Hai mắt trống rỗng ngã ngồi trên mặt đất, nàng ta không chấp nhận được kết quả như vậy, vì sao Long Trảo Thủ lại vô dụng chứ?
Hơn nữa, rõ ràng đã bắt được rồi, thứ kia đi nơi nào…
Không chỉ nàng ta, đệ tử Phổ Đà tự bên cạnh cũng trợn tròn hai mắt, thậm chí còn không tự chủ so sánh với chính mình.
“Thuật pháp phòng ngự của Đạo Nhất tông luyện đến cả trình độ đó luôn rồi sao?”
Không thể tin nổi lẩm bẩm một câu, tất nhiên không biết bí mật trong đó.
Trong lúc nhất thời, tinh hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, vốn dĩ dưới sự dẫn dắt cả Tú Linh, mấy ngày nay đệ tử am Khô Mộc đều điên cuồng luyện Long Trảo Thủ.
Gặp đệ tử Ngọc Nữ Phong thì đánh ba điểm trên, gặp đệ tử Thần Kiếm Phong thì đánh ba điểm dưới.
Nhưng chiến đấu rồi, những tiểu ni cô này mới phát hiện, khi đối mặt với đệ tử Thần Kiếm Phong, Long Trảo Thủ khổ luyện nhiều ngày hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
Đừng nói là không bắt được, mà cho dù ngươi bắt được rồi cũng lập tức biến mất không còn, vậy còn đánh cái quái gì nữa?
Trái lại khi đối đầu với đệ tử Ngọc Nữ Phong, vẫn còn có chút tác dụng.
Về phần Phổ Đà tự, không cần phải nói, một trảo bắt lấy, chỉ cần bắt được, vậy thì thắng chắc rồi.
Nhưng mẹ nó vì sao Thần Kiếm Phong không sợ chứ?
Đòn sát thủ hoàn toàn không phát huy ra được tác dụng như trong tưởng tượng, cuối cùng, am Khô Mộc toàn quân bị diệt, ngay cả Tú Linh cũng không cướp được vị trí.
Nhưng mà cũng không thể trách nàng ta, ngươi xem đối thủ của nàng ta đều là những người nào đi.
Triệu Chính Bình, Từ Kiệt, Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao, có ai trong những người này là đèn cạn dầu, thua mới là chuyện bình thường.
Kết quả cuối cùng vẫn là đệ tử Thần Kiếm Phong và Ngọc Nữ Phong ăn như gió cuốn.
Đệ tử am Khô Mộc và đệ tử Phổ Đà tự đều khóc không ra nước mắt.
Nhưng mà so với ở ngoài viện, mùi thơm ở chỗ này quả thật nồng đậm hơn rất nhiều.
Không kịp rối rắm quá lâu, một sư huynh Phổ Đà tự lên tiếng.
“Mùi thơm nơi này đậm đặc hơn, các sư đệ, hít.”
“Bọn ta sớm đã hít rồi.”
Mùi thơm bên ngoài viện đã khiến đệ tử Phổ Đà tự khó mà cưỡng lại, càng không cần phải nói ngay gần nhà bếp này.
Mùi thơm ngào ngạt này khiến đám đệ tử Phổ Đà tự cực kỳ hưởng thụ.
Mà trên tường viện, vẫn có đông đảo đệ tử Phổ Đà tự nằm nhoài trên đó, ai nấy đều nhìn chằm chằm đệ tử Đạo Nhất tông ăn cơm.
Trong số bọn họ, người thì chưa đúc lại Phật tâm, người thì không tìm được nguyên liệu nấu ăn.
Vừa tham lam hít mùi thơm, vừa chú ý thấy sư huynh đệ trong nội viện.
“Đây là mấy người sư huynh không thể cướp được vị trí sao?”
“Nói nhảm, nếu cướp được đã sớm vào ăn rồi.”
“Đưa nguyên liệu nấu ăn rồi mà vẫn không được ăn sao?”
“Bản lĩnh không bằng người ta mà thôi, hơn nữa, một con trâu mà có thể được hít mùi thơm ở nơi gần như vậy, đãi ngộ này đã rất tốt rồi.”
“Hở???”
Có người lên tiếng, nghe thấy những lời này, các đệ tử Phổ Đà tự đều sững sờ, sau im lặng chốc lát, hai mắt đều sáng lên.
Đúng vậy, một con gia súc, trước không nói đến việc có thể được ăn hay không, mà chỉ riêng việc được hít mùi thơm ngay bên ngoài nhà bếp, vậy đã không lỗ rồi.
“Sư huynh, chắc chắn mùi hương ở chỗ bọn họ thơm hơn chỗ này của chúng ta.”
“Đó là tất nhiên rồi, khoảng cách cũng gần hơn bao nhiêu, mùi thơm có thể giống nhau à.”
“Ta cũng rất muốn giống mấy người sư huynh.”
“Vậy thì đi tìm nguyên liệu nấu ăn đi, chỉ cần đưa nguyên liệu nấu ăn, vậy sẽ có được cơ hội cạnh tranh công bằng.”
“Đến lúc đó cho dù bản lĩnh ngươi không bằng người ta, thua rồi, nhưng ít nhất có thể hít mùi thơm ở chỗ gần hơn.”
“Có lý.”
Đông đảo đệ tử Phổ Đà tự ầm ĩ bàn tán, nhưng mà trong lời nói đều là hâm mộ với đám sư huynh đệ trong nội viện.
Ngươi xem bọn họ đi, lại có thể hít mùi thơm ngay ngoài nhà bếp, thật sự khiến người ta không nhịn được sinh lòng ghen ghét.
Khi mọi người ở đây đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng hỏi thăm từ đằng sau truyền đến.
“Các ngươi nằm sấp ở nơi này làm gì?”
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hòa thượng mập tai to mặt lớn, mặc tăng bào màu trắng cười hỏi.
Mặc dù hòa thượng này mang lại cho người ta cảm giác hiền lành phúc hậu, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hắn ta, đông đảo đệ tử Phổ Đà tự đều sững sờ, sau đó thi nhau cung kính hành lễ.
“Đệ tử tham kiến thủ tọa.”
Hòa thượng này không phải ai khác, mà chính là sư đệ của phương trượng Giác Tâm, Giác Minh đại sư, một cường giả cấp bậc Thánh Cảnh.
Nhìn đám đệ tử căng thẳng sợ sệt, thấp thỏm không yên, Giác Minh không hề có ý nổi giận, nụ cười vẫn như trước, nói.
“Không cần căng thẳng, ta thấy cả đám các ngươi đều nằm sấp ở chỗ này, nhìn cái gì vậy, bên trong Đạo Nhất tông có chuyện tốt gì… a, Phật tâm của các ngươi đâu? Sao vỡ hết cả rồi?”
Ban đầu còn bình thường, nhưng rất nhanh, Giác Minh đã phát hiện ra chỗ không đúng, những tên đệ tử trước mặt này, Phật tâm ai nấy đều xuất hiện vấn đề.
Có người đã hoàn toàn vỡ nát, mà cho dù tốt hơn chút, Phật tâm cũng xuất hiện vô số vết nứt, chuyện quái quỷ gì đây?
Trước đó mới có một nhóm bị vỡ, nhóm đệ tử này tới đây chưa đầy hai ngày, sao lại vỡ rồi?
Chương 339: Giác Minh Nứt Ra
Nhìn tất cả đệ tử tan nát Phật tâm, Giác Minh khẽ nhíu mày, Đạo Nhất tông này thật sự càng ngày càng cổ quái.
Phái một nhóm đệ tử đến thì một nhóm tan nát Phật tâm.
Về việc này, tất cả đệ tử cũng đều im lặng, không biết nên giải thích như thế nào.
Đổi lại là những chủ tọa khác, khó tránh khỏi bị mắng, nhưng cuối cùng Giác Minh cũng không nói gì, chỉ giải tán đám đông, sau đó bước vào nơi ở của Đạo Nhất tông.
Hắn ta đến đây là để bồi thường cho Đạo Nhất tông, Giác Tâm sư huynh không muốn đến, nên trực tiếp giao cho Giác Minh phụ trách.
Ngược lại hắn không bị ngăn cản, dù sao hắn cũng là cường giả Thánh Cảnh, đương nhiên không thể đối đãi như những đệ tử bình thường khác.
“Giác Minh đại sư, Phong Chủ bọn họ đang ăn cơm, chi bằng người ra đại sảnh chờ một chút?”
Hai đệ tử Ngọc Nữ Phong lễ phép nói, ngược lại Giác Minh không quan tâm đến những điều đó.
“Không sao, bần tăng trực tiếp đến nhà bếp là được.”
Nói rồi Giác Minh cất bước đi về phía nhà bếp.
Bên ngoài nhà bếp, hắn còn nhìn thấy một số đệ tử Phổ Đà tự, còn có trưởng lão nữa.
Nhìn thấy bọn họ, Giác Minh sửng sốt, những đệ tử này và trưởng lão cũng vội vàng cung kính hành lễ.
So với Đạo Nhất tông, Phổ Đà tự càng coi trọng những cái gọi là quy củ này, bất kỳ đệ tử nào, kể cả trưởng lão, khi nhìn thấy chủ tọa của các viện đều phải lập tức hành lễ.
Thật kỳ lạ tại sao những người này lại ở đây, nhưng Giác Minh chưa kịp nghĩ nhiều, mùi thơm nồng nặc đã xộc vào mũi.
“Thơm quá………..”
Con sâu háu ăn trong bụng dường như hoàn toàn bị mắc câu, nó chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm nào như vậy.
Hắn không tự chủ được cất bước đi vào trong viện và nhìn thấy một nhóm đệ tử Đạo Nhất tông đang ăn ngấu nghiến.
Giác Minh không thể không nuốt nước bọt khi thấy họ ăn ngon như thế, đồng thời nhỏ giọng thì thầm.
“A Di Đà, tội lỗi, tội lỗi…”
Người xuất gia sao có thể vì ăn thịt mà sinh dâm dục, nên vội tụng Thanh Tâm Chú.
Nhưng với mùi thơm như vậy, Thanh Tâm Chú dường như không có tác dụng gì cả.
Lúc này, Giác Minh dường như biết tại sao Phật tâm của rất nhiều đệ tử bên ngoài lại tan vỡ.
Ráng chống đỡ tìm kiếm Hồng Tôn, lúc này Hồng Tôn mới ăn hết ngụm cuối cùng, khi thấy Giác Minh tới, trên khóe miệng hắn vẫn còn dính dầu mỡ.
“Ồ, Giác Minh đại sư đến kìa.”
” Hồng Tôn đạo hữu.”
Chào hỏi lẫn nhau xong, Giác Minh bày tỏ lý do đến đây, Hồng Tôn cũng không khách sáo mà nhận hết số tiền bồi thường mà Phổ Đà tự đưa ra.
Giác Minh lẽ ra bây giờ nên rời khỏi, nhưng mùi thơm quyến rũ trong không khí khiến hắn quỷ thần xui khiến hỏi.
“Hồng Tôn đạo hữu, bếp của Đạo Nhất tông quả thật không tệ.”
Hả? ? ?
Nghe vậy, Hồng Tôn nhìn hắn một cách kỳ lạ và nghi ngờ nói.
“Thế nào? Giác Minh đại sư cũng có hứng thú với những loại thịt này?”
Giác Minh nhanh chóng xua tay đáp lại.
“Không không không, bần tăng chỉ thuận miệng hỏi một câu, ta ăn chay.”
“Ăn chay ngươi hỏi nhiều vậy làm gì, tất cả chúng ta đều ăn mặn.”
“Haha………..”
Hắn lúng túng cười cười, lúc định rời đi, mới vừa quay đầu lại, Giác Minh liền nhìn thấy trong viện treo mấy tấm da trâutươi.
Chỉ còn lại tấm da, nhưng dấu ấn của Phổ Đà Tư hiện rõ trên đó.
Là trâu cày của Phổ Đà tự, nó được đóng dấu trên đó là điều bình thường.
“Hồng Tôn đạo hữu, đây hẳn là trâu cày của Phổ Đà tự chúng ta?”
Hắn quay đầu lại nhìn Hồng Tôn với sắc mặt kỳ quái, Hồng Tôn nghe vậy nhưng mặt vẫn không biến sắc, hắn đương nhiên biết những gì Từ Kiệt đã làm, bây giờ Giác Minh đã phát hiện ra, hắn nói một cách lạnh nhạt.
“Vậy thì ta cũng không biết, đều là đệ tử của quý tự đem tới.”
“Đệ tử Phổ Đà tự chúng ta đem tới ư?”
“Ừ, họ ở ngoài cửa đó, không tin cứ hỏi bọn họ đi.”
Trâu là đệ tử Phổ Đà tự của ngươi lấy được, còn lấy ở đâu thì Đạo Nhất tông ta không biết.
Chuyện này càng nghe càng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng Giác Minh không nói gì thêm.
Sau khi chào Hồng Tôn, hắn nhanh chóng rời đi.
Nhìn có vẻ như không có chuyện gì ầm ĩ, nhưng sau bữa ăn, những người chịu trách nhiệm giám sát Đạo Nhất tông và những người đến giành chỗ vào buổi trưa đều bị Giác Minh gọi đến nơi ở của mình.
Trong đại sảnh, Giác Minh ngồi trên chủ tọa, bên dưới là chúng đệ tử và trưởng lão.
“Nói đi, Đạo Nhất tông xảy ra chuyện gì, Phật tâm của các ngươi có vấn đề gì, còn chuyện con trâu cày là thế nào?”
Liên tiếp ba câu hỏi, thấy không thể giấu được nữa, chúng đệ tử đành phải nói thật.
“Đồ ăn của Đạo Nhất tông thơm quá, từ nhỏ đến lớn đệ tử chưa từng được ăn qua món ăn ngon như vậy.”
“Đệ tử chỉ là muốn ăn, chẳng phải am Khô Mộc cũng ăn rồi sao, họ đều không sao cả.”
“Các sư huynh khác đã đúc lại Phật tâm, chúng ta cũng có thể.”
“Trâu cày là nguyên liệu nấu ăn Đạo Nhất tông cần, bọn họ nói chỉ cần chúng ta cung cấp nguyên liệu, bọn họ sẽ cho chúng ta cơ hội cạnh tranh công bằng.”
Mọi người mồm năm miệng mười đem mọi chuyện kể lại cho Giác Minh nghe, nghe xong Giác Minh sắc mặt cổ quái.
Chỉ vì một bữa ăn mà các ngươi không chỉ tan nát Phật tâm mà còn chủ động đem trâu cày của Phổ Đà tự ta dâng lên cho Đạo Nhất tông làm thức ăn cho chúng?
Các ngươi thật to gan…
Nhưng nghĩ tới mùi thơm, Giác Minh không khỏi âm thầm gật đầu, quả nhiên rất thơm, câu dẫn người ta thèm nhỏ dãi.
Ngay cả bản thân Giác Minh cũng khó có thể quên được, huống hồ là những đệ tử này, xem ra cũng có thể thông cảm được.
Còn có cái gọi là đúc lại Phật tâm, chẳng lẽ đúng là như bọn họ nói, nếu là thật, vậy thì lão nạp……
Hắn cũng không xử những đệ tử này, nên nhanh chóng để bọn họ lui xuống.
Chỉ là trong bữa ăn tối, một nhà sư béo xuất hiện trên bức tường trong viện, chiếm vị trí tốt nhất.
“Ơ kìa, Giác Minh chủ tọa, ngươi… …”
Hai trưởng lão ở bên cạnh nhìn Giác Minh, khóe miệng giật giật.
Buổi trưa còn mắng bọn họ, buổi tối lại tự mình đến đây, vậy là sao đây?
Hơn nữa, với tư cách là một trong những chủ tọa của Phổ Đà tự, thân là cường giả Thánh cảnh, ngươi không cảm thấy thấy mất mặt khi trâutrên tường nhà người khác ư?
Có điều Giác Minh không quan tâm chút nào, nhìn Hồng Tôn và những người khác đang ăn ngấu nghiến trong viện, nước miếng của hắn không ngừng tuôn ra, hắn không ngừng lẩm bẩm.
“Thơm quá, thơm quá…”
Rắc rắc rắc…
“Mẹ kiếp, chủ tọa, Phật tâm của ngươi…. Phật tâm của ngươi…”
Tiếng Phật tâm vỡ vụn lại vang lên, nhưng lần này, vẻ mặt của rất nhiều đệ tử Phổ Đà tự và trưởng lão đều đại biến, họ kinh hãi nhìn Giác Minh.
Người bình thường có thể không nói, nhưng Giác Minh là ai, một trong những chủ tọa của Phổ Đà tự, cường giả cấp Thánh cảnh, em trai ruột của phương trượng Giác Tâm, tuyệt đối cao tầng.
Ngay cả Phật tâm của hắn cũng tan nát rồi, vậy mà coi được à.
Nếu Giác Minh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phương trượng còn không lột da của họ ư.
Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng, ánh mắt đều dán chặt vào Giác Minh, tiếng Phật tâm vỡ vụn vẫn không ngừng vang lên.
“Chủ tọa, giữ vững, nhất định phải vững vàng.”
“Chủ tọa, người có sao không? Người nói gì đi chứ.”
“Thơm quá.”
Mọi người đều lo lắng, nhưng Giác Minh chỉ quan tâm đến mùi thơm nồng nặc, nó thực sự rất thơm, làm sao trên đời này lại có món ăn thơm như vậy.
Trong bếp, Hồng Tôn và những người khác vừa ăn vừa ngơ ngác nhìn Giác Minh trên tường, Trương Thiên Trận nuốt một ngụm thức ăn và nhỏ giọng nói.
“Chắc không xảy ra chuyện gì chứ, hình như Phật tâm của lão lừa già trọc này cũng nứt rồi.”
Chương 340: Cái Gọi Là Kế Thừa
Đệ tử bình thường và trưởng lão không thành vấn đề, Phật tâm vỡ thì thôi.
Có vẻ như lần trước Giác Tâm cũng không hỏi gì cả, nhưng Giác Minh thì không, đây là sư đệ của Giác Tâm, lại là một cường giả Thánh cảnh, cũng là người đứng đầu Phổ Đà Tự.
Ngươi làm vỡ Phật tâm của hắn, đến lúc đó Giác Tâm sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Ngoài ra, ngay trong buổi chiều, Tề Hùng cũng đã liên lạc với đám người Hồng Tôn để hỏi về tình hình ở Phổ Đà Tự.
Nói đi nói lại, dù có chịu uất ức gì thì cũng phải nhẫn nhịn, trước mắt không nên giữ mối quan hệ quá cứng nhắc đối với Phật Môn.
Hồng Tôn đương nhiên hoàn toàn đồng ý, nhưng bây giờ ngươi đã làm vỡ Phật tâm của Giác Minh, phải làm sao đây?
Khó trách Trương Thiên Trận có chút lo lắng, nhưng Hồng Tôn ở một bên chẳng có phản hồi gì, hắn vừa ăn, vừa đưa mắt dò xét Giác Minh.
Vẻ mặt đó giống hệt như Từ Kiệt trước đây.
“Ta nói, ngươi lại đang âm mưu cái gì?”
Thanh Thạch ở một bên cau mày nói, mỗi khi lão sâu rượu này làm ra vẻ mặt như vậy, nhất định là đang giấu diếm điều gì đó.
Nghe điều này, Hồng Tôn nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Muốn biết? Đi theo ta.”
Nói rồi hắn đứng dậy trước đi về phía bức tường, Thanh Thạch thấy thế cảm thấy khó hiểu cũng bưng bát đi theo.
Ở chỗ Giác Minh, hắn nhìn thấy hai người Hồng Tôn đến gần, tên này đã hoàn toàn không để ý thể diện gì nữa cả, nhìn thức ăn trong bát của hai người, nước miếng không ngừng chảy ra.
Nhìn thấy Giác Minh đầu bự tai to, đôi mắt nhìn thẳng, Hồng Tôn cố ý cắn một miếng lớn và cười nói.
“Giác Minh đại sư, ngươi muốn ăn sao?”
“Ừm.”
Hắn nặng nề gật đầu không chút do dự.
“Có muốn xuống nói chuyện không?”
Với một cú nhảy, Giác Minh đã đáp xuống chắc chắn trước mặt Hồng Tôn, Thanh Thạch bên cạnh không biết Hồng Tôn định giở trò gì, chỉ là cầm lấy bát cơm của hắn một cách rất tự nhiên, rồi trực tiếp đưa cho Giác Minh.
“Ăn đi.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.”
Thấy vậy, Giác Minh không nhịn nữa, chỉ ngửi thôi cũng khiến lòng hắn ngứa ngáy, nhưng bây giờ đồ ăn ở trước mặt, hắn không muốn để tâm đến chuyện khác.
Hắn ăn một cách ngấu nghiến, sau khi nuốt vào, mắt hòa thượng mập lập tức sáng lên.
Ngon, ngon hơn mong đợi.
“Ngươi làm cái quái gì thế?”
Một bên, Thanh Thạch nhìn Hồng Tôn với vẻ mặt không hài lòng.
“Cái gì làm gì? Không phải ngươi nói muốn thấy ta làm gì đó sao? Ta chính là muốn lấy lòng quản lý cấp cao của Phổ Đà Tự.”
“Đám đệ tử này làm trâu ra như thế, sớm muộn cũng xảy ra chuyện, không có thánh nhân che chở làm sao được, bất quá chỉ là thêm cái bát đôi đũa thôi mà.”
Nếu muốn sống an nhàn trong Phổ Đà Tự, không có sự hỗ trợ của quản lý cấp cao làm sao được.
Chỉ dựa vào những đệ tử bình thường và trưởng lão? Đúng là nực cười, đến lúc sự việc bại lộ, bản thân bọn họ cũng không tự bảo vệ được.
Nhưng Giác Minh thì khác.
Đạo lý là như thế, Thanh Thạch cũng hiểu điều đó, nhưng…
“Ngươi muốn lấy lòng người ta, sao lại dùng đồ ăn của ta chứ?”
“Ta còn chưa ăn xong.”
“Ta ăn xong sao? Còn hơn nửa bát.”
“Ngươi la hét cái gì? Ngươi hy sinh một chút vì đại cục có gì không tốt? Xem dáng vẻ tức giận của ngươi, có Giác Minh rồi, sau này ngươi còn sợ không có cơm ăn? Đến lúc đó biết đâu người ta làm ngựa thần, lừa thần cho ngươi ăn.”
“Ta không màng đại cục?”
Nghe được Hồng Tôn nói thế, sắc mặt Thanh Thạch tái nhợt, ngươi còn có mặt mũi nói những lời như vậy.
“Được rồi, được rồi, đại cục làm trọng.”
“Ta…”
Lời thì hoa mỹ nhưng là ngươi lôi kéo người ta, tại sao lại bắt ta dâng cơm ra?
Nhưng bây giờ nói những điều này cũng vô dụng, Giác Minh ăn vài miếng là đã sạch bát cơm rồi.
Lúc này hắn còn đang liếm đáy bát.
“Thế nào, Giác Minh đại sư, ngươi cảm thấy mùi vị thế nào?”
“Ngon lắm ngon lắm.”
“Vậy sau này còn muốn ăn nữa không?”
“Còn ăn được sao?”
“Dĩ nhiên, nhưng mà…”
Hồng Tôn có tài thuyết phục, dáng vẻ này có vài phần giống Từ Kiệt, nhưng so với Từ Kiệt, Hồng Tôn có vẻ tinh vi và xảo quyệt hơn.
Về phần Giác Minh đại sư, hắn ta bị dính bẫy mà chẳng có chút nghi ngờ gì.
“Nhưng mà cái gì? Xin Hồng Tôn huynh nói ra, chuyện có thể làm được ta tuyệt đối không từ chối.”
“Cũng không có gì, chỉ là bọn ta rất khó lấy được đồ ăn ở Phổ Đà Tự, mấy con trâu này cũng chỉ như muối bỏ biển thôi, dẫu sao ở đây cũng đông đệ tử vậy mà.”
“Hơn nữa, số lượng quá lớn, nhất định sẽ bị người ta phát hiện, cho nên nếu Giác Minh đại sư muốn ăn, nguyên liệu…”
“Hồng Tôn huynh yên tâm, giao cho ta đi, ở Phổ Đà tự, ta nói một câu là được chứ gì.”
“Vậy thì tốt, còn nữa, đến lúc đó phương trượng Giác Tâm biết được thì…”
“Hồng tôn huynh yên tâm, chuyện này không liên quan gì đến Đạo Nhất Tông ngươi, đều là do một mình bần tăng làm.”
“Đại sư nghĩa khí lắm.”
Cạch.
Sau câu nói của Hồng Tôn, Phật tâm của đại sư Giác Minh hoàn toàn vỡ vụn.
“Vỡ rồi…”
Thấy vậy, Thanh Thạch ở một bên giật giật khóe miệng, nhưng Hồng Tôn vẫn bình tĩnh nói.
“Vỡ thì cũng đã vỡ, vừa hay có thể thỉnh giáo sư thái, nghĩ chắc sẽ giúp ích được cho đại sư đúc lại Phật tâm.”
“Vậy làm phiền Hồng Tôn huynh rồi.”
Ngay lập tức, Hồng Tôn đưa Giác Viễn đến trước mặt Tuyệt Tình sư thái, tất nhiên, Thạch Tùng vẫn luôn ở bên cạnh.
Kể từ khi xác nhận mối quan hệ với Tuyệt Tình sư thái, chứng bệnh cuồng yêu cuuả tên này đã hồi phục không ít.
Chỉ cần hắn ở bên cạnh, cho dù có người nói chuyện với sư thái cũng chẳng sao, đương nhiên, nếu nghe lầm thế thì hết cách.
Sau khi Giác Minh thỉnh giáo sư thái về chuyện đúc lại Phật Tâm, hắn vội vàng rời đi, còn chuyện nguyên liệu sau này đều yên tâm giao cho hắn, không thành vấn đề.
Hồng Tôn cũng vui vẻ đồng ý chuyện cơm nước của hắn.
Về phần trưởng lão và đệ tử, vẫn phải tuân theo quy định của Đạo Nhất Tông.
Đem nguyên liệu đến mới có tư cách tranh đấu.
Nhìn thấy Giác Minh đi, Từ Kiệt cung kính chắp tay với Hồng Tôn, nói.
“Vẫn là sư tôn lợi hại, chúng đệ tử quả thật chẳng làm được gì so với sư tôn.”
Nghe vậy, Hồng Tôn liếc nhìn hắn tức giận nói.
“Bớt dùng trò này, ta còn không hiểu ngươi sao, một bụng xấu xa, đám đệ tử Phổ Đà Tự đó sắp bị ngươi làm cho ngáo ngơ hết rồi.”
“Hắc hắc, chẳng phải đệ tử cũng muốn chia sẻ lo lắng với sư tôn đấy sao?”
“Chia sẻ? Ta thấy ngươi là lo chuyện nguyên liệu của ngươi thì hơn.”
“Nhưng mà lần này ngươi làm cũng không tệ, không có tự mình ra tay, còn biết nói đối sách.”
“Đều do sư tôn dạy dỗ tốt, bây giờ có người đứng ra chịu trách nhiệm, đều là nhờ sư tôn đích thân ra tay.”
“Ừm, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, sau này tìm người hợp tác thì phải tìm ngươi có năng lực, chí ít sau khi xảy ra chuyện cũng có khả năng gánh tội thay.”
“Vâng, đệ tử nghe lời giáo huấn của sư tôn.”
“Được rồi, sau này ngươi cứ liệu mà làm, người sư tôn đã tìm cho ngươi rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện, ngươi biết làm thế nào rồi chứ?”
“Đệ tử hiểu.”
“Tốt đấy.”
“Khà khà.”
“Khà khà.”
Hai sư đồ nói cười vui vẻ, chỉ là giọng cười có phần gian manh.
“Đúng là gió tầng nào gặp mây tầng ấy.”
Nhìn một già một trẻ cười với nhau, Diệp Trường Thanh lẩm bẩm.
Lần này tốt rồi, thậm chí còn có người đứng ra gánh tội thay, Từ Kiệt này ghê gớm quá rồi, cũng không biết trâu trong chuồng ở Phổ Đà Tự có thể ăn đủ được mấy ngày.
Nghe nói hình như có mấy ngàn con, thoạt nhìn rất nhiều, nhưng với tốc độ tiêu hao của đám đệ tử này, cũng chỉ cầm cự được có nửa tháng mà thôi.
Chương 341: Trâu Đâu?
Vẻ mặt Hồng Tôn rất thành thật dạy cho Triệu Chính Bình, Từ Kiệt cùng các đệ tử, có điều nội dung này lại khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái vô cùng.
Không phải sao, ngay cả Tú Linh không biết đến bên cạnh Diệp Trường Thanh lúc nào cũng biểu lộ một mặt kì quái hỏi.
“Trường Thanh sư đệ, Thần Kiếm Phong của các ngươi ngày bình thường còn dạy cái này à?”
Ở trong sân, Hồng Tôn dùng lời nói rất thấm thía.
“Các ngươi nhớ kỷ, lúc đi ra ngoài lúc nào cũng phải chú ý để tâm nhãn nhìn xa ra, bởi vì tục ngữ nói không có tâm hại người, cũng phải có tâm phòng người.”
“Ở trong hoàn cảnh xa lạ, mặc kệ cái gì đều phải bảo đảm an toàn của mình trước.”
“Chính là phải bố trí tốt bẫy rập trước, ngươi không cần biết hắn có nguy hiểm hay không, cứ bày trước tính sau, cùng lắm không có nguy hiểm thì lấy đi, có điều khi gặp phải nguy hiểm thì đó chính là cọng cỏ cứu mạng.”
“Người đời đều nói muốn đi 1 bước phải tính 3 bước, nhưng mà vi sư ở đây, yêu cầu các ngươi dù một nước chưa đi cũng phải chuẩn bị xong một trăm bước cho ta, đó mới gọi là cẩn tắc vô ưu.”
“Cũng giống như lão tam, ý nghĩ của ngươi lần này không tệ, thế nhưng ngươi có từng nghĩ qua, những đệ tử bình thường, cả Trưởng Lão, có thể trộm trâu cày đến, nhưng lén lén lút lút lại có thể trộm đến bao nhiêu con?”
“Đến lúc xảy ra chuyện, ngươi thật sự cho rằng bản thân có thể thoát được trách nhiệm sao?”
“Cho nên, chuyện nhìn người, tuyển người cũng là một môn học vấn, ngay cả tư cách gánh tội thay hắn còn không có tư cách, làm sao có thể hợp tác với chúng ta đây?”
“Các ngươi có biết vi sư đứng vững tại Đông Châu nhiều năm như vậy, thậm chí cũng trải qua bao lần thập tử nhất sinh tại Trung Châu, cuối cùng vẫn có thể an toàn sống đến giờ là dựa vào cái gì không?”
“Chạy nhanh, nhiều âm mưu, đủ để sống?”
Từ Kiệt nín thở hỏi, không có gì bất ngờ cả, trực tiếp chịu một cái tát mạnh.
Đứng một bên nghe sư đồ mấy người đối thoại, khóe miệng Diệp Trường Thanh co giật.
“Cũng không phải thường xuyên dạy cái này.”
“Hiện tại hình như ta đã hiểu vì sao Thần Kiếm Phong lại như thế.”
“Hửm?”
Quay đầu nhìn về phía Tú Linh, tiểu ni cô bày ra bộ dạng muốn biết đáp án.
Khó trách thủ đoạn của đệ tử Thần Kiếm Phong, một cái so với một cái đều chơi bẩn hơn, hóa ra nguyên nhân ở đây.
“Trường Thanh sư đệ, ta đi về trước đây.”
“Ừm, sư tỷ đi thong thả.”
Đưa Tú Linh đi, Hồng Tôn cũng vừa đúng lúc hô một câu.
“Trường Thanh tiểu tử, ngươi cũng tới chỗ này nghe đi, mấy cái này đều là lời nói giữ mạng, về sau còn có thể cứu mạng.”
“Vâng.”
Hắn cũng bị kéo qua nghe dạy bảo cùng mọi người, một đêm này, phía sau nhà bếp, một đám người cùng với Diệp Trường Thanh đã học được từ trên người Hồng Tôn rất nhiều… rất nhiều, thủ đoạn “giữ mạng”.
Một đêm qua đi, sáng sớm ngày thứ hai, đúng vào thời gian cũ, một đám đệ tử tạp dịch của Phổ Đà tự kết thúc việc tu luyện trong chuồng trâu, bắt đầu công việc hàng ngày.
Làm tồn tại ở tầng dưới chót của Phổ Đà tự, đãi ngộ của bọn họ so với đệ tử tạp dịch của Đạo Nhất tông kém hơn rất nhiều.
Tài nguyên tu luyện ít đến đáng thương còn chưa nói, thậm chí ngay cả công pháp ra dáng chút cũng không có, nhiệm vụ mỗi ngày còn cực kỳ nặng nhọc.
Thời gian để bọn họ lưu lại tu luyện, cơ hồ cũng chỉ có mấy canh giờ buổi như vậy, vào ban ngày căn bản không có thời gian để nghỉ ngơi.
Đến chuồng trâu cũng như mọi ngày, chỉ là còn chưa đến gần, một đoàn người liền cảm thấy không đúng lắm.
“Kỳ quái, sao cửa lớn của chuồng trâu lại mở thế này?”
“Hôm qua quên đóng lại sao?”
“Không thể nào, ta nhớ rõ ràng đã kiểm tra qua rồi mà.”
“Mau vào xem xem.”
Nói rồi, một đoàn người nhanh chóng xông vào trong, chỉ liếc mắt nhìn một cái, mọi người liền lập tức ngu người.
“Trâu đâu? Tại sao thiếu đi nhiều như vậy?”
Chuồng trâu rất lớn, có thể tính là như vậy, đơn giản chỉ cần quét mắt qua một vòng liền có thể phát hiện ra, trâu ở trong chuồng đâu, mẹ nó thiếu đi ít nhất cũng phải mấy trăm con.
Chỉ qua một đêm, mấy trăm con trâu đều không thấy nữa.
“Có người trộm trâu?”
Có đệ tử phản ứng lại rất nhanh, nhưng suy đoán đó cũng rất nhanh bị phủ định.
“Không có khả năng đâu, nơi này chính là Phổ Đà tự đó.”
Trộm cắp bình thường, đừng nói đến việc tới Phổ Đà tự trộm trâu đi, ngươi có thể tiến vào khu vực Phật quốc mà thần không biết quỷ không hay đã xem như rất lợi hại rồi.
Mà có năng lực đi vào Phật quốc, còn lẻn vào trộm Phổ Đà tự, chắc chắn tu vi không thấp, những thứ như thân pháp lại càng không cần phải bàn đến.
Mà kẻ trộm bậc đó lại lẻn vào Phổ Đà tự trộm, sao có thể chỉ đi trộm trâu được.
Nhiều bảo bối để đó như vậy không trộm, lại trộm mấy trăm con trâu này? Không còn gì để nói rồi.
“Trâu đi đâu hết rồi?”
“Làm sao ta biết.”
“Còn không nhanh đi tìm.”
Trông coi chuồng trâu nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ gặp chuyện thế này.
Nhưng mà còn không đợi những đệ tử tạp dịch này đi tìm, một đám người to lớn cứ thế vọt vào.
Có không ít gương mặt quen, cũng có không ít gương mặt lạ, số lượng rất nhiều.
Vừa nhìn thấy người Trưởng Lão hôm qua vừa đến mượn trâu cày kia, một đám đệ tử tạp dịch mặt xám như tro, nghĩ thầm xong đời rồi.
Trâu cày biến mất, còn chưa kịp đi tìm đã bị Trưởng Lão phát hiện.
Coi như Trưởng Lão này không phải là người phụ trách chuồng trâu, thế nhưng thân phận của người ta, chỉ cần thuận miệng nói một câu liền có thể xác định sinh tử của bọn hắn.
Đừng nói là bọn họ, dù là chấp sự phụ trách quản lý chuồng trâu cũng như thế, tùy tiện để cho người khác quyết định.
“Trưởng Lão, chúng ta… Ngài… chuyện này…”
Muốn giải thích, nhưng mà lắp bắp cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, ngược lại là làm Trưởng Lão này thấy có chút phiền.
“Cái gì ngươi ta, lão phu đến để mượn trâu cày, đi, lại dắt cho ta một chút con cường tráng đến đây.”
“Hả ???”
“Hả gì mà hả?”
“Trưởng Lão ngài còn muốn mượn trâu? Hôm qua không phải…”
Vốn cho rằng là đến hỏi tội, nhưng ai có thể ngờ lại là đến mượn trâu.
Có điều không phải hôm qua ngài mới mượn một con trâu sao, nói là muốn giảng kinh cho nó, hiện tại mới qua một ngày thôi.
Nhìn ra nghi vấn trong mắt đám đệ tử, Trưởng Lão này cũng không nhịn được mặt mo đỏ lên kiên trì giải thích.
“Con ngày hôm qua không có duyên với Phật pháp chúng ta, lão nạp đem nó đi độ hóa, hôm nay lại đến tìm một con.”
Hả ???
Vô duyên với phật pháp? Ai cơ? Con trâu cày ngày hôm qua? Cái đó mịa nó có thể hữu duyên mới là lạ.
Còn chưa từng nghe qua dạng thuyết pháp thế này, một con trâu cùng phật môn của ta thì có duyên gì được.
Có phải Trưởng Lão này tu luyện đến chỗ rắc rối gì hay không, cứ chấp nhất giảng kinh cùng trâu cày? Còn coi trọng duyên phận như thế.
Người trực tiếp tê liệt, chỉ là dưới sự thúc dục của Trưởng Lão này, rất nhanh đã có đệ tử dắt ra một con trâu tới.
Thuận tay cầm lấy dây cương, Trưởng Lão này còn ra vẻ cao thâm nói.
“Hi vọng ngươi có thể cùng ngã phật hữu duyên.”
“Bò…oo….”
Thấy thế, khuôn mặt lão ngưu hoảng sợ kêu lên một tiếng, chỉ tiếc là vô dụng, lập tức bị Trưởng Lão cưỡng ép kéo đi.
“Ta cũng muốn mượn một con, con ngày hôm qua ta mượn cũng vô duyên với Phật.”
“Còn ta lại là nó không hữu duyên với ta.”
“Ngược lại ta thì hữu duyên, chỉ tiếc bị ta đưa đi gặp Phật tổ.”
Nhiều người muốn mượn trâu như vậy, một đám đệ tử tạp dịch triệt để ngơ ngác, phát sinh chuyện gì rồi? chẳng lẽ trong khoảng thời gian gần đây, trong chùa lưu hành việc giảng kinh với trâu sao? Nếu không sao lại có nhiều người đến mượn trâu như thế chứ?
Hơn nữa còn là hôm nay mượn ngày mai lại mượn.
Một phen bận rộn xong, trong chuồng trâu lại ít đi rất nhiều, đối với cái này, một số đệ tử tạp dịch sắc mặt phức tạp nói.
“Ta cảm thấy vấn đề này cần phải thông báo Chấp Sự đại nhân.”
“Ta cũng thấy vậy, vẫn là nên để Chấp Sự đại nhân quyết định đi, tiếp tục như vậy nữa, không đến mấy hôm chuồng trâu sẽ không còn trâu nữa đâu.”
Chương 342: Ngươi Và Ta Cùng Nhau Giết Bọn Họ
Nhìn thế nào cũng thấy chuyện này kỳ lạ, nhưng rõ ràng đám đệ tử tạp dịch không dám tự ý quyết định, chỉ có thể báo cáo cho Chấp Sự xử lý.
Mà tại nơi ở của Đạo Nhất tông, sáng ngày hôm nay càng thêm náo nhiệt, số lượng trâu được đưa đến nơi này cũng càng nhiều hơn.
Đám hòa thượng Giác Minh đã sớm chuẩn bị tinh thần ăn cơm.
Đương nhiên rồi, là cường giả Thánh Cảnh, Giác Minh căn bản không cần cướp cơm, bởi vì điều đó không có ý nghĩa.
Dựa vào tu vi của hắn ta, ngoài đám người Hồng Tôn, Thanh Thạch ra thì không ai là đối thủ của hắn ta.
Hơn nữa đã là Thánh Cảnh rồi, có chút đặc quyền cũng là điều đương nhiên.
Giờ cơm tới gần, đông đảo đệ tử lại kịch liệt đánh nhau, nhưng mà không hề nghi ngờ, vẫn là Thần Kiếm Phong chiếm vị trí đầu, Ngọc Nữ Phong thứ hai, đệ tử am Khô Mộc và Phổ Đà tự hoàn toàn không có sức cạnh tranh gì.
Sau cạnh tranh kịch liệt, không có gì bất ngờ xảy ra, Phổ Đà tự toàn quân bị diệt.
Mà bên am Khô Mộc, Tú Linh vậy mà lại thành công cướp được vị trí từ trong tay một Chấp Sự.
Đoán chừng nha đầu này cũng phát hiện, đối phó với Chấp Sự dễ hơn đối phó với đám Triệu Chính Bình, Từ Kiệt nhiều.
Cho nên vẫn luôn tránh né mấy người đó.
Thoải mái ăn bữa sáng, đối với Giác Minh thì bữa cơm này tựa như mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Chưa bao giờ nghĩ rằng, trên đời này lại có món ngon như vậy, quả thật khiến người ta lưu luyến quên lối về.
“Ăn ngon, ăn ngon.”
Vừa ăn như hổ đói vừa không quên khen ngợi.
Khoảng thời gian này Đạo Nhất tông sống thoải mái dễ chịu, nhưng bên kia, đến tận bây giờ chiến đấu ở Hổ Lĩnh vẫn chưa kết thúc.
Hơn nữa, dường như Tô Lạc Tinh đã thật sự nổi giận, Hổ tộc người ta đã không nói gì nữa, nhưng hắn ta lại liên tục dẫn người khơi mào chiến tranh với Hổ tộc.
Hai bên đánh nhau túi bụi, tất nhiên khó mà tránh được thương vong.
Hôm nay chết một nhóm đệ tử, ngày mai chết mấy tên Chấp Sự, thậm chí còn có không ít Trưởng Lão bỏ mình.
“Lạc Hà tông này thật sự muốn không chết không thôi với Hổ tộc à? Thương vong này cũng lớn quá rồi.”
“Ai bảo không phải chứ, nghe nói dường như Hổ tộc đã có ý ngưng chiến, chỉ là Tô Tông Chủ không đồng ý.”
“Còn không đồng ý?”
Quả thật Hổ tộc đã bày tỏ ý muốn ngưng chiến, nhưng Tô Lạc Tinh lại không chịu, điều này thật sự không hợp thói thường.
Đúng vậy đó, trên chiến trường bên trong Hổ Lĩnh, nơi đây vừa xảy ra chiến đấu kịch liệt, trên người Tô Lạc Tinh cũng đã có không ít vết thương, nhưng mà điều này không hề ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của hắn ta.
Vẫn là sát ý ngút trời, căm tức nhìn một đám Hổ Vương của Hổ tộc nói.
“Tới đây, tiếp tục tới đây, ngươi cho rằng Lạc Hà tông ta sợ Hổ tộc ngươi à?”
“Tô Tông Chủ, không cần phải đánh đến mức này?”
Nghe vậy, một dám Hổ Vương đều bất đắc dĩ, đánh một chút là được rồi, ngươi lại thật sự muốn không chết không thôi à, ngày sau Lạc Hà tông ngươi sẽ ra sao?
Thái độ bên phía Hổ tộc đã rất mềm mỏng rồi, nhưng Tô Lạc Tinh lại càng nói càng tức giận.
“Ta không nghe, đến đánh tiếp, hôm nay không phải Hổ tộc ngươi vong thì chính là Lạc Hà tông ta diệt, thích kiếm quả hồng mềm để bóp phải không? Ta cho các ngươi bóp…”
“Tô Tông Chủ, thật sự không cần thiết nữa rồi.”
“Ta mặc kệ, dựa vào cái gì các ngươi không dám đắc tội Đạo Nhất tông, lại muốn nhằm vào Lạc Hà tông ta? Đến đây, tiếp tục.”
Mẹ nó đúng là đồ điên, nhìn Tô Lạc Tinh nhất định không buông tha, khóe miệng đám Hổ Vương co giật.
Bọn chúng quả thật nhằm vào Lạc Hà tông, nhưng đó cũng chỉ vì lấy lại chút thể diện.
Trong tình huống bình thường, nếu hai thế lực lớn bộc phát xung đột, vậy đánh một chút là được.
Trừ phi thật sự có mâu thuẫn không thể thỏa hiệp thì mới chiến đấu một mất một còn.
Nhưng lần này cũng chỉ là vấn đề thể diện, đánh lâu như vậy, cũng tàm tạm rồi.
“Dựa vào cái gì các ngươi không dám đắc tội Đạo Nhất tông? Các ngươi sợ Tề Hùng, chẳng lẽ không sợ ta? Ta có chỗ nào kém Tề Hùng hả? Vì sao?”
Hả???
Càng nghe Tô Lạc Tinh mắng lại càng thấy không đúng, đám Hổ Vương ngơ ngác nhìn nhau, tràn đầy nghi ngờ.
Nói cái gì vậy? Sao đột nhiên kéo lên trên người Tề Hùng rồi?
Mà thấy các Hổ Vương im lặng, Tô Lạc Tinh lại càng hăng hái.
“Nói đi, ta có chỗ nào kém Tề Hùng, các ngươi không dám đắc tội Tề Hùng, nhưng lại cứ muốn nhằm vào Tô Lạc Tinh ta?”
“Tô Tông Chủ, không phải ngươi…”
“Không phải cái gì, các ngươi là cảm thấy Tề Hùng mạnh hơn ta đúng không, hôm nay ta muốn chứng minh cho các ngươi thấy, cả đời Tô Lạc Tinh ta tuyệt đối không thua kém Tề Hùng.”
Mở miệng ngậm miệng không rời được Tề Hùng, các Hổ Vương hoàn toàn bó tay, mẹ nó ngươi vì điều này nên mới đánh tới không chết không thôi?
“Tên này không bị điên đấy chứ?”
“Hình như trong Nhân tộc có một cách nói là bệnh thần kinh, không phải Tô Lạc Tinh này lại phát tác bệnh thần kinh rồi đấy chứ?”
“Ta thấy có thể lắm.”
“Đúng là xui xẻo, gặp phải một tên thần kinh.”
Truyền âm lẫn nhau, cuối cùng vẫn là Trí Hổ Yêu Vương lên tiếng.
“Tô Tông Chủ, ngươi hiểu nhầm rồi, sao ngươi lại yếu hơn Tề Hùng chứ, quyết định lần này của Hổ tộc ta cũng chỉ là để lấy lại thể diện, chính bởi vì cảm thấy Tô Tông Chủ ngươi mạnh hơn Tề Hùng, cho nên bọn ta mới làm như vậy.”
Đối mặt với một tên thần kinh, cách tốt nhất chính là thuận theo hắn ta, đừng đối nghịch với hắn ta, càng đừng mong nói lý với hắn ta, dù sao hắn ta nói cái gì thì chính là cái đó.
Thật vậy, Trí Hổ Yêu Vương vừa nói như vậy, Tô Lạc Tinh quả thật đã bình tĩnh hơn chút.
Về sau, khoác lác với Trí Hổ Yêu Vương một lát, Tô Lạc Tinh mới thỏa mãn mang người rời đi.
“Một tên thần kinh, thế mà cũng có thể lên làm Tông Chủ.”
“Ai mà biết được chuyện của Nhân tộc.”
“Tiếp theo chính là thỏa thuận giao người với Đạo Nhất tông, ai đi?”
Cuối cùng cũng xử lý xong tên thần kinh Tô Lạc Tinh này, một đám Hổ Vương hùng hùng hổ hổ rời đi.
Mà đám người Lạc Hà tông trở về lãnh địa Nhân tộc, lúc này cũng vui vẻ từ tận đáy lòng, nói thật, nếu không phải vì Tô Lạc Tinh, bọn họ đã không muốn đánh từ lâu rồi.
Nhưng Tông Chủ ra lệnh, ai có thể làm trái.
Vẫn may, cuối cùng bây giờ đã có thể nghỉ ngơi rồi.
Chỉ có Tô Lạc Tinh, cứ tự lẩm bẩm gì đó.
“Hừ, Tề Hùng, ngươi thấy rồi chứ, Hổ tộc đã thừa nhận Tô Lạc Tinh ta còn mạnh hơn ngươi, cho nên mới chọn khai chiến với Lạc Hà tông ta, đây là cái gì, đây chính là anh hùng tiếc anh hùng, ngươi còn chưa xứng.”
Hả???
Mơ hồ nghe được một ít, đám cấp cao của Lạc Hà tông như Dương Hiến, Du Lệ đưa mắt nhìn nhau.
“Sư huynh nghiêm túc hả?”
“Mẹ nó ai mà biết được, dù sao có thể ngưng chiến là tốt rồi.”
Trở về phòng, Tô Lạc Tinh lấy Hiển Ảnh Trận Bàn ra, liên lạc với Giác Tâm.
Thoáng chốc trận pháp đã được kết nối, khuôn mặt già nua của Giác Tâm xuất hiện trong màn sáng trận pháp, nhìn cả mặt Tô Lạc Tinh toàn là máu, lão hòa thượng sững sờ.
“Tô đạo hữu, ngươi là…”
Thế này cũng thê thảm quá rồi, ngươi vừa đi đến nơi cửu tử nhất sinh nào vậy?
Nhưng Tô Lạc Tinh hoàn toàn không thèm để ý lời này, bây giờ trong lòng hắn ta chỉ có một suy nghĩ, đó là hắn ta mạnh hơn Tề Hùng, trước mắt đã giải quyết xong chuyện của Hổ tộc, giờ cũng đến lúc trừng trị Tề Hùng và Đạo Nhất tông rồi.
Cho nên, vừa lên tiếng Tô Lạc Tinh đã vô cùng tự tin nói.
“Giác Tâm phương trượng, có phải đám Hồng Tôn, Bách Hoa tiên tử đang ở Phổ Đà tự của ngươi?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Rất tốt, hay là ngươi và ta hợp tác, cùng nhau giết chết bọn họ? Để Tề Hùng biết được, đắc tội với Tô Lạc Tinh ta sẽ không có kết cục tốt.”
Hả???
Chương 343: Hay Là Đừng Đến Nữa
Nghe được lời nói của Tô Lạc Tinh, phương trượng Giác Tâm sửng sốt, ngươi vừa nói cái quái gì? Giết đám người Hồng Tôn?
Đừng đùa nữa, hiện tại đừng nói là giết đám người Hồng Tôn, chỉ cần bọn họ không gây rắc rối nữa thì Giác Tâm hắn đã A Di Đà Phật rồi, ngươi còn bảo ta chủ động đi gây sự với người ta?
Thấy Giác Tâm im lặng, Tô Lạc Tinh khẩn trương nói.
“Giác Tâm thấy sao nếu ta và ngươi liên thủ để Hồng Tôn bọn họ chết trong Phổ Đà Tự của ngươi.”
Giác Tâm nhìn Tô Lạc Tinh với ánh mắt kỳ lạ, cảm thấy không nói nên lời.
“Nhưng mà… Tô đạo hữu, ngươi biết Phật môn ta tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện giữa các đại tiên tông.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Lão nạp nói ân oán giữa Lạc Hà tông và Đạo Nhất tông không liên quan gì đến Phật môn của ta, cho nên ngươi đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
“Cái gì, lúc trước ngươi đến gặp ta để hợp tác ngươi đã nói gì? Bây giờ ngươi lại nói với ta như vậy?”
Lúc trước để khiến Đạo Nhất tông gật đầu, quả thật là Giác Tâm đã chủ động liên hệ Tô Lạc Tinh.
Vào thời điểm đó, để có thể liên minh với Lạc Hà tông, Giác Tâm đã vỗ ngực cam đoan, sau này chỉ cần là chuyện của Lạc Hà tông, Phổ Đà Tự sẽ không bao giờ khoanh tay đứng nhìn.
Mẹ nó, lúc đầu nói như nghĩa khí ngút trời, bây giờ lại nói Phật môn không tham gia vào việc giữa các đại tiên tông. Ngươi đùa với ta à?
Về vấn đề này, Giác Tâm bất đắc dĩ nói.
“Xin hãy thứ lỗi, trước đây lão nạp không hiểu rõ Đạo Nhất tông, vả lại Tô đạo hữu… lão nạp khuyên ngươi một câu, nếu không phải là thâm thù đại hận sinh tử thì sau này đừng chọc vào Đạo Nhất tông, thật sự.”
“Ngươi cũng cảm thấy ta không bằng Tề Hùng?”
Vốn là có ý tốt khuyên nhủ, nhưng ai ngờ nghe xong lời này, Tô Lạc Tinh lập tức giận dữ, hắn trừng mắt gầm lên.
Cứ như thể ai đó đã chạm vào cái gì nghịch lân vậy.
“Giác Tâm, uổng công ta nghĩ ngươi là một nhân vật có tầm nhìn, nhưng không ngờ rằng ngươi lại thiển cận như vậy. Tô Lạc Tinh ta có chỗ nào thua kém Tề Hùng?”
“Đạo Nhất tông không dám khai chiến với Hổ tộc. Lạc Hà tông ta đã đánh bại Hổ tộc khiến họ phải cúi đầu, tất cả các yêu vương Hổ tộc thậm chí còn chính miệng thừa nhận Tô Lạc Tinh ta mạnh hơn hơn Tề Hùng. Cả điểm này ngươi cũng không nhìn thấy.”
“Được, nếu như ngươi không dám địch lại Đạo Nhất tông, vậy ta tự mình làm, ngươi chờ mà xem, đến Vạn Phật thịnh hội, ta nhất định sẽ cho Đạo Nhất tông biết tay, và cũng cho ngươi thấy, Đạo Nhất tông mà ngươi sợ, không đáng nhắc tới trước mặt Tô mỗ này.”
“Không phải, Tô…”
Sau khi giận dữ quát mắng, không đợi Giác Tâm kịp trả lời, Tô Lạc Tinh đã trực tiếp cắt đứt trận pháp.
Nhìn thấy màn sáng trận pháp biến mất, khóe miệng Giác Tâm giật giật.
Hắn lấy đâu ra tự tin? Còn Hổ Lĩnh nữa đâu?
Lạc Hà tông của ngươi đã chiến đấu với Hổ tộc bao nhiêu lần, có chiếm được lợi lộc gì không? Đạo Nhất tông người ta thì lấy được mấy chục vạn yêu thú Hổ Lĩnh làm tọa kỵ.
So sánh có ích lợi gì đâu, hơn nữa Đạo Nhất tông thực sự không dễ chọc, sao ngươi không nghe ta khuyên vậy.
“Haiz…”
Phương trượng Giác Tâm khẽ thở dài rồi đột nhiên nhớ tới lời Tô Lạc Tinh vừa nói, hắn sẽ cho Đạo Nhất tông biết tay vào hôm Vạn Phật thịnh hội.
Vậy là hắn sẽ đến Vạn Phật thịnh hội?
Cái này cũng không tồi, tung người một cái trực tiếp nhảy dựng lên, sau đó hắn chạy như điên về hướng chỗ ở của Đạo Nhất tông.
Không phải hắn lo lắng cho sự an nguy của Đạo Nhất tông, mà là với trình độ trái tim của Đạo Nhất tông, họ giữ mạng sống chắc chắn không thành vấn đề.
Điều mà hắn sợ hãi chính là Vạn Phật thịnh hội.
Chỉ một Đạo Nhất tông đã khiến Giác Tâm lo lắng, giờ có thêm Lạc Hà tông nữa, liệu Vạn Phật thịnh hội của Phật môn hắn có còn tổ chức được hay không?
Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết được.
Không được, nhất định phải thông báo cho Đạo Nhất tông, nếu có thể, thì để bọn họ trực tiếp rời đi.
Ngay cả Vạn Phật thịnh hội cũng không muốn Đạo Nhất tông tham gia, rõ ràng là do chính Giác Tâm mời, nhưng bây giờ hắn lại sợ hãi.
Chạy một mạch đến nơi ở của Đạo Nhất tông.
“Phương trượng Giác Tâm?”
Ở cổng lớn, hai đệ tử trực luân phiên của Ngọc Nữ Phong nhìn thấy phương trượng Giác Tâm vội vàng chạy tới, họ sửng sốt một lúc rồi chắp tay hành lễ.
Nghe vậy, vẻ mặt của Phương trượng Giác Tâm rất phức tạp.
“Các đạo hữu Thạch Tùng và Hồng Tôn đâu?”
“Phong Chủ bọn họ đang ăn trong bếp.”
“Được.”
Giác Tâm nghe xong không thèm giải thích, đi thẳng vào bếp, vừa đến ngoài bếp, hắn đã nhìn thấy một nhóm đệ tử của Phổ Đà Tự, chấp sự, trưởng lão, đang hít lấy hít để thứ gì đó.
“Các ngươi đang làm gì thế?”
Hắn hoài nghi hỏi, mọi người nghe thấy vậy liền quay đầu lại, khoảnh khắc họ nhìn thấy Giác Tâm, mọi người đều sửng sốt, sao phương trượng lại tới đây?
“Ta hỏi các ngươi đang làm cái gì ở đây?”
“À, không có gì. Chúng ta chỉ hít thở không khí trong lành ở đây.”
“Hít thở không khí trong lành?”
Hắn nhìn mọi người bằng ánh mắt khó tin, có ai hít thở như vậy không?
Lão nạp vừa rồi nhìn thấy các ngươi chỉ có hít vào mà không thở ra, đây sao gọi là hít thở?
Hơn nữa, tất cả mọi người sắc mặt đỏ bừng, đây là hít thở sao?
“Vậy các ngươi đến đây làm gì?”
“Chúng ta đến giám sát đệ tử Đạo Nhất tông.”
Hả? ? ?
Càng nói càng quá đáng, đúng là có sắp xếp người theo dõi Đạo Nhất tông, nhưng các ngươi đều theo dõi đến cửa bếp nhà người ta sao? Có cách giám sát như vậy à?
Mấy ngày nữa, chẳng lẽ lại theo dõi đến trên giường luôn sao?
Mà đệ tử Đạo Nhất tông cũng kỳ quái, vậy cũng có thể chịu đựng sao?
Chắc chắn có vấn đề, những đệ tử và trưởng lão này nhất định có vấn đề, nhưng hiện tại Giác Tâm không có thời gian cùng bọn họ nói nhảm, hắn còn bận đi tìm Hồng Tôn.
Hắn đi ngang qua đám người này, trực tiếp tới sân bếp, ánh mắt quét qua từng người một các đệ tử đang ăn cơm.
Hắn không tìm thấy Hồng Tôn, nhưng ngược lại ở một góc, Giác Tâm nhìn thấy ngay Giác Minh.
Lúc này miệng hắn đang húp mì bò, một miếng thịt bò lớn, hắn thoải mái đút vào miệng ăn.
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của Giác Tâm đột nhiên mở to.
“Giác Minh, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Một tiếng gầm vang vọng cả sân, Giác Minh nghe thấy lập tức sửng sốt, nhìn thấy Giác Tâm tức giận bước đến, hắn không những không dừng lại mà càng tăng tốc, hai ba ngụm ăn hết luôn số mì còn lại.
“Sao ngươi còn ăn nữa? Mau ngừng lại cho ta.”
Khi Giác Tâm đến trước mặt Giác Minh, hắn còn đang bận húp canh.
Nhìn đến Giác Tâm mí mắt cuồng loạn.
“Đừng uống nữa.”
“Hô hô…”
“Đã bảo là không được uống nữa.”
Sau khi liếm sạch đáy bát, Giác Minh mới ngẩng đầu lên.
“Sao sư huynh lại đến đây?”
“Ngươi có biết bây giờ ngươi đang làm cái gì không?”
“Ăn cơm.”
“Ngươi đã phá giới.”
Là một trong những chủ tọa của Phổ Đà Tự, hắn lại ăn thịt trước mặt mọi người, ngay cả khi đích thân mình ngăn cản, hắn cũng ngoảnh mặt làm ngơ, khiến Giác Tâm tức đến nổi nổi hết gân xanh.
Nhưng Giác Minh không cảm thấy có vấn đề gì.
“Không sao, ta đúc lại Phật tâm là được.”
“Cái gì? Phật tâm của ngươi không còn nữa hả?”
Giỏi lắm, phạm giới không nói, còn mất cả Phật tâm?
Ngay lập tức, Giác Tâm nắm lấy tay Giác Minh, sau khi kiểm tra cẩn thận, hắn thấy rằng thân thể của Giác Minh không có gì bất ổn, nhưng Phật tâm cảm thấy hơi kỳ lạ, khác với trước đây.
“Phật Tâm của ngươi… thiếu cái gì sao?”
“Sư huynh lợi hại thật, vậy mà cũng có thể nhìn ra.”
“Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc là còn thiếu cái gì?”
“Phật môn giới luật.”
Giác Minh trả lời một cách tự nhiên.
Chương 344: Phương Trượng, Phật Tâm A
“Giới luật Phật môn.”
Nghe vậy, Giác Tâm sững người tại chỗ, ánh mắt lộ vẻ không dám tin.
“Ngươi… Ngươi nói mất cái gì?”
“Giới luật Phật môn.”
“Hôm nay lão nạp sẽ thay Phật Tổ thanh lý môn hộ, ta sẽ giết ngươi.”
Lập tức, Giác Tâm không nhịn được nữa nổi giận đùng đùng, không có giới luật Phật môn, thế còn gọi là Phật tâm gì nữa, nhanh chóng hoàn tục đi thì hơn.
Hắn tát cho Giác Minh một cái, nhưng Giác Minh đã nhanh nhẹn né được.
Đừng thấy tên này mập mạp mà xem thường tốc độ của hắn.
“Sư huynh, huynh làm gì thế?”
“Ngươi hỏi ta làm gì, hủy hoại giới luật Phật môn ta, hôm nay dù ngươi là sư đệ của ta, lão nạp cũng không thể giữ ngươi lại.”
“Chết tiệt, sư huynh, huynh nghiêm túc đấy chứ?”
“Bớt nói nhảm.”
“Không phải sư huynh, nghe ta giải thích một chút, Phật tâm của ta không có vấn đề gì cả, ngược lại còn mạnh hơn trước đây, chứng tỏ giới luật Phật môn có vấn đề.”
“Cái quái đó của ngươi không phải Phật tâm.”
“Sư huynh, tin ta đi, ta nói thật, huynh xem người này ăn thịt chính là thiên lý tuần hoàn, Phật môn ta vì sao không thể ăn thịt? Hơn nữa sắc giới này, nếu người nào cũng đều giống Phật môn, thế loài người chúng ta chẳng phải xong rồi sao.”
“Ngươi còn nói?”
Hai người vừa đuổi vừa chạy, đám người Hồng Tôn đứng một bên vừa bảo vệ các đệ tử, vừa nhìn nhau ngơ ngác.
Lão đầu trọc này sao lại đến đây, không báo trước một tiếng.
“Chết tiệt, hậu viện…”
Như chợt nghĩ ra điều gì, Thanh Thạch hét lớn, thật trùng hợp, lúc này Giác Minh cũng chạy về phía hậu viện, Giác Tâm thì đang đuổi theo ở phía sau.
Họ lần lượt xông vào hậu viện, lập tức nhìn thấy Từ Kiệt đang chỉ đạo một đám sư đệ mổ gia súc ở đó.
Giác Tâm chẳng màng đến việc đuổi theo Giác Minh nữa, sững sờ nhìn những con trâu này, sao như có cảm giác quen thuộc?
Lại nhìn ấn ký trên người con trâu, đây chẳng phải là gia súc của Phổ Đà tự chúng ta sao?
“Các ngươi dám ăn gia súc ở Phổ Đà tự ta?”
Hắn gầm lên giận dữ, đám người Từ Kiệt cũng sững sờ, sao Giác Tâm lại đến đây?
Trong mắt tràn đầy lửa giận, gia súc, đây là gia súc của Phổ Đà tự bọn họ, vậy mà lại bị đệ tử của Đạo Nhất Tông đem ra thịt.
“Thiên sát, thiên sát…”
Tuy rằng không phải bảo vật quý giá, nhưng việc làm này sỉ nhục đến họ, hơn nữa Đạo Nhất Tông không phải đang bị giám sát sao, sao bọn họ có thể lấy được những con gia súc này mà thần không biết quỷ không hay?
“A hèm, sư huynh, thực ra những con gia súc này là ta mang tới.”
Hửm?
Lúc này Giác Minh đứng ra nói, Giác Tâm nghe vậy, sửng sốt một lúc, quay lại nhìn hắn, tức giận hỏi.
“Những thứ này là ngươi mang tới?”
“Ừm.”
Thấy Giác Tâm đã bình tĩnh lại, Giác Minh không những không cảm thấy nhẹ nhõm mà càng căng thẳng hơn, hắn do dự gật đầu.
Một lát sau, thứ đang chờ đón hắn chính là đòn tấn công của Giác Tâm.
“Thế thì ngươi chết đi.”
“Sư huynh, chẳng qua chỉ là mấy con trâu thôi mà, huynh hà cớ…”
“Câm miệng, đó là trâu của Phổ Đà tự ta, ngươi lại lấy cho người ngoài? Biết đâu có một ngày ngươi cũng muốn giao ta cho người khác thì sao?”
“Sao có thể như thế, huynh là sư huynh của ta mà.”
“Lão nạp không có sư đệ như ngươi, nạp mạng đi.”
Cả hai đánh nhau kịch liệt, trong khi đó đám ngươi Hồng Tôn bên dưới cũng mải mê xem kịch, lợi hại thật, Giác Tâm này chẳng hề nương tay.
Nhưng thân pháp của Giác Minh cũng không tệ, có thể duy trì chống lại Giác Tâm được lâu như vậy.
Mãi cho đến giờ trà, Giác Tâm mới chịu dừng tay, Giác Minh thì hết sức khuyên bảo.
“Sư huynh, cùng lắm ta bù lại mấy con trâu này, còn Phật tâm, hay là sư huynh cũng thử xem?”
Nghe xem, lời này là người nói đấy, bảo sư huynh của mình phá vỡ Phật tâm thử.
Ngay cả đám người Hồng Tôn đi tới cũng nhìn Giác Minh đầy bái phục.
Hòa thượng mập đầu bự tai to này, trông thì chẳng có tài năng gì, không ngờ cũng là nhân vật có tầm.
Ngay cả Hồng Tôn cũng không dám nói những lời như vậy với Tề Hùng, tên này đúng là đỉnh.
Về phần Giác Tâm, đương nhiên bị những lời này của Giác Minh làm cho tức giận đến mức nghiến răng, nếu không phải vừa nãy mới dừng tay, chắc chắn hắn sẽ giết chết tên khốn này.
“Phương trượng Giác Tâm.”
“Thạch Tùng đạo hữu, Hồng Tôn đạo hữu, lão nạp…”
Giác Tâm cố nén lửa giận, nhưng vừa mở miệng liền ngửi thấy một mùi thơm, nhìn kỹ thì là mì thịt trâutrong tay đám người Hồng Tôn.
Nước dùng có màu hồng nhạt, sợi mì thoạt nhìn có độ đậm đà, những miếng thịt trâumềm ngọt trông rất hấp dẫn.
Thơm, thật sự rất thơm, khiến cho Giác Tâm không nói nên lời, chỉ là ngây người tại chỗ.
“Phương trượng Giác Tâm?”
Thấy Giác Tâm không phản ứng, Hồng Tôn lên tiếng, nhưng lúc này hắn dường như hoàn toàn không nghe thấy lời Hồng Tôn nói, nét mặt đờ đẫn, trong mắt hắn chỉ có bát mì thịt trâuhấp dẫn và thơm ngon.
“Muốn ăn thử một miếng không.”
“Không được, lão nạp là trụ trì của Phổ Đà tự, sao có thể phá giới?”
“Giác Minh sư đệ cũng nói rồi, giới luật Phật môn có vấn đề.”
“Giới luật Phật môn sao lại có vấn đề được, hơn nữa một khi phá giới, Phật tâm của ngươi sẽ vỡ.”
“Thế có là gì, chẳng phải sư đệ nói rồi à, có thể đúc lại Phật tâm, hơn nữa Phật tâm được đúc thành càng thêm thuần túy, càng thêm mạnh mẽ.”
Ngoài mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng giống như có hai người đang tranh đấu, nói chuyện với nhau, ai cũng có lý.
Lúc này trên người Giác Tâm đột nhiên vang lên một tiếng rắc.
Âm thanh này đã quá quen thuộc với mọi người, gần đây hầu như ngày nào cũng nghe thấy.
“Vỡ rồi?”
Đám người Hồng Tôn khẽ nhíu mày, Giác Tâm làm sao thế, còn chưa nói một câu, vừa mới gặp thì Phật tâm đã vỡ rồi?
Ý gì đây? Vừa tới thì Phật tâm đã vỡ, tỏ ý kính trọng sao?
“Cái đó… đại sư Giác Tâm, không cần khách khí như thế.”
Hồng Tôn cất lời, ngươi làm như thế, còn nói không nỡ sao.
Nhưng đối mặt với lời nói của Hồng Tôn, Giác Tâm không trả lời, thay vào đó là một số âm thanh răng rắc.
Rắc… rắc rắc…
Đám người Hồng Tôn nghe đến mức không thể chịu đựng được nữa, Trương Thiên Trận nhanh chóng nói.
“Không sao, không sao, trụ trì Giác Tâm không cần như thế.”
Chuyện này đúng là khiến người ta bối rối, ngay lúc đám người Hồng Tôn đang ngơ ngác, thậm chí có chút lúng túng thì một giọng nói vui mừng truyền đến.
“Phật tâm của sư huynh cuối cùng cũng vỡ rồi?”
Hửm?
“Mau vỡ đi, sư huynh tin ta, Phật tâm sau khi đúc lại chắc chắn sẽ tốt hơn trước.”
Hửm?
“Vỡ vỡ vỡ, nhất định phải vỡ hết, không chừa lại gì, sư huynh cố lên.”
Hả?
Đám người Hồng Tôn đều ngơ ngác sau khi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Giác Minh.
Đây là những lời mà sư đệ có thể nói ra sao? Hai người thật sự là sư huynh đệ à? Trước đây không có như vậy chứ?
Phật tâm của sư huynh ngươi vỡ vụn, ngươi lại ở đây vui mừng…
Ngay lúc Giác Minh đang vô cùng phấn khích, Giác Tâm cuối cùng cũng định thần lại, đầu tiên là lườm Giác Minh, sau đó quay sang nhìn Hồng Tôn với vẻ mặt vặn vẹo.
“Cái… cái này…”
Thấy vậy, Hồng Tôn không nói nên lời.
“Trụ trì có chuyện gì cứ nói đi.”
“Vậy ta cũng có thể ăn một bát mì thịt trâu được không?”
Hả?
Chương 345: Phương Trượng Luân Hãm
Mang cho ta thêm một bát mì thịt trâu, nghe thấy lời nói này, mấy người Hồng Tôn đều sững sờ nhìn, còn Thanh Thạch thì càng vội vàng bảo vệ bát của mình.
Bên trong tuy chỉ còn lại có một ngụm sợi mì, nhưng hắn không muốn chia sẻ với người khác.
Về phần Trương Thiên Trận, Thạch Tùng, Bách Hoa tiên tử càng là nhanh tay lẹ mắt, chỉ vài cái là đã ăn sạch sợi mì cuối cùng.
Hồng Tôn sững sờ nhìn hắn, các ngươi con mẹ nó cái gì cũng dám nói, ta đây còn chưa dám mở mồm ra xin đây.
Nhìn một chút sợi mì cuối cùng còn sót lại trong bát của mình, Hồng Tôn bất lực nói.
“Phương trượng có muốn húp chút miếng canh không?”
Mì và thịt trâu chắc chắn đã hết, chỉ còn một ít canh còn sót lại, còn Hồng Tôn thì vẫn mang bộ dạng miễn cưỡng không bỏ được.
Nghe vậy, Giác Tâm phương trượng cũng không tỏ ra chán ghét, trực tiếp cầm lấy cái bát lớn rồi uống luôn.
Tuy rằng không được ăn mì, nhưng có thể uống được một bát canh như thế này cũng đủ để khiến hắn kinh ngạc không thôi, ngon, thật sự rất ngon.
Thịt trâu thơm nồng đậm, bốc khói nghi ngút.
Uống xong bát canh, Giác Tâm vẫn cảm thấy tâm mình còn cảm giác thèm thuồng, đồng thời Phật tâm cũng hoàn toàn nát bét.
Cùng với chút Phật tâm cuối cùng bị phá vỡ, Giác Tâm ở phía bên này lại cảm thấy vô cùng phấn khích.
“Sư huynh, ngươi thành công khiến Phật tâm bị vỡ nát rồi, để sư đệ đến kiểm tra cho ngươi một chút nào.”
Nói xong liền truyền linh lực vào bên trong cơ thể của Giác Tâm.
“Ha, cái kia nát bét không chút dấu vết, sư huynh thật lợi hại.”
Nghe những lời của Giác Minh, đám người Hồng Tôn có biểu hiện kỳ lạ, những lời này nghe cứ sai sai làm sao đó.
“Đi đi đi, sư huynh, ta dẫn ngươi đi đúc lại Phật tâm, lần này nhất định có thể đúc lại một cái Phật tâm tốt hơn, các vị đạo hữu, ta và sư huynh cáo từ trước.”
Không để ý đến sự thay đổi trên nét mặt của đám người Hồng Tôn, vội vàng kéo Giác Tâm rời đi. Mãi cho đến khi hai người họ rời đi, Thanh Thạch nhịn không được nói một câu.
“Nhân tài trong Phổ Đà tự này cũng không ít đâu.”
Đối với cái này, mọi người đều gật đầu đồng ý, có một hậu bối như vậy, Giác Tâm cũng coi như là có phúc khí.
Chuyện Giác Tâm đến đây thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cũng không phải vấn đề lớn.
Sau khi ăn sáng xong, làm gì thì làm cũng có rất nhiều đệ tử giống như trước đi tu luyện một chút.
Chỉ là tại chuồng trâu của Phổ Đà tự, một chấp sự nhìn chuồng trâu trống không nhiều quá thì cả mặt tái mét.
“Sao lại thiếu đi nhiều con trâu như vậy chứ?”
Nghe lời này, đệ tử tạp dịch đứng ở bên cạnh, nguyên một đám muốn khóc không ra nước mắt.
Một số là do bị chư vị sư huynh và trưởng lão mượn đi, còn một số… tối hôm qua bị mất.”
“Mất? Ý ngươi nói là tối hôm qua có trộm đến Phổ Đà tự của ta sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Làm càn, ngươi có biết thân là người xuất gia thì không được phép nói dối không.”
“Chấp sự minh xét, chúng ta thật sự không có nói nhảm.”
Vốn cho rằng không phải là vấn đề lớn, nhưng ai có thể ngờ rằng lại bị thiếu nhiều trâu như vậy chứ, cái này thực sự quá kỳ lạ rồi.
“Được rồi, vậy những vị sư huynh và trưởng bối mà ngươi đang nói đến mượn mượn trâu để làm gì?”
“Bọn họ…Bọn họ nói là muốn giảng kinh cho những con trâu.”
“Giảng kinh cho trâu?”
“Ừm.”
“Nói năng bậy bạ.”
Người nào con mẹ nó ngày thường rảnh rỗi không có gì làm lại chạy đi giảng kinh cho trâu chứ?
Nghe có vẻ cực kỳ viển vông nhưng đó cũng có thể là sự thật, sau khi xác nhận đi xác nhận lại, chấp sự sửng sốt không biết nên làm thế nào.
Tuy là chấp sự, nhưng địa vị của hắn ở Phổ Đà tự cũng không cao, thậm chí không thể so sánh với đệ tử ngoại môn bình thường, nếu không hắn đã không được giao quản lý chuồng trâu.
Cho nên về chuyện này, chấp sự chỉ có thể đem sự tình từ đầu đến cuối báo cáo cho trưởng lão.
Cùng một cuộc đối thoại, cùng một phản ứng, cuối cùng, trưởng lão với khuôn mặt u ám trực tiếp tìm đến Giác Tâm.
Chuyện này quá mức kỳ lạ, mặc dù chỉ là trâu cày nhưng số lượng bị mất tích quá nhiều, hắn không dám tự mình quyết định.
Khi đến nơi ở của Giác Tâm lại không thấy Giác Tâm, ngược lại lại thấy Giác Tâm ở trong viện của Giác Minh.
“Giác Minh thủ tọa.”
Cung kính hành lễ, thấy vậy, Giác Tâm gật đầu.
“Ngươi tìm sư huynh sao?”
“Đúng.”
“Hắn đang bế quan, nếu không có việc gấp thì lúc
“Cái này…”
Vậy thì nói cho ta biết là được rồi.”
Giác Tâm đang bận đúc lại Phật tâm, đối với cái này, vị trưởng lão này cũng chỉ có thể đem chi tiết sự tình nói cho Giác Minh.
Nghe nói là về chuồng trâu, Giác Minh sững sờ, không ngờ nó lại nháo đến tay sư huynh sớm như vậy?
May mắn thay, sư huynh đã đến trụ sở của Đạo Nhất tông vào buổi sáng, cho nên vào lúc này Giác Minh cũng không có một chút nào hoảng sợ.
Cho nên sau khi nghe những gì trưởng lão này nói, Giác Minh chỉ thản nhiên nói.
“Chuyện này ta biết, hết thảy đều như thường, những cái khác thì các ngươi không cần lo lắng.
Nghe những lời nói này của Giác Minh, vị trưởng lão cung kính gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Vấn đề chuồng trâu đã được giải quyết ổn thoả, vào buổi trưa, Giác Tâm không đến ăn cơm, nhưng Giác Minh lại chạy đến ăn chực.
Nghe hắn nói, sư huynh còn đang bận đúc lại Phật tâm, đoán chừng sau này sẽ thành công.
Nhìn Giác Minh ăn nhiều đến mức chảy cả như vậy, Trương Thiên Trận nhịn không được cảm thán nói.
“Ta thấy Phật tâm yếu chút cũng tốt mà.”
“Lời này nghĩa là gì?”
Ngươi nhìn xem, Phật tâm thật đúng là dễ vỡ, nói nát liền nát, đúc lại thì dễ, không đến một ngày là có thể làm xong. Đâu phải như chúng ta, tâm cảnh mà có vấn đề gì thì rất phiền phức.”
Hả? ? ?
Nghe thấy Trương Thiên Trận cảm thán, mọi người liền sững sờ, sau đó lập tức đều là vẻ mặt kỳ lạ mà gật đầu.
Điều này cũng có lý, chẳng lẽ đây là chỗ tốt của Phật tâm sao?
Muốn nát thì nát, muốn đúc lại liền có thể đúc lại sao?
Nghĩ kỹ lại, hình như là như vậy.
Diệp Trường Thanh ở một bên nghe thấy lời nói này, cũng tò mò không kém mà quay qua hỏi Tú Linh.
“Tú Linh sư tỷ, Phật môn của ngươi khi đúc lại Phật tâm thật sự dễ dàng như vậy sao?”
Nghe vậy, tốc độ ăn cơm của Tú Linh cũng không chậm lại, đồng thời suy nghĩ một chút, mơ hồ nói.
“Cũng không khó lắm, dù sao lúc đó ta cũng không cảm thấy mình đang làm cái gì thì Phật tâm đã được đúc lại thành công. Bất quá, quá trình đúc lại Phật tâm của sư phụ càng khó hơn, ta đã phải chuẩn bị rất nhiều.”
Đương nhiên có chuyện mà Tú Linh không biết, không phải là do quá trình đúc lại Phật tâm quá khó đối với Tuyệt Tình sư thái mà là do Vô Hạ Tâm gây ra.
Nếu không phải bản thân nàng ấy mang theo Vô Hạ Tâm thì chắc chắn cũng sẽ không cần phải chuẩn bị nhiều như vậy.
Vừa nghe câu trả lời của Tú Linh, Diệp Trường Thanh cảm thán, Phật tâm của Phật môn quả thực thực sự phi thường mà.
Trong lúc mọi người đang tán gẫu về Phật tâm của Phật môn, Hiển Ảnh trận của Hồng Tôn đột nhiên sáng lên, thấy vậy, lão đầu ăn hai ba miếng còn lại của bữa ăn, lau miệng rồi mới kết nối với trận pháp.
“Sư đệ, ngươi ở Phổ Đà tự không có vấn đề gì chứ?”
Quả nhiên là Tề Hùng liên hệ với hắn, Hồng Tôn nghe vậy cũng nở nụ cười nói.
“Còn có thể có chuyện gì sao, sư huynh ngươi yên tâm đi, chúng ta cùng Phổ Đà tự ở chung một chỗ đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ.”
“Vậy thì tốt, Bá Hổ của Hổ tộc vừa mới liên lạc với ta, nói là muốn lấy Bạch Hổ Yêu Vương ra trao đổi.”
Bá Hổ chính là tộc trưởng của Hổ tộc, nghe thấy lời này, Hồng Tôn sững sờ.
“Chỉ trao đổi có một mình Bạch Hổ Yêu Vương thôi sao?”
“Còn có Huyết Hổ Yêu Vương.”
“Chỉ có hai đứa nó thôi sao?”
“Ừm… Chỉ có hai người bọn họ, sao vậy?”
Tề Hùng suy nghĩ một chút, Hổ tộc đúng là chỉ nhắc tới hai vị Yêu Vương, không có gì khác.
Nghe vậy, sắc mặt Hồng Tôn cực kỳ kỳ quái, một câu Hắc Hổ Yêu Vương ngươi cũng không nhắc tới, cho dù có đổi người cũng không mang theo Hắc Hổ Yêu Vương sao.
Cũng không biết Hồng Tôn đang suy nghĩ gì ở trong lòng, Tề Hùng tiếp tục nói.
“Lần này Hổ tộc vẫn là có chút thành ý, bất quá, bọn hắn vừa mới cùng Lạc Hà phái trước đó đánh nhau một trận, nguyên khí đại thương cho nên cũng không cần quá để ý bọn hắn. Nếu yêu là do ngươi bắt đi, vậy chuyện này tùy ngươi cùng Hổ tộc bên kia thương lượng đi.”
Chương 346: Vậy Trong Các Ngươi Ai Sẽ Đi?
Hổ tộc có ý định chuộc lại Bạch Hổ Yêu Vương và Huyết Hổ Yêu Vương, cái vấn đề này Tề Hùng cũng không quá quan tâm.
So với Hổ Lĩnh, thứ mà hắn quan tâm hơn chính là Phật môn, đặc biệt là sau Lễ hội Vạn Phật sẽ là ngày Phật đản của Phật môn.
Đúng như tên gọi, đó là ngày Đức Phật đản sinh ra trên thế gian.
Ngày đó là ngày quan trọng nhất của toàn bộ Phật môn, tín đồ khắp nơi cùng nhau cử hành, quan trọng hơn là các cường giả của Phật môn ở Tây Châu cũng sẽ phái người đến Đông Châu vào ngày đó.
Điều này gần như đã trở thành thông lệ.
Mà những cường giả Phật môn đến từ Tây Châu này mỗi khi đến đây, rõ ràng là họ sẽ cùng với cộng đồng Phật môn ở Đông Châu cùng nhau tổ chức lễ Phật đản.
Nhưng trên thực tế cũng là vì sự phát triển của Phật môn Đông Châu mới đến đây.
Mỗi mùa Phật đản là một cuộc đối đầu giữa các Đại Tiên tông ở Đông Châu và các giáo phái Phật môn ở Tây Châu, mà Đạo Nhất tông càng là tông môn phải đứng mũi chịu sào.
Cho nên hiện tại Tề Hùng cũng không có nhiều khí lực đi đối phó Hổ Lĩnh, trong khoảng thời gian này hắn bận rộn xử lý chuyện của các cường giả Phật môn đến từ Tây Châu.
Theo tin tức tình báo, các cường giả Phật môn đến từ Tây Châu đã lên đường, số lượng so với trước đông hơn rất nhiều, xem ra lần này mưu tính của đám Phật môn tại Đông Châu không nhỏ.
Nghe vậy, Hồng Tôn không thể tin được nói.
“Giao cho ta làm chủ sao?”
“Ừm, ngươi tự mình suy tính đi, ta để Ba Hổ liên lạc với ngươi, đến lúc đó các ngươi tự mình thương lượng đi.”
“Há, ta biết rồi.”
“Còn nữa, không nên trở mặt với đám người Phổ Đà tự, ngươi cũng biết sau ngày Đại Hội Vạn Phật chính là ngày Phật Đản, ngươi nhất định phải lấy đại cục làm trọng.”
“Sư huynh ngươi vẫn không tin ta sao?”
“À, ngươi mới là người mà ta lo lắng nhất.”
Liên tục căn dặn kỹ, ở trong Phổ Đà tự thì thu liễm lại một chút, đừng gây rắc rối vô ích, mọi thứ phải chờ cho đến khi lễ Phật đản kết thúc.
Nghe vậy, Hồng Tôn đương nhiên liên tục gật đầu, đợi đến khi Tề Hùng cắt kết nối trận pháp, Hồng Tôn mới nhìn sang phía đám người Thạch Tùng, Trương Thiên Trận, Thanh Thạch, Bách Hoa Tiên tử.
Sắc mặt hắn thay đổi, khóe miệng hiện lên một nụ cười, hắn nói.
“Các ngươi đều nghe thấy rồi đó.”
“Ta nghe nói, Hổ tộc muốn chuộc lại Bạch Hổ Yêu Vương và Huyết Hổ Yêu Vương.”
“Vậy chúng nó nhất định phải phái một người nào đó đến, chắc là một con Yêu Vương khác.”
Thanh Thạch thấp giọng nói, những lời này vừa nói ra, Hồng Tôn, Trương Thiên Trận, Thạch Tùng, ba người họ đều cười nhạo.
“Khặc khặc, lại đến một con Yêu Vương khác……”
“Khặc khặc.”
Cùng với tiếng cười, không khí dường như lạnh hẳn đi, Giác Minh vốn đã ăn no nê, lúc này nhìn về phía đám người Hồng Tôn một cách kỳ lạ.
“Mấy tên gia hỏa này tính làm gì vậy? Sao lại cười xấu xa như vậy chứ.”
Hắn nghi ngờ lẩm bẩm, sau đó hơi nhúc nhích, cắm mắt cắm mũi tiếp tục ăn.
Đối với Hổ tộc thì việc bọn họ muốn trao đổi Bạch Hổ Yêu Vương thì bọn Hồng Tôn chưa bao giờ nghĩ đến việc đồng ý trao đổi.
Chưa tính đến chuyện Tề Hùng lại giao quyền quyết định chuyện đó cho mình.
Yêu Vương đến tay còn muốn ta ói ra sao? Chỉ có thể nói, Hổ tộc nghĩ quá nhiều.
Bất quá, nếu Hổ tộc còn muốn đưa thêm một con Yêu Vương khác tới cửa, Hồng Tôn tự nhiên sẽ không từ chối, chỉ có thể mỉm cười tiếp nhận.
Vẫn đang thảo luận thì ngay sau đó Bá Hổ đã liên lạc với Hồng Tôn.
Trên màn sáng của trận pháp xuất hiện một con Hổ vương uy nghiêm, đây chính là tộc trưởng của Hổ tộc.
“Hồng Tôn.”
Thanh âm của hắn như chuông ngân, khuôn mặt uy nghiêm, nhìn qua thật bất phàm.
Nhưng Hồng Tôn tự nhiên là thật, hắn cười nhạt nói.
“Tộc trưởng Bá Hổ, đã lâu không gặp.”
“Bớt nhiều lời, điều kiện gì thì đám Đạo Nhất tông bọn ngươi mới đồng ý thả Bạch Hổ và Huyết Hổ.”
Bá Hổ rõ ràng không muốn nói nhảm, nghe vậy, vẻ mặt Hồng Tôn kỳ quái nói.
“Hắc Hổ Yêu Vương, thật sự một câu các ngươi cũng không đề cập tới sao.”
Hả? ? ?
Nghe vậy, Bá Hổ sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía những Yêu Vương khác của Hổ tộc nói.
“Hắc Hổ cũng bị trói sao?”
Thấy vậy, khóe miệng Hồng Tôn giật giật, đến tận bây giờ các ngươi con mẹ nó còn không biết chuyện vì sao Hắc Hổ Yêu Vương cũng bị trói sao?
Rốt cuộc chuyện của Hắc Hổ ở Hổ tộc là gì? Yêu Vương ở biên giới sao?
Đối mặt với câu hỏi của Hắc Hổ, chúng Yêu Vương của Hổ tộc mới ấp úng trả lời.
“Hình như là vậy.”
“Có lẽ thế.”
“Không chắc chắn.”
“Tộc trưởng, ta nghĩ chúng ta nên tập trung vào Bạch Hổ Yêu Vương cùng Huyết Hổ Yêu Vương, cứu bọn hắn trước đi.”
“Ừ, chuyện của Hắc Hồ chờ chúng ta điều tra rõ ràng lại nói tiếp.”
“Ừm, cũng có lý.”
Nghe vậy, Bá Hổ gật đầu đồng ý, bởi vì trận pháp không bị gắt quãng cho nên cuộc nói chuyện của họ đã bị đám người Hồng Tôn nghe thấy hoàn toàn.
Khóe miệng của ba người Thạch Tùng, Trương Thiên Trận và Thanh Thạch đều co giật, chờ đến khi mấy người điều tra rõ ràng, mịa nó sợ là Hắc Hổ Yêu Vương đã chết già rồi.
“Hồng Tôn, chuyện Hắc Hổ Yêu Vương nói sau, trước tiên là phải nói Bạch Hổ cùng Huyết Hổ, chỉ cần ngươi nguyện ý thả bọn hắn đi, Hổ tộc ta ………”
Cuối cùng mịa nó lại thành ra cái dạng này, Bá Hổ vẫn là không có nhắc tới Hắc Hổ Yêu Vương, ngay cả Hồng Tôn cũng có chút thương hại hắn, tên gia hỏa này đến cùng có phải là Yêu Vương của Hổ tộc không?
Sau khi nghe Bá Hổ đề nghị, Hồng Tôn không nghĩ nhiều, ngay lập tức gật đầu nói.
“Được thôi bất quá hiện tại chúng ta đang ở Phổ Đà tự, ngươi có thể phái người tới bàn giao được không?”
Trả lời thẳng thắn như vậy, ngược lại không thể lừa được Bá Hổ, không phải, cuộc đàm phán này không nên lôi kéo kỳ kèo nhau một chút sao?
Ta ở bên này đặt điều kiện, ngươi ở bên đó cần phải ra giá thêm, sau đó thương lượng giá cả rồi mới đạt được sự đồng thuận, cái này mới đúng mà.
Ngươi mẹ nó bỏ qua cả quy trình, trực tiếp nhảy tới kết quả rồi?
Đã trải qua vô vàn cuộc chiến với Nhân tộc, nhưng đây là lần đầu tiên Bá Hổ gặp phải tình huống như vậy.
Nó thậm chí cũng đã chuẩn bị sẵn sàng một cuộc đổ máu, điều kiện đưa ra vừa rồi nói trắng ra cũng chỉ là để thăm dò thôi, nếu Đạo Nhất tông không đồng ý, nó còn có thể tăng giá.
Nhưng ai biết, Hồng Tôn đã đồng ý ngay lập tức.
Chẳng lẽ lão già này là đồ ngu sao? Không phải, Hồng Tôn mà hắn biết là một con cáo già gian xảo và xảo quyệt điển hình.
Kỳ quái, rất kỳ quái, nhưng nếu Hồng Tôn đã đồng ý, vậy Bá Hổ tự nhiên sẽ không nói thêm cái gì nữa.
Sau đó, hai bên thống nhất thời gian bàn giao và kết thúc cuộc nói chuyện.
Tất cả Yêu Vương của Hổ Lĩnh sau khi nhìn màn máu biến mất, thần sắc vô cùng phức tạp.
Bàn giao? Tại sao những từ này nghe lại rất quen thuộc như vậy chứ?
“Các ngươi nghe thấy rồi đó, ai sẽ đi Phật quốc mang Bạch Hổ và Huyết Hổ về?
Thời điểm Bá Hổ mở miệng nói, nghe vậy, chúng Yêu Vương không một ai dám đứng lên.
Bọn họ dừng như nhớ ra chuyện Huyết Hổ Yêu Vương cũng cứ như vậy đã bị bắt đi theo cách này.
Rõ ràng là đi đón Hắc Hổ Yêu Vương, nhưng cuối cùng lại tự mình dấn thân vào đó.
Đó còn là ở Hổ Lĩnh của bọn hắn, mà lần này nơi bọn hắn đi chính là Phật quốc, cũng chính là lãnh địa của Nhân tộc, mặc dù nói không phải là ở Đạo Nhất tông, nhưng tuyệt đối sẽ không an toàn như khi ở Hổ Lĩnh.
Ở địa bàn của mình còn bị đám Đạo Nhất tông xoay vòng vòng, bây giờ mà ra ngoài không phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao.
Không được, không thể đi.
Thấy vậy, Bá Hổ cau mày, một cỗ khí tức đáng sợ tản ra, trầm giọng gầm lên.
“Làm sao, ta vừa mới để cho các ngươi làm một cái bàn giao, các ngươi đều câm rồi?”
“Tộc trưởng, chỉ sợ trong đó có bẫy.”
“Có bẫy?”
“Không sai, Đạo Nhất Tông từ trước đến nay vẫn luôn quỷ kế đa đoan, ở trong đó khẳng định có chỗ không ổn.”
“Nhưng Hồng Tôn đã đồng ý rồi.”
Cuối cùng vẫn là Trí Hồ Diệu Vương đứng lên nói, nhưng đối với cái này thì Bá Hổ lại không tin, mọi chuyện đã được thỏa thuận ổn thoả rồi, Đạo Nhất Tông hẳn là sẽ không đổi ý đâu, đúng không?
Chương 347: Nghịch Thiên Cải Mệnh Ngay Tại Hôm Nay
“Cái này dù sao Hồng Tôn cũng là cường giả Thánh cảnh của Nhân tộc, là một trong các phong chủ của Đạo Nhất tông, hẳn là không có khả năng làm chuyện ngang ngược như vậy đâu?”
Đối mặt với sự nghi ngờ của Trí Hổ Yêu Vương, Bá Hổ vẫn có chút không tin.
Xét cho cùng ở cấp độ của Hồng Tôn, họ đều là những người đàng hoàng và lời nói của họ cũng có trọng lượng.
Nhưng đối với này, Trí Hổ Yêu Vương hoàn toàn là biểu hiện khịt mũi coi.
“Tộc trưởng, ngài gần đây bế quan tu luyện, đối với chuyện lý giải về Đạo Nhất Tông có chút không đúng, đặc biệt là loại người như Hồng Tôn.”
“Nói vậy là sao?”
“Cái tên Hồng Tôn này là một con cáo già gian xảo, xảo quyệt, mưu mô và sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Nói như vậy, nếu chuyện này là do Tề Hùng đồng ý với tộc trưởng thì bản thân ta sẽ không quá nghi ngờ, nhưng nếu là do tên Hồng Tôn thì hết lần này đến lần khác thì một chữ ta cũng không tin.”
“Trong miệng người này một chữ thật tâm cũng không có, càng có thể nói là bất tín. Cho nên, tộc trưởng tuyệt đối không nên tin vào lời con cáo già này nói.”
Nghe được Trí Hồ Yêu Vương phân tích, Bá Hổ khẽ cau mày, nhưng vẫn có chút không thể tin được.
“Cái tên Hồng Tôn này thật sự không biết xấu hổ như vậy sao?”
“Tộc trưởng, thật không biết xấu hổ, nói đúng hơn là tên da mặt dày không cần thể diện.”
“Hơn nữa, vừa rồi Hồng Tôn đồng ý với tộc trưởng như vậy, không thấy kỳ quái sao?”
“Thật sự là kỳ quái.”
“Ta cảm thấy cái lão già này căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ thả Yêu thú ra, mà là muốn dụ một tên Yêu Vương khác tới.”
“Cái này….”
“Tộc trưởng, Hồng tôn này nhất định có thể làm ra chuyện như vậy.”
“Vậy ngươi nói xem phải làm cái gì bây giờ?”
Có chút bị Trí Hổ Yêu Vương thuyết phục, nhưng bây giờ cuộc đàm phán đã thành công, chẳng lẽ thực sự sẽ không giao Bạch Hổ và Huyết Hổ ra sao?
Nếu Hồng Tôn thực sự đồng ý, mà phía bọn họ không phái Yêu thú nào đến đó, đây chẳng phải là hại giết Bạch Hổ và Huyết Hổ sao.
Tất cả Yêu Vương cũng nghĩ như vậy, người nào người nấy đều rơi vào trầm mặc suy tư.
Đặc biệt là một đám Hổ vương giống đực, bọn họ đều muốn giải cứu Bạch Hổ Yêu Vương, nhưng lại không nguyện ý tự mình đi bàn giao.
Đùa gì vậy, đi được nhưng không về được thì phải làm sao đây?
Lại rơi vào trầm mặc, cuối cùng vẫn là Trí Hồ Yêu Vương lên tiếng nói.
“Tộc trưởng, kỳ thật là ta có người có thể đảm nhiệm vị trí này, phái tên Yêu thú này đi nhất định sẽ thành công.”
“Ồ, ai vậy?”
“Sát Hổ.”
“Sát Hổ?”
“Đầu Yêu thú này vốn là thuộc hạ dưới trướng Hắc Hổ, nhưng hắn mấy lần trốn thoát khỏi ma trảo của đám Đạo Nhất Tông, cũng coi như có chút bản lĩnh, vừa vặn thích hợp để hắn đi tới Phật quốc.”
“Đến lúc đó, nếu Hồng Tôn thật sự nguyện ý thả đám Yêu thú ra, vậy thì tốt quá rồi, nhưng nếu đó là cạm bẫy, với năng lực của bản thân Sát Hổ, hắn có thể tự mình thoát ra.”
Chưa từng nghe nói qua cái tên Sát Hổ này, nhưng mà sau khi nghe qua lời giới thiệu của Trí Hổ Yêu Vương, Bá Hổ hai mắt tỏa sáng.
“A, Hổ tộc của ta còn có sự tồn tại như vậy sao, tốt lắm, triệu tên đó tới đây.”
“Vâng.”
Ngay sau đó rất nhanh đã có người đến thông báo cho Sát Hổ biết, nói là tộc trưởng đại nhân muốn gặp nó.
Tộc trưởng Hổ tộc là người có địa vị ở trên tất cả các Yêu Vương, Sát Hổ đối với cái này tự nhiên là rất cao hứng.
Ban đầu, nó chỉ là một tên tuỳ tùng nhỏ ở bên cạnh Hắc Hổ Yêu Vương, nhưng bây giờ Hắc Hổ Yêu Vương đã bị bắt, cuộc sống của Sát Hổ càng trở nên khó khăn hơn.
Dù sao, những Yêu Vương khác cũng coi thường hắn, không có người chống lưng, không có cách nào tranh giành nhiều tài nguyên lại sợ đắc tội với vị Yêu Vương nào đó.
Nhưng hiện tại, tộc trưởng muốn gặp hắn, nếu hắn có thể ôm cái đùi này, chẳng phải là phi thăng lên trời sao.
“Chẳng lẽ tộc trưởng đã phát hiện ra thiên phú dị bẩm của ta sao? Chẳng lẽ là muốn giao cho hắn trọng trách nào đó sao?”
Trên đường đi, Sát Hổ bị dục vọng ám ảnh một cách điên cuồng, mặc sức tưởng tượng về một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai, nếu có thể ở bên cạnh tộc trưởng thì ngay cả cái đám Yêu Vương kia cũng không dám làm gì hắn.
Nghĩ như vậy, Sát Hổ nhanh chóng chạy đến động phủ của tộc trưởng.
Trực tiếp đi vào, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rất nhiều Yêu Vương của Hổ tộc mà người ngồi trên ghế chủ tọa với một con ngựa lớn và một thanh kiếm vàng chính là tộc trưởng Bá Hổ.
Ngay khi nhìn thấy Bá Hổ, Sát Hổ lập tức quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói.
“Sát Hổ bái kiến tộc trưởng, nguyện tộc trưởng thiên thu vạn đại, thiên hạ vô song, nguyện Hổ tộc hùng bá Đông châu.”
Vừa tới đã muốn vuốt mông ngựa, nhưng đối với cái này, Bá Hổ chỉ cau mày nói.
Tại sao lại là một con Nguyên Yêu chứ?”
Nói rồi, hắn cũng nhìn về phía Yêu thú lúc trước đi bẩm báo.
“Ngươi con mịa nó không có tìm sai người chứ?”
“Không sai, nó chính là Sát Hổ, tiểu nhân đã nhiều lần khẳng định.”
Là thật sao? Ánh mắt hắn lại rơi vào người Sát Hổ, trầm giọng hỏi.
“Ngươi thật sự là Sát Hổ sao?”
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của Bá Hổ, Sát Hổ chỉ cảm thấy áp lực như núi, dù sao đây cũng là sự tồn tại mạnh nhất mà nó từng tiếp xúc trong đời.
Thủ lĩnh của Hổ tộc, cũng là người đứng trên tất cả các Yêu Vương.
Hắn cúi đầu, cung kính đáp.
“Hồi tộc trưởng, tiểu nhân đích thật có tên là Sát Hổ.”
Hắn nhìn về phía Trí Hổ Yêu Vương, thấy nó gật gật đầu xác nhận thân phận không có vấn đề gì, nhưng càng là như vậy, Bá Hổ càng cảm thấy khó hiểu.
“Ngươi xác định là nó không có vấn đề gì chứ?”
Truyền âm hỏi Trí Hổ Yêu Vương, phái một con Nguyên Yêu đến đó thực sự không sao chứ?
Về vấn đề này, Trí Hổ Yêu Vương tự tin nói.
“Con hổ này giỏi chạy trốn, hơn nữa vừa rồi ta cũng đã nói, nếu như Hồng Tôn thật sự có yêu ma quỷ kế gì thì trong trường hợp chúng ta phái Yêu Vương tới đó chẳng qua là đưa đồ ăn tới, không bằng tìm đại người nào đó tới đó, coi như xảy ra chuyện đi thì tổn thất cũng không quá lớn.”
“Ừm.”
Nghe vậy, Bá Hổ gật đầu xem như đồng ý.
Sau một phen bàn bạc, Bá Hổ mới lần nữa mở miệng nói.
“Đứng lên đi.”
“Vâng.”
“Ngẩng đầu lên.”
Chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Bá Hổ, trong mắt tràn đầy sự kính sợ, nhìn Sát Hổ run rẩy trước mặt, Bá Hổ càng nhíu chặt mày.
Luôn cảm thấy có chút không đáng tin, chỉ là con mẹ nó loại mặt hàng này, nó có thể đảm nhận trọng trách quan trọng không?
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.
“Sát Hổ phải không?”
“Tộc trưởng có thể gọi ta Tiểu Sát là được rồi.”
Với một nụ cười tâng bốc trên khuôn mặt, nghe thấy thế khiến khóe miệng Bá Hổ càng giật mạnh.
Nếu không phải nó cảm nhận được huyết mạch của Hổ tộc trong cơ thể Sát Hổ, nó sẽ cho rằng tên gia hỏa này là con lai, nhìn không giống người của Hổ tộc một chút nào.
“Trí Hổ đánh giá ngươi rất cao.”
Thuận miệng khen ngợi, nhưng Sát Hổ khi nghe thấy lời này lại ngạc nhiên nhìn về phía Trí Hổ Yêu Vương, liên tục nói lời cảm ơn.
“Đa tạ Trí Hổ Yêu Vương dìu dắt, Tiểu Sát nhất định ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không dám quên.”
“Ồ, không cần……”
Nghe thấy vậy, bên ngoài Trí Hổ Yêu Vương cười nhưng trong không cười, kỳ lạ đến mức khiến Bá Hổ một đầu dấu chấm hỏi.
Cái này con mẹ nó không phải họ chó chứ, gặp ai cũng vẫy đuôi mừng chủ.
“Khụ, Sát Hổ……”
“Tộc trưởng cứ gọi ta là Tiểu Sát.”
“Ơ, Tiểu…… Tiểu Sát.”
“Ở đây, tộc trưởng.”
“E hèm, ta sẽ không nói nhảm nữa, hôm nay gọi ngươi tới đây là vì có việc quan trọng muốn ngươi xử lý, Trí Hồ hết sức đề cử ngươi, nói toàn bộ Hổ tộc chỉ có ngươi mới có thể làm được việc này.”
“Đa tạ tộc trưởng tín nhiệm, đa tạ Trí Hổ Yêu Vương dìu dắt, Tiểu Sát nhất định sẽ tận tâm tận lực, có chết không thôi.”
Lại là một lời nịnh nọt, đồng thời trong lòng ngây ngẩn cả người, nghịch thiên thay trời đổi mệnh, ta của hiện tại chính là như vậy.
Từ nay về sau, ta xem còn ai dám xem thường Sát Hổ ta, chỉ cần làm xong chuyện này, từ nay về sau nó sẽ là yêu vật của tộc trưởng, ở Hổ Lĩnh sẽ không còn có bất cứ con yêu vật nào khi dễ nó.
Cơ hội một bước lên trời đã cận kề trong tầm tay, Sát Hổ tự nhiên sẽ không buông tha, lập tức nói với Bá Hổ.
“Xin hỏi tộc trưởng có chuyện gì, Tiểu Sát nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của tộc trưởng.”
“Cũng không có việc gì, đi Phật quốc làm một chút bàn giao, mang Bạch Hổ và Huyết Hổ trở về, chuyện này ta cũng đã thoả thuận xong với Hồng Tôn.”
Nói xong một câu, nụ cười trên mặt Sát Hổ biến mất, ánh sáng trong mắt cũng tiêu tan.
Chương 348: Phương Trượng, Cái Này Cũng Là Phương Diện Nguyên Liệu Nấu Ăn…
Vốn cho rằng đây là cơ hội để bản thân thay đổi số mệnh của mình, là cơ hội một bước lên trời, nhưng khi nghe thấy những từ liên quan đến Đạo Nhất tông và Hồng Tôn, sắc mặt của Sát Hổ ngay lập tức đơ ra.
Tất cả hy vọng đã ngay lập tức tan vỡ tại thời điểm này.
Đùa nhau à, nó là muốn ôm đùi tộc trưởng, chứ không phải là đến đó chịu chết.
Dựa trên sự hiểu biết của nó về Đạo Nhất tông, đám người đó tuyệt đối không thể chọc vào, chọc vào là nhận án tử ngay.
Trong quá khứ, nó thậm chí trốn còn không thoát đám Đạo Nhất tông này, và từ Hắc Hổ Uyên một đường trốn đến Hổ lĩnh.
Lần trước, Trí Hổ Yêu Vương đã yêu cầu bản thân hắn đến đó bàn giao, lần đó hắn mạng lớn mới có thể trốn thoát, từ đó về sau Sát Hổ đã thề rằng sẽ không bao giờ dính dáng gì đến Đạo Nhất tông nữa.
Nhưng bây giờ, tộc trưởng yêu cầu chính mình đi bàn giao, hơn nữa lại còn là đi đến Phật quốc, không phải ở Hổ lĩnh.
Theo quan điểm của Sát Hổ, điều này không khác gì tự cho mình một con đường chết.
Thấy Sát Hổ im lặng, Bá Hổ cau mày nói.
“Thế nào, ngươi không nguyện ý?”
Nghe vậy, Sát Hổ nhanh chóng cung kính đáp lại.
“Không phải, chỉ là tiểu nhân cảm thấy chuyện này trọng đại, phái Yêu Vương đến càng thích hợp hơn sao? Tiểu nhân dù sao cũng chỉ là một cái Nguyên Yêu, chỉ sợ …”
Hắn vốn muốn từ chối, nhưng còn chưa nói xong, lập tức bị một đám Yêu Vương giận dữ hét lớn.
“Tự phụ, ngươi dám làm trái mệnh lệnh của tộc trưởng?”
“Ta cảm thấy trong đầu tên này căn bản không có Hổ tộc chúng ta, giết đi nó đi.”
“Đúng vậy, chỉ là việc nhỏ mà cũng dám ra sức khước từ.”
Chúng Hổ vương nhất thời trở nên kích động, nguyên một đám kêu la muốn cho Sát Hổ đẹp mặt, thấy thế, Sát Hổ ngu ngơ sững người ngay tại nguyên chỗ.
Không phải, rõ ràng ta còn chưa nói cái gì mà? Các ngươi làm sao lại có bộ dạng như bị dẫm phải đuôi thế.
Đúng là giẫm phải đuôi, rốt cuộc nếu như không phải là ngươi đi, chẳng lẽ lại để bọn hắn đi thật hả?
Đối với chuyện này, chúng Yêu Vương hiển nhiên là không muốn đi, nếu không làm gì sẽ đến phiên Sát Hổ hắn.
Để ngươi đến, chính là vì này, ngươi bây giờ dám nói không đi sao?
Sợ rằng Bá Hổ sẽ thay đổi ý định, tất cả chúng Yêu vương ngày càng trở nên kích động hơn.
May mắn thay, do sự có mặt của Trí Hổ Yêu Vương, Bá Hổ mới không có thay đổi ý nghĩ trong lòng.
“Được rồi, câm miệng hết đi.”
Theo tiếng gầm nhẹ trầm thấp của Bá Hổ, tất cả chúng Yêu Vương mới lần lượt ngậm miệng lại, ánh mắt lại lần nữa rơi vào người Sát Hổ.
“Chuyện này ngươi yên tâm đi, ta cùng Hồng Tôn đã ước định, ngươi có thể trực tiếp đi đón Yêu thú là được, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào đâu.”
“A …”
Nghe vậy, Sát Hổ trong lòng cười lạnh một tiếng, không có việc gì? Ngươi và Hồng Tôn đã bàn bạc xong sao?
Đối với tính cách sắc sảo, lười biếng và trơn trượt của Hồng Tôn, liệu lời nói mà hắn phát ra có thể tin được không? Người nào tin người đó chết chắc.
Còn nói không có nguy hiểm gì, lần này đi nhất định là cửu tử nhất sinh.
Nhưng Bá Hổ không cho Sát Hổ cơ hội nào khác để từ chối, trực tiếp đưa ra quyết định.
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, chuẩn bị xong liền có thể xuất phát, chỉ cần nói cho Trí Hổ biết ngươi cần mang theo bao nhiêu Yêu thú là được.”
“Nếu như ngươi có thể xử lý tốt chuyện này, ta cho ngươi một cơ hội tiến vào Tổ Trì.”
Cũng không áp bức một cách mù quáng, Bá Hổ vẫn hứa hẹn những lợi ích.
Tổ Trì, đây là nơi mơ ước của tất cả Hổ tộc.
Bởi vì nơi này không chỉ có thể nhanh chóng đề cao tu vi, hơn nữa còn có thể tinh lọc huyết mạch Hổ tộc, để cho những con Hổ tộc bình thường có thể tiến hóa thành Hổ tộc cao cấp.
Hổ tộc thậm chí có một thuyết pháp được lưu truyền, nếu người nào có thể tiến vào Tổ Trì, chỉ cần sau khi tiến vào không chết thì người đó sẽ trở thành Yêu Vương.
Không phải tất cả Yêu Vương đều đã bước vào Tổ Trì, nhưng những người có thể tiến vào Tổ Trì, cuối cùng đều trở thành Yêu Vương của Hổ tộc.
Chỉ đáng tiếc, Tổ Trì trân quý cho nên hiếm khi mở ra, chỉ có khi lập được công lớn mới nhận được phần thưởng như vậy.
Với phần trọng thưởng như vậy, dù là Sát Hổ cũng là hai mắt tỏa sáng, Tổ Trì đó, chỉ cần thành công là có thể bước vào Tổ Trì, thì nó cũng có khả năng trở thành Yêu Vương rồi.
Chỉ là quang mang này lóe lên một cái rồi biến mất, rồi nhanh chóng tan biến.
Nhìn thì có vẻ hấp dẫn dayấ9, nhưng cũng phải còn sống thì mới có thể tận hưởng, liệu lần này nếu nó rơi vào tay của Đạo Nhất tông thì lúc đi có thể trở về hay không vẫn còn là ẩn số.
Đừng nói là Tổ Trì, ngay cả Thiên Trì thì cũng vô dụng thôi.
Đáng tiếc là Bá Hổ đã không cho Sát Hổ một cơ hội khác để từ chối, và sau khi nói xong thì chúng Yêu thú đều đã giải tán.
Sát Hổ đi theo Trí Hổ Yêu Vương đến động phủ của nó, nhìn thấy Sát Hổ đã mang bộ mặt gặp thần chết, Trí Hổ Yêu Vương bình tĩnh nói.
“Nói cho ta biết, ngươi cần trợ giúp như thế nào, muốn mang theo bao nhiêu Yêu thú?”
Nghe vậy, Sát Hổ liếc mắt nhìn Trí Hổ Yêu Vương, yếu ớt nói một câu.
“Mười Yêu Vương thì sao?”
“Nếu như ngươi muốn chết, ta hiện tại liền có thể thành toàn cho ngươi.”
Còn mang theo mười Yêu Vương con mẹ mày, nếu là mười Yêu Vương, còn muốn ngươi đi làm cái gì? Ăn nói xà lơ.
Bản thân Sát Hổ cũng biết rằng điều đó là không thể, nhưng cuối cùng, hắn chỉ lên đường có vẻn vẹn vài trăm con Yêu thú.
Nhìn thấy bóng lưng của một nhóm Sát Hổ rời đi, trong lòng Trí Hổ Yêu Vương thầm thở dài.
“Bạch Hổ chỉ sợ sẽ không thể quay lại.”
Trước đó, Trí Hổ Yêu Vương một lòng thực sự muốn cứu Bạch Hổ về, nhưng với thời gian trôi qua và sự hiểu biết của hắn về Đạo Nhất tông.
Hy vọng trong lòng Trí Hổ Yêu Vương ngày càng trở nên xa vời, muốn lấy lại những gì đã rơi vào tay bọn Đạo Nhất tông, đặc biệt là Hồng Tôn thì khó hơn lên trời.
Đổi lại là những phong khách bên trong Đạo Nhất tông thì rất dễ nói chuyện, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại rơi vào Thần Kiếm Phong chứ.
Không biết về hành động của Hổ tộc, lúc này, trụ sở của Đạo Nhất tông ở Phổ Đà tự, Giác Tâm đã thành công đúc lại Phật tâm, lúc này cũng gia nhập đại quân ăn cơm.
Thấy hắn phồng má mắt trợn ngược ăn cơm, nhưng Phật tâm lại không có chút nào bị ảnh hưởng, Diệp Trường Thanh cũng khâm phục không thôi.
Thật không ngờ Phật tâm của đám cao tăng Phật môn này lại có thể đúc lại một cách dễ dàng như vậy, thực sự khiến người khác khó có thể tưởng tượng được.
Mặt khác thân là đệ tử của Phổ Đà tự, ngay cả phương trượng cũng gia nhập đại quân ăn cơm, bọn họ tự nhiên càng ngày càng không chút kiêng nể gì.
Người đến ngày càng nhiều, mà số trâu trong chuồng ngày càng ít đi.
Các đệ tử tạp dịch trông coi chuồng trâu rất vội vàng, nhưng họ cũng không thể làm gì được.
Nói với chấp sự, nhưng chấp sự không giải quyết được, báo cáo với trưởng lão, trưởng lão chỉ nói một câu, mọi chuyện đều bình thường.
Nói thì đơn giản nhưng mà con mẹ nó các người chạy đến chuồng trâu xem một chút đi.
Những tên đệ tử này, các trưởng lão, hôm nay một đầu, mài hai đầu, trâu trong chuồng trâu này sắp cạn thấy đáy mịa nó rồi.
Cũng không biết bọn họ lấy những con trâu này ở đâu ra, dù sao cũng giống như vực sâu không đáy, chỉ cần bị bắt đi, bọn họ sẽ vĩnh viễn không có khả năng quay về.
Sau bữa tối, Hồng Tôn và những người khác đang trò chuyện ở sân sau, trong số họ còn có hai huynh sư đệ Giác Tâm và Giác Viễn, là do Hồng Tôn đã mời họ đến.
Đám người Diệp Trường Thanh ngồi ở bên nhìn Hồng Tôn, nhìn là biết hắn lại muốn gây sự nữa rồi, dù sao muốn ăn cơm của Đạo Nhất Tông, ngươi không xoè ra chút bảo vật sao coi được chứ.
Quả nhiên, Hồng Tôn nhìn về phía Giác Tâm và nói với nụ cười trên môi.
“Chúc mừng Giác Tâm phương trượng đã đúc lại thành công Phật tâm.”
“Hồng Tôn đạo hữu khách khí rồi.”
Ồ, đây là một chuyện vui, tự nhiên đáng được chúc mừng. Hơn nữa sau này phương trượng cũng có thể đến Đạo Nhất tông bọn ta ăn cơm không chút kiêng kỵ gì rồi.”
“Đa tạ Hồng Tôn đạo hữu.”
“Nếu như phương trượng có thể tới, Đạo Nhất tông ta nhất định sẽ hoan nghênh, chỉ là số lượng người quá nhiều, mỗi ngày nguyên liệu tiêu hao cũng không nhỏ, hơn nữa nơi này là Phổ Đà tự, đệ tử của Đạo Nhất tông cũng không dễ hành động. Mặt khác, cái phương diện nguyên liệu nấu ăn này nha, phương trượng ngươi xem…”
Không cần nói xong, mọi người đều có thể nghe ra ý tứ của Hồng Tôn, dù sao Giác Tâm cũng đã bị kéo xuống nước, gia súc bình thường nhất định sẽ không thể thỏa mãn khẩu vị của Hồng Tôn.
Chương 349: Con Lừa Trọc, Ngươi Dám Lừa Ta?
Bởi vì có phương trượng xử lý mọi chuyện thì cho dù hắn có ăn thịt những con trâu cày không có tu vi thì cũng không có ai dám nói gì.
Có phương trượng bảo kê thì đương nhiên ăn sẽ ngon hơn rồi.
Nghe vậy, Giác Tâm gật nhẹ đầu, ăn cơm của người ta thì việc cung cấp một số nguyên liệu để nấu ăn cũng là điều cần thiết, nhưng…
“Chỉ là tình huống ở Phật quốc ta thì Hồng Tôn đạo hữu ngươi cũng rõ ràng, bởi vì do có trận pháp cho nên một con Yêu thú cũng không có.”
Ở Phật quốc xác thực không có Yêu thú, nếu không đã sớm bị Phật môn quét sạch, lại có trận pháp ngăn cản, Yêu thú ở bên ngoài cũng không vào được.
Giống như xung quanh Đạo Nhất tông, rất hiếm khi nhìn thấy bất kỳ Yêu thú, hay Tà Ma nào.
Giác Tâm có chút khó khăn nói, nghe thấy điều này, Hồng Tôn rõ ràng đã sớm có sự chuẩn bị, mở miệng nói.
“Trong Phật quốc không có, nhưng có thể phía chung quanh thì có đó. Nếu ta nhớ không lầm, bên ngoài Phật quốc có hai địa điểm Xỉ Ngạc Đường và Cự Đồn Lâm là hai nơi có rất nhiều Yêu thú tụ tập.”
“Còn có, Giác Tâm phương trượng, quan hệ giữa ngươi cùng hai tên Yêu Vương này không tốt sao?”
“Hồng Tôn đạo hữu không thể nói tầm bậy tầm bạ như vậy được, bần tăng làm sao có thể cùng đám người yêu tộc có giao hảo chứ?”
Nghe vậy, Giác Tâm biến sắc, vội vàng phản bác lại.
Chỉ là những lời này hiển nhiên không lừa được Hồng Tôn, chút chuyện này đã sớm bị Tuyệt Ảnh sư muội của Ảnh Phong điều tra ra ngọn ngành.
Ở bên trong Phật quốc quả thực thoải mái và yên bình, nhưng xung quanh Phật quốc dường như tồn hai thế giới song song, nơi Yêu thú và Tà Ma hoành hành.
Lý do chính cho kết quả này thực sự là chính Phật môn.
Dù sao đối với người bình thường mà nói, chỉ khi đối mặt với nguy hiểm thì mới có thể bộc phát ra tín niệm, hy vọng có người có thể cứu mình.
Hơn nữa Phật gia nhất định là chuyên gia chơi trò chơi này, ngay cả Phật môn cùng Yêu thú, Tà Ma cũng là âm thầm hợp tác trong bóng tối.
Khi những con Yêu thú và Tà Ma này xuất thủ đánh giết bách tính xung quanh, nhưng đám Phật môn này lại để cho những bách tính này tuyệt vọng nhất mới ra tay hỗ trợ đuổi những con Yêu thú và Tà Ma này đi.
Dùng cái loại thủ đoạn này để thu được một số lượng lớn các tín đồ.
Về phần Yêu thú cùng Tà Ma, chúng nó cũng có thể lấy được rất nhiều máu ăn, cuối cùng hai bên bày ra trận làm dáng một chút, nhìn liếc qua giống như bị Phật môn thu phục.
Nhưng ở phía sau lưng, người của Phật môn lại bí mật thả những con Yêu thú và Tà Ma này đi.
Đây là loại hoạt động thường xuyên.
Cho nên đối với lời phản bác của Giác Tâm phương trượng, một chữ Hồng Tôn cũng không tin.
“Giác Tâm phương trượng, giữa ngươi và ta cũng không cần sử dụng mánh khóe này nữa, trong lòng mọi người ai cũng đều biết rõ, mà bản thân ta cũng không có ý định lôi chuyện cũ vào.”
“Theo cảm nhận của ta thì những con yêu thú này chỉ là nguyên liệu để nấu ăn thôi.”
“Không cần phiền toái như vậy đâu, phương trượng chỉ cần để những đệ tử dưới kia làm một cái nhiệm vụ, người nào săn giết được yêu thú thì có tư cách tham gia tỷ thí, giống như quy tắc vậy.”
“Về phái Ngạc Vương cùng Cự Đồn Vương… .”
Biện pháp nghe có vẻ đơn giản nhưng hai chỗ này đều có Yêu vương trấn thủ đó.