Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 216 - Chương 906: Ma Tu Nho Nhỏ, Đợi Lão Phu Ăn Nốt Bát Cơm Này Đã

Chương 906: Ma tu nho nhỏ, đợi lão phu ăn nốt bát cơm này đã Chương 906: Ma tu nho nhỏ, đợi lão phu ăn nốt bát cơm này đãChương 906: Ma tu nho nhỏ, đợi lão phu ăn nốt bát cơm này đã

Chương 906: Ma tu nho nhỏ, đợi lão phu ăn nốt bát cơm này da

Sau khi đích thân trải nghiệm tay nghê của Diệp Trường Thanh, Nam Cung Thanh và một đám đệ tử thân truyền khác của Thánh địa Vân La, cũng như các lão chấp sự đều cảm thấy toàn thân không ổn.

Đặc biệt khi nhìn về phía Thạch Y Y, thậm chí Nam Cung Thanh còn lộ ra vẻ mặt hối hận rồi nói.

"Sư muội, ba con Man thú cấp Hoàng trước đó..."

"Mùi vị không tệ."

Nghe vậy, Thạch Y Y chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, nhưng chỉ bằng câu nói này thôi đã khiến Nam Cung Thanh thiếu chút nữa là đã rơi nước mắt hối hận.

Khốn kiếp, thật khốn kiếp, mọi người là sư huynh muội đồng môn với nhau, vậy mà lúc ngươi mẹ nó ăn Man thú cấp Hoàng cũng không hề nói cho ta biết một tiếng.

Nhưng muốn nói người phấn khởi nhất chính là mấy vị lão chấp sự này.

Gia tăng tuổi thọ, đối với bọn họ hiện tại mà nói, điều quan trọng nhất đương nhiên là về tuổi thọ.

Hơn nữa, vừa mới được ăn xong một bữa cơm này, mặc dù không có lập tức gia tăng tuổi thọ của mình lên bao nhiêu, nhưng so với vô số thiên tài địa bảo thì đã rất nghịch thiên rồi.

Sau đó mấy người lại dưa ánh mắt nóng rực của mình mà nhìn vê phía Diệp Trường Thanh hỏi.

"Trường Thanh tiểu hữu, hiệu quả của bữa ăn này..."

Điều mà nhiều người lo lắng nhất hiện nay là liệu tác dụng của bữa ăn này có giống với thiên tài địa bảo hay không, tân suất tiêu thụ càng tăng thì tác dụng sẽ càng giảm bớt.

Mà câu trả lời của Diệp Trường Thanh lại trực tiếp khiến mấy cái lão đầu này hoàn toàn hưng phấn.

"Tiền bối yên tâm, điểm ấy sẽ không."

Điểm này trước đó đã được đám người Dư Mạt đã chứng miinh, hiện tại bọn họ cũng đã đột phá đến cảnh giới Đại Đế, hoàn toàn không cần phải lo lắng đến vấn đề tuổi thọ nữa.

Bởi vì sẽ không có bất kỳ sự tiêu giảm nào, khiến cho hai mắt của mấy cái lão đầu này sáng mắt lên, mẹ nó, chẳng lẽ bọn họ có thể sống sót rồi sao?

Sau đó mấy cái lão đầu này liếc nhìn nhau một cái rồi lại đưa ánh mắt tràn đầy nóng rực của mình mà nhìn về phía Diệp Trường Thanh, ánh mắt trắng trợn như vậy khiến Diệp Trường Thanh nhịn không được mà cảm thấy run rẩy.

"Tiền bối, các ngươi nhìn ta như vậy..." "Ha ha, Trường Thanh tiểu hữu thứ lỗi, chúng ta nhất thời quá kích động thôi."

"Vậy là tốt, vậy là tốt rồi."

Sau đó Diệp Trường Thanh nhìn về phía mọi người có mặt, chậm rãi nói.

"Hiện tại chư vị cảm thấy chúng ta có cơ hội chiến thắng không?”

"Cái đó còn cần phải nói sao, tất thắng."

Chỉ bằng một bữa cơm này thôi đã để mọi người lòng tin tràn đầy, hơn nữa điều quan trọng nhất là vừa rồi chẳng qua chỉ là Man thú cấp bảy.

Lúc này, ánh mắt của mọi người ào ào nhìn về phía Nam Cung Thanh.

"Đại sư huynh, ta cảm thấy trong thời khắc nguy cấp này, như người ta thường nói việc phi thường làm được trong thời điểm phi thường, mấy con Man thú cấp tám và cấp chín đó cũng nên tới lúc phải trả giá rồi."

"Đúng vậy, mấy con Man thú cấp Vương kia cũng đã đến lúc hiến thân cho Thánh địa Vân La của chúng ta."

Tâm tư lúc này của mọi người đều đặt ở trên người của mấy con Man thú đó, mà lân ngay cả mấy vị lão chấp sự kia cũng đều không lên tiếng ngăn cản.

Còn mấy con Man thú vẫn luôn được tự dưỡng ở phía sau núi, không biết vì cái gì lại theo bản năng giống như cảm giác được một trận rùng mình.

Sau đó, đông đảo Man thú lần lượt không tự chủ được mà băt đầu mở miệng gào lên.

Về phân Nam Cung Thanh, sau khi nghe lời này của mọi người, ngay cả hắn cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, ngay sau đó gật đầu thật mạnh nói.

"Chư vị sư đệ nói nói không sai, ngay lúc thời khắc nguy nan, tự nhiên không thể bảo thủ không chịu thay đổi được."

“Đại sư huynh cao thượng.”

“Đại sư huynh uy vũ."

Nhìn bộ dạng này của một chúng đệ tử thân truyền trong Thánh địa Vân La, không hiểu vì sao, Diệp Trường Thanh luôn có một loại bóng dáng của Thánh địa Đạo Nhất.

Thật giống như là đang đối mặt với một đám sư huynh đệ đồng môn, bộ dạng đó của bọn họ cũng giống như thế này.

Những chuyện khác đều không cần Diệp Trường Thanh phải nhọc lòng, bởi vì mấy con Man thú đó đều được Nam Cung Thanh trực tiếp an bài vài tên sư đệ phụ trách.

Bắt đầu từ mấy con Man thú cấp Vương, dù sao đợt tấn công đầu tiên của Ma tu chắc chắn là hung hãn nhất.

Chỉ bằng một câu của Diệp Trường Thanh, mọi người đều từ bỏ ý định trốn thoát, dựa vào trận pháp của Thánh địa và linh thực có công hiệu nghịch thiên kia, tại sao lại không còn đám Ma tu kia đánh một trận chứ?

Công tác chuẩn bị rất khẩn trương và gấp rút, nhưng điều mà mọi người mong chờ nhất chính là giờ cơm mỗi ngày đã đến.

Đoán không chừng là do cô nàng Thạch Y Y này đã tiết lộ thông tin vê mỗi ngày ba bữa cơm gì đó ở Thánh địa Đạo Nhất ra ngoài.

Mà điều này cũng đã khiến đám người Nam Cung Thanh thèm không chịu được, sau một hồi quấy rây đòi hỏi, cuối cùng Diệp Trường Thanh mới gật đầu đáp ứng.

"Trường Thanh huynh đệ, chúng ta đây cũng đang chuẩn bị đối phó Ma tu mà."

"Đúng vậy, người ta thường nói người là thiết, cơm là cương, nếu ăn không đủ no thì làm sao có sức chiến đấu?"

"Trường Thanh huynh mấy ngày nay cũng vất vả rồi, đây là Hữu Linh Quả của Thánh địa Vân La chúng ta, Trường Thanh huynh lấy nó làm đồ ăn vặt đi."

Khá lắm, linh quả cửu phẩm trực tiếp biến thành đồ ăn vặt.

Vì để có thể ăn được một ngày ba bữa, mấy người Nam Cung Thanh cũng thật liều mạng, ngay cả mấy vị lão chấp sự cũng lấy bảo bối từ đáy hòm đem ra.

Cái gì mà để Diệp Trường Thanh phòng thân gì đó.

Suy cho cùng, Diệp Trường Thanh đã thu hoạch được một làn sóng bảo vật rất lớn.

Nhưng nói đến Hữu Linh Quả của Thánh địa Vân La kia, mùi vị của nó còn rất không tệ, chua chua ngọt ngọt, cực kỳ đã nghiền.

Nhân số cũng không nhiều, cho nên không cân đoạt cơm.

Cứ như vậy qua mấy ngày, bên phía Ma tu cũng gần như đã tập hợp lại, cuối cùng bắt đầu tấn công về hướng Thánh địa Vân La.

Có lẽ là vì tự nhận bản thân đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, cho nên bọn Ma tu không chơi trò gì hoa mỹ lòe loẹt mà là một đường thẳng tiến đến Thánh địa Vân La.

Không hề có ý định ẩn tàng hành tung của mình.

Ngay tại lúc mọi người đang ăn cơm trưa, sau khi biết được chuyện Ma tu đang chuẩn bị phát động công kích, nguyên một đám cũng vội vàng đi đến cửa bên ngoài.

Đại trận của Thánh địa cũng sớm đã được mở ra, chỉ là lúc nhìn bọn người kia, mặc dù đã đến nước này rồi nhưng bọn họ vẫn còn không nỡ bỏ chiếc bát lớn ở trong tay xuống, cho nên Diệp Trường Thanh bèn lên tiếng nhắc nhở.

"Hay là đánh xong rồi lại ăn tiếp?"

"Trường Thanh huynh yên tâm, chỉ là mấy tên Ma tu cỏn con, đợi lão phu ăn xong bát cơm này sẽ trực tiếp giết chết bọn hắn."

Hả? Nghe vậy, một vị lão chấp sự ở trong đó vừa há mồm to ăn cơm vừa trầm giọng nói.

Không lâu sau, một đội đại quân Ma tu xuất hiện ở bên ngoài Thánh địa, nhân số cũng không ít, nhưng theo sự tập trung của nhiều Ma tu như vậy khiến cho bên ngoài Thánh địa Vân La nhất thời tràn ngập ma khí.

Ngay cả bầu trời cũng bị Ma khí nồng nặc che phủ.

Ở Trung Châu, mọi người đã không nhớ rõ bao nhiêu năm không có chứng kiển cảnh tượng Ma tu tập cùng một chỗ nhiều như vậy.

Dù sao bọn họ vẫn luôn bị các đại tông môn điên cuồng công kích, Ma tu có thể kéo dài hơi tàn đã là chuyện cực kỳ khó khăn rồi, cho nên bọn họ hoàn toàn không dám gióng trống khua chiêng xuất hiện ở trước mặt thế nhân giống như vậy.

Hơn nữa, Ma tu đứng đầu cư nhiên vẫn chỉ có tu vi Thánh cảnh, tổng cộng có sáu người.

Ai có thể nghĩ tới, sáu tên tu sĩ Ma tu cấp Thánh cảnh lại có thể ẩn náu ở trong Trung Châu, trước đó vẫn luôn phải đối mặt với sự đuổi giết của các đại tông môn, cũng không biết bọn họ làm cách nào mà trốn thoát được.

Nhưng lúc này ngay khi đại quân Ma tu tiến đến, vốn là khí thế hung hãn, nhưng ngay khi thông qua trận pháp nhìn vào thì lại nhìn thấy bọn người Nam Cung Thanh đang dùng cơm, mà điêu này cũng làm cho cả đám lộ ra vẻ mặt sững sờ.

"Bọn gia hỏa này đang làm gì vậy?"

"Bẩm Mộ Tôn, nhìn dáng vẻ này hình như đang ăn cơm."

"Ta mẹ nó còn cần ngươi nói sao."

Bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc, người ta mỗi người cầm một cái bát lớn, ăn đến mức phải gọi là quên cả trời đất, như thế mà ta còn không biết bọn họ đang ăn cơm sao?

Nhưng mẹ nó đây là lúc để ăn cơm sao?

Tác chiến đâu, chúng ta có hơn mười mấy vạn Ma tu chuẩn bị tấn công, các ngươi mẹ nó còn có tâm tình ăn cơm sao?

Trong lúc nhất thời, sáu gã Ma tu cấp Thánh cảnh chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Thánh địa Vân La ngươi không có cường giả, cho nên hiện tại muốn dùng cách nào để xem thường chúng ta sao?

Chúng ta mẹ nó có hơn mười mấy vạn Ma tu, các ngươi có thể tôn trọng chúng ta một chút được không?

"Muốn chết, giết cho ta, phá trận pháp, tấn công Thánh địa."
Bình Luận (0)
Comment