Chương 1020: Ngươi Dám Xúc Phạm Ta Sao?
Chương 1020: Ngươi Dám Xúc Phạm Ta Sao?Chương 1020: Ngươi Dám Xúc Phạm Ta Sao?
Chương 1020: Ngươi Dam Xúc Phạm Ta Sao?
Lần này tới đây vốn là muốn gây sự, không có lấy cớ, còn về việc làm sao lấy được tài nguyên? Tốt xấu gì chính mình cũng là lão tổ của một tộc, làm việc không phải nên coi trọng cái nổi danh xuất sư này sao?
Chỉ là vừa nghe Vân Tiên Đài nói như vậy, Diệp Trường Thanh, Tôn Minh, Từ Kiệt và đám người trẻ tuổi đều lộ ra sắc mặt có chút quái dị.
Chẳng mấy chốc, một đoàn người đã thuận lợi tiến vào bên trong thành, còn một đám Bất Tử Đại Đế đã đích thân đến chờ đợi bọn họ, khung cảnh đó có thể nói là cực kỳ hoành tráng.
Nếu đã hạ quyết tâm muốn phải sợ đến cùng, vậy lúc này đương nhiên không thể cho Nhân tộc có bất kỳ lời bào chữa nào.
"Chư vị đạo hữu đường xa mà đến, không thể đón tiếp từ xa mong rằng thứ lỗi nhiều cho thiếu sót này."
Ngay cả hai chữ đạo hữu cũng kêu lên rồi, nhìn thấy một đám Bất Tử Đại Đế cực kỳ nhiệt tình như vậy, khiến mọi người đều cảm thấy có chút cổ quái, bọn gia hỏa này bị làm sao vậy?
Còn nữa, Bất Tử tộc các ngươi có cách nói đạo hữu này sao?
Dọc theo đường đi, thái độ của chúng Bất Tử Đại Đế phải gọi là cực kỳ nhu thuận, hoàn toàn không cho đối phương một cơ hội nhỏ nhoi nào cả.
Đừng nói là những người khác, ngay cả Vân Tiên Đài và các vị lão tổ khác cũng cảm thấy có chút buồn bực, cái đám Bất Tử tộc có gì đó không đúng.
Trước đó không phải còn muốn đánh muốn giết sao? Tại sao chỉ trong chớp mắt lại biến thành như thế này rồi?
Sau khi phát giác được sự phiền muộn của mọi người, chúng Bất Tử Đại Đế càng tin chắc rằng chúng nó tuyệt đối không thể cho Nhân tộc một cơ hội nhỏ nhoi nào.
Lần nay bọn họ đến đây chắc chắn là người tới không có ý tốt, hiện giờ Bất Tử tộc của chúng nó đã không còn là đối thủ của Nhân tộc, cho nên cứ sợ hãi đi là xong rồi sao.
Sau đó nguyên một đám đã đích thân mời mọi người vào bên trong đại điện, ngay cả thế hệ trẻ như Diệp Trường Thanh và Từ Kiệt cũng không bị ngăn trở gì.
Theo lý mà nói, lão tổ cấp Đại Đế của hai bên gặp nhau, những thế hệ trẻ như Diệp Trường Thanh và Từ Kiệt không đủ tư cách có mặt ở đây.
Nhưng lần này, một đám Bất Tử Đại Đế lại không chút thèm để ý nào đối với loại chuyện này, thậm chí còn mẹ nó đặc biệt sắp xếp vị trí cho mọi người.
"Sư đệ, cái này mịa nó phải bão nổi làm sao đây?"
Sau khi ngồi xuống, Từ Kiệt lộ ra vẻ mặt kỳ quái mà truyền âm với Diệp Trường Thanh.
Đám người lão tổ bọn họ muốn tìm cơ hội bão nổi, nhưng lũ Bất Tử tộc không cho bọn họ một cơ hội nào, thậm chí còn nhiệt tình với bọn họ như vậy, vậy họ còn có thể làm gì nữa?
Chuyện này Diệp Trường Thanh cũng không biết, bởi vì dọc theo đường đi ngay cả hắn cũng thật sự không phát hiện ra sơ hở gì.
Ngay tại lúc đám người Diệp Trường Thanh đang nghĩ về việc lão tổ của họ sẽ đối mặt như thế nào, chỉ nghe Vân Tiên Đài đột nhiên gầm lên một tiếng giận dữ.
"Ngươi dám sỉ nhục ta?"
Thanh âm rất lớn và tràn đầy sự tức giận, trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Vân Tiên Đài và các vị lão tổ khác.
Chỉ thấy Vân Tiên Đài một ngựa đi đầu lộ ra vẻ căm tức mà nhìn về phía một đám Bất Tử Đại Đế, trong khi chư vị các Bất Tử Đại Đế lại lộ ra vẻ không hiểu ra sao.
Ta mẹ nó sỉ nhục ngươi hồi nào? Vừa nãy ta còn chưa nói gì mà?
Chúng Bất Tử Đại Đế đều cảm thấy có chút bối rối, cho tới nay ngay cả khi nói chuyện đều rất cẩn thận, cho nên bọn chúng xác định là mình hoàn toàn không có chọc đến Vân Tiên Đài.
Đối mặt với tiếng hét giận dữ từ Vân Tiên Đài, một tên Bất Tử Đại Đế ở trong đó yếu ớt hỏi một câu.
“Tiên Đài huynh nói vậy là có ý gì?"
Ngay cả Tiên Đài huynh cũng gọi ra rồi, nhưng Vân Tiên Đài hoàn toàn không chịu nghe.
"Ngươi đừng dùng trò này nữa, ngươi dám sỉ nhục ta, chẳng lẽ ngươi muốn coi thường Nhân tộc ta sao?”
“Ta không có.'
"Còn nói không có, vừa rồi ngươi nói gì, chính mình không biết sao?"
“Ta đã nói gì cơ?”
"Ngươi nói là mời ta ngồi."
Hả?
Đúng là ta đã nói ra hai chữ này, nhưng đây chỉ là chuyện lông gà thôi mà, mời ngồi thì sao? Còn chưa đủ khách khí sao?
Các Bất Tử Đại Đế không hiểu ra sao, nhưng lời kế tiếp của Vân Tiên Đài càng làm chúng nó trực tiếp tê ran.
"Thừa nhận là tốt rồi. Mời ngồi ở Nhân tộc ta chính là một sự sỉ nhục lớn lao. Nhân tộc ta đã đặc biệt đến đây bái phỏng, vậy mà ngươi lại dám sỉ nhục ta?"
“Ta, ta, ta... Cái này, cái này, cái này...
Mẹ nó còn có cách nói này sao? Sau khi nhìn thấy Vân Tiên lộ ra vẻ mặt tràn đây sự tức giận như thế, chúng Bất Tử Đại Đế đã trực tiếp trợn tròn mắt, tên gia hỏa này hoàn toàn không theo kịch bản mà ra bài. Mời ngồi mà cũng xúc phạm ngươi sao?
Lúc này một tên Bất Tử Đại Đế ở trong đó không nhịn được nữa đã lập tức giận dữ hét.
"Vân Tiên Đài, Nhân tộc các người đừng có mà quá phận. Mời ngồi là vũ nhục sao? Các người thực sự cho rằng chúng ta không hiểu phép xã giao của Nhân tộc các người sao? Tại sao ngươi ta hô hấp thôi cũng có tội đi?"
Hả?
Nghe vậy, hai mắt của Vân Tiên Đài lập tức sáng lên, đây là một cái cớ rất tốt, ngày mai đi Yêu tộc thử cách này xem.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Vân Tiên Đài nhìn về phía tên Bất Tử Đại Đế này cũng dịu đi không ít, hắn cứ nhìn như vậy cho đến khi cái tên Bất Tử Đại Đế này sửng sốt trong chốc lát.
Đây mịa nó là bị điên rồi, ta mắng ngươi, ngươi lại trả về cho ta một cái ánh mắt tán thưởng như thế là có ý gì?
Chẳng lẽ nói tên Nhân tộc này bị dở hơi sao?
Trong đầu của tên Bất Tử Đại Đế này đang miên man suy nghĩ, nhưng Vân Tiên Đại lại không để ý nhiều như vậy mà tiếp tục la hét.
"Lão phu thân là lão tổ của Nhân tộc, nếu Bất Tử tộc ngươi làm nhục lão phu thì chẳng khác nào vũ nhục cả Nhân tộc. Cái này, chẳng lẽ Bất Tử tộc các ngươi là đang ghi hận trong lòng, cho nên còn muốn đánh một trận với tộc chúng ta sao?"
“Ta... Chúng ta không có?"
"Không có vậy tại sao ngươi lại xúc phạm ta?"
“Ta... Ta không có.'
"Còn dám ngụy biện, hôm nay ngươi dám sỉ nhục ta, chẳng phải ngày mai ngươi muối đánh vào Nhân tộc, tàn sát đồng bào của tộc ta đúng không?"
"Ta, ta, ta...
Những gì Vân Tiên Đài nói đã làm cho một chúng Bất Tử Đại Đế nghe đến trợn mắt hốc mồm, hai mắt trừng đến căng tròn.
Ta mịa nó chỉ nói có hai chữ "mời ngồi", ta mịa nó lấy đâu ra nhiều ý tưởng thế?
Nhìn thấy thái độ một bộ một lời không hợp là đã muốn xuất thủ đánh nhau của Vân Tiên Đài, mặc dù hàm răng của các Bất Tử Đại Đế đều đã cắn đến muốn nát bét, nhưng nguyên một đám vẫn chỉ có thể cực lực nhẫn nại, chỉ là sắc mặt đã trở nên lạnh lùng, sau đó trâm giọng hỏi.
"Vân Tiên Đài, có gì nói thẳng đi. Mục đích mà Nhân tộc ngươi tới đây là gì?"
Nếu đã thành ra như vậy rồi, vậy còn không bằng có gì nói thẳng ra, không cần phải giấu diếm nữa. Đối với cái này, Vân Tiên Đài cũng nhếch miệng cười một tiếng, cái này không phải là được rồi sao?
Nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ tức giận nói.
"Lão phu có thể có mục đích gì? Lần này vốn là ôm lấy ý tưởng hữu nghị giữa hai tộc, cho nên mới đặc biệt đến đây bái phỏng, nhưng ai có thể người Bất Tử tộc ngươi vừa mở miệng là đã làm nhục ta.”
"Tuổi của lão phu đã cao, hiện tại trong lòng đã bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, cho nên...
"Cho nên?”
"Cho nên muốn được bồi thường tiền. ˆ"
Hả?
Nghe đến đó, chúng Bất Tử Đại Đế cuối cùng cũng phản ứng lại, ngươi mẹ nó chơi nhiều thứ hoa hòe loè loẹt như vậy cũng chính là vì cái này sao?
Chỉ là nghĩ đến việc Nhân tộc này cư nhiên mẹ nó đánh chủ ý đánh lên người của mình như vậy đã khiến cho các Bất Tử Đại Đế tức giận đến cực điểm.
Nó nghiêm trọng đến mức trong miệng sắp phun ra lửa luôn rồi, nhưng chúng nó vẫn mở miệng nói.
"Bao nhiêu."
"Dễ nói, linh thạch, thiên tài địa bảo, các ngươi cứ xem như thế nào đi, dù sao lão phu cũng chỉ muốn có một lời giải thích mà thôi, cho nên các ngươi tùy tiện biểu thị một chút là được."
"Được."
Dù sao hoàn cảnh không tốt bằng người, cho nên các Bất Tử Đại Đế vẫn phải cắn răng đồng ý.
Nhưng gần như một ngày trôi qua, khi Vân Tiên Đài và các vị lão tổ dẫn người rời khỏi Thánh thành Bất Tử, tất cả chư vị Bất Tử Đại Đế đều lộ ra vẻ buồn non như ăn phải phân.
Ánh mắt của nguyên một đám cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người đang đi xa của Nhân tộc, trong lòng điên cuồng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đám người đó.
Ngươi mịa nó gọi cái này tùy tiện một chút sao? Con mẹ nó suýt chút nữa là đã dọn sạch toàn bộ Thánh thành Bất Tử của chúng nó rồi.
Sau khi nghĩ lại việc chính mình bị Nhân tộc lấy đi nhiêu bảo bối như vậy, trong lòng của chư vị Bất Tử Đại Đế cũng không khỏi cảm thấy thịt đau.
Cái này này mẹ nó chẳng khác gì gặp phải đám thổ phỉ, phi, ngay cả thổ phi cũng không bằng.
"Nhân tộc đáng chết, đáng chết mà."