Ta Là Thực Sắc

Chương 104

Chỉ dựa vào chút thời gian của bữa cơm, thì suy nghĩ cũng không ra được cái gì.

Cuối cùng tôi quyết định.

Hết thảy thuận theo tự nhiên.

Giống như Đồng Diêu lúc trước đã nói vậy.

Có lẽ một ngày, tôi đang đi dạo phố, đột nhiên gặp hắn. Khi đó, tôi có thể giống như bị sét đánh trúng, phát giác ra rằng mình vẫn còn yêu hắn. Cũng có thể là, tâm trí của tôi nháy mắt sáng rõ, phát giác thì chính mình đã buông tay với hắn rồi.

Tất cả, đều không thể nào đoán trước được.

Nhưng tôi cứ luôn cảm thấy rằng, hận thù giữa tôi và ông trời cũng không quá sâu.

Cho nên lão nhân gia hắn hẳn sẽ an bài cho tôi một kết cục.

Hết thảy đều là số mệnh.

Tôi trong lòng đang âm thầm lập lại câu nói cửa miệng của bạn học Đồng Diêu.

Bỗng nhiên phát giác ra, đứa nhỏ Đồng Diêu này có thời điểm cũng rất có nội hàm a.

“Hỏi con nói sao”. Đang lúc tôi đang chăm chú suy nghĩ, mẹ tôi mở miệng nói.

“Cái gì ạ?” Suy nghĩ của tôi vừa rồi chắc là bay lên tận trên trời cùng với Thái Thượng lão quân luyện đan.

“Mẹ nói, dì Ôn nói, chờ Phủ Mịch trở về, mọi người cùng nhau đi ăn một bữa cơm, hỏi ý kiến của con thế nào.” Mẹ tôi lặp lại.

“Mẹ, mẹ cũng đừng luyến tiếc Ôn Phủ Mịch làm gì.” Tôi đem chiếc đũa đập lên bàn “Ba” lên một tiếng, tạo chút khí thế.

Tiếp theo, hai chân tôi mở ra, khuỷu tay hướng ra phía ngoài, lấy tư thế tiêu chuẩn của Hồng vệ binh, hai mắt tỏa ra ánh sáng kiên định: “Khuê nữ của người là con đây, nhất định cố gắng cố gắng rồi cố gắng, phấn đấu phấn đấu lại phấn đấu, tìm đàn ông tốt gấp trăm lần so với Ôn Phủ Mịch.”

Cha tôi ở bên cạnh một mực yên lặng không lên tiếng đưa mắt nhìn tôi từ đầu đến ngón chân, cuối cùng nhẹ thở dài: “Khó khăn à”

Những lời này giống như một chậu nước lạnh đem nhiệt huyết sôi trào của tôi dập tắt không dấu vết.

Ngay cả cha tôi cũng không tin tưởng tôi, tôi – Hàn Thực Sắc thực sự không sống nổi rồi.

Cúi đầu, tiếp tục ăn cơm mà chẳng còn mùi vị.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Cha tôi đỡ lấy cái eo bị thương do vận động quá độ trên giường đi ra mở cửa, phát hiện là người chuyển phát nhanh đưa hàng tới.

Ký tên rồi đóng cửa, cha tôi vui rạo rực ôm một cái hộp tiến vào, nói với mẹ tôi: “Hàng tới đây!”

Tò mò là suối nguồn của hết thảy tội ác.

Lòng tôi ôm cái suối nguồn tội ác này chạy lại xem, phát hiện ra vật được giao chính là công cụ cần phải có của phương thức đèn treo Italy trong truyền thuyết.

Treo ở trên trần nhà, loại dây đu này nhìn qua có chút sa hoa.

Khó trách lần trước hai người thần bí hề hề hỏi tôi phương pháp mua sắm trên taobao, thì ra là vì mua cái này.

Cha tôi, mẹ tôi dùng chính khóe mắt đã bị che kín bằng nhiều nếp nhăn của mình thâm tình nhìn nhau, hai gương mặt già nua mang nét từng trải phong sương tràn đầy dâm quang cùng thẹn thùng.

Nhất thời, thiên lôi cuồn cuộn đánh về phía tôi.

Mắt thấy hormone của bọn họ đang tăng nhanh, rất nhanh sẽ “yêu yêu”.

Tôi vội vàng buông bát, chạy té khói ra cửa.

Hoảng hồn chưa kịp bình ổn, hơn nữa vì tiết kiệm tiền, cộng thêm để cho tiêu cơm, tôi không có ngồi xe mà lựa chọn đi bộ về nhà.

Vừa đi, trong đầu vừa không ngừng tự hỏi một vấn đề: tôi đến tột cùng có nên hay không làm nữ nhân của Vân Dịch Phong.

Trong đầu tôi liệt kê một bảng biểu.

Vân Dịch Phong có nhiều ưu điểm.

Thứ nhất, dáng người khỏe mạnh, tướng mạo đẹp trai, công phu trên giường không tồi.

Thứ hai, người này trong túi có tiền, mua biệt thự giống như mua trứng vậy, nơi nơi đều có.

Cuối cùng là tôi có thể cầm súng mà chỉ vào Ôn Phủ Mịch nói, xem, lão nương hiện tại chính là lưu manh đường phố đó, về sau đi ra ngoài cứ nói ngươi là người nam nhân mà ta từng thích, tuyệt đối không có ai dám trêu trọc ngươi.

Khuyết điểm của Vân Dịch Phong, chỉ có một cái. Thì chính là, tôi không yêu hắn.

Đúng vậy, tôi đối với hắn, thật sự không có cảm giác gì.

Cho dù làm tình có thể tạo ra chân tình, nhưng mà tôi với Vân Dịch Phong, cũng chỉ mới làm có một lần.

Cảm tình thật sự còn rất nhạt nhẽo.

Kỳ thật, Vân Dịch Phong đối với tôi cũng chỉ là có nhiều hơn một phần hứng thú thôi.

Hắn bình thường khi đi ăn, đều là những bữa tiệc lớn, ngẫu nhiên gặp một miếng đậu hủ thúi như tôi, cảm thấy mới mẻ, nghĩ cứ ăn tiếp thôi.

Nhưng là, ai biết được ăn hết ngày này qua tháng khác, hắn có thể ghét ăn không?

Không biết làm sao, hết thảy đều không biết trước được.

Tôi hướng lên trời thở dài.

Ánh mặt trời diễm lệ, ấm áp tỏa ánh sáng huy hoàng, giống như là cái lòng đỏ trứng gà mà tôi thích ăn nhất.

Bởi vì để biểu thị công bằng, tôi lại đối với mặt đất thở dài.

Đang than thở hăng hái, mắt bỗng nhiên toát ra ánh sáng của kẻ trộm – trên mặt đất có tờ mười đồng.

Dựa vào tính cách coi của nặng hơn người của Hàn Thực Sắc tôi đây, xác định chắc chắn sẽ vội vã nhào tới nhặt lên.

Thế nhưng, tiền nằm trên đất lâu vậy mà không có ai động vào cũng có nguyên nhân – quá dơ.

Tuy rằng tôi Hàn Thực Sắc bình thường thật là lôi thôi, nhưng mà vẫn nhiễm chút tính khiết phích (thích sạch sẽ) cho nên, tôi liền đứng tại chỗ mà do dự.

Chính trong lúc đang vuốt cằm trầm tư, một bóng người màu xám như bóng ma dừng lại trên đầu tôi.

Ngẩng đầu, tôi nhìn thấy một đôi mắt ưng sâu không thấy đáy.

Vân Dịch Phong.

“Ngươi chắc không phải là gắn thiết bị theo dõi trên người ta chứ?” Ngồi ở trong xe hắn, tôi hỏi: “Nếu không, tại sao ngươi lại rõ ràng hành tung của ta như vậy.”

“Tại thành phố này tìm một người chưa đến nỗi quá khó khăn.” Vân Dịch Phong nói.

Tôi cứ nghĩ Vân Dịch Phong sẽ đem tôi đến nhà hắn, nhưng thật bất ngờ, đích đến cuối cùng của chúng tôi lại chính là nhà tôi.

Tôi coi hắn là khách, rót cho hắn chén trà.

Vân Dịch Phong nhận lấy, bưng để trước mặt, cũng không uống, khói nóng bốc lên lượn lờ, khuôn mặt hắn trở nên có chút mơ hồ, đôi mắt như dòng suối ngầm.

Tôi bị ánh mắt của hắn nhìn khiến yết hầu muốn khô, hỏi: “Ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy?”

“Cái vấn đề kia, nghĩ tốt chưa?” Vân Dịch Phong hỏi: “Đáp án cuối cùng là gì?”

Lúc lấy cho Vân Dịch Phong chén trà, tôi cũng tự rót cho mình một chén trà hoa lài.

Nước sôi thực nóng.

Tôi dùng miệng, nhẹ nhàng thổi, như cố kéo dài thời gian.

Hoặc là tôi quả thật đang kéo dài thời gian.

Đóa hoa lài đơn thuần trong nước trà phập phồng chìm nổi, như là lòng tôi.

Tôi nghĩ, đáp ứng đi, đáp ứng rồi, chờ Ôn Phủ Mịch trở về tìm tôi, thấy tôi có được một nam nhân đầy bản lĩnh, chính mình không phải cũng có mặt mũi?

Tôi thậm chí còn tưởng tượng chính mình đeo kính râm che khuất nửa khuôn mặt, mặc cái váy ngắn trên đùi, chu đôi môi đỏ rực như máu người, chân mang giày cao gót đen, tay nghịch khẩu súng nhỏ nhìn về phía Ôn Phủ Mịch đang lạnh run ở đối diện.

Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên nở nụ cười.

Ôn Phủ Mịch tự nhiên sẽ không lạnh run, tôi cũng sẽ không làm ra cái hình dáng như vậy.

Tôi căn bản không cần chứng minh mình sống tốt hơn so với Ôn Phủ Mịch.

Không cần, thật sự không cần.

Trong tình yêu, không có ai thua ai thắng.

Tâm hồn tôi lúc này là một mảnh trong suốt.

Tôi phải ra đáp án: “Thực xin lỗi, ta nghĩ ta không thích hợp làm nữ nhân của ngươi.”

“Là không thích hợp hay là không muốn?” Ánh mắt của Vân Dịch Phong, đen tối và sắc bén.

“Là không muốn.” Tôi thành thực đáp.

Vân Dịch Phong đem chén trà đặt ở trên ngăn tủ bên cạnh, tạo ra một âm thanh rất nhỏ.

Sau đó hắn đứng lên, đi từng bước về phía tôi: “Là bởi vì… Ôn Phủ Mịch?”

Khi hắn đã tới trước mặt tôi, cùng lúc này chữ “Mịch” vừa phun ra.

Âm cuối ở trong phòng trở thành một sợi dây, rất nhỏ tồn tại.

“Ngươi phái người điều tra ta?” Tôi ngẩng đầu nhìn Vân Dịch Phong.

Hắn cao hơn tôi gần một cái đầu, cho nên tư thế của tôi có chút mệt, làm nhiều lần như vậy có khi mắc luôn chứng viêm xương cổ.

Vân Dịch Phong cũng không trả lời thẳng vấn đề, hắn tiếp tục nói: “Là bởi vì, hắn trở về muốn nối lại tình xưa phải không?”

“Tại sao ngươi lại cho rằng như vậy?” Tôi cũng tiếp tục hỏi.

“Bởi vì hắn sắp quay về rôi, ngươi cho rằng giữa ngươi và hắn vẫn còn có khả năng, cho nên, liền cự tuyệt ta, như thế phải không?” Thanh âm Vân Dịch Phong mang theo chút khàn khàn từ tính.

Thanh âm không lớn, tạo ra một loại ma lực chấn động làn da.

“Ngươi là ở nơi nào nghe được tin tức này?” Tôi hỏi.

Tôi cùng hắn, đều đang chất vấn đối phương. Hắn không trả lời vấn đề của tôi, tôi cũng sẽ không trả lời vấn đề của hắn. Cuối cùng rơi vào góc chết.

Cứ tiếp tục như vậy, cũng chẳng có cái đáp án gì.

Vân Dịch Phong bỗng nhiên nắm cằm tôi, hắn tựa hồ rất thích chiêu này.

Cho nên, có đôi khi tôi cũng hoài nghi, hắn chắc là xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình lắm.

Bởi vì, cằm của tôi thật sự không nhọn, bắt lại cũng có chút khó khăn.

“Hàn Thực Sắc, hiện tại người là người độc thân đúng không?” Vân Dịch Phong bỗng nhiên lại hỏi vấn đề này.

Tôi gật đầu.

“Ngươi cùng người tên Ôn Phủ Mịch, vẫn là chưa có hợp lại phải không?” Vân Dịch Phong tiếp tục hỏi, âm thanh của hắn có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tôi gật đầu.

“Như vậy, ta cùng hắn, đều đang đứng ở chỗ bắt đầu chạy, phải không?” Bàn tay Vân Dịch Phong to, lực tới mười phần, cứng rắn như cái kìm.

Tôi tự hỏi thật lâu.

Những lời này, quả thật không sai.

Tôi không cho rằng, chính mình cùng hai người bọn họ dây dưa sẽ có cái kết quả tốt đẹp gì.

Nhìn theo góc độ đó, hai người bọn họ quả thật là đứng ở chỗ bắt đầu chạy.

Cho nên, tôi lần thứ ba gật đầu.

Giây tiếp theo, cái kìm tại cằm tôi liền buông lỏng ra.

Vân Dịch Phong trong mắt hàn quang vừa hiện: “Ta vốn thích cạnh tranh, cho nên, ta nghĩ cùng cái tên Ôn Phủ Mịch kia tranh đấu một hồi. Đến lúc đó, ngươi lại đưa ra lựa chọn.”

Tôi sờ sờ cằm mình, sức lực của ngón tay Vân Dịch Phong tựa hồ còn bám lại trên da tôi.

Tôi khẽ nhắm mắt, ngẩng đầu, hỏi: “Ta cũng muốn hỏi ngươi hai vấn đề.”

“Nói đi.” Vân Dịch Phong đồng ý.

“Lúc ban đầu, không phải nói là cho ta thời gian suy nghĩ, ta đã nghĩ rằng, ngươi sẽ tôn trọng lựa chọn của ta.” Tôi nói.

Vân Dịch Phong sóng mũi cao thẳng, xẹt qua một đạo lạnh lùng: “Khi đó tình huống không giống với hiện tại, cái tên Ôn Phủ Mịch sắp trở về, cho nên ta nghĩ, sức phán đoán của ngươi nhất định sẽ xuất hiện sai lầm.”

“Tốt, như vậy, vấn đề thứ hai.” Tôi nhìn hắn, dùng một loại ngữ khí bình tĩnh sâu vô cùng hỏi: “Là ai đem tin tức này nói cho ngươi?”

Trong đôi mắt đen thăm thẳm của Vân Dịch Phong, khẽ trầm xuống, như là một dòng mực đen.

Yết hầu của hắn đồng thời lên xuống, lời nói của hắn chần chờ.

Nhưng cuối cùng, hắn thản nhiên nói: "Điều tra bối cảnh của một người, còn không làm khó được ta."

Tôi gật đầu, độ cung không quá lớn, xem như một loại tán dương.

Điều Vân Dịch Phong muốn nói chính là điều này, tiếp theo, hắn liền rời đi.

Tôi đưa khủy tay đặt ở trên bàn, ngón tay chạy dọc theo viền miệng chén thủy tinh. Bóng loáng, ấm áp.

Nhiệt khí chậm rãi bay lên, bay đến trước mắt tôi, ngưng kết thành một tầng sương khói mơ hồ.

Vân Dịch Phong cũng mịt mờ.

Nếu hắn phải điều tra bối cảnh của tôi thì đã sớm điều tra.

Nhưng là hắn không làm như vậy, bởi vì vào lúc hắn biết tôi, bên người tôi cũng không có nam nhân nào.

Chính là, ngay thời khắc Ôn Phủ Mịch trở về, hắn nháy mắt đã biết rõ, điều này không thể không làm cho người ta nghi ngờ.

Hơn nữa, vừa rồi khi ở gần hắn, tôi nghe thấy một mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Quen thuộc, một mùi thuốc là rất thân thiết.

Tôi thường thường trên người một người khác ngửi được mùi này.

Một ý niệm, chợt lóe qua trong đầu tôi.

Mà cùng lúc đó, nó còn làm tôi liên hệ tới nhiều chuyện cũ.

Tôi rốt cuộc không ngồi yên được, mở ra cuốn danh sách các bạn học trước kia, bắt đầu gọi điện thoại.

Lí Diên Viễn, đây là một phần tử tích cực thời kì trung học.

Nghe nói lần trước họp mặt chính là hắn đề nghị tổ chức.

Tôi cùng hắn cũng không quen thuộc, nhưng không phải có một loại lý luận: bất kì liên hệ giữa hai người nào, nhiều nhất chỉ cần thông qua sáu người sao.

Lý luận này dùng rất thích hợp.

Lí Diên Viễn có bạn tốt kêu là Nhâm Dã, Nhâm Dã có bạn gái gọi là Vương Diệc Kì, Vương Diệc Kì có em họ tên là Yên Lê Lê, Yên Lê Lê có bạn trai kêu là Chu Dữ Thanh.

Mà Chu Dữ Thanh chính là người ngồi trước tôi khi xưa.

Tôi bắt đầu từ Chu Dữ Thanh, rồi dần hỏi tới được số điện thoại của Lí Diên Viễn.

Tôi giải thích hồi lâu, Lí Diên Viễn rốt cục cũng rõ ràng tôi là ai.

Giờ phút này, tôi đã muốn sức cùng lực kiệt, liền đi thẳng vào vấn đề cần hỏi: “Xin hỏi, lần trước chính là ngươi đề nghị tổ chức họp mặt?”

Lí Diên Viễn một mực phủ nhận: “Không phải.”

Lòng tôi, chợt lạnh: “Đó là ai?”

Lí Diên Viễn nói: “Người này ngươi cũng biết.”

Lòng tôi càng lạnh hơn: “Là ai?”

Lí Diên Viễn công bố đáp án: “Là Đồng Diêu a.”

Lúc này, lòng tôi, đã lạnh tới triệt để rồi.

Gác điện thoại, tôi kinh ngạc một hồi lâu.

Trong lòng một đoàn cảm xúc, chậm rãi ở ngũ tạng lục phủ dao động, hội tụ, biến hóa.

Cuối cùng, trở thành một đoàn lửa giận, “Sưu” một tiếng vang trong đầu tôi.

Tôi phút chốc đứng lên, động tác quá mạnh làm cái chén trà trên bàn bị đổ.

Nước trà dọc theo cạnh bàn chảy xuống đất, tí tách.

Một mảnh hoa lài trong dòng nước xoay tròn.

Tôi cũng không nghĩ tới phải bình tĩnh một chút, nháy mắt như gió lốc, hướng về phía công ty Đồng Diêu phóng đi.

Nhưng trước khi tiến vào văn phòng của hắn, tôi tạm thời đem sắc mặt khống chế thật bình tĩnh.

Như cũ, thư kí của Đồng Diêu không ngăn tôi, tôi dễ dàng mở cửa văn phòng, đi vào.

Đồng Diêu đang xem văn kiện ngẩng đầu, nhìn thấy tôi, nở nụ cười: “Sao ngươi lại tới đây?”

Tôi há mồm, muốn khởi binh vấn tội, nhưng lời tới miệng, lại biến thành khác: “Ta tới tìm người đi ăn cơm.”

“Bình thường không phải gọi điện thoại là được rồi sao?” Ánh mắt Đồng Diêu tiếp tục đặt lên văn kiện, một bên lại hỏi: “Muốn đi đâu ăn?”

“Tùy tiện.” Tôi nói: “Ngươi quyết định đi.”

Nói đến cuối, có chút vô lực cùng thất thần.

Mà Đồng Diêu cũng đã nhận ra điểm đó, hắn lần thứ hai ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đánh giá tôi: “Ngươi có việc?”

“Ta muốn nói cho ngươi.” Tôi nói: “Vừa rồi, ta nói với Vân Dịch Phong, ta không muốn trở thành nữ nhân của hắn.”

“Phải không?” Đồng Diêu chậm rãi khép văn kiện lại, hắn hạ tầm mắt xuống, lông mi khẽ hạ, che khuất tia sáng chợt lóe trong mắt hắn: “Vậy hắn nói như thế nào?”

“Hắn không đồng ý, hắn cho rằng, ta là bởi vì Ôn Phủ Mịch sắp trở về mà từ chối hắn.” Tôi nói.

Đồng Diêu tiếp tục cúi mắt: “Như vậy, có phải là nguyên nhân này không?”

Tôi không có trả lời. Tôi chỉ nhìn Đồng Diêu.

Tôi cùng hắn nhìn thẳng nhau, tôi muốn nhìn thẳng vào trong lòng của Đồng Diêu.

Tôi muốn nhìn cho rõ, phía sau những vui cười của hắn, đến tột cùng là có những gì.

Nhưng mà tôi nhìn không thấy.

Tôi trước giờ đều biết, Đồng Diêu không phải là một người đơn giản.

Nhưng mà tôi chưa từng bao giờ đề phòng hắn.

Bởi vì tôi cảm thấy được, Đồng Diêu sẽ không bao giờ tính kế tôi, sẽ không thương tổn tôi.

Thật sự, đây là cái nhìn duy nhất tôi dành cho Đồng Diêu.

Tôi nghĩ rằng, tôi cùng hắn đều là bằng hữu thật lòng thật dạ.

Nhưng mà hiện tại, tôi lại bỗng nhiên phát hiện, Đồng Diêu sau lưng tôi làm rất nhiều chuyện. Rất nhiều chuyện, tôi không thể lý giải nổi.

Tôi có một loại cảm giác bị phản bội.

Bị thương tổn bởi một người tôi cho rằng sẽ không có khả năng làm thương tổn mình, cái loại này vừa đau vừa buồn, thật sự không nói nên lời.

“Tại sao mà ngươi lại muốn nói cho Vân Dịch Phong, tại sao mà ngươi lại nói cho hắn chuyện của Ôn Phủ Mịch?” Tôi chất vấn.

Biểu tình của Đồng Diêu trong nháy mắt ngưng trệ, nhưng rất nhanh lại nổi lên gợn sóng ý cười: “Ngươi nói cái gì thế?”

“Ta từ trên người Vân Dịch Phong đã ngửi thấy mùi thuốc lá của ngươi! Ta gặp hắn, ngươi nói cho hắn Ôn Phủ Mịch trở về, thậm chí còn nói cho hắn quan hệ lúc trước của ta và Ôn Phủ Mịch!” Âm thanh của tôi bất tri bất giác đã trở nên bén nhọn, nhọn tới nỗi có thể cắt ngang trang giấy: “Mặt khác, họp mặt năm trước, cũng là do một tay ngươi an bày, ngươi rõ ràng biết, Ôn Phủ Mịch sẽ không đi, ngươi lại cố ý đưa tin tức giả, ngươi hại ta và Thịnh Du Kiệt chia tay!”

Người đang nổi nóng, trong lời nói sẽ lệch khỏi quỹ đạo sự thật.

Tôi tự nhiên hiểu được, nguyên nhân tôi cùng Thịnh Du Kiệt chia tay là do chính chúng tôi.

Nhưng mà, lần họp mặt đó chính là ranh giới

Ranh giới quyết định việc tôi cùng Thịnh Du Kiệt chia tay

Mà ranh giới này, lại là do bằng hữu tốt nhất âm thầm tạo ra.

Tôi để ý chính là, tại sao mà Đồng Diêu phải ở sau lưng tôi bày ra nhiều thủ đoạn như vậy.

Tôi còn tưởng rằng… Chúng tôi là bằng hữu tốt nhất.

Nhưng mà hắn lại… ở sau lưng tôi tính kế tôi.

Tôi để ý không phải là hậu quả của việc hắn làm mà là những hành động mà hắn đã gây ra.

Có lẽ, Đồng Diêu căn bản không có coi tôi là bằng hữu của hắn.

“Đồng Diêu, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?” Thanh âm của tôi không có dịu xuống, tiếp tục hướng về Đồng Diêu mà hỏi: “Ngươi không phải là cảm thấy tính kế người khác là trò chơi rất vui hay không, ngươi đem ta đùa giỡn quay vòng vòng cũng là một loại hứng thú sao? Ngươi vì cái gì mà phải nhúng tay vào cuộc sống tình cảm của ta? Ta cũng không có làm vậy với ngươi nha!”

Đồng Diêu chính là im lặng thừa nhận tôi tra hỏi.

Yên lặng của hắn, ở trong mắt tôi, chính là một loại thừa nhận.

Tính tình của tôi không tốt, thật sự không tốt, cứ nổi nóng lên, liền không khống chế được mình.

“Tại sao ngươi không nói lời nào?” Tôi nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy chính mình là thần phải không? Ta biết, Đồng Diêu so với ta rất giỏi, ngươi thông minh, ngươi cái gì cũng có, ngươi nghĩ muốn cái gì thì có cái đó…”

“Không.” Đồng Diêu ngắt lời tôi, trên khuôn mặt hắn là một loại thâm trầm an bình: “Ta có rất nhiều thứ không chiếm được.”

Tôi không hiểu nhưng lời hắn nói có ý tứ gì, giờ phút này tôi căn bản không có tâm tình miệt mài truy đuổi tới cùng nữa.

Tức giận của tôi dần dần tăng lên, ngữ khí cũng mang theo sắc bén: “Ta ở cùng ai có quan hệ gì với ngươi? Cho dù là bằng hữu tốt nhất, có một số việc cũng không thể can thiệp. Dựa vào cái gì mà ngươi phải làm như vậy? Ai cho ngươi cái quyền lực này. Đồng Diêu, ngươi cho ngươi là gì của ta?”

Đồng Diêu lẳng lặng nghe, trong con ngươi tản ra một loại ánh sáng nhạt, tràn đầy.

Hình dạng này của hắn so với con gái còn muốn hoàn mỹ hơn, đôi môi khẽ mở, âm điệu thấp sáng bóng nhàn nhạt: “Ôn Phủ Mịch sắp trở về rồi, hắn không có ở cùng với An Hình. Lần này… Ngươi sẽ ở cùng với hắn sao?”

“Đồng Diêu, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?” Lời nói ra, trong lòng tôi là một cỗ khí lạnh cùng với cảm giác mất mát trào phúng tới giận tái đi: “Tại sao mà ngươi luôn xen vào quấy rối cuộc sống tình cảm của ta?”

Đúng vậy.

Đã là hai lần rồi.

Đồng Diêu tổ chức họp mặt, hắn đem bóng dáng Ôn Phủ Mịch ra đưa vào giữa tôi cùng Thịnh Du Kiệt.

Đến lúc đó, tôi cùng Thịnh Du Kiệt bắt đầu có khoảng cách.

Mà hiện tại, trước khi tôi nói ra đáp án, lại đem bóng dáng của Ôn Phủ Mịch đặt vào giữa tôi và Vân Dịch Phong.

Đồng Diêu hiểu rất rõ tính cách của Vân Dịch Phong.

Hắn biết rõ, cho dù hôm nay tôi có đáp ứng trở thành nữ nhân của Vân Dịch Phong thì Vân Dịch Phong cũng vẫn sẽ hoài nghi.

Vân Dịch Phong sẽ nghi ngờ rằng, tôi vì muốn trả thù Ôn Phủ Mịch nên mới chịu làm bạn gái hắn.

Như vậy, giữa tôi và Vân Dịch Phong, sẽ không thể phát triển tiếp tục theo bình thường nữa.

Tôi không rõ, tôi thật sự không rõ, vì cái gì mà Đồng Diêu làm như vậy?

Vì cái gì mà hắn phải ba lần bốn lượt đánh tan nhân duyên của tôi?
Bình Luận (0)
Comment