Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 67 - Chương 756: Tiên Tử, Ngươi Đây Là ...

Chương 756: Tiên tử, ngươi đây là ... Chương 756: Tiên tử, ngươi đây là ...Chương 756: Tiên tử, ngươi đây là ...

Chương 756: Tiên tử, ngươi đây là ...

Hiện còn chưa vào đến thành, nhưng một đám đệ tử của Đạo Nhất tông ở trên tinh hạm đã phấn khích đến mức hò hét lên.

Thử nghĩ mà xem, bọn họ chạy một mạch từ Đông Châu đến đây, chẳng phải chỉ vì giây phút này sao.

Mà mấy tên tu sĩ ở trên tường thành cũng nhìn thấy điểm đen đang bay về phía bọn họ từ xa.

Một bên của Vạn Yêu quan là đối mặt với lãnh địa của Nhân tộc, cho nên dưới tình huống bình thường thì không có phòng bị, nhiều nhất cũng chỉ thu hút sự chú ý của mọi người mà thôi.

Dù sao thì ở trong Nhân tộc, ngoại trừ đám Yêu tộc ra thì làm gì có người nào điên đến mức đi tấn công Vạn Yêu quan chứ? Đây không phải là tự đào mồ chôn mình sao.

Nhưng bây giờ, nguyên một đám các tu sĩ ở trên tường thành đều nhìn thấy những chấm đen đó đang nhanh chóng tiếp cận, còn không ngừng phóng đại, mà điều này khiến cho bọn họ đều sững sờ.

“Chuyện gì đây?”

"Thứ gì đây?"

"Mẹ kiếp, là tinh hạm, hơn nữa còn đang bốc cháy..."

“ Dòng chính sao?”

"Mau mau, đi thông báo cho Thượng tông, cầu viện, nhanh đi cầu viện."

Cuối cùng cũng nhìn rõ, nhưng sau khi nhìn rõ, tất cả mọi người mới trực tiếp nhìn đến trợn tròn mắt, số lượng trên trăm chiếc tinh hạm này còn chưa tính, nhưng mẹ nó tất cả bọn chúng còn đang bốc cháy, đây là cái quái gì vậy?

Ngay lập tức, mấy tên tu sĩ liền vội vàng chạy đi cầu viện, ngay sau đó Hồng Tôn và một nhóm tu sĩ đã lao đến tường thành.

Bọn họ còn tưởng là Thánh địa Kình Thiên đánh tới, nhưng khi mọi người thả mắt nhìn đến, đám người Hồng Tôn đều chết lặng.

"Cái này... Sao lại đến đây sớm như vậy được?"

Nhìn thoáng qua thì rõ ràng đây đều là tinh hạm của Đạo Nhất tông bọn họ, nhưng tính thời gian thì cũng không thể nhanh như vậy được, hơn nửa lúc này mới trôi qua được bao nhiêu thời gian, mà chúng đệ tử của Đạo Nhất tông còn phải chạy từ Đông Châu chạy đến Trung Châu nữa?

Tốc độ này thực sự là kinh người.

" Không cần kinh hoảng, đây là chúng đệ tử của Đạo Nhất tông ta." Te Hùng nói, tất cả mọi người nghe vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là đệ tử của Thượng tông, vậy thì an tâm rồi.

Chẳng mấy chốc, các tinh hạm lần lượt dừng lại ở bên ngoài thành, sau đó chúng đệ tử mang theo vẻ mặt hưng phấn mà hạ thuyền, cuối cùng là khi chúng đệ tử nhìn thấy mấy người Tê Hùng, Hồng Tôn thì đều cao hứng mà chạy đến.

"Tông chủ, đỉnh phong chủ..."

"Một đám nhãi con nhà các ngươi."

Te Hùng nghe thấy thế thì còn cười mắng một tiếng, nhưng những lời tiếp theo của các đệ tử khiến hắn lập tức ngu ngơ nguyên tại chỗ.

"Trường Thanh trưởng lão đâu? Chúng ta nhớ hắn chết đi được."

Dứt lời, tất cả đệ tử cũng không có ý định dừng lại mà chạy về hướng ở trong thành, hiển nhiên là đi tìm Diệp Trường Thanh.

Về phần đám người Tê Hùng và Hồng Tôn thì chỉ biết lúng túng và ngu ngơ mà đứng đó.

Đệt mẹ nó, một tên tông chủ lớn từng này đang đứng lù lù ở đây, các ngươi mẹ nó mù hết rồi sao? Còn mẹ nó biết một điểm quy củ hay không?

Bọn người Tề Hùng xấu hổ đến mức gần như muốn dùng ngón chân để đào ra khỏi hang.

Thân là tông chủ, nhưng thái độ của các đệ tử lại rất chiếu lệ như vậy, mà ở chỗ này không chỉ có đám người bọn họ có mặt, mà còn có các tu sĩ từ các tông môn khác ở Vạn Yêu quan.

Lúc này, đông đảo tu sĩ cũng dùng sắc mặt quái dị mà nhìn về phía đám người Tề Hùng.

Còn có một tên Thánh giả càng tỏ ra cảm khái mà nói.

"'Tâ Hùng yên tâm, chúng ta có thể hiểu được."

Những lời này xuất phát từ tận đáy lòng, dù sao thì ai mà không biết đến uy danh của Cơm Tổ chứ? Việc hắn được các đệ tử tôn kính cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng càng như vậy, Tê Hùng càng xấu hổ.

"Hừ, một đám nhãi con, không biết lớn nhỏ."

Ngoài mặt thì hắn đang cười ha hả, nhưng trong lòng thì cũng đã sớm tức miệng mà mắng to rồi.

"Ta mẹ nó các ngươi không có mồm sao? Không biết mở mồm ra nói chuyện sao?

Ngay khi Tê Hùng đang cảm thấy vô cùng xấu hổ, một đạo tiếng rống giận dữ vang lên, điều này cuối cùng đã khiến bầu không khí khó xử trở nên tốt hơn.

"Mịa nó một đám bại gia tử, tinh hạm của lão tử."

Hoá ra là Ngô Thọ, hắn truy theo đuổi không bỏ nguyên một đường nhưng vẫn đuổi không kịp, mãi đến khi tất cả đệ tử đã vào thành, cuối cùng thì hắn cũng khoan thai tới chậm. Nhưng nhìn thấy hơn một nửa số tinh ham đã bị bao phủ bởi ngọn lửa hừng hực, hắn lập tức trở nên lo lắng muốn chết.

Mẹ nó tất cả những thứ này đều là tinh hạm của Đạo Nhất tông bọn hắn, nhưng đại bộ phận đều đã bị đám nhãi con này phá hủy chỉ trong một chuyến đi, chẳng lẽ các ngươi mẹ nó thật sự không biết tinh hạm này đắt cỡ nào sao?

.

Thấy Ngô Thọ tức đến giơ chân múa tay, Tê Hùng cũng bước tới để an ủi hắn.

"Nhị sư đệ, không phải chỉ là một ít tỉnh hạm thôi sao? Mất thì cũng mất rồi, người cũ không đi, người mới không đến, hơn nữa tỉnh hạm của Trung Châu tốt hơn nhiều so với cái ở Đông Châu."

Ý định ban đầu là khuyên giải, nhưng sau khi nghe những lời đó, Ngô Thọ trực tiếp tức giận nói.

"Ngươi không phải lo liệu việc nhà thì không biết củi gạo quý, thế ngươi làm cái chức tông chủ này làm gì nữa?”

Hả?

Tê Hùng nghe thấy lời này thì lập tức chết lặng, cho nên mẹ nó thân phận hiện tại của ta là cái mẹ gì?

Ngô Thọ cũng bị tức đến chập mạch rồi, mà kể từ khi Tê Hùng xong một bữa cơm kia, Ngô Thọ rõ ràng đã phải dành rất nhiều thời gian để phụ trách tông môn so với hắn.

Cho nên Ngô Thọ mới bản năng mà cảm thấy hắn của hiện tại mẹ nó đang làm công việc của một tông chủ nên làm.

"Hả? Chẳng lẽ Tề tông chủ không phải là tông chủ sao?"

"Hay là nói, ở Thượng tông có hai vị tông chủ?"

"Nói nhảm, ngươi nói người đó là phó tông thì ta còn tin tưởng, nhưng làm gì có chuyện nháo đến hai vị tông chủ chứ?"

Một núi không thể chứa hai hổ, một tông thì làm sao có thể có hai vị tông chủ được.

Rất nhiều tu sĩ cũng bị câu nói này của Ngô Thọ làm cho có chút mơ hồ.

Cùng lúc đó, trên một chiếc tinh hạm ở trong đó có một vị mỹ phụ mang vẻ mặt kích động mà chạy xuống, rồi lao về phía Mặc Vân.

"Vân ca...'

Một mạch lao vào trong ngực của Mặc Vân, nói thật, dung mạo của vị mỹ thụ này không xấu, nhan sắc tuyệt đối thuộc loại thượng thừa.

Mặc dù không bằng các vị nữ thần đỉnh phong như Thánh chủ Dao Trì, Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh, nhưng nàng ấy cũng tuyệt đối vượt qua rất nhiều nữ tu khác. Chỉ là Mặc Vân hoàn toàn không biết đến nàng, đột nhiên bị nàng ấy ôm như vậy khiến cho Mặc Vân lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng rồi nói.

"Ai, người này, bởi vì lớn lên quá tuấn tú cho nên cũng khá phiền toái."

Nói xong, hắn còn dùng ánh mắt như nhìn tên cặn bã mà nhìn về phía đám người Cầm Long, Lâm Phá Thiên và Tần Sơn Hải đang đứng ở một bên, bộ dáng đó trông như một tên tiểu nhân đắc chí.

Đối với cái này, mấy người đều nhìn đến ngứa răng, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu.

Con hàng Mặc Vân này còn có thể có một vị mỹ nhân như thế ưa thích sao?

Nói thì nói như thế, nhưng trong số phong chủ của 36 phong trong Đạo Nhất tông, Mặc Vân tuyệt đối là người kém có nhân duyên với nữ tử nhất.

Ngay cả khi đến Câu Lan, con hàng này chỉ cần nói vài câu cũng có thể khiến cho hoa khôi khóc lóc đến bỏ chạy, thà trả lại tiền còn hơn làm gì đó với hắn.

Nhưng một con hàng như vậy, vậy mà bây giờ còn có một đại mỹ nữ như vậy chủ động lao vào vòng tay của hắn để ôm ấp và yêu đương.

Cho nên cái này mới làm người ta cảm thấy kỳ lạ.

Cảm nhận được mỹ thụ ở trong lòng, Mặc Vân khẽ cười.

"Ta nói vị tiên tử này, ta biết là rất đẹp trai, nhưng ngươi cũng không thể trực tiếp như vậy, làm như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy rất xấu hổ mất."

"Đồ điên, cầm thú."

"Ta muốn gây sự với hắn."

'Khoe khoang."

Nghe vậy, bọn người Lâm Phá Thiên ở một bên nghiến răng nghiấn lợi rồi lộ ra vẻ mặt khó chịu. Về phần mỹ nữ ở trong ngực của hắn, lúc này nàng ấy cũng ngẩng đầu lên, chớp lấy đôi mắt to của mình, bộ dạng cực kỳ động lòng người rồi nói.

"Vân ca. ... Ngươi không biết ta sao?"

Hả?

Nghe vậy, Mặc Vân sửng sốt một chút, sau đó lập tức quan sát tỉ mỉ người nọ một phen, rồi xác định mình thật sự không quen biết người này.

"Chúng ta đã từng gặp qua nhau rồi?"

Vừa dứt lời, nam tử nho nhã kia cũng đi tới trước mặt Mặc Vân, Mặc Vân thấy vậy thì sững sờ một chút, sau đó hắn liền cảm thấy cả người không khỏe, sửng sốt nói.

"Sơn huynh, sao ngươi lại ở đây?"

"Ta ... Ta đến cùng với đám trưởng thôn các nàng." "Trưởng thôn? Ở đâu?"

Vừa nghe đến hai chữ trưởng thôn, Mặc Vân không tự chủ được mà sợ run cả người, sau đó là nhìn xung quanh, vê phần nam tử nho nhã kia, hắn lại dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía mỹ nữ ở trong lòng của Mặc Vân, chậm rãi nói.

"Cái kia... Bọn người trưởng thôn đã bước lên con đường tu luyện."
Bình Luận (0)
Comment