Chương 1127: Thạch tộc ta nguyện phụng làm chủ.
Chương 1127: Thạch tộc ta nguyện phụng làm chủ.Chương 1127: Thạch tộc ta nguyện phụng làm chủ.
Chuong 1127: Thach toc ta nguyen phung lam chu.
Sau khi nhìn thấy tâm lý của tất cả các lão tổ đều như thế, đệ nhất lão tổ của Thạch tộc điên cuồng giận mắng ngu xuẩn ở trong lòng.
Thế mà bọn họ còn là lão tổ cấp Đại Đế, một chuyện đơn giản như vậy mà còn nhìn không hiểu sao? Quả thực chính là một đám ngu xuẩn, những thứ ngu ngốc như con lợn.
Thạch tộc bọn họ đích xác là có hoàn cảnh không giống với ba tộc còn lại, dựa vào điểm này thì ở trong lòng của Nhân tộc, bọn họ quả thực có ưu thế bẩm sinh.
Nhưng cái này cũng không thể trở thành lý do để Thạch tộc muốn làm gì thì làm, chứ đừng nói đến việc trở thành kim bài miễn tử cho Thạch tộc.
Quan hệ hợp tác chó má gì, đó, nói trắng ra chính là lúc này Thạch tộc bọn họ có vốn để hợp tác với Nhân tộc sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, có lẽ Nhân tộc còn có thể nể tình trận chiến ổ Thạch Nguyên mà đối đãi với Thạch tộc tốt hơn một chút.
Nhưng sau khoảng thời gian này, nếu Thạch tộc bọn họ không còn không kịp thời tỉnh ngộ thì hậu quả đó sẽ là cái gì?
Nhân tộc muốn thống trị thế giới Hạo Thổ, trong năm đại bá tộc còn lại thì có đến tam đại bá tộc đã đầu hàng, chỉ còn lại một cái Yêu tộc tàn phế hoàn toàn không có chút uy hiếp nào.
Cho nên nếu phóng mắt nhìn vào toàn bộ thế giới Hạo Thổ thì cũng chỉ còn lại có Thạch tộc bọn họ mà thôi.
Dưới tình huống như vậy, Nhân tộc còn có thể chấp nhận bọn họ? Chẳng lẽ đạo lý một núi không thể chứa hai hổ còn không hiểu sao?
Đến lúc đó, Nhân tộc sẽ chỉ càng thấy Thạch tộc bọn họ càng không vừa mắt và nhất định sẽ tìm cơ hội tiêu diệt Thạch tộc bọn họ, đến lúc đó ngay cả cơ hội để bọn họ đầu hàng cũng không có.
Sau đó hắn đã thành thật nói hết tất cả ý nghĩ ở trong lòng của mình cho các lão tổ khác nghe, chúng lão tổ của Thạch tộc nghe vậy thì có chút ngây ngẩn cả người.
"Không thể nào, dù sao chúng ta với Nhân tộc..."
"Ngu xuẩn, có phải là các ngươi còn đang nghĩ đến việc sẽ cùng chia Nhân tộc đều đất đai sao?"
"TA...
Nghe vậy, có vài tên lão tổ đều rơi vào trâm mặc, hiển nhiên là bọn họ đã từng có ảo tưởng như vậy, dù sao những bá chủ khác đều đã bị đánh sụp, như vậy sau này thế giới Hạo Thổ chẳng phải là của Nhân tộc và Thạch tộc bọn họ sao?
Cho dù đến lúc đó Thạch tộc có ăn mệt một chút thì bọn họ cũng sẽ cảm thấy không thành van de.
Chỉ là sau khi biết có người còn thật sự có ý nghĩ này, đệ nhất lão tổ tức đến đau gan, cái đám này mẹ nó ngu rồi, thật sự có thể ngu xuẩn đến loại tình trạng này sao?
Hiện tại đã là tình thế này rồi mà các ngươi mẹ nó thế mà còn muốn chia đều đất đai với Nhân tộc, ha ha, quả thực là hài nhảm.
Cái này mẹ nó chính là tự tìm đường đến chỗ chết mà.
Sau khi bị lão tổ của Thạch tộc quát lớn một trận, những lão tổ khác cũng dần dần tỉnh táo lại.
Sắc mặt của nguyên một đám trở nên cực kỳ khó coi, trước đó bọn họ đúng là đã từng coi đang là chuyện đương nhiên.
Tự cho là có chút công lao, mà không he cân nhắc đến suy nghĩ của Nhân tộc.
Trong lúc nhất thời, tất cả chúng lão tổ đều rơi vào trầm mặc, sau đó sôi nổi nhìn về phía đệ nhất lão tổ.
"Vậy hiện tại chúng ta phải làm gì?"
"Giống như ba tộc khác, chủ động giao nộp sức mạnh của khí vận lên trên rồi trở thành phó tộc của Nhân tộc."
Đệ nhất lão tổ không có chút do dự nào mà mở miệng nói thẳng.
Chỉ là vừa nghe được lời này, những lão tổ khác đều lộ ra vẻ có chút không nỡ.
Nhân tộc rõ ràng là đã trả lại sức mạnh của khí vận cho bọn họ, nhưng hiện tại lại phải cho đi như thế thì ai mà được chứ?
Sau khi nhìn ra suy nghĩ ở trong lòng của mọi người, đệ nhất lão tổ này lộ ra vẻ bất đắc dĩ rồi nói.
"Sức mạnh của khí vận quan trọng hơn hay là mạng sống của toàn tộc quan trọng hơn, các ngươi tự mình đưa ra lựa chọn đi?”
"Hơn nữa, nếu chúng ta chủ động giao ra và bày tỏ thái độ, như vậy còn có thể tranh thủ chiếm được thế chủ động."
Thạch tộc chính là có điểm ưu thế này, chỉ cần bọn hắn chủ động bày tỏ thái độ, cho dù không trả giá gì, Nhân tộc cũng sẽ không quá so đo.
Không giống với ba tộc còn lại, một hai phải liều mạng lấy lòng Nhân tộc thì mới có thể xin được một sự ổn định.
Chỉ cân Thạch tộc bọn họ định vị chính xác vị trí của mình là đã có thể làm được điểm này.
Lúc nghe được lời này của đệ nhất lão tổ, những lão tổ khác đều im lặng hồi lâu, sau đó nguyên một đám cũng gật đầu đồng ý.
... Ngày hôm sau, đệ nhất lão tổ của Thạch tộc đã chủ động đến gặp đám người Vân Tiên Đài.
Vẫn là ở trong nhà bếp như cũ, khiến cho Diệp Trường Thanh cảm thấy buồn bực, tại sao những người này cứ chạy đến nơi này của mình vậy.
Còn nữa... Hắn liếc mắt nhìn vê phía Tôn Minh ở bên cạnh rồi lộ ra vẻ u oán mà nói.
"Không phải ngươi nói là muốn đi luyện đan sao? Sao còn chưa đi?"
"Không vội, tôi ăn hai cái bánh ngọt trước."
Tôn Minh nghe vậy thì thản nhiên trả lời, ở chỗ của Diệp Trường Thanh thỉnh thoảng còn có thể ăn được một ít bánh ngọt hoặc là tìm đồ ăn vặt gì đó ngon, đi luyện đan làm gì.
Hơn nữa lúc này còn luyện ra đan dược nữa làm gì? Dù sao trận chiến cũng đã đánh xong rồi.
Nhìn thấy Tôn Minh như vậy, Diệp Trường Thanh đã không có gì để nói, còn có Xích Nhiêu này, mẹ nó ngày nào cũng chạy tới đây, một khi đã đến thì không chịu rời đi nữa.
Hơn nữa, ba nữ nhân các nàng đang nói chuyện gì vậy?
Nhìn thấy Xích Nhiêu đang nói chuyện phiếm với Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh như vậy, Diệp Trường Thanh cũng rơi vào trâm mặc.
Ba nữ nhân này lẽ ra không nên như vậy, bọn họ sao có thể tâm bình khí hòa ngồi cùng một chỗ với nhau như thế được? Còn vừa ăn bánh ngọt vừa uống trà hoa, thỉnh thoảng còn cười duyên thành tiếng, các ngươi mẹ nó đang làm cái quái gì vậy? Không phải là nên liều mạng với nhau sao?
Diệp Trường Thanh có chút xem không hiểu.
Bên còn lại là Vân Tiên Đài, Dư Mạt, Tê Hùng và Thánh chủ Vân La và một đám lão tổ khác.
Mọi người xúm lại một chỗ, uống rượu thì uống rượu đi, còn mẹ nó làm chút đồ nhắm rượu, cũng chính là đậu phộng do Diệp Trường Thanh trực tiếp nổ, cộng thêm bánh ngọt mà mình vừa mới tự tay làm, đám người uống đến quên cả trời đất.
Đúng lúc này, đệ nhất lão tổ của Thạch tộc cầu kiến, mà chúng lão tổ cũng không có từ chối.
Ngay khi vừa nhìn thấy đệ nhất lão tổ của Thạch tộc, Thánh chủ Vân La đã cười nói.
"Sao hôm nay có thời gian tới đây vậy?”
Thái độ này của hắn hoàn toàn khác hẳn với lúc đối mặt với lão tổ của ba tộc khác, tuy nhiên đối với cái này, đệ nhất lão tổ của Thạch tộc cũng không dám làm càn mà tỏ ra cung kính đáp lại.
"Hôm nay ta xin thay mặt cho chúng lão tổ của Thạch tộc có chuyện muốn nhờ."
"Ồ, nói nghe một chút."
Thạch tộc có chuyện, đám người Vân Tiên Đài nghe vậy thì cũng cảm thấy có hứng thú, dưới tình huống hiện tại, Thạch tộc có thể xảy ra chuyện gì?
Ngay giây tiếp theo, đệ nhất lão tổ của Thạch tộc liền trịnh trọng nói.
"Thạch tộc ta may mắn được tộc thượng tộc coi trọng mà có thể sát cánh chiến đấu với thượng tộc, hiện giờ thế cục đã định, trên dưới Thạch tộc ta đều nguyện phụng các vị làm chủ, mong rằng thượng tộc có thể đồng ý với chúng ta."
"Vê phần sức mạnh từ khí vận của tộc chúng ta cũng sẽ giống với ba tộc khác, Thạch tộc chúng ta sẵn sàng dâng phần dư thừa cho thượng tộc."
Đệ nhất lão tổ của Thạch tộc vừa nói ra lời này đã khiến đám người Vân Tiên Đài sửng sốt trong giây lát.
Tại sao Thạch tộc này cũng muốn trở thành phó tộc của Nhân tộc vậy? Lại còn chủ động giao nộp sức mạnh của khí vận lên trên giống như ba tộc còn lại nữa?
Điều đó có nghĩa là Thạch tộc muốn trả lại 2/3 sức mạnh từ khí vận của mình sao?
Sau khi nhìn về phía đệ nhất lão tổ của Thạch tộc với ánh mắt thật sâu, đám người Vân Tiên Đài không ngốc nên tự nhiên cũng biết Thạch tộc đang nghĩ gì.
Trong lòng không khỏi cảm thán, vị đệ nhất lão tổ của Thạch tộc này ngược lại là một người rất khôn ngoan, hắn biết tương lai Thạch tộc nên đi con đường nào.
Nếu hôm nay lão tổ của Thạch tộc không tới, vậy có lẽ tương lai của Thạch tộc sẽ giống như những gì hắn đã nói trong ngày hôm qua, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị Nhân tộc giết chất.
Nhưng hiện tại, việc Thạch tộc đã chủ động bày tỏ thái độ của mình như vậy thì lại khác, hơn nữa, bọn họ thậm chí còn đồng ý giao sức mạnh của khí vận ra, điều này cũng đã thể hiện sự thành tâm của bọn họ.
Thấy lão tổ của Nhân tộc im lặng, đệ nhất lão tổ của Thạch tộc cũng kịp thời chắp tay hành lễ nói.
" Mong rằng thượng tộc sẽ đồng ý, có thể cho Thạch tộc ta một cơ hội đi theo thượng tộc."
Những lời này đúng là rất khiêm tốn, giống như việc có thể trở thành phó tộc của Nhân tộc là một điều may mắn của Thạch tộc vậy.
Mà đệ nhất lão tổ của Thạch tộc cũng biết rất rõ ràng, thái độ của mình càng khiêm tốn thì cuộc sống sau này của Thạch tộc mới có thể tốt đẹp hơn, ít nhất là có cơ hội rất lớn để trở thành phó tộc thân cận nhất của Nhân tộc.
Đấn lúc đó, Nhân tộc ăn thịt, Thạch tộc uống canh, chẳng phải rất tuyệt vời sao?