Hai mắt Thanh Phong sáng chói.

“Đó là điều đương nhiên, ngươi là bạn cùng thôn của ta, ta lừa ngươi làm gì?"

Mạc La giơ hai ngón tay lên: “Thanh Phong, trước mắt có hai cơ hội lập công đấy!"

“Cơ hội gì?” Thanh Phong hỏi.

“Chỉ cần ngươi mở cổng thành, dẫn mọi người trong thành đầu hàng để binh mã Đại Võ tiến vào, như vậy Đại Võ có thể mở rộng biên cương, còn ngươi là lập được công lao rồi còn gì?” Mạc La mỉm cười.

“Đúng vậy, đây là công lao thứ nhất!” Thanh Phong hưng phấn vô cùng.

“Tiếp theo, ngươi cùng chúng ta đi đánh những tòa thành khác, cùng nhau đối phó triều đình Đa La, đây là công lao thứ hai!” Mạc La nói tiếp.

“Ngươi nói đúng lắm!” Thanh Phong hí hửng gật đầu.

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn bổ sung: “Những gì Mạc La tướng quân nói đều là ý của bản quan!

Chỉ cần các ngươi đầu hàng thì chúng ta không cần phải đánh trận nữa, mọi người đều được sống một cuộc sống tươi đẹp như trước kia! Còn Thanh Phong ngươi sẽ được làm tướng quân của Đại Võ ta, thăng quan tiến chức, tiền đồ tựa gấm!"

Thanh Phong còn đang do dự, song mọi người ở bên dưới thì không ngồi yên được nữa.

“Tướng quân, ngươi còn do dự gì nữa, mau đầu hàng đi!"

“Chỉ cần mở cổng thành và đầu hàng là chúng ta không cần phải đánh trận nữa, sẽ không có ai phải chết nữa!"

“Binh lính Đại Võ mạnh mẽ cường tráng, cao thủ nhiều như mây, chúng ta không thể đánh thắng được đâu, thế nên chúng ta cứ gia nhập với bọn họ đi!"

“Như vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục được sống êm ấm, đã thế cuộc sống còn tốt hơn nữa!"

“Tướng quân, ngươi cũng có tiền đồ rộng mở, như vậy chẳng phải rất tốt hay sao?"

Mọi người thi nhau khuyên bảo, cuối cùng Thanh Phong trầm giọng nói: “Mở cổng thành, chào đón thừa tướng đại nhân vào thành!"

“Mở cửa thành, chào đón thừa tướng đại nhân vào thành!"

“Mở cửa thành, chào đón thừa tướng đại nhân vào thành!"

Những tiếng nói tràn đầy hưng phấn truyền khắp thành. Cánh cổng thành cũng được mở ra.

Thanh Phong dẫn binh lính và dân chúng trong thành ra, vui vẻ đón Lâm Bắc Phàm vào Bàn Thạch thành.

Các tướng sĩ Đại Võ tròn mắt nhìn Hay lắm, tòa thành thứ hai cũng bị thu phục một cách dễ dàng! Chẳng cần tốn một chút sức lực nào, cũng chẳng tổn thất người nào cả! Thừa tướng đại nhân đúng là tài giỏi, xin đại nhân nhận một lạy của ta! Triệu Khoát đi phía sau cũng kích động: “Lại như vậy nữa, không cần chiến mà vẫn thắng! Đúng là quá mạnh, khi nào thì ta mới dụng binh như thần giống thừa tướng đại nhân được đây?"

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại nói một tràng khiến lòng mọi người chấn động, thu phục được rất nhiều người.

Sau đó hắn tính toán quân số, đoạn tiến về tòa thành thứ ba.

Lần này, quân đội của Lâm Bắc Phàm lại lớn mạnh thêm!

Quân số không phải là mười vạn binh mã, cũng không phải mười lăm vạn binh mã mà là hai mươi hai vạn binh mã! Mới một ngày thôi mà đã tăng lên gấp đôi!

Các tướng lĩnh của Đại Võ không khỏi lắc đầu cảm thán, thừa tướng đại nhân đúng là chẳng khác gì thần thánh Người ta càng đánh binh mã càng ít đi, còn thừa tướng đại nhân càng đánh binh mã lại càng nhiều thêm, đúng là khiến người ta phải khiếp sợ mà!

Sau khi kiểm quân số xong, Lâm Bắc Phàm cao giọng hô: “Chúng ta xuất phát tiến đến tòa thành tiếp theo!"

Đại quân hai mươi vạn người hùng hổ rời khỏi Bàn Thạch thành...

1171 chữ
Chương 719: Trước đây không có cơ hội, nhưng giờ chúng ta được lựa chọn rồi

Tin tức tòa thành thứ hai thất thủ nhanh chóng được truyền tới vương đình Đa La. Cáp Mộc vương tử kinh hãi.

Nhất là khi biết được đối phương chẳng cần chiến đấu mà cửa thành vẫn mở, người trong thành đầu hàng, hắn ta lại càng tức hơn, cả người run rẩy. “Cái tên mày rậm mắt to Thanh Phong kia cũng phản bội lại cách mạng ư?"

Một vị quan viên cười khổ: “Điện hạ, nghe đâu hắn ta là bạn cùng thôn với Mạc La, quan hệ của bọn họ rất tốt nên Mạc La đã thuyết phục được hắn ta! Hiện giờ, hắn ta đã mặc áo giáp của Đại Võ, cùng quân Đại Võ tấn công Đại Lương thành rồi!"

“Đúng là đáng chết mà!"

Cáp Mộc vương tử mắng mỏ: “Bản cung tiến cử các ngươi, kết quả các ngươi không những không biết ơn mà còn đâm bản cung một đao, tất cả đều rặt một lũ vong ơn bội nghĩa, đứa nào cũng đáng chết hết!"

“Điện hạ bớt giận! Hiện giờ Đại Võ đã thu phục được binh mã của hai tòa thành, tổng quân số đã vượt qua hai mươi vạn người, tình hình vô cùng nguy hiểm, chúng ta nên suy nghĩ xem phải làm thế nào thì hơn!” Quan viên an ủi.

“Tướng quân bảo vệ Đại Lương thành là ai?” Cáp Mộc vương tử hỏi.

“Khởi bẩm điện hạ, người bảo vệ Đại Lương thành là Ni Cáp tướng quân, hắn ta đã từng dẫn binh đánh trận nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, đa mưu túc trí, chắc là có thể chống đỡ được một thời gian!” Vị quan viên kia bẩm báo.

“Ừm, hóa ra là Ni Cáp tướng quân, không tồi!” Cáp Mộc vương tử khẽ gật đầu.

Thế nhưng trong lòng hắn ta lại dấy lên một dự cảm chẳng lành.

“Chắc hắn ta sẽ không phản bội đâu nhỉ?"

“Điện hạ yên tâm, Ni Cáp tướng quân là một người có phẩm đức, hắn ta trung thành nên chắc sẽ không phản bội đâu!"

“Nếu đã vậy thì bản cung yên tâm rồi!"

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm đã dẫn đại quân tới Đại Lương thành. Mạc La và Thanh Phong hạ cờ hô lên.

“Ni Cáp tướng quân, triều đình Đa La vong ơn bội nghĩa, không có nhân tính! Vì một chút lợi ích của mình mà bọn họ không quan tâm đến chúng ta cũng như dân chúng, mất hết đạo nghĩa! Bản tướng khuyên ngươi mau chóng đầu hàng, mở cửa thành chào đón thừa tướng đi!"

“Lão tướng quân, thừa tướng nhân nghĩa, chỉ cần ngươi mở cổng thành và đầu hàng thì mọi người đều được sống một cuộc sống tốt đẹp như trước kia, thậm chí còn tốt đẹp hơn trước kia nữa kìa! Lão tướng quân, ngươi cũng sẽ trở thành tướng quân của Đại Võ, được hưởng bổng lộc của triều đình! Ngươi còn có cơ hội thăng quan tiến chức, dẫn đại quân chinh chiến lập đại công, điều này chẳng phải tốt hơn nhiều so với làm một tướng thủ thành sao?"

Ni Cáp tướng quân quát: “Các ngươi im mồm đi! Các ngươi có nói đến khi trời sập thì cũng không có tác dụng gì đâu! Lão tử là một người có phẩm hạnh, trung thành, cả đời này sẽ trung quân báo quốc, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện phản bội như vậy!"

“Xem ra chúng ta không còn gì để nói nữa rồi!"

“Ni Cáp tướng quân, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa đi!"

Quân đội Đại Võ hùng hổ giơ vũ khí lên, các cường giả Tiên Thiên cũng siết chặt nắm đấm, chỉ chờ để ra tay.

“Khoan đã, lão phu còn chưa nói hết cơ mà! Mấy cái người trẻ tuổi này, động tí là xù lông lên, không biết nhẫn nại gì cả! Các ngươi chờ ta nói hết rồi hẵng hành động không được hả?” Ni Cáp tướng quân vội nói.

“Thế giờ ngươi còn muốn nói gì nữa?” Mạc La hỏi.

“Giờ lão phu muốn nói một câu!"

Ni Cáp tướng quân phất tay, giọng nói vang vọng: “Mở cổng thành, chào đón thừa tướng đại nhân!"

Mạc La, Thanh Phong: “Đậu má!"

Cửa thành được mở ra.

Mấy người Lâm Bắc Phàm được chào đón vào bên trong thành.

Mạc La ngáo ngơ: “Ni Cáp tướng quân, chẳng phải ngươi nói ngươi là một người có phẩm hạnh, giờ sao lại...?"

Ni Cáp tướng quân nói một cách hùng hổ: “Đây chính là phẩm hạnh của lão phu, lão phu thà sống quỳ chứ không thèm chết đứng! Ta tuyệt đối sẽ không cho các ngươi cơ hội giơ kiếm lên đâu!"

Mạc La thổ huyết: “Phụt!"

“Ni Cáp tướng quân, chẳng phải ngươi nói ngươi rất trung thành hay sao?” Thanh Phong hỏi.

Ni Cáp tướng quân tiếp tục nói: “Đúng thật là lão phu rất trung thành, song ta chỉ trung thành với Đại Võ thôi!

Ta sinh ra là người của Đại Võ, chết đi cũng phải làm ma của Đại Võ!"

Thanh Phong thổ huyết: “Phụt!"

Lâm Bắc Phàm cảm khái: “Lão tướng quân, tính giác ngộ của ngươi rất cao đấy! Người khác đều bảo ngươi đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng, ban đầu ta cũng không tin đâu, song giờ thì ta tin rồi! Đại Võ chúng ta có ngươi thì còn sợ gì nữa?"

“Đúng vậy!"

Ni Cáp tướng quân nhìn đại quân phía sau lưng Lâm Bắc Phàm, nói: “Trận chiến này không cần đánh nữa, kết quả cuối cùng chắc chắn là thành mất người tan, cần gì phải như thế chứ! Hơn nữa ta đã không hài lòng với triều đình từ lâu, ta sẽ không làm việc cho bọn họ nữa! Nếu đã vậy thì tại sao ta không đứng lên lật đổ bọn họ?” Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Lão tướng quân nói phải đấy!"

Ni Cáp tướng quân lại bảo: “Thừa tướng đại nhân, trước kia ta không được lựa chọn, hiện giờ ta muốn làm một người Đại Võ! Nghe đâu thừa tướng đại nhân là một người nhân nghĩa, đại nhân có thể cho hạ quan một cơ hội không?"

Lâm Bắc Phàm cảm động vô cùng: “Tướng quân cao nghĩa, nhất định sẽ sắp xếp cho rồi!"

Lâm Bắc Phàm lập tức gọi người mang một bộ áo giáp lên cho Ni Cáp tướng quân thay.

Ni Cáp tướng quân vui mừng, hắn ta dẫn binh mã gia nhập đại quân của Đại Võ.

Thế là binh mã của triều đình đã tăng lên đến ba mươi vạn người. Mọi người đều phục sát đất, còn binh mã thì càng đánh càng gia tăng.

Mới có hai ngày trôi qua mà đã tăng lên ba mươi vạn người, nhiều hơn rất nhiều so với số lượng ban đầu.

1308 chữ
Chương 720: Đánh trận quá dễ dàng

Rất nhanh sau đó Cáp Mộc vương tử lại nhận được tin Ni Cáp tướng quân đầu hàng, hắn ta tức đến mức suýt chết.

Ban đầu hắn ta còn ôm hi vọng về Ni Cáp tướng quân, kết quả hắn ta là người đầu hàng nhanh nhất.

Người khác còn đấu tranh đôi ba câu, còn hắn ta thì cứ thế mở cổng thành luôn.

“Tức chết bản cung mất!” Cáp Mộc vương tử đấm ngực, gào ầm lên.

“Điện hạ, hiện giờ binh mã Đại Võ đã lên đến ba mươi vạn người, còn binh lính của chúng ta thì tổn thất mất hai mươi vạn người, tình hình đang vô cùng bất lợi đối với chúng ta! Chúng ta bắt buộc phải tăng số lượng binh lính thì mới có thể đối phó được đại quân hùng hậu của Đại Võ!” Vị quan viên bẩm báo.

Sắc mặt Cáp Mộc vương tử đanh lại, hắn ta gật đầu: “Ngươi nói đúng, bắt buộc phải trưng binh!"

Thế là Cáp Mộc vương tử lập tức đi trưng binh.

Chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện thì hắn ta sẽ kéo đi làm lính hết.

Mà điều kiện này lại vô cùng đơn giản, chỉ cần là nam, tứ chi đầy đủ thì được duyệt.

Việc này khiến cho dân chúng không thể không lên tiếng.

“Mẹ nó, lúc trước thì hủy bỏ hiệp ước giữa hai nước, cắt đứt kế sinh nhai của chúng ta, không cho chúng ta con đường sống! Đến oán trách cũng không cho chúng ta oán trách, trực tiếp bịt miệng chúng ta lại! Đến giờ lại bắt chúng ta đi làm lính, có định để cho người ta sống không vậy?"

"Triều đình bị ngu rồi hay gì? Làm ra biết bao chuyện mất não như vậy?"

"Chắc chắn não của bọn họ bị kẹp cửa rồi, đúng là không thể sống ở đây được nữa!"

“Tạo phản luôn cho xong, dù sao chúng ta cũng chẳng còn đường sống nữa rồi!"

“Đúng vậy! Tạo phản luôn đi!"

Dân chúng bèn nổi dậy khiến Cáp Mộc vương tử đau đầu kinh khủng.

“Ai dám tạo phản? Ta sẽ giết hết, một người cũng không chừa!"

Thế là cuộc bạo loạn lại tiếp tục.

Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm đã dẫn đại quân tiến tới tòa thành thứ tư – Đại Du thành.

Tướng lĩnh bảo vệ thành trông thấy đại quân hào hùng của Đại Võ bèn lập tức mở cổng thành, đầu hàng mà chẳng cần nói gì cả.

Mạc La, Thanh Phong, Ni Cáp tròn mắt nhìn: “Sao các ngươi đầu hàng nhanh quá vậy? Tốt xấu gì cũng phải cho bọn ta nói vài câu đã chứ!"

Tướng quân bảo vệ thành tỏ vẻ xem thường: “Còn cần các ngươi nói sao, ta không có mắt nhìn chắc? Các ngươi xem đại quân của các ngươi người đông nghìn nghịt thế này, một cái thành bé nhỏ của ta sao mà trụ cho được?

Ta bị ngu mới đối đầu với các ngươi!"

Mạc La, Thanh Phong và Ni Cáp: "..."

...

“Với cả nhìn các ngươi là ta hiểu hết rồi!"

Tướng lĩnh thủ thành dương dương tự đắc: “Chỉ cần ta đầu hàng nhanh là chắc chắn Đại Võ sẽ có chỗ cho ta đứng!"

Mạc La, Thanh Phong và Ni Cáp: “Má nó.."

Tình hình tiếp đó đều giống vậy.

Mỗi khi đại quân đến là người trong thành đều trực tiếp mở cửa thành đón Lâm Bắc Phàm.

Thế là đội quân của Lâm Bắc Phàm càng ngày càng đông hơn, từ con số ba mươi vạn người nhanh chóng phát triển lên con số bốn mươi vạn người, sau đó là năm mươi vạn người.

Các tướng lĩnh của Đại Võ nhìn mà ngây ngốc.

Ta cứ ăn lẩu, ca hát, chớp mắt cái thôi mà đã phá được thành rồi! Trận chiến này quá dễ dàng rồi đó? “Thừa tướng đại nhân, tại sao lại như thế này?” Có người lên tiếng thỉnh giáo, mọi người bèn dỏng tai lên nghe.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn nói: “Các ngươi đừng thấy trận đánh này dễ dàng mà nhầm tưởng! Trước khi đánh trận bản quan đã phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ hết rồi!"

“Thừa tướng đại nhân, nguyện nghe tỏ tưởng!” Mọi người thỉnh giáo.

“Kế hoạch này đã thực hiện được hơn nửa năm rồi!"

Lâm Bắc Phàm cười: “Ban đầu đoàn đại biểu Đa La tới kinh thành đàm phán, chúng ta không cần đối phương bồi thường, đã thế còn mở rộng cửa khẩu, thương nghiệp, tuyên truyền giáo dục, giúp cho dân chúng Đa La sống một cuộc sống tốt hơn! Hiện giờ xem ra đúng là như vậy!"

Mọi người thi nhau gật đầu.

“Sở dĩ làm như vậy là bởi chúng ta muốn thay đổi dần dần và thôn tính Đa La! Có điều lại bị triều đình Đa La nhận ra kế hoạch, thế nên bọn họ mới xóa bỏ hiệp ước, đuổi thương nhân cũng như thầy giáo dạy học của chúng ta về nước!"

“Cứ thế, cuộc sống của những người dân Đa La quay trở lại giống như ngày trước! Mà các ngươi cũng biết đấy, tiết kiệm để tiêu sang thì dễ, song tiêu sang mà lại muốn tiết kiệm thì là điều vô cùng khó khăn! Thế nên triều đình Đa La mới khiến dân phẫn uất như vậy!"

“Vậy nên chúng ta đã khiêu khích, li gián, làm mâu thuẫn giữa họ sâu sắc thêm, triều đình Đa La tức khắc rối loạn! Cộng thêm đại quân của chúng ta chống phá, từng bước gây sức ép nên Đa La càng lúc càng bất ổn, càng đánh mất lòng dân!"

ngày càng “Thực ra thứ mà dân chúng muốn rất đơn giản, chỉ là cơm no áo ấm, ngủ ngon mà thôi! Thế nhưng yêu cầu đơn giản ấy mà triều đình Đa La đã chẳng thể đáp ứng được cho bọn họ, song Đại Võ chúng ta thì lại làm được, thế nên tất nhiên bọn họ sẽ đứng về phía chúng ta!"

Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đắc ý: “Cho nên khi đại quân của chúng ta tới, bọn họ hoàn toàn không muốn đối đầu với chúng ta! Hơn nữa bọn họ cũng không thể đánh thắng được, đã thế còn có khả năng mất mạng, bọn họ cần gì phải làm thế?"

“Vì vậy bọn họ chỉ còn một con đường duy nhất, đó chính là đầu hàng! Sau khi đầu hàng, bọn họ đều giữ được cái mạng, đã thế còn lấy lại được cuộc sống tốt đẹp như trước kia, thậm chí còn tốt hơn cả trước kia, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Nếu là các ngươi thì các ngươi sẽ chọn như thế nào?"

“Đương nhiên là chọn đầu hàng rồi!” Mọi người bật cười ha ha.

Sau đó, bọn họ lại hết lời khen ngợi.

“Quả nhiên thừa tướng đại nhân dụng binh như thần, đúng là đại sư của binh gia!"

“Từ một năm trước đã bắt đầu sắp đặt, vừa mới bắt đầu đã chiến thắng!"

“Cao tay! Đúng là quá cao tay! Hạ quan bái phục vô cùng!"

“Thừa tướng đại nhân, xin nhận của mạt tướng một lạy!"

Lại hai ngày nữa trôi qua, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng dẫn quân đến được vương đình của Đa La.

Hôm ấy, đại quân sáu mươi vạn đứng sừng sững dưới thành!Người đông nghìn nghịt, cờ chiến bay phấp phới trong gió, bao vây vương đình trong ba tầng, ngoài ba tầng, nước cũng không thể lọt!

Mọi người trong thành thấy cảnh tượng ấy mà sợ hãi kinh hoàng!

1117 chữ
Chương 721: Lòng lang dạ sói

“Sao Đại Võ lại có nhiều người như vậy, nghe nói chỉ có mười vạn thôi mà?"

“Các ngươi nhìn áo giáp của bọn họ kìa! Quân chính quy thì chỉ có mười vạn, những quân khác đều là binh lính của Đa La chúng ta!"

“Bọn họ đã gia nhập Đại Võ, cùng Đại Võ tấn công đến đây!"

“Như vậy thì chỗ chúng ta xong đời rồi, chẳng phải sao?"

“Biết vậy ta đã chạy trốn rồi, hối hận quá!"

Mặc dù trong thành có hơn năm mươi vạn binh mã, số lượng cũng không kém đại quân của Lâm Bắc Phàm là bao, song tinh thần của bọn họ thì không giống.

Binh mã mà Lâm Bắc Phàm mang tới trông hào hứng, hùng hồn vô cùng, ý chí chiến đấu cao ngất như thể bọn họ có một niềm tin cực lớn vào thứ gì đó vậy.

Còn binh mã trong thành của bọn họ thì sợ sệt hoảng hốt, run như cầy sấy, chẳng thấy chút ý chí chiến đấu nào cả.

Ai mạnh ai yếu liếc mắt cái là ra, như thế thì trận đánh này sao bọn họ giành được chiến thắng đây?

Cáp Mộc vương tử nhìn binh mã Đa La run rẩy sợ hãi thì tức đến mức gương mặt sầm lại!

Còn chưa bắt đầu đánh trận mà các ngươi đã sợ như vậy, đợi tí nữa thì làm sao xông pha hả, làm sao đánh lại kẻ địch đây?

Cáp Mộc vương tử thầm mắng đúng là một lũ phế vật, trong lòng hắn ta hiện giờ đang bất lực vô cùng. Trong năm mươi vạn binh mã này chỉ có hai mươi vạn là quân chính quy.

Còn ba mươi vạn còn lại tất cả đều là những người mà hắn ta tạm thời bắt đi làm lính, hoàn toàn không được huấn luyện, càng chưa từng đánh trận bao giờ, khi gặp phải đại quân Đại Võ bọn họ sợ cũng là chuyện bình thường.

Thế nên bắt buộc phải khiến cho bọn họ phấn chấn lên!

Cáp Mộc vương tử lớn giọng nói: “Các vị tướng sĩ đừng sợ! Mặc dù quân số của kẻ địch nhiều nhưng thực ra đó chỉ là hổ giấy dọa người mà thôi, chỉ là vẻ bề ngoài, chọc cái là sẽ vỡ! Chỉ cần chúng ta giơ cao binh khí, thiên hạ này sẽ không có kẻ địch của chúng ta, Đa La của chúng ta nhất định sẽ giành chiến thắng"

Lúc bấy giờ, binh mã của Đại Võ thi nhau cười nhạo.

“Cáp Mộc vương tử, ngươi nói vậy mà không thấy chột dạ hả?"

“Rốt cuộc ai mới là hổ giấy dọa người đây?"

“Ngươi nhìn binh lính của ngươi đi, hiện giờ hai chân run như cầy sấy, cười chết mất! Ha ha!"

“Nói khoác không thèm chớp mắt luôn, ngươi đúng là kẻ mạnh nhất đấy!"

Cáp Mộc vương tử nhìn về hướng phát ra tiếng nói, hắn ta bèn tức điên lên.

Bởi vì người đang cười nhạo hắn ta chính là những tướng lĩnh ngày trước của Đa La, Mạc La, Thanh Phong, Ni Cáp...

Bọn họ ai cũng mặc áo giáp của Đại Võ, đầu quân cho Đại Võ rồi tới đây điên cuồng cười nhạo hắn ta. Cáo Mộc vương tử quát: “Im miệng! Cái đám vong ơn bội nghĩa nhà các ngươi dám thông đồng với địch để bán nước, các ngươi có tư cách gì mà cười nhạo bản cung chứ? Chưa đánh trận đã nhận thua, đã đầu hàng, lại còn kêu gào giương cờ Đại Võ, Đa La chúng ta không có cái loại lòng lang dạ sói như các ngươi!"

“Nói năng linh tinh vớ vẩn gì thế? Chúng ta làm như vậy còn chẳng phải bởi vì ngươi ép chúng ta hay sao?"

“Là các ngươi vong ơn bội nghĩa, gian trá xảo quyệt, không lo nghĩ đến đạo nghĩa mà đi hủy bỏ hiệp ước giữa hai nước, chọc tới Đại Võ, hại dân chúng chúng ta rơi vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng!"

“Hiện giờ bọn quý tộc đã chạy trốn hết, không ai đứng ra đánh trận, ngươi bèn lôi mạng chúng ta ra để chống đỡ."

“Ngươi chỉ muốn chúng ta đi chết mà thôi, chỉ muốn kéo người dân khắp thành đi đền tội!"

“Ngươi mới là kẻ lòng lang dạ sói!"

“Mẹ kiếp!” Cáp Mộc vương tử tức đến mức phát điên.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn đứng ra, nói: “Cáp Mộc vương tử, người ta thường hay nói kẻ đắc đạo thì nhiều người giúp, người thất đạo thì chẳng ai lo! Do ngươi vong ơn bội nghĩa, không lo đến sống chết của dân chúng, chỉ vì lợi ích riêng nên mới lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay! Tất cả đều do ngươi tự làm tự chịu!"

“Còn các vị tướng quân của ta ai cũng đại nghĩa, hào hiệp, lòng lúc nào cũng nghĩ cho dân chúng! Bọn họ đã nhìn thấu bộ mặt thật của ngươi nên mới từ bỏ cái xấu đi làm điều tốt, đầu quân cho Đại Võ của chúng ta!"

"Bọn họ đều chiến đấu vì bách tính, vì Đa La, vì chính nghĩa! Bọn họ đều là những người trung thành, binh lính mà bọn họ dẫn dắt đều là những người chính nghĩa!"

Giọng nói của hắn vang xa, truyền đi khắp thành!

Nghe được những lời khen của Lâm Bắc Phàm, những tướng quân đầu hàng không khỏi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, trông khí thế vô cùng!

Các binh lính Đa La đầu hàng cũng vậy, ý chí chiến đấu của bọn họ bùng phát!

“Lâm Bắc Phàm!” Cáp Mộc vương tử nghiến răng nghiến lợi, hắn ta trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, đúng là tên khốn kiếp!

Năm ấy hắn đã lừa hắn ta một lần, hại hắn ta tốn mất mấy trăm vạn, giờ lại hại hắn ta bước vào đường cùng Hiện giờ hắn lại còn không biết ngại mà đem quân tấn công sang đây! Đúng là vô liêm sỉ quá mà!

Lúc này, Mạc La lớn tiếng bẩm báo: “Thừa tướng đại nhân, giờ đã không còn sớm nữa! Chi bằng chúng ta tấn công vào thành luôn bây giờ, bắt sống Cáp Mộc vương tử và tất cả những quan viên trong triều đình Đa La về hỏi tội!"

Một vị tướng quân giơ thanh kiếm lên, nói lớn: “Giết!"

“Giết! Giết! Giết!"

Sáu mươi vạn binh mã thi nhau hô hào khiến khắp thành chấn động!

1148 chữ
Chương 722: Kẻ chém đau nhất chính là người phe mình

Bên trong thành, binh sĩ và người dân đều rét lạnh, bọn họ lùi lại ba bước!

Cáp Mộc vương tử trông thấy vậy bèn than không được rồi! Hắn ta vội vã nói: “Đợi đã!"

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Cáp Mộc vương tử, ngươi còn lời gì muốn nói sao?"

Cáp Mộc vương tử không nhìn về phía Lâm Bắc Phàm mà nhìn về phía những tướng lĩnh Đa La đã đầu hàng, hắn ta lớn giọng nói: “Các vị tướng sĩ, chắc chắn là triều đình chúng ta chưa làm tốt đã khiến các ngươi thất vọng, thế nên mới khiến các ngươi đầu hàng Đại Võ! Tại đây, bản cung xin lỗi các ngươi!"

Nói đoạn, hắn ta khom người.

Các tướng lĩnh đã đầu hàng thấy hơi hoang mang, không biết Cáp Mộc vương tử lại định chơi trò gì nữa đây, quân bài tình cảm hay gì?

Lúc này, Cáp Mộc vương tử lại nói tiếp: “Mặc dù các ngươi đã đầu quân cho Đại Võ, song bản cung không hề trách các ngươi, bản cung chỉ trách chính mình, trách triều đình của mình làm không tốt! Thế nhưng ‘con không chê mẹ xấu, các ngươi phải nhớ rằng Đa La mới chính là đất nước vĩnh viễn của các ngươi, nơi đây mới là nhà của các ngươi, là nguồn gốc của các ngươi!"

“Mặc dù các ngươi đã vào Đại Võ song dẫu sao các ngươi cũng chỉ là người ngoài, tất cả đều không thể hòa nhập với Đại Võ được! Cũng giống vậy, cơ hội thăng quan tiến chức chắc chắn sẽ không đến lượt các ngươi! Cơ hội kiếm tiền cũng thế, nó sẽ là của người khác! Còn các ngươi suy cho cùng cũng chỉ là người ngoài mà thôi!"

"Hơn nữa đừng thấy Lâm Bắc Phàm nói ngon ngọt mà tưởng bở, song cuối cùng liệu có thực hiện hay không thì không một ai biết cả! Cái tên này miệng nam mô bụng bồ dao găm, hỉ nộ bất thường, thế nên đừng có để bị hắn lừa!"

Sắc mặt các tướng quân đầu hàng dần trở nên khó coi, bởi vì Cáp Mộc vương tử nói trúng vào nỗi lòng của bọn họ.

Lâm Bắc Phàm lại cười híp mắt, nói: “Cáp Mộc vương tử, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

“Ý của bản cung là tất cả quay về đây!"

Cáp Mộc vương tử lớn giọng nói: “Chỉ cần các ngươi quay về thì bản cung sẽ không tính toán tất cả những gì trong quá khứ nữa! Các ngươi nhìn xem, hiện giờ cộng tất cả binh mã của chúng ta lại, quân số lên đến cả trăm vạn lận, gấp hơn mười lần binh mã của Đại Võ, phần thắng là rất lớn!"

“Chỉ cần đánh thắng được trận đấu này là các ngươi sẽ là công thần của Đa La, các ngươi có thể thăng tiến quan chức, giành được tất cả những gì mà mình muốn, có được cuộc sống mà các ngươi mong muốn, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn việc làm con chó vẫy đuôi cho Đại Võ ư?"

Không thể không nói, tài ăn nói của Cáp Mộc vương tử cũng lợi hại lắm!

Nghe Cáp Mộc vương tử nói xong, những tướng lĩnh đầu hàng cũng thấy lòng mình rục rịch.

Những binh lính đầu hàng của Đa La cũng dao động.

Cáp Mộc vương tử nhìn vậy bèn hí hửng, hắn ta đang định nói thêm vài câu nữa.

Lâm Bắc Phàm lại bật cười ha ha: “Cáp Mộc vương tử, ngươi đúng là buồn cười! Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn ở đó giở thói ly gián nữa hả! Ngươi tưởng bọn họ đều là kẻ ngốc sao, ngươi tưởng bọn họ sẽ nghe lời ngươi hết sao?"

“Hừ! Chẳng lẽ lời bản cung nói có gì sai sao?” Cáp Mộc vương tử phẫn nộ.

Lâm Bắc Phàm vẫn nói một cách rất bình thản: “Cáp Mộc vương tử, ngươi viển vông hão huyền quá rồi! Ở đây bản quan có hai mươi vị Tiên Thiên, ngoài ra còn có một vị Tông Sư, ngươi đánh ta kiểu gì đây? Dựa vào quân số hả?"

“Trước hết không nói đến vấn đề có thể thành công hay không, dù cuối cùng có thành công thì Đa La sẽ trở nên như thế nào?"

“Hừ! Không thay đổi gì hết!"

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Mọi người đều không có cơm ăn, không có áo mặc, không có chỗ ở, gì mà không thay đổi gì chứ! Thậm chí trải qua trận chiến, các ngươi còn bị chúng ta cắt đứt nguồn vật tư, sống còn khổ hơn cả ngày xưa nữa là!"

Mọi người nghe vậy bèn xúc động vô cùng.

Bởi vì Lâm Bắc Phàm nói quá đúng!

Đánh đuổi được quân Đại Võ, giành được chiến thắng trong trận chiến này thì làm sao? Bọn họ vẫn sẽ sống khổ cực thôi!

Không có cơm ăn, không có áo mặc, không có chỗ để ở, gì cũng chẳng có! Nếu đã khổ cực đến vậy thì tại sao còn phải đánh trận?

Chỉ để sống một cuộc sống khó khăn như trước kia thôi sao? Thế thì bọn họ còn nỗ lực làm gì!

Cáp Mộc vương tử vội bảo: “Đừng nghe Lâm Bắc Phàm nói lung tung! Đợi sau khi giành thắng lợi trong trận chiến này, bản cung nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi!"

Lâm Bắc Phàm lại bật cười, hắn nói: “Không bạc đãi các ngươi? Đúng là nực cười! Lúc quân Đại Võ của chúng ta chưa tới, các ngươi sống thảm như thế nào hả? Chẳng lẽ sau khi chúng ta đi, các ngươi lại tốt lên?"

"Đừng có ở đó mà nằm mơ giữa ban ngày nữa, bọn họ sẽ chỉ khiến các ngươi thêm khổ mà thôi! Bởi lẽ bọn họ sợ các ngươi sẽ tạo phản, sợ các ngươi sẽ làm lung lay quyền thống trị của bọn họ nên bọn họ mới phải đứng ra trấn áp!"

“Kẻ chém đao ác độc nhất luôn luôn là người phe mình! Bởi lẽ hắn ta là người biết rõ nhất chém ở đâu mới đau, chém ở đâu mới là chỗ chí mạng"

Những binh lính Đa La vừa nãy xao động, nghe Lâm Bắc Phàm nói xong thì ánh mắt bắt đầu trở nên kiên quyết.

Thừa tướng đại nhân nói đúng, triều đình Đa La không thể đối xử tử tế với chúng ta, bởi lẽ bọn họ sợ chúng ta sẽ lại phản kháng!

Hơn nữa kẻ nào chém đạo mà chẳng ác độc!

Bởi vì hắn ta là người phe mình nên mới biết rõ chỗ đau của chúng ta!

1100 chữ
Bình Luận (0)
Comment