Chương 1092: Bây giờ nên làm gì?
Chương 1092: Bây giờ nên làm gì?Chương 1092: Bây giờ nên làm gì?
Chương 1092: Bây giờ nên làm gì?
Thạch tộc động thủ trước, Cổ tộc phản kích, Thạch tộc lại phản kích, hai tộc cứ như vậy mà trực tiếp bạo phát xung đột.
Vốn là quy mô vẫn còn rất nhỏ, nhưng theo thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều cường giả của hai chủng tộc tham gia vào trong đó.
Lúc này có thể nói, giữa hai chủng tộc đã hoàn toàn bạo phát một cuộc đại chiến.
Ở bên trong tổ địa, lão tổ của hai chủng tộc vẫn đang đánh với nhau túi bụi, cường giả của hai chủng tộc ở Trung Châu cũng đánh đến mức ngươi chết ta sống.
Trong lúc nhất thời, Trung Châu cũng trở nên hoàn toàn hỗn loạn.
Chứng kiến cuộc chiến bất ngờ giữa Cổ tộc và Thạch tộc, các chủng tộc khác cũng lộ ra vẻ không hiểu ra sao.
Bởi vì quang kính này là thủ bút của Thiên Đạo, cho nên mỗi chủng tộc chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh của bản tộc nhà mình.
Vì vậy mà lúc này, các chủng tộc khác cũng không biế ở bên trong tổ địa, dưới sự chỉ huy của mỗi vị lão tổ trong Thạch tộc và Cổ tộc đang chiến đấu quyết liệt ở cùng nhau.
"Tại sao lại đột nhiên đánh nhau rồi?"
Trong nội bộ của Yêu tộc, một số cường giả của Yêu tộc đã cau mày, bởi vì chúng nó cũng không ngờ Cổ tộc và Thạch tộc lại đột nhiên ra tay đánh nhau.
Trước đó không phải vẫn còn rất tốt sao? Đồng thời cũng không có chuyện gì xảy ra cả mà.
Làm sao bây giờ? Các lão tổ đều đã đi tới tổ địa, lúc này chúng nó có nên ngăn cản không?
Ngoài ra còn có Bất Tử tộc và Man tộc cũng lộ ra vẻ tràn đầy nghỉ ngờ.
Ngươi nói đang thật tốt, các ngươi lại làm cái gì vậy, tự nhiên mạc danh kỳ diệu lao vào đánh nhau.
Nhưng người cảm thấy mơ hồ nhất chắc hẳn là Nhân tộc.
Về việc Liên minh Ngũ tộc, Nhân tộc cũng biết được điều đó thông qua quang kính và vốn là đang cảm thấy lo lắng về việc này.
Tuy rằng hiện tại Nhân tộc nhìn có vẻ ổn định, nhưng dù sao chuyện mà Liên minh Ngũ tộc cũng không thể xem thường, chính diện chiến đấu, Nhân tộc ngược lại còn thật sự không phải là đối thủ.
Bọn họ vốn còn đang cảm thấy lo lắng về những chuyện này, nhưng đột nhiên ở giữa, Thạch tộc và Cổ tộc lại tự mình đánh nhau.
"Cái này... Bọn họ không phải là đồng minh sao? Tại sao lại đột nhiên chính diện nội chiến rồi?" "Ai biết được, nhưng đây là chuyện tốt. Với cuộc chiến này, Liên minh Ngũ tộc sẽ không còn nữa.
"Ha ha, đây là ông trời đang ban phúc cho Nhân tộc của ta sao?"
Suy cho cùng thì mặc kệ là lý do gì, cho dù có nhìn thế nào thì việc Cổ tộc và Thạch tộc ra tay đánh nhau đều có lợi cho Nhân tộc.
Đánh đi, đánh càng kịch liệt càng tốt, tốt nhất là đánh đến lưỡng bại câu thương, bằng cách này, Nhân tộc ở phía bên này sẽ không còn uy hiếp nào nữa.
Hiển nhiên là bọn họ không biết tâm tư của các chủng tộc khác, còn Cổ tộc và Thạch tộc thì càng đánh càng tức giận.
Chẳng bao lâu, cả hai chủng tộc đã bắt đầu đánh nhau thật sự, càng ngày càng có nhiều cường giả xông ra chiến trường, đến cuối cùng gần như có thể so sánh với một trận chiến diệt tộc.
Nếu không phải lão tổ của hai chủng tộc vẫn còn ở trong tổ địa thì đoán không chừng đã xảy ra một trận chiến diệt tộc thật sự rồi.
Mà một chúng lão tổ ở bên trong tổ địa hiển nhiên còn không biết thế giới bên ngoài đã phát sinh chuyện gì.
Thậm chí là bọn họ còn không biết bởi vì trận đánh này mà Cổ tộc và Man tộc ở Trung Châu cũng bắt đầu vung tay đánh nhau, hai chủng tộc lúc này, e rằng có thể nói là đã thực sự sắp trở thành kẻ thù.
Ở bên trong tổ địa, mấy tên lão tổ của Yêu tộc cũng đã đuổi tới và đang tận lực khuyên bảo.
Nhưng vừa mới tiến vào chiến trường là đã trực tiếp lọt vào bên trong trận công kích giữa hai phe là Cổ tộc và Thạch tộc.
"Các ngươi điên rồi sao?"
"Cút sang một bên, hôm nay ai dám cản trở bản đế thì kẻ đó phải chết."
"Bản đế cũng giống vậy."
"Các ngươi...
Bởi vì bản thân hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, khiến cho mấy tên lão tổ của Yêu tộc lập tức bị chọc tức đến thất khiếu bốc khói.
Bọn gia hỏa này mịa nó không có đầu óc sao, các ngươi mịa nó tốt xấu gì cũng nghe người khác nói hết câu đã.
"Nếu các ngươi cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, sẽ chỉ vô cớ làm lợi cho Nhân tộc mà thôi."
"Có chuyện gì không thể ngồi xuống nói chuyện với nhau đàng hoàng sao?"
"Nói cái rắm, hôm nay có Thạch tộc thì không có Cổ tộc ta, giết."
"Ha ha, chê cười rồi, hôm nay là ngày Cổ tộc của ngươi bị tiêu diệt." "Vậy bản đế cũng muốn xem Thạch tộc ngươi có năng lực này hay không."
Lời khuyên can của mấy tên lão tổ trong Yêu tộc không những không có đưa đến tác dụng, mà ngược lại còn khiến cuộc chiến giữa hai bên trở nên căng thẳng hơn.
Bộ dạng này quả thực chính là một bộ tư thế không chết không ngừng, nhìn dáng vẻ xem ra hôm nay không giết chết một phương, trận chiến đấu này sẽ không dừng lại.
Nhìn chiến cục vốn đã không vô lực ngăn cản, mấy tên lão tổ của Yêu tộc cũng lộ ra vẻ mặt khó coi mà đứng ở trên không trung.
Lúc này, mấy tên lão tổ của Bất Tử tộc cũng đuổi lại đây và lộ ra vẻ mặt khó coi giống như vậy mà nói.
“Hiện tại nên làm gì đây?"
"Ta biết phải làm gì? Ai có đủ khả năng để ngăn cản bọn họ chứ”"
Nhắc tới Bất Tử tộc, có lẽ người này có thể được xem như đồng minh đáng tin cậy nhất của Yêu tộc, dù sao thì đây cũng là can sự hàng thật giá thật.
Ngẫm lại cũng đúng là như thế, địa bàn của nhà mình đã bị Nhân tộc chiếm đoạt, hiện tại bọn họ chỉ có thể chung sống với Yêu tộc trong một chỗ ở nhỏ hẹp.
Bất Tử tộc đương nhiên cũng muốn tiêu diệt Nhân tộc và đoạt lại địa bàn của mình.
Cho nên Bất Tử tộc cũng rất tích cực trong việc Liên minh, có thể coi như là thực sự toàn tâm toàn trí mà đứng về phía Yêu tộc.
Nhưng bây giờ, mấy tên lão tổ của Yêu tộc làm gì còn chỗ nào còn tâm tư nghĩ tới những chuyện này, đều đã đánh thành như vậy, tiếp theo bọn hắn còn có thể làm gì nữa?
Chẳng lẽ cứ trơ mắt đứng nhìn đám ngu xuẩn này chỗ này giết hại lẫn nhau, sau đó dẫn tới Liên minh sụp đổ sao?
Tâm tình của mấy tên lão tổ của Yêu tộc thực sự mệt mỏi, cái này mịa nó hoàn toàn không di chuyển được.
Lúc đối phó với Nhân tộc lại không thấy bọn họ có bản lĩnh gì, hiện tại người một nhà đánh người một nhà, ngươi nhìn đi, thủ đoạn kia tàn nhẫn không chịu nổi.
Phảng phất như ngay cả thực lực cũng không không duyên cớ tăng lên mấy phần.
Nhưng tại sao ngay khi gặp phải Nhân tộc thì đứng im, đụng tới người một nhà thì chiến lực kéo mãn? Các ngươi chơi ta sao?
Giờ khắc này, mấy tên lão tổ của Yêu tộc đột nhiên có một loại cảm giác chính mình đang bị chơi đùa vậy.
Bởi vì độ tương phản của những kẻ này thực sự có chút lớn rồi, sáu đại bá tộc của thế giới Hạo Thổ thì năm đại bá tộc ở trong đó đã liên thủ với nhau để đối phó với một mình Nhân tộc.
Cứ như vậy, cho dù có nhìn bất cứ phương diện nào thì giống như đều không có khả năng thất bại, cho dù dùng một đường đẩy ngang qua thì cũng có thể giết chết Nhân tộc.
Nhưng tại sao hết lần này tới lần khác cứ đến giữa chừng là lại xuất hiện nhiều chuyện không tốt như vậy chứ?
Thậm chí là hoàn toàn không có cách nào đối phó với Nhân tộc, nhưng khi đối phó với người một nhà thì phải gọi là cực kỳ thuận buồm xuôi gió, các ngươi mẹ nó thích đâm sau lưng đúng không?
Thế cục đã hoàn toàn mất đi kiểm soát, mặc dù vài tên lão tổ của Yêu tộc đã cực lực cứu vấn nhưng vẫn phải hữu tâm vô lực như cũ và không biết còn có thể làm sao nữa.
Trong khi Cổ tộc và Thạch tộc đang đánh nhau kịch liệt đến say sưa, bên ngoài tổ địa của Thạch tộc, Nhân tộc đã phục kích ở chỗ này.
Nhìn thấy chúng lão tổ của Thạch tộc dẫn người rời đi, đám người Dư Mạt và Vân Tiên Đài đã nhếch miệng cười.
"Còn thật đi tới."
"Ha ha, trời cũng giúp ta."
"Nguyên liệu nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn."
Tổ địa hiện tại của Thạch tộc kia đã thực sự rơi vào trạng thái hoàn toàn không được bố trí phòng vệ, chỉ có một ít Tiên Linh bảo hộ mà thôi.
Tuy nhiên, ở trong mắt của mọi người, những Tiên Linh này hoàn toàn không phải là vấn đề, thậm chí còn là nguồn gây phấn khích cho mọi người.
Nhưng ngay khi Nhân tộc chuẩn bị xuất thủ thì năm tên lão tổ của Mị tộc đã chủ động liên lạc với bọn họ.
Sau khi kết nối trận pháp và nhìn thấy năm tên lão tổ của Mi tộc, Thánh chủ Vân La nhàn nhạt hỏi.
'Làm sao vậy?"
"Bọn họ đã bắt đầu đánh nhau rồi, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Sau khi xong việc, Cổ tộc và Thạch tộc đều sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nếu dựa theo ước định trước đó, có phải Nhân tộc ngươi nên giữ lời hứa rồi không?”
Sau khi khơi mào thành công trận chiến giữa Cổ tộc và Thạch tộc, Mi tộc cũng hy vọng chính mình có thể nhận được sự che chở của Nhân tộc.
Đối với cái này, Thánh chủ Vân La rất dứt khoát gật đầu nói.
"Được, từ nay trở đi, Mị tộc ngươi sẽ là phó tộc của Nhân tộc ta."
Nghe xong lời này, năm tên lão tổ của Mi tộc mới lập tức thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đã làm nhiều chuyện như vậy còn không phải là chỉ vì câu nói này sao?
Ngay sau đó, một tên lão tổ ở trong đó của Mi tộc mở miệng hỏi. "Vậy khi nào các ngươi sẽ tới?" "Đi đâu cơ?" .