Chương 1110: Gõ ám côn, ha độc thủ
Chương 1110: Gõ ám côn, ha độc thủChương 1110: Gõ ám côn, ha độc thủ
Chương 1110: Gõ am côn, hạ độc thủ
Mất thấy một thân khí tức điên cuồng tăng vọt của đám Vân Tiên Đài, Dư Mạt, Thạch Thanh Phong và các vị lão tổ Nhân tộc khác.
Nhóm Lão tổ cấp Đại Đế của Liên minh Ngũ tộc đều xem đến choáng váng.
Mẹ nó cái này có cần phải thái quá đến mức đó không, ngay cả tu vi Đại Đế cảnh mà còn có thể cưỡng ép tăng cường chiến lực sao?
"Đáng chết."
Trong lúc nhất thời, sĩ khí của Liên minh Ngũ tộc ở phía bên này trở nên có chút đê mê, nhưng cũng may là vào thời khắc mấu chốt, Yêu tộc lại đứng lên.
Đây là một cơ hội tuyệt hảo, thậm chí rất có thể là cơ hội duy nhất để tiêu diệt Nhân tộc, cho nên hôm nay đừng nói đến việc chỉ là tăng chiến lực lên, cho dù lão Thiên Vương có đến thì cũng phải đè chết Nhân tộc ở khu vực Thạch Nguyên này.
Vì thế một tên lão tổ cấp Yêu Đế đã lập tức tức giận quát.
"Cho dù tu vi có tăng lên thì sao chứ, ở chỡ này của ta có nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ bọn họ sao? Lợi thế vẫn thuộc về ta."
Tiếng gầm giận dữ này, ngược lại là đã làm cho rất nhiều người phục hồi tinh thần, đúng vậy, bên phía bọn họ là năm tộc liên minh với nhau, hơn nữa là còn có nhiều lão tổ cấp Đại Đế, Đại Thánh và Yêu Hoàng như vậy.
Ngược lại là Nhân tộc ở phía bên kia thì sao, nếu xét vê số lượng thì hoàn toàn không ngang nhau.
Cho dù chiến lực có bị cưỡng ép tăng lên, nhưng không phải lúc nào cũng như vậy được, cho nên lợi thế vẫn thuộc về bọn họ ở phía bên này.
Nghĩ tới đây, chúng lão tổ của Liên minh Ngũ tộc đã chủ động phát động tấn công, các Đại Thánh ở phía dưới thấy vậy thì cũng theo sát phía sau.
Trong lúc nhất thời, một trận đại chiến ở phía trên không trung đã trở nên hết sức căng thẳng.
Cuộc chiến giữa chúng Đại Đế và Đại Thánh của hai bên đã bùng nổ, còn ở trong khu Thạch Nguyên bên dưới, người của Liên minh Ngũ tộc vẫn còn đang tìm kiếm tung tích của Nhân tộc.
"Thật kỳ lạ. đám Nhân tộc này đâu? Tại sao lại mất tích rồi?"
"Chẳng lẽ lại chạy rồi?"
"Không thể nào. Toàn bộ Thạch Nguyên đã bị vây chật như nêm cối, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài, cho nên đám Nhân tộc này nhất định là đang ẩn nấp rồi, cho nên chúng ta nhất định phải tìm ra bọn họ."
Chạy trốn là không thể, cho nên đám Nhân tộc đó nhất định là vẫn còn ở trong khu Thạch Nguyên này, chỉ là không biết trốn đi đâu thôi.
Mà người của Liên minh Ngũ tộc cũng đang cẩn thận tìm kiếm vị trí của Nhân tộc, mặc dù dọc theo đường đi đã kích hoạt vô số bẫy rập, nhưng mọi người vẫn không có ai bị dao động.
Đây chỉ là bẫy rập mà thôi, cho nên cho dù hôm nay có nói thế nào thì cũng phải giết chết đám Nhân tộc này.
Tuy nhiên, điều mà bọn họ không nghĩ tới chính là ngay phía sau các đội của Liên minh Ngũ tộc, Nhân tộc đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện từ lâu.
Thạch Nguyên này quả thực là một chiến trường rất tốt, dưới tình huống nếu có sự chuẩn bị trước thì đúng là rất thích hợp để ẩn nấp.
Hơn nữa là Thánh niệm của mọi người đều bị cấm đoán, điều này càng làm cho Nhân tộc như hổ thêm cánh.
Lúc này, một đội nhỏ gồm các trưởng lão đến từ Thánh địa Đạo Nhất, nhân số không nhiều lắm, ước chừng cũng chỉ có khoảng hơn mười người.
Bọn họ đã lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau một đội của Liên minh Ngũ tộc.
Mà người dẫn đầu là một tên trưởng lão chủ phong và có tu vi cấp Thánh cảnh viên mãn.
"Động chủ không?"
Người ở bên cạnh thấp giọng hỏi, nghe vậy, ánh mắt của tên trưởng lão này đã dán chặt vào người của một tên Thánh giả trong Man tộc ở phía sau cùng của đội, sau đó khẽ gật đầu.
Mọi người thấy vậy cũng lặng yên không một tiếng động làm theo.
Sau đó, tại một vị trí ngay chỗ rẽ, sau khi người ở phía trước đều đã đi qua và chỉ còn lại tên Thánh giả của Man tộc cuối cùng đang định đi theo.
Nhưng đột nhiên, một sợi Khổn Yêu thằng đã xuất hiện trong nháy mắt và lập tức trói chặt hắn lại.
"Ta...
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, tên Thánh giả của Man tộc này vừa định hét lên, nhưng một giây sau đã bị kín bịt miệng.
"Ôôô...
Ngay sau đó chỉ cảm thấy có người đang ở phía sau lôi mình đi, chẳng mấy chốc thì tên Thánh giả của Man tộc này đã biến mất ngay tại chỗ.
Mọi thứ đều diễn ra không một tiếng động, thế cho nên đồng bạn ở phía trước hoàn toàn không hề hay biết gì.
Bắt chước làm theo, đến đón lấy chính là cảnh mọi người vẫn luôn bám theo phía sau lưng đội ngũ của Liên minh Ngũ tộc này.
Chỉ cần có cơ hội là sẽ tay đen giết chết một người. Thời gian trôi qua từng chút một, đội ngũ của Liên minh Ngũ tộc này vốn là có số lượng khoảng hai mươi ba mươi người, nhưng sau khi đi qua mấy chỗ rẽ thì cuối cùng chỉ còn lại có ba người.
Lúc này, ba người này vẫn chưa nhận thức được vấn đề, mà bọn họ vẫn còn đang tìm kiếm tung tích của Nhân tộc.
"Chết tiệt, ngay cả dấu chân cũng không có."
"Các ngươi có phát hiện ra điều gì không?"
'Không có.
“Những người khác thì sao?"
Một tên Thánh giả của Cổ tộc cầm đầu lên tiếng hỏi, sau khi hồi lâu không nghe được câu trả lời, hắn đã cau mày rồi quay người lại và định quát lớn vài câu, nhưng ngay tại lúc vừa quay đầu lại là cả người đã lập tức xem đến choáng váng.
Chỉ thấy một đội ngũ ban đầu gồm hai mươi ba mươi người, nhưng hiện tại chỉ còn lại đúng hai người.
"Người đâu?"
Trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, những người khác đi đâu rồi? Tại sao chỉ còn lại ba người bọn họ?
Mà hai người còn lại cũng lộ ra vẻ sửng sốt, đúng vậy, người đâu?
"Không phải là đã tách ra rồi đấy chứ?"
"Hừ, ngươi cảm thấy có thể sao?"
Nguyên một đám đều mẹ nó là cường giả cấp Thánh cảnh, cho nên làm sao có thể tách ra được?
"Cẩn thận."
Ở trong chuyện này nhất định là có vấn đề, chính vì thế mà ba người đều lộ ra vẻ cẩn thận đề phòng, chỉ là hiện tại mới chú ý tới thì hiển nhiên là đã muộn.
Chỉ còn lại có ba người, vậy thì Nhân tộc ở phía bên này tự nhiên cũng không cần phải trốn tránh nữa.
Lúc này, một đám trưởng lão của Thánh địa Đạo Nhất cũng công khai xuất hiện.
Hơn mười người đấu với ba người, vậy quả thực chính là nắm chặt tay cầm, không có lý do gì để thua.
“Các ngươi... Nhân tộc, là các ngươi làm sao?"
Nhìn thấy một đội Nhân tộc xuất hiện, tên Thánh giả của Cổ tộc cầm đầu này lập tức hiểu ra, xem ra những người trước đó đã dữ nhiều lành ít rồi.
Đối với cái này, Thánh địa Đạo Nhất ở phía bên này lại không có trả lời mà trực tiếp chọn cách động thủ.
Mười mấy tên trưởng lão tràn về phía trước, mặc dù ba tên Thánh giả của Liên minh Ngũ tộc này đã cực lực chống cự, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không có gì thay đổi.
Chẳng bao lâu, ba tên Thánh giả này đã bị giết chết ngay tại chỗ.
"ĐI"
Sau khi giải quyết xong một đội Thánh giả của Liên minh Ngũ tộc này, mọi người cũng không có ý dừng lại.
Bởi vì việc cấp bách lúc này là phải thu hẹp khoảng cách chênh lệch về quân số giữa hai bên càng sớm càng tốt.
Loại tình cảnh này không chỉ là một ví dụ, bởi vì lúc này toàn bộ đội ngũ của Liên minh Ngũ tộc đều đã bị Nhân tộc đánh lén.
Vừa mới đi lên là đã phát hiện có người ở trong đội ngũ đã biến mất mà không rõ lý do.
Gõ ám côn, hạ độc thủ, Nhân tộc ở phía bên này có thể nói là chơi dễ như trở bàn tay, thậm chí ngay cả quỷ cũng không hề hay biết.
Mà chuyện này càng ngày càng xảy ra nhiều hơn, khiến cho tâm lý của đám Liên minh Ngũ tộc ở phía bên này cũng dần trở nên hoảng loạn.
"Chết tiệt, đám Nhân tộc này thật đúng là đê tiện đến cực điểm."
"Có bản lĩnh thì ra ngoài đánh một trận đi."
"Ngươi có dám dùng đao thật kiếm thật tranh tài một trận không?"
"Đừng nói là đám Nhân tộc các ngươi chỉ biết ngấm ngầm giở trò thôi đấy? Chẳng lẽ các ngươi đều là một lũ hèn nhát sao?"
Mặc dù bọn họ muốn dùng phép khích tướng để ép Nhân tộc lộ diện, nhưng đáng tiếc là phương pháp này lại hoàn toàn không hề có một chút tác dụng nào lên Nhân tộc.
Chỉ bằng mấy câu mà đã muốn khiến ta hiện thân sao? Thật đúng là quá ngây thơ rồi.
Nhân tộc ở phía bên này không hề bị dao động chút nào, bọn họ vẫn giống như trước là chỉ cân có cơ hội thì sẽ hạ độc thủ, gõ âm côn.
Mà điều này cũng đã làm cho Liên minh Ngũ tộc hoàn toàn không còn dám tiếp tục hành động, nhưng vẫn luôn ở lại nơi này thì cũng không phải là cách.
Về phần thế giới bên ngoài, sau khi đông đảo Nhân tộc chứng kiến chiến cuộc dần dần phát triển thành cái dạng này, nguyên một đám đã bị làm cho choáng váng không thôi.
Tại sao mẹ nó lại đánh thành ra như vậy chứ?
Thậm chí là một số đứa trẻ của Nhân tộc còn mang theo vẻ mặt ngây thơ mà nhìn về phía trưởng bối của nhà mình rồi hỏi.
"Cha, cha, vì sao trận chiến này lại khác với lời ngươi nói vậy? Chẳng có chút nhiệt huyết nào cả”
Hả?
Đối mặt với những thắc mắc của lũ trẻ này, các trưởng bối cũng nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Quả thực, trận chiến này đánh... Nên nói thế nào đây, dùng một lời thì khó mà nói hết được, nhưng bọn họ cũng không biết tại sao nó lại thành ra thế này.