Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 74

Đã định xong thời gian, Hồng Tôn cũng không có vòng vèo gì thêm về chuyện này, liền hạ mệnh lệnh ngay trong ngày.

Ba ngày sau, tất cả đệ tử Thần Kiếm Phong chạy tới doanh trại gần biển, chuẩn bị bàn giao cùng Ngọc Nữ Phong.

Đối với việc này, chúng đệ tử rất bình tĩnh, không có gì ngoài ý muốn, nên chuẩn bị gì cũng đều chuẩn bị tốt.

Trong động phủ, hai người Hồng Tôn cùng Thanh Thạch ngồi đối diện nhau.

"Ngươi nói tiểu tử Trường Thanh này không muốn ở lại, chẳng lẽ thật sự phải trói hắn lại sao?"

Mấy ngày nay, bất luận là Hồng Tôn hay là Thanh Thạch, đều dốc hết sức làm công tác tư tưởng cho Diệp Trường Thanh, nhưng vẫn không thể xoay chuyển đầu óc của tiểu tử này được.

Điều này khiến cho hai người đau đầu không thôi.

Trước mắt thời gian đã không còn nhiều, Hồng Tôn cũng bị bức không có cách nào, nghe Thanh Thạch nói như vậy, cắn răng nói.

"Trước khống chế người đã rồi nói sau."

Tuy rằng không biết vì sao tiểu tử này cứ nhất định phải đi doanh trại gần biển, nhưng lão già ta có thể hại ngươi sao, ở lại tông môn không tốt hơn đi doanh trại gần biển gì đó sao?

Nghe vậy, Thanh Thạch cũng gật gật đầu, dù sao nói gì thì nói, cũng không thể để Trường Thanh tiểu tử kia rời đi.

Sau khi xác định không bỏ sót gì cả, Thanh Thạch mới rời đi, trở về chỗ ở của mình.

Nhìn thấy Vương Dao đang tu luyện trong sân, Thanh Thạch cười hỏi.

"Thế nào, đã chuẩn bị xong chưa?"

Ý hắn đang hỏi chuyện đi tới doanh trại gần biển, nghe vậy, Vương Dao cười gật đầu.

"Đã sớm chuẩn bị xong, sư tôn yên tâm."

"Ừm, vậy thì tốt rồi, nhớ kỹ, đến doanh trại gần biển nhất định phải nghe lời sư huynh sư tỷ, không nên tự tiện hành động."

Thanh Thạch vẫn còn đứng đây quan tâm Tiểu Vương Dao, nhưng hắn không biết, nha đầu đã từng nhu thuận đã dần dần thay đổi.

Lúc trước bởi vì sư tôn không chịu nhường đồ ăn, lúc này đã dần dần đi lên con đường nghịch đồ.

Ví dụ như chuyện của Diệp Trường Thanh, Vương Dao chưa bao giờ tiết lộ nửa chữ với sư tôn, dẫn đến cho tới bây giờ Thanh Thạch cũng không biết bọn họ đã biết kế hoạch của mình và Hồng Tôn.

Hơn nữa, có không ít tình báo, đều là Vương Dao tìm hiểu được từ chỗ của Thanh Thạch.

Chung quy vẫn không có phòng bị a, tựa như tình phụ thân vơi bớt, áo bông nhỏ này cũng sẽ bị rò rỉ a.

Cho nên hiện tại, đối với kế hoạch Thanh Thạch và Hồng Tôn, Vương Dao chưa nói là rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng biết sơ sơ.

Sau một phen quan tâm, Thanh Thạch trở về phòng, nhìn bóng lưng cao lớn của sư tôn, trong lòng Vương Dao âm thầm nói một câu.

"Sư tôn, đồ nhi cũng chỉ là bất đắc dĩ, không có Trưởng Thanh sư đệ, ta thật sự không đi được."

Mỗi người đều có mưu đồ riêng của mình, cứ như vậy, thời gian ba ngày thoáng trôi qua.

Đêm hôm trước, ăn cơm tối xong, sau khi các đệ tử đều rời đi, Hồng Tôn cùng Thanh Thạch đột nhiên trở về.

"Trường Thanh tiểu tử."

"Phong chủ? Đại trưởng lão?"

"Ngày mai sẽ xuất phát, hiện tại cũng không có thời gian giải thích với tiểu tử ngươi, hôm nay ngươi đến chỗ ta ở một đêm."

Nói xong, cũng không đợi Diệp Trường Thanh trả lời, trực tiếp túm lấy hắn rồi bay lêи đỉиɦ núi, còn có cả Tiểu Bạch.

Con hàng này càng không có tiền đồ, chỉ với một ánh mắt của Hồng Tôn, liền điên cuồng đuổi theo.

Diệp Trường Thanh ngược lại cũng không có giãy dụa, nguyên nhân vìlúc trước Từ Kiệt đã tới tìm mình, nói rằng mình cứ đi theo Hồng Tôn là được.

Mẹ nó thật kỳ quái, làm sao ngươi biết được phong chủ muốn dẫn ta về động phủ?

Thầy trò này gần đây giằng co với với nhau, ngươi đi ta đến, ta đi ngươi lại tới, mẹ nó đều có thể quay thành bộ phim "Vô Gian Đạo".

Ngay từ đầu Diệp Trường Thanh còn hỏi thăm chút ít, nhưng sau đó trực tiếp từ bỏ, ta nằm thẳng, thầy trò các ngươi muốn là gì thì làm.

Diệp Trường Thanh tỏ vẻ mệt mỏi.

Rất nhanh đi tới động phủ của Hồng Tôn, nhìn qua đã sớm sắp xếp phòng cho mình.

"Trường Thanh tiểu tử, ngươi ở chỗ này vài ngày đã."

"Được, phong chủ."

"Ừm."

Thấy Diệp Trường Thanh nhu thuận như thế, Hồng Tôn hài lòng gật gật đầu, cũng không sợ hắn sẽ vụиɠ ŧяộʍ thoát ra ngoài, bởi vì động phủ của mình có trận pháp bảo hộ, hắn căn bản không ra được.

Toàn bộ Thần Kiếm Phong, ngoại trừ chính hắn ra, cũng chỉ có Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Từ Kiệt và mấy đệ tử khác, biết cách mở đóng trận pháp.

Đến sáng sớm ngày hôm sau, ba chiếc Tinh Hạm đáp xuống Thần Kiếm phong.

Giống như Linh Chu, Tinh Hạm cũng là một loại pháp khí phi hành, chỉ là hình thể lớn hơn, giá cả cũng càng cao hơn.

Ba chiếc Tinh Hạm này, mỗi chiếc đều dài mấy trăm thước, đủ để dung nạp hơn vạn đệ tử Thần Kiếm Phong.

Theo Tinh Hạm xuất hiện, các đệ tử Thần Kiếm Phong cũng lần lượt bắt đầu bước lên hạm.

Chư vị Trưởng Lão cùng Chấp Sự ở một bên chỉ huy.

Mọi thứ đều tiến hành dựa theo suy nghĩ của Hồng Tôn, lúc này Diệp Trường Thanh còn ở trong động phủ của mình.

Chỉ là hết lần này tới lần khác, Thạch Tùng mang theo một đám Chấp Pháp Đường chạy tới, thấy thế, Hồng Tôn hơi sửng sốt, nhưng lập tức liền khôi phục bình thường, chủ động tiến lên nói.

"Nhị sư huynh đây là..."

"A, không có gì, đệ tử Thần Kiếm Phong của sư đệ phải đi tới doanh trại gần biển, ta mang thủ hạ đến đưa tiễn."

Đưa tiễn? Lời này đến quỷ còn không tin, đặc biệt mang theo Chấp Pháp Đường đến đưa tiễn mọi người?

Hơn nữa, ngươi đưa tiễn thì đưa tiễn, vì sao còn phải điều tra từng gian từng gian phòng chứ? Cái nãy rõ ràng là sợ ta giấu người đây mà.

Chỉ là kỳ quái, lão già này làm sao có thể đoán ra được ta giấu người chứ?

Trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không sợ, Trường Thanh tiểu tử ở trong động phủ của ta, Chấp Pháp Đường các ngươi còn có thể lục soát động phủ ta sao?

Trong lòng tự tin mười phần, hôm nay cho dù Thạch Tùng có lật tìm toàn bộ Thần Kiếm Phong, cũng không có khả năng tìm được Trường Thanh tiểu tử.

Hai người mang theo ý nghĩ xấu trò chuyện riêng, thủ hạ thì làm việc của mình, mỗi người đều chấp hành mệnh lệnh.

Đệ tử Thần Kiếm Phong đạp hạm, chuẩn bị xuất phát, người của Chấp Pháp Đường điều tra, phòng ngừa Thần Kiếm Phong giấu người.

Nhìn bộ dáng của Hồng Tôn thản nhiên, cảnh giác trong lòng Thạch Tùng dần dần yếu bớt, trông có vẻ không có giấu người, là mình lo lắng nhiều.

Nghĩ như vậy, tươi cười trên mặt cũng không khỏi xán lạn vài phần, xem ra mình đã trách lầm sư đệ.

Nhận ra được biểu tình của Thạch Tùng thay đổi, Hồng Tôn cũng vậy, còn muốn lục soát người của ta? A, chê cười, Hồng Tôn ta muốn giấu người, cho dù là Thiên Vương lão tử tới, cũng tìm không thấy.

Ngay khi hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, phía sau đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm.

"Sư tôn, thì ra Trường Thanh sư đệ ở chỗ ngài a, ta cứ tự hỏi sao tìm khắp nơi đều tìm không thấy a."

Lời này vừa nói ra, tươi cười của Thạch Tùng ngưng đọng, sững sờ tại chỗ, tươi cười của Hồng Tôn ngưng đọng, sững sờ tại chỗ, tươi cười của Thanh Thạch ngưng đọng, sững sờ tại chỗ.

Ba người đều mờ mịt quay đầu, chỉ thấy Từ Kiệt mang theo Diệp Trường Thanh còn có Tiểu Bạch, vừa lúc từ trong động phủ của Hồng Tôn đi ra.

Không khí trong nháy mắt yên tĩnh, bầu không khí có chút lúng túng.

Trong lúc nhất thời, cả người Hồng Tôn đều tê dại, ngàn tính vạn tính, như thế nào lại không nghĩ tới đệ tử dưới gối mình, người thân cận nhất bên người, sẽ nhảy ra đâm sau lưng mình.

Ngay sau đó là cực hạn phẫn nộ, ánh mắt như muốn đâm một người này không giấu được.

Đối mặt với cái nhìn chết chóc của Hồng Tôn, Từ Kiệt cũng đổ mồ hôi lạnh toát, ánh mắt sư tôn có chút đáng sợ a.

Nhưng vì miếng ăn, Từ Kiệt vẫn cắn răng, liều mạng giả vờ trấn định, lộ ra một nụ cười gượng ép nói.

"Thì ra Nhị Trưởng Lão cũng ở đây, đệ tử sẽ không quấy rầy các ngươi, ta mang Trường Thanh sư đệ đạp thuyền trước."
Bình Luận (0)
Comment