Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 191 - Chương 881: Thánh Địa Dao Trì Cầu Viện.

Chương 881: Thánh địa Dao Trì cầu viện. Chương 881: Thánh địa Dao Trì cầu viện.Chương 881: Thánh địa Dao Trì cầu viện.

Chương 881: Thánh địa Dao Tri câu viện.

Đám đệ tử như bọn họ làm sao dám nhúng tay vào chuyện của hai vị lão tổ chứ.

Cho nên một đám cũng chỉ cảm thấy tò mò mà nhìn ve phương hướng động phủ của Thạch Tổ.

Hiện tại, người duy nhất có thể ra mặt khuyên bảo có lẽ cũng chỉ có Bạch Tổ.

Ngay khi Bạch Tổ nhận thấy khí tức của Hồng Tổ, quả thực là đã lập tức lao vê phía động phủ của Thạch Thanh Phong trước.

Vừa bước đi vừa thầm chửi rủa.

"Hai tên gia hỏa này bị làm sao vậy, tại sao lại dám ở trong tông môn vung tay đánh nhau chứ?"

Trận chiến giữa hai vị Đại Đế, cho dù có lấy phòng ngự của Thánh địa Vân La đi chăng nữa cũng vô cùng gian khổ, nếu không cẩn thận một chút thì loại tạo thành tổn thất và thương vong kia sẽ tuyệt đối là khó có thể lường trước được.

Vì vậy, Bạch Tổ cũng không dám trì hoãn mà chạy đến động phủ của Thạch Thanh Phong càng sớm càng tốt.

Một đường vọt vào bên trong động phủ rồi hét lớn.

"Dừng lại, đây là tông môn, các ngươi có còn biết một chút nặng nhẹ nữa không, ngươi...

Hả?

Vốn tưởng rằng lúc này, có lẽ hai người sẽ lao vào đánh túi bụi, dù sao uy áp mà Hồng Tổ vừa bộc phát ra kia hoàn toàn không phải là đang nói giốn.

Nhưng sau khi Bạch Tổ tiến vào bên trong động phủ thì mới phát hiện, làm gì có chỗ nào bùng phát trận chiến chứ? Thực sự là không có cái gì cả.

Lại tập trung nhìn vào, chỉ thấy hai người Thạch Thanh Phong và Hồng Tổ đang vây quanh ở trong viện đình hóng gió, cúi đầu không biết đang làm gì ở chỗ đó.

"Lão già nhà ngươi, có thứ tốt này sao không sớm lấy ra."

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra lời này sao, hiện tại không còn cảm thấy đau lòng cho ba con Man thú kia nữa sao?"

"Hắc hắc, ngươi nói xem, chúng nó chết cũng có ý nghĩa. Đúng rồi, ngươi còn lương khô này nữa không? Lại cho ta thêm mấy hộp."

"Tưởng bở, những thứ này ta phải vất vả lắm mới đoạt được, ngươi nghĩ ngon quá rồi đấy."

Hai người vừa ăn lương khô vừa mơ hồ không nói rõ, lúc này Hồng Tổ cũng không còn cảm thấy tức giận như trước nữa, cả người phải nói là cực kỳ vui vẻ.

Thơm quá, khoảnh khắc Thạch Thanh Phong lấy lương khô kia ra, Hồng Tổ đã hoàn toàn bị thu hút.

Sau đó mới biết Thạch Thanh Phong lấy ba con Man thú đó chỉ để đổi lấy những món ăn ngon này.

Mà Hồng Tôn nghe xong cũng lập tức không còn mất đi sự bình tĩnh nữa.

Mất ba con Man thú cấp Hoàng kia có tiếc không? Tất nhiên là tiếc rồi, nhưng so với món ăn ngon trước mắt này thì sao? Còn đáng tiếc nữa không?

Hồng Tổ vẫn không biết mình đã bị Thạch Thanh Phong lừa gạt, nhưng ít nhất là hiện tại xem ra, trong lòng hắn cho rằng là đáng giá.

Vì vậy mà lúc Thạch Thanh Phong nói ba con Man thú cấp Hoàng kia chết có ý nghĩa thì hắn mới miễn cưỡng đồng ý.

Chỉ là không biết sau này, nếu như hắn biết được toàn bộ sự thật thì có có ý định giết chết Thạch Thanh Phong nữa hay không.

Mẹ nó ba con Man thú đó căn bản không phải dùng để đổi lấy những lương khô này, trong miệng của tên thất phu này đầy răng giả.

Hai người ăn uống phải gọi là rất thoải mái, mãi cho đến khi Bạch Tổ đi tới chỗ hai người và giận dữ nói.

"Hai người các ngươi xảy ra chuyện gì vậy?"

'A, sư huynh sao lại tới đây?”

Nghe vậy, Hồng Tổ ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Tổ, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.

Nhìn thấy hai người chỉ lo ăn uống mà không có một lời giải thích nào như vậy, khiến cho mí mắt của Bạch Tổ nhảy lên.

Nhưng sau khi ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, quỷ thần xui khiến gì lại khiến hắn nói một câu.

"Cho ta một phần."

"Ha2"

Nghe vậy, Thạch Thanh Phong và Hồng Tổ đều cảm thấy sửng sốt, ngươi cũng muốn một phần sao?

Tuy nhiên, Thạch Thanh Phong vẫn cho hắn một phần, dựa theo lời chỉ dẫn của Thạch Thanh Phong, sau khi Bạch Tổ dùng linh lực đun nóng, mùi thơm của nó xông thẳng vào mũi khiến cho hắn nhịn không được mà cắn một miếng, cuối cùng là phản ứng của nét mặt cũng giống hệt với Hồng Tổ.

"Ngươi lấy cái thứ đồ chơi này ở đâu vậy... ?"

"Thực Đường của Thánh địa Đạo Nhất."

"Ngươi nói đây là đồ ăn của Thánh địa Đạo Nhất?" .

"Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói qua danh tiếng của Cơm Tổ sao?"

"Thì ra là thế."

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Hồng Tổ và Bạch Tổ đều không có ngoại lệ bị hộp lương khô của Diệp Trường Thanh chinh phục.

Trên thực tế thì biểu hiện của Thạch Thanh Phong còn xem như là bình tĩnh, như thể sự kiện lớn nào mà chưa từng thấy qua.

Mùi vị của món lương khô này làm sao có thể so sánh với bữa tiệc lớn được làm từ ba con Man thú cấp Hoàng kia.

Thạch Thanh Phong đương nhiên là không thể nói những lời này ra khỏi miệng, nếu không Hồng Tổ có lẽ sẽ thật muốn cùng hắn liêu mạng.

Sau khi ăn xong, Hồng Tổ và Bạch Tổ vẫn lộ ra vẻ mặt chưa đã thèm, liên tục hỏi Thạch Thanh Phong còn có thể mang đến một phần nữa không.

"Không có, đây đều là những gì mà ta khó khăn lắm mới lấy được."

"Vậy chúng ta nghĩ thử xem còn cách nào để Trường Thanh tiểu hữu lại làm một ít nữa hay không?”

“Hiện tại không được.

"Tại sao?"

"Chẳng lẽ các ngươi đã quên việc ta đã cấp cho Trường Thanh tiểu hữu một cái danh ngạch tiến vào Vân Mộng La Hải sao, hiện tại người ta đang ở trong Vân Mộng La Hải."

Không có Diệp Trường Thanh, chủ ý này tự nhiên bị ngâm nước nóng.

Nghe vậy, mặc dù Bạch Tổ và Hồng Tổ cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng đợi thêm một chút nữa cũng không sao.

"Nhưng người ta cũng có quy củ, muốn ăn cơm thì phải cung cấp Man thú làm nguyên liệu nấu ăn."

Thạch Thanh Phong thấy thế lại tiếp tục nói dối.

Lúc đầu Bạch Tổ và Hồng Tổ nghe vậy thì còn có chút do dự, nhưng khi nghĩ đến hương vị của hộp lương khô trước đó thì đã cắn răng một cái, sau đó lại làm ra quyết định chắc chắn rồi gật đầu nói.

"Không phải chỉ là một con Man thú thôi sao, giao thì giao."

"Vậy thì được, hờ Trường Thanh tiểu hữu xuất quan, vấn đề này để ta xử lý là được."

"Được."

Hoàn toàn hông còn nghi ngờ gì nữa, hai người kỳ thực cũng cảm thấy, ngay cả ba con Man thú cấp Hoàng cũng không còn nữa, vậy còn quan tâm đến những con Man thú khác làm gì. Dù sao Man thú ở bên phía Man tộc cũng có không ít, ăn xong thì lại đến đó bắt là được.

Không phải năm nào bọn họ cũng bắt được một nhóm Man thú từ Thiết Lao quan sao?

Hai người họ hoàn toàn không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, hoặc là họ hoàn toàn đánh giá thấp lượng cơm ăn của Thánh địa Đạo Nhất.

Những con Man thú bị bắt hàng năm ở Thiết Lao quan kia, nếu bị đưa đến Thánh địa Đạo Nhất mà nói thì sẽ không nhịn được ăn bao lâu.

Dù sao bọn họ cũng là một đám thùng cơm, vĩnh viễn chỉ có không đủ ăn, chưa từng có cách nói ăn không hất.

Một hộp lương khô đã thành công lôi kéo Bạch Tổ và Hồng Tổ gia nhập trận doanh cơm khô.

Chẳng qua nguyên nhân hiện tại là vì Diệp Trường Thanh đang bế quan, cho nên chỉ có thể chịu đựng trong chốc lát.

Cuộc đại chiến giữa các lão tổ trong tưởng tượng đã không xảy ra, Thánh địa Vân La lại trở lại dáng vẻ bình yên vốn có, tuy nhiên, sự yên bình này chỉ kéo dài được một ngày thì đã bị một sự kiện lớn khác làm gián đoạn.

Trận đại chiến giữa Thánh địa Bất Tử tộc và Thánh địa Dao Trì đang khai triển toàn điện.

Tam đại Thánh địa của Bất Tử tộc ùng nhau tiến công Thiên Hồng quan.

Khi tin tức này truyên đến, đám người Tề Hùng, Thạch Thanh Phong, Bạch Tổ và Hồng Tổ đều đột nhiên cảm thấy cục thế nguy cơ.

Tam đại Thánh địa của Nhân tộc lần lượt trấn thủ ba tòa hùng quan, nhưng trên thực tế, các chủng tộc khác cũng giống như vậy.

Cũng giống như Yêu tộc, cũng không chỉ phòng thủ có một hướng Vạn Yêu Quan là cần phòng bị, trừ Nhân tộc, Yêu tộc cũng cần phải phòng thủ trước những chủng tộc khác.

Cho nên dưới tình huống bình thường, sẽ không xuất hiện tình cảnh toàn lực của một tộc tấn công vào một nơi.

Ngay cả khi Yêu tộc lên kế hoạch tấn công Vạn Yêu Quan thì bọn chúng cũng không huy động hết toàn lực lượng.

Nhưng lần này, Tam đại Thánh địa của Bất Tử tộc lại hợp lực tấn công Thiên Hồng quan, điều đó cũng có nghĩa là Bất Tử tộc đã hoàn toàn từ bỏ phòng thủ trước các chủng tộc khác.

Nói cách khác, bọn chúng đã âm thâm đạt được một số thỏa thuận với các chủng tộc khác ở trong bóng tối, cho nên hiện tại đã có thể chuyên tâm nhất chí mà đối phó với Nhân tộc.

Nhưng bất kể nguyên nhân là gì, đối mặt với sự hợp lực tiến công của Tam đại Thánh địa của Bất Tử tộc, một mình Thánh địa Dao Trì chắc chắn sẽ không thể phòng thủ được, cho nên Thánh địa Vân La và Thánh địa Đạo Nhất nhất định phải xuất thủ chỉ viện.

Đây cũng chính là mục đích khiến Thánh địa Dao Trì lập tức đưa ra tuyên bố cầu viện.
Bình Luận (0)
Comment