Chương 1136: Ta Nguyện Xông Pha Vào Nước Sôi Lửa Bỏng, Chỉ Cần...
Chương 1136: Ta Nguyện Xông Pha Vào Nước Sôi Lửa Bỏng, Chỉ Cần...Chương 1136: Ta Nguyện Xông Pha Vào Nước Sôi Lửa Bỏng, Chỉ Cần...
Chương 1136: Ta Nguyện Xông Pha Vào Nước Sôi Lửa Bỏng, Chỉ Cần...
Nhìn bộ dạng không có kiến thức của các lão tổ ba tộc, các lão tổ Thạch tộc cũng không để ý, lát nữa sẽ có lúc các ngươi hối hận.
Các lão tổ Thạch tộc nghĩ không sai, rất nhanh sau đó các lão tổ ba tộc đã hối hận.
Trong lòng nghĩ làm bộ làm tịch nhưng cơm trong bát thì phải ăn chứ, nếu không khi Nhân tộc trở về, một miếng cũng không động thì nói thế nào?
Cho nên, các lão tổ ba tộc cũng có ý định ăn một miếng.
Nhưng chính là một miếng này, đã xảy ra chuyện lớn, các lão tổ ba tộc trợn tròn mắt trong nháy mắt, từng người một không thể tin nhìn cơm rang trứng trong bát.
"Đây mẹ kiếp là cơm rang trứng sao?"
"Ngon."
"Ta...
Ăn một miếng, hoàn toàn không dừng lại được, các lão tổ ba tộc hóa thân thành người ăn cơm, cơm rang trong bát, ba miếng hai miếng là ăn hết.
Lúc này cuối cùng các lão tổ ba tộc cũng phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, đó chính là mẹ nó cơm lấy ít quá.
Căn bản ăn không đủ, thậm chí còn chưa kịp nếm thử mùi vị, mơ mơ hồ hồ là hất.
Trong miệng còn lưu lại mùi thơm căn bản không thể dùng lời để hình dung nhưng chỉ là một bát cơm rang trứng đơn giản, sao lại ngon như vậy?
Là lão tổ cấp bậc Đại đế, bọn hắn cũng đã ăn không ít đồ ngon, thậm chí ngay cả đồ ăn ngon của Nhân tộc cũng đã ăn không ít.
Nhưng thật sự chưa từng nếm thử đồ ăn ngon như vậy.
Thảo nào vừa rồi các lão tổ Thạch tộc lại có biểu cảm như vậy.
Ăn hết cơm rang trong bát trong vài miếng, nhìn lại trong chậu, cái gì cũng không còn, thậm chí còn bị liếm đến sáng bóng.
"Các ngươi lấy hết rồi sao?"
Lão tổ đệ nhất của Cổ tộc không thể tin nhìn các lão tổ Thạch tộc quát lớn, nghe vậy, lão tổ đệ nhất của Thạch tộc vừa ăn vừa nói không rõ ràng.
"Vừa rồi chính các ngươi không cần mà."
"Ai nói chúng ta không cần."
"Hỏi các ngươi, chính các ngươi gật đầu mà."
"Ta... Vừa rồi đúng là chính bọn ho không cần nhưng mẹ nó làm sao chúng ta biết thứ này ngon như vậy?
Nhìn thấy trong bát của các lão tổ Thạch tộc còn không ít cơm rang trứng, trong lòng các lão tổ ba tộc đều hoạt động.
Mà nhìn biểu cảm của các lão tổ ba tộc, lão tổ đệ nhất của Thạch tộc lập tức nói.
"Các ngươi muốn làm gì? Vừa rồi chính các ngươi nói không can mà?”
"Chúng ta có nói sao? Đây là thượng tộc ban thưởng cho chúng ta, sao các ngươi có thể ăn, đưa đây."
"Nghĩ hay lắm"
Đương nhiên Thạch tộc không thể giao ra cơm rang đã đến tay, mà các lão tổ ba tộc vừa rồi chỉ ăn vài miếng, lúc này hoàn toàn đã bị câu lên cơn thèm thuồng.
Đầy đầu đều là mùi vị của cơm rang trứng.
Hiện tại còn nhịn được sao, không nói hai lời, trực tiếp ra tay.
"Các ngươi làm gì?"
"Cơm rang trứng này là của chúng ta."
"Ha, chuyện cười, ở trong bát của ai thì là của người đó."
"Ngươi muốn nói như vậy, vậy bát này cũng là của ta."
Trong lúc nhất thời, một đám lão tổ tranh giành.
Đối mặt với ba tộc liên thủ, đương nhiên Thạch tộc không phải là đối thủ.
Thấy vậy, các lão tổ Thạch tộc chỉ có thể cố gắng ăn thêm vài miếng.
Mà đã nếm qua món ngon như tiên này, lúc này sao các lão tổ ba tộc có thể cam tâm từ bỏ, từng người đều liều mạng tranh giành.
Trong phòng bếp, Vân Tiên Đài và những người khác ăn rất thoải mái, cảm nhận được dư âm linh lực bên ngoài, mặc dù rất yếu nhưng Thánh chủ Dao Trì vẫn hỏi.
"Mặc kệ sao?”
"Không cần, bọn họ có chừng mực, cơm rang trứng này đúng là ngon."
Thạch Thanh Phong không quan tâm đáp lại, lúc này tâm trí của hắn hoàn toàn đắm chìm trong bát cơm rang trứng này.
Trên đời này sao lại có cơm rang trứng ngon như vậy?
Thật sự còn ngon hơn cả sơn hào hải vị.
Còn về cuộc tranh đấu bên ngoài, nhìn lão tổ bốn tộc đều mang tâm lí nắm chắc, ngay cả linh lực cũng không dám sử dụng, sẽ không có vấn đề gì.
Đương nhiên lão tổ bốn tộc lo lắng ảnh hưởng đến Tổ Địa Nhân tộc, cho nên chỉ sử dụng sức mạnh nhục thể, hơn nữa còn cực kỳ thu liễm.
Nhìn từ xa, lão tổ bốn tộc này giống như những tên lưu manh bình thường.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bát cơm rang trứng kia.
Lão tổ Cổ tộc cướp lấy, cắn một miếng lớn, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ, sau đó lại bị lão tổ Bất Tử tộc đoạt mất.
Cứ như vậy, từng bát cơm rang trứng, truyền tới truyền lui trong tay các lão tổ .
Thật sự là ăn như điên, mãi đến khi một chậu đầy cơm rang trứng bị mọi người cướp sạch, Vân Tiên Đài và những người khác cũng đi ra khỏi phòng bếp.
Lão tổ ba tộc Cổ tộc, Man tộc, Bất Tử tộc này vẫn còn chưa thỏa mãn, thật sự là mùi vị cơm rang này, bọn họ thật sự chưa từng thấy trong đời.
Hơn nữa, căn bản không có thức ăn nào khác có thể so sánh được.
"Ăn no rồi sao?"
Vân Tiên Đài cười hỏi, vừa dứt lời, lão tổ thứ nhất của Cổ tộc, Man tộc, Bất Tử tộc, ba tộc liên chủ động mở miệng nói.
"Chúng ta cũng nguyện vì Nhân tộc xông pha vào nước sôi lửa bỏng, chỉ cần có cơm ăn là được."
Trước đây bọn họ không hiểu, vì một miếng cơm, các lão tổ Thạch tộc lại có thể không cần cả mặt mũi?
Nhưng bây giờ, bọn họ hiểu rồi, trước miếng cơm này, cần gì cái mặt mũi chết tiệt kia.
Mùi vị này, càng nghĩ càng thấy ngon, càng nghĩ càng muốn ăn.
Lúc này trong lòng lão tổ ba tộc chỉ có một ý nghĩ, đó chính là sau này còn có thể ăn được món nóng hổi này không.
Nếu như chưa từng ăn thì thôi nhưng đã ăn rồi thì ai có thể quên được mùi vị này.
Thấy vậy, Vân Tiên Đài cười nói.
"Yên tâm, sau này chỉ cần các ngươi biểu hiện tốt, tự nhiên sẽ có cơ hội, chẳng phải chỉ là một miếng cơm sao, có thể thiếu các ngươi sao?"
“Đa tạ thượng tộc."
Nghe vậy, lão tổ ba tộc đều mừng rỡ.
Không ngờ đầu hàng Nhân tộc còn có chuyện tốt như vậy.
Chiến lược vừa ban thưởng vừa trừng phạt của Vân Tiên Đài này, nhìn hiệu quả rất tốt.
Ít nhất từ biểu cảm của lão tổ ba tộc lúc này có thể thấy, bọn họ thật sự bị tay nghề của tiểu tử Trường Thanh khuất phục.
Đã trở thành bá chủ thế giới Hạo Thổ, vậy đương nhiên phải cân nhắc đến việc thu phục các tộc.
Còn nói đến việc tàn sát tất cả các chủng tộc khác, Vân Tiên Đài và những người khác không nghĩ đến.
Một là rất khó, hai là cũng không cần thiết, Nhân tộc chỉ cần nắm giữ quyền lực tuyệt đối là được, không đến mức để các chủng tộc khác ngay cả không gian sinh tôn cũng không có.
Trăm hoa đua nở đua nở thì làm sao có thể đẹp hơn một cành hoa đơn độc.
Cho nên, bữa cơm này, kỳ thực cũng là Vân Tiên Đài và những người khác cố ý làm như vậy.
Mặc dù giữa chừng có xảy ra một chút chuyện nhỏ, Vân Tiên Đài và những người khác không nhịn được.
Nhưng may mắn là tiểu tử Trường Thanh phản ứng rất nhanh, coi như là bù đắp lại.
Trong phòng bếp, Diệp Trường Thanh nhìn Vân Tiên Đài và các vị lão tổ khác, bất đắc dĩ thở dài.
Đều là lão tổ Đại đế rồi, còn không biết nặng nhẹ, món ăn làm trước đó, bị bọn họ ăn sạch trong nháy mắt, Diệp Trường Thanh liền cảm thấy sắp xảy ra chuyện.
Các ngươi không cho người ta ăn, người ta làm sao biết được mùi vị thế nào? Chỉ ngửi thôi thì chắc chắn là không được.
Cho nên, Diệp Trường Thanh mới lại xào một chậu cơm rang trứng, mặc dù đơn giản nhưng xem tình hình thì cũng đủ rồi.
Lão tổ ba tộc đã hoàn toàn bị hấp dẫn.
"Thượng tộc yên tâm, từ nay về sau, Man tộc ta tuyệt không hai lòng."
"Cổ tộc ta cũng vậy."
"Bất Tử tộc ta cũng vậy."
Ba tộc vội vàng biểu lộ lòng trung thành, một mặt là đại thế đã định, mặt khác chính là vì miếng cơm nóng hổi này.
Đột nhiên, lão tổ đệ nhất Cổ tộc như nghĩ ra điều gì, đột ngột quay đầu nhìn về phía bàn.