Hiện giờ trời vẫn đang đổ tuyết, không biết sẽ còn bao nhiêu người ra đi nữa, không biết bọn họ còn chịu đựng được đến khi nào?
Điều đáng sợ nhất chính là nhỡ đâu Đại Viêm dẫn binh tới đánh thì bọn họ biết phải làm thế nào? Chỉ cần ba đến bốn chục vạn binh mã thôi là có thể tiêu diệt cả đại quân trăm vạn người của bọn họ. Tiếp đó, các võ giả đều đi tìm kiếm đồ ăn. Mặc dù như muối bỏ bể nhưng tốt xấu gì cũng giúp nhiều người sống sót, số lượng người thương vong cũng không còn quá nhiều nữa.
Cứ vậy, bọn họ chống đỡ trong bốn ngày, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi.
Vài tia nắng le loi xuyên khoa tầng mây nặng trịch và chiếu xuống mặt đất, thời tiết dần dần ấm hơn, băng tuyết bắt đầu tan. Điều này cũng đồng nghĩa với việc những ngày tháng gian khổ của bọn họ đã trôi qua. Liên quân bảy nước vui mừng như trông thấy niềm hi vọng mới.
“Cuối cùng trời cũng nắng rồi, tốt quá rồi!"
“Ta được sống rồi!"
"Mọi người cố chịu đựng, lương thực sẽ được vận chuyển tới nhanh thôi, buổi tối là tới!"
“Chúng ta sắp có lương thực để ăn rồi!"
Lúc này, bên ngoài thành truyền đến một tiếng vang cực lớn.
Đại quân liên minh của bảy nước lại càng vui mừng hơn.
“Đừng bảo là lương thực được vận chuyển tới rồi nhé?"
"Tốc độ nhanh thật đấy!"
“Mau nhóm lửa, lương thực tới là cho vào nồi luôn!"
Tuy nhiên khi bọn họ xông ra ngoài thành để xem thì trông thấy một cảnh tượng vô cùng tuyệt vọng, toàn thân bọn họ như đông cứng lại.
Bởi lẽ thứ mà bọn họ trông thấy không phải quân vận chuyển lương thực mà là... đại quân của Đại Viêm! Phóng mắt nhìn, đại quân người đông như nêm, cờ vẫy phấp phới! Ít nhất cũng phải có bốn mươi vạn binh mã!
Lúc này, nguyên soái của Đại Viêm nhìn chằm chằm binh mã của bảy nước, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn nói: “Liên quân bảy nước sắp đánh đến Đại Viêm chúng ta rồi, đúng là ghê gớm quá, hay lắm cơ! Hôm nay lão phu phải tính sổ với các ngươi! Nợ máu phải trả bằng máu!"
Hắn ta giương cao thanh đao trong tay rồi hét lớn: “Toàn quân xông lên, không được chừa đường sống cho bọn chúng!"
“Vâng thưa nguyên soái!"
Binh mã Đại Viêm bèn xông lên, trông bọn họ khí thế vô cùng.
Binh mã của bảy nước thì sợ đến mức lảo đảo chực ngã, sắc mặt bọn họ tái mét, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ là bọn họ xong đời rồi!
Cuối cùng, Đại Viêm gần như san bằng đại quân bảy nước và giành chiến thắng!
Chỉ có một vài cường giả Tiên Thiên và những võ giả Hậu Thiên có thực lực mạnh mẽ mới chạy trốn được, song điều này không ảnh hưởng quá nhiều đến đại cục.
Tiếp đó, binh mã Đại Viêm thừa thắng xông lên và thu lại tất cả lãnh thổ.
Thông tin về trận chiến nhanh chóng được lan truyền khắp thiên hạ.
Mọi người đều kinh ngạc trước thực lực của Đại Viêm, bên cạnh đó cũng phải lắc đầu ngao ngán với liên quân bảy nước.
“Thanh thế của liên quân bảy nước lớn thế, cả quá trình cũng rất thuận lợi, trận chiến nào cũng nắm chắc phần thắng, đã thế còn sắp đánh đến Đại Viêm. Thế nhưng tiếc thay trời đổ tuyết lớn, hủy đi toàn bộ cục diện!"
“Đúng vậy đấy, trận chiến này quá đáng tiếc!"
“Đại quân hai trăm vạn người cứ thế tan rã, tổn thất lớn mà chẳng thu lại được lợi lộc gì!"
“Chắc do ý trời rồi, Đại Viêm chưa tới số ấy mà!"
“Trận chiến này không có người thắng!"
Mọi người không nhịn được bắt đầu tính toán, trong năm nay, có ba lần tổ chức liên quân. Lần thứ nhất là do binh mã Đại Võ làm chủ, Lâm Bắc Phàm làm tổng nguyên soái, thống lĩnh binh mã của sáu nước cùng nhau tấn công Đại Hạ và giành được thắng lợi huy hoàng.
Lần thứ hai vẫn là binh mã của sáu nước, thế nhưng lần này binh mã Đại Võ không tham gia, đương nhiên Lâm Bắc Phàm cũng không làm tổng nguyên soái dẫn binh đánh Đại Hạ, kết quả đại quân liên minh thua không còn một mảnh giáp, bị Đại Hạ đánh cho tơi bời.
Lần thứ ba thì là liên quân bảy nước tấn công Đại Viêm, Đại Võ cũng không tham gia, và kết quả là liên quân thua đậm! Dù bọn họ có một mở đầu thuận lợi nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua!
Mọi người đưa ra phỏng đoán: “Đại Võ có năng lực tiên tri, biết trận này thua nên mới không tham gia. Hay là bởi liên quân thiếu mất Đại Võ nên mới không thể thắng được nhỉ?” Cuối cùng thông qua phân tích, mọi người đúc kết lại điểm mấu chốt là Lâm Bắc Phàm.
Bởi lẽ Lâm Bắc Phàm chính là nguyên soái của Đại Võ, là người đi đầu trong việc quân sự của đất nước.
Đại Võ có muốn đánh không, đánh thế nào thì đều do hắn quyết định. Không cần biết có phải hắn đã nhìn thấu kết cục trận đấu hay là thiếu hắn dẫn dắt nên liên quân mới thua thảm bại, những điều này đủ để chứng minh hắn là người vô cùng bất phàm.
“Đây mới là quân thần chân chính chứ!"
Mọi người tâm phục khẩu phục.
Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm đang trải qua mùa đông ở kinh thành, hắn triệu tập vài vị tướng quân đến. “Như các vị biết đấy, liên quân bảy nước đã thua trận, Đại Viêm cũng bị tổn thất rất nhiều, tình hình hiện giờ vô cùng có lợi cho Đại Võ! Sang năm khi khai xuân, thời tiết ấm áp chính là lúc chúng ta dẫn quân tiến về phía Nam!
Thế nên mong các vị tướng quân hãy chuẩn bị cho thật tốt!"
Các vị tướng quân bắt đầu thấy hưng phấn, bọn họ rục rà rục rịch.
“Lại sắp đánh trận rồi, tốt quá!"
“Ta đợi ngày này lâu lắm rồi, nhất định phải cho Đại Viêm thua thảm bại!"
“Nguyên soái, ngươi nói xem đánh như thế nào, chúng ta sẽ đánh như thế ấy!"
1122 chữ
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Các vị tướng quân có lòng vì đất nước, bản vương thấy mà vui vô cùng! Có điều bản vương muốn nói rõ một chuyện, trận chiến này bản vương sẽ không tham gia, tất cả đều giao cho các ngươi!"
Các vị tướng quân sững sờ: “Hả? Nguyên soái không tham gia ư?"
Phải biết rằng từ năm ngoái đến nay, về cơ bản tất cả những cuộc đại chiến đều do Lâm Bắc Phàm dẫn dắt. Phàm là trận chiến có sự chỉ huy của hắn thì đều thuận lợi, trăm trận trăm thắng. Đúng là có thể khái quát bằng một câu, Lâm Bắc Phàm chỉ cần đánh trận là không bao giờ thua.
Thế nên sau này phàm là khi Lâm Bắc Phàm dẫn binh đánh trận thì mọi người đều cực kì có lòng tin, ai cũng nghĩ rằng chiến thắng sẽ nằm trong tầm tay, sức chiến đấu của toàn quân cũng tăng lên gấp năm lần!
Mọi người đã quen với việc để hắn chỉ huy, đây chính là sự tin tưởng giữa tướng và soái, và cũng có thể coi là sức mạnh đoàn kết lòng quân.
Thế nhưng hiện giờ Lâm Bắc Phàm lại bảo hắn không đánh nữa, giao đại quân cho bọn họ. Mọi người nghe vậy mà hơi hoang mang.
“Nguyên soái, không thể được đâu ạ!"
“Không có nguyên soái chỉ huy thì chúng ta không thấy yên tâm!"
“Dẫu sao thì lần này kẻ địch mà chúng ta đánh chính là Đại Viêm đấy!"
Lâm Bắc Phầm giơ tay an ủi mọi người, hắn mỉm cười: “Bản vương hiểu ý của các vị! Thế nhưng lúc đại quân của chúng ta tiến về phía Nam cũng là lúc bản vương và bệ hạ cử hành đại hôn, bản vương thực sự không có thời gian!"
Mọi người sững sờ, lúc này mới nhận ra.
Sang năm khi xuân sang, bọn họ sẽ dẫn quân tiến về phía Nam.
Rồi khoảng gần hai tháng nữa sẽ là lúc cử hành hôn lễ của bệ hạ và nguyên soái.
Hôn sự này là chuyện mà cả nước quan tâm, nó còn quan trọng hơn cả đánh trận nên không được qua loa dù chỉ một chút.
Nguyên soái của bọn họ là tân lang nên chắc chắn không thể vắng mặt.
Bằng không nếu không thể trở về kịp thời, làm lỡ mất đại hôn của bệ hạ thì phải làm sao?
“Nguyên soái nói phải, đại hôn quan trọng"
“Đánh trận để sau này cũng được, nhưng chuyện kết hôn thì không thể chậm trễ!"
“Nguyên soái, ngươi cứ yên tâm chuẩn bị hôn sự đi, chuyện đánh Đại Viêm cứ giao cho chúng ta!"
Mọi người đều lấy lại bình tĩnh.
“Đa tạ các vị tướng quân đã hiểu cho!” Lâm Bắc Phàm chắp tay nói.
Thực ra còn một nguyên nhân khác là hiện giờ hắn đã trở thành Đại Tông Sư tối cao rồi, là một trong ba cường giả mạnh nhất trong thiên hạ, sở hữu năng lực hô mưa gọi gió, một người có thể địch cả một quốc gia, dù có bao nhiêu đại quân kéo đến cũng không đủ cho hắn giết.
Thế nên hắn không còn hứng thú với chuyện đánh trận nữa, hắn cảm giác như đang bắt nạt người khác vậy. Thế nên hắn để người khác gánh vác việc này thay mình.
“Hiện giờ vẫn còn hơn một tháng, chúng ta bắt đầu chuẩn bị thôi! Các vị tướng quân đều là những đại tướng thiện chiến, nhất định có thể mang thắng lợi trở về!"
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại điều động binh lính, bày binh bố trận. Hắn ra lệnh cho các vị chủ tướng và các phó tướng, giao nhiệm vụ cho từng người.
Hắn chỉ dẫn cho mọi người phải đánh trận này như thế nào thông qua bàn cát.
Sau khi được Lâm Bắc Phàm chỉ điểm, mọi người đều có lòng tin vô cùng.
Cứ vậy, nửa tháng trôi qua, năm mới đã tới.
Năm nay là một năm tốt lành, cả Đại Võ không có vấn đề gì nghiêm trọng, bách tính ấm no, an cư lạc nghiệp, hơn nữa còn được vụ mùa bội thu, cuộc sống của mọi người đều tốt hơn rất nhiều.
Thế nên mỗi một người đều vui vẻ đón năm mới, hi vọng năm tới cũng được hạnh phúc như vậy.
Mùng một tết, triều đình mở đại hội mỗi năm một lần.
Hôm ấy, bách quan đều có mặt đông đủ, trên tay cầm quà chúc mừng năm mới để tặng cho nữ đế. Trong đó chỉ có Lâm Bắc Phàm là đi tay không, hắn chẳng mang theo gì cả.
Nữ đế không hề có ý trách cứ hắn, nàng cười khanh khách: “Ái khanh, trẫm vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên tham gia đại hội ngươi đã tặng cho trẫm “nhất thống giang sơn”, kết quả năm ấy Đại Võ chúng ta đã được thống nhất, uy chấn tứ phương!"
“Lần thứ hai tham gia đại hội, ngươi tặng trẫm “thái bình thịnh thế”, kết quả năm ấy Đại Võ chúng ta thái bình, dân chúng có cuộc sống no đủ, an cư lạc nghiệp!"
“Đây là lần thứ ba ngươi tham gia đại hội, lần này ngươi định tặng gì thế? Đừng bảo ngươi đi tay không thật nhé?"
Mọi người híp mắt cười, bọn họ muốn xem Lâm Bắc Phàm “giảo hoạt” kiểu gì.
Lâm Bắc Phàm xòe tay ra, mỉm cười: “Bệ hạ, một ngày vui như thế này sao thần có thể đi tay không được?"
"Ồ?"
Nữ đế tò mò: “Thế ngươi mang quà gì đến cho trẫm?"
Lâm Bắc Phàm thấy hơi ngại ngùng: “Thần... tặng bản thân mình cho bệ hạ"
Mọi người sững sờ rồi lập tức bật cười ha ha.
Bởi vì chưa đầy hai tháng nữa thôi là đến ngày đại hôn của Lâm Bắc Phàm và nữ đế, đến khi ấy chẳng phải hắn đã tặng bản thân mình cho bệ hạ rồi hay sao?
Một mũi tên trúng hai đích, đúng là sâu xa!
Nữ đế hơi đỏ mặt, nàng trừng mắt với Lâm Bắc Phàm: “Hay lắm, ngươi dám lấy trẫm ra làm trò đùa hả? Có điều món quà này của ngươi trẫm xin nhận, trẫm thích vô cùng, trẫm sẽ yêu thích nó cả đời!"
Lâm Bắc Phàm hớn hở, nữ đế có thể nói ra câu này trước mặt bách quan văn võ trong triều đình ư.
Đúng là khiến hắn vui mừng quá mức mà.
1163 chữ
Tiếp đó, nữ đế mở tiệc chiêu đãi bách quan.
Bữa tiệc này vô cùng thịnh soạn, bách quan cũng tham gia cực kì vui vẻ.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, nữ đế không khỏi nhớ lại một năm vừa qua, nàng cảm thấy mình có được rất nhiều điều.
Trồng được lúa Thái Bình, sản lượng lương thực toàn quốc tăng lên gấp bội.
Mở rộng biên cương bờ cõi, sát nhập Bạch Tượng, cực Đông Đại Hạ vào lãnh thổ của Đại Võ. Những quốc gia xung quanh thì đại loạn, duy chỉ có Đại Võ là vững như núi Thái Sơn, dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống no đủ. Đại Võ trở thành quốc gia mạnh nhất trong thiên hạ! Điều quan trọng nhất là nàng còn tìm được một phu quân cho đời mình.
Nữ đế ngoảnh đầu nhìn Lâm Bắc Phàm ở bên cạnh, nàng nở một nụ cười dịu dàng.
Lâm Bắc Phàm bị nữ đế nhìn thì tỏ vẻ ngại ngùng, hắn thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Bệ hạ, bệ hạ nhìn gì thần đấy, hay là trên mặt thần có hoa?"
Nữ đế lắc đầu, nàng vẫn tiếp tục nhìn: “Không có gì, trẫm chỉ muốn ngắm ngươi thôi! Có ngươi thật là tốt biết bao!"
Lâm Bắc Phàm cảm giác mình đang bị tán tỉnh.
Hôm nay bệ hạ làm sao vậy, hở tí là tán tỉnh hắn, đây là chuyện mà nam nhân phải làm chứ?
Lâm Bắc Phàm cảm giác bản thân hắn không thể tỏ ra yếu thế được.
Thế là hắn buông ly rượu trong tay xuống, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bệ hạ, thần cũng có lời muốn nói với bệ hạ!"
“Muốn nói gì, ngươi cứ nói đi!” Nữ để hỏi.
“Bệ hạ, có bệ hạ thần cũng cảm thấy thật tốt!"
Nữ đế mỉm cười một cách tinh nghịch: “Tốt đến nhường nào?"
“Tốt cả đời!"
“Vậy còn được!” Nữ đế hài lòng.
Hai người len lén nắm tay nhau bên dưới bàn.
Sau khi đại hội của triều đình kết thúc, Lâm Bắc Phàm bèn trở về Lâm phủ để chúc tết mọi người.
Hắn lì xì, nói những lời chúc tốt đẹp, mặc dù năm nào cũng như nhau nhưng mọi người đều rất vui vẻ.
Mấy ngày tiếp đó, hắn phải tiếp từng quan viên đến chúc tết hắn, bậc cửa của Lâm phủ gần như bị giẫm phẳng luôn.
Tới mùng sáu tết, nữ đế cũng tới chúc tết Lâm phủ và ăn cơm đoàn viên.
Cái tết này trải qua vô cùng vui vẻ, đơn giản mà lại hạnh phúc.
Đón năm mới xong, triều đình lại trở về với guồng quay công việc.
Dân chúng thì bắt đầu vụ mùa xuân, trông lúa Thái Bình mà triều đình cung cấp, hi vọng năm nay cũng được một mùa bội thu. Đúng lúc ấy, đại quân đánh Đại Viêm chuẩn bị đã lâu và bắt đầu tiến về phía Nam. Mặc dù không có Lâm Bắc Phàm chỉ huy song mọi người vẫn tràn trề lòng tin rằng bọn họ sẽ giành chiến thắng.
Hôn sự giữa Lâm Bắc Phàm và nữ đế cũng bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng...
Lúc này, nữ đế đang ở trong tẩm cung của mình và mặc thử lễ phục cho đại hôn. Nàng cực kì xem trọng đại hôn này nên đã chuẩn bị cả chín bộ hôn phục. Nàng phải thử từng bộ một rồi chọn ra một bộ thích hợp nhất, một bộ mà nàng hài lòng nhất.
Nhìn nữ đế mặc hôn phục yểu điệu bước tới, hai mắt của tiểu quận chúa đang đứng bên cạnh sáng quắc, nàng hâm mộ nói: “Nữ đế tỷ tỷ, trông ngươi mặc hôn phục đúng là đẹp xuất sắc luôn!"
“Vậy sao, Tiểu Vân Oanh?” Nữ đế cười không khép miệng lại được.
Tiểu quận chúa gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là thật rồi! Trong mắt ta, nữ đế tỷ tỷ xinh đẹp số một thiên hạ! Tối mai sau khi thành thân, nữ đế tỷ tỷ lại càng thêm đẹp hơn!"
“Ha ha, Tiểu Vân Oanh, ngươi đúng là dẻo mép thật đấy! Mau giúp trẫm xem bộ nào đẹp nhất đi?"
Nữ đế đứng trước một cái gương đồng cực lớn, nàng xoay đi xoay lại xem xét.
Sau đó nàng lại vào phòng trong đổi một bộ khác.
Sau vài lần như vậy, tiểu quận chúa chau mày nói: “Nữ để tỷ tỷ, bộ nào cũng đẹp hết, khó chọn quá!”“Trẫm cũng thấy bộ nào cũng đẹp, nhưng mà kiểu gì cũng phải chọn một bộ!” Nữ đế cũng thấy khó khăn vô cùng.
Chín bộ hôn phục này đều được nàng lựa chọn một cách tỉ mỉ, sau đó mới cho người chế tác nên đều khiến nàng hài lòng cả. Giờ bảo nàng phải chọn bộ ổn nhất thì nàng cũng phát sầu vô cùng.
“Tiểu Vân Oanh, ngươi đi gọi Lâm ái khanh tới đây giúp trẫm tham mưu!” Nữ đế nói.
Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm - người ban nãy còn đang phê duyệt tấu chương đã tới.
Nữ đế có hơi ngại ngùng, nàng cho hắn xem hôn phục của mình: “Ái khanh, chỗ hôn phục này trẫm rất thích! Ngươi thấy lúc đại hôn trẫm nên mặc bộ nào thì hợp lí?"
“Bệ hạ, cần gì phải phiền phức như vậy?"
Lâm Bắc Phàm nói: “Nếu đã thích thì mặc hết luôn cho xong? Lúc hôn lễ thì có thể mặc một bộ, khi tiếp đãi mọi người thì mặc bộ khác, lúc chúc mừng cùng dân chúng thì mặc bộ thứ ba... Thể nào cũng mặc được hết một lượt!"
Hai mắt nữ đế sáng lên, nàng lớn giọng nói: “Ý hay đấy!"
“Cơ mà có tận chín bộ hôn phục, cứ đổi đi đổi lại thì hơi phiền phức..."
“Không phiền phức, không phiền phức một chút nào, trẫm có thể sắp xếp được!"
Nữ đế cười khanh khách: “Nếu không đủ thời gian thì hôn lễ có thể kéo dài thêm hai ngày, cùng chúc mừng với trời đất mà!"
Khó khăn lắm mới có một lần đại hôn, giải quyết chung thân đại sự của mình nên nữ đế phải dùng bằng hết quyền hạn của mình thì thôi.
“Nữ để tỷ tỷ nói đúng đấy, chuyện chung thân đại sự của mình, nên làm mà!” Tiểu quận chúa lớn giọng nói. Tiếp đó, nữ đế lại kéo Lâm Bắc Phàm đến bảo hắn thay hôn phục. Lâm Bắc Phàm thấy hơi phiền phức: “Thần cũng phải mặc thử ư?"
“Đó là điều đương nhiên, ngươi là hoàng phu tương lai của trẫm, sao mà thiếu ngươi được?” Nữ đế hùng hổ nói. Thế là dưới yêu cầu mãnh liệt của nữ đế, Lâm Bắc Phàm bắt đầu thay hôn phục.
1141 chữ
Không thể không nói, Lâm Bắc Phàm đúng là cái móc treo đồ trời sinh. Sau khi mặc hôn phục, trông hắn anh tuấn vô cùng, đứng bên cạnh nữ đế trông xứng đôi cực kì.
Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên giơ tay nhéo gương mặt mềm mềm của tiểu quận chúa: “Đừng nhìn nữa, chảy cả nước miếng rồi kìa!"
Tiểu quận chúa lau miệng, nàng nhận ra làm gì chảy nước miếng.
Lúc này nàng mới biết Lâm Bắc Phàm đang trêu mình, bèn quát hắn: “Chảy nước miếng thì chảy nước miếng, ta thèm nam nhân của mình đấy thì làm sao?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Nói có lí lắm, ta không biết phải trả lời thế nào luôn!
“Tiểu Vân Oanh, ngươi thấy bộ hôn phục này thế nào?” Nữ đế mỉm cười, nàng hỏi.
Tiểu quận chúa lập tức gật đầu: “Đẹp lắm! Đẹp cực kì luôn!"
“Trẫm cũng thấy rất được, quyết định bộ hôn phục này đi!"
Nữ đế vỗ tay: “Ái khanh, ngươi vào trong thay một bộ hôn phục khác ra đây cho trẫm xem nào!"
“Lại phải thay nữa hả, thần còn phải về phê duyệt tấu chương nữa, quốc sự quan trọng!” Lâm Bắc Phàm thấy hơi không vui.
Dẫu sao hắn cũng là một nam nhân, quần áo mặc vừa người là được rồi, hắn không thích thay đi thay lại như vậy. “Bớt phí lời, mau đi thay đi!” Nữ để đẩy hắn vào bên trong.
Thế là Lâm Bắc Phàm phải thử hết bộ này đến bộ khác, bộ nào hai nữ nhân cũng hài lòng.
“Đẹp! Đẹp lắm! Lâm Bắc Phàm mặc bộ hôn phục nào cũng đẹp hết!” Hai mắt tiểu quận chúa phát sáng, nước miếng của nàng chảy tong tong.
Nữ nhân này đã không thể che giấu nổi ý đồ của mình rồi!
Lâm Bắc Phàm sợ chết đi được, đợi đến hôm kết hôn chắc nàng sẽ kéo hắn đến một rừng cây nhỏ nào đó... “Đúng là đẹp thật, năm bộ này lấy hết! Cơ mà phải chuẩn bị thêm bốn bộ khác nữa!” Nữ đế mỉm cười.
Lâm Bắc Phàm thấy tê dại: “Năm bộ thôi là đủ rồi, sao còn phải chuẩn bị thêm bốn bộ nữa?"
“Bởi vì trẫm có chín bộ để thay cơ mà, ngươi là tân lang nên tất nhiên ngươi cũng phải chuẩn bị chín bộ, như vậy mới tương thích!” Nữ đế nói.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm thực sự muốn đánh chết cái miệng của mình.
Biết vậy ban nãy hắn đã không đưa ra ý kiến để giờ hại khổ chính mình, trong lòng hắn hối hận quá.
Tới buổi chiều, hắn và tiểu quận chúa trở về Lâm phủ.
Tiểu quận chúa khoanh hai tay trước ngực, nàng nói: “Hôm nay nữ đế tỷ tỷ đẹp chết đi được, trên gương mặt lúc nào cũng là nụ cười hạnh phúc, trông nàng mà ta cũng muốn tổ chức hôn lễ Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn: “Hôn lễ thì được, nhưng quận chúa không được học bệ hạ chuẩn bị nhiều hôn phục như vậy!"
Tiểu quận chúa vỗ vai Lâm Bắc Phàm: “Yên tâm đi, thay đồ hoài ta cũng thấy phiền nên ta không muốn chuẩn bị nhiều như vậy! Với cả ta cũng không thể vượt qua nữ đế tỷ tỷ!"
Lâm Bắc Phàm thở phào một hơi: “Vậy thì tốt!"
“Thế nên ta chỉ cần chuẩn bị tám bộ là đủ rồi!” Tiểu quận chúa đắc ý nói.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Đến tối, hắn chuẩn bị một vò rượu bên trong thư phòng, bên cạnh đó còn bày hai cái ly bạch ngọc.
Không lâu sau, Bạch Quan Âm xuất hiện và ngồi trước mặt Lâm Bắc Phàm, nàng nâng cái ly trước mặt lên: “Chúc mừng ngươi nhé, không bao lâu nữa là đến ngày đại hôn của ngươi rồi, ngươi sẽ cưới được một nữ nhân có quyền có thế và xinh đẹp nhất thiên hạ! Ta kính ngươi một ly!"
“Cảm ơn!"
Lâm Bắc Phàm cũng nâng ly, hắn mỉm cười: “Bệ hạ đúng là nữ nhân có quyền có thế và xinh đẹp nhất thiên hạ! Có điều xét về đẹp thì ngươi cũng không hề kém cạnh đâu!"
Bạch Quan Âm trợn trắng mắt: “Đúng là biết cách nói chuyện, chẳng trách biết bao nữ nhân mê mệt ngươi!"
Uống một ly rượu xong, Lâm Bắc Phàm bỗng nghiêm túc hơn: “Bạch Quan Âm, ta có một chuyện muốn nói với ngươi!"
Bạch Quan Âm có vẻ đã đoán được, nàng hỏi: “Chuyện gì, ngươi nói đi?"
“Từ nay về sau, ta sẽ không cung cấp tiền tài cho ngươi nữa, hi vọng ngươi có thể thấu hiểu!"
“Ngươi chuẩn bị rửa tay gác kiếm làm một vị quan tốt hả?"
“Không, ta vẫn sẽ là tham quan! Chỉ cần tham được là ta sẽ tham tiếp, cho đến khi Đại Võ bất ổn thì ta mới thôi!"
“Thế số tiền tài ngươi tham được ngươi định giải quyết thế nào, giữ để mình dùng ư?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta cũng không dùng, ta đâu cần lo vấn đề cơm áo gạo tiền nữa, nhiều tiền với thiếu đi một chút cũng đâu có gì khác biệt! Thế nên ta định giao số tiền ta tham ô được cho bệ hạ! Dẫu sao thì ta cũng là hoàng phu của nàng, là chỗ dựa cả đời của nàng, ta không thể làm chuyện có lỗi với nàng nữa, ngươi nói xem có phải không?"
Bạch Quan Âm bỗng bật cười, vòng đi vòng lại hóa ra vẫn về tay bệ hạ...
“Nữ đế ngốc nghếch, ngươi không sợ nàng có tiền rồi sẽ tiêu lung tung hả?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Nàng không ngốc đâu, ngược lại còn cực kì anh minh! Ta đã nhận ra rồi, mấy năm nay do đất nước không ổn định nên nữ đế vẫn giả vờ suốt! Hiện giờ đất nước thống nhất, bốn phương thái bình nên nàng mới thôi không giả vờ nữa!"
Bạch Quan Âm gật đầu: “Ngươi nói cũng có lí!"
“Hơn nữa ta vẫn luôn nghi ngờ thực ra nữ đế đã biết chuyện ta tham ô từ lâu rồi!"
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Sở dĩ nữ đế không xử lí ta chắc là bởi nể tình những cống hiến của ta cho Đại Võ, hoặc là bởi..."
“Bởi gì?” Bạch Quan Âm hỏi.
Lâm Bắc Phàm cúi đầu tỏ vẻ ngại ngùng: “Chắc là bởi nữ đế mê luyến sắc đẹp của ta! Mặc dù nữ đế là một vị hoàng đế nhưng suy cho cùng vẫn là một nữ nhân, trầm mê sắc đẹp là điều hoàn toàn có thể hiểu được!"
1153 chữ
Bạch Quan Âm bật cười: “Hay cho một tên mặt dày vô sỉ như ngươi! Đây là lần đầu tiên ta trông thấy một người mặt dày như vậy đấy, đúng là khiến ta phải mở mang tầm mắt! Ha ha!"
Lâm Bắc Phàm: "..." Trông thấy dáng vẻ cười ngất ngưởng của Bạch Quan Âm, hai mắt Lâm Bắc Phàm tối lại: “Ta nói thật lòng đấy!"
“Xin lỗi, cho ta cười thêm một lúc! Ha ha!"
Hai mắt của Lâm Bắc Phàm lại càng tối hơn.
Cười xong, Bạch Quan Âm lại khôi phục dáng vẻ tiên nữ của mình.
Nàng đã quyết định rồi, nàng sẽ nói lại chuyện của Lâm Bắc Phàm cho nữ đế để nữ đế xử lí hắn.
“Ta có thể hiểu được tất cả những chuyện mà ngươi nói! Thực ra hiện giờ chúng ta hoàn toàn không cần đến tiền bạc nữa, ta đã phát triển rồi, ngươi cũng có thể an tâm ở bên cạnh nữ đế và những hồng nhan tri kỉ của ngươi!” Bạch Quan Âm nói.
Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi: “Ta tò mò lắm luôn ấy, người sau lưng ngươi là ai, hay là có tổ chức gì? Mấy năm nay rốt cuộc ngươi đã làm những gì, tại sao cử lực lượng triều đình đi điều tra ngươi nhưng vẫn không thể điều tra được gì?"
Bạch Quan Âm mỉm cười một cách thần bí: “Mấy năm nay chúng ta đã dùng rất nhiều tiền của ngươi cho rất nhiều chuyện, phát triển mạng lưới và lực lượng ngầm phủ khắp đất nước này, hoàn toàn không thua kém gì một triều đình đâu! Tổ chức của chúng ta không có tên, có điều luôn hoạt động theo một tôn chỉ là vì cuộc sống ấm no hạnh phúc của dân chúng, vì thiên hạ thái bình"
“Kết quả ngoảnh đầu lại nhìn mới phát hiện, chúng ta đã tiêu nhiều tiền, làm nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn không thể làm tốt bằng ngươi! Nhờ ngươi mà Đại Võ mới được thống nhất, thực hiện được giấc mộng thái bình nên tất cả lực lượng đều không có đất dụng võ, chỉ đành giữ lại!"
“Ngươi không điều tra được gì thì chỉ có thể nói ngươi ếch ngồi đáy giếng thôi! Còn về những gì ngươi hỏi, người sau lưng ta ngươi sẽ được biết nhanh thôi! Ta chỉ có thể nói với ngươi một câu là xa tít chân trời gần ngay trước mắt!"
“Được rồi, không nói nhiều nữa, ta có việc phải đi trước đây!” Bạch Quan Âm đứng lên.
Lâm Bắc Phàm gọi: “Khoan đã, vẫn còn một chuyện nữa!"
“Chuyện gì?” Bạch Quan Âm ngoảnh đầu nhìn.
“Tiền bối bảo ta nói với ngươi là dạo này tiền bối nhận ra được vài điều, muốn đàm đạo với ngươi.
Bạch Quan Âm chau mày: “Vậy sao? Tại sao hắn ta không nói trực tiếp với ta luôn mà còn phải nhờ ngươi truyền đạt lại?"
Hai mắt Lâm Bắc Phàm lóe sáng: “Không rõ nữa, ngươi đi hỏi hắn ta là biết ngay thôi còn gì?"
“Cũng được, giờ ta đi xem sao!"
Bóng dáng Bạch Quan Âm dần dần biến mất.
Nửa canh giờ sau, nàng xuất hiện trong ngôi nhà tranh của tiền bối.
Vị tiền bối ngồi trước mắt rót trà cho Bạch Quan Âm, đoạn vừa cười vừa nói: “Bạch nha đầu, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên nghĩ đến hôn nhân đại sự rồi! Ta thấy tiểu tử nhà họ Lâm kia cũng chuẩn bị đại hôn rồi đấy, đối tượng kết hôn còn là nữ đế nữa chứ!"
“Ta đã xem giúp ngươi rồi, trong thiên hạ người xứng với ngươi nhất chỉ có Lâm tiểu tử thôi, hai người các ngươi đứng cạnh nhau trông xứng đôi vô cùng! Mặc dù hắn hơi đào hoa nhưng người không đào hoa thì uổng thời niên thiếu quá, điều này ta có thể hiểu được!"
“Thế nên hôn sự của các ngươi để lão phu làm chủ! Hắn dám không đồng ý thì ta sẽ đánh cho đến khi hắn đồng ý! Cùng lắm thì hai người chúng ta cùng ra tay đánh cho hắn phục sát đất thì thôi!"
"Sau này các ngươi phải sinh lấy một đứa con, chắc chắn nó sẽ thừa hưởng tài năng võ học của các ngươi! Tới khi ấy nhất định phải để nó tới bái ta làm sư, lão phu sẽ truyền cho nó những gì mà mình học được!"
“Sinh thêm vài đứa nữa, đừng có lãng phí thiên phú của các ngươi, ha ha ha ha..."
Tiền bối cứ lẩm bẩm mãi, càng nói càng hăng.
Bạch Quan Âm nghe mà vừa ngại vừa giận!
Cái ông già này không nghiêm túc gì cả!
Ta tới để đàm đạo với ngươi mà ngươi lại có ý đồ khuyên ta chuyện hôn nhân, đối tượng lại còn là cái tên Lâm Bắc Phàm xấu xa!
Giờ thì nàng đã biết mình trúng gian kế của Lâm Bắc Phàm rồi!
Bạch Quan Âm nghiến răng nghiến lợi nói: “Bệ hạ nói đúng, tên xấu xa này trông thì đơn thuần nhưng lòng dạ thâm sâu lắm! Sau khi trở về ta phải tính sổ với hắn!"
Lâm Bắc Phàm đang chuẩn bị đi ngủ bỗng hắt xì một cái.
Tiếp đó, hắn và nữ để tiếp tục chuẩn bị hôn lễ. Thư mời hôn lễ đã được phát đến các quốc gia và những vị khách mời, bạn bè.
Đại Võ lúc này có thể nói là nước đứng đầu thiên hạ, binh lực vô cùng mạnh, dân chúng ấm no, bốn bề thái bình.
Còn nữ đế là người có quyền có thế nhất hiên hạ.
Thế nên đại hôn của nàng là điều mà các quốc gia cực kì xem trọng. Bọn họ phái đại thần mang quà hậu hĩnh đến tham gia.
Trong kinh thành xuất hiện đại thần đến từ các nước nên cũng náo nhiệt hơn hẳn.
Các con phố cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Ở một vài chạc cây hay mái hiên còn treo cả đèn lồng, buổi tối còn chuẩn bị rất nhiều hoạt động và chương trình để chào mừng đại hôn của nữ đế.
Còn ở phía Nam, đại quân tấn công Đại Viêm của Đại Võ đang công thành, khí thế vô cùng hung mãnh.
Triệu Khoát và những tướng quân khác hô to: “Các tướng sĩ, tiếp tục xông lên! Tranh thủ thu phục được vùng đất này trước ngày mùng chín tháng ba làm quà chúc mừng đại hôn của bệ hạ và nguyên soái!"
"Vâng thưa tướng quân!"
Mọi người cùng nhau hô vang, khí thế ngút trời, tấn công khiến cho binh mã Đại Viêm phải dần dần rút lui.
1086 chữ
Cả Đại Võ đều được bao trùm bởi bầu không khí tươi vui.
Ở Đại Hạ vương triều, bên trong tẩm cung.
Hoàng đế Đại Hạ nhìn thư mời hôn lễ trong tay và cả tình hình hùng mạnh của Đại Võ, hắn ta im lặng rất lâu.
“Tính đi tính lại nhưng vẫn không tính được Lâm Bắc Phàm lại nên đôi với nữ đế!"
“Như vậy thì mâu thuẫn giữa quân thần bọn họ sẽ được hóa giải, sau này chắc chắn hai người sẽ đồng lòng, chúng ta không thể li gián bọn họ được nữa! Bên cạnh đó, Đại Võ có được sự trợ giúp của Lâm Bắc Phàm nên chắc chắn sẽ phồn vinh, phát triển hơn! Như vậy thì làm gì còn cơ hội cho Đại Hạ chúng ta nữa?” Trong lòng hoàng đế Đại Hạ bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Hắn ta đã nhận thấy Lâm Bắc Phàm là một người vô cùng tài giỏi từ lâu, và hắn ta luôn muốn thu phục hắn, để hắn làm việc cho mình.
Song dựa trên tình hình hiện tại khi Lâm Bắc Phàm và nữ đế kết hôn, như vậy Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn trở thành người của Đại Võ, và hắn ta sẽ không còn cơ hội lôi kéo hắn nữa.
Đối với Đại Hạ hay với hắn ta mà nói, Lâm Bắc Phàm đúng là một mối nguy cơ lớn.
Mối nguy cơ này không diệt trừ không được!
Hoàng đế Đại Hạ gửi một phong thư.
Không lâu sau, một lão giả đầu tóc bạc phơ tới, nói với giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Bệ hạ, đây là chuyện thứ ba rồi! Sau khi hoàn thành chuyện này, ân tình giữa chúng ta coi như chấm hết!"
“Được, tiền bối nói đúng lắm!” Hoàng đế Đại Hạ thấy không nỡ.
Ban đầu hắn ta còn định giữ món ân tình này để đến lúc quan trọng mới dùng. Song hiện giờ hắn ta không thể không sử dụng nó.
“Được, bệ hạ muốn bản tọa làm việc gì?” Lão giả hỏi.
Hai mắt hoàng đế Đại Viêm ánh lên vẻ hung tàn: “Tiền bối, trẫm muốn nhờ ngươi..."
Nhận nhiệm vụ xong, lão giả bèn thong dong rời đi và tiến về phía Đại Võ.
Lúc này bên trong kinh thành Đại Võ, mọi người đang treo đèn treo ruy băng, ca hát nhảy múa để chào mừng đại hôn của nữ đế Lâm phủ cũng náo nhiệt vô cùng, bởi lẽ bạn của Lâm Bắc Phàm đều tới.
Đao thánh Âu Dương Bá Đao khiêng thanh đao lớn trên vai, bật cười ha ha và bước tới: “Lão đệ à, đúng là không ngờ lại có một ngày ngươi đón nữ đế vào cửa, đây là nữ nhân có quyền có thế nhất thiên hạ đấy! Ngươi được lắm, đúng là khiến huynh đệ chúng ta nở mày nở mặt! Ha ha..."
“Đúng vậy!"
Kiếm thánh vuốt chòm râu, híp mắt cười: “Lúc ta nhận được thư mời đại hôn ta còn không dám tin cơ! Mãi đến khi ra ngoài nghe được mọi người bàn tán thì ta mới dám chắc, sau đó thì chạy cả đêm tới đây để uống rượu mừng của ngươi! Lão đệ, hâm mộ hâm mộ!"
Dạ Lai Hương chắp tay, cười nói: “Chúc mừng! Chúc ngươi và nữ đế đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử!"
Mọi người liên tục chúc mừng, Lâm Bắc Phàm cười cực kì vui vẻ, hắn chắp tay nói: “Đa tạ các vị! Có điều còn mấy ngày nữa mới tới đại hôn, các vị cứ tạm thời ở tại Lâm phủ để ta chiêu đãi!"
“Có rượu không?” Đao thánh hỏi.
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Đương nhiên là có rồi, muốn uống bao nhiêu cũng được!"
Kiếm tiên lớn giọng nói: “Được! Đêm nay chúng ta vừa uống vừa nói chuyện, không say không về!"
“Mời mọi người!"
Lúc này, binh mã phía Nam của Đại Võ đã công lược thành công những thành trì dọc đường, cuối cùng thu phục được đất Vân Nam của Đại Viêm.
Thế nhưng đúng lúc ấy, bọn họ lại cãi nhau vì một số chuyện.
“Cuối cùng cũng đánh được Vân Nam, các vị tướng quân đều vất vả rồi, chúng ta ở đây nghỉ ngơi thôi! Phần báo cáo tình hình trận chiến này sẽ do bản tướng trở về bẩm báo với bệ hạ và nguyên soái. “Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà ngươi có thể trở về uống rượu mừng còn bọn ta thì phải ở lại đây?"
“Dựa vào việc lão phu chính là chủ tướng, lão phu có thể ra lệnh cho các ngươi, hiểu chưa? Đây là quân lệnh, không được làm trái!"
"Ngươi là chủ tướng, đáng lẽ ra ngươi phải ở đây mới đúng chứ, để bọn ta trở về!"
“Không được, lão phu đã mong ngóng chén rượu mừng này cả nửa năm trời rồi, bắt buộc phải về uống một ly!"
Mọi người cãi nhau um sùm lên, không ai chịu nhường ai.
Ngày thường mọi người là chiến hữu, có thể giúp đỡ đối phương chắn đao. Thế nhưng hiện giờ vì muốn trở về uống chén rượu mừng mà bọn họ làm đến mức thần cản giết thần, phật cản giết phật, ngươi dám ngăn ta thì ta sẽ cho ngươi một đao.
Cuối cùng, mọi người quyết định rút thăm, ai rút được thăm thì người đó sẽ được trở về.
Tướng lĩnh rút được thăm vui mừng hớn hở nhảy lên ngựa, chạy về ngay trong đêm.
Bằng không hắn ta sợ không kịp hôm đại hôn mất. Đúng lúc đó, một đội quân hộ giá hào hoa tiến vào kinh thành.
Một giọng nói cao vút vang lên: “Tử Nguyệt nữ đế của Tà Nguyệt giá đáo!"
Cả kinh thành xôn xao hẳn lên.
“Hay lắm, nữ đế của Tà Nguyệt vương triều tới rồi!"
“Nghe nói Tử Nguyệt nữ đế là một mỹ nữ, không hề thua kém bệ hạ của chúng ta đâu.
“Chuyện đó còn cần phải nói hả? Nghe đâu khoảnh khắc Tử Nguyệt nữ đế tháo mạng che mặt xuống là ngươi sẽ phải chết ngất trước đệ nhất mĩ nhân của Tà Nguyệt!"
“Hai vị nữ đế đụng mặt nhau rồi!"
“Cơ hội ngàn năm có một, chúng ta mau đi xem thôi!"
1048 chữ
Mọi người bèn ào ra đường phố để xem Tử Nguyệt nữ đế.
Chỉ thấy bên trong đội ngũ khí thế ấy có một chiếc xe ngựa sang trọng do sáu con bảo mã kéo.
Bên trong xe ngựa là một mỹ nhân khoác hoàng bào.
Mặc dù có rèm cửa che đi, không thể nhìn rõ diện mạo của nàng song từ tư thế uyển chuyển kia, mọi người có thể chắc chắn rằng đó là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành.
Đội ngũ hoành tráng ấy cứ đi thẳng tới hoàng cung.
Lâm Bắc Phàm nhận được tin này thì ngớ người, hắn vội vã chạy đến cổng hoàng cung, kinh ngạc nói: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại tới đây?"
Tử Nguyệt nữ đế trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, giọng nói của nàng tỏ rõ vẻ ghen tuông: “Ngươi chuẩn bị tiến hành đại hôn rồi, sao trẫm có thể không tới chứ?"
Lâm Bắc Phàm thấy gượng gạo quá!
Hắn sắp cử hành đại hôn, kết quả tân nương lại không phải là Tử Nguyệt nữ đế Hiện giờ đối phương còn tìm đến tận cửa nữa chứ.
Hay là nàng định đại náo hôn lễ?
Lâm Bắc Phàm hốt hoảng, hắn vội nói: “Bệ hạ, ta không có ý đó! Ý của ta là ngươi tới sao không báo trước với ta một tiếng? Hại ta tới giờ mới biết, ta còn chưa chuẩn bị"
Tử Nguyệt nữ đế phất tay: “Không cần đâu! Chuyện nhỏ này để ta thương lượng với nữ nhân kia là được rồi, ngươi không cần phải nhọc lòng!"
Lâm Bắc Phàm thấy hoang mang, sao hắn có thể không nhọc lòng chứ?
Từ khi hai vị nữ đế “bắt tay” nhau là chẳng chuyện gì đến lượt hắn hết.
Chuyện gì hắn cũng không được biết, điều này khiến hắn nhiều khi mơ hồ, nhiều khi lại như ngồi trên đống lửa...
“Quân sư, lần này trẫm tới một là nhận lời mời của nữ nhân kia. Tà Nguyệt chúng ta nhận ân huệ, về tình về lí thì đều phải tới. Thứ hai, Đại Võ cũng coi như là quê hương thứ hai của trẫm, thế nên trẫm định trở về xem, tiện thể giải khuây luôn. Thứ ba là coi như cho quân sư một bất ngờ lớn!” Tử Nguyệt nữ đế mỉm cười.
Lâm Bắc Phàm lại càng hoang mang hơn, gì mà bất ngờ chứ, có mà khiến hắn sợ chết khiếp ấy chứ.
Có điều ván đã đóng thành thuyền, thôi thì cứ kệ nàng vậy.
Tiếp đó, hai người vào bên trong hoàng cung gặp mặt nữ đế.
Đây là lần thứ hai hai người này gặp nhau.
Hai người đều là tuyệt thế mỹ nhân, hơn nữa còn là hai mỹ nhân có quyền có thế nhất trong thiên hạ. Khí chất và bối cảnh của bọn họ đều khiến bọn họ có mị lực hơn rất nhiều.
Lâm Bắc Phàm ngó trái ngó phải, hắn chỉ cảm giác hai nữ nhân này đang trao đổi ánh mắt với nhau. Đồng thời hắn bỗng thấy thật may mắn thì mình có cơ hội sở hữu hai vị nữ đế trên đời!
Tử Nguyệt nữ đế nghiêm túc nói: “Trẫm, Tử Nguyệt nữ đế của vương triều Tà Nguyệt tham kiến bệ hạ Đại Võ!"
Nữ đế ngẩng đầu một cách kiêu ngạo, nàng cười mà như không cười, đoạn bảo: “Tử Nguyệt, ngươi phải gọi trẫm là gì ấy nhỉ?"
Tử Nguyệt nữ để hô một tiếng: “Tỷ tỷ!"
Nữ đế lập tức tươi cười: “Ầy! Muội muội tới rồi!"
Tử Nguyệt nữ đế bỗng càng cảm thấy tủi thân hơn!
Nàng bèn liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm đầy giận dữ.
Nếu như không phải tên nam nhân này thì nàng cần gì phải nhún nhường như vậy? Sau này nàng nhất định phải tính sổ với hắn!
Lâm Bắc Phàm run bần bật, hắn cảm giác Tử Nguyệt nữ đế sắp sửa tính sổ hắn tới nơi!
Làm nam nhân khó quá trời!
Nhất là làm nam nhân của nữ đế lại càng khó hơn!
Nữ đế nhiệt tình vô cùng: “Muội muội, ngươi có thể đến tham gia hôn lễ của tỷ tỷ khiến tỷ tỷ vô cùng vui! Những chuyện trẫm đã hứa thì nhất định sẽ không quên! Chúng ta bắt tay nhau cùng tạo nên một thế gian mĩ mãn, ngươi thấy thế nào?"
Tử Nguyệt nữ đế thấy lòng mình được an ủi phần nào, coi như chuyến này không lỗ.
Thôi vậy, làm muội muội thì làm muội muội!
Có một tỷ tỷ giỏi như vậy che mưa chắn gió cho cũng tốt!
Tiếp đó, hai vị nữ đế bắt đầu vừa nói vừa cười.
Làm hai nữ đế duy nhất trong thiên hạ, bọn họ có rất nhiều chủ đề chung. Hai người chia sẻ về những kinh nghiệm chấp chính, về sự khó khăn cũng như những nỗi khổ khi nắm giữ chính quyền, nói về người nam nhân chung, thậm chí còn nói cả...
Thế nhưng nói mãi nói mãi, hai người lập tức thấy ai đó thật chướng mắt. Có hắn ở đây, nhiều việc không thể mở miệng được.
Thế là nữ đế bèn phất tay: “Ái khanh, nếu không có chuyện gì nữa thì có thể đi rồi!"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, nàng đang đuổi hắn đấy à? Nhưng mà hắn không thể đi!
Hắn mà đi thì hai nữ nhân này sẽ “tính kể” sau lưng hắn, như thế thì hắn biết phải làm thế nào?
Chuyện này không phải chưa từng có tiền lệ đâu.
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Bệ hạ, thần không đi! Nghe hai vị bệ hạ nói chuyện vi thần thấy có ích vô cùng, thần muốn tiếp tục ở lại để nghe!”“Ái khanh, ngươi cứ đi đi! Trẫm và muội muội nói toàn chuyện con gái với nhau, một đại nam nhân như ngươi ở lại thì chúng ta thực sự ngại lắm!” Nữ để khuyên bảo.
Lâm Bắc Phàm nghe vậy xong thì càng không muốn đi.
Chuyện con gái của hai người này chắc chắn có liên quan đến hắn.
1022 chữ
Lâm Bắc Phàm ai oán: “Bệ hạ, hai người thích nói thì cứ nói, chẳng lẽ hai người còn định coi ta là người ngoài à?” Nữ đế thấy hơi đau đầu: “Không phải coi ngươi là người ngoài mà đây là chuyện của nữ nhi, thực sự không thể nói với ngươi!"
“Bệ hạ, có gì khó đâu, bệ hạ cứ coi thần thành một nữ nhân là được rồi, coi thần thành bạn thân khác giới cũng được!"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Con người của thần không có ưu điểm gì, chỉ giỏi lắng nghe, giải quyết nỗi buồn, san sẻ khó khăn với nữ nhân! Không giấu thì bệ hạ, ta còn có một biệt danh khác là người trong mộng của chín trăm triệu thiếu nữ toàn cầu!"
Nữ đế tức đến mức trợn trắng mắt.
Cái tên này để được ở lại mà có thể viện bất cứ lí do gì, đúng là không cần mặt mũi mà!
Tử Nguyệt nữ đế cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Quân sư, ngươi rời đi đi! Đợi trẫm và tỷ tỷ nói chuyện xong thì lại tới tìm ngươi!"
Hai vị nữ đế cứ can ngăn mãi, Lâm Bắc Phàm chỉ đành rời đi với vẻ không nỡ: “Thế... thế thì ta đi đây!"
Hai vị nữ đế cùng nhau phất tay: “Đi đi!"
Lâm Bắc Phàm lưu luyến: “Ta đi thật đây!"
Hai vị nữ đế lại phất tay: “Mau đi đi!"
Hắn lại đi thêm hai bước rồi lại quay đầu: “Ta đi thật đấy, không quay lại nữa đâu!"
Hai vị nữ đế phất tay: “Không quay lại càng tốt!"
Lâm Bắc Phàm tiếp tục đi hai bước, hắn cảm thán: “Lần này từ biệt, không biết phải đến khi nào mới được gặp lại, ta thấy không nỡ vô cùng! Chẳng lẽ hai người không có gì muốn nói với ta hay sao?"
Hai vị nữ đế đồng thanh đáp: “Có!"
Lâm Bắc Phàm hớn hở, hắn chạy bước nhỏ quay về: “Hai người muốn nói gì?"
Hai vị nữ đế: “Cút!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm bèn thui thủi rời đi.
Hắn thấy bất bình vô cùng: “Hai nữ nhân này đúng kiểu gặp bạn là quên tình mà!"
Tới chạng vạng tối, Tử Nguyệt nữ đế rời khỏi hoàng cung, nàng cởi bỏ bộ hoàng bào rồi thay một bộ đồ màu tím, sau đó nhẹ nhàng lẻn tới Lâm phủ.
Chuyện này khiến cả Lâm phủ rùm beng lên.
“Tử Nguyệt cô nương trước kia vang danh khắp kinh thành lại chính là Tử Nguyệt nữ đế ư!” Lý Sư Sư kinh ngạc vô cùng.
“Thân phận thay đổi đột ngột quá, đúng là không thể tưởng tượng nổi!” Mạc Như Sương lắc đầu.
Tiểu quận chúa chau mày: “Hồi đầu ta đã thấy nữ nhân kia có vấn đề rồi mà, hiện giờ quả nhiên là vậy! Ngươi cũng giả bộ ghê đấy, ấy thế mà lại là nữ đế của Tà Nguyệt hoàng triều!"
Kiếm tiên vừa nâng ly rượu vừa cười: “Ngày trước tới chi viện cho Tà Nguyệt vương triều, bản tọa đã nhìn ra hai người liếc mắt đưa tình từ lâu, hiện giờ quả đúng là như vậy! Hai vị nữ đế trong thiên hạ đều trở thành nữ nhân của lão đệ! Không thể không nói, lão đệ đúng là nổi tiếng phong lưu!"
“Ai nói không phải chứ, nhìn mà bản tọa cũng muốn có một cô vợ, ha ha!” Đao thánh bật cười.
“Mau đi tìm đi, lão phu đợi để uống rượu mừng của ngươi nhé. Thương thần mỉm cười.
“A di đà phật!” Lão hòa thượng khẽ mỉm cười.
...
Tử Nguyệt nữ đế cũng mỉm cười, nàng nói với giọng xin lỗi: “Các vị có lòng rồi! Hồi đầu vì phục quốc mà trẫm không thể không che giấu thân phận của mình, mong mọi người đừng để bụng!"
“Ta hiểu mà, ta cực kì hiểu nỗi khổ của ngươi!:
“Chúng ta sẽ không để trong lòng đâu!"
Mọi người đều hiểu cho nỗi khổ của Tử Nguyệt nữ đế Dẫu sao thì nàng cũng là công chúa, một khi thân phận bị bại lộ thì chắc chắn nàng sẽ bị Đại Nguyệt, thậm chí là cả thiên hạ nhòm ngó, như vậy thì công cuộc khôi phục đất nước của nàng sẽ vô cùng khó khăn.
Thế nên nàng chỉ đành ẩn giấu thân phận của mình, như vậy mới có thể bảo vệ bản thân. Đồng thời, mọi người cũng khâm phục nàng vô cùng.
Một nữ tử nhỏ bé lại dẫn cả đội tàn binh bại tướng, khôi phục được vương triều của mình trong vòng chưa đến hai mươi năm. Trong cả quá trình ấy chắc chắn nàng đã phải trải qua nhiều gian khổ mà người ngoài không thể biết được.
Lúc này, Tử Nguyệt nữ đế vỗ tay, ra lệnh cho mọi người đầy hai xe đồ đầy ắp vào.
“Đây là quà trẫm mang từ Tà Nguyệt tới, mời mọi người nhận!"
Mỗi một người đều nhận được vài món quà.
Người có ý kiến nhất là tiểu quận chúa, và nàng cũng là người nhận được nhiều quà nhất, hơn nữa tất cả đều là đồ ăn. Tiểu quận chúa vui muốn phát điên.
Hai mắt Lâm Bắc Phàm sắng hoắc: “Bệ hạ, của ta đâu?"
“Quân sự, ngươi cần gì quà nữa, trẫm chính là món quà lớn nhất đây còn gì!"
Tử Nguyệt nữ đế chầm chậm bước tới, nàng nói thầm bên tai Lâm Bắc Phàm: “Đêm nay trẫm thuộc về ngươi!” Lâm Bắc Phàm tức giận!
Rõ ràng là thèm muốn cơ thể của ta lại nói một cách trong sạch thoát tục như vậy!
Tiếp đó, Lâm phủ mở gia yến chào đón Tử Nguyệt nữ đế Tới đêm khuya, Lâm Bắc Phàm không được tự chủ, hắn bị Tử Nguyệt nữ đế kéo vào phòng để cố gắng “trồng trọt” cho Tà Nguyệt vương triều.
1098 chữ
Mấy ngày nhanh chóng qua đi.
Cuối cùng đại hôn của Lâm Bắc Phàm và nữ đế cũng bắt đầu.
Hôm ấy, khách khứa từ khắp thiên hạ đều tụ tập tại kinh thành để chứng kiến Đại Võ mở ra một thời đại mới. Lâm Bắc Phàm đã tới hoàng cung từ rất sớm, hắn đổi một bộ lễ phục của tân lang rồi cử hành đại hôn.
Quy trình đại hôn về cơ bản tương tự với hôn lễ trong dân gian, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, cuối cùng là phu thê giao bái.
Thế nhưng vì đây là hôn lễ của hoàng thất nên chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy.
Bọn họ cũng phải bái trời đất, có điều phải chạy tới tận Thiên Đàn để cử hành nghi lễ tế bái, sau đó mới quỳ lạy trời đất.
Bọn họ cũng phải bái cao đường, song phải chạy đến tận Thái Miếu để bái liệt tổ liệt tông Đại Võ.
Cuối cùng là phu thê giao bái, cái này thì khá đơn giản.
Thế nên quá trình cụ thể là, bọn họ sẽ xuất phát từ cổng hoàng cung, cả quãng đường đi sẽ có đội ngũ hộ tống, dọc đường còn được dân chúng chúc phúc.
Sau đó bọn họ tới Thiên Đàn bái trời đất, tới Thái Miếu bái tổ tông, cuối cùng lại về hoàng cung.
Cả quãng đường ngót nghét cả ngày trời.
Ngoài ra, thân là hoàng đế và thân vương, bọn họ còn phải tiếp khách.
Tóm lại là phải làm rất nhiều chuyện...
Giờ lành đã đến, Lâm Bắc Phàm và nữ đế ngồi trên xe loan xa hoa, xuất phát rời khỏi hoàng cung.
Dân chúng đứng đầy hai bên đường, người đông như nêm, bọn họ hưng phấn hò reo.
“Bệ hạ và thừa tướng, chúc hai người trăm năm hòa hợp!"
“Bệ hạ, điện hạ, chúc hai người mãi mãi hạnh phúc, mau chóng sinh long tử long tôn cho chúng ta!"
“Bệ hạ và điện hạ, tương lai của Đại Võ trông cậy cả vào hai người đấy!"
Lâm Bắc Phàm và nữ đế ngồi trên xe loan, vừa nắm tay vừa vẫy tay cảm ơn người dân bên ngoài xe và nhận lời chúc phúc của bọn họ.
“Bệ hạ nhìn kìa, dân chúng khắp thiên hạ đều tới xem đại hôn của bệ hạ, bệ hạ là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thiên hạ này!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Nụ cười trên gương mặt nữ đế càng tươi hơn, nàng liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: “Chẳng lẽ ngươi không phải sao?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta không phải!"
Nữ đế nhướn mày, nàng trừng mắt với hắn: “Mới nãy ngươi nói gì, nói lại lần nữa coi"
Lâm Bắc Phàm run như cầy sấy: “Bệ hạ hiểu nhầm rồi, ta không phải nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ mà là nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ, không được nhầm lẫn giới tính đâu"
Lúc này sắc mặt nữ đế mới hòa hoãn hơn, nàng lại liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: “Đến lúc nào rồi mà ngươi còn nghịch ngợm vậy hả!"
Bàn tay bên dưới của nàng len lén nhéo eo Lâm Bắc Phàm.
Đau quá, gương mặt hắn co rúm lại.
Nữ đế đắc ý vô cùng: “Đang đại hôn đấy, ngươi đừng có mà khóc, phải mỉm cười!"
“Bệ hạ nói phải, phải mỉm cười!” Lâm Bắc Phàm nhịn đau, hắn nở một nụ cười cực kì giả tạo.
“Hừ! Xem sau này ngươi còn dám hay không!” Cuối cùng nữ đế cũng buông tay.
Hai người làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra và tiếp tục duy trì nụ cười, vẫy tay bày tỏ thành ý với người dân.
Từ hoàng cung tới Thiên Đàn cũng không quá xa.
Thế nhưng bọn họ đã mất gần một canh giờ mới tới được Thiên Đàn, sau đó tiến hành bái trời đất theo tục lệ. Bái trời đất xong, bọn họ bèn rời đến Thái Miếu để bái tế liệt tổ liệt tông Đại Võ.
Nữ đế đứng trước bài vị của tiên đế, hai mắt nàng ươn ướt: “Phụ hoàng, dưới sự nỗ lực của trẫm, Đại Võ đã được thống nhất, hơn nữa còn mở rộng lãnh thổ! Dân chúng Đại Võ được ăn no mặc ấm, an cư lạc nghiệp! Trẫm tin rằng trong tương lai Đại Võ sẽ càng ngày càng phát triển hơn, càng ngày càng phồn vinh hơn!"
"Hơn nữa trẫm còn tìm được phu quân của đời mình! Hắn tên là Lâm Bắc Phàm, là thừa tướng kiêm đại nguyên soái của Đại Võ, đồng thời cũng là Trung Dũng vương thế tập! Đại Võ chúng ta có thể vực dậy, thực hiện giấc mộng phục hưng là nhờ hắn đấy!"
“Phụ hoàng, ngươi có thể an nghỉ rồi, hôm khác trẫm lại tới thăm ngươi!"
Lâm Bắc Phàm nắm tay nữ đế, hắn nói: “Nhạc phụ đại nhân, ta nhất định sẽ đối xử tốt với bệ hạ, ngươi yên tâm đi!"
Hai người lại lạy một lần nữa rồi mới rời khỏi Thái Miếu, sau đó thì trở về hoàng cung.
Tiếp đó, hai người tiến hành nghi lễ phu thê giao bái trước sự chứng kiến của bách quan trong triều, của sứ thần các nước và toàn thể dân chúng.
Sau nghi lễ này là bọn họ sẽ trở thành phu thê chân chính.
“Bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm gọi.
“Hoàng phu!” Nữ đế sửa xưng hô, nàng ngại ngùng nói.
“Hoàn tất!” Lễ quan lớn giọng hô.
Những tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, kèm theo đó là những tiếng hoan hô chúc mừng.
Lúc này, bách quan văn võ trong triều và sứ thần các nước bắt đầu màn tặng quà.
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu tặng một đôi bạch ngọc khắc long phụng, hắn ta lớn giọng nói: “Bệ hạ, điện hạ, đây là quà tân hôn vị thần tặng cho hai người! Chúc hai người cát tường tựa long phượng, trăm năm hòa hợp!"
Nữ đế khẽ gật đầu: “Ái khanh có tâm quá, trẫm rất thích món quà này!"
Tiếp đó là Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm, hắn tặng một cây táo làm bằng vàng.
“Chúc bệ hạ và điện hạ sớm sinh quý tử, nhiều con nhiều cháu!"
Nữ đế lại mỉm cười: “Không tồi, trẫm xin nhận món quà này!"
1063 chữ
Bách quan văn võ tặng quà xong thì đến lượt các sứ thần.
“Sứ thần nước Đại Mạc bái kiến bệ hạ Đại Võ và Trung Dũng vương điện hạ! Đây là quà tân hôn mà bệ hạ sai thần mang tới, là một tòa san hô hồng ngọc, chúc bệ hạ Đại Võ và điện hạ tân hôn vui vẻ!"
“Sứ thần Đại Bằng bái kiến bệ hạ Đại Võ và điện hạ Trung Dũng vương! Đây là quà tân hôn mà bệ hạ sai thần mang tới, là hai hòn dạ minh châu, chúc bệ hạ Đại Võ và điện hạ cát tường tựa long phụng!"
Từng sứ thần của các nước tới tặng quà chúc phúc.
Hết món quà này đến món quà khác cứ được đưa lên, khiến người ta nhận không xuể.
Cuối cùng, mọi người kinh ngạc khi phát hiện có cả trăm quốc gia tới tặng quà, kể cả những nước cách ba ngàn dặm cũng phái người tới, điều này thể hiện sức mạnh của triều đình.
Lần cuối cùng triều đình vẻ vang như thế là vào hơn một trăm năm trước, lúc mà Đại Võ hưng thịnh.
Dân chúng Đại Võ đều cảm thấy tự hào vô cùng. Đại Võ của bọn họ thực sự phất lên rồi!
Đúng lúc đó, ba vị tướng quân xông vào.
Nữ đế nghi hoặc: “Lưu tướng quân, Triệu tướng quân, các ngươi đang đánh Đại Viêm cơ mà, sao lại trở về thế này?"
Chỉ có Lâm Bắc Phàm lẽ nở nụ cười nhạt.
Ba vị tướng quân chắp tay, lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ và nguyên soái, Đại Võ chúng ta tiến về phía Nam chinh phạt Đại Viêm, dọc đường không dám qua loa, ba ngày trước chúng thần đã thu phục được vùng Vân Nam!
Thế nên mới trở về triều đình để bẩm báo tin tốt này với bệ hạ và nguyên soái, chúc hai người tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp!"
Mọi người có mặt nhốn nháo cả lên.
“Thu phục được đất Vân Nam nhanh vậy sao?"
“Mới hơn một tháng thôi mà!"
“Lại mở rộng bờ cõi nữa rồi, Đại Võ mạnh quá, Đại Võ uy vũ quá!"
Nữ đế bật cười, nàng lớn giọng nói: “Món quà tân hôn này trẫm vô cùng thích! Mời các vị tướng quân ngồi uống rượu! Đại hôn kết thúc trẫm sẽ ban thưởng cho các ngươi!"
“Đa tạ bệ hạ và nguyên soái!"
Ba vị tướng quân hớn hở.
Tiếp đó, các sứ thần tiếp tục lên tặng quà và chúc mừng tân hôn.
Nữ đế lớn giọng nói: “Hôm nay là ngày trẫm đại hôn, khắp nơi đều cùng chúc mừng, thế nên trẫm sẽ tạm gác giờ giới nghiêm ban đêm trong vòng bảy ngày! Đồng thời, những phạm nhân phạm tội nhẹ trong thiên lao đều sẽ được miễn giảm án, trở về nhà đoàn tụ!"
“Bệ hạ thánh minh!” Bách quan đồng thanh hô.
Nữ đế tiếp tục nói: “Cả các vị bằng hữu từ xa xôi tới nữa, trẫm đã chuẩn bị tiệc để chiêu đãi các vị! Hi vọng các vị có được niềm vui, không say không về!"
“Đa tạ bệ hạ!” Mọi người đồng thanh nói.
Đúng lúc ấy, một lão giả tóc bạc phơ xuất hiện bên trong hoàng cung.
Hắn ta đứng giữa cung điện, nhìn cảnh tượng này và thở dài: “Xem ra bản tọa tới không đúng lúc rồi! Thế nhưng được người ta phó thác nên không thể không tới! Chỉ là hôn lễ này phải đổ máu rồi, ôi!"
Các cao thủ triều đình kinh ngạc, bọn họ bèn đồng loạt tiến lên.
“Ngươi là ai, đến đây làm gì?"
“Hiện giờ bệ hạ đang cử hành đại hôn, ngươi không được vô lễ, mau xuống đây, bằng không sẽ trị ngươi tội bất kính!"
“Mau xuống đây cúi đầu nhận tội, bằng không chúng ta sẽ không khách khí nữa!"
Đối mặt với sự uy hiếp của đám người, lão giả kia vẫn không hề thay đổi sắc mặt.
Hắn ta lấy thế, cơ thể phóng ra những luồng kình khí vô cùng đáng sợ, cuộn trào bốn phương tám hướng, quét sạch tất cả.
Các cao thủ bao vây xung quanh bị những luồng kình khí ấy đánh bay.
“Cường giả Tông Sư!” Mọi người kinh hãi.
Chỉ có Tông Sư mới sở hữu sức mạnh khủng khiếp như vậy, chỉ cần kình khí thôi đã có thể đánh bay cường giả Tiên Thiên.
“Không, hắn ta chắc chắn không phải Tông Sư!"
Kiếm tiên rút kiếm, đột nhiên xông lên, sắc mặt tỏ vẻ nghiêm trọng: “Dù có là Tông Sư thì cũng không thế có sức mạnh khủng khiếp như vậy được!"
“Không sai, hắn ta tuyệt đối không phải Tông Sư, hoặc có thể nói hắn ta không phải Tông Sư bình thường, bởi vì bản tọa cảm nhận được sự uy hiếp đến từ hắn ta!"
Đao thánh cũng rút đao ra, thần đạo của hắn ta ngưng tụ chân khí, chuẩn bị bộc phát.
“Ngươi mạnh hơn lão phu đấy!” Thương thần cũng xuất hiện, hắn ta chỉ mũi thương vào lão giả.
“A di đà phật!” Lão hòa thượng cũng xuất hiện.
Bên cạnh đó còn có các cung phụng Tông Sư của triều đình, bọn họ đứng chắn trước mặt nữ đế và Lâm Bắc Phàm.
Mọi người đều cảm thấy kì lạ, rốt cuộc lão giả này là thần thánh đến từ phương nào mà có thể khiến bảy vị Tông Sư cùng nhau ra tay!
Cao thủ của triều đình đều xông lên chắn trước mặt nữ đế và Lâm Bắc Phàm. Trong đó có một vị cung phụng nói: “Bệ hạ, điện hạ, người này không hề tốt lành gì, hai người tạm thời lùi xuống đi!"
Nữ đế liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, trong lòng nàng tràn đầy cảm giác an toàn, nàng kiêu ngạo nói: “Không cần!
Trẫm muốn xem xem một lão giả không biết từ đầu chui ra có thể làm gì được trẫm!” Lâm Bắc Phàm cũng híp mắt cười: “Không sai, bản vương cũng muốn xem xem hắn ta có thể làm được gì!"
Mọi người bất lực, chỉ đành cố gắng bảo vệ.
1049 chữ
Lúc này, lão giả đột ngột xuất hiện kia nhìn bảy vị Tông Sư trước mặt, hắn ta bình tĩnh nói: “Nể tình các ngươi tu luyện đến cảnh giới này cũng không hề dễ dàng, các ngươi lui xuống đi, bản tọa có thể tha cho các ngươi một mạng!"
Bảy vị Tông Sư cực kì phẫn nộ.
“Lại còn dám coi thường chúng ta cơ đấy, quá ngông cuồng rồi!"
“Dù thực lực của ngươi mạnh nhưng ngươi cũng không được vô lễ như vậy, xem thường người trong thiên hạ!"
"Xem ra, hôm nay bản tọa phải khai trai rồi!"
Lão hòa thượng chắp hai tay, gương mặt vẫn lộ vẻ từ bi: “A di đà phật, thí chủ tới là vì chuyện gì? Hôm nay là ngày đại hôn của sư phụ bần tăng, không được tranh đấu, mong thí chủ hiểu cho!"
“Thế thì không được rồi, bởi vì bản tọa bắt buộc phải tới!” Lão giả nói.
“Ngươi tới là có chuyện gì?” Thương thần hỏi.
“Bản tọa tới là để trả ân tình!"
Lão giả nói: “Năm mươi năm trước, bản tọa nợ ân tình của tiên đế Đại Hạ, bản tọa thề sẽ làm ba chuyện cho hắn ta! Tới giờ đã hoàn thành được hai chuyện, chỉ còn thiếu chuyện này nữa thôi! Chỉ cần làm xong chuyện này là ân tình coi như chấm dứt!"
Lão giả là cường giả trong thiên hạ nên hắn ta sẽ không nói dối.
Thế nhưng mọi người nghe vậy thì càng căng thẳng hơn nữa.
Bởi lẽ chuyện này liên quan đến hoàng đế Đại Hạ nên chắc chắn chẳng có gì tốt lành rồi.
Đại Võ và Đại Hạ hiện giờ đang đối địch nhau, Đại Võ còn cầm tù đương kim hoàng đế của Đại Hạ một năm, còn cướp được vùng đất phía Đông của Đại Hạ, ân oán giữa hai nước là vô cùng lớn.
“Hoàng đế Đại Hạ bảo ngươi tới làm gì?” Có người hỏi.
Lão giả liếc nhìn Lâm Bắc Phàm và nữ đế ở bên cạnh hắn, đoạn nói: “Hoàng đế Đại Hạ lệnh cho bản tọa tới để giết thừa tướng kiêm nguyên soái, Trung Dũng vương Lâm Bắc Phàm của Đại Võ cùng với nữ đế Đại Võ!"
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Lão giả thần bí này dám tới để giết Lâm Bắc Phàm và nữ đế cơ đấy!
Lại còn ngay tại hôn lễ của bọn họ!
Trước tiên chưa bàn đến vấn đề có tôn trọng người khác hay không, Lâm Bắc Phàm và nữ đế là trụ cột của Đại Võ, nếu như hai người bọn họ đều chết thì chắc chắn Đại Võ sẽ xong đời, bách tính sẽ tán loạn!
Chuyện này quá điên cuồng rồi!
Ánh mắt nữ đế lộ rõ sát khí, sắc mặt Lâm Bắc Phàm cũng vô cùng khó coi!
“Làm gì có cái lí ấy!"
Một vị cung phụng Tông Sư lớn giọng nói: “Ngươi có biết hậu quả khi làm như vậy là gì không? Nếu ngươi giết bệ hạ và điện hạ thì sẽ khiến cả trăm triệu người dân lầm than! Ngươi sẽ là tội nhân của toàn thiên hạ!"
"Không sai, ngươi mà làm như vậy thì thiên hạ sẽ đại loạn!"
"Ngươi không thể vì việc tư mà hủy đi cả thiên hạ, làm hại cuộc sống của người dân!"
Lão giả lạnh lùng nói: “Dân chúng trong thiên hạ này có liên quan gì đến bản tọa? Bọn họ đều như những con kiến mà thôi, chết bao nhiêu bản tọa cũng chẳng quan tâm! Hiện giờ bản tọa chỉ muốn trả món ân tình này, bản tọa khuyên các ngươi mau chóng tránh ra đi, bằng không bản tọa sẽ không khách khí nữa đâu!"
“Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi!"
Kiếm tiên giơ kiếm, lớn giọng nói: “Ngươi muốn giết lão đệ và em dâu của bản tọa thì phải bước qua xác của bản tọa đã! Bản tọa dù có chết cũng không để ngươi động đến một cọng tóc của họ đâu!” Đao thánh cũng nói: “Để bản tọa xem xem rốt cuộc cái miệng của ngươi sắc hay là đạo của bản tọa sắc!” Thương thần chỉ vào lão giả, nói: “Nếu ngươi đã ngoan cố như vậy thì chúng ta nói chuyện bằng thực lực luôn đi!
Lâu lắm rồi không gặp đối thủ, hôm nay lão phu phải đánh một trận với ngươi cho đã đời!"
Lão hòa thượng cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, hắn ta nói: ‘Thí chú, buông đao xuống thành Phật! Bằng không Phật cũng không cứu nổi thí chủ đâu!"
Ba vị Tông Sư cung phụng không nói gì, bọn họ dùng hành động để thể hiện.
Trận đấu lập tức bắt đầu!
“Xem ra đây chính là lựa chọn của các ngươi!” Đôi mắt của lão giả nồng nặc sát khí.
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn bước ra, nói: “Ban đầu ta muốn kết hôn một cách vui vẻ thuận lợi, chẳng ngờ lại gặp phải cái chuyện rách nát này!"
Dưới ánh mắt chấn kinh của mọi người, Lâm Bắc Phàm tới trước mặt mấy vị Tông Sư, nói: “Hắn ta là một Đại Tông Sư, các ngươi không phải đối thủ của hắn ta đâu, lui xuống hết đi, đừng để hi sinh vô ích!"
“Đại Tông Sư! Lão giả kia lại Đại Tông Sư!"
“Hắn ta là cường giả tuyệt đỉnh trong thiên hạ sao? Đại Tông Sư còn mạnh hơn cả Tông Sư!"
“Chắc không phải thật đâu?"
Tất cả mọi người đều xôn xao.
Kiếm tiên không nhịn được bèn hỏi: “Lão đệ, ngươi không nhầm đó chứ, hắn ta thực sự là Đại Tông Sư sao?"
Những người khác dỏng tai lên nghe.
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ bất lực: “Nếu các ngươi không tin thì các ngươi cứ hỏi hắn ta mà xem!"
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía lão giả.
Lão giả cực kì kinh ngạc: “Ngươi đúng là giỏi thật đấy, nếu ngươi đã nhận ra thì bản tọa cũng thừa nhận thân phận này của mình vậy!”1089 chữ
Mọi người lại nhao nhao lên.
Các cao thủ cũng vô cùng kinh ngạc, cả những Tông Sư cũng thế!
Lão giả lại nói: “Bản tọa cực kì tò mò, một tên thư sinh tay trói gà chẳng chặt như ngươi sao lại nhận ra được?” Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Bởi vì bản vương cũng là một vị Đại Tông Sư!"
“Ngươi cũng là Đại Tông Sư?"
Lão giả kinh ngạc, hắn ta quan sát Lâm Bắc Phàm từ trên xuống dưới một cách nghiêm túc nhưng chẳng thấy chút phong thái hay khí chất nào của một Đại Tông Sư trên người hắn chứ đừng nói đến dấu vết của sự tu luyện. Hơn nữa một người mới hai mươi tuổi sao có thể trở thành Đại Tông Sư? Dù có duyên tu luyện cũng không thể! “Xin sửa lại một chút, trước kia ta là Đại Tông Sư, còn giờ thì không phải nữa rồi!” Lâm Bắc Phàm nói. “Thế... giờ ngươi là gì?” Lão giả hỏi.
“Hiện giờ thực lực của bản vương cao hơn ngươi một chút! Nếu ngươi không tới thì bản vương còn định che giấu tiếp, song giờ thì không giấu được nữa rồi!"
Tiếp đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Bắc Phàm bỗng bay lên.
Lâm Bắc Phàm bay lên nhẹ như bẫng, trông hắn phiêu diêu như thần tiên.
Một vị tướng quân kinh ngạc, hai mắt như muốn rớt ra ngoài: “Nguyên nguyên...nguyên soái sao có thể bay lên vậy?"
Một lão thần cũng chấn kinh, hắn ta lắp ba lắp bắp: “Thừa tướng là một thư sinh cơ mà, sao thừa tướng bay được vậy? Chẳng lẽ thừa tướng còn là một cao thủ võ lâm?"
Một vị Tiên Thiên cảm thán: “Dù có là cao thủ võ lâm thì cũng chỉ tính là thân thể hoạt bát chứ chưa đến mức bay lên như thế này đâu! Chỉ Tông Sư mới làm được thôi!"
“Tông Sư cũng chưa chắc đã có bản lĩnh này! Dù có là Tông Sư thì cũng chỉ khống chế được linh khí hoạt động trong một thời gian ngắn, tuyệt đối không thể đơn giản như cách hắn làm được! Năng lực này của Lâm Bắc Phàm đúng là chẳng khác gì thần tiên!"
Có người điên cuồng lên tiếng: “Ai đó nói cho ta biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra được không?"
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều phải há hốc mồm!
Mọi người đều biết Lâm Bắc Phàm chỉ là một thư sinh, hắn học rất giỏi, đỗ trạng nguyên rồi vào làm quan trọng triều đình, tới hiện giờ trở thành nhân vật số một số hai trong triều.
Ba năm nay, hắn chưa từng thể hiện bất cứ điều gì liên quan đến tu vi và võ công. Thế nhưng hiện giờ, trước mặt mọi người, hắn lại... bay lên.
Hơn nữa còn bay rất tự nhiên, trông cứ như thần vậy... Điều này là điều mà một cao thủ võ lâm thông thường sẽ không bao giờ làm được!
Quá thử thách thế giới quan của mọi người rồi!
Chỉ có nữ đế là âm thầm đắc ý, tên này cuối cùng cũng không giấu được nữa rồi, ha ha!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã bay đến trước mặt lão giả kia. Lão giả như gặp phải kẻ địch lớn, toàn thân hắn ta căng cứng, hai đầu mày nhíu chặt lại.
Mãi đến giờ hắn ta vẫn chưa thể nhìn ra được điều gì từ Lâm Bắc Phàm.
Đối phương không hề có dấu tích của việc tu luyện, hắn đã tu luyện loại võ công gì, đạt đến trình độ nào, những điều này hắn ta chưa thể nhìn ra được.
Cũng bởi thế mà hắn ta mới hoang mang.
Bởi lẽ hắn ta đang là cường giả Đại Tông Sư, thực lực thuộc top đầu trong thiên hạ, hắn ta không nhìn ra được gì trên người Lâm Bắc Phàm chứng tỏ Lâm Bắc Phàm không hề tầm thường.
Ít nhất thực lực của hắn tuyệt đối không kém hơn hắn ta là bao!
Hay lắm, ban đầu chỉ muốn tới giết hai người để trả ân tình, chẳng ngờ hắn ta lại lôi ra được một con cá lớn! “Ngươi... rốt cuộc có lai lịch như thế nào?” Lão giả hỏi.
“Bản vương chính là thừa tướng kiêm nguyên soái của triều đình Đại Võ, đồng thời cũng là hoàng phu của bệ hạ Lâm Bắc Phàm! À, còn là một trong những người ngươi muốn giết nữa!” Lâm Bắc Phàm híp mắt cười. “Không thể nào!” Lão giả quả quyết nói: “Theo như những gì bản tọa biết thì Lâm Bắc Phàm chỉ là một tên thư sinh lợi hại mà thôi, không thể nào có thực lực tu vi như thế này được!"
“Chẳng có gì là không thể cả!"
Lâm Bắc Phàm kiêu ngạo nói: “Trước kia, bản vương quyền cao chức trọng, có người hầu kẻ hạ nên không cần phải sử dụng đến võ công thôi! Nhưng hiện giờ ngươi đến giết ta nên ta không thể không ra tay!"
“Rốt cuộc tu vi hiện giờ của ngươi đã đạt đến cảnh giới nào?” Lão giả lại hỏi.
Những người bên dưới đều dỏng tai lên nghe.
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Mới nãy ta nói cho ngươi rồi cơ mà, mạnh hơn ngươi một chút!"
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!"
Lão giả lại quả quyết nói: “Bản tọa đã tu luyện một trăm năm mươi năm, thực lực mới có thể đạt tới hàng Đại Tông Sư! Ngươi mạnh hơn bản tọa một chút, trừ phi ngươi đã..."
Còn chưa nói xong, lão giả đã trừng lớn hai mắt, vẻ mặt chấn kinh.
Hắn ta bất giác lùi lại một bước và nhảy tới một tòa cung điện khác, kéo giãn khoảng cách.
Mọi người đều nóng lòng.
“Lão giả này có ý gì thế? Còn chưa nói xong đã rút lui à?"
“Đúng là chỉ được cái miệng!"
“Thực ra lão giả kia cũng nói rồi, hắn ta nói tu vi của hắn ta đạt đến trình Đại Tông Sư, nhưng thừa tướng còn mạnh hơn hắn ta một chút, vậy thì có khả năng."
“Thừa tướng đã tu luyện đến cảnh giới Đại Tông Sư tối cao rồi!"
“Đại Tông Sư tối cao!"
“Đại Tông Sư tối cao!"
1076 chữ
Mọi người đều hít sâu một hơi.
Phải biết rằng Đại Tông Sư tối cao là cực hạn tu luyện của một võ giả! Cường giả với đẳng cấp như vậy rất hiếm, trăm năm mới có một người!
Hoặc có thể nói là gần như không có ai!
Mỗi một vị Đại Tông Sư tối cao đều có năng lực thay đổi triều chính, dù có là hoàng triều cũng không ngoại lệ!
Thế nhưng giờ Lâm Bắc Phàm tay trói gà chẳng chặt trước mắt bọn họ đây lại mà một cường giả ở đẳng cấp như vậy, sao có thể chứ?
Đừng nói đến lão giả kia không tin, dù là bọn họ thì cũng không thể tin nổi!
“Nghĩ kĩ chưa?"
Lâm Bắc Phàm đối mặt với lão giả, hắn mỉm cười: “Nếu đã nghĩ kĩ rồi thì ngươi nói xem ta phải thu thập ngươi thế nào đây? Ngươi dám phá hoại hôn lễ của bản vương, lại còn muốn lấy đầu của bản vương và bệ hạ, ngươi nói xem ngươi..."
“Đáng tội gì?"
Câu nói này của Lâm Bắc Phàm còn mang theo công kích về mặt tinh thần.
Lão giả không kịp đề phòng nên đã bị thương, sắc mặt hắn ta tái nhợt, khóe miệng tràn máu.
Thế nhưng ánh mắt hắn ta lại tràn ngập vẻ kinh hãi. Chỉ một câu nói thôi mà đã khiến hắn ta bị thương như vậy, chẳng lẽ đối phương thật sự là...
“Không! Bản tọa không tin!” Lão giả không thể chấp nhận nổi sự thật này.
Người hắn ta muốn giết ấy thế mà lại là một Đại Tông Sư tối cao mạnh hơn hắn ta, là cảnh giới mà hắn ta cực khổ theo đuổi biết bao năm nay.
Một mối nguy cơ mãnh liệt đổ dồn lên đầu hắn ta, hắn ta cứ hạ thủ trước để ra oai!
“Chịu chết đi!” Lão giả điên cuồng gào lên, hai tay hắn ta ngưng tụ chưởng lực cực kì khủng khiếp rồi dùng sức đẩy tới chỗ Lâm Bắc Phàm.
Luồng kình khí kinh khủng ấy xông tới!
Khoảnh khắc ấy, trời đất cũng phải đổi màu!
Mọi người bên trong hoàng cung cũng kinh hãi!
“Chiêu này mạnh quá!"
"Chiêu này chắc phải khiến cả hoàng cung hóa thành tro mất, những người dưới Tông Sư cũng xong đời!"
“Dù có là Tông Sư thì cũng không thể chống lại được!"
“Mau ngăn lại!"
Chỉ có Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh, ánh mắt hắn càng lạnh lùng hơn: “Đúng là ngoan cố không biết tự lượng sức mình!"
Chỉ thấy hắn khẽ phất tay, luồng kình khí kia nhanh chóng bị dập tắt và hóa thành gió.
Đồng tử của lão giả co rúm lại, hắn ta dốc hết sức ra một chưởng nhưng lại bị đối phương hóa giải một cách nhẹ bẫng.
Biết không thể đối địch được với người này, hắn ta lại đánh thêm một chưởng nữa rồi nhanh chóng tháo chạy.
Lâm Bắc Phàm nhanh tay nhanh mắt, thân người hắn khẽ nghiêng một chút lập tức vượt cả ngàn trượng, tới ngay trước mặt lão giả rồi giơ tay ra.
Lão giả định phản kháng, song không biết vì sao mà toàn thân hắn ta không thể động đậy được. Hắn ta chỉ đành trơ mắt nhìn Lâm Bắc Phàm bóp cổ mình như bóp cổ một con gà.
“Hôm nay là đại hôn của bản vương, không nên dính máu! Thế nên ta chỉ phế tu vi của ngươi, sau này ngươi hãy sống trong thiên lao đi!"
Lâm Bắc Phàm nói với giọng bình thản, nhưng nghe lại như một lời phán quyết vậy.
“Không! Đừng...” Lão giả sợ hãi.
Phế tu vi của hắn ta chẳng bằng giết luôn hắn ta đi cho xong.
Thế nhưng rõ ràng là Lâm Bắc Phàm chẳng thèm để ý đến cảm nhận của hắn ta. Bàn tay đang túm cổ đối phương của hắn khẽ động, tất cả kinh mạch xương cốt của lão giả đều đứt đoạn, hắn ta đã biến thành một phế nhân.
Có điều Lâm Bắc Phàm còn chê chưa đủ, hắn xâm chiếm tinh thần của lão giả, xóa sạch những gì liên quan đến võ nghệ mà hắn ta có được.
Sau đó, lão giả bị Lâm Bắc Phàm ném trên mặt đất, không rõ sống chết ra sao...
Cả quá trình ấy chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Lão giả mạnh vô cùng ấy lại bị Lâm Bắc Phàm xử lí một cách nhẹ nhàng, đơn giản như giết chó vậy.
Mọi người ai cũng há hốc mồm.
“Vị cường giả cao thâm khó lường kia... cứ xong đời vậy luôn sao?"
“Hắn ta bị thừa tướng giải quyết chỉ với hai chiêu?"
Mãi đến khi Lâm Bắc Phàm lên tiếng thì mọi người mới khôi phục lại được.
“Người này đã phế, nhốt hắn ta vào thiên lao! Không được bản vương cho phép thì không ai được lại gần, càng không được thả hắn ta ra ngoài!"
“Vâng vâng... thưa điện hạ!"
Đại nội thị vệ bèn đi tới đưa lão giả đang hôn mê bất tỉnh kia đi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thân hình giữa trời không kia, vừa sợ lại vừa kính phục.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nói: “Ngoài ra hoàng đế Đại Hạ đã dám phái người tới giết bản vương và bệ hạ, tội này không thể tha thứ! Sau khi đại hôn kết thúc, bản vương sẽ đích thân tới hoàng thành Đại Hạ để lấy đầu hắn ta!"
Mọi người chấn động.
Bị một cường giả tuyệt thế như thế này ghim thì hoàng đế Đại Hạ coi như xong đời, Đại Hạ cũng thế!
Trừ phi bọn họ có thể tìm được một Đại Tông Sư tối cao như Lâm Bắc Phàm và hắn ta đồng ý trợ giúp chứ không thì chắc chắn bọn họ sẽ xong đời!
Thế nhưng cơ hội là quá mong manh!
Nếu Lâm Bắc Phàm biết được mọi người đang nghĩ gì thì hắn sẽ nói với mọi người rằng, không phải cơ hội quá mong manh mà là hoàn toàn không có cơ hội ấy.
Hai vị Đại Tông Sư tối cao trong thiên hạ này đều là bạn của hắn thì ai có thể địch lại hắn đây?
1032 chữ
Lúc này Lâm Bắc Phàm mới từ từ bay xuống khỏi không trung, toàn thân không nhiễm một hạt bụi, quần áo không nhăn, nụ cười trên mặt cũng không thay đổi.
Song giờ trông hắn mọi người lại thấy vừa lạ vừa quen.
Tiểu quận chúa lắp bắp nói: “Ngươi ngươi ngươi... ngươi là Lâm Bắc Phàm thật à?"
“Giả sao được!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: “Nhưng mà sao đột nhiên ngươi mạnh thế, mạnh đến mức...ta chẳng nhận ra ngươi nữa rồi!"
“Thực ra ta vẫn luôn vậy mà, chẳng qua là ta không thể hiện ra thôi!” Lâm Bắc Phàm lại cười.
“Thế ngươi... thế ngươi vẫn đối xử với ta giống như trước đây chứ?” Tiểu quận chúa thấp thỏm. “Tiểu quận chúa nói xem?” Lâm Bắc Phàm giơ tay nhéo gương mặt đàn hồi của tiệu quận chúa, thú vị vô cùng.
“Đáng ghét quá, lại nhéo mặt ta!” Tiểu quận chúa cười vui vẻ, trong lòng nàng hớn ha hớn hở, Lâm Bắc Phàm không thay đổi gì cả.
“Phu quân!"
“Công tử!"
“Quân sư!"
Lý Sư Sư, Mạc Như Sương cùng mọi người cũng ào lên.
Lâm Bắc Phàm xin lỗi: “Sư Sư, Như Sương... không phải ta cố ý giấu các ngươi đâu, ta có nỗi khổ riêng, sau này sẽ giải thích với các ngươi, hi vọng các ngươi..."
“Phu quân yên tâm, thiếp thân hiểu mà!” Lý Sư Sư khẽ mỉm cười, nàng rất hiểu ý người.
“Công tử, ta biết ngươi là người làm chuyện lớn nên chắc chắn có nỗi khổ riêng, ngươi cứ làm chuyện của ngươi, không cần để ý đến bọn ta!” Mạc Như Sương cũng rất hiểu ý người.
“Quân sư, ngươi giấu trẫm cũng cực khổ quá nhỉ, hại trẫm xoay mòng mòng, lo lắng cho ngươi! Trẫm có thể tạm thời tha thứ cho ngươi, có điều trẫm có một yêu cầu, ngươi bắt buộc phải đồng ý!” Tử Nguyệt nữ đế nghiến răng nghiến lợi.
“Yêu cầu gì?” Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
Tử Nguyệt công chúa sáp tới bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Quân sư, trẫm nghe nói tốc độ của Đại Tông Sư tối cao nhanh lắm, một ngày có thể đi ngàn dặm! Nếu ngươi còn xem trẫm là nữ nhân của ngươi thì mỗi tuần ngươi phải đến Tà Nguyệt thăm trẫm, cố gắng vì huyết mạch của Tà Nguyệt!” Lâm Bắc Phàm cạn lời.
Cái cô yêu nữ này đến giờ vẫn còn nghĩ đến chuyện ấy.
Thôi vậy, nể tình ngươi là nữ nhân của ta nên ta đành đồng ý vậy!
Lúc này, mấy người kiếm tiên và đao thánh cũng bước tới.
Kiếm tiên thu kiếm lại, hắn ta cười khổ: “Thực ra chúng ta phải nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi mới phải! Người có thể ngồi đàm đạo với chúng ta, có thể chia sẻ kinh nghiệm võ học sao có thể là một người bình thường? Nếu không có cảnh giới tu vi ghê gớm thì sao chỉ điểm được cho chúng ta chứ?"
Đao thánh vác đạo trên vai, hắn ta cũng cười khổ: “Đúng là bất ngờ mà! Lão đệ, ba năm trước chúng ta gặp được một Tông Sư trẻ tuổi ở ngoài kinh thành, chắc người này cũng là ngươi nhỉ?"
Một vị cung phụng Tông Sư cung kính nói: “Điện hạ, hai năm trước chúng ta có gặp được một tiền bối Đại Tông Sư ở ngoài kinh thành, chắc người này cũng là điện hạ nhỉ?"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Không sai, chính là ta!” Mọi người thở hắt ra một hơi, giải được câu đố trong lòng.
Chỉ có ánh mắt Lâm Bắc Phàm là hiện vẻ xảo quyệt.
Dẫu sao có trở về năm nghìn năm trước cũng không tìm được một vị Đại Tông Sư tối cao mới hai mươi tuổi!
Hắn đúng là một tên yêu nghiệt từ xưa tới nay mà!
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói: “Mọi người đừng nhìn ta như vậy, ta cũng chỉ là con của một người bình thường thôi, chẳng qua ta có tốc độ tu luyện nhanh hơn mọi người một chút nên không có gì kì quái cả!"
Mọi người đều cạn lời!
Gì mà nhanh hơn một chút, rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều!
Bọn họ cũng được coi là nhân kiệt đương thế rồi, song so với Lâm Bắc Phàm thì còn kém xa!
Điều khiến người ta tức tối hơn là đối phương không chỉ có thiên phú võ học cao mà còn có trình độ học thức rất cao nữa chứ!
Ông trời đúng là quá thiên vị hắn, tại sao mọi thứ tốt đẹp ông trời đều dành cho hắn vậy?
“Đúng là ngươi hả!"
Đao thánh cười khổ: “Ngươi giấu giỏi thật đấy! Ta mà có thực lực như ngươi thì đã phô ra cho cả thiên hạ biết từ lâu rồi! Nếu hôm nay không có lão giả kia thì chắc không ép ngươi lộ diện được đâu ha! Lão đệ, ta đây không có yêu cầu gì, sau khi đại hôn kết thúc nhất định phải đàm đạo với chúng ta nhé! Lần này không bàn binh trên giấy nữa mà sử dụng thực lực thật sự đấy!"
“Không sai! Lần này chúng ta phải lấy kiếm luận anh hùng!” Kiếm tiên lớn giọng nói.
“Nhất định rồi!” Lâm Bắc Phàm nói: “Chỉ cần các ngươi không sợ mông nở hoa là được!"
Đao thánh và kiếm tiên nhớ đến kết cục thảm thương ba năm trước, bọn họ bỗng thấy mông mình thoáng đau:
“Yên tâm đi, sẽ không đâu!"
“Chuyện hay như vậy lão phu cũng muốn tham gia!” Thương thần chen lời.
“Điện hạ, chúng ta cũng muốn tham gia!” Ba vị cung phụng của triều đình đồng thanh nói.
“A di đà phật, đồ nhi cũng muốn thỉnh giáo, mong điện hạ thành toàn!” Lão hòa thượng nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười ha ha.
Tình hữu nghị giữa nam nhân đơn giản vậy đấy.
1050 chữ
Nói chuyện xong, mọi người bèn tản ra, Lâm Bắc Phàm bước tới chỗ nữ để tiếp tục hôn lễ.
Mọi người trên đường trông thấy vậy bèn kính sợ vô cùng.
Lâm Bắc Phàm không chỉ là một trong những người có quyền thế nhất thiên hạ mà còn là người có thực lực mạnh nhất thiên hạ, hai thân phận gộp lại làm một, hắn đúng là quá tài giỏi. Trước kia mọi người chỉ thấy một nam nhân tài kiệt song toàn như Lâm Bắc Phàm mới xứng với nữ đế.M u a t r u y ệ n Z a L o 0 9 1 1 0 0 9 4 6 7
Hiện giờ thì ngược lại, mọi người chỉ thấy một nữ nhân dung mạo như hoa, quyền lực cao chót vót với xứng với Lâm Bắc Phàm. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng tới trước mặt nữ đế, nhìn giai nhân tuyệt thế trước mắt mình, lòng hắn bỗng thấp thỏm...
Dẫu sao thì hắn cũng che giấu thực lực của mình trong thời gian dài, đây có thể coi là tội khi quân rồi! Hơn nữa hiện giờ hai người đã là phu thê hợp pháp mà hắn cứ giấu nàng mãi, đúng là không được ổn cho lắm!
Chuyện này về lí về tình về luật pháp thì đều khó nói!
Lâm Bắc Phàm bèn gọi một tiếng: “Bệ hạ..."
Nữ đế lắc đầu, nàng nói: “Hoàng phu, ngươi không cần phải nói gì đâu, trẫm tin ngươi, cũng hiểu cho ngươi!
Hiện giờ chúng ta tiếp tục đại hôn đi, đừng để khách khứa người ta chê cười!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, bệ hạ quả anh minh đại nghĩa!"
Hai người lại nắm tay, tươi cười đi tiếp đãi khách khứa.
Sau đó, nữ đế sáp đến bên tai Lâm Bắc Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói :”Đại hôn kết thúc xong trẫm sẽ tính sổ với ngươi!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Hừm, vậy mới bình thường này!
Có điều hắn lại thở phào một hơi.
Hiện giờ nữ đế không truy cứu, sau khi kết thúc hôn lễ mới truy cứu chứng tỏ nữ đế vẫn hơi giận.
Có điều cơn giận này chỉ nằm trong phạm vi giữa phu thê với nhau.
Phu thê tranh chấp là chuyện rất bình thường, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, nháo nhào một hồi là qua, ngược lại còn tăng thêm tình cảm.
Tiếp đó, hai người Lâm Bắc Phàm và nữ đế mở tiệc, nhiệt tình đãi khách.
Do thân phận Đại Tông Sư tối cao của Lâm Bắc Phàm đã bị bại lộ nên hình tượng của hắn trong mắt mọi người đã tăng lên một bậc, ai cũng kính phục hắn.
Cuối cùng, mọi người đều rất vui vẻ và trở về.
Lâm Bắc Phàm nắm tay nữ đế, hai người trở về tẩm cung.
“Bệ hạ, đêm khuya rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi!” Lâm Bắc Phàm nói một cách thâm tình.
Gương mặt nữ đế ửng hồng, không biết là do uống nhiều rượu hay vì nguyên nhân khác, nàng nói: “Khoan đã, ngươi phải nói rõ chuyện hôm nay đi đã! Không nói rõ thì trẫm không cho phép ngươi lên giường!"
“Bệ hạ, nói gì cơ?” Lâm Bắc Phàm giả ngu.
Nữ đế lớn giọng nói: “Nói, nói tại sao ngươi che giấu thực lực của mình?"
“Thì để bảo vệ tính mạng!” Lâm Bắc Phàm thở dài.
“Tại sao phải bảo vệ tính mạng!” Nữ đế lại hỏi.
“Bởi vì ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với ngươi!"
Lâm Bắc Phàm ôm mặt: “Mấy năm nay, ta đã tham ô được gần năm trăm triệu lượng bạc, lấy số tiền đó để xóa nghoèo, ta sợ có một ngày ngươi sẽ tính sổ với ta."
Tiếp đó, hắn lại kể những chuyện đã lén lút làm trong mấy năm nay ra cho nữ đế nghe.
“Bệ hạ, mặc dù ta đã làm nhiều chuyện tham ô nhưng ta có thể lấy nhân cách mình ra để bảo đảm rằng ra tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với ngươi và Đại Võ!” Lâm Bắc Phàm vỗ ngực bảo đảm.
Nữ đế hỏi: “Thế sau này ngươi có làm không?"
Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu: “Đương nhiên là có rồi!"
Nữ đế dựng đứng lông mày: “Gì cơ, ngươi còn dám làm nữa hả?"
Lâm Bắc Phàm than thở: “Cơn gió tham ô ở Đại Võ vẫn còn chưa quét sạch nên ta phải tiếp tục tham ô thôi! Có điều ta sẽ giao hết số tiền tham ô được cho ngươi, coi như làm quỹ đen của ngươi vậy!"
“Ò!” Nữ đế gật đầu.
Không biết vì sao nhưng khi nhìn gương mặt cực kì bình tĩnh của nữ đế, Lâm Bắc Phàm lại không nắm chắc được suy nghĩ của nàng, không biết nàng có đang giận hay không.
Hắn bèn tỏ vẻ đáng thương: “Bệ hạ, ngươi đã đồng ý với ta rồi, dù trước kia ta có làm gì thì ngươi cũng phải tha thứ cho ta, ngươi nói lời không giữ lời hả?"
Cuối cùng nữ đế cũng không nhịn được nữa, nàng bật cười: “Hừ! Coi như ngươi còn biết thành thật! Thôi những chuyện trước kia cho qua, có điều sau này ngươi không được giấu trẫm nữa, trẫm sẽ cho ngươi đẹp mặt đấy!"
Lâm Bắc Phàm hớn hở, cô vợ này đúng là quá hào phóng, quá hiểu lòng người!
Hắn lập tức ôm nữ đế lên, xoay mấy vòng xong thì hôn lên mặt nàng.
Nữ đế xấu hổ, chỉ đành đám Lâm Bắc Phàm bằng chút sức lực cỏn con của mình.
“Bệ hạ, giờ chúng ta đi ngủ nhé!” Lâm Bắc Phàm kích động nói.
“Hoàng phu, đợi đã! Giữa vợ chồng với nhau không nên giấu giếm điều gì, thực ra trẫm cũng có chuyện muốn nói với ngươi!” Nữ đế hơi chột dạ.
“Không cần, có chuyện gì để mai hẵng nói!"
"Nhưng mà chuyện này quan trọng lắm..."
“Có quan trọng thì cũng không quan trọng bằng chuyện này, thần đã không đợi được rồi!” Lâm Bắc Phàm ôm nữ đế lên giường rồi bổ nhào đến.
“Cái tên chết tiệt này... xấu xa!"
2191 chữ
Không lâu sau, hoa nở hoa tàn, một hồi mây mưa qua đi.
Sáng ngày hôm sau.
Trên long sàng, nữ đế vừa mới tỉnh dậy, hai mắt nàng mơ màng, nàng vươn vai một cái rồi gọi: “Hoàng phu, ngươi tới đây!"
Chuyện này sao mà chịu được đây?
Có điều Lâm Bắc Phàm vẫn chống đỡ bằng ý chí sắt đá của mình, hắn nói: “Bệ hạ, chuyện này mặc dù tốt nhưng bệ hạ đừng trầm mê nam sắc quá mà bỏ lỡ chuyện quốc gia đại sự! Nếu bệ hạ muốn thì để tối!"
Nữ đế trợn trắng mắt: “Ngươi nói linh tinh cái gì đấy? Trẫm chỉ muốn nói chuyện với ngươi mà thôi!"
“Bệ hạ, thế bệ hạ muốn nói gì?” Lâm Bắc Phàm bước tới và hỏi.
Nữ đế bỗng không được tự nhiên: “Hoàng phu, thực ra từ trước đến nay trẫm cũng giấu ngươi một chuyện! Hi________________ vọng ngươi nghe xong thì đừng giận!"
Lâm Bắc Phàm lập tức nghiêm túc: “Bệ hạ nói đi! Ta rất kiên cường, trừ việc cho ta mọc sừng ra thì ta đều có thể chấp nhận!"
“Ngươi đừng có đùa nữa, trẫm nói nghiêm túc đấy” Nữ đế tức muốn đấm cho hắn một trận.
“Thế bệ hạ có chuyện gì thì nói đi!"
Ánh mắt nữ đế sáng lên, nàng không dám nhìn thẳng Lâm Bắc Phàm: “Thực ra chuyện ngươi tham ô trẫm đã biết!"
Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Tại sao bệ hạ lại biết?"
Nữ đế càng chột dạ: “Bởi vì... số tiền ngươi tham ô mấy năm nay đều rơi vào túi trẫm!"
Lâm Bắc Phàm càng sững sờ hơn: “Tại sao lại rơi vào túi của bệ hạ?"
Nữ đế trùm chăn lên che đầu mình, nàng rầu rĩ: “Bởi vì Bạch Quan Âm tỷ tỷ là người của trẫm!"
Lâm Bắc Phàm cứng đờ người: “Bạch Quan Âm... là người của bệ hạ?"
Khoảnh khắc ấy Lâm Bắc Phàm đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Rằng tại sai nhiều năm nay hắn tham ô nhiều như vậy, theo lí mà nói thì phải bị xử lí từ lâu, song hắn chẳng bị làm sao cả, ngược lại quá trình tham ô còn thuận lợi hơn.
Rằng tại sao những năm nay hắn dốc lòng điều tra mà không tra được gì.
Tất cả là bởi nữ để chính là đại Boss phía sau!
Tiền mà hắn tham ô được đều rót vào túi của nữ đế, điều này đồng nghĩa với việc trước giờ hắn đều đang làm việc cho nữ đế thế nên nàng yêu thích hắn là đúng rồi.
Tại sao hắn đi điều tra lại không tra ra được gì, là bởi mọi thứ đều là của nữ đế, hắn không tra ra được là phải! Lâm Bắc Phàm từng cho rằng bản thân hắn làm nhiều chuyện không ai biết! Song không ngờ nữ đế lại biết tất cả! Hắn mới chính là một kẻ ngu ngốc! Cực kì ngu ngốc!
Lâm Bắc Phàm bi phẫn: “Bệ hạ, bệ hạ giấu ta cực khổ quá!"
Nữ đế chột dạ vô cùng: “Hoàng phu, trẫm xin lỗi, thực ra trẫm không cố ý..."
Lâm Bắc Phàm lại càng bi phẫn hơn: “Lại còn không cố ý nữa? Bệ hạ giấu ta ba năm trời đấy, đời người có mấy lần ba năm?"
Nữ đế thò đầu ra khỏi chăn, nàng yếu ớt nói: “Hoàng phu, ngươi đã nói dù trước đây trẫm làm chuyện gì thì ngươi cũng tha thứ cho trẫm cơ mà!"
Lâm Bắc Phàm tức đến run rẩy: “Được, hóa ra bệ hạ vẫn luôn đợi ta, tính kế ta, hại ta áy náy vô cùng! Mẹ của Trương Vô Kị nói đúng, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng biết lừa người!"
Nữ đế lại chui tọt đầu vào chăn.
Lâm Bắc Phàm tức giận kéo chăn của nàng ra.
Nữ đế hoang mang, nàng run bần bật: “Hoàng phu, ngươi định làm gì?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười lạnh lùng: “Bệ hạ, bệ hạ nói xem ta còn có thể làm gì? Ta đang tủi thân lắm, không có chỗ nào để xả hết, chỉ đành xả lên người bệ hạ thôi! Mong bệ hạ hiểu cho nỗi khổ của ta!"
Nữ để hô lên: “Đừng mà!"
“Không muốn cũng phải muốn!"
Lâm Bắc Phàm bèn bổ nhào đến.
Trong tẩm cung bèn truyền đến những âm thanh ngân nga.
Không lâu sau, lão thái giám dẫn một đám cung nữ và thái giám vào. Bọn họ dò hỏi thái giám canh cửa: “Tình hình ra sao rồi?"
“Bẩm Lưu công công, điện hạ và bệ hạ vẫn chưa dậy!"
Lão thái giám cực kì hài lòng: “Chưa dậy cơ à, như vậy mới có cơ hội sinh long tử long tôn chứ! Truyền lệnh xuống, hôm nay hủy bỏ buổi triều sớm, nói với bách quan rằng không có chuyện gì gấp thì đừng tới làm phiền bệ hạ và điện hạ!"
“Vâng thưa Lưu công công!” Mọi người đáp.
Mãi đến chiều, Lâm Bắc Phàm mới ra khỏi cửa.
Hắn dặn dò: “Bệ hạ mệt nên đang nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền!"
“Vâng thưa điện hạ!” Mọi người đáp.
Lâm Bắc Phàm vội vã tới Ngự Thư phòng, xử lí một đống chuyện gấp xong, hắn lại trở về Lâm phủ nói rõ mọi chuyện với mọi người, đến tối lại về hoàng cung.
Lúc này, nữ đế đã dậy, nàng đang dùng bữa.
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, nàng trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ xấu xa!"
Lâm Bắc Phàm ân cần hỏi han: “Giờ bệ hạ thấy đỡ hơn chưa?"
Nữ đế lại càng giận hơn: “Ngươi nói xem?"
Lâm Bắc Phàm bưng bát cháo lên: “Bệ hạ, để thần đút cho bệ hạ, đền tội với bệ hạ!"
“Hừ! Vậy còn được!"
Nữ đế ăn no xong thì lại được Lâm Bắc Phàm ôm chặt.
Nàng hoang mang: “Ngươi muốn làm gì?"
Lâm Bắc Phàm hùng hổ nói: “Bệ hạ, hoàng thất Đại Võ không thể không có hậu duệ được, chúng ta phải cố gắng vì huyết mạch của Đại Võ! Bệ hạ yên tâm đi, thần sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!"
“Cái tên xấu xa nhà ngươi!"
Không lâu sau, hoa nở hoa tàn, một hồi mây mưa qua đi.
Sáng ngày hôm sau.
Trên long sàng, nữ đế vừa mới tỉnh dậy, hai mắt nàng mơ màng, nàng vươn vai một cái rồi gọi: “Hoàng phu, ngươi tới đây!"
Chuyện này sao mà chịu được đây?
Có điều Lâm Bắc Phàm vẫn chống đỡ bằng ý chí sắt đá của mình, hắn nói: “Bệ hạ, chuyện này mặc dù tốt nhưng bệ hạ đừng trầm mê nam sắc quá mà bỏ lỡ chuyện quốc gia đại sự! Nếu bệ hạ muốn thì để tối!"
Nữ đế trợn trắng mắt: “Ngươi nói linh tinh cái gì đấy? Trẫm chỉ muốn nói chuyện với ngươi mà thôi!"
“Bệ hạ, thế bệ hạ muốn nói gì?” Lâm Bắc Phàm bước tới và hỏi.
Nữ đế bỗng không được tự nhiên: “Hoàng phu, thực ra từ trước đến nay trẫm cũng giấu ngươi một chuyện! Hi vọng ngươi nghe xong thì đừng giận!"
Lâm Bắc Phàm lập tức nghiêm túc: “Bệ hạ nói đi! Ta rất kiên cường, trừ việc cho ta mọc sừng ra thì ta đều có thể chấp nhận!"
“Ngươi đừng có đùa nữa, trẫm nói nghiêm túc đấy? Nữ đế tức muốn đấm cho hắn một trận.
“Thế bệ hạ có chuyện gì thì nói đi!"
Ánh mắt nữ đế sáng lên, nàng không dám nhìn thẳng Lâm Bắc Phàm: “Thực ra chuyện ngươi tham ô trẫm đã biết!"
Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Tại sao bệ hạ lại biết?"
Nữ đế càng chột dạ: “Bởi vì... số tiền ngươi tham ô mấy năm nay đều rơi vào túi trẫm!"
Lâm Bắc Phàm càng sững sờ hơn: “Tại sao lại rơi vào túi của bệ hạ?"
Nữ đế trùm chăn lên che đầu mình, nàng rầu rĩ: “Bởi vì Bạch Quan Âm tỷ tỷ là người của trẫm!"
Lâm Bắc Phàm cứng đờ người: “Bạch Quan Âm... là người của bệ hạ?"
Khoảnh khắc ấy Lâm Bắc Phàm đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Rằng tại sai nhiều năm nay hắn tham ô nhiều như vậy, theo lí mà nói thì phải bị xử lí từ lâu, song hắn chẳng bị làm sao cả, ngược lại quá trình tham ô còn thuận lợi hơn.
Rằng tại sao những năm nay hắn dốc lòng điều tra mà không tra được gì.
Tất cả là bởi nữ đế chính là đại Boss phía sau!
Tiền mà hắn tham ô được đều rót vào túi của nữ đế, điều này đồng nghĩa với việc trước giờ hắn đều đang làm việc cho nữ đế thế nên nàng yêu thích hắn là đúng rồi.
Tại sao hắn đi điều tra lại không tra ra được gì, là bởi mọi thứ đều là của nữ đế, hắn không tra ra được là phải!
Lâm Bắc Phàm từng cho rằng bản thân hắn làm nhiều chuyện không ai biết! Song không ngờ nữ đế lại biết tất cả!
Hắn mới chính là một kẻ ngu ngốc! Cực kì ngu ngốc!
Lâm Bắc Phàm bi phẫn: “Bệ hạ, bệ hạ giấu ta cực khổ quá!"
Nữ đế chột dạ vô cùng: “Hoàng phu, trẫm xin lỗi, thực ra trẫm không cố ý..."
Lâm Bắc Phàm lại càng bi phẫn hơn: “Lại còn không cố ý nữa? Bệ hạ giấu ta ba năm trời đấy, đời người có mấy lần ba năm?"
Nữ đế thò đầu ra khỏi chăn, nàng yếu ớt nói: “Hoàng phu, ngươi đã nói dù trước đây trẫm làm chuyện gì thì ngươi cũng tha thứ cho trẫm cơ mà!"
Lâm Bắc Phàm tức đến run rẩy: “Được, hóa ra bệ hạ vẫn luôn đợi ta, tính kế ta, hại ta áy náy vô cùng! Mẹ của Trương Vô Kị nói đúng, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng biết lừa người!"
Nữ đế lại chui tọt đầu vào chăn.
Lâm Bắc Phàm tức giận kéo chăn của nàng ra.
Nữ đế hoang mang, nàng run bần bật: “Hoàng phu, ngươi định làm gì?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười lạnh lùng: “Bệ hạ, bệ hạ nói xem ta còn có thể làm gì? Ta đang tủi thân lắm, không có chỗ nào để xả hết, chỉ đành xả lên người bệ hạ thôi! Mong bệ hạ hiểu cho nỗi khổ của ta!"
Nữ để hô lên: “Đừng mà!"
“Không muốn cũng phải muốn!"
Lâm Bắc Phàm bèn bổ nhào đến.
Trong tẩm cung bèn truyền đến những âm thanh ngân nga.
Không lâu sau, lão thái giám dẫn một đám cung nữ và thái giám vào. Bọn họ dò hỏi thái giám canh cửa: “Tình hình ra sao rồi?"
“Bẩm Lưu công công, điện hạ và bệ hạ vẫn chưa dậy!"
Lão thái giám cực kì hài lòng: “Chưa dậy cơ à, như vậy mới có cơ hội sinh long tử long tôn chứ! Truyền lệnh xuống, hôm nay hủy bỏ buổi triều sớm, nói với bách quan rằng không có chuyện gì gấp thì đừng tới làm phiền bệ hạ và điện hạ"
“Vâng thưa Lưu công công!” Mọi người đáp.
Mãi đến chiều, Lâm Bắc Phàm mới ra khỏi cửa.
Hắn dặn dò: “Bệ hạ mệt nên đang nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền!"
“Vâng thưa điện hạ!” Mọi người đáp.
Lâm Bắc Phàm vội vã tới Ngự Thư phòng, xử lí một đống chuyện gấp xong, hắn lại trở về Lâm phủ nói rõ mọi chuyện với mọi người, đến tối lại về hoàng cung.
Lúc này, nữ đế đã dậy, nàng đang dùng bữa.
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, nàng trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ xấu xa!"
Lâm Bắc Phàm ân cần hỏi han: “Giờ bệ hạ thấy đỡ hơn chưa?"
Nữ đế lại càng giận hơn: “Ngươi nói xem?"
Lâm Bắc Phàm bưng bát cháo lên: “Bệ hạ, để thần đút cho bệ hạ, đền tội với bệ hạ!"
“Hừ! Vậy còn được!"
Nữ đế ăn no xong thì lại được Lâm Bắc Phàm ôm chặt.
Nàng hoang mang: “Ngươi muốn làm gì?"
Lâm Bắc Phàm hùng hổ nói: “Bệ hạ, hoàng thất Đại Võ không thể không có hậu duệ được, chúng ta phải cố gắng vì huyết mạch của Đại Võ! Bệ hạ yên tâm đi, thần sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!"
“Cái tên xấu xa nhà ngươi!"
Cứ thế, nữ đế lại bị Lâm Bắc Phàm dày vò.
Khi hắn và nữ đế trải qua những ngày tháng yên bình thì ở Đại Hạ ngàn dặm xa xôi lại bất ổn vô cùng.
Bởi vì chuyện trong đại hôn của Lâm Bắc Phàm và nữ đế đã được lan truyền đến đây.
1111 chữ
Hoàng đế Đại Hạ phái Đại Tông Sư đi giết nữ đế và thừa tướng Đại Võ, kết quả ai ngờ thừa tướng Đại Võ Lâm Bắc Phàm lại là một vị Đại Tông Sư tối cao, là cường giả tuyệt thế, hắn đã xử lí vị Đại Tông Sư kia nhanh gọn lẹ. Hơn nữa hắn còn tuyên bố sau khi hôn sự kết thúc, hắn sẽ đích thân tới Đại Hạ để lấy đầu hoàng đế Đại Hạ.
Đại Tông Sư tối cao quá mạnh, không ai có thể ngăn cản được hắn! Dù có là đại quân hùng hậu cũng không thể nào!
Hắn có thể hủy diệt cả một hoàng triều dễ như trở bàn tay!
Thế là những người biết tin đều chạy thục mạng để tránh bị liên lụy. Bách quan trong triều đình Đại Hạ cũng gấp như kiến bò trong chảo.
Có người không nhịn được và đã thu dọn hành lí chuẩn bị đánh bài chuồn.
Trong hoàng cung Đại Hạ, sắc mặt hoàng đế Đại Hạ u ám vô cùng: “Tìm được Đại Tông Sư tối cao chưa?"
Quan viên run như cầy sấy: “Bệ hạ, Đại Tông Sư tối cao là nhân vật hiếm có vô cùng, sao có thể tìm thấy dễ dàng vậy được, chúng thần đã cố gắng hết sức rồi!"
Hoàng đế Đại Hạ nổi giận: “Phế vật! Đều là lũ phế vật! Trẫm đã cho các ngươi thời gian ba ngày rồi mà các ngươi không tìm được ai hết, trẫm nuôi các ngươi còn có tác dụng gì nữa? Lập tức đi tìm tiếp cho trẫm, không tìm được thì đừng có mà trở về!"
“Vâng vâng... thưa bệ hạ!” Quan viên sợ hãi lui xuống.
Bên trong điện không còn ai nữa, lúc này hoàng đế Đại Hạ mới thở hắt ra, trong lòng hắn ta đang nổi cơn bão tố.
Biết vậy hắn ta đã không chọc đến Lâm Bắc Phàm rồi.
Ban đầu hắn ta tưởng hắn chỉ là một tên thư sinh tay trói gà chẳng chặt, chỉ cần giết hắn là có thể trừ bỏ mối nguy hại, giải quyết mọi vấn đề, ai ngờ hắn lại là một con rồng cực lớn.
Hắn đã giết sạch cao thủ mà hắn ta phái tới, lại còn tuyên bố muốn lấy đầu hắn ta. Giờ hoàng đế Đại Hạ thấy hối hận vô cùng.
Hắn ta chỉ đành gửi gắm hi vọng vào một vị Đại Tông Sư tối cao rồi để hắn ta đối kháng với Lâm Bắc Phàm thôi.
Thế nhưng trên đời này Đại Tông Sư tối cao hiếm vô cùng, bọn họ như biến mất tăm giữa biển người, như thế thì làm sao tìm được?
“Ôi!” Hắn ta thở dài một hơi.
Trên bầu trời hoàng cung Đại Hạ bỗng xuất hiện một bóng người. Mọi người nhìn thấy xong thì kinh hãi.
“Lâm Bắc Phàm! Đó là Lâm Bắc Phàm!"
“Đại Tông Sư tối cao của Đại Võ!"
“Hắn... hắn tới rồi!"
Hoàng đế Đại Hạ nhận được tin xong thì ra khỏi cung điện, quả nhiên hắn ta trông thấy trên bầu trời có một bóng người.
Người đó có hóa thành tro hắn ta cũng nhận ra, đây chính là Lâm Bắc Phàm – người tới để lấy đầu hắn.
Sắc mặt hoàng đế Đại Hạ tái mét: “Sao ngươi tới nhanh vậy?"
“Hạ Thiên Khung, lâu lắm rồi không gặp!"
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Ngày xưa ta thả ngươi về, ai ngờ ngươi lại lấy oán báo ơn, dám phái người tới hại ta và bệ hạ, ngươi nói xem ta nên xử lí ngươi thế nào đây?"
Hoàng đế Đại Hạ trầm giọng nói: “Lâm thừa tướng, chuyện này là trẫm sai, trẫm xin lỗi ngươi! Mọi thứ trong hoàng cung ngươi muốn lấy gì thì cứ lấy, trẫm sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút!"
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Cần gì phải phiền phức như vậy! Giết ngươi xong là những thứ này đều thuộc về ta mà!"
Hoàng đế Đại Hạ không bình tĩnh được: “Vậy là không đàm phán được nữa hả?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Thì vốn cũng chẳng có gì mà đàm phán mà! Làm người phải giữ chữ tín, nói muốn lấy đầu ngươi là phải lấy đầu ngươi, muộn một ngày cũng không được!"
“Nếu đã vậy..."
Hoàng đế Đại Hạ điên cuồng: “Tất cả mọi người nghe lệnh, giết hắn cho trẫm!"
“Vâng thưa bệ hạ!” Thị vệ và các cao thủ triều đình bèn xông lên.
“Như con cá giãy chết mà thôi!"
Lâm Bắc Phàm giơ tay, một luồng kình khí kinh khủng ập đến và đánh bay tất cả binh sĩ cũng như cao thủ của triều đình Đại Hạ, bọn họ đều mất đi năng lực phản kháng.
“Không!"
Hoàng đế Đại Hạ sợ hãi kêu lên.
Tiếp đó, ánh mắt của Lâm Bắc Phàm đổ dồn về hắn ta.
“Ngươi là hoàng đế, ta sẽ giữ thể diện cho ngươi!"
Lâm Bắc Phàm khẽ phất tay, hoàng đế Đại Hạ lập tức biến thành một tảng băng, dáng vẻ sợ hãi của hắn ta vẫn được lưu lại.
Sau đó hắn bèn trở về với vợ.
Không lâu sau, một trận gió thổi qua, tảng băng đã vỡ vụn.
Hoàng đế Đại Hạ đã chết, huyết mạch hoàng thất cũng bị giết sạch. Đại Hạ lại như rắn mất đầu, các đại thần đều tranh nhau, chia năm xẻ bảy.
Bên cạnh đó các nước xung quanh cũng nhìn chằm chằm lãnh thổ của Đại Hạ. Song do e dè Lâm Bắc Phàm và Đại Võ nên bọn họ không dám manh động.
Tất nhiên là Đại Võ cũng muốn mảnh đất này rồi.
Thế nhưng nó quá to nên mình Đại Võ cũng không nuốt hết được, chỉ đành tiêu hóa từ từ, rồi cũng có ngày nuốt chửng vào bụng thôi mà.
Còn về Đại Viêm thì hắn lười không muốn động đến.
Dù sao thì đất nước đó cũng đủ loạn rồi, hơn nữa con cháu hoàng thất và triều đình bên đó đều chẳng sống được mấy năm nữa, cứ để bọn họ tranh đấu với nhau, bọn họ xong đời thì Đại Võ sẽ thu dọn tàn cuộc. Hiện giờ, Lâm Bắc Phàm đã chẳng cần phải mong mỏi gì nữa, hắn gần như có tất cả từ quyền lực đến thực lực. Giờ hắn chỉ muốn sống một cuộc sống tình nồng ý mặn với vợ mình, cố gắng vì huyết mạch của mình mà thôi.