Chương 969: Có thể lấy được một ít nguyên liệu Yêu tộc tới đây không?
Chương 969: Có thể lấy được một ít nguyên liệu Yêu tộc tới đây không?Chương 969: Có thể lấy được một ít nguyên liệu Yêu tộc tới đây không?
Chương 969: Có thể lấy được một ít nguyên liệu Yêu tộc tới đây không?
Bên ngoài trụ sở của Liên minh Linh Trù đã sớm đã vây đầy người.
Tam đại Thánh địa, Ngũ đại Liên minh, mười đại Thương hội, còn có tông chủ của các đại tông môn, nguyên một đám đều đang nhón chân mong chờ.
Thời gian dần trôi qua, hương khí lan tỏa ra từ trong viện càng ngày càng thơm, chỉ ngửi mùi hương này thôi cũng khiến ai nấy thèm đến mức nước miếng chảy ròng.
Cuối cùng, theo một thanh âm vang lên, ở bên trong cánh cửa vốn đã bị đẩy ra kia, một tên minh chủ của Liên minh Linh trù thò đầu ra nói.
“Hôm nay có hai mươi vạn phân danh ngạch."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của những người có mặt lập tức sáng lên, sau đó bầu không khí lập tức trở nên cổ quái.
Hai mươi vạn phân danh ngạch này nghe thì có vẻ nhiều, nhưng đối với nhiều người có mặt như vậy mà nói thì chắc chắn chỉ là như muối bỏ biển.
Cho nên, muốn ăn được bữa ăn này, mọi người còn cần phải trải qua một trận chiến tranh đoạt khốc liệt nữa.
"Qó ý gì?"
Các tông chủ của các đại tông môn đều chưa từng trải qua chuyện này, cho nên sau khi nghe được lời này thì lại có cảm giác bầu không khí ở xung quanh rõ ràng là đã sự thay đổi, khiến cho nguyên một đám đều cảm thấy nghi hoặc.
Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?
Ngay khi các tông chủ của các đại tông môn còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết là ai đã rống giận một tiếng.
"Sư huynh, thực xin lỗi."
"Ta đã đề phòng ngươi từ lâu rồi."
Hai người bọn họ nháy mắt đã xuất thủ, mà khung cảnh cũng lập tức trở nên hỗn loạn.
Mọi người điên cuồng xuất thủ, bất cứ ai cũng đều muốn cướp được cơ hội được ăn cơm kia, còn các đại tông chủ cũng hậu tri hậu giác gia nhập chiến cuộc.
Ăn bữa cơm này hình như giống với một cuộc đại chiến với lũ Ma tộc vậy.
Bởi vì không có kinh nghiệm, cho nên ngay từ đầu đã có không ít tông chủ đều đã cục diện rơi vào bị đánh lén, sau đó trực tiếp bị đào thải.
Tuy nhiên, có một số ít đã thành công giành được danh ngạch ăn cơm, hơn nữa người đã có thể trở thành tông chủ của một tông thì sức chiến đấu kia tự nhiên không thể kém hơn bao nhiêu. Cho nên sau khi chúng tông chủ phản ứng lại được thì cũng đã nhanh chóng phát động phản công.
Sau một hồi giằng co quyết liệt, cánh cửa nhà bếp ở trong viện cuối cùng cũng được mở ra, những người cướp được vị trí đó, nguyên một đám mang theo dáng vẻ hưng phấn không thôi mà vọt vào trong viện.
Sau khi đánh xong cơm, bọn họ lại tùy tiện tìm một chỗ nào đó rồi bắt đầu đánh chén.
Lại là nguyên liệu nấu ăn Ma tộc, mỹ vị đó khiến người ta muốn ngừng mà không được, khiến mọi người ăn đến mức hoàn toàn dừng không được.
"Hừ, vẫn là Ma tộc này ăn ngon."
"Đúng vậy, so với Yêu tộc còn ngon hơn nhiều."
Sau khi ăn qua nguyên liệu nấu ăn Ma tộc, mọi người đạ không còn quá nhiều suy nghĩ nhiều vê Yêu tộc nữa, dù sao thì đây mới là mỹ vị.
Còn nhóm tông chủ đã cướp được danh ngạch đó càng ăn đến mức cảm động đến rơi nước mắt.
Bọn họ đã thèm một ngụm này từ rất lâu rồi, mặc dù trước đó bọn họ cũng từng nếm thử mỹ vị này, nhưng số lượng thì lại thật đúng là một lời khó nói hết.
Nơi nào giống với bây giờ, mỗi người một chén lớn, thật thoải mái mà.
Bạch Khắc đang bưng một cái bát lớn, ăn đến mức phải gọi là nhai đến ngấu nghiến, đây mới là ăn cơm, cảm giác thật thoải mái.
Một bữa cơm ăn đến thoải mái, nhưng mức tiêu thụ kia cũng có thể tưởng tượng được, gần như một phần ba nguyên liệu nấu ăn Ma tộc thu được ban đầu đều được tiêu thụ chỉ trong một bữa ăn.
Sau khi rượu đủ cơm no xong, lúc này chúng tông chủ mới lần lượt rời đi.
Sau khi mỗi người trở về trụ sở của chính mình, rồi lại nhìn vê phía các đệ tử của chính mình đang bưng từng chén lớn ăn nguyên liệu nấu ăn Yêu tộc kia.
Trong lòng của tất cả các tông chủ đều tràn ngập sự khinh thường mà nhìn lại, tự hỏi nguyên liệu nấu ăn Yêu tộc ăn có cái gì ngon.
"Lý trù, chỗ này của chúng ta có thể làm một ít nguyên liệu nấu ăn Ma tộc để nếm thử không?”
Bạch Khắc nhìn về phía Linh Trù Sư phụ trách của nhà nhà mình, mỉm cười bước tới.
Sau khi Bạch Khắc bao cơm một trận thì đột nhiên phát hiện, cùng một trù nghệ, nhưng nguyên liệu nấu ăn càng tốt thì hương vị đó chắc chắn càng ngon.
Hơn nữa bản thân hắn cũng đã tận mắt chứng kiến việc ăn uống ở Thiên Hồng quan khó khăn như thế nào, mặc dù là do vận khí tốt của hắn tốt cho nên mới thành công cướp được danh ngạch. Nhưng cho dù là Bạch Khắc thì cũng không dám nói lần nào hắn cũng có thể thành công.
Chủ yếu là do nguyên một đám trưởng lão và chấp sự của Tam đại Thánh địa đều quá mức điên cuồng rồi.
So với bọn họ, Bạch Khắc không chiếm được bất kỳ ưu thế nào về tu vi hay là về sức chiến đấu, cho nên hắn chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, nhưng trong trường hợp bọn họ cũng có thể lấy được một ít nguyên liệu nấu ăn Ma tộc thì lúc không đoạt được cơm, ít nhất là cũng có thể đối phó một chút.
Linh Trù Sư này nghe thấy vậy thì lại lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
"Nguyên liệu nấu ăn Ma tộc thì ta cũng không có cách nào có thể lấy được, dù sao số lượng cũng khan hiếm, cho nên nhất định phải có hạn an bài của Thiên Hồng quan mới được."
Hơn nữa hiện tại nguyên liệu nấu ăn Ma tộc hoàn toàn không đủ ăn, ngay cả Tam đại Thánh địa còn chưa thể tự mình thỏa mãn, đương nhiên không có khả năng lại phân phát cho các đại tông môn khác.
Nghe vậy, Bạch Khắc hơi giật mình, không có nguyên liệu nấu ăn sao?
Nhưng vừa nghĩ tới đây, hai mắt của hắn đã sáng lên, sau đó lập tức nhỏ giọng nói.
"Nếu chúng ta có được nguyên liệu của riêng mình thì sao?"
"Như thế có thể, nhưng..."
"Vậy là tốt rồi, Lý trù không cần phải lo lắng về chuyện của nguyên liệu, cứ giao cho chúng ta là được."
Nguyên liệu thu được không cần thiết phải giao ra, Tam đại Thánh địa cũng sẽ không cưỡng ép yêu cầu.
Sau khi biết được chính mình có thể tự mình tìm ra cách để có được nguyên liệu, đầu óc của Bạch Khắc càng trở nên linh hoạt.
Nguyên liệu trong Thiên Hồng quan đều là do Tam đại Thánh địa tự mình chuẩn bị.
Nếu Tam đại Thánh địa có thể làm được, vậy tại sao Thiên Đạo Cốc của bọn họ lại không làm được? Không phải chỉ là nguyên liệu thôi sao, nếu tìm được cơ hội thì lại có thể bắt được một ít.
Ý tưởng này không chỉ có một mìn Bạch Khắc mà cả các tông chủ của các đại tông môn khác cũng đều nghĩ như thế.
Không có cách nào khác, ai kêu hương vị của nguyên liệu nấu ăn Ma tộc này khiến người ta khó có thể quên chứ.
Ngay trong đêm đó, Bạch Khắc đã triệu tập tất cả các trưởng lão trong Thiên Đao cốc đến để thảo luận về vấn đề thu thập nguyên liệu.
Vừa nghe Bạch Khắc nói như vậy, chúng trưởng lão đều tỏ vẻ khó hiểu. "Tông chủ, việc này không phải có chút mạo hiểm sao?"
"Đúng vậy, thực lực của lũ Ma tộc không hề yếu. Hơn nữa, nếu chúng ta tự tiện hành động như vậy, đến lúc đó..."
"Sao có thể gọi đây là hành động tự tiện chứ? Ta hỏi các ngươi, mệnh lệnh trước đó của Thánh địa là gì?"
"Cái này..."
"Có phải là kêu chúng ta tùy thời mà động và tự mình tìm kiếm chiến cơ mà không cần câu ne không?”
"Cái này...
"Hơn nữa, chẳng lẽ các ngươi không muốn ăn một ngụm nguyên liệu nấu ăn Ma tộc này sao?"
"Cái này...
"Sao lại không được. Thánh địa có thể làm được, tại sao chúng ta lại không? Hơn nữa, đây là tự cấp tự túc, có cái gì sai?"
"Cái này..."
Các trưởng lão bị Bạch Khắc nói cho không ra lời, chủ yếu là vì bọn họ cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của nguyên liệu nấu ăn Ma tộc kia.
Mặc dù hơn phân nửa các trưởng lão đều chưa từng được ăn nguyên liệu nấu ăn Ma tộc này nhưng cái mùi hương kia bọn họ lại cư nhiên thực sự ngửi thấy được.
Quả thực khiến người ta cũng không biết phải hình dung như thế nào nữa.
Nếu có cơ hội, làm gì có ai lại không muốn thử một lần đâu, bây giờ Bạch Khắc lại nói là muốn tự mình tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, khiến cho trong đầu của rất nhiều trưởng lão bỗng nhiên nảy ra rất nhiều ý tưởng.
Có vẻ như cũng không phải là không được?
Các trưởng lão nghe xong lời nói của Bạch Khắc, trong lòng của nguyên một đám đều nghĩ như thế, lời tông chủ nói cũng không phải không có đạo lý.
Thấy mọi người không phản đối nữa, Bạch Khắc trực tiếp quyết định.
"Cứ quyết định như vậy đi, tìm cơ hội mang về một nhóm nguyên liệu nấu ăn, sau đó để cho mọi người cùng nhau nếm thử hương vị của nó."
Dưới sự cám dỗ của mỹ thực, các trưởng lão không còn phản đối nữa, chủ yếu là vì nỗi sợ hãi đối với Ma tộc của bọn họ cũng đã giảm đi rất nhiều.
Hơn nữa cái đám Ma tộc này nhìn qua cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết, trước đó có cái gì mà Ma tộc giết hại tàn nhẫn, coi tất cả chủng tộc trong thế giới rộng lớn làm thức ăn. Nhưng bây giờ nhìn lại, truyên thuyết này có vấn đề, hiện tại người nào là đồ ăn của người nào thật đúng là khó mà nói.
Thợ săn và con mồi dường như đã bất tri bất giác trao đổi với nhau một cách lặng yên không một tiếng động vậy, cho nên, mọi người đương nhiên không còn có quá nhiều sự sợ hãi đối với đám Ma tộc này.