Chương 810: Sư tôn của ta sao lại biến mất rồi?
Chương 810: Sư tôn của ta sao lại biến mất rồi?Chương 810: Sư tôn của ta sao lại biến mất rồi?
Chương 810: Sư tôn của ta sao lại biến mất rồi?
Mặc Vân còn đang lớn tiếng mắng chửi, nhưng vừa nói xong thì hắn lại lập tức phát hiện ra sắc mặt của những người có mặt ở đây đều trở nên cực kỳ cổ quái.
Ngay cả một đám đệ tử của Văn Viện phong cũng giống như thế.
Trong lòng cảm thấy nghi hoặc, Mặc Vân cũng cúi đầu rồi nhìn vào bên trong quan tài, nhưng chỉ liếc mắt có một chút thì cả người đã như bị sét đánh mà sững sờ nguyên tại chỗ, hai mắt cũng trừng đến căng tròn.
Một lúc sau, một tiếng gào rống mới từ trong miệng của Mặc Vân phát ra.
"Đi nơi nào? Sư tôn lớn từng này của ta đi nơi nào rồi?"
Trên gương mặt lộ ra vẻ giận dữ đến cực độ khi nhìn thấy bên trong quan tài rỗng tuếch, không còn bóng dáng của sư tôn nhà hắn, đến cả một sợi tóc cũng không có.
Mặc Vân ngốc, thật sự ngốc trệ luôn rồi.
Năm đó khi sư tôn được chôn cất, chính hắn, Tê Hùng và các sư huynh đệ khác là những người tự mình an táng sư tôn, nhưng bây giờ, sư tôn của hắn đâu?
Sự uy áp kinh khủng và điên cuồng lan rộng ra khắp, lúc này Mặc Vân thật sự sắp phát điên rồi.
"Ai? Là ai dám trộm thi thể của sư tôn? Là tên khốn kiếp nào làm?"
Gặp trộm, đây là ý nghĩ đầu tiên của Mặc Vân, mẹ nó đến cùng là tên trời đánh nào, bên trong Đạo Nhất tông có nhiêu bảo bối như vậy mà ngươi không trộm, tại sao ngươi mẹ nó lại đi ăn trộm thi thể chứ? Quả thực là đáng giận mà.
Đối mặt với Mặc Vân đang tức giận, những người có mặt ở đây cũng không ai dám nói lời nào.
Mãi một lúc sau thì Mặc Vân mới từ từ bình tĩnh lại, nhưng trên mặt vẫn là vẻ cực kỳ lạnh lùng.
"Ngươi, không phải là người giỏi về Phong Thủy số học sao? Có thể tra ra sư tôn của ta đang ở nơi nào không?”
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lạc Thiên Tâm rồi lên tiếng hỏi, Lạc Thiên Tâm nghe vậy thì lại lắc đầu.
Hắn tinh thông phong thuỷ là chuyện không sai, nhưng chuyện liên quan đến việc đo lường và tính toán thiên cơ thì hắn lại không làm được.
Nghe vậy, sắc mặt của Mặc Vân càng ngày càng trở nên khó coi, Luyến Vân (lão trưởng thôn) ở một bên thấy vậy thì mở miệng nói.
"Vân ca, vẫn là nên đi kiểm tra những người khác đi." Nghe vậy, Mặc Van lập tức phản ứng lại, đúng đúng, nơi này là lăng mộ của Đạo Nhất tông, nếu sư tôn không có, vậy còn những người khác thì sao?
Ngay lập tức, Mặc Vân cũng không dám chậm trễ mà nhanh chóng kêu mọi người đi đào mở mấy cái mộ huyệt khác.
Mà người đứng trước mũi chịu sào cũng là tổ sư của Đạo Nhất tông.
Nhìn thấy quan tài bị đào ra, tâm tình của Mặc Vân cũng trở nên vô cùng khẩn trương, tổ sư, ngươi nhất định phải lại ở chỗ này đấy, nếu không tội lỗi của ta sẽ to lắm đấy.
Thậm chí Mặc Vân còn không dám mở quan tài ra, nhưng hắn không thể làm gì khác ngoài việc cắn răng tiến lên phía trước.
Quan tài từ từ mở ra, đập vào mắt là đã nhìn thấy thi thể của tổ sư.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, thân thể của tổ sư đã teo tóp lại, nhưng nghe nói lúc hắn còn sống cũng là một người có tu vi cấp Đại Thánh, thân thể tuy đã bị năm tháng bào mòn nhưng không có dấu hiệu thối rữa.
Còn tốt, còn tốt, tổ sư vẫn còn đó.
Nhìn thấy tổ sư, Mặc Vân cung kính dập đầu hành lễ, sau đó lại đi kiểm tra những chiếc quan tài khác.
Sau một phen bận rộn, cuối cùng Mặc Vân cũng có thể xác định được một chuyện, mẹ nó chỉ có một mình sư tôn của mình là đã biến mất mà thôi.
Đây coi như là một tin tức tốt, nhưng cũng không phải là tin tức tốt lành gì.
Hiện tại phải xử lý thế nào đây? Sư tôn đã đi đâu rồi?
Mà điều quan trọng nhất chính là, ngay cả việc nó đã biến mất từ lúc nào cũng không biết, làm sao có thể điều tra ra?
Mặc dù bọn họ đã đi khắp Đông châu nhưng cuối cùng vẫn không có được bất kỳ manh mối nào.
Lạc Hà tông và các tông môn khác cũng không biết gì về vấn đề này.
Mắt thấy thời gian cũng sắp đến lúc, dù sao thì việc chuyển mộ và cải táng cũng đã đến lúc.
Không có bước đột phá gì, Mặc Vân cũng không còn cách nào khác ngoài việc đành phải mang theo tổ sư và các vị tiền bối khác của Đạo Nhất tông rời khỏi Đông Châu trước.
Sau khi trở về thương nghị với đám người sư huynh một chút rồi tính tiếp vậy.
Bởi vì những người còn lại vẫn không biết trong lăng mộ đã xảy ra chuyện gì, cho nên sau khi thành công tấn thăng thành Thánh địa Đạo Nhất, trải qua một phen chuẩn bị, cuối cùng cũng có tin tức từ bên phía Thiên Vũ hoàng triều truyền đến.
Đông đảo đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất tông có thể lên đường đến Thiên Vũ hoàng triều.
Mà đám bảo hộ bách tính của Thiên Vũ hoàng triều cũng đã một đường rời khỏi Vạn Yêu quan.
Nội dung của nhiệm vụ vừa được đăng lên thì đã trực tiếp gây chấn động lên toàn bộ Thánh địa Đạo Nhất.
Rất nhiều đệ tử vây quanh ở bên trong Nhiệm Vụ đường, nhưng vừa nhìn nội dung của nhiệm vụ thì mặt mũi của nguyên một đám đều tràn đầy không thể tin được.
"Mẹ kiếp, thật hay giả vậy? Cả nước di dời? Cuồng bạo như vậy sao?"
"Hình như là muốn làm quốc gia phụ thuộc của Thánh địa Đạo Nhất chúng ta."
"Cứ coi là như vậy đi, nhưng cũng đâu nhất thiết phải làm như vậy chứ."
"Quản nhiều như vậy làm gì, các ngươi mau nhìn kỹ phần thưởng của nhiệm vụ lần này xem, rất cao."
"Hả? Để ta xem một chút."
Ngay từ đầu bọn họ còn chú ý tới vấn đề liên quan đến phần thưởng, nhưng khi có người mở miệng nói chuyện, ánh mắt của rất nhiêu đệ tử cũng rơi vào phần thưởng của nhiệm vụ này.
Đầu tiên là về phần thưởng cơ bản, dựa theo sự khác biệt về trình độ tu vi, chỉ cân tham gia nhiệm vụ thì đều có thể đạt được quy định cơ bản của phần thưởng.
Nói trắng ra chính là, cái gì ngươi cũng không cần làm, chỉ cần ngươi đi một chuyến đến Thiên Vũ hoàng triều, sau đó bình an trở ve Đạo Nhất Tông thì có thể đạt được khoảng điểm tông mon này.
Mà trừ cái này ra, trên đường đi, chém giết Tà Ma, bảo vệ bách tính của Thiên Vũ hoàng triều thì đều có thể tăng thêm phần thưởng.
Tác dụng càng lớn, phần thưởng của nó đương nhiên sẽ càng phong phú.
Ví dụ, nếu ngươi có thể giết chết một con Hồng Y quỷ, vậy thì ngươi sẽ nhận được một trăm điểm tông môn.
Năm trăm cho Thanh quỷ, sau đó cứ lấy cái loại này mà suy ra.
Ngoài ra còn có rất nhiều cách giải thích khác, mà từ đó cũng có thể thấy được người của Nhiệm Vụ đường đích thật là đã suy nghĩ rất chu đáo, cơ hồ là xem xét hết tất cả các khía cạnh.
Thô sơ giản lược tính một chút, sau nhiệm vụ này, nếu vận khí không tồi thì việc lấy được hơn mấy ngàn vạn điểm tông môn cũng không phải là không có khả năng.
Trong lúc nhất thời, đông đảo đệ tử đều trở nên hưng phấn, bởi vì trong khoảng thời gian này bọn họ thật đúng là đang lo lắng thay cho tông môn.
Ngay cả các đệ tử của Thần Kiếm phong cũng đã mất đi sự bình tĩnh.
Không còn cách nào khác, tông môn không có nhiệm vụ, không bột đố gột nên hồ. Lúc này cuối cùng thì cũng có thể thấy được cơ hội kiếm được điểm tông môn, cho nên chúng đệ tử nhất định sẽ không bỏ qua.
Ngay lập tức, bọn họ lần lượt nhận nhiệm vụ rồi đăng ký với các chấp sự của Nhiệm Vụ đường.
Ở bên trong Nhiệm Vụ đường đã kín người hết chỗ, mà ở bên trong chủ điện, Tê Hùng và một đám phong chủ, trưởng lão cũng tề tụ lại một chỗ.
Thiên Vũ hoàng triều đương nhiên là cần phải có trưởng lão và phong chủ đến phụ trách, cho nên Tê Hùng nhìn mọi người ở phía dưới roi mở miệng nói.
"Ai trong số các ngươi sẽ đi đến đó một chuyến?"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều biểu thị không quan trọng, ai đi đều được.
Cuối cùng, Tê Hùng lập tức sắp xếp ba vị Đại Thánh là Ngô Thọ, Lâm Phá Thiên, Thanh Thạch và mười vị Thánh giả tiến về Thiên Vũ hoàng triều để phụ trách vấn đề này.
Có lẽ việc để mười bảy vị Thánh giả và Đại Thánh tọa trấn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Te Hùng vẫn rất coi trọng chuyện này, nếu không nói tới những chuyện gì khác mà chỉ nói vê một chuyện lớn như thế này thôi thì các đại thế lực ở Trung Châu cũng đều sẽ chú ý đến.
Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì sơ xuất thì không phải là sẽ làm mất mặt Thánh địa Đạo Nhất sao?
Mà đây còn là lần đầu tiên Thánh địa Đạo Nhất thu được một sự ủy thác lớn như vậy, nếu như mới lần đầu đã làm hư thì sau này, bên phía Nhiệm Vụ đường muốn nhanh chóng mở cục diện ra thì sẽ càng thêm khó khăn.
Nghe Tề Hùng nói như vậy, mọi người cũng không từ chối mà lập tức gật đầu đồng ý.
Ba ngày sau, Diệp Trường Thanh đã làm được rất nhiều lương khô, sau khi thành lập tông môn mới thêm lần nữa, nếu muốn nhận được loại lương khô này thì phải tuân theo một quy tắc, đó chính là mua bằng điểm tông môn.
Giá cả cũng không đắt, chia theo từng loại, loại rẻ nhất bao gồm các món ăn chay như đậu hủ Ma Bà, một điểm tông môn một phần.
Các loại đồ ăn mặn như thịt Đông Pha và thịt rồng xào rau thì đắt hơn một chút, nhưng cái đắt nhất cũng chỉ tốn có mười điểm tông môn.
Bởi vì phải ra ngoài, cho nên ba ngày nay có rất nhiều đệ tử đến Thực Đường để mua lương khô.
Không ít đệ tử, vốn trong tay không có bao nhiêu điểm tông môn, trong lúc nhất thời đều không mua được gì, nguyên một đám cắn răng nghiến lợi nói ra.
"Gia sản cuối cùng rồi, nhưng lần này chúng ta nhất định phải kiếm được càng nhiều điểm tông môn càng tốt, nếu không sẽ không vượt qua nổi khoảng thời gian này mất."