Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 431 - Chương 1121: Ngươi Muốn Nói Quy Tắc Với Ta Sao?

Chương 1121: Ngươi muốn nói quy tắc với ta sao? Chương 1121: Ngươi muốn nói quy tắc với ta sao?Chương 1121: Ngươi muốn nói quy tắc với ta sao?

Chương 1121: Ngươi muốn nói quy tắc với ta sao?

Sau khi nghe chúng lão tổ của Man tộc và Thạch tộc khuyên bảo, chúng lão tổ của Bất Tử tộc lại lộ ra sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Đây chính là Khí Vận Kim Long đấy, khí vận của một tộc, cứ như vậy mà tặng không cho người ta sao? Đổi lại là ai thì có thể cam tâm tình nguyện chứ?

Nhưng nghe lão tổ của hai tộc nói cũng không phải không có lý, tình hình hiện tại đã thành ra thế này, không đầu hàng thì có thể làm được gì?

Đợi đến lúc Nhân tộc động thủ, bọn họ còn có thể thủ được sao?

Nói trắng ra thì đây giống như một tiểu hài tử ôm một thỏi vàng, hoàn toàn không thể che giấu được.

Về việc liệu Nhân tộc có bỏ qua cho Khí Vận Kim Long này hay không, điều này hoàn toàn là không có khả năng.

Liệu Nhân tộc có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy sao?

Trong lúc nhất thời, chúng lão tổ của Bất Tử tộc đều rơi vào trâm mặc, phải qua một lúc lâu sau, trong đó mới có một tên lão tổ của Bất Tử tộc lên tiếng.

"Vậy các ngươi nói xem, hiện tại nên làm sao bây giờ?”

"Nếu chủ động tới cửa, có lẽ còn có thể tranh thủ được chút chủ động."

"Đến tổ địa của Nhân tộc sao?"

"Đúng vậy."

Chạy khẳng định là trốn không thoát, dù sao tổ địa lớn như vậy, hơn nữa là cho dù tránh được hòa thượng, nhưng ngươi có thể trốn được miếu sao?

Chờ đến khi ra khỏi tổ địa, mỗi tộc đều có lãnh địa riêng của mình, làm sao có thể chạy trốn được?

Cho nên, việc chủ động tới cửa thì có lẽ còn có thể đàm phán được các điều kiện.

Không còn cách nào khác, thua là phải gánh chịu hậu quả, đây là quy luật từ xưa đến nay.

Sau khi nghe lão tổ của hai bộ tộc nói như vậy, chúng lão tổ của Bất Tử tộc cũng lại tiếp tục kiên trì nữa, trước mắt thì đây đúng là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi hít một hơi thật sâu, lão tổ của Bất Tử tộc là người đầu tiên thở dài.

"Được rồi, vậy cùng đi tới tổ địa của Nhân tộc đi."

Vấn đề này nên sớm không nên chậm trễ, dù sao ai biết khi nào bên phía Nhân tộc sẽ động thủ chứ, cho nên ngày hôm sau, lão tổ của ba tộc cùng nhau xuất phát rồi chạy về phía tổ địa của Nhân tộc.

Ở phía bên kia, bên trong tổ địa của Nhân tộc, với sự đồng tâm hiệp lực của các tộc, tổ địa cũng sớm đã rực rỡ hẳn lên.

Mà đông đảo cường giả của Nhân tộc, nguyên một đám đều sống thoát thoát giống như lão gia.

Bên người đều có vài tên cường giả của các tộc giống như chó săn đi theo.

Thậm chí còn không cần ngươi phải nói chuyện, những cường giả của các tộc đó cũng có thể hầu hạ ngươi đến thoải mái dễ chịu.

Vì để tranh thủ cơ hội biểu hiện, hững người này còn tranh đấu trong tối ngoài sáng không thôi, chỉ vì có thể ở trước mặt Nhân tộc lộ một mặt.

Sáng sớm, đông đảo cường giả của Nhân tộc đang nằm ở trên ghế phơi nắng, bên cạnh người xoa vai thì xoa vai, người ấn chân thì ấn chân, người rót trà thì rót trà, người quạt thì quạt cây quạt.

Bộ dạng đó quả thực là hưởng thụ đến cùng cực.

Mà lúc này, chúng lão tổ của ba tộc là Bất Tử tộc, Man tộc và Cổ tộc cũng lần lượt chạy đến tổ địa của Nhân tộc.

Sau khi ngoan ngoãn thông báo xong liền thành thật đợi ở bên ngoài tổ địa.

Trong Thực Đường, Diệp Trường Thanh và chúng lão tổ đang tụ tập lại tán gẫu, bọn họ vừa mới ăn cơm sáng xong, cũng không có việc gì để làm, nên mọi người trông có vẻ rất nhàn nhã.

Sau khi nghe nói lão tổ của ba tộc cùng đến đây, Thánh chủ Vân La cười nói.

"Bọn họ phản ứng cũng nhanh đấy."

"Nghĩ thông rồi. Dù sao trừ cái đó ra, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác."

“Nói vậy cũng đúng.'

"Dẫn bọn hắn tới đây đi."

Dưới sự dẫn dắt của một tên Đại Thánh của Nhân tộc, lão tổ của ba tộc đã đi đến Thực Đường.

Dọc theo đường đi, mặc dù chỉ đối mặt với một tên Đại Thánh của Nhân tộc thôi, nhưng lão tổ của ba tộc vẫn tỏ ra khách khí đến dị thường.

Không có cách nào khác, hiện tại đừng nói là Đại Thánh, cho dù ngươi chỉ là một tên Thánh giả của Nhân tộc, bọn họ cũng không dám trêu chọc vào.

Sau khi thành thật đi đến Thực Đường và nhìn thấy chư vị lão tổ của Nhân tộc đều ở đó, nhưng ngay khi nhìn thấy ở đó còn có một tên tiểu bối, chúng lão tổ của ba tộc đều lộ ra vẻ sửng sốt.

Thấy vậy, Vân Tiên Đài là người đầu tiên lên tiếng.

"Không sao, cũng không phải người ngoài, các ngươi có chuyện muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi." Diệp Trường Thanh tự nhiên có tư cách có mặt, kể cả trước đây, nếu không phải Diệp Trường Thanh không thích những chuyện vặt vãnh này, sợ rằng mỗi một lần chúng lão tổ nghị sự đều muốn gọi hắn tới.

Lúc này Diệp Trường Thanh đang dựa vào ghế nằm, bên cạnh hắn là ba nữ Bách Hoa Tiên Tử, Tuyệt Ảnh và Xích Nhiêu đang nhẹ nhàng hầu hạ.

Người đút trái cây, người bóp vai, người đấm chân, đặc biệt là mấy tên lão tổ của Cổ tộc, ngay khi nhìn thấy Xích Nhiêu, sắc mặt của bọn họ lập tức trở nên cổ quái.

Bởi vì nàng ta đã từng là phó tộc của bọn họ, cho nên chúng lão tổ của Cổ tộc đương nhiên là biết đến Xích Nhiêu.

Thậm chí còn có vài tên lão tổ đã từng theo đuổi Xích Nhiêu, nhưng đáng tiếc là không có ai thành công.

Nhưng bây giờ, bọn họ nhìn thấy cái gì, mẹ nó, tên Xích Nhiêu này cư nhiên lại dịu dàng rúc vào người của một tên tiểu bối trong Nhân tộc, thậm chí còn chủ động bóc vỏ và đút linh quả cho hắn ăn.

Mà đôi mắt của thiếu niên kia thậm chí còn không mở to mà chỉ lo hơi há mồm là được.

Nhìn thấy cảnh tượng này, một chúng lão tổ của Cổ tộc đều cảm thấy vô cùng chua loét, thật mẹ nó chua loét mà.

Nếu mẹ nó tình thế hiện tại mạnh hơn người ta, có lẽ bọn họ đã mở miệng mắng người từ lâu rồi.

Mẹ nó tên nhóc khốn nạn, ngươi có biết đó là ai không, đệ nhất mỹ nhân và đệ nhất cường giả của Mị tộc, thế mà ngươi mẹ nó lại dám đối xử với người ta như vậy sao?

Còn có, một Xích Nhiêu thôi còn chưa đủ, ngươi còn có hai mỹ nhân khác sao? Hơn nữa, dung mạo của bọn họ cũng không thua kém gì so với Xích Nhiêu.

Tiểu tử này rốt cuộc là ai? Tại sao mẹ nó bên người lại có nhiều mỹ nhân đến vậy?

Hơn nữa, điều này đã có chút quá đáng rồi, nhưng việc một đám lão tổ của Nhân tộc ở xung quanh còn từng người ngồi trên ghế nhỏ đây, vậy mà ngươi mẹ nó lại một mình một ngựa dựa vào ghế nằm, bên người có ba nữ nhân hầu hạ.

Không biết còn tưởng rằng ngươi mẹ nó là đệ nhất lão tổ của Nhân tộc mất.

Bọn họ lộ ra ánh mắt có chút quái dị mà nhìn về phía Diệp Trường Thanh, sau đó lại nhìn vê phía đám người Vân Tiên Đài, mà ánh mắt đó đã giải thích đầy đủ vấn đề.

Tại sao các ngươi mẹ nó lại có thể được điều này vậy?

Thân là lão tổ, tại sao các ngươi lại để một tên tiểu bối làm càn ở trước mặt mình như vậy, chẳng lẽ các ngươi mẹ nó không quan tâm sao?

Lão tổ của ba tộc lộ ra vẻ có chút xem không hiểu, sau khi Vân Tiên Đài nhìn thấy bọn họ ngơ ngác đứng đó thì tức giận nói. "Đứng đây làm gì vậy? Có chuyện thì nói, không có việc thì cút đi."

"Ngươi..."

Nghe xong lời này, một tên lão tổ của Man tộc đã nổi giận ngay tại chỗ, cũng may là đồng bạn ở một bên đã kịp thời giữ chặt hắn.

Mặc dù những lời này đúng là khó nghe thật, nhưng ngươi cũng không thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng.

Vốn dĩ mọi người đến đây là để đầu hàng, bây giờ lại đi gây thù với Nhân tộc thì không phải là tự mình tìm chết sao?

Cho nên phải nhịn, không nhịn được cũng phải nhịn xuống.

Sau khi ngăn trở được tên lão tổ của Man tộc đang tức giận kia, lúc này tên đệ nhất lão tổ của Cổ tộc mới chủ động đứng ra nói, thậm chí tư thái thể hiện còn vô cùng thấp.

"Bái kiến chư vị đạo huynh của Nhân tộc."

"Không, chúng ta cũng không thân nhau đến mức đó, có chuyện gì thì nói thẳng ra là được."

"Được, lần này ba tộc chúng ta đến đây chủ yếu là để giải quyết một số hiểu lầm. Trận chiến trước đó ở Thạch Nguyên vốn chỉ là hiểu lầm. Về việc này, ba tộc chúng ta cảm thấy vô cùng ay náy.'

Hiểu lầm?

Tên lão tổ của Cổ tộc này thật đúng là biết cách nói chuyện đấy, các ngươi mẹ nó trăm phương ngàn kế muốn làm chết Nhân tộc chúng ta? Hiện tại đã đánh thua, quay đầu nói một câu hiểu lầm là xong chuyện sao?

Đối với cái này, chúng lão tổ của Nhân tộc tự nhiên không đồng ý, , mẹ nó hiện tại còn nói hiểu lâm gì đó thì đã quá muộn rồi.

Ngay sau đó, Thạch Thanh Phong lập tức không cho đối phương một chút mặt mũi nào mà nói.

"Đừng có mà hiểu lầm gì đó, muốn đầu hàng thì cứ nói thẳng ra đi, hiện tại còn ở nơi này nói nhảm cái gì vậy?"

Lời này vừa nói ra, lão tổ của ba tộc đều lộ ra sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ có thể im lặng gật nhẹ đầu.

Sau đó vẫn là tên lão tổ của Cổ tộc kia lên tiếng.

"Được rồi, đầu hàng thì đầu hàng. Ba tộc chúng ta đều có thành ý, không biết điều kiện của Nhân tộc các ngươi là gì?"

Nếu mọi chuyện đã nói đến đây rồi, vậy mọi người cũng không cần thiết lại phải che giấu nữa mà nói thẳng luôn đi.

...
Bình Luận (0)
Comment