Có lẽ vì lôi kéo Đạo Nhất tông, Đường Thanh Thanh chủ động đề nghị để nàng nấu đồ ăn ngày hôm nay.
Trên thuyền mấy ngày nay nàng ta cũng đã nhìn ra, Đạo Nhất tông mọi người tuy nguyên một đám tu vi đều không thấp, nhưng đối với mỹ thực hình như cực kỳ cố chấp, mỗi ngày đều muốn ăn cơm.
Mà đây chính là hy vọng của Đường Thanh Thanh, dù sao đối với tay nghề của mình, nàng ta vẫn rất có tự tin.
Chỉ tiếc, nghe nàng nói những lời này, Diệp Trường Thanh lắc đầu.
“Vẫn là ta làm đi.”
“Diệp công tử không cần khách khí, thì coi như… Coi như là báo đáp ân cứu mạng.”
“Ta không phải ý tứ này, ngươi làm bọn họ sợ là không thích ăn.”
Diệp Trường Thanh thực sự nói thật, tay nghề của Đường Thanh Thanh mặc dù không tệ, có điều cũng chỉ cùng một cấp độ với Chu Vũ.
Mà mấy người Tề Hùng, Hồng Tôn đối với tay nghề của Chu Vũ đó là tẻ nhạt vô vị, mấy tên này nguyên một đám miệng đã bị dưỡng đến kén ăn rồi.
Thấy Diệp Trường Thanh nói như vậy, Đường Thanh Thanh cũng không tiện kiên trì, chỉ là biểu thị có thể giúp hắn.
Lần này Diệp Trường Thanh không từ chối.
Lấy trù nghệ của Đường Thanh Thanh, làm trợ thủ, cũng không có vấn đề gì.
Cứ như vậy, dưới sự trợ giúp của Đường Thanh Thanh đồ ăn hôm nay chuẩn bị rất nhanh.
Sau khi mỹ thực do Diệp Trường Thanh nấu ra lò, Đường Thanh Thanh sớm đã bị kinh hãi ngẩn người tại chỗ.
Kỳ thực từ lúc mới bắt đầu, Đường Thanh Thanh đã nhìn ngây người.
Chỉ một món linh tiêu xào thịt đơn giản, thế nhưng vào tay Diệp Trường Thanh, lại giống như mục nát hóa thành thần kỳ vậy.
Mùi thơm kia, quả thực làm cho Đường Thanh Thanh cũng không nhịn được.
Nói thật, nàng ta còn chưa từng ngửi qua mùi thơm như vậy, trong ký ức của nàng ta, e là cho dù là gia gia, cũng không có tay nghề như này đi.
Toàn bộ nhà bếp đều tràn ngập mùi thịt nồng đậm, mà linh tiêu xào thịt, cũng là sắc hương vị đều đầy đủ.
Linh tiêu màu xanh điểm xuyết thịt heo Hỏa Linh mỡ nạc đan xen, làm cho người ta chỉ nhìn qua liền không nhịn được thèm chảy nước miếng.
Lần này, Đường Thanh Thanh cuối cùng cũng hiểu được, lời vừa rồi Diệp Trường Thanh nói là có ý gì.
Đồ ăn nàng ta làm xác thực không thể so sánh cùng Diệp Trường Thanh, đây là đang nghịch đao trước mặt Quan công.
“Diệp công tử, ngươi…”
“Ta từ nhỏ đã thích nấu ăn, sau đó tự mình nghiên cứu lung tung.”
Diệp Trường Thanh tự nhiên không có khả năng nói là hệ thống, chỉ có thể thuận miệng qua loa một câu.
Thế mà lời này vào trong tai Đường Thanh Thanh, lại làm cho nàng ta lòng tràn đầy phức tạp.
Ngươi nghe một chút đi, ngươi nghe đi, tự mình nghiên cứu lung tung
Nàng ta tốt xấu gì cũng là người của linh trù thế gia, nhưng là bây giờ sao, so sánh với Diệp Trường Thanh, Đường Thanh Thanh chỉ cảm giác thiên phú của mình quả thực ngay cả phân chó cũng không bằng.
Người ta tùy tiện nghiên cứu một chút đã đạt đến cấp độ nàng ta không thể đuổi kịp.
Đúng lúc này, mấy người Tề Hùng, Hồng Tôn ngửi thấy mùi thơm cũng lục tục đi vào nhà bếp, vừa vào cửa liền hít sâu một hơi, hưng phấn nói.
“Lão phu đoán được, hôm nay là linh tiêu xào thịt, vẫn là mùi vị quen thuộc, vẫn hoàn mỹ như cũ.”
“Ha ha, hôm nay lão phu muốn ăn hẳn ba chén lớn.”
“A, tiểu nữ oa này sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Nhà bếp trọng địa, ngoại nhân sao tự tiện xông vào?”
Nguyên bản còn một mặt hưởng thụ, nhưng vừa vào cửa đột nhiên nhìn thấy Đường Thanh Thanh trong phòng bếp, sắc mặt đám người Tề Hùng trong nháy mắt thay đổi, ngữ khí cũng trầm xuống.
Trong mắt Diệp Trường Thanh, nhà bếp cũng không phải nơi bí mật gì, muốn vào thì vào chứ sao.
Thế nhưng trong mắt mấy người Tề Hùng, Hồng Tôn, nhà bếp của Đạo Nhất tông này, cũng chính là nơi bí mật nhất của cả tông môn, địa vị có thể so với bảo khố của tông môn.
Cho nên lúc này nhìn thấy một ngoại nhân xuất hiện trong nhà bếp, trong lòng mọi người tự nhiên sinh ra đều phòng, tiểu nha đầu này, nhìn người vô hại, lại dám tự tiện xong vào trọng địa nhà bếp của Đạo Nhất tông ta?
Xem ra hôm nay là không giữ nàng ta lại được.
Chương 634: Đường Gia Bảo
Nếu hỏi trên dưới Đạo Nhất tông vảy ngược của họ là cái gì, không cần nghi ngờ xếp đầu tiên chính là Diệp Trường Thanh.
Chuyện khác có thể tất cả mọi người đều không quan tâm, nhưng mà việc liên quan đến nơi quan trọng như nhà bếp thì lại không thể không làm người ta trở nên thận trọng.
Vốn dĩ Đường Thanh Thanh đang bị trù nghệ của Diệp Trường Thanh làm khiếp sợ, lúc này cả người lại giống như bị rơi vào hầm băng, không có cách nào, chuyện này cũng không thể trách nàng, chủ yếu là cứ thử nghe một chút xem mấy người trước mắt này đang nói cái gì đây chứ.
“Đại sư huynh, đây là bí mật nhà bếp, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”
“Ừm.”
“Chôn nàng đi? Làm nàng sống không thấy người chết không thấy xác?”
“Đúng vậy, tiểu cô nương, đừng trách chúng ta, muốn trách thì trách ngươi đã đến nơi không nên đến.”
“Không chỉ như vậy, còn có gia tộc của tiểu cô nương này nữa.”
“Ừm, còn có mấy người như bạn bè nữa.”
“Tóm lại không được để xảy ra chút sơ suất nào.”
“Chuyện này… các vị tiền bối, ta…”
Nghe thấy đám người Tề Hùng nghị luận, Đường Thanh Thanh sắp khóc rồi, mẹ nó đây là muốn tru di cửu tộc nhà nàng sao?
Không, không đúng, xem cơn giận này sợ là còn hơn cửu tộc, ngay cả bạn bè của mình họ cũng không định buông tha.
Trong nháy mắt Đường Thanh Thanh có một loại cảm giác như đã rơi vào ma tông vậy.
Không phải ta chỉ đến chỗ nhà bếp này thôi sao, sao lại nghiêm trọng như vậy?
Tất nhiên lúc này Đường Thanh Thanh không thể nào hiểu được, đối với đám người Tề Hùng nhà bếp có địa vị cao đến thế nào.
Ngay lúc Đường Thanh Thanh cảm thấy chân mình mềm nhũn ra đứng cũng không vững, một đôi tay lớn ấm áp vịn chặt nàng lại, sau đó một giọng nói ôn hòa vang lên.
“Tông Chủ, các ngươi cũng đừng làm nàng hoảng sợ, là ta cho nàng đi vào, Đường cô nương cũng là linh trù, tay nghề không tệ, có nàng giúp đỡ nấu ăn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”
Sau khi Diệp Trường Thanh ra mặt, vỗn dĩ đám Tề HÙng đang còn tỏa sát khí bức người giống như ma đầu, trong nháy mắt thay đổi thành bộ dạng tươi cười, cả đám nhìn vào Đường Thanh Thanh.
“Hóa ra là linh trù à, không tệ không tệ.”
“Nha đầu, lão phu coi trọng ngươi, giúp đỡ tiểu tử Trường Thanh cho tốt, đừng để cho hắn quá mệt mỏi.”
“Ha ha, vừa rồi không dọa ngươi sợ chứ, chúng ta đùa thôi.”
Bầu không khí trong nháy mắt chuyển biến, mà lúc này Đường Thanh Thanh liền hóa ngốc.
Nhìn thấy mọi người không kịp chờ đợi đi lấy cơm này hết lời khen ngợi mình, Đường Thanh Thanh không hiểu gì cả, không phải chứ, tình huống hiện tại như thế nào? Không giết nữa sao?
“Đừng suy nghĩ nhiều, mấy người Tông Chủ không phải muốn giết người đâu, vừa nãy nói đùa với ngươi thôi.”
“A…”
Diệp Trường Thanh ở bên cạnh an ủi, nghe vậy Đường Thanh Thanh tê cả người.
Có điều nhìn thấy mọi người vì để lấy cơm mà tranh đoạt với nhau, Đường Thanh Thanh âm thầm thở ra nhẹ nhõm, nhìn qua quả thật không đến nỗi đáng sợ như vậy, chỉ là đám người này thật kỳ quái, vì sao đệ tử dám nói chuyện cùng sư tôn như vậy?
“Nghịch đồ, mẹ nó ngươi múc hai muỗng.”
“Sư tôn, thân thể đệ tử đang phát triển đây này, ăn nhiều một chút không phải rất bình thường sao?”
“Mẹ nó ta giết chết ngươi, người cũng tám chín mươi tuổi rồi còn phát triển cái gì? Phản cốt dài ra sao?”
“Ta phát triển muộn, không được à?”
“Vi sư sớm nhìn ra trong lòng tên nghịch đồ ngươi sớm đã sinh ra phản cốt rồi, lăn tới đây cho ta.”
“Không.”
“Vậy thì đừng trách vi sư.”
“Sư tôn người dám động thủ? Nơi này là nhà bếp.”
“Ngươi ngươi ngươi…”
Vì một miếng ăn, mấy người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt cùng đám Tề Hùng, Hồng Tôn cướp nhau túi bụi. Chưa từng thấy qua dạng quan hệ thầy trò này, Đường Thanh Thanh mở đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc nhìn.
Trong ấn tượng của nàng đồ đệ ở trước mặt sư phụ, không phải đều rất cũng kính sao.
Mãi cho đến khi mọi người ăn xong cơm, sau khi rời đi nhà bếp mới khôi phục bình thường.
Lúc này Diệp Trường Thanh mang một bát đồ ăn đi tới.
“Muốn nếm thử không?”
Có chút xấu hổ, nhưng mà ngửi được mùi thơm đập vào mặt kia, Đường Thanh Thanh vẫn không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, sau đó mặt đỏ bừng nhẹ gật đầu.
“Có.”
Đối với cái này Diệp Trường Thanh chỉ mỉm cười, đưa bát cơm cho cô sau đó cũng lập tức ra ngoài, chuẩn bị bồi tiếp Bách Hoa tiên tử và Tuyệt Ảnh ăn cơm.
Nhìn bát đồ ăn bình thường trong tay này, Đường Thanh Thanh lại giống như bưng lấy thứ gì đó cực kỳ quý giá, thận trọng ăn một miếng, sau đó đột nhiên hai mắt mở to.
Sau đó lập tức thấy vốn dĩ tướng ăn thục nữ không ngừng tăng tốc lên, sau cùng trực tiếp biến thành hình tượng ăn như hổ đói.
Trong nháy mắt đã ăn xong một bát lớn, lúc này Đường Thanh Thanh mới hồi phục lại tinh thần, không thể tin nổi nhìn bát lớn trống rỗng trong tay, sắc mặt càng ngày càng đỏ.
Vừa nãy nhất thời không nhìn được, không bị những người khác nhìn thấy chứ?
Chỉ là vì sao đồ ăn này ăn ngon như vậy, trong trí nhớ của nàng hình như cho dù là ba vị linh trù cấp chín kia cũng không làm ra được dạng hương vị thế này.
“Chẳng lẽ Diệp công tử là Thánh cấp linh trù?”
Trong lòng nàng đột nhiên hiện ra một loại suy nghĩ không thể tin được, nếu không sao có thể làm ra đồ ăn mĩ vị như vậy.
Chỉ có điều Thánh cấp linh trù, tuy rằng trên lý thuyết có cấp bậc này, nhưng từ xưa đến nay trong lịch sử của Hạo Thổ thế giới đều chưa từng xuất hiện.
Đây chính là cảnh giới bị đông đảo linh trù ca tụng là không thể đột phá.
Nhất thời trong lòng Đường Thanh Thanh tràn đầy sùng kính cùng tò mò đối với Diệp Trường Thanh.
Sau khi nếm qua một lần đồ ăn của Diệp Trường Thanh nấu, hai ngày sau đó nàng đều sẽ tới nhà bếp giúp đỡ Diệp Trường Thanh.
Mà Diệp Trường Thanh cũng sẽ lưu lại cho nàng một bát cơm, xem như là thù lao nàng vất vả.
Càng ăn càng nghiện, Đường Thanh Thanh phát hiện ra, bất luận là món ăn phổ thông thế nào, chỉ cần thả vào trong tay Diệp Trường Thanh đều có thể từ mục nát biến thành đồ quý.
Hai ngày sau đó, sau khi tinh hạm tiến vào bản thổ của Trung Châu, Đường Thanh Thanh phát hiện thế mà bản thân lại không nỡ rời xa Diệp Trường Thanh.
Cho nên thời khắc sắp sửa chia tay, Đường Thanh Thanh do dự mãi, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nói ra.
“Diệp… Diệp công tử…”
“Sao vậy?”
“Ta… Ta… Ta muốn mời Diệp công tử cùng các vị tiền bối đi đến nhà làm khách, không biết…”
Vốn cho rằng Diệp Trường Thanh sẽ từ chối, cho nên mới nói được nửa câu cuối cùng nàng lại không nói được nữa, ai ngờ Diệp Trường Thanh chỉ im lặng chốc lát rồi trả lời.
“Vậy ta đi hỏi Tông Chủ một chút, Đường cô nương đợi một lát.”
Hắn đi hỏi Tề Hùng, sau khi mọi người thương nghị cũng cảm thấy đến Đường gia thăm thú một chút cũng không vấn đề gì.
Dù sao lần này vốn là đi đến Trung Châu để lịch luyện, không có mục tiêu rõ rệt, đi đến chỗ nào cũng được, nhìn xung quanh một chút cũng tốt.
Sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn của Diệp Trường Thanh, Đường Thanh Thanh không nhịn được kích động, liên tục nói lời cảm tạ với Diệp Trường Thanh.
Thế này lại làm cho Diệp Trường Thanh chẳng hiểu gì.
Ngươi mời chúng ta đến nhà ngươi chơi, ngươi nói cảm ơn ta làm cái gì? Không phải là ta nên cảm tạ ngươi đã chiêu đãi sao?
Nhìn thấy bộ dáng nha đầu này không được thông minh lắm.
Dưới sự dẫn dắt của Đường Thanh Thanh, mọi người thông qua truyền tống trận, mất thêm mấy ngày liền thành công chạy đến chỗ Đường Gia Bảo của Đường gia.
Gọi là Đường Gia Bảo, kỳ thật cũng là một tòa thành trì nhỏ.
Bên trong có không ít người dân sinh sống, nghe Đường gia làm chủ, đương nhiên cũng nhận được sự che chở của Đường gia.
Sau khi đi ra khỏi truyền tống trận, Đường Thanh Thanh cung kính nói với mọi người.
“Diệp công tử, các vị tiền bối, nơi này chính là Đường Gia Bảo, coi như nhà minh là được, ta… à, ta dẫn các ngươi đến đại trạch, không, không đúng, phải là cảm tạ các vị tiền bối có thể tới nhà, cũng không phải, thật xin lỗi, các vị tiền bối ta sai rồi…”
Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, sau khi đến Đường Gia Bảo, Đường Thanh Thanh căng thẳng, khuôn mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng không lưu loát.
Sau cũng dứt khoát không ngừng nói xin lỗi.
Chương 635: Đều Là Nguyên Liệu Nấu Ăn Tốt A
Chương
Nhìn Đường Thanh Thanh không ngừng khom lưng xin lỗi, mấy người Diệp Trường Thanh đưa mắt nhìn nhau, nha đầu này đang làm gì vậy?
Đường Thanh Thanh cũng không biết là thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Cũng may lúc này, gia gia của Đường Thanh Thanh, Đường Nghiêu dẫn người đi tới.
Xa xa nhìn đến đám người Tề Hùng, Đường lão gia tử cũng là nhịn không được hổ khu chấn động.
Trước đó cháu gái của hắn ta đã truyền tin nói, nàng ngẫu nhiên làm quen được người của Đạo Nhất tông Đông Châu, cái gì mà Đại Thánh, Thánh giả, khi đó Đường Nghiên còn chưa tin.
Nghĩ thầm, nhiều Đại Thánh, Thánh giả như vậy, sao có thể đến Đường gia nho nhỏ của mình, cháu gái ngoan không phải là bị người lừa gạt đi.
Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, Đường Nghiêu nào dám chậm trễ.
Lúc này tiến lên cung kính hành lễ nói.
“Tiểu nhân Đường Nghiêu, gặp qua chư vị tiền bối.”
Thái độ rất cung kính, thấy thế, Tề Hùng cười trả lời.
“Đường lão gia chủ khách khí, chúng ta chỉ là đơn giản được mời tới làm khashc, không có ý đặc biệt gì, không cần khẩn trương, đều thả lỏng chút.”
Khi nói chuyện, Tề Hùng bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Thanh Thanh, ai, nha đầu này…
Có Đường Nghiêu ra mặt, bầu không khí tự nhiên là hòa hoãn không ít, mọi người dưới sự chỉ huy của Đường Nghiêu cùng một đám người Đường gia, một đường đi vào đại trạch Đường gia.
Tuy nói Đường Nghiêu đối mặt với mấy người Tề Hung cũng đầy khẩn trưởng, nhưng cũng không đến mức giống như Đường Thanh Thanh,
Còn những người khác của Đường gia, thì là vừa căng thẳng lại hưng phấn.
Dù sao nhiều Đại Thánh và Thánh giả đến Đường gia làm khách như vậy, cái này vốn đã là một loại thể diện.
Hơn nữa, nếu như có thể cùng Đạo Nhất tông Đông Châu gì đó này giao hảo, vậy thì sau này Đường gia không phải là tương đương có một tòa núi dựa cường đại sao?
Đây tuyệt đối là chỗ tốt với sự phát triển của Đường gia, dù sao kiểu linh trù thế gia như Đường gia, vốn cũng không phải là lấy sức chiến đấu để phát triển.
Đối với việc chiêu đãi đám người Tề Hùng, Đường gia có thể nói là nhọc lòng.
Đương Nghiêu là Thánh giả duy nhất của Đường gia, càng là đi cùng toàn bộ hành trình, không dám lạnh nhạt chút nào.
Đi dạo một vòng quanh đại trạch, khi đi đến hậu viện, tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức của yêu thú.
“Tiền bối đừng hiểu lầm, đây là nguyên liệu nấu ăn Đường gia ta tự nuôi dưỡng.”
Đối với cái này, Đường Nghiêu vội vàng giải thích nói.
Thân là linh trù thế gia, tự nhiên sẽ tự mình nuôi dưỡng một số nguyên liệu nấu ăn, thậm chí còn tự trồng trọt linh quả, linh thái gì đó, đây là thao tác rất bình thường.
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh hứng thú.
“Không biết chúng ta có thể thăm một chút không?”
“Cái này có gì mà không thể, chỉ là yêu thú chia địa, khó tránh khỏi…”
“không sao.”
Tề Hùng không thèm để ý khoát tay áo, Đạo Nhất tông hắn bây giờ không phải cũng là tự dưỡng một chút nguyên liệu nấu ăn sao, là ngắm nghĩa cẩn thận xem những linh trù thế gia ở Trung Châu này có gì khác biệt.
Thấy bọn người Diệp Trường Thanh kiên trì, Đường Nghiên cũng không dám nhiều lời, lúc này liền dẫn theo mọi người đi đến nơi tự dưỡng nguyên liệu nấu ăn của Đường gia.
Số lượng cũng không nhiều, tự dưỡng nguyên liệu nấu ăn ở nơi này, cũng vẻn vẹn chỉ là cung cấp cho chính người Đường gia ăn.
Mà nhân khẩu Đường gia vốn cũng không nhiều, cũng chỉ có trên trăm người như vậy, tiêu hao không lớn.
Chủng loại ngược lại có không ít, hơn nữa, còn có một vài yêu tộc chỉ có ở Trung Châu.
Những yêu tộc này đều là Đường gia dùng tiền mua từ nơi khác được.
Lần này, mấy người Đường Thanh Thanh đi cận hải, cũng là mua một nhóm yêu thú, chỉ tiếc là nửa đường bị người mưu hại.
“Tự dưỡng không tồi.”
Nhìn một chút, phát hiện những yêu thú này, Đường gia đều chăm sóc không tệ, nguyên một đám khỏe mạnh béo tốt.
Được khích lệ, trong lòng Đường Nghiên tuy là vui vẻ, nhưng ngoài măt vẫn là một bộ khiêm tốn như cũ.
Về sau mọi người lại đi tới vườn rau.
Lần này Diệp Trường Thanh thấy được không ít đồ tốt, những thứ trong vườn rau này đều là người Đường gia tự mình chăm sóc.
Có rất nhiều Linh Thái phẩm chất không tệ, thậm chí Diệp Trường Thanh còn tìm được mấy thứ gia vị hiếm có, xử lý một phen là có thể chế ra được mấy thứ gia vị mình muốn.
Ngay đó, Diệp Trường Thanh xin mua một số linh thái.
Đối với cái này Đường Nghiêu cầu còn không được, nào sẽ từ chối, hơn nữa căn bản không chịu lấy tiền, hoàn toàn cũng là tặng không.
“Sư đệ, ngươi muốn những thứ này làm gì?”
Mấy người Từ Kiệt tò mò nhìn Diệp Trường Thanh đem những linh thái này từng cái thu vào trong không gian giới chỉ, tò mò hỏi.
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh mỉm cười.
“Cái này đều là đồ tốt, tối nay bộc lộ tài năng cho các ngươi.”
“Cái này tốt.”
Là vật tốt gì, bọn người Từ Kiệt không biết, chỉ biết là tối nay có lộc ăn.
Bất quá lúc này, Đường Nghiêu cũng nhiệt tình mời mọi người buổi tối nhất định đến tham gia tửu yến.
Đường gia bọn họ cũng không có đồ gì đem ra được, ngoại trừ chiêu trù nghệ này.
Hơn nữa, lấy tu vi của mấy người Tề Hùng, những cái bảo vật kia của Đường gia, đoán chừng cũng chướng mắt.
Cho nên, Đường Nghiêu duy nhất có thể làm, cũng chính là ra sức tất cả vốn liếng, hi vọng tối nay có thể chế tác một bàn mỹ vị cho mấy người Tề Hùng, hi vọng mọi người có thể thích.
Đối mặt với lời mời nhiệt tình của Đường Nghiêu, mấy người Tề Hùng không hăng hái lắm, nhưng lại không tiện từ chối, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Đi vào chỗ ở mà Đường gia chuẩn bị cho mọi người, đám người Đường gia chủ động cáo từ rời đi, nói dạ tiệc lại đến.
Tiễn người Đường gia đi, Tề Hùng nhìn đám người Hồng Tôn, thuận miệng nói một câu.
“Buổi tối các ngươi ai đi?”
Tối nay Diệp Trường Tranh là muốn bộc lộ tài năng, so sánh với dạ tiệc của Đường gia gì đó, mọi người càng là chờ mong tay nghề của Diệp Trường Thanh.
Vốn là Diệp Trường Thanh đều không có ý định làm, nhưng bị mấy người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt quấy rầy đòi hỏi, thật sự không có cách nào.
Hiện tại chỉ có thể chọn ra một người xui xẻo, đại biểu bọn đi tham gia dạ tiệc của Đường gia.
Nghe lời này của Tề Hùng, mấy người Hồng Tôn liếc nhau, lập tức cùng chắp tay, trăm miệng một lời.
“Đại sư huynh thân là Tông Chủ, trường hợp như thế, tự nhiên là muốn đại sư huynh đích thân tới, nếu không chẳng phải là rét lạnh lòng người sao.”
Hả???
Nghe vậy, Tề Hùng sững sờ, lập tức trực tiếp nổi giận mắng.
“Các ngươi mẹ nó chơi ta?”
“Đại sư huynh, này có thể làm sao được chứ, ngươi là Tông Chủ, vốn là đại biểu cho Đạo Nhất tông a.”
Còn muốn chọn một người xui xẻo trong đám bọn họ, ha ha, không ngờ tới đi, chúng ta liên hợp lại đánh ngươi ngươi một chiêu.
Tề Hùng không nguyện ý, nhưng lần này mọi người lại đoàn kết lạ thường, không cho hắn cơ hội phản bác chút nào.
Người tham gia dạ tiệc được quyết định, cũng là Tề Hùng, cái này làm cho hắn tức đến dựng râu trừng mắt.
Một bên khác, trong Vân La thánh địa, động phủ của tam Trưởng Lão Lý Chính Thanh, Vương Tiếu cùng Tiêu Hàn Y vội vã đi tới.
“Tam Trưởng Lão, người phía dưới bẩm báo, nói bọn người Tề Hùng của Đạo Nhất tông tới Trung Châu.”
Lý Chính Thanh vốn còn đang tu luyện, nghe lời này, đột nhiên mở hai mắt.
“Đạo Nhất tông đến Trung Châu rồi? Tin tức là thật?”
“Đã xác nhận, trước mắt mọi người Đạo Nhất tông đang ở Đường Gia Bảo.”
“Đáng chết, bọn họ chạy đến Trung Châu làm gì? Chẳng lẽ không biết Thánh Địa Thiên Long muốn giết bọn họ à? Giết nhiều Yêu Hoàng của người ta như vậy, còn tự mình chạy đến Trung Châu tìm cái chết?”
Trước đó Vân La thánh chủ rất vất vả ngăn lại Thánh Địa Thiên Long, không để chúng rời khỏi Trung Châu, vốn cho rằng sự tình tạm thời ổn định.
Tuy nhiên Thánh Địa Thiên Long chắc chắn sẽ không đơn giản coi như xong như vậy, nhưng chỉ cần không để chúng ra khỏi Trung Châu, Đạo Nhất tông thân ở Đông Châu cũng là an toàn.
Nhưng bây giờ, các ngươi mẹ nó sao lại tự mình đưa đến cửa.
Chương 636: Chướng Mắt Mỹ Thực Đường Gia Ta?
Lý Chính Thanh tức giận mắng, Đạo Nhất tông này thật là một chút căng thẳng cũng không có?
Thánh Địa Thiên Long người ta không đi tìm các ngươi, các lại lại tự mình đưa đến cửa.
Đối mặt với lời mắng giận của Lý Chính Thanh, phía dưới Vương Tiếu lúc này mở miếng nói.
“Tam Trưởng Lão, ta tự mình đến Đường gia một chút, điều tra tình huống.”
Hả???
Lý Chính Thanh còn đang gầm thét, nghe lời này của Vương Tiếu, trong mắt lập tức lóe qua vẻ ngờ vực, từ tốn nói.
“Ngươi xác định là đi tra rõ tình huống?”
“Khụ… Chắc chắn a.”
“Không phải vì miếng ăn?”
“Tuyệt đối không phải.”
Vương Tiếu biểu hiệu quang minh lẫm liệt, nhưng Lý Chính Thanh lại là một chữ cũng không tin.
Từ sau khi trở về Trung Châu, Lý Chính Thanh có thể nói đã sớm thèm, chỉ tiếc không có cơ hội.
Mà ngày bình thường tên Vương Tiếu này, đó là có thể nằm tuyệt đối không ngồi, bây giờ lại đang chủ động yêu cầu đi Đường Gia Bảo, cái này nói rõ ràng cũng là có vấn đề.
Hơn nữa, ngươi mẹ nó khóe miệng còn chảy đầy nước mắt.
“Không cần, lần này bổn tọa tự mình tiến đến.”
“Hả?”
Nghe vậy, Vương Tiếu sững sờ, cái nằm chuyện chỉ to bằng cái rắm, cần tam Trưởng Lão tự mình tiến đến?
“Cái này… Không cần thiết đi, tam Trưởng Lão ngươi công việc bề bộn, chút chuyện nhỏ này, liền để…”
“Không cần nói nữa, lần này bổn tọa tự mình tiến đến, hai người các ngươi cứ ở thánh địa chờ đợi đi.”
Chỉ tiếc, Lý Chính Thanh không chohai người chút cơ hội nào, trực tiếp đánh nhịp nói, sau đó liền rời khỏi thánh địa.
“Lão già này, khẳng định cũng là chạy đi ăn cơm.”
Nhìn Lý Chính Thanh biến mất, Vương Tiếu bĩu môi khinh thường, nói quang minh lỗi lạc, người nào còn không phải chạy đi ăn trực.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Tiêu Hàn Y ở một bên thanh âm lạnh lùng nói, đừng thấy nàng ta không nói lời nào, nhưng trên thực tế sâu tham ăn trong bụng đã sớm kêu đói lộc cộc.
Sau khi trở lại Trung Châu, nàng ta tìm không ít linh trù, nhưng tay nghề so ra không ai có thể vượt Diệp Trường Thanh.
Đừng nói là so sánh, ngay cả đến gần cũng không có.
Có thể nói là nhạt nhẽo vô vị.
Người a, quả nhiên từ nghèo thành giàu thì dễ, chứ từ giàu thành nghèo khó vô cùng.
“Không sao, hai người chúng ta đi nhận cái nhiệm vụ, đến lúc đó vòng một vòng, trực tiếp đến Đường Gia Bảo.”
“Có thể.”
Lý Chính Thanh ra khỏi Vân La thánh địa, thẳng đến Đường Gia Bảo, trong mắt đã tỏa ra ánh sáng hưng phấn.
Thời gian đã qua một tháng, cuối cùng lại có thể ăn được đồ ăn của Trường Thanh tiểu tử.
Chỉ là còn chưa được được bao xa, đối diện liền gặp được bốn vị Đại Thánh khác của Vân La thánh địa.
“Các ngươi…”
Năm người tình cờ gặp nhau, nguyên một đám hai mắt nhìn nhau, hơn nữa nhìn phương hướng, giống như đều là đi về phía Đường Gia Bảo.
“Ha ha, thật đúng là khéo mà. »
Năm người này đều Trưởng Lão của Vân La thánh địa đã từng đi qua Đông Châu, tham Đế mộ kia.
Lúc này xuất hiện ở đây, tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ.
“Khéo cái rắm, các ngươi đều là đi Đường Gia Bảo?”
“Ài. Chuyện của Đạo Nhất tông, ta vừa nghe nói liền vội vàng đuổi ra ngoài, ngươi nói bọn họ đây không phải đang đùa nha, còn dám đến Trung Châu.”
“Nói đúng a, ài, lão phu liền nghĩ tự mình đi xem tình hình.”
“Ta cũng thế.”
“Vậy liền cùng đi.”
“Được.”
Năm người ngầm hiểu lẫn nhau thẳng đến Đường Gia Bảo, mà mấy người đại Trưởng Lão, nhị Trưởng Lão trong Vân La thánh địa lúc này, đều là không hiểu ra sao.
“Mấy người lão tam đang làm cái gì? Sao toàn bộ lại rời khỏi tông rồi?”
Ngày bình thường, Trưởng Lão thánh địa trừ phi là có chuyện gì đặc biệt khẩn cấp, bình thường sẽ không đột nhiên rời khỏi tông môn.
Huống chi còn là một lúc cả năm người, cái này không hợp thói thường.
“Tựa như là bởi vì chuyện của Đạo Nhất tông.”
“Đạo Nhất tông? Vậy cũng không đến mức cả năm người cùng đi a.”
Chỉ là một cái Đạo Nhất tông tới, sao có thể đệ năm vị Đại Thánh của thánh địa đồng thời xuất động.
Trong lúc nhất thời mấy người đại Trưởng Lão hơi nghi hoặc, có điều cũng không truy vấn đến cùng, suy nghĩ một chút còn chưa đến.
Còn không biết năm người Lý Chính Thanh đang trên đường chạy đến, giờ cơm đến, người Đường gia tự mình đến trước mời.
Có điều khi nhìn thấy chỉ có một tên đệ tử đi tới, Đường Nghiêu hơi nghi hoặc một chút nói.
“Tề Tông Chủ bọn họ…”
“Tông Chủ bọn họ đột nhiên có việc, bảo ta đại biểu Đạo Nhất tông dự tiệc, mong Đường lão gia chủ thứ lỗi.”
Hả???
Đối với cái này, Đường Nghiêu ngược lại là không có cái gì, dù sao thực lực của Đạo Nhất tông bày ra trước mặt, cho dù chỉ phái một tên đệ tử đi ra đại diện, Đường gia bọn họ cũng không dám nói gì.
Chỉ là, đệ tử này nói chuyện cứ nói, bày ra một dáng vẻ như ăn phải c*t như này là có ý gì?
Yến hội Đường gia ta làm ngươi ghét bỏ như vậy?
Trong lòng âm thầm có chút bất mãn, chỉ là bất mãn thì bất mãn, Đường Nghiêu cũng không nói gì thêm, vẫn cung kính mời tên đệ tử này tiến về đại sảnh như cũ.
Trên đường đi, tên đệ tử này đều là một bộ cuộc sống không còn gì vui vẻ, bởi vì chính mình thực lực yếu nên bị đẩy ra dự tiệc? Mấy người Tông Chủ thật là quá đáng.
Vừa nghĩ đến người khác có thể nh nháp mỹ vị của Diệp Trường Thanh, còn hắn lại phải tham gia yến hội, trong lòng hắn càng giận không có chỗ phát.
Đáng hận nhất là, nghe nói hôm nay còn có món mới, vậy càng làm cho hắn khó chịu.
“Phải nghĩ cách nhanh chóng thoát thân a, trở về sớm, có lẽ còn có thể ăn đồ thừa.”
Trong lòng âm thầm tính toán cách thoát thân, còn sau khi vào yến hội, tên đệ tử này đều là không nói một lời.
Mà người Đường gia và Đường Nghiêu ở một bên, thấy thế tuy là nghi hoặc, nhưng cũng không dám quấy rầy.
Sau khi thịt rượu lên bàn, vốn là Đường Nghiêu còn muốn khách khí hai câu, nhưng tên đệ tử này đã dẫn đầu nói.
“Đường gia chủ không cần khách khí, nếu như người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu ăn đi.”
Hả???
Người đến đông đủ? Mắt nhìn bốn phía còn trống không ít vị trí, ngươi mẹ nó nhìn ra người đã đến đông đủ ở chỗ nào?
Chỉ là tên đệ tử này không thèm để ý những thứ này chút nào, nói xong, trực tiếp bưng bát lên bắt đầu ăn.
Tùy ý kẹp một đũa, mùi vị cũng được, có điều so sánh với Diệp Trường Thanh, đó là kém xa, không gợi lên hứng thú của mình chút nào.
“Cái này cái này cái này…”
Nhìn động tác của tên đệ tử này, một đám người Đường gia trong lúc nhất thời đều có chút ngốc, bây giờ xử lý thế nào?
Có điều vừa nghĩ đến thực lực của Đạo Nhất tông, có lẽ người ta tính tình hơi cổ quái một chút đi.
Nhưng lúc này dù sao cũng là tửu yến, bầu không khí vẫn là phải náo nhiệt lên.
Đang nghĩ ngợi không biết làm sao để điều động bầu không khí, chỉ thấy tên đệ tử kia đặt bát đũa xuống, trong một mặt soi mói sợ hãi của Đường Nghiêu, đứng dậy hành lễ nói.
“Đa tạ Đường lão gia chủ thịnh tình khoản đãi, vãn bối đã ăn xong, nếu như không có chuyện gì khác, vậy thì vãn bối xin được cáo lui trước.”
“Không, ta…”
“Đường lão gia chủ, cáo từ.”
Hả???
Ngay cả lời còn chưa kịp nói ra, tên đệ tử này đã quay người rời đi.
Nhìn bóng người quay người rời đi, Đường Nghiêu cùng một đám người Đường gia, đều là trợn mắt há hốc miệng.
Này mẹ nó là tình huống như thế nào? Từ sau khi ngươi ngồi xuống đến bây giờ, có được thời gian trăm hơi thở không, này đã ăn xong rồi?
Chúng ta mẹ nó đồ ăn còn chưa lên hết đâu.
“Này này này… Thanh Thanh, tính khí của Đạo Nhất tông đều cổ quái như vậy sao?”
Đường Nghiêu một mặt mất tự nhiên nhìn về phía Đường Thanh Thanh ở một bên, nghe vậy, Đường Thanh Thanh đã đoán được nguyên nhân, sắc mặt phức tạp nói.
“Khụ… Khả năng người ta chướng mắt mấy món ăn này của chúng ta đi.”
“Hả??? Chướng mắt? Đường gia ta đời đời linh trù, khác không dám nói, chỉ một đạo mỹ thực này, cho dù phóng nhãn khắp Trung Châu, có thể so sánh với Đường gia ta, cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
Chương 637: Người Đường Gia Ăn Đến Điên Rồi
Phương diện khác khả năng không dám nói, có điều phương diện mỹ thực này, người Đường gia là tuyệt đối tự phụ.
Dù sao ở Trung Châu, ngoại trừ ba người linh trù cửu phẩm ra, Đường lão gia tử Đường Nghiên, có thể nói là không kém bất cứ kẻ nào.
Mà bây giờ, Đường Thanh Thanh lại nói Đạo Nhất tông chướng mắt mỹ thực Đường gia của bọn họ.
“Hừ, ta thấy Đạo Nhất tông này là lợn rừng chưa từng ăn cám mịn, chưa ăn được vật gì tốt.”
Có người Đường gia bất mãn nói, luận thực lực Đạo Nhất tông có thể rất mạnh, nhưng muốn nói mỹ thực, Đường gia hắn còn thật sự không tin.
Mà đối với cái này, Đường Thanh Thanh yếu ớt nói câu.
“Đồ ăn của Đạo Nhất tông thật sự rất ngon.”
“Hả???”
Nghe vậy, Đường Nghiêu lộ mặt nghi hoặc, hắn cũng không cho rằng đồ ăn của Đạo Nhất tông có thể vượt qua Đường gia, nhưng tên đệ tử Đạo Nhất tông vừa rồi, toàn bộ quá trình đều là biểu tình bình tĩnh.
Không bởi mỹ thực mà có chút thay đổi, hoàn toàn không giống như giả vờ.
“Chẳng lẽ nha đầu Thanh Thanh nói là sự thật?”
Trong lòng âm thầm nghĩ, lập tức, Đường Nghiên cũng là quyết định tự mình đi xem một cái.
Lúc này tửu yến cũng không còn tiếp tục, một đám người Đường gia, trùng trùng điệp điệp đi về phía chỗ ở của Đạo Nhất tông.
Còn ở chỗ của Đạo Nhất tông, lúc này đám người Tề Hùng cũng là đã trông mòn con mắt.
Từ bên trong nhà bếp, không ngừng bay ra từng trận mùi thơm phiêu đãng.
“Mùi vị kia, còn thơm hơn trước kia.”
“Trường Thanh tiểu tử nói nguyên liệu nấu ăn không tệ, người Đường gia này biết nuôi dưỡng.”
“Tối nay có lộc ăn.”
Làm linh trù thế gia, Đường gia đối với tự nuôi dưỡng và trồng trọt, hiển nhiên cũng là có nghiên cứu.
Nói như vậy, tu vi ngang nhau, nguyên liệu nấu ăn mà Đường gia tự nuôi dưỡng, tuyệt đối phải càng tốt hơn, đương nhiên, tự nhiên không có cách nào so sánh với Yêu Hoàng, Yêu Vương.
Chỉ là nguyên liệu nấu ăn như Yêu Hoàng, Yêu Vương này, cũng không phải là lúc nào cũng có thể ăn được.
Đó còn phải xem vận khí, nếu không vậy cũng không có cách nào.
“Ừm, thịt heo này không tệ, lạc mỡ đều có.”
Bên trong nhà bếp, Diệp Trường Thanh nấu bữa tối nay, nhìn bát thịt heo tràn đầy một bát lớn, khẽ gật đầu tán thưởng.
Có cơ hội là phải học tập một số kinh nghiệm tự dưỡng, trồng trọt của Đường gia.
Hôm nay làm một cái chân giò, còn có xương hầm, thịt xào.
Bởi vì lần này tiến về Trung Châu không nhiều, cho nên cũng không cần tranh đoạt vị trí, mỗi người đều có phần.
Sau khi giờ cơm đến, đám người cũng đã không nhịn được.
Có điều lúc này, tên đệ tử trước đó đã vội vã chạy về.
“Cuối cùng cũng đuổi kịp.”
“Không phải ngươi đi tham gia tửu yến rồi?”
Nhìn thấy tên đệ tử này, mấy người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt sững sờ, sao tên này đã trở lại rồi? Ra ngoài đến bây giờ còn chưa đến một phút đi.
Nghe vậy, đệ tử này vừa cầm lấy bát cơm, vừa không thèm để ý nói.
“Tửu yến kết thúc a.”
“Kết thúc?”
Có tửu yến mẹ gì mà một phút đã kết thúc? Còn phải tính thời gian đi đến, ngươi mẹ nó là đi ăn đồ ăn nhanh sao?
“Đừng nói nhảm, ăn đi, ăn đi.”
“Ngươi không phải là vừa mới nếm qua tửu yến sao, còn ăn?”
“Sao, nếm qua thì không thể ăn?”
Hắn chính vì miếng ăn này, mới vội vội vàng vàng chạy về đó.
Mọi người tranh nhau chen lấn lấy cơm, mà ngoài viện, Đường Nghiêu dẫn theo một đám người Đường gia cũng đến.
Đầu tiên mọi người đã ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm.
“Mùi vị kia… Thơm quá a.”
“Chẳng lẽ Đạo Nhất tông đang dùng cơm.”
“Thế nhưng là mùi vị kia, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng ngửi qua mùi thơm đến như vậy.”
Một đám người Đường gia không biết vì cái gì, đột nhiên đều cảm giác thèm nhỏ dãi.
Phải biết thân là linh trù thế gia, sơn hào hải vị gì mà bọn họ chưa từng thử qua, nhưng cho tới bây giờ, đều chưa từng có lúc nào như vậy.
Chỉ là một mùi thơm, cũng làm cho người ta sắp không nhịn được nữa.
Ngay cả Đường Nghiêu thân là linh trù bát phẩm, lúc này đều là không nhịn được nuốt ngụm nước bọt.
Một đoàn người đi vào cửa viện, gõ hai lần, rất nhanh, bên trong truyền đến thanh âm của đệ tử Đạo Nhất tông.
“Ai vậy.”
Nói, cửa viện bị mở ra, chỉ thấy Chung Linh cầm một cái bát lớn, ăn miệng đầy mỡ đứng ở cửa.
Mà đoàn người Đường gia, ánh mắt trong nháy mắt khóa chặt vào bên trên cái bát lớn kia.
Chỉ thấy bên trong cơm từng hạt rõ ràng, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là món ăn bên trong cơm.
Chân giò heo, tinh tế tỉ mỉ tràn ngập bóng nhậy, khiến người ta không nhịn được liền muốn cắn một cái.
Xương hầm tỏa ra mùi thơm nồng đậm.
Còn có thịt xào kia, càng là bóng loáng không dính nước, màu sắc bắt mắt.
Tiếng nuốt nước miếng ừng ực vang lên, nhìn thấy ánh mắt của đoàn người Đường gia, Chung Linh theo bản năng bảo vệ chén cơm của mình, cảnh giác nói.
“Các ngươi có việc?”
“Ta… Chúng ta… Chúng ta tới bái kiến Tề Tông Chủ, đúng, chúng ta đặc biệt đến bái kiến Tề Tông Chủ.”
Nghe vậy, Chung Linh cũng không có can ngăn, thông báo Tề Hùng một tiếng, Tề Hùng đang dùng cơm, nghe vậy, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng vẫn là mời đám người Đường Nghiêu mời vào trong nội viện.
Vừa vào trong viện, đã nhìn thấy đám sư huynh đệ Tề Hùng, đang ngồi vây quanh ăn cơm.
Cảm giác kia, làm cho người Đường gia càng thêm đói bụng.
“Đường gia chủ muộn như vậy đến đây, là có việc?”
“Cũng không có, Tề Tông Chủ đây là đang dùng cơm?”
Nghe vậy, Đường Nghiêu lúng túng cười.
“Ừm.”
Vốn là một câu nói khách khí như vậy, người bình thường đều sẽ nói ngồi xuống cùng ăn một chút, nhưng ai biết Tề Hùng chỉ là khẽ gật đầu, sau đó liền không có lời tiếp theo.
Ngươi mẹ nó ngược lại khách khí hai câu đi.
Này làm cho mấy người Đường Nghiên đều ngu ngơ tại chỗ.
Mà một số người Đường gia, ánh mắt đã đặt trên một cái thùng lớn cách chỗ đó không xa kia.
Đây chính là thùng xới cơm sao?
Thừa dịp Đường Nghiêu cùng Tề Hùng nói chuyện với nhau, mấy tên con em Đường gia lặng lẽ đi vào thùng đồ ăn.
Bên trong đã không còn thức ăn gì, chỉ còn sót lại một chút nước súp canh thừa.
Có điều ngửi mùi thơm nồng đậm, mấy người kia quỷ thần xui khiến nếm thử một miếng, sau đó, nguyên một đám trừng mắt, một bộ không thể tin được.
“Mẹ kiếp…”
Sau đó, chỉ thấy mấy người trực tiếp vì tranh đoạt chút nước súp ấy mà đánh nhau.
“Mẹ kiếp, ta phát hiện trước.”
“Đừng đoạt a, đoạt cái gì.”
“Vậy ngươi buông tay a.”
“Dựa vào cái gì?”
Biến cố đột nhiên xuất hiện, làm cho Đường Nghiêu sững sờ, sao mịa nó lại giành nhau rồi? Thân là người Đường gia, có thể có chút cốt khí không?
Đường Nghiêu tức giận trừng mấy người một cái, thân là linh trù thế gia, các ngươi mịa nó có thể có chút tiền đồ không?
Đúng lúc Đường Nghiêu âm thầm bất mãn, Diệp Trường Thanh đứng dậy nói.
“Đường lão gia chủ, nếu như không chê, thì cùng dùng bữa, ta lại đi xào hai món ăn.”
“Cái này… Có thể phiền toái không?”
“Không có gì, đều là món ăn hàng ngày thôi.”
Đường Nghiêu vốn muốn cự tuyệt, vốn là bọn họ thiết yến, nhưng ai có thể biết được sau cùng thế mà còn đến chỗ người ta ăn nhờ ở đậu, này làm cho mặt mũi hắn có chút không nhịn được.
Chỉ có điều, suy nghĩ như vậy, sau khi Diệp Trường Thanh đem mấy món rau xào bình thường lên bàn, trong nháy mắt đã bị ném sau ót.
Một đám người Đường gia vây tại chỗ, chỉ ăn món rau xào đơn giản thường ngày như vậy, nguyên một đám lộ mặt chấn kinh, quái khiếu liên tục.
“Nha, đậu hũ này ăn ngon nha.”
“Còn có món thịt xào này, cũng là tuyệt nhất, kết hợp với linh mễ, trực tiếp là…”
Một đám người Đường gia trực tiếp ăn đến điên rồi, thân là linh trù gia tộc, bộ dáng bọn họ lúc này, cũng không khác gì người bình thường.
Chương 638: Người Đường Gia Nhiệt Tình Hiếu Khách
Nếu như ngay từ đầu, mọi người Đường gia còn có thể miễn cưỡng giữ được khắc chế.
Sau khi ăn đồ ăn của Diệp Trường Thanh, bọn họ cũng hoàn toàn điên cuồng.
Thân là linh trù thế gia, giờ khắc này, so sánh với những người khác, đó là điên cũng không khác bao nhiêu.
Mỹ vị như vậy, dù là người Đường gia cũng chưa từng nếm qua.
Một trận gió cuốn mây tan, vốn là mấy món thức ăn không nhiều, trong nháy mắt liền bị người Đường gia quét sạch sành sanh.
Đệ tử Đạo Nhất tông vốn định thừa cơ xuất thủ, thấy cảnh này cũng là trực tiếp trợ ân tròn mắt.
“Mẹ kiếp, đã ăn xong rồi?”
“Ta còn định làm một chút, lại ăn một bát cơm nữa đây.”
“Đây chính là thế gia linh trù?”
Ăn hết, người Đường gia cũng ý thức được sự thất thố của mình, nguyên một đám mặt mo đỏ bừng.
Này này này… Bọn họ là thế gia linh trù, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Làm giống như bọn họ chưa từng ăn đồ gì ngon vậy?
Có điều nghĩ lại, so với đồ ăn của Diệp Trường Thanh, bọn họ thật đúng là chưa từng ăn món gì ngon.
Ánh mắt nhìn về phía Diệp Trường Thanh, đã sớm tràn đầy sùng kính.
Có điều càng nhiều, vẫn là hướng đến mấy món ngon này.
Về sau lại rảnh rỗi hàn huyên vài câu, có lẽ là bởi vì xấu hổ đi, người Đường gia rời đi rất nhanh.
Diệp Trường Thanh đối với cái này lại là không có gì, vừa mới bất quá là đơn thuần xuất phát từ lòng tốt, chiêu đãi một chút, dù sao Đường gia đối với bọn hắn cũng rất nhiệt tình, có qua có lại.
Chỉ là Diệp Trường Thanh không có dự liệu được, chỉ là một bữa cơm đơn giản này, triệt để làm cho từ trên xuống dưới của Đường gia đều lâm vào điên cuồng.
Sau khi rời khỏi chỗ của Đạo Nhất tông, tất cả mọi người Đường gia tụ tập đến đại sảnh.
Đường Nghiêu bên trên chủ tọa, vẫn là một mặt hồi tưởng, đồng thời âm thầm kinh hãi, trên đời này sao có thể có mỹ vị ngon như vậy, Diệp Trường Thanh kia chẳng lẽ đã đạt đến linh trù Thánh cấp rồi?
Không có khả năng a, cho dù là tại Trung Châu, cũng không có người nào biết đột phá linh trù Thánh cấp như thế nào, đây chính là cảnh giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Tâm lý chấn kinh vạn phần, bất quá vừa nghĩ đến mỹ vị của món ăn kia, liền xem như Đường Nghiêu cũng không nhịn được lòng tràn đầy chờ mong.
“Cha, ta cảm thấy Đường gia chúng ta cần phải giao hảo với Đạo Nhất tông.”
“Không tệ, đại ca nói đúng.”
“Đạo Nhất tông không thể nghi ngờ là hi vọng của Đường gia ta.”
Ban đầu vốn là có ý kết giao với Đạo Nhất tông, mà giờ phút này, ý nguyện này càng thêm mãnh liệt.
Thậm chí có người chủ động đề nghị.
“Gia gia, không bằng để tôn nhi chủ động đi tiếp cận Đạo Nhất tông đi.”
“Ta cũng nguyện ý.”
“Ta cũng thế.”
Nghe mọi người phía dưới mồm năm miệng mười, khóe miệng Đường Nghiêu giật giật, các ngươi mẹ nó đó là đi kết giao sao?
Có điều ngay cả hắn, trong lòng cũng không nhịn được muốn ăn được miếng cơm.
Sau cùng cũng không phản đối, để từ trên xuống dưới nhà họ Đường cố gắng hết tất cả khả năng kết giao với Đạo Nhất tông.
Như thế, sáng sớm hôm sau, mọi người Đạo Nhất tông vừa mới kết thúc tu luyện, Từ Kiệt vặn eo bẻ cổ, vừa mới mở cửa lớn ra, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy ngoài cửa lớn, thình lình đứng trên trăm tên con em Đường gia.
“Các ngươi đây là…”
Hồ nghi ngẩng đầu nhìn sắc trời, này mẹ nó vừa mới sáng a, nhiều người như vậy vây ở chỗ này làm gì?
Đối mặt với sự hồ nghi của Từ Kiệt, một đám người Đường gia vẻ mặt tươi cười tiến lên.
“Từ ca, tu luyện kết thúc rồi à, này không phải ta vừa vặn làm một chút nước chè, đưa tới cho Từ huynh nếm thử.”
“Từ ca, đây là Thiên Phượng lê Trung Châu của chúng ta, ngươi nếm thử.”
“Từ ca, trà cổ thụ tốt nhất, ta vừa mới pha, bây giờ vừa vặn uống.”
Hả???
Đối mặt với sự nhiệt tình của đám con em Đường gia, Từ Kiệt trực tiếp bị làm cho chóng mặt, đây là tình huống gì?
Không chỉ có như thế, sau khi những người khác lần lượt kết thúc tu luyện, toàn bộ trong sân, tràn đầy bóng dáng bận rộn của con em Đường gia.
Châm trà thì châm trà, cắt linh quả thì cắt linh quả, thậm chí còn xoa bóp.
Dù sao thái độ kia, muốn bao nhiêu nịnh nọt thì có bấy nhiêu nịnh nọt.
Còn về đông đảo đệ tử Đạo Nhất tông, thì là nguyên một đám sắc mặt phức tạp nằm trên ghế nằm, hiển nhiên nguyên một đám thành đại gia.
“Triệu ca, mức độ này có thể chứ?”
“Ừm, không tệ.”
“Triệu ca thích thì tốt.”
“Vạn Tượng sư huynh, nếm thử cổ thụ trà này, ta vừa mới pha xong.”
“Vạn Tượng sư huynh yên tâm, ta đã sớm dùng linh lực hạ nhiệt độ.”
“Hả???”
“Từ ca, này là muốn đi đâu a?”
“Ta đi tiểu một chút.”
“Ta dìu ngươi đi.”
“Ta…”
“Không sao không sao, Từ ca cẩn thận bậc thang.”
Ta mẹ nó…
Quả thực là được hầu hạ đến ngón chân, liền mẹ nó đi nhà xí, đều có con em Đường gia ở một bên thận trọng dìu lấy.
Mà quạt gió, pha trà, những thứ này càng là không cần nói, thao tác cơ bản.
“Cái này…”
Nhìn trong viện, nguyên một đám sư huynh sống thành đại gia, Diệp Trường Thanh ngủ đến nắng phơi ba sào mới dậy, vừa đi đến tiền viện, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Đây là tình huống gì?
Còn chưa đợi Diệp Trường Thanh kịp phản ứng, chỉ thấy Đường Thanh Thanh vẫn luôn thủ tại chỗ này, đã đưa tay đỡ lấy hắn.
“Diệp sư huynh, cẩn thận bậc thang.”
“Cái này… Không cần đi, ta còn…”
“Đây đều là chúng ta nên làm, dù sao các ngươi cũng là khách nhân.”
“Khách nhân cũng không đến mức như thế đi?”
Mẹ nó nhà ai chiêu đãi khách nhân giống như thế này chứ?
Ngươi nhìn xem mấy con em Đường gia này một cái, từng người đều không giống lẽ thường.
Hoa quả trực tiếp là lột vỏ đút tới tận miệng, thậm chí mẹ nó đệ tử Đạo Nhất tông ăn viên thuốc, những tên con em Đường gia này thế nhưng còn giúp đỡ luyện hoa.
“Ca đây là dự định tu luyện? Đệ tới giúp ngươi a.”
“Khụ… Cái này không có gì để giúp cả?”
“Ài, ca ngươi cứ an tâm tu luyện, đệ đến giúp đỡ ngươi luyện hóa đan dược.”
Lập tức tên con em Đường gia này, không chút để ý tiêu hao tự thân linh lực, bắt đầu trợ giúp đệ tử Đạo Nhất tông luyện hóa dược lực.
Đây là hại mình lợi người?
Nếu như chỉ con em Đường gia còn chưa tính, thì ngay cả một đám lão nhân Đường Nghiêu của Đường gia lúc này cũng là như thế.
“Tề Tông Chủ, mệt không, lão hủ tới giúp ngươi đấm bóp chân.”
“Tề Tông Chủ là muốn về phòng? Lão hủ dìu ngươi.”
“Tề Tông Chủ này là muốn cùng tẩu phu nhân trở về phòng? Ta mở cửa.”
“Hồng ca lúc này là muốn cùng tẩu phu nhân… Ta tới…”
Sáng sớm đã thay đổi, làm cho trên dưới Đạo Nhất tông đều có chút mông lung, trong lúc nhất thời hoàn toàn không thích ứng được với sự nhiệt tình như vậy.
Nhưng chính là như thế, đối mặt với sự từ chối của Đạo Nhất tông, trên dưới nhà họ Đường, thế mà không có chút ý tứ dừng lại nào.
Mãi đến giờ cơm, mọi người Đường gia mới nhịn không được lộ ra một mặt kích động.
Chẳng qua là khi Diệp Trường Thanh nấu xong cơm, nhìn thấy người Đường gia cũng bắt đầu ra dáng xếp hàng, mọi người Đạo Nhất tông có chút mông lung.
Từ Kiệt nhìn về phía đệ tử Đường gia phía sau lưng hỏi.
“Các ngươi đang làm cái gì?”
“Ăn cơm nha Từ ca, đây không phải là đến giờ cơm sao?”
“Không phải, có phải các ngươi hiểu lầm cái gì không, đây là Thực đường Đạo Nhất tông ta, không đối ngoại, chỉ có đệ tử Đạo Nhất tông ta mới có thể ăn.”
Cái khác đều dễ nói, nhưng ăn cơm thì là không, Đường gia này tuy rằng nhân khẩu không nhiều, có điều vẫn là có hơn mấy trăm người, cái này sao có thể nhường cơm cho bọn họ, tuyệt đối không có khả năng.
Chương 639: Gia Phả Của Đường Gia?
Cái khác đều dễ nói, chỉ có đồ ăn là không thể, cho dù ông trời tới cũng không được.
Nghe thấy lời này của Từ Kiệt, một đám con em Đường gia liền không hề nghĩ ngợi nói thẳng.
“Từ ca, chúng ta nguyện ý bái nhập vào Đạo Nhất tông.”
Hả ???
Nhìn thấy một đám con cháu Đường gia một chút bối rối cũng không có, Từ Kiệt ngây ngẩn cả người, không phải chứ, các ngươi tùy tiện vậy sao?
Nhưng mà coi như các ngươi tùy tiện, Đạo Nhất tông chúng ta cũng không có tùy tiện như vậy nha, ngươi cho rằng Đạo Nhất tông ta là cái gì, nói vào là vào được ngay?
Chưa nói đến cần kiểm tra thiên phú căn cốt, còn phải thông qua được Chiếu Tâm kính nữa.
Khóe miệng giật lên một cái, Từ Kiệt lắc đầu nói.
“Tạm thời Đạo Nhất tông ta không có dự định chiêu thu đệ tử.”
Sau đó cũng không lãng phí thời gian cũng đám con cháu Đường gia này nữa, đi lên lấy cơm, sau đó liền bắt đầu gặm lấy gặm để.
Chỉ là lúc đám Từ Kiệt đang ăn cơm, bên người ai cũng có ít nhất một tên con cháu Đường gia ngồi xổm nhìn.
Nguyên một đám trơ mắt nhìn người của Đạo Nhất tông ăn từng miệng lớn, hỏa nhiệt trong mắt kia quả thực làm cho người ta nhìn mà tê cả da đầu.
“Từ ca, hôm nay gà kho này ăn ngon không?”
“Cũng được.”
“Từ ca, đừng nhả xương xuống, cho ta nếm một chút mùi vị.”
“Yên tâm, xưa nay ta ăn gà không nhả xương.”
Hả ???
Thế là lần này đến lượt con cháu Đường gia ngơ ra, xưa nay ăn gà không nhả xương?
Có điều nhìn thấy Từ Kiệt thật sự nuốt toàn bộ xương gà xuống, tên con cháu Đường gia này đơ người, mẹ nó thật sự không nhả xương? Ăn như thế sẽ không mắc cổ sao?
Dưới cái nhìn soi mói của con cháu Đường gia bọn họ vẫn ăn hết một bữa cơm, vốn cho rằng sau khi đám người này bị cự tuyệt hẳn là sẽ không tới nữa, nhưng mà mẹ nó ngày thứ hai lại tới.
Hơn nữa chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi, cứ đơn thuần phục vụ người ta như vậy, một chút tức giận cũng không có.
Ngay cả lúc mấy người Triệu Chính Bình, Triệu Nhu dự định đi ra ngoài dạo chơi cũng có mấy tên con cháu Đường gia đi theo cùng.
Ai quạt gió thì quạt gió, ai bung dù thì bung dù, thậm chí còn có người chuyên môn vác kiệu đi theo phía sau.
Vừa ra tới ngoài cửa lớn của Đường gia đã lập tức hấp dẫn đông đảo ánh mắt của người ngoài nhìn vào.
Dù sao ở Đường Gia Bảo, Đường gia mới là chủ nhân chân chính.
Nhưng bây giờ thì sao, bọn họ nhìn thấy cái gì, người của Đường gia vậy mà vội vàng đi theo sau lưng mấy tên trẻ tuổi, nhìn vào hiện rõ là một bộ dạng chó săn.
“Không phải chứ, Đường gia hôm nay bị gì vậy?”
“Không biết, ngươi xem nguyên một đám người bọn hắn…”
“Chẳng lẽ là người của thánh địa đến?”
“Coi như là thánh địa cũng không đến mức như thế này.”
Dưới vô số đôi mắt nhìn soi mói, mấy người Triệu Chính Bình tê cả da đầu, mẹ nó thế này cảm giác cứ quái quái.
Chưa đi dạo được bao lâu, mấy người Triệu Chính Bình ngăn không được nhiều ánh nhìn soi mói như vậy, xám xịt quay trở về.
Ban ngày còn chưa tính, thế mà ban đêm, hôm nay Từ Kiệt thư giãn một tí, nhưng mà trong lúc mơ mơ màng màng luôn có cảm giác có người đang đứng ở trước mặt mình.
“Người nào…”
Đột nhiên hắn đứng dậy, mắt nhìn phía trước giường, trong nháy mắt con mắt Từ Kiệt trừng đến căng tròn, là tên con cháu Đường gia cứ luôn đi theo hầu hạ hôm nay.
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi ở chỗ này làm gì?”
“Từ ca tỉnh rồi, muốn uống nước sao? Ta rót cho ngươi cốc nước.”
“Đừng nhúc nhích, ta hỏi ngươi ở chỗ này làm gì?”
“Ta hầu hạ Từ ca mà.”
“Ngươi… ta…”
Nghe thấy tên con cháu Đường gia nói ra câu này, Từ Kiệt lập tức ngây ngẩn cả người, nửa đêm canh ba ngươi chạy tới phòng ta, lại còn muốn hầu hạ ta?
Mí mắt Từ Kiệt giật lên điên cuồng, mà thấy vậy tên con cháu Đường gia này giống như đoán ra được cái gì đó, vội vàng lấy ra một cái bô.
“Từ ca muốn đi tiểu sao? Lại đây, nơi này có cái bô, có cần đệ giúp ngươi tiếp tục không?”
“Tiếp cái gì? Tiếp cái gì, ra ngoài.”
Từ Kiệt cũng không nhịn được nữa nổi giận gầm lên một tiếng.
Mẹ nó cái này càng ngày càng quá đáng.
Một đêm này rất nhiều người đều gặp phải tình huống như vậy, thậm chí gian phòng của Triệu Chính Bình và Triệu Nhu cũng có một nữ đệ tử Đường gia, làm cho Triệu Chính Bình sửng sốt muốn hỏng mất.
Đến sáng sớm hôm sau, mọi người tập hợp lại một chỗ thương lượng biện pháp.
“Ta nói này các ngươi đừng như vậy, vô dụng thôi, Đạo Nhất tông ta thu đệ tử rất nghiêm ngặt, hơn nữa bỏ qua những thứ đó chưa cần nói đến, chỉ cần nói đến Đường gia ngươi đang tại Trung Châu, Đạo Nhất tông ta lại ở Đông Châu, không thích hợp đâu.”
Cuối cùng chỉ có thể lấy đạo lý nói, lấy tình cảm tác động.
Con cháu Đường gia muốn bái nhập vào Đạo Nhất tông, chuyện này căn bản là không thể nào, một bên là gia tộc Trung Châu, một bên là tông môn Đông Châu, đây không phải là chuyện vô nghĩa sao.
Vốn cho rằng nói như vậy có thể đủ để thuyết phục Đường gia.
Nhưng mà đêm hôm ấy, người của Đường gia lại tụ tập một chỗ lần nữa, tất cả mọi người đều sầu khổ trong lòng.
“Gia gia, không được rồi, Đạo Nhất tông không chịu nhận chúng ta.”
“Đúng vậy, bọn họ nói Đường gia chúng ta là gia tộc ở Trung Châu, bọn hắn là tông môn ở Đông Châu, không phù hợp.”
Một đám con cháu Đường gia sầu khổ, mà Đường Nghiêu ngồi ở chủ tọa phía trên thì trầm tư rất lâu, lập tức ngẩng đầu dùng giọng kiên định nói.
“Ai nói Đường gia chúng ta là gia tộc Trung Châu?”
“Hả???”
Tề Hùng cũng đã nói chuyện đó với Đường Nghiêu, mà bây giờ thần sắc của hắn giống như là hạ quyết tâm cái gì đó.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, người Đường gia quả nhiên lại tới, thấy thế người của Đạo Nhất tông triệt để im lặng, Tề Hùng càng bất đắc dĩ hơn nhìn về phía Đường Nghiêu nói.
“Đường lão gia chủ, ta không phải đã nói với ngươi sao, Đạo Nhất tông ta thật sự không phù hợp với người của Đường gia ngươi, Đường gia các ngươi cũng không có khả năng dọn nhà tiến về Đông Châu mà, cho nên những chuyện này không cần nói nữa, chúng ta…”
Nhưng ai biết được còn chưa đợi Tề Hùng nói xong, Đường Nghiêu đã trực tiếp lấy ra một bản gia phả, kiên định nhìn về phía Tề Hùng nói.
“Tề Tông Chủ, kì thực Đường gia ta không phải gia tộc ở Trung Châu, mà là đến từ Đông Châu.”
“Chúng ta dễ tụ dễ tan, coi như Đường gia ngươi không phải… Ngươi nói cái gì?”
Tề Hùng quay đầu lại không thể tin được nhìn về phía Đường Nghiêu, đối với Tề Hùng đang nhìn chằm chằm, Đường Nghiêu mặt không đổi sắc mở gia phả ra, giọng điệu chắc chắn nói.
“Tề Tông Chủ ngươi nhìn đi, Đường gia ta vốn là thế gia Đông Châu, là sau này mới chuyển đến Trung Châu, phía trên gia phả còn có ghi chép đây.”
Hả ???
Nghe vậy, Tề Hùng quả thật là thấy được ghi chép phía trên gia phả, chỉ là sau khi xem xét cái này, Tề Hùng thật sự không bình tĩnh nổi.
Mẹ nó vết mực trên này còn chưa có khô đâu, ngươi lại nói với ta đây là gia phả của Đường gia ngươi?
“Đường lão gia chủ, có cần phải làm đến bước này không?”
Tề Hùng nhìn chằm chằm Đường Nghiêu một chút sắc mặt phức tạp nói ra.
Chuyện này làm sao người của Đường gia đều đồng ý chứ, làm cho bọn hắn cảm thấy không hợp lý.
Nhưng đối với chuyện này Đường Nghiêu lại không đổi sắc mặt nói.
“Hôm qua Tề Tông Chủ nói ta, nói Đường gia ta không thể nào dọn nhà tiến về Đông Châu, nhưng mà hôm nay ta trả lời rõ ràng cho Tề Tông Chủ vấn đề này.”
“Đến Trung Châu nhiều năm như vậy, Đường gia ta đích thật cũng nên lá rụng về côi.”
Hả ???
Nghe thấy bốn chữ lá rụng về côi, mí mắt Tề Hùng giật điên cuồng, mẹ nó về cái gì cội? Đường gia ngươi làm gì có cội nào ở Đông Châu?
“Đường lão gia chủ, ngươi làm như vậy không nghĩ tới tổ tông nhà họ Đường của ngươi sao?”
“Không sao, hôm qua lão tổ đã báo mộng cho ta, bọn họ cũng nguyện ý lá rụng về cội, cùng nhau trở về Đông Châu.”
Ta ta ta… chuyện này, thật sự là Tề Hùng không nói nên được lời nào, từ từ nhìn vào Đường Nghiêu.
Chương 640: Thi Đấu Mỹ Thực
Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Đường Nghiêu, Tề Hùng thật sự cảm thấy có chút bội phục lão già này.
Cũng không biết lão tổ của Đường gia nhà hắn nếu biết được mình có một đứa cháu hiếu thảo như thế có khi nào leo từ trong đất ra dẫn hắn đi không nữa.
“Chuyện này, việc này không vội, sau này sẽ từ từ thương nghị.”
Sắc mặt Tề Hùng phức tạp nói, chỉ là nghe vậy Đường Nghiêu lại thẳng thắn gật đầu nói.
“Tề Tông Chủ, việc này từ trên xuống dưới nhà họ Đường ta đều đã quyết định, không cần bàn nữa.”
“Ha ha…”
Lão già này.
Có điều dưới sự nỗ lực của Đường Nghiêu, sau một trận này cuối cùng Đường gia đã được ăn một miếng cơm.
Ôm lấy bát lớn vào trong ngực, đông đảo con cháu Đường gia vui đến phát khóc.
Có trời mới biết mấy ngày nay vì chén cơm này mà bọn họ đã bỏ ra bao nhiêu, hiện tại cuối cùng cũng đã được như ý nguyện.
Mỗi một lần ăn hết đồ ăn chính là một loại hưởng thụ cực hạn.
Ăn hết một bữa cơm, nhà họ Đường từ trên xuống dưới càng kiên định với ý nghĩ ở trong lòng.
Trung Châu này có cái gì tốt mà ở, còn không bằng đi Đông Châu, mỗi ngày đều có thể ăn được dạng mỹ vị này, chẳng phải sung sướng sao.
Thân là gia tộc linh trù, Đường gia bọn họ chính là muốn ăn cơm ngon nhất, uống rượu mạnh nhất.
Ăn xong một bữa cơm này người Đường gia cũng không hề rời đi.
Đấm chân pha trà, một chút cũng không thay đổi.
“Ta nói các ngươi không cần đến mức như này đâu, không phải đều đã được ăn cơm rồi sao?”
“Từ ca nói gì vậy, chúng ta cũng không phải vì được ăn cơm mới làm như vậy mà.”
Đối mặt với một đám con cháu Đường gia ân cần, Từ Kiệt nhếch miệng, toàn là muốn nói lại thôi, không phải chỉ vì miếng ăn này sao? Lời này của ngươi cả quỷ cũng không tin.
Cứ thế bận rộn đến đêm, người của Đạo Nhất tông chuẩn bị tu luyện, đám con cháu Đường gia mới rời khỏi.
Cái này là bởi vì người của Đạo Nhất tông nghiêm lệnh cấm chỉ, đám người Đường gia này không được phép lại xuất hiện ở đầu giường nữa.
Cuối cùng cũng an tĩnh, vừa rạng sáng ngày hôm sau, người của Đạo Nhất tông lần lượt rời khỏi việc tu luyện.
Có điều vừa mở cửa bước ra sân liền phát hiện hôm này trước cửa lớn của Đường gia hình như là rất náo nhiệt.
“Có người đến.”
Đám người Tề Hùng rất hiếu kỳ, mới sáng sớm ra có nhiều người tới như vậy.
Trước viện, Đường Nghiêu mang theo một đám con cháu Đường gia, sắc mặt không tốt lắm nhìn đám người trước mắt.
Ước trừng hơn trăm người, cầm đầu là một lão giả, tuổi tác không chênh lệch với Đường Nghiêu lắm, cũng là tu vi Thánh cảnh.
“Nhiếp Viễn, ngươi lại muốn tự hủy cái gì?”
Người đến là Nhiếp gia, cũng coi như là đối thủ cũ của Đường gia, là một gia tộc linh trù lâu năm.
Mà Nhiếp Viễn cũng giống như Đường Nghiêu, đều là linh trù bát phẩm, tu vi Thánh cảnh.
Cho nên giữa hai nhà luôn luôn cạnh tranh rất nhiều, chuyện trong tối ngoài sáng đều làm không ít.
Trên cơ bản là mỗi lần gặp mặt đều không thể không có tranh đấu.
Chớ nói chi là lần này Nhiếp Viễn trực tiếp đem theo người của Nhiếp gia đến cửa, chuyện này xem ra người đến cũng không có ý tốt gì.
Đối mặt với lời này của Đường Nghiêu, Nhiếp Viễn cười nói.
“Đường huynh thế này là không đúng rồi, hai nhà chúng ta vốn là thế giao, hôm nay ta cố ý đến đây bái phỏng, sao vậy, đây chính là đạo đãi khách của Đường gia các ngươi sao?”
“Ít nói mấy thứ cong lượn vòng vèo lại, có việc thì nói thẳng.”
Đường Nghiêu không nể mặt mũi chút nào, hắn đang vội vàng đi đến chỗ của Đạo Nhất tông đây, không có thời gian nói nhảm cùng Nhiếp Viễn.
Thấy thế, Nhiếp Viễn cũng thu liễm ý cười lại, ngữ khí biến thành lạnh lùng nói.
“Vậy thì tốt, hôm nay ta đến đây cũng không vì cái gì khác, rất lâu rồi chưa luận bàn cùng Đường gia các ngươi, hôm nay ta đặc biệt dẫn người đến cửa lĩnh giáo.”
Nhiếp Viễn nói đến luận bàn, cũng không phải là giao đấu giữa các tu sĩ, là thế gia linh trù, sở trường của bọn họ tất nhiên là mỹ thực.
Cho nên hai nhà giao đấu thường thường đều dùng mỹ thực để quyết định thắng thua.
Nói rồi Nhiếp Viễn nói với một người đàn ông trung niên bên cạnh.
“Lần này ta còn đặc biệt mời Lý Trưởng Lão đến đây để làm chứng, Đường huynh chắc cũng không có vấn đề gì chứ?”
Tại Trung Châu, một đám linh trù thành lập thành một cái liên minh.
Dù sao địa vị của linh trù cũng không cao quý bằng luyện đan sư hay luyện khí sư, bão đoàn sưởi ấm chính là biện pháp tốt nhất.
Mà Lý Trưởng Lão này chính là người trong liên minh.
Dưới sự làm chứng của hắn tất nhiên là không có vấn đề gì.
Nghe vậy Lý Trưởng Lão cũng cười nhẹ gật đầu với Đường Nghiêu.
ân oán của Nhiếp gia và Đường gia hắn không có hứng thú tham dự, tất nhiên cũng không có khả năng bởi vì Nhiếp gia mà vô duyên vô cớ đắc tội với Đường gia.
Nếu đổi lại là trước kia, đối mặt với dạng đến tận cửa khiêu khích thế này của Nhiếp Viễn, chắc chắn Đường Nghiêu không do dự chút nào liền đáp ứng.
Nhưng mà hiện tại, Đường Nghiêu hoàn toàn không có tâm tư nào.
Đường gia hắn còn dự định di chuyển cả tộc đến Đông Châu, còn có tâm tình gì ở chỗ này giao đấu với Nhiếp gia? Có bệnh chắc?
Cho nên Đường Nghiêu hầu như không do dự chút nào, trực tiếp từ chối nói.
“Xem như ngươi thắng.”
“Vậy chúng ta liền bắt đầu đi, lần này… ngươi nói cái gì?”
Lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, nhưng nói được nửa câu, Nhiếp Viễn liền chuyển thành bộ mặt không thể tin nổi nhìn về phía Đường Nghiêu.
Lão già này vừa rồi đang nói cái gì?
“Ta nói tính là ngươi thắng, Nhiếp gia ngươi trâu bò nhất, được chưa.”
“Ngươi ngươi ngươi…”
Thái độ của Đường Nghiêu như vậy làm cho Nhiếp Viễn không lập tức ngơ ra, hôm nay lão già này làm sao vậy?
Trước kia không phải đều là đối chọi gay gắn, không thể nhượng bộ chút nào sao? Sao hôm nay lại dứt khoát nhận thua như vậy?
Không chỉ có Đường Nghiêu, một đám con cháu Đường gia ở bên cạnh cũng ào ào mở miệng nói ra.
“Đúng đúng đúng, Nhiếp gia ngươi thắng, chúng ta nhận thua.”
“Lợi hại lợi hại, Nhiếp gia các ngươi lợi hại, chúng ta nhận thua, hiện tại các ngươi có thể đi được chưa?”
“Thằng rồi thì cút đi giùm.”
Nghe thấy lời của đám người Đường gia, một đoàn người của Nhiếp gia đều tức đến nghiến răng.
Mẹ nó các ngươi làm gì có chút dáng vẻ nào giống như đang nhận thua, sự khinh thường trên mặt kia chỉ thiếu điều chưa viết ra giấy.
“Các ngươi… đừng khinh người quá đáng.”
Có người Nhiếp gia không nhịn được hét ầm lên, đối với cái này người Đường gia không quan tâm khoát tay nói.
“Chúng ta cũng đã nhận thua rồi còn muốn thế nào?”
“Ngươi… Đường gia các ngươi thế này là nhận thua sao?”
“Lỗ tai ngươi có vấn đề? chúng ta vừa mới nói rồi, nhận thua, không nghe thấy sao?”
“Ta…”
Vốn là đang tràn đầy lòng tin muốn đến làm một vố lớn cùng Đường gia, thật không nghĩ đến vừa mới mở miệng, Đường gia liền lập tức nhận thua, chuyện này khiến cho Nhiếp gia ngu cả người.
Thật giống như dùng một kích toàn lực, cuối cùng lại nhẹ nhàng đánh vào trên bông, khí lực toàn thân hoàn toàn không có chỗ dùng đến.
Ngay cả Lý Trưởng Lão cũng dùng sắc mặt cổ quái nói.
“Chuyện này, Đường gia chủ, các ngươi không thử một chút sao?”
Ai ngờ nghe thấy lời này Đường Nghiêu tùy ý khoát tay.
“Không thử không thử, người Đường gia ta chịu thua, không có việc gì thì các ngươi về đi, lão phu còn có việc.”
Nói rồi Đường Nghiêu định cất bước rời đi, so cái gì mà so, ở chỗ này lãng phí thời gian còn không bằng đi đến chỗ Đạo Nhất tông ăn cơm đây này.
Lãng phí thời gian, lãng phí sức lực, lãng phí tinh lực.
Nhìn thấy Đường Nghiêu chuẩn bị rời đi, Nhiếp Viễn hoàn toàn không kìm được nữa, tức giận quát.
“Đường lão thất phu, ngươi lấn ta quá đáng.”
Nói rồi trực tiếp vỗ ra một chưởng, thấy thế Đường Nghiêu nhíu mày, xuất thủ phản kích.
Một chưởng của hai người cứng rắn đối đầu, Đường Nghiêu tức giận nói.
“Ngươi có bệnh à? Ta cũng nhận thua rồi, ngươi còn muốn như thế nào?”
“Không được, không được nhận thua, hôm nay nhất định phải so.”
Lời này vừa nói ra, Đường Nghiêu tỏ vẻ như nhìn thấy thằng ngốc nhìn về phía Nhiếp Viễn, lão già này đầu óc gỉ sao? Ngay cả nhận thua cũng không được?
Chương 641: Sư Đệ, Lên Đi
Hắn không hiểu gì nhìn vào Nhiếp Viễn, Đường Nghiêu cũng không còn gì để nói rồi, để ngươi thắng cũng không được sao?
Cách đó không xa, mấy người Diệp Trường Thanh, Bách Hoa tiên tử, Tuyệt Ảnh, Triệu Chính Bình, Từ Kiệt có chút hăng hái nhìn xem trò hay.
“Chậc chậc, giao đấu mỹ thực, chuyện này là không thể thấy được ở Đông Châu.”
Cũng chỉ có ở Trung Châu mới có thể thấy được những trận tỷ thí giữa các linh trù, ở Đông Châu làm gì có những thứ này, đều là xách tay lên liền đánh.
Diệp Trường Thanh cũng lần đầu được thấy giao đấu giữa linh trù, trên mặt lộ ra vẻ hiếu kì.
Đương nhiên Đường Nghiêu không nguyện ý, Diệp Trường Thanh cũng sẽ không can thiệp gì cả.
“Ta nói này ngươi có thể đừng phiền như vậy hay không, ta nhận thua còn muốn sao nữa? mang theo người của ngươi đi nhanh đi, ta thật sự có chuyện.”
“Ta mặc kệ, hôm nay nhất định phải so.”
Lần này Nhiếp Viễn hạ quyết tâm, nhất định phải so, đối với chuyện này Đường Nghiêu cũng câm nín.
Quay đầu lại tùy tiện chỉ vào một tên con cháu Đường gia, chỉ có tu vi Trùng Mạch cảnh, tuổi tác còn rất nhỏ.
“Ngươi, đến so tài cùng Nhiếp gia.”
Nói xong lại quay lại nói với Nhiếp Viễn.
“Thế này được chưa?”
Chỉ là sau khi nghe thấy lời này, Nhiếp Viễn càng tức giận đỏ bừng mặt, lão già này khinh người quá đáng, thật là khinh người quá đáng.
Mẹ nó ngươi để cho một tên tiểu tử Trùng Mạch cảnh đến giao đấu? thế này là coi thường Nhiếp gia chúng ta đến mức nào?
Một tên có tuổi tác nhỏ như thế, chỉ có tu vi như thế? So cái rắm.
“Đường Nghiêu, ngươi đừng quá đáng.”
“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Ta cũng cho người khác cùng ngươi tỉ thí rồi.”
“Mẹ nó cái đó là tỉ thí sao?”
“Ta tăng giá cả, đánh cược đùi Yếu Đế mà Nhiếp gia ta trân tàng, như thế nào, cái này có thể tỉ thí chưa?”
Hả ???
Nhiếp Viễn cũng thật sự bị bức ép đến điên rồi, thậm chí ngay cả bảo bối Nhiếp gia trân tàng cũng có thể lấy ra.
Phải biết là, trước kia mặc dù hai nhà cũng thường xuyên giao đấu, nhưng mà tiền đặt cược có thể lấy ra cũng đều là thiên tài chí bảo bình thường, hoặc là một số nguyên liệu nấu ăn không tệ.
Còn nói đến đùi Yêu Đế mà Nhiếp gia trân tàng kia, Đường Nghiêu là có biết đến, thứ đó nói đơn giản chính là bảo bối quan trọng nhất của trên dưới nhà họ Nhiếp.
Nghe nói lúc trước vì để có thể lấy được cái đùi Yêu Đế này, Nhiếp gia phải bỏ ra cái giá cực lớn, thiếu chút nữa đã móc rỗng hết vốn liếng.
Từ đó về sau, cái đùi Yêu Đế kia quả thực được Nhiếp gia xem như Thần vật cung phụng nó, chỉ hận không thể ngày ngày dâng hương mà thôi.
Có điều cùng nhờ cái đùi Yêu Đế này đã làm cho thanh danh của Nhiếp gia lan truyền rộng rãi.
Đã từng có không ít cường giả đến Nhiếp Gia chỉ vì nhấm nháp một chút cái đùi Yêu Đế kia, trong đó có không ít Đại Thánh cường giả.
Nhưng Nhiếp gia chưa bao giờ đồng ý.
Nhưng mà bây giờ Nhiếp Viễn thế mà nguyện ý lấy ra cái đùi Yêu Đế này để làm tiền đặt cược.
Ngay cả Đường Nghiêu cũng có chút không dám tin, lão già này điên rồi sao?
Còn đám người Diệp Trường Thanh đứng cách đó không xa nghe thấy lời này, trong nháy mắt hai mắt Từ Kiệt sáng lên.
“Mẹ kiếp, nguyên liệu nấu ăn Yêu Đế.”
Tròng mắt đảo qua một cái, lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Trường Thanh, con mắt phát sáng cả lên.
“Sư đệ, tỉ thí với hắn một trận?”
Tỷ thí linh trù, dưới cái nhìn của Từ Kiệt, dựa vào tay nghề của Diệp Trường Thanh thì đơn giản chính là một kích tất thắng, đừng nói là Nhiếp Viễn, cho dù để ba tên cấp chính linh trù đến cũng khó có khả năng là đối thủ của Trường Thanh sư đệ.
Cái đùi Yêu Đế này, quả thực là tặng không rồi.
Yêu Vương Từ tam hắn đã nếm qua, Yêu Hoàng cũng đã nếm qua, chỉ có Yêu Đế là Từ lão tam hắn thật sự chưa từng ăn qua.
Đừng nói là hắn, đoán chừng đám người sư tôn, Tông Chủ, lão tổ cũng chưa từng nếm qua, thế này không phải là để bọn hắn tới nếm thử sao?
Đối mặt với ánh mắt chăm chú của Từ Kiệt, trong lòng Diệp Trường Thanh cũng có chút động đậy, chỉ là…
“Người ta tỉ thí cùng Đường gia, chúng ta đi có phải không thích hợp hay không?”
“Chuyện này có là gì, sư đệ ngươi cứ chuẩn bị tốt đi, cái khác giao cho ta là được.”
Nói rồi Từ Kiệt cất bước đi về phía trước, dáng đi chữ bát phải gọi là khí thế bức người.
“Lão thất phu, thế nào, Nhiếp gia ta tình nguyện lấy ra cái đùi Yêu Đế kia, thế này có thể tỉ thí chưa?”
“Chờ một chút.”
Hả ???
Đang nói chuyện đột nhiên một âm thanh bá khí truyền đến, Nhiếp Viễn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Từ Kiệt nện bước chân hình chữa bát đi tới.
Nhìn thấy là một thanh niên, Nhiếp Viễn nhướng mày.
“Ngươi là ai? Nơi này có phần của ngươi nói sao?”
“Cuộc tỉ thí này chúng ta tiếp.”
“Tiếp? ngươi có thể làm chủ sao?”
“Chuyện đó là tất nhiên, không tin ngươi thử hỏi Đường lão gia chủ đi.”
Nói rồi Từ Kiệt liếc mắt qua ra hiệu cho Đường Nghiêu một cái, thấy thế, mặc dù Đường Nghiêu có chút ngơ ngác, nhưng mà trong lòng hắn nghĩ rất đơn giản, chính là Đạo Nhất tông nói cái gì thì chính là cái đó.
“Từ công tử tất nhiên có thể đại diện cho Đường gia ta.”
Hả ???
Nghe thấy lời này của Đường Nghiêu, Nhiếp Viễn hiếu kỳ đánh giá Từ Kiệt một phen.
Tiểu tử này có thể làm cho Đường Nghiêu nói ra lời này, thân phận cũng không đơn giản, hơn nữa, thiếu niên mới chừng ấy tuổi tu vi lại đạt đến Thiên Nhân cảnh, đặt vào trong thánh địa cũng được xem như là hạng thiên kiêu.
Có điều Nhiếp Viễn không quan tâm đến những thứ này, hắn cũng không phải là muốn kịch đấu sinh tử cùng với Từ Kiệt, chẳng qua chỉ là một trận tỉ thí giữa linh trù.
“Được, vậy Đường gia ngươi xuất ra cái gì?”
Nhiếp gia đã lấy ra đùi Yêu Đế, nếu như Đường gia không bỏ ra nổi tiền đặt cược tương ứng, vậy hiển nhiên là không công bằng.
Nghe vậy nhất thời Đường Nghiêu có chút do dự, có điều lúc này Từ Kiệt đi lên trước, dùng linh lực truyền âm nói.
“Yên tâm, trận chiến này Trường Thanh sư đệ sẽ tự mình ra tay, cái đùi Yêu Đế kia, lúc lấy được sẽ có một phần cho Đường gia ngươi.”
Nghe thấy Diệp Trường Thanh tự mình ra tay, lo lắng trong lòng Đường Nghiêu nháy mắt biến mất, cái này ổn nha.
Đường Nghiêu biết rõ tay nghề của Diệp Trường Thanh, giống như Từ Kiệt, hắn căn bản không cho rằng Diệp Trường Thanh có khả năng bại trận.
Chút trù nghề của Nhiếp Viễn căn bản không so được với người ta.
Lúc này Đường Nghiêu tràn đầy tự tin nói.
“Đường gia ta nguyện ý xuất ra tửu lâu, linh điền, nguyên liệu nấu ăn của chúng ta, cái này được chưa?”
Lời này vừa nói xong, Nhiếp Viễn cũng sững sờ, thế này là Đường Nghiêu đem trọn vẹn Đường gia đều đặt cược.
Lão già này tự tin như vậy ư? Nhất thời làm cho Nhiếp Viễn cảm giác có chút không còn tự tin nữa.
Có điều nghĩ tới lần này bản thân đã có chuẩn bị trước, Nhiếp Viễn lại yên lòng.
Hắn đã dám chủ động đến cửa khiêu khích Đường gia, vậy tất nhiên là phải có chuẩn bị.
Đoạn thời gian trước hắn cuối cùng đã đột phá thành công đến linh trù cấp chín, mà Đường gia mạnh nhất chẳng qua chỉ có Đường Nghiêu, nhưng mà cũng chỉ có cấp tám.
Cho nên trận chiến này Nhiếp Viễn tuyệt đối có lòng tin.
Hơn nữa hắn đột phá đến linh trù cấp chín cũng chỉ mới đây, ngoại trừ người của Nhiếp gia, người ngoài vẫn còn chưa biết.
Dưới con mắt của người ngoài, Nhiếp Viễn hắn bây giờ chỉ là một linh trù cấp tám, cho nên trận chiến này hắn chắc chắn không có bất kỳ khả năng nào thua cuộc.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Viễn lại khôi phục lòng tin lần nữa, khuôn mặt lạnh nhạt nói.
“Được, chuyện này quyết định như vậy đi, còn mời Lý Trưởng Lão làm chứng.”
“Chuyện này… được.”
Lý Trưởng Lão ở bên cạnh cũng có chút ngơ người, đang yên đang lành, hai bên tại sao đột nhiên làm ra lớn như vậy.
Một bên trực tiếp lấy ra đùi Yêu Đế, một bên ác hơn, ngay cả tính mệnh thân gia cũng đánh cược.
Không cần phải nghĩ, lần này nếu như Đường gia thua, như vậy chỉ sợ toàn gia tộc không thể gượng dậy nổi.
Chơi lớn như vậy, trong lòng Lý Trưởng Lão cũng có áp lực rất lớn, mẹ nó cái này là liều mạng rồi.
Chương 642: Bình Tĩnh Vậy Sao?
Hai bên cẩn thận ước định tiền đặt cược xong liền lập tức bắt đầu chuẩn bị.
Giao đấu giữa Linh trù cũng không có quy tắc gì phức tạp lắm, đơn giản chính là so sánh hương vị của món ăn.
Lần này Lý Trưởng Lão làm giám khảo, tất nhiên là để cho hắn tới nhấp nháp thưởng thức món ăn hai bên nấu ra.
Bách Hoa tiên tử và Tuyệt Ảnh đi cùng Diệp Trường Thanh tiến lên.
Nhìn thấy Đường gia thế mà phái ra một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, vẻ mặt Nhiếp Viễn khinh thường nói.
“Sao thế, Đường gia ngươi không còn người sao?”
“Chuyện này không cần ngươi phải quan tâm đến.”
Hắn vốn cho rằng Đường Nghiêu sẽ tự mình xuất thủ, thật không nghĩ đến lại là Diệp Trường Thanh.
Chỉ là đối với việc này Đường Nghiêu cũng lười phải giải thích, lời nói vừa xong liền tỏ vẻ cung kính đi tới trước mặt Diệp Trường Thanh, hỏi thăm về nguyên liệu nấu ăn cần có.
Nhìn thấy thái độ của Đường Nghiêu một mực cung kính như vậy, Nhiếp Viễn nhíu mày.
Lão già này sao lại tôn kính đối tới một tên nhóc vắt mũi chưa sạch như thế?
Nhìn tuổi với tu vi của hắn, hoàn toàn không đủ để Đường Nghiêu đối đãi như vậy.
Nghĩ mãi mà không hiểu, có điều dưới cái nhìn của Nhiếp Viễn, hôm nay bất luận là Đường gia phái ai đến đều không thể thay đổi được kết quả.
Lần này hắn chắc chắn thắng, linh trù cấp chín, hắn không tin Đường gia có ai có thể thắng được hắn.
Hai bên tự chuẩn bị tốt các nguyên liệu.
Phía Nhiếp Viễn lấy ra rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trân quý, vừa nhìn là biết đã tỉ mỉ chuẩn bị ra.
Còn phía Diệp Trường Thanh thì lại đơn giản hơn rất nhiều.
Một tảng thịt heo Hỏa Linh, sau đó thì là hành gừng tiêu các thứ gia vị đơn giản.
So sánh cùng với Nhiếp Viễn thì có vẻ hiện ra rất keo kiệt.
“A, tiểu tử, ngươi định dùng một tảng thịt heo Hỏa Linh liền muốn thắng ta sao?”
Nhiếp Viễn khinh thường nói, nghe vậy Diệp Trường Thanh quay đầu nhìn hắn một cái.
Nguyên liệu nấu ăn quả thật là không tệ, nhưng mà chỉ có nguyên liệu nấu ăn thì chưa đủ.
“Diệp công tử có vấn đề sao, chỉ dùng nguyên liệu nấu ăn đơn giản như vậy?”
Ngay cả tâm lý của Đường Nghiêu cũng có chút lung lay, trước đó lúc Diệp Trường Thanh nói ra nguyên liệu nấu ăn, Đường Nghiêu cũng sững sờ.
Chỉ đơn giản như vậy đã đủ?
Lần này hắn đã đem trọn Đường gia đều đặt cược, nếu bị thua, hậu quả đó…
Đối mặt với lo lắng của Đường Nghiêu, đám Từ Kiệt ngược lại là tràn đầy tự tin.
“Yên tâm, Trường Thanh sư đệ không thể thua.”
Bọn họ căn bản cũng không lo lắng về vấn đề thắng bại.
Lúc mọi người đang nói chuyện, Diệp Trường Thanh cùng Nhiếp Viễn cũng lần lượt thao tác.
Đầu tiên là băm thịt heo Hỏa Linh, băm thành thịt nhuyễn.
Hoàn toàn dùng cách thủ công băm thịt heo Hỏa Linh sẽ càng tăng nhiều sức mạnh hơn.
Sau đó Diệp Trường Thanh lấy ra một cái bát lớn, để thịt heo nhuyễn vào trong đó, đồng thời ướp với hành gừng băm, muối, kê tinh cùng các thứ gia vị khác.
Cuối cùng còn có tinh bột ngô, thêm hai trái trứng gà.
“Tên nhóc này…”
Nhiếp Viễn liếc qua, hoàn toàn xem không hiểu cách làm của Diệp Trường Thanh, trong lòng đầy nghi hoặc, đây là làm món ăn gì.
Không thèm để ý đến Nhiếp Viễn, sau khi cho các loại gia vị vào xong, Diệp Trường Thanh liền bắt đầu đập.
Đập là để cho thịt xay càng thêm kết dính chặt chẽ.
Sau cùng là bóp thành một đống thịt viên.
“Đây là Trường Thanh sư đệ dự định nấu ra món ăn mới?”
Mấy người Từ Kiệt nhìn đến đây đã đón được món ăn mà Diệp Trường Thanh nấu là món ăn mới, từ trước tới nay chưa từng thấy qua.
Kỳ thật món ăn Diệp Trường Thanh nấu này đơn giản chính là thịt viên kho tộ.
Không thể nói là phức tạp, ít nhất là so với phật nhảy tường hay cải thảo luộc là hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Chỉ có điều, muốn làm món thịt viên kho tộ cho ngon cũng không dễ chút nào.
Sau khi làm xong các bước chuẩn bị, Diệp Trường Thanh liền bắt đầu chiên lên.
Làm như vậy chủ yếu là vì đảm bảo được chất thịt tươi non.
Thời gian chiên cũng không cần quá lâu, chỉ cần làm cho thịt viên định hình được là xong.
Chỉ có một điều bắt buộc phải chú ý là nhiệt độ của dầu nhất định phải vừa đủ, nhiệt độ quá thấp thịt viên rất dễ nứt ra.
Sau khi chiên xong thì đến điều chế nước sốt.
Để vào tám góc, hoa tiêu, lá sen,… sau đó lại cho vào một ít nước tương đen.
Sau đó để thịt viên kho tộ đã chiên xong bỏ vào trong nước đó, bật lửa lớn đun, sau đó lại đắp một tầng lá cảnh trắng lên trên.
Tác dụng chủ yếu của lá cải trắng là để hấp thu dầu mỡ, làm cho lúc ăn thịt viên kho tộ sẽ không bị quá dầu.
Làm xong hết thảy, Diệp Trường Thanh đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp đến chỉ cần chờ thời gian thích hợp là được.
Sau đó đến ngồi nhàn nhã trước bếp lò.
“Sư đệ, cái này ngươi làm xong rồi?”
“Ừm, chờ đủ thời gian là được.”
Mấy người Từ Kiệt hiếu kỳ tiến lên, Diệp Trường Thanh cười gật đầu đáp.
Nhanh như vậy đã xong? Mấy người Từ Kiệt hồ nghi nhìn cái nồi lớn trước mắt.
Bên Nhiếp Viễn người ta còn đang bận bịu quên cả trời đất, nhìn qua một chút hình như là đang khoe khoang trù nghệ.
So sánh với Diệp Trường Thanh bên này nhẹ nhàng thoải mái, tạo ra hai thái cực hoàn toàn trái ngược.
“Ha, tên phế vật.”
Nhìn thấy Diệp Trường Thanh đã đặt mông ngồi xuống, Nhiếp Viễn hừ lạnh một tiếng, như vậy mà cũng muốn thắng mình?
Xem ra là cam chịu nhận thua rồi.
Diệp Trường Thanh cũng không để ý đến suy nghĩ của những người khác, ở một bên nói chuyện phiếm với Từ Kiệt, vừa chờ đợi thịt viên kho tộ hoàn thành.
Kỳ thực mấy chuyện nấu ăn này cũng không phải ngươi nhìn qua thấy cầu kỳ hoa mỹ là có thể làm ngon.
Nhiều khi làm cho lòe loẹt ra cũng chẳng có tác dụng gì, dù sao quan trọng nhất vẫn là hương vị.
Giống như kiểu của Nhiếp Viễn, nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, lại là đặc sản miền núi miền biển lẫn lộn.
Thoạt nhìn qua thì xa hoa vô cùng, nhưng mà cuối cùng thì thật sự có thể có đủ năng lực để hòa hợp lại nhiều nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy cùng nhau hay không?
Phải biết rằng nguyên liệu nấu ăn khác biệt hương vị cũng khác biệt như ngày và đêm đó.
Dùng càng nhiều nguyên liệu nấu ăn, muốn hòa hợp lại, thể hiện được chân chính hương vị của từng nguyên liệu lại càng khó khăn, càng là khảo nghiệm bản lĩnh.
Cho nên cũng không phải dùng nhiều nguyên liệu nấu ăn thì tốt đâu.
Đơn giản một chút, có khi sẽ có thu hoạch không tưởng tượng nổi.
“Diệp công tử, không có vấn đề gì chứ?”
Muốn nói ai căng thẳng nhất lúc này, vậy chính là nói Đường Nghiêu, cũng không thể trách, tương lai của Đường gia đều trông cậy vào Diệp Trường Thanh.
Thấy hắn nhẹ nhàng như vậy trong lòng Đường Nghiêu càng bất an.
Bây giờ mới qua được thời gian bao lâu chứ, vậy mà đã ngồi xuống nghỉ ngơi, người ta Nhiếp Viễn là từ đầu tới bây giờ cũng chưa ngừng lại đó.
“Yên tâm, Đường lão gia chủ.”
Diệp Trường Thanh lại cực kỳ bình tĩnh nhẹ gật đầu, khi nói chuyện còn liếc qua nhìn Nhiếp Viễn một chút, hăng hóa quá dở.
Lúc này cuối cùng Nhiếp Viễn cũng xử lý xong hết số nguyên liệu nấu ăn, tiếp theo chính là nấu nướng.
Mà từ động tác của Nhiếp Viễn, sắc mặt của Đường Nghiêu cùng càng ngày càng khó coi.
“Cái này cái này cái này… tên này đột phá linh trù cấp chín rồi?”
Cho đến bây giờ Đường Nghiêu mới phát hiện, lão già Nhiếp Viễn này thế mà đột phá rồi, lúc này đã đạt đến linh trù cấp chín.
Bị lão già này chơi xỏ một tay, thật là đáng chết.
Vốn dĩ đang căng thẳng, hiện tại tâm lý Đường Nghiêu càng không vững chắc.
Linh trù cấp chín, toàn bộ Trung Châu cũng chỉ có ba vị.
Ngay cả Lý Trưởng Lão vẫn luôn giữ im lặng lúc này ánh mắt nhìn về Nhiếp Viễn cũng thêm một chút chấn kinh.
Lần này chỉ sợ Đường gia bị thiệt nặng đây, tiền đặt cược lớn như vậy, về sau sợ là Đường gia thật sự sẽ xuống dốc.
Có chút thương cảm nhìn thoáng qua phía Diệp Trường Thanh, Đường Nghiêu, trong lòng âm thầm nghĩ vậy.
Chương 643: Nếm Mùi Vị Là Được Rồi
Sự tình Nhiếp Viễn đột phá linh trù cấp chín bại lộ, tất cả mọi người đều cho rằng Đường gia lần này xong rồi.
Mấy người Nhiếp gia càng là một mặt cười lạnh, đây chính là kết quả mà bọn họ mong món.
Chỉ có Diệp Trường Thanh vẫn bình tĩnh như cữ, cái gọi là cấp bậc linh trù, ý nghĩa không lớn.
Linh trù cấp chín thì lại như thế nào?
Ra hiệu Đường Nghiêu an tâm chớ vội, không cần lo lắng.
Mà theo Nhiếp Viễn xào nấu, mùi thơm cũng là bay khắp nơi.
Một đám người Nhiếp gia vừa cười vừa nói.
“Mùi vị kia thơm quá.”
“Đó là tự nhiên, đây chính là gia chủ tự mình xuất thủ.”
“Trận chiến này ổn.”
Chỉ bằng mùi thơm này, mấy người Nhiếp gia đã nhận định bên mình chắc chắn chiến thắng, tên tiểu tử Đường gia kia, lấy gì so sánh với gia chủ của mình.
Vẫn ngồi ở đó, liền muốn thắng gia chủ của chúng ta? Quả thực nực cười.
Không chỉ người Nhiếp gia nghĩ vậy, Lý Trưởng Lão kia cũng là âm thầm gật đầu, xem ra kết cục thật sự đã chú định.
Ngửi mùi thơm kia, Lý Trưởng Lão đều là nhịn không được muốn nếm một ngụm.
Chẳng qua là khi hắn đưa mắt nhìn về phía Đường gia, phát hiện đám Diệp Trường Thanh, cùng trên dưới Đường gia, đối mặt với hương thơm này của Nhiếp Viễn, sao không có chút phản ứng nào?
Biểu tình bình tĩnh, giống như không có chút hấp dẫn chút nào.
“Cái này…”
Đường gia đích thật không có cảm giác bị hấp dẫn nào, mùi thơm đồ ăn của Nhiếp Viễn này, mặc dù là có, nhưng nói thật, so sánh với Diệp Trường Thanh, đó là kém nhiều lắm.
Mấy ngày nay vẫn luôn ngửi mùi thơm đồ ăn của Diệp Trường Thanh, đối với mỹ vị của Nhiếp Viễn, đã sớm miễn dịch.
Không có chút hứng thú này.
“Cũng không có gì a.”
“Linh trù cấp chín, chỉ như thế này?”
Nguyên một đám con cháu Đường gia không có vấn đề gì nói, chỉ chút mùi thơm ấy, cũng muốn để bọn họ động tâm?
Theo thời gian trôi qua, cuối cùng, Nhiếp Viễn đã hoàn thành nấu nướng.
Một bên mỹ thực nhìn qua rất tinh mỹ, dùng nguyên liệu xa hoa, sơn hào hải vị đầy đủ.
Có điều Diệp Trường Thanh nhìn thoáng qua, sao lại cảm giác giống như món thập cẩm?
“Thế nào tiểu tử này, nếu như ngươi tự hiểu lấy mình, vậy thì đầu hàng đi.”
Cũng không biết đánh giá của Diệp Trường Thanh, Nhiếp Viễn còn một mặt kiêu ngạo nói.
“Bắt đầu đi.”
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh không so đo với hắn, một bàn mỹ thực dở dở ương ương này, không hề nhấc được chút hứng thú nào của mình.
Chỉ muốn truy cầu nguyên liệu nấu ăn phong phú cùng xa hoa, nhưng lại quên mất điều căn bản nhất của đồ ăn.
Ngay khi hai người chuẩn bị đem mỹ thực của chính mình lấy ra cho Lý Trưởng Lão nhấm nháp.
Trong nội viện đột nhiên xuất hiện năm đạo âm thanh, tập trung nhìn vào, mọi người tại đây đều là sững sờ, lập tức ào ào cung kính tiến lên chào hỏi.
“Xin ra mắt tiền bối.”
Người tới không phải là ai khác, thật sự là đám Lý Chính Thanh.
Một đường gắng sức đuổi theo rốt cuộc cũng chạy đến Đường gia, đối mặt với sự cung kính của mọi người, Lý Chính Thanh tò mò quan sát bốn phía một chút, nghi ngờ nói.
“Các ngươi đây là…”
“Bẩm tiền bối, hôm nay là thời gian Đường gia cùng Nhiếp gia giao đấu mỹ thực, hai bên vừa mới nấu xong.”
Đối mặt với lời hỏi thăm của Lý Chính Thanh, Lý Trưởng Lão vội vàng trả lời.
Chớ thấy hắn là Trưởng Lão của liên minh linh trù gì đó, nhưng trước mặt mấy người Lý Chính Thanh, vẫn là không dám có chút lỗ mãng.
Trung Châu dù sao cũng là thiên hạ của thánh địa, trước mặt Thánh giả, tất cả các thế lực khác, đều phải cúi đầu.
Nghe lời này của Lý Trưởng Lão, Lý Chính Thanh tò mò nhìn Diệp Trường Thanh.
Thấy thế, Lý Trưởng Lão vội vàng nói.
“Vị tiểu hữu này cũng là đại biểu Đường gia xuất chiến.”
“Ồ? Vậy ban giám khảo lần này?”
“Chính là tại hạ.”
“Vậy không bằng chúng ta cũng thêm vào?”
Không nghĩ tới vừa tới đã có thể nếm được mỹ vị của Diệp Trường Thanh, năm người Lý Chính Thanh không chút do dự liền quyết định muốn làm ban giám khảo lần này.
Chủ yếu là vì miếng ăn kia.
Đối với lời này của Lý Chính Thanh, mọi người tự nhiên không dám từ chối, hơn nữa, lấy thân phận của năm người Lý Chính Thanh, một người làm giám khảo cũng là dư xài.
Nhiếp Viễn cùng Diệp Trường Thanh đều bày tỏ không có vấn đề gì, Lý Trưởng Lão cũng giống như vậy.
Lúc này ban giám khảo chính thức nhiều hơn sáu người.
Dẫn đầu ăn mỹ thực của Nhiếp Viễn, mấy người Lý Chính Thanh nhìn bàn mỹ thực kia xem như một món thập cẩm không tệ.
Trên mặt không có gì thay đổi, đối với cái này, Nhiếp Viễn còn âm thầm cảm thán.
Không hổ là Trưởng Lão thánh địa, kiến thực rộng rãi, đối mặt với mỹ vị vẫn có thể làm được mặt không đổi sắc.
Thật tình không biết, năm người Lý Chính Thanh người ta là thật không có hứng thú gì với mỹ thực của Nhiếp Viễn, bọn họ giờ đang mong chờ chính là tay nghề của Diệp Trường Thanh.
Có điều cũng là ban giám khảo, vậy dĩ nhiên phải ăn một chút.
Năm người mỗi người kẹp một đũa, ăn thử một phen.
Không thể nói là khó ăn, nhưng cũng tuyệt đối không đạt được mức độ làm cho năm người hưng phấn, chỉ có thể nói là bình bình thường thường di.
Lý trưỡng lão cũng ăn, hắn thấy, mùi vị kia quả thật là không tệ, hoàn toàn đạt đến mức độ của linh trù cấp chín.
Chỉ là năm người Lý Chính Thanh không nói gì, hắn tự nhiên cũng không dám mở miệng trước.
Dưới sự trầm mặc của mấy người, mỹ thực của Nhiếp Viễn cũng đã thử xong, đến giờ ăn của Diệp Trường Thanh.
Mà lúc này Nhiếp Viễn, một mặt tự tin nhìn Diệp Trường Thanh, hắn cũng không tin, tiểu tử này có cái gì có thể so được với mình.
Dưới sự soi mói của hắn, Diệp Trường Thanh không nhanh không chậm mở nắp nồi, trong nháy mắt, một mùi thơm cực hạn đập vào mặt.
Sau khi mùi thơm này bay lên, mọi người tại đây đều không nhịn được nuốt nước bọt.
“Chính là mùi vị này.”
“Không sai, chính là nó, thơm quá.”
“Món lần này của Diệp công tử sao cảm giác còn thơm hơn trước đó.”
Mấy người Đường gia ngửi được mùi thơm này, trong nháy mắt liền nhịn không được.
Sau đó là Nhiếp gia, ngửi được mùi thơm nồng đậm này, tất cả con cháu Nhiếp gia đều là biến sắc.
Này sao lại cảm giác còn thơm hơn của gia chủ bọn họ?
Ngay cả Nhiếp Viễn cũng sầm mặt lại, hắn hoàn toàn không thể tin được, Diệp Trường Thanh còn có tay nghề như này.
Có điều lúc này, hắn tự nhiên không có khả năng thừa nhận Diệp Trường Thanh tài giỏi hơn chính mình, kiên trì hừ lạnh một tiếng.
“Hừ, sợ chỉ là hào nhoáng bên ngoài, chỉ có mùi thơm, trên thực tế lại không được ngon lắm.”
Không chịu thừa nhận Diệp Trường Thanh có khả năng chiến thắng, mà năm người Lý Chính Thanh lúc này cũng đã sớm ngồi không yên.
Hình như, từ khi trở về Trung Châu, có trời mới biết bọn họ ảo tưởng ra mùi thơm bao nhiêu lần, bây giờ rốt cuộc cũng đạt được ước muốn.
Hơn nữa, vận khí không tệ, vừa đến đã có thể nếm được tay nghề của Diệp Trường Thanh, cái này gọi là thiên đạo chiếu cố.
“Nào nào nào, nhanh mang lên.”
Lý Chính Thanh đã không nhịn được thúc giục, sau cùng, Đường Thanh Thanh một đường cố nén nuốt nước miếng, đem một bàn thịt viên kho tộ, đặt xuống trước mặt mấy người Lý Chính Thanh.
Nhìn thịt viên khô tọ mùi sắc mãn nhãn, mùi thơm mê người trước mặt, năm người Lý Chính Thanh không có cốt khí nuốt ngụm nước bọt, sau đó liền vội vàng bắt đầu ăn.
Khác với chỉ nhấm nháp một miếng nhỏ đồ ăn của Nhiếp Viễn, ăn đồ của Diệp Trường Thanh, mấy người Lý Chính Thanh đó là thật như hổ đói.
Ngay cả Lý Trưởng Lão sau khi ăn một đũa, đều là trợn tròn mắt, mùi vị kia…
Chẳng qua là khi hắn còn muốn tiếp tục ăn thời điểm, trực tiếp liền bị Lý Chính Thanh cho quát lớn.
“Nếm chút vị là được rồi a, ngươi còn muốn kiểu gì?”
Hả? ? ?
Nhìn năm người Lý Chính Thanh ăn đầy miệng mỡ, mà chính mình chỉ có thể nếm cái vị, Lý Trưởng Lão trong nháy mắt u oán.
Chương 644: Không Thể Tranh Luận
Năm người Lý Chính Thanh ăn như hổ đói, Lý Trưởng Lão ở bên cạnh mặt đầy u ám, đồng thời trong lòng cũng rất chấn động.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, tay nghề của Diệp Trường Thanh sẽ tốt như thế.
Rõ ràng nhìn qua còn trẻ như vậy, hơn nữa, quá trình nấu nướng cũng vô cùng đơn giản, nhưng mùi vị đó quả thật có một loại cảm giác kinh động như gặp tiên nhân vậy.
Thân là Trưởng Lão của liên minh linh trù, Lý Trưởng Lão đã tiếp xúc qua với rất nhiều linh trù, cũng thưởng thức qua rất nhiều mỹ vị.
Nhưng hiện tại lại khác, chưa có bất kì món ăn của linh trù nào nấu ra có thể so sánh cùng với món ăn của Diệp Trường Thanh.
Chỉ vừa mới nếm sơ qua một miếng, vậy mà mùi vị đó thật sự làm cho Lý Trưởng Lão sợ đến ngây người.
Còn muốn ăn tiếp, nhưng đáng tiếc năm người Lý Chính Thanh hoàn toàn không có hắn cơ hội.
Lý Trưởng Lão chỉ có thể bất đắc dĩ ở một bên nhìn theo.
Mà lúc này Nhiếp Viễn ở bên dưới mặt đã đen như đít nồi.
Tuy rằng còn chưa tới thời khắc cuối cùng, có điều nhìn vào biểu hiện của năm người Lý Chính Thanh đã biết chỉ sợ hắn thua rồi.
Có điều đến bây giờ hắn vẫn không nguyện ý thừa nhận rằng bản thân sẽ bị Diệp Trường Thanh đánh bại.
“Mẹ kiếp, ta cũng muốn ăn.”
“Sư đệ, món nay ngươi gọi là gì?”
“Thịt viên kho tộ.”
“Thịt viên kho tộ? tên rất hay, không bằng hôm nay chúng ta ăn cái này được không?”
Đám Từ Kiệt nhìn thấy năm người Lý Chính Thanh ăn đến mỡ chảy đầy miệng, trong lòng toàn là ước ao ghen tỵ.
Bọn họ cũng muốn ăn, chỉ là hiện tại cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, dù sao cái đùi Yêu Đế kia bọn họ cũng rất muốn lấy.
Nguyên liệu nấu ăn đỉnh phong như thế, lại kết hợp với tay kề đỉnh phong của Diệp Trường Thanh sư đệ, suy nghĩ một chút cũng khiến người ta nhịn không được phải chảy nước miếng.
Không lâu sau, một cái bát lớn tràn đầy thịt viên kho tộ đã bị năm người Lý Chính Thanh càn quét trống không.
Thế này gọi là làm ban giám khảo sao, quả thật là đến để ăn cơm.
Thậm chí món ăn cuối cùng đã bị liếm hết sạch sẽ rồi năm người vẫn có vẻ còn thèm thuồng.
Ăn ngon, ăn thật ngon, ăn thế nào cũng không đủ.
“Cái kia, tiền bối có thể tuyên bố kết quả hay không?”
Lúc này Lý Trưởng Lão yếu ớt mở miệng nói ra, nghe vậy, Lý Chính Thanh không chút do dự nói.
“Kết quả không phải đã rõ ràng rồi sao, cả hai không có gì có thể so sánh tính toán.”
Tay nghề của Nhiếp Viễn tuy nói là không tệ, có điều so sánh cùng Diệp Trường Thanh, hiển nhiên là kém hơn mấy cấp bậc.
Cho nên Lý Chính Thanh không chút do dự lựa chọn Diệp Trường Thanh.
Kết quả này đã trong dự liệu, nghe thấy lời này của Lý Chính Thanh, Đường Nghiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi, thắng rồi.
Mà Nhiếp Viễn đối mặt với kết quả như vậy lại biểu lộ sự không cam lòng nói.
“Không thể nào, hắn chỉ là một tên vắt mũi chưa sạch, làm sao có thể thắng ta? Ta không phục.”
Nhiếp Viễn thật sự không phục, hắn không tin mình sẽ thua dưới tay Diệp Trường Thanh.
Chỉ là sau khi hắn mở miệng, đột nhiên có một cỗ uy áp của Đại Thánh ập về phía hắn, sắc mặt Lý Chính Thanh cũng trở nên khó coi nói.
“Nói như vậy là ngươi đang chất vấn ta sao?”
Thân là tam Trưởng Lão của Vân La thánh địa, tu vi Đại Thánh cảnh viên mãn, phóng mắt toàn bộ Trung Châu đều là xông ra uy danh hiển hách một phương cường giả.