Chương 1073: Viện binh không thể trở về
Chương 1073: Viện binh không thể trở vềChương 1073: Viện binh không thể trở về
Chương 1073: Viện binh không thể trở về
Vương Mãn nhìn cục diện trước mắt, cho dù là hắn thì nhất thời cũng có chút không biết nên ứng phó như thế nào.
Mặc dù thực lực hiện nay của Nhân tộc rất mạnh, nhưng còn lâu mới mạnh đến tình cảnh có thể chống lại với tất cả các chủng tộc cùng một lúc.
Nhưng ngay tại lúc Vương Mãn đang trầm tư, Hiển Ảnh trận bàn đột nhiên sáng lên, sau khi kết nối xong, chỉ thấy Dư Mạt sốt ruột nói.
"Sư đệ, có tin tức từ Tinh Linh tộc ở phía bên kia, Cổ tộc đang hướng tới chỗ của các ngươi."
Vương Mãn nghe vậy cũng không thay đổi sắc mặt nhiều, mà chỉ cười khổ một tiếng rồi nói.
"Chỉ sợ không chỉ có mỗi Cổ tộc."
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Dư Mạt đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, lời này của Vương Mãn là có ý gì? Nghe vậy, Vương Mãn cũng không giấu diếm gì mà nói thẳng không cố ky.
"Hiện tại tổ địa đã bị các chủng tộc bao chết rồi, e rằng đã có mấy đại bá chủ khác đã âm thâm liên thủ với nhau, mục đích của bọn họ chắc chắn là muốn tiêu diệt Nhân tộc chúng ta."
"Cái này..."
Lời này vừa nói ra, Dư Mạt lập tức trở nên sững sờ.
Nếu năm đại bá tộc còn lại hợp lực, điều đó vê cơ bản có nghĩa là Nhân tộc sẽ phải lấy sức mạnh của bản thân để đối kháng lại tất cả các chủng tộc trong thế giới Hạo Thổ sao?
Làm sao có thể.
Mặc dù Nhân tộc cũng có những phó tộc của riêng mình, nhưng cũng đừng quên người ta cũng có đó, việc năm đại bá tộc cùng liên thủ với nhau đã gần như vượt qua hơn sáu thành chủng tộc trong thế giới Hạo Thổ.
Một số chủng tộc trung lập còn lại căn bản không thể thay đổi được điều gì, bọn họ cũng tuyệt đối không dám nhúng tay vào chuyện này.
Cuộc chiến giữa các bá tộc há là thứ mà bọn họ có thể can thiệp sao?
Càng đừng nói đến chuyện đây còn là năm đại bá tộc hợp lực với nhau để cùng đối phó với Nhân tộc.
Sau khi hắn mang theo vẻ mặt khó coi mà suy nghĩ một lát, rất nhanh, Vân Tiên Thái, Te Hùng, Thánh chủ Vân La và một chúng lão tổ khác đã chạy tới đây, nhìn dáng vẻ này của đám người bọn họ ở phía bên kia tựa hồ đều đã dừng lại hành động của mình.
Hơn nữa, tổ địa của mình sắp mất rồi, bây giờ làm gì còn có tâm trạng đi lo việc khác, cộng thêm việc năm đại bá tộc liên thủ với nhau cũng không phải là chuyện nhỏ. "Một lũ chó, chúng tụ tập với nhau khi nào thế?"
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
"Hồi viện đi, tổ địa không thể xảy ra chuyện gì được, cùng lắm thì cùng bọn hắn liều mạng."
Ý nghĩ đầu tiên của chúng lão tổ là hồi viện binh, còn về phần Cổ tộc kia thì chắc chắn phải từ bỏ rồi.
Giữ được tổ địa của mình trước đã rồi lại nói.
Nhưng ngay lúc lão tổ quyết định hồi viện, Diệp Trường Thanh ở bên cạnh Vương Mãn lại đột nhiên nói.
"Không thể hồi viện."
"Hả? Trường Thanh tiểu tử, ngươi đây là có ý gì?"
Chúng lão tổ cảm thấy khó hiểu, nếu lúc này không hồi viện thì chẳng phải là chắp tay tặng tổ địa cho người ta sao? Cái này sao mà được.
Tổ địa là nền tảng của một tộc, không có khí vận, Nhân tộc đừng nói đến chuyện phát triển, phỏng chừng không cần bao lâu sẽ sớm suy tàn.
Đối mặt với sự nghi ngờ của lão tổ, Diệp Trường Thanh lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
"Không thể hồi viện, hồi viện chỉ có con đường chết. Chư vị lão tổ, giả sử năm đại bá tộc còn lại thực sự là đã liên thủ với nhau, cho dù lúc này các ngươi có quay lại viện trợ, các ngươi có lòng tin chính mình có thể bảo trụ được tổ địa?"
"Cái này..."
Câu hỏi của Diệp Trường Thanh khiến cho lão tổ đều rơi vào im lặng, có lòng tin sao? Hiển nhiên là không có rồi.
Không nói những cái khác, chỉ riêng về khoảng cách giữa Đại Đế cảnh đã rất lớn rồi.
Năm đại bá tộc, mặc dù Yêu tộc đã bị đánh phế đi, nhưng nếu thêm vào thì số lượng lão tổ cấp Đại Đế ít nhất cũng trên năm mươi người.
Về phân Nhân tộc, nếu tính toán đâu ra đấy thì cũng chỉ có mười ba người, khoảng cách chênh lệch này, đừng nói là hi vọng, cho dù có nhìn thế nào thì cũng không có cơ hội chiến thắng.
Mặc dù trong khoảng thời gian này, số lượng người đã đột phá đến cảnh giới Đại Thánh cũng không ít, nhưng vẫn chưa có một tấn Đại Đế mới nào xuất hiện.
Dù sao cũng không có cách nào khác, bởi vì chuyện này cũng cần có thời gian.
Nhìn thấy các vị lão tổ đều trâm mặc không nói, Diệp Trường Thanh lại nói tiếp.
"Cho nên coi như chúng ta có hồi viện thì cũng không làm nên chuyện gì, thậm chí kẻ địch còn càng hi vọng chúng ta hồi viện, đến lúc đó là có thể một lần hành động tiêu diệt tất cả chúng ta.' Lời này của Diệp Trường Thanh nói cũng không phải không có lý, mà đây cũng chính là ý tưởng của năm đại bá tộc khác, chỉ là bọn hắn hiện tại còn không biết, trong tổ địa của Nhân tộc hoàn toàn không có bao nhiêu người.
Nghe được lời nói này của Diệp Trường Thanh, chúng lão tổ mới bình tĩnh lại, sau đó chỉ nghe Tê Hùng hỏi.
"Vậy thì nếu lấy suy nghĩ của ngươi, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?"
"Từ bỏ tổ địa "
Diệp Trường Thanh không chút do dự nói.
"Cái gì?
Chỉ là lời này vừa nói ra, chúng lão tổ lập tức nghe đến chấn động, từ bỏ tổ địa? Điều đó mẹ nó còn không phải bị người ta diệt trừ tận gốc sao?
Chúng lão tổ lộ ra vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được Diệp Trường Thanh sẽ nói ra những lời này, nhưng Diệp Trường Thanh ói như vậy, tự nhiên là có lý do của hắn.
"Chư vị lão tổ, xét theo tình hình hiện tại mà nói, tổ địa chỉ có thể trở thành vật cản.
Cho nên nếu như tổ địa ở chỗ này, vậy chúng ta đây chẳng khác nào bị vây hãm ở chỗ này, mà năm đại bá tộc khác đều nguyện ý nhìn thấy kết quả như vậy.
Chính vì thế tổ địa hiện tại cũng chỉ là gánh nặng cho chúng ta."
"Nhưng không có tổ địa, khí vận của một tộc..."
"Ta không nói từ bỏ hoàn toàn, chỉ là tạm thời thôi.
"Năm đại bá tộc liên thủ, nếu cứ chính diện liều mạng thì chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ của bọn họ. Mà lúc này, bọn họ đều đã tập trung vào tổ địa của Nhân tộc chúng ta, nếu vậy thì chúng ta cứ dứt khoát giao tổ địa cho bọn họ là xong.
Ta nghĩ phòng thủ hiện tại ở phía sau bọn họ hẳn là đã trống rỗng rồi, cho nên nếu chúng ta chiếm lấy tổ địa của bọn họ, chúng ta đây có phải cũng có thể..."
Hả?
Theo lời của Diệp Trường Thanh, chúng lão tổ cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh táo lại, ánh mắt của nguyên một đám dần dần sáng lên.
Ý tưởng này không tồi, nếu chính diện liều mạng không được, vậy thì ta sẽ ẩn nấp đánh ngươi.
Ta không muốn tổ địa nữa, Khí Vận Kim Long cũng cho ngươi, nhưng ở tổ địa hiện tại của các ngươi hẳn là không có nhiều người, cho nên nếu mọi người cùng nhau trao đổi một đợt tổ địa thì bản thân ta cũng không lỗ.
Hơn nữa, nếu như đã không có tổ địa ràng buộc, như vậy nói trắng ra chính là không gian phát huy của đám người sẽ càng lớn hơn. Đấn lúc đó, cho dù năm đại bá tộc muốn xuống tay với Nhân tộc thì cũng phải tìm ra bọn ho mới được.
Điều này giống như mấy tên đạo tặc và sơn tặc của các triều đại phàm tục vậy, mặc dù thực lực của bọn họ rõ ràng không bằng hoàng triều, nhưng hoàng triều muốn quét sạch bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Vì cái gì sao? Bởi vì người ta không có chỗ ở cố định, nếu như đánh không lại thì ta bò vào núi, cho dù ngươi có mấy chục vạn đại quân thì ngươi có thể làm gì được ta?
Ta là một người theo chủ nghĩa bốn biển là nhà, đi đến chỗ nào thì cướp chỗ đó, triều đình của ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?
Nói trắng ra thì đây chính là sự thật, cho nên Diệp Trường Thanh mới nó như thế, xét theo tình hình hiện tại mà nói, tổ địa chính là một cái gánh nặng, thay vì thủ vững thì còn không bằng trực tiếp từ bỏ.
Đến lúc đó không có tổ địa trói buộc, như vậy thì bọn họ còn không phải là trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội sao?
Với bản lĩnh của Nhân tộc, đến lúc đó tìm được cơ hội tiêu diệt từng bộ phận, cũng không phải không có khả năng phá vỡ được thế trận.
Nhưng tiền đề là tổ địa này không thể thủ, chỉ có thể từ bỏ.
"Nhưng... nếu chúng ta không quay lại, vậy các ngươi phải làm sao bây giờ?"
Lúc này chỉ thấy Thánh chủ Dao Trì lên tiếng hỏi, bọn họ ngược lại là không có vấn đề gì, nhưng Diệp Trường Thanh, Vương Mãn đám người thì sao?
Tổ địa hiện tại đã bị các chủng tộc vây quanh, cho nên gân như là không có khả năng xông ra ngoài, nếu như mọi người không quay lại hỗ trợ, như vậy đám người Diệp Trường Thanh còn không phải là sẽ chết chắc sao?
Nghe vậy, đám Tề Hùng lại cau mày, đúng vậy, đám người Diệp Trường Thanh nên làm sao đây?
Ngược lại là bản thân Diệp Trường Thanh lại không hề có một chút lo lắng nào ve vấn đề này, hắn nhếch mép cười thần bí nói.
"Yên tâm đi, Tam sư huynh và ta đã sớm có chuẩn bị."
"Chuẩn bị?"
"Tam sư huynh? Ai? Tên tiểu tử Từ Kiệt kia sao?"
"Hai người các ngươi đã chuẩn bị gì rồi? Tại sao chúng ta không biết?"