Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 204 - Chương 894: Tiểu Tặc Tôn Minh, Nạp Mạng Đi.

Chương 894: Tiểu tặc Tôn Minh, nạp mạng đi. Chương 894: Tiểu tặc Tôn Minh, nạp mạng đi.Chương 894: Tiểu tặc Tôn Minh, nạp mạng đi.

Chương 894: Tiểu tặc Tôn Minh, nạp mạng đi.

Sau khi Lý Kiến Tâm điều tra một hồi thì phát hiện, tất cả các đệ tử bị rụng tóc này đều có một điểm giống nhau.

Tức là sau khi bọn họ ăn cùng một loại đan dược, gọi là đan dược Hồi Hồn đan.

Sau đó, Lý Kiến Tâm lại đến chỗ của Liên minh Đan Sư để hỏi thăm và được biết được, Hồi Hồn đan này chỉ có một người biết luyện chế và người đó chính là Tôn Minh.

Nói đến cái tên Tôn Minh này, hắn cũng là một tồn tại kỳ lạ trong Liên minh Đan Sư.

Tuy rằng hắn là thành viên của Liên minh Đan Sư nhưng lại không đảm nhiệm bất cứ chức vị gì. Hơn nữa lúc Lý Kiến Tâm hỏi về cái tên Tôn Minh này, cũng không biết đó có phải là ảo giác hay không mà cái vị Mạc lão của Liên minh Đan Sư đã lập tức lộ ra một vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, trong miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó.

"Thì ra là tên tiểu tử này, như vậy thì cũng không có gì kỳ quái."

Hả?

Sau đó cho dù Lý Kiến Tâm có dò hỏi bao nhiêu đi chăng nữa, Mạc lão cũng sẽ không nói gì thêm.

Nhưng cho dù có nói thé nào, cái tên Tôn Minh này vẫn là nghi phạm lớn nhất cho đến hiện tại.

"Chẳng lẽ đan dược kia có vấn đề sao? Nhưng thương thế quả thực đã được chữa khỏi."

Đan dược không có tác hại gì, trái lại, hiệu quả của nó lại vô cùng khó tin.

Tuy chỉ là đan dược tâng thứ thất phẩm, nhưng hiệu quả chữa thương của nó cư nhiên có thể so sánh với đan dược bát phẩm, đặc biệt là đối với việc chữa lành vết thương của Hồi Hồn đan.

Đan dược này chắc chắn là đan dược tốt nhưng tại sao lại gây ra rụng tóc?

Trong lúc Lý Kiến Tâm còn đang suy nghĩ thì không biết là ai đã mang tin tức từ Liên minh Đan Sư về.

"Ta nói cho các ngươi biết, chuyện này đều là do cái tên Tôn Minh kia giở trò quỷ."

"Tôn Minh?”

"Cái Hồi Hồn đan mà chúng ta ăn kia cũng là do cái tên tôn tử này luyện chế."

"Nhưng cái này thì có liên quan gì? Ta cảm thấy hiệu quả của cái Hồi Hồn đan kia rất tốt, mà ta trước đó cho tới bây giờ chưa từng nghe nói đến loại đan dược này."

Một đám đệ tử tóc rơi sạch sẽ tụ tập ở bên nhau xì xào bàn tán về viên Hồi Hồn đan kia, chúng đệ tử cũng vô cùng tán thưởng, bởi vì hiệu quả của nó quả thực nghịch thiên.

Nhưng ngay sau đó, cái tên tử trở về từ Liên minh Đan Sư kia lại trầm giọng nói. "Hồ đồ, ta vừa mới đi đến Liên minh Đan Sư. Biểu đệ của ta là một vị học đồ của Liên minh Đan Sư, hắn nói cho ta biết, tình huống hiện tại của chúng ta nhất định là do cái viên Hồi Hồn đan kia gây ra."

"Hả? Nói thế nào?"

"Cái tên Tôn Minh trong Liên minh Đan Sư kia cũng rất nổi tiếng, hắn chuyên nghiên cứu một số loại đan dược hiếm lạ và cổ quái, mặc dù hết lần này tới lân khác hiệu quả của mỗi một loại đan dược đều cực kỳ nghịch thiên, nhưng mà..."

“Nhưng cái gì?"

"Nhưng đan dược của cái tên tôn tử này lại có đủ loại tác dụng phụ hiếm lạ và cổ quái."

Theo lời của cái tên đệ tử này kể lại, chúng đệ tử của Vạn Kiếm các mới dần dần tỉnh táo lại, sau đó sờ sờ cái đầu hói bóng loáng của mình, cuối cùng là nguyên một đám nở nụ cười dữ tợn mà nói.

"Suy nghĩ cả nửa ngày, hóa ra là do cái tên tôn tử này giở trò quỷ. Được, chúng ta đi tìm nó."

"Đúng, đi tìm hắn."

Trong lúc nhất thời, một đám đệ tử của Vạn Kiếm các đã nhanh chân sải bước về phía Liên minh Đan Sư đang tọa lạc ở bên trong Thiên Hồng Quan.

Thiên Hồng quan hiện tại cũng đã kín người hết chỗ.

Toàn bộ người của Tam đại Thánh địa, Ngũ đại Liên minh và mười đại thương hội đều đóng quân ở đây.

Một đường tiến vào bên trong quan, sau đó chúng đệ tử lại đi thẳng đến địa điểm của Liên minh Đan Sư.

“Chư vị đại sư, các ngươi đây là...

Xa xa đã thấy một một đám đầu trọc tiến lại gần, hai gã tu sĩ canh cửa còn tưởng là người của Phật mô, vừa mở miệng thì đã một tiếng đại sư.

Nhưng chính vì một câu đại sư này đã trực tiếp chọc giận tất cả sư huynh đệ của Vạn Kiếm các.

"Ngươi mịa nó mới là đại sư, chúng ta là đệ tử của Vạn Kiếm các."

"Hả? Vạn Kiếm các? Trong trí nhớ của ta, Vạn Kiếm các không có người nào đầu trọc mà?”

Nghe vậy, tu sĩ trông cửa nghi ngờ đánh giá mọi người một phen, quần áo quả nhiên là của Vạn Kiếm các, nhưng vì cái lông gì mà cả đám đều đỉnh lấy cái đầu hói to vậy?

Đối với cái này, chúng đệ tử của Vạn Kiếm các càng không thể nhịn được nữa, tức giận nói.

“Chúng ta đang tìm Tôn Minh."

Vừa nhắc tới Tôn Minh, hai tên tu sĩ đều sửng sốt, sau đó lập tức lộ ra một vệt biểu lộ như bừng tỉnh đại ngộ. Mà các đệ tử của Vạn Kiếm các bọn họ cũng không dám quá mức làm càn, sau khi đăng ký theo đúng quy định thì mang theo sự tức giận mà chạy về phía tiểu viện nơi Tôn Minh đang ở.

Vừa đuổi tới bên ngoài tiểu viện, chúng đệ tử đã phẫn nộ quát.

“Tôn Minh, ngươi cut ra đây cho ta."

Theo một trận tiếng rống giận dữ, cánh cửa của tiểu viện cũng từ từ mở ra, một thanh niên tuấn tú mặc trường bào màu xanh bước ra.

Nhìn thấy thanh niên, các đệ tử sửng sốt một lúc rồi nghiến răng nghiến lợi.

'Kêu Tôn Minh ra đây.

Nhìn thấy tuổi của thanh niên trước mặt cũng không lớn, đoán không chừng hắn là một tên dược đồng, đi theo bên cạnh Tôn Minh làm những công việc lặt vặt gì đó.

Nhưng đối mặt với sự nộ hống của mọi người, tên thanh niên này lại khẽ mỉm cười.

“Ta chính là Tôn Minh, các vị đạo hữu có việc gì sao?”

"Ngươi chính là Tôn Minh sao?”

Nghe thấy lời này, các đệ tử của Vạn Kiếm các lộ ra dáng vẻ giật mình, nhưng ngay sau đó đã bắt đầu nở nụ cười dữ tợn. Được lắm, cuối cùng mẹ nó cũng tìm được chủ nhân đích thực rồi.

Một vị đệ tử cầm đầu bước tới một bước, sau đó chỉ vào cái đầu hói của mình, lạnh lùng nói.

“Tự mình xem đi."

"Nhìn cái gì? Đầu trọc sao?"

Tôn Minh nghi ngờ hỏi, người này mẹ nó có bệnh sao? Chỉ vào cái đầu hói to còn kêu ta xem? Ta xem cái con khỉ.

Đối mặt với vẻ mặt nghi ngờ của Tôn Minh, cái tên đệ tử này triệt để nổi giận, quát.

"Ngươi mịa nó bớt ở chỗ này giả ngu đi, ta hỏi ngươi đây là chuyện gì?"

"Đầu sinh ở trên cổ của ngươi, ngươi lại đi hỏi ta chuyện gì xảy ra?"

Tôn Minh càng ngày càng cảm thấy nghi ngờ, chẳng lẽ đầu óc của người này không dùng được nữa rồi sao? Chỉ đầu của mình rồi kêu hắn chuyện gì xảy ra?

"Ngươi... Ta đang nói về nói chính là Hồi Hồn đan, Hồi Hồn đan đấy tên khốn kiếp."

"6 Há, Hồi Hồn đan."

Nghe vậy, Tôn Minh cuối cùng cũng lộ ra một vệt đã hiểu, đệ tử này thấy vậy thì thở dài một hơi, cuối cùng ngươi mẹ nó cũng chịu hiểu rồi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, lời nói của Tôn Minh lập tức khiến cho tên đệ tử này choáng váng. "Hồi Hồn đan thì sao?"

"Ngươi... ta... Ngươi khinh người quá đáng, ta liều mạng với ngươi."

Sau khi bị choáng váng hồi lâu, tên đệ tử này đã hoàn toàn không thể nhịn được nữa, nổi giận gầm lên một tiếng rồi lao về phía Tôn Minh.

Nhưng một giây sau, Mạc lão và một đám người của Liên minh Đan Sư đã chạy đến và ngăn cản tên đệ tử này lại.

"Bình tính một chút."

Mặc lộ ra vẻ bất lực mà nhìn lấy hai bên, lúc này một đám đệ tử của Vạn Kiếm các cũng tức giận nói.

"Mạc lão, chẳng lẽ chuyện này bên phía Liên minh Đan Sư của ngươi sẽ không cho chúng ta một lời giải thích sao?"

"Đúng vậy, nhìn đầu của ta đi, ta vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ đấy, như thế rồi thì sau này ta làm sao có thể đi gặp người nữa."

"Cái tên tôn tử này còn ở đây giả ngây giả dại, hoàn toàn không để chúng ta vào mắt."

"Ngươi mắng người nào là tôn tử đấy? Người nào giả ngây giả dại?"

Vừa nhìn thấy Mạc lão đến, tất cả các đệ tử của Vạn Kiếm Các lần lượt khóc lóc kể lể, đối với cái này, trong lòng của Mạc lão cũng tràn đầy bất đắc dĩ.

Bởi vì hắn đã sớm đoán được sẽ như vậy, sau khi bất đắc dĩ nhìn về phía Tôn Minh một cái, Mạc lão mới chậm rãi nói ra.

"Tôn Minh, bọn họ là do ăn Hồi Hồn đan, cho nên mới thành ra như vậy."

Sau lời giải thích của Mạc lão, Tôn Minh cuối cùng cũng hiểu ra toàn bộ câu chuyện, hắn vốn cho rằng dù có nói thế nào thì đối phương cũng nên đưa ra một lời giải thích hoặc nhận lỗi.

Nhưng ánh mắt của Tôn Minh chỉ liếc nhìn các đệ tử của Vạn Kiếm các có mặt một cái, sau đó lập tức mở miệng nói câu.

"Hồi Hồn đan đích thật là có một số tác dụng phụ, nhưng không có hại."

Hả?

Chúng đệ tử của Vạn Kiếm các đang chờ Tôn Minh giải thích, nhưng khi nghe thấy lời này thì cả đám đều chết lặng, sau đó một chút nộ khí vừa mới nguôi ngoai lại lân nữa phóng lên tận trời.

"Ngươi nói gì?

"Kinh người quá đáng rồi, ta nhịn không được nữa."

"Ngươi nói cái này không có gì sao? Mái tóc dài bông bênh của ta, vậy mà lại nói không có gì sao?" "Tôn Minh, ta liều mạng với ngươi."
Bình Luận (0)
Comment